Chương 24
Lạc Lạc Đào Hoa
14/08/2015
Tôi khẽ nhướng mày, chẳng lẽ người mà huynh ấy nói là cái cô Miêu nữ chúng tôi mới đề cập đến lúc này? “Lệ Cơ?”
“Chính là… chính là… chính là Thánh nữ Miêu tộc được mang đến triều cống cho Hoàng thượng.” Đại ca cố kiềm nén đến đỏ cả mặt, nhưng tôi nghĩ có lẽ là huynh ấy xấu hổ thì đúng hơn.
Tôi chớp chớp mắt, biết thừa vẫn cố hỏi: “Đã là người do Tộc trưởng Miêu tộc dâng tặng cho Hoàng thượng, đại ca lại còn nói một chữ ‘cứu’ là sao?” Thật ra cái mà tôi không hiểu là tại sao Đại ca lại có quan hệ với cô ta, quan trọng nhất là, nếu như cô gái ấy thật sự là tình nhân của Đại ca, vậy bằng việc Đại ca cứu tộc trưởng Miêu tộc một mạng và cùng với thân phận An Tây đại tướng quân của huynh ấy, cho dù là thế nào thì đáng lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện ý trung nhân của huynh ấy “thượng cống” chứ?
“Chuyện này…” Đại ca nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân quay lại nhìn Đại ca, hai người này vẫn còn giấu giếm chuyện gì nữa? “Huyền nhi, hay là cứ nói thẳng ra luôn đi, Vận nhi cũng là muội muội của con, không phải người ngoài, huống chi nếu con muốn con bé giúp đỡ con thì không thể giấu giếm nó được?” Đúng đúng, vẫn là mẫu thân hiểu biết thấu đáo nhất.
Đại ca cắn chặt răng, bộ khó xử lắm sao? “Vận nhi, thật ra Lệ Cơ là em vợ của ta.” Hơ… không phải là tình nhân sao? “Thật ra cô ấy cũng không phải là Thánh nữ Miêu tộc, Thánh nữ Miêu tộc vốn dĩ là Nhã Cơ, Lệ Cơ là em gái song sinh của Nhã Cơ, đáng lẽ người phải triều cống là Nhã Cơ, nhưng bởi vì ta và Nhã Cơ… ơ, ừm, cho nên cô ấy thế chỗ Nhã Cơ. Chuyện của ta và Nhã Cơ, Tộc trưởng cũng không biết.”
Thì ra là thế. Tôi chống cằm, sao tự dưng lại có cảm giác như đang nghe kể chuyện cổ tích nhỉ? Có điều, nếu đã không phải là tình nhân của đại ca, lại tự nguyện tiến cung, vậy đại ca còn gấp gáp như thế làm cái gì? Hơn nữa, người đưa Lệ Cơ hồi kinh cũng là huynh ấy kia mà! “Nếu đã là do Lệ Cơ tự nguyện, vậy cũng đâu cần phải cứu.” Thật ra tôi lại cảm thấy khó hiểu ở chỗ, có lẽ nào Tộc trưởng Miêu tộc lại không biết chuyện của huynh ấy và Nhã Cơ, mà nhìn bộ dạng của Đại ca, có vẻ như vẫn còn lời khó nói.
“Aizzz! Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa Lệ Cơ cũng không cho ta nói với Nhã Cơ, nhưng sau khi Nhã Cơ biết, lại nói với ta, thật ra Lệ Cơ đã có ý trung nhân, cho nên… Aizzz!” Nhìn đại ca sầu não như vậy tôi cảm thấy có chút hả hê, muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác, xem ra vị đại tẩu Nhã Cơ này khiến cho huynh ấy đau khổ không ít, ha ha!
Kỷ phu nhân dường như nhìn ra tâm tư của tôi, trừng mắt liếc tôi một cái rồi nói: “Vận nhi, con giúp đại ca lần này đi! Nhã Cơ nói, nếu như muội muội của con bé không có được hạnh phúc thì nó cũng không thể đến với Huyền nhi. Vận nhi, vì Huyền nhi, tốt xấu gì con cũng nghĩ cách nào đó để thuyết phục Hoàng thượng thả Lệ Cơ đi.” Nói cách khác, nếu như tôi không có biện pháp xử lý êm thấm chuyện này, thì đại ca sẽ bị bỏ rơi?
