Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu
Chương 30: Soát viện!
Công Chúa Tại Thượng
06/09/2023
Sáng sớm hôm sau.
Bên Từ An cung, Thái hậu nhàn nhã thưởng thức trà đàm đạo cùng một vài cung phi khác, trông tinh thần thoải mái, vui vẻ hơn bình thường. Trái ngược hẳn, cung của Trân Phi nương nương nháo nhào cả lên, khung cảnh gà bay chó chạy, cung nữ thay nhau chạy đi báo tin cho hoàng thượng nhanh chóng mời một vị thái y đến.
Chẳng biết làm thế nào, sau một đêm thức dậy cả người Trân Phi đầy mẫn đỏ, chi chít lớn nhỏ nổi khắp làn da trắng mịn kia. Trông thập phần khủng khiếp. Hoàng thượng nhận được tin dị thường liền đến xem Trân phi, lo lắng không thôi cho phi tử mình nhất mực sủng ái.
Vừa chạy đến cửa, Trân Phi lên tiếng cản bước hoàng đế.
"Hoàng thượng, người đừng qua đây!"
"Ái phi, nàng làm sao vậy?" Dừng chân đang bước lại. Sốt sắng hỏi han người sau bức bình phong hồ điệp.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!... Sáng nay thần thiếp tỉnh dậy toàn thân nổi mụn, không biết nguyên cớ... cho nên không dám tới gần hoàng thượng. Sợ hoàng thượng nhiễm bệnh. Nếu truyền phải bệnh gì nguy hiểm sang người, thần thiếp không thiết sống nữa!"
Mẩn đỏ nổi khắp cả người, ảnh hưởng rất lớn đến dung nhan của nàng nên chỉ có thể để càng ít người nhìn thấy càng tốt. Dựng một tấm bình phong chắn trước, ngồi phía sau nói chuyện vọng ra.
Hoàng đế cả giận quay sang lớn tiếng bảo thái y vào chẩn trị: "Còn không mau qua đó xem sao?"
"Vâng, vâng!" Thái y sợ hãi, vội hành lễ, rồi nhanh tay nhanh chân mang hòm thuốc đến.
Thái y dùng một chiếc khăn lụa mỏng để lên cổ tay, cẩn thận bắt mạch cho Trân Phi. Cả quá trình chỉ dám nhìn tổng thể sơ bộ những nơi có mẫn đỏ, không dám để lộ nửa phần cái nhìn bất kính với phi tử hoàng thượng. Xong xuôi cẩn thận cúi thấp đầu lùi lại phía sau, đầy nghiêm nghị nói.
"Bẩm hoàng thượng, Trân phi nương nương bị nổi hồng đậu, là... triệu chứng của trúng độc. Thứ này do Nam Tinh hoa với bột ngô công hợp thành, khiến cho người ta nổi mụn đỏ, nhưng không truyền nhiễm cho người khác". Thái y một mực khẳng định, dám chắc rằng nguyên nhân nổi mụn đỏ là do loại bột đó gây ra.
Nghe tới đây, sắc mặt của hoàng đế chỉ có xuống chứ không thể lên nổi. Ý của thái y rõ rõ rành rành là "có người dùng độc ám hại Trân phi".
Âm trầm, hạ thấp tông giọng, trịnh trọng hỏi thái y:"Ngươi chắc chứ?"
"Độc này rất bình thường, thần sẽ không nhận sai." Chắc nịch trả lời.
"Được, được lắm!" Cơn giận tuy đã bị nén đôi chút nhưng vẫn còn chút tàn dư sót lại trong câu chữ, đùng đùng sát khí: "Truyền lệnh của trẫm, tra xét hậu cung! Trẫm muốn xem xem, trong cung này có độc trùng rắn rết gì không!" Tay nắm thành nắm đập xuống ghế, đang cố bình tĩnh vì phi tử bản thân yêu bị người khác ám hại, nhưng hơn thế nữa là "có người đùa giỡn với uy nghiêm của hoàng gia! Nhất là uy nghiêm của người ngồi trên long ỷ!" Ngang nhiên hại người trước mặt thiên tử.
Rất nhanh cả hoàng cung đều bị lục soát, nhưng cách mà chúng soát đồ ở các cung của phi tử và các biệt viện của nam và nữ hài đặc biệt giống nhau. Còn không thể bình thường hơn nữa à, kéo cả đám người vào phòng chỉ xem xem cho có thôi, rồi rút lui, một chút thực tâm diễn cảnh soát đồ nửa điểm cũng không có! Nhưng lại dành đãi ngộ đặc biệt này cho mình viện tử của "Mộc Nghi Hoa"!