Lại nói về vấn đề này, Kỷ Huyền đã gần ba mươi tuổi, cho đến tận bây giờ mới tìm được ý trung nhân, nếu vì chuyện này mà lỡ dở, nghĩ lại cũng thấy đáng thương. Chút đồng cảm hiếm có, sắp mốc meo ở góc nào đó trong lòng tôi ngoi ra một chút, tôi liếc mắt nhìn đại ca thương cảm một cái, rồi bắt đầu suy nghĩ tìm cách. Thật ra đây cũng coi như là ý định ban đầu của tôi, mặc kệ là Lệ Cơ và Kỷ gia có quan hệ hay không, tôi cũng không hi vọng nhìn thấy một Miêu nữ lang thang trong hậu cung này.
Mặt nhăn mày nhíu, tôi phát hiện ra chuyện này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng, phải làm sao để khiến Hoàng thượng buông tha cho cô ấy mà không để lại giấu vết gì đây? Tôi không thể nói ra chuyện cô ấy đã có người yêu, chuyện đó có thể phát sinh liên lụy lớn, hơn nữa Trọng Tôn Hoàng Gia chưa chắc đã muốn “giúp người hoàn thành ước vọng”. Mà với cái lý do cô ấy biết hạ cổ (- hạ độc) lại không có bằng chứng rõ ràng, Trọng Tôn Hoàng Gia tuyệt đối sẽ không tin, huống hồ một kẻ luôn luôn tự cao tự đại như hắn, nghe xong chuyện này e rằng sẽ càng muốn dùng mị lực của mình đi chinh phục cô gái đó!
“Aizzz…” Lần này đến lượt tôi thở dài. Tôi có thể chấp hết các loại khiêu khích đến từ đám phi tử của hắn, nhưng không có cách nào chống lại việc hắn “tăng thành viên” cho hậu cung, về cơ bản đây hoàn toàn là những chuyện không hề giống nhau mà!
Còn hai người đang ngồi kia nữa, tôi mở mắt nhìn hai vẻ mặt mong chờ của bọn họ, rõ ràng là muốn làm khó tôi đây mà.
“Chuyện này gia gia và cha có biết không?” Tôi hỏi một cách vô vọng.
Hai người đồng thời cùng lắc đầu, mẫu thân nói: “Chuyện này không thể để cho bọn họ biết, nếu không bọn họ lại có thêm lý do không đồng ý cho Nhã Cơ bước vào cửa nhà.”
Xem ra vị đại tẩu tương lai này không dụ ngọt được hai lão đại của Kỷ gia rồi! Tôi bĩu môi, không cần hỏi cũng biết nhất định là về vấn đề môn đăng hộ đối gì gì đó rồi, có lẽ là suy nghĩ kiểu “ngoại trừ tộc của ta thì người tộc khác đều không thể được”, đến ngay cả tôi mà còn không tránh được suy nghĩ muốn “kính nhi viễn chi” (- bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi) với hai cô gái đó nữa, huống chi là hai lão đại cấp đồ cổ lỗi thời trong nhà.
“Vận nhi? Sao rồi? Có cách nào không?”
Lắc đầu, tôi chậm chạp lắc đầu, “Không có.” Nếu như chờ cô gái đó tiến cung xong, rồi sau đó im hơi lặng tiếng mà bịt đầu mối thì rất dễ, nhưng muốn ngăn cản cô ấy tiến cung thì chính là đem bản thân đặt ở vị trí đối đầu với Trọng Tôn Hoàng Gia, kết quả có thể không cần tưởng tượng cũng biết ── đó là không thể chết tử tế.
“Vận nhi, con nghĩ cách gì đi, cho dù thế nào cũng phải giúp đại ca của con.” Đây có được tính là bất công không vậy?
Khẽ buông rèm mi che đi ánh cười mỉa mai trong mắt, tôi mềm giọng: “Nương, không phải là con không muốn giúp, mà thật sự là con không có cách, trừ phi Kỷ gia có ý định đối đầu với Hoàng thượng, nếu không…”
“Nói bậy!” Kỷ phu nhân liền hoảng sợ, “Vận nhi, nương biết con rất thông minh, con nhất định là sẽ có cách khác, đúng không?”
“Vận nhi, đại ca cũng biết đã làm muội khó xử, nhưng gia gia và cha đều rất coi trọng muội, nói muội cực kỳ thông minh, muội có thể giúp đại ca đúng không?”
A! Vừa mềm lại vừa cứng, nếu như tôi vẫn kiên quyết không đồng ý thì có phải sẽ giống như đứa không biết điều ‘lòng lang dạ sói’? Hừ, làm giảm bớt không ít đồng cảm vừa rồi tôi dành cho huynh ấy. Cố ý thở dài một hơi, tôi nói: “Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn con cũng không thể nghĩ ra được cách gì hay ho cả, cứ biết là như vậy đi, dù sao bây giờ cô ấy cũng chưa tiến cung, đợi con suy nghĩ thêm chút nữa đã, có thế sẽ nghĩ ra cách nào đó.”
“Như thế thì tốt rồi! Ta biết Vận nhi nhất định có thể giải quyết! Không phụ lòng nương thương yêu con mà!” Nghe tôi nói xong, Kỷ phu nhân giãn mày, nở nụ cười vô cùng hài lòng. Kỷ Huyền chịu sự ảnh hưởng từ bà ấy nên vẻ mặt căng thẳng cũng thả lỏng được đôi chút.
“Nương, con muốn đi dò xét phong thanh một chút, hai người về trước đi, đợi có tin tức con sẽ báo lại cho hai người sau.” Bỗng dưng cảm thấy nụ cười trên mặt Kỷ phu nhân thật chói mắt, tôi mở miệng tiễn khách.
“Được được được, chúng ta đi về trước, chờ tin tốt của con!”
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, nghe Mai Nhi chậm rãi nói: “Nương nương, người tính làm thế nào đây?”
“Ngươi nói đi? Ta nên làm gì đây?” Kỷ phu nhân vội vàng như vậy, chắc chắn là muốn nhanh chóng được ôm cháu nội.
Ba vị huynh trưởng của Kỷ Vận, người nào cũng không chịu kết hôn, mỗi lần thúc giục bọn họ, Kỷ Huyền sẽ lấy cớ phải về Tây Nam tuần tra quân đội rồi chuồn mất, lão nhị Kỷ Yến luôn luôn giảo hoạt nhất, mỗi lần vừa nghe loáng thoáng cha mẹ có ý định giục hôn sự liền không nói câu nào mà chạy thẳng về Giang Nam trốn biệt, Kỷ Hành mặc dù phải làm việc ở trong cung, xui xẻo không thể chạy thoát, nhưng vô lại nhất cũng chính là anh ta, luôn đem đại ca và nhị ca làm bia đỡ đạn, nào là các ca ca đều chưa thành thân, cho nên thân làm đệ đệ không thể “lần lướt” các ca ca được. Thế là, ba thằng con của Kỷ gia cứ thế mà kéo lê cái đời độc thân, đến nay đã sắp ngoài ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có ý định thành gia lập thất, khiến cho tâm trạng muốn ôm cháu đích tôn của Kỷ phu nhân không chịu nổi bất cứ khiêu khích nào.
Có điều, chỉ vì cái loại chuyện như thế này mà dám dùng thủ đoạn với tôi hả, Kỷ phu nhân nghĩ là tôi dễ bắt nạt lắm sao? Hừ!
“Nương nương, theo nô tì nghĩ, chuyện này người không nên nhúng tay vào.” Mai Nhi nhíu mày, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.
Aizzz! Ngay cả một tiểu nha đầu cũng nhìn ra thiệt hơn trong đó, Kỷ phu nhân không phải hạng người ngu dốt, lại vẫn kiên trì muốn tôi ra tay, có phải bà ấy chê tôi ở trong cung còn chưa đủ nguy hiểm không? Hay là bà ấy cho rằng Trọng Tôn Hoàng Gia đã bị tôi mê hoặc đến không biết đâu là hiện tại đâu là quá khứ?
“Không nhúng tay vào thì làm sao giải quyết được chuyện mẫu thân và đại ca nhờ vả đây?” Tôi thử kiểm tra tiểu nha đầu này xem sao.
“Chính là… chính là… chính là Thánh nữ Miêu tộc được mang đến triều cống cho Hoàng thượng.” Đại ca cố kiềm nén đến đỏ cả mặt, nhưng tôi nghĩ có lẽ là huynh ấy xấu hổ thì đúng hơn.