Kéo đến trước cửa viện của Tô Diêu, "Bốp", cánh cửa bị tác động một lực lớn mở toạc ra, đám người này cư nhiên thẳng chân đạp cửa đi vào, khí thế hùng hùng hổ hổ cho ai xem.
Ba bốn thái giám và gần chục tên lính đi vào lục soát. "Tìm cho kĩ vào!"
"Các ngươi làm cái gì vậy hả? Sao dám vô lễ xông vào đây?" Ngọc Phù hoảng hốt kêu lên, nhanh chân chạy đi ngăn cản lũ người vô phép tắc, dám lục đồ phòng chủ tử nhà nàng.
"Xin lỗi Mộc tiểu thư, chúng nô tài nghe theo lệnh hoàng thượng tra xét hậu cung, kẻ vi phạm lệnh sẽ bị trảm!" Giọng điệu khinh miệt như muốn bóp chặt người khác, chăm chăm nhìn biểu cảm Tô Diêu. Ngọc Phù nghe vậy liền vừa ôm chiếc bình giật lấy từ tay tên thái giám nọ, chạy tới chỗ Tô Diêu tràn đầy lo lắng bất an, không biết phải làm sao nên cầu Tô Diêu cho chỉ thị.
"Tiểu thư, chuyện này....!"
A! Hôm nay nàng chọn bộ trang phục màu tím nhạt, có kiểu cổ áo chéo đơn giản vừa đẹp lại vô cùng thoải mái. Vạt áo dưới có thiêu hoa mâu đơn vô cùng tinh tế. Không tệ. Tinh thần chiến đấu xong rồi, trang phục cũng mặc đẹp rồi. Nên an ủi Ngọc Phù ngốc nghếch này vài câu rồi đi gặp hoàng thượng.
"Không sao, để bọn họ xét đi!" Cười mỉm nhìn Ngọc Phù, ý bảo "Đừng lo!".
Cùng lúc này, một thái giám hô lên:"Tìm thấy rồi! Công công xem này!" Tay cầm một túi gói bám đầy bụi đất, dâng lên cho tổng quản xem. Chẳng biết và cũng chẳng cần biết bên trong là thứ gì, bọn chúng liền cho rằng đây là thuốc gây bệnh cho Trân Phi. Nực cười!
Nhìn thấy túi thuốc thì tên đó nhếch môi cười đểu. Phất tay ra hiệu cho đám thị vệ vẫn đang tìm đồ, ý bảo "xong rồi!".
Hướng "Mộc Nghi Hoa" cao giọng, đầy khí thế:" Mộc tiểu thư, người còn gì để nói khi chứng cứ đã rành rành ở đây. Muốn biện minh hay xin tha tội thì hãy nói trước mặt thánh thượng a, đưa người đi!
Nghe lệnh, hai tên thị vệ lao tới tóm lấy tay Tô Diêu khóa sau lưng. Ngọc Phù giận dữ nhanh tay đẩy tên thị vệ bất kính tiểu thư nhà nàng ra, hai tay dang rộng chắn trước người Tô Diêu. Hung tợn trừng bọn "chó" của thái hậu, đã biết trước sẽ như thế này nhưng Ngọc Phù không thể nhịn nổi hành động chó cậy chủ của bọn thái giám.
"Phạm thượng! Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta!"
Nhận lệnh, ba bốn thị vệ lao ập tới, ấn người đầy tớ trung thành của Tô Diêu xuống đất, giữ chặt lấy hai cánh tay của Ngọc Phù, ấn đè lên bả vai ngăn nàng vùng dậy.
"Buông tay cho ta!" Giọng Tô Diêu trở nên đanh thép, trừng bọn cẩu nô tài. "Không được ta cho phép, kẻ nào dám động tới nàng ta?" Hất tay ra đẩy tên thái giám bên cạnh, lực vừa đủ để tên này lùi ba bước. "Ta theo các ngươi đi một chuyến là được...!"
Nghe được câu này, tổng quản không làm khó nữa, thả Ngọc Phù ra. Còn mình thì ra hiệu cho Tô Diêu đi "lối này". Thoát khỏi trói buộc, liền chạy nhanh đến chỗ Tô Diêu, mặt đầy lo lắng, nước mắt cũng sắp rơi tới nơi.
"Đừng lo lắng, yên tâm! Chờ ta trở về. À! Ngươi nhớ bảo đầu bếp làm vài món điểm tâm cho ta nhé!" Cười tươi an ủi Ngọc Phù. Làm cho trái tim nhỏ của tỳ nữ sắp không yên nữa rồi, cố nén nước mắt gật đầu đồng ý với Tô Diêu.
Xong rồi nàng hiên ngang bước đi theo tổng quản. Thật mong chờ, nhân vật chính lên đài lần này sẽ là ai.
Bên Từ An cung, Thái hậu nhàn nhã thưởng thức trà đàm đạo cùng một vài cung phi khác, trông tinh thần thoải mái, vui vẻ hơn bình thường. Trái ngược hẳn, cung của Trân Phi nương nương nháo nhào cả lên, khung cảnh gà bay chó chạy, cung nữ thay nhau chạy đi báo tin cho hoàng thượng nhanh chóng mời một vị thái y đến.
Chẳng biết làm thế nào, sau một đêm thức dậy cả người Trân Phi đầy mẫn đỏ, chi chít lớn nhỏ nổi khắp làn da trắng mịn kia. Trông thập phần khủng khiếp. Hoàng thượng nhận được tin dị thường liền đến xem Trân phi, lo lắng không thôi cho phi tử mình nhất mực sủng ái.
Vừa chạy đến cửa, Trân Phi lên tiếng cản bước hoàng đế.
"Hoàng thượng, người đừng qua đây!"
"Ái phi, nàng làm sao vậy?" Dừng chân đang bước lại. Sốt sắng hỏi han người sau bức bình phong hồ điệp.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!... Sáng nay thần thiếp tỉnh dậy toàn thân nổi mụn, không biết nguyên cớ... cho nên không dám tới gần hoàng thượng. Sợ hoàng thượng nhiễm bệnh. Nếu truyền phải bệnh gì nguy hiểm sang người, thần thiếp không thiết sống nữa!"
Mẩn đỏ nổi khắp cả người, ảnh hưởng rất lớn đến dung nhan của nàng nên chỉ có thể để càng ít người nhìn thấy càng tốt. Dựng một tấm bình phong chắn trước, ngồi phía sau nói chuyện vọng ra.
Hoàng đế cả giận quay sang lớn tiếng bảo thái y vào chẩn trị: "Còn không mau qua đó xem sao?"
"Vâng, vâng!" Thái y sợ hãi, vội hành lễ, rồi nhanh tay nhanh chân mang hòm thuốc đến.
Thái y dùng một chiếc khăn lụa mỏng để lên cổ tay, cẩn thận bắt mạch cho Trân Phi. Cả quá trình chỉ dám nhìn tổng thể sơ bộ những nơi có mẫn đỏ, không dám để lộ nửa phần cái nhìn bất kính với phi tử hoàng thượng. Xong xuôi cẩn thận cúi thấp đầu lùi lại phía sau, đầy nghiêm nghị nói.
"Bẩm hoàng thượng, Trân phi nương nương bị nổi hồng đậu, là... triệu chứng của trúng độc. Thứ này do Nam Tinh hoa với bột ngô công hợp thành, khiến cho người ta nổi mụn đỏ, nhưng không truyền nhiễm cho người khác". Thái y một mực khẳng định, dám chắc rằng nguyên nhân nổi mụn đỏ là do loại bột đó gây ra.
Nghe tới đây, sắc mặt của hoàng đế chỉ có xuống chứ không thể lên nổi. Ý của thái y rõ rõ rành rành là "có người dùng độc ám hại Trân phi".
Âm trầm, hạ thấp tông giọng, trịnh trọng hỏi thái y:"Ngươi chắc chứ?"
"Độc này rất bình thường, thần sẽ không nhận sai." Chắc nịch trả lời.
"Được, được lắm!" Cơn giận tuy đã bị nén đôi chút nhưng vẫn còn chút tàn dư sót lại trong câu chữ, đùng đùng sát khí: "Truyền lệnh của trẫm, tra xét hậu cung! Trẫm muốn xem xem, trong cung này có độc trùng rắn rết gì không!" Tay nắm thành nắm đập xuống ghế, đang cố bình tĩnh vì phi tử bản thân yêu bị người khác ám hại, nhưng hơn thế nữa là "có người đùa giỡn với uy nghiêm của hoàng gia! Nhất là uy nghiêm của người ngồi trên long ỷ!" Ngang nhiên hại người trước mặt thiên tử.
Rất nhanh cả hoàng cung đều bị lục soát, nhưng cách mà chúng soát đồ ở các cung của phi tử và các biệt viện của nam và nữ hài đặc biệt giống nhau. Còn không thể bình thường hơn nữa à, kéo cả đám người vào phòng chỉ xem xem cho có thôi, rồi rút lui, một chút thực tâm diễn cảnh soát đồ nửa điểm cũng không có! Nhưng lại dành đãi ngộ đặc biệt này cho mình viện tử của "Mộc Nghi Hoa"!