Tôi chớp chớp mắt, biết thừa vẫn cố hỏi: “Đã là người do Tộc trưởng Miêu tộc dâng tặng cho Hoàng thượng, đại ca lại còn nói một chữ ‘cứu’ là sao?” Thật ra cái mà tôi không hiểu là tại sao Đại ca lại có quan hệ với cô ta, quan trọng nhất là, nếu như cô gái ấy thật sự là tình nhân của Đại ca, vậy bằng việc Đại ca cứu tộc trưởng Miêu tộc một mạng và cùng với thân phận An Tây đại tướng quân của huynh ấy, cho dù là thế nào thì đáng lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện ý trung nhân của huynh ấy “thượng cống” chứ?
“Chuyện này…” Đại ca nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân quay lại nhìn Đại ca, hai người này vẫn còn giấu giếm chuyện gì nữa? “Huyền nhi, hay là cứ nói thẳng ra luôn đi, Vận nhi cũng là muội muội của con, không phải người ngoài, huống chi nếu con muốn con bé giúp đỡ con thì không thể giấu giếm nó được?” Đúng đúng, vẫn là mẫu thân hiểu biết thấu đáo nhất.
Đại ca cắn chặt răng, bộ khó xử lắm sao? “Vận nhi, thật ra Lệ Cơ là em vợ của ta.” Hơ… không phải là tình nhân sao? “Thật ra cô ấy cũng không phải là Thánh nữ Miêu tộc, Thánh nữ Miêu tộc vốn dĩ là Nhã Cơ, Lệ Cơ là em gái song sinh của Nhã Cơ, đáng lẽ người phải triều cống là Nhã Cơ, nhưng bởi vì ta và Nhã Cơ… ơ, ừm, cho nên cô ấy thế chỗ Nhã Cơ. Chuyện của ta và Nhã Cơ, Tộc trưởng cũng không biết.”
Thì ra là thế. Tôi chống cằm, sao tự dưng lại có cảm giác như đang nghe kể chuyện cổ tích nhỉ? Có điều, nếu đã không phải là tình nhân của đại ca, lại tự nguyện tiến cung, vậy đại ca còn gấp gáp như thế làm cái gì? Hơn nữa, người đưa Lệ Cơ hồi kinh cũng là huynh ấy kia mà! “Nếu đã là do Lệ Cơ tự nguyện, vậy cũng đâu cần phải cứu.” Thật ra tôi lại cảm thấy khó hiểu ở chỗ, có lẽ nào Tộc trưởng Miêu tộc lại không biết chuyện của huynh ấy và Nhã Cơ, mà nhìn bộ dạng của Đại ca, có vẻ như vẫn còn lời khó nói.
“Aizzz! Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa Lệ Cơ cũng không cho ta nói với Nhã Cơ, nhưng sau khi Nhã Cơ biết, lại nói với ta, thật ra Lệ Cơ đã có ý trung nhân, cho nên… Aizzz!” Nhìn đại ca sầu não như vậy tôi cảm thấy có chút hả hê, muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác, xem ra vị đại tẩu Nhã Cơ này khiến cho huynh ấy đau khổ không ít, ha ha!
Kỷ phu nhân dường như nhìn ra tâm tư của tôi, trừng mắt liếc tôi một cái rồi nói: “Vận nhi, con giúp đại ca lần này đi! Nhã Cơ nói, nếu như muội muội của con bé không có được hạnh phúc thì nó cũng không thể đến với Huyền nhi. Vận nhi, vì Huyền nhi, tốt xấu gì con cũng nghĩ cách nào đó để thuyết phục Hoàng thượng thả Lệ Cơ đi.” Nói cách khác, nếu như tôi không có biện pháp xử lý êm thấm chuyện này, thì đại ca sẽ bị bỏ rơi?
Lại nói về vấn đề này, Kỷ Huyền đã gần ba mươi tuổi, cho đến tận bây giờ mới tìm được ý trung nhân, nếu vì chuyện này mà lỡ dở, nghĩ lại cũng thấy đáng thương. Chút đồng cảm hiếm có, sắp mốc meo ở góc nào đó trong lòng tôi ngoi ra một chút, tôi liếc mắt nhìn đại ca thương cảm một cái, rồi bắt đầu suy nghĩ tìm cách. Thật ra đây cũng coi như là ý định ban đầu của tôi, mặc kệ là Lệ Cơ và Kỷ gia có quan hệ hay không, tôi cũng không hi vọng nhìn thấy một Miêu nữ lang thang trong hậu cung này.