Kéo đến trước cửa viện của Tô Diêu, "Bốp", cánh cửa bị tác động một lực lớn mở toạc ra, đám người này cư nhiên thẳng chân đạp cửa đi vào, khí thế hùng hùng hổ hổ cho ai xem.
Ba bốn thái giám và gần chục tên lính đi vào lục soát. "Tìm cho kĩ vào!"
"Các ngươi làm cái gì vậy hả? Sao dám vô lễ xông vào đây?" Ngọc Phù hoảng hốt kêu lên, nhanh chân chạy đi ngăn cản lũ người vô phép tắc, dám lục đồ phòng chủ tử nhà nàng.
"Xin lỗi Mộc tiểu thư, chúng nô tài nghe theo lệnh hoàng thượng tra xét hậu cung, kẻ vi phạm lệnh sẽ bị trảm!" Giọng điệu khinh miệt như muốn bóp chặt người khác, chăm chăm nhìn biểu cảm Tô Diêu. Ngọc Phù nghe vậy liền vừa ôm chiếc bình giật lấy từ tay tên thái giám nọ, chạy tới chỗ Tô Diêu tràn đầy lo lắng bất an, không biết phải làm sao nên cầu Tô Diêu cho chỉ thị.
"Tiểu thư, chuyện này....!"
A! Hôm nay nàng chọn bộ trang phục màu tím nhạt, có kiểu cổ áo chéo đơn giản vừa đẹp lại vô cùng thoải mái. Vạt áo dưới có thiêu hoa mâu đơn vô cùng tinh tế. Không tệ. Tinh thần chiến đấu xong rồi, trang phục cũng mặc đẹp rồi. Nên an ủi Ngọc Phù ngốc nghếch này vài câu rồi đi gặp hoàng thượng.
"Không sao, để bọn họ xét đi!" Cười mỉm nhìn Ngọc Phù, ý bảo "Đừng lo!".
Cùng lúc này, một thái giám hô lên:"Tìm thấy rồi! Công công xem này!" Tay cầm một túi gói bám đầy bụi đất, dâng lên cho tổng quản xem. Chẳng biết và cũng chẳng cần biết bên trong là thứ gì, bọn chúng liền cho rằng đây là thuốc gây bệnh cho Trân Phi. Nực cười!
Nhìn thấy túi thuốc thì tên đó nhếch môi cười đểu. Phất tay ra hiệu cho đám thị vệ vẫn đang tìm đồ, ý bảo "xong rồi!".
Hướng "Mộc Nghi Hoa" cao giọng, đầy khí thế:" Mộc tiểu thư, người còn gì để nói khi chứng cứ đã rành rành ở đây. Muốn biện minh hay xin tha tội thì hãy nói trước mặt thánh thượng a, đưa người đi!
Nghe lệnh, hai tên thị vệ lao tới tóm lấy tay Tô Diêu khóa sau lưng. Ngọc Phù giận dữ nhanh tay đẩy tên thị vệ bất kính tiểu thư nhà nàng ra, hai tay dang rộng chắn trước người Tô Diêu. Hung tợn trừng bọn "chó" của thái hậu, đã biết trước sẽ như thế này nhưng Ngọc Phù không thể nhịn nổi hành động chó cậy chủ của bọn thái giám.
"Phạm thượng! Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta!"
Nhận lệnh, ba bốn thị vệ lao ập tới, ấn người đầy tớ trung thành của Tô Diêu xuống đất, giữ chặt lấy hai cánh tay của Ngọc Phù, ấn đè lên bả vai ngăn nàng vùng dậy.
"Buông tay cho ta!" Giọng Tô Diêu trở nên đanh thép, trừng bọn cẩu nô tài. "Không được ta cho phép, kẻ nào dám động tới nàng ta?" Hất tay ra đẩy tên thái giám bên cạnh, lực vừa đủ để tên này lùi ba bước. "Ta theo các ngươi đi một chuyến là được...!"
Nghe được câu này, tổng quản không làm khó nữa, thả Ngọc Phù ra. Còn mình thì ra hiệu cho Tô Diêu đi "lối này". Thoát khỏi trói buộc, liền chạy nhanh đến chỗ Tô Diêu, mặt đầy lo lắng, nước mắt cũng sắp rơi tới nơi.
"Đừng lo lắng, yên tâm! Chờ ta trở về. À! Ngươi nhớ bảo đầu bếp làm vài món điểm tâm cho ta nhé!" Cười tươi an ủi Ngọc Phù. Làm cho trái tim nhỏ của tỳ nữ sắp không yên nữa rồi, cố nén nước mắt gật đầu đồng ý với Tô Diêu.
Xong rồi nàng hiên ngang bước đi theo tổng quản. Thật mong chờ, nhân vật chính lên đài lần này sẽ là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.