Mặt nhăn mày nhíu, tôi phát hiện ra chuyện này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng, phải làm sao để khiến Hoàng thượng buông tha cho cô ấy mà không để lại giấu vết gì đây? Tôi không thể nói ra chuyện cô ấy đã có người yêu, chuyện đó có thể phát sinh liên lụy lớn, hơn nữa Trọng Tôn Hoàng Gia chưa chắc đã muốn “giúp người hoàn thành ước vọng”. Mà với cái lý do cô ấy biết hạ cổ (- hạ độc) lại không có bằng chứng rõ ràng, Trọng Tôn Hoàng Gia tuyệt đối sẽ không tin, huống hồ một kẻ luôn luôn tự cao tự đại như hắn, nghe xong chuyện này e rằng sẽ càng muốn dùng mị lực của mình đi chinh phục cô gái đó!
“Aizzz…” Lần này đến lượt tôi thở dài. Tôi có thể chấp hết các loại khiêu khích đến từ đám phi tử của hắn, nhưng không có cách nào chống lại việc hắn “tăng thành viên” cho hậu cung, về cơ bản đây hoàn toàn là những chuyện không hề giống nhau mà!
Còn hai người đang ngồi kia nữa, tôi mở mắt nhìn hai vẻ mặt mong chờ của bọn họ, rõ ràng là muốn làm khó tôi đây mà.
“Chuyện này gia gia và cha có biết không?” Tôi hỏi một cách vô vọng.
Hai người đồng thời cùng lắc đầu, mẫu thân nói: “Chuyện này không thể để cho bọn họ biết, nếu không bọn họ lại có thêm lý do không đồng ý cho Nhã Cơ bước vào cửa nhà.”
Xem ra vị đại tẩu tương lai này không dụ ngọt được hai lão đại của Kỷ gia rồi! Tôi bĩu môi, không cần hỏi cũng biết nhất định là về vấn đề môn đăng hộ đối gì gì đó rồi, có lẽ là suy nghĩ kiểu “ngoại trừ tộc của ta thì người tộc khác đều không thể được”, đến ngay cả tôi mà còn không tránh được suy nghĩ muốn “kính nhi viễn chi” (- bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi) với hai cô gái đó nữa, huống chi là hai lão đại cấp đồ cổ lỗi thời trong nhà.
“Vận nhi? Sao rồi? Có cách nào không?”
Lắc đầu, tôi chậm chạp lắc đầu, “Không có.” Nếu như chờ cô gái đó tiến cung xong, rồi sau đó im hơi lặng tiếng mà bịt đầu mối thì rất dễ, nhưng muốn ngăn cản cô ấy tiến cung thì chính là đem bản thân đặt ở vị trí đối đầu với Trọng Tôn Hoàng Gia, kết quả có thể không cần tưởng tượng cũng biết ── đó là không thể chết tử tế.
“Vận nhi, con nghĩ cách gì đi, cho dù thế nào cũng phải giúp đại ca của con.” Đây có được tính là bất công không vậy?
Khẽ buông rèm mi che đi ánh cười mỉa mai trong mắt, tôi mềm giọng: “Nương, không phải là con không muốn giúp, mà thật sự là con không có cách, trừ phi Kỷ gia có ý định đối đầu với Hoàng thượng, nếu không…”
“Nói bậy!” Kỷ phu nhân liền hoảng sợ, “Vận nhi, nương biết con rất thông minh, con nhất định là sẽ có cách khác, đúng không?”
“Vận nhi, đại ca cũng biết đã làm muội khó xử, nhưng gia gia và cha đều rất coi trọng muội, nói muội cực kỳ thông minh, muội có thể giúp đại ca đúng không?”
A! Vừa mềm lại vừa cứng, nếu như tôi vẫn kiên quyết không đồng ý thì có phải sẽ giống như đứa không biết điều ‘lòng lang dạ sói’? Hừ, làm giảm bớt không ít đồng cảm vừa rồi tôi dành cho huynh ấy. Cố ý thở dài một hơi, tôi nói: “Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn con cũng không thể nghĩ ra được cách gì hay ho cả, cứ biết là như vậy đi, dù sao bây giờ cô ấy cũng chưa tiến cung, đợi con suy nghĩ thêm chút nữa đã, có thế sẽ nghĩ ra cách nào đó.”
“Như thế thì tốt rồi! Ta biết Vận nhi nhất định có thể giải quyết! Không phụ lòng nương thương yêu con mà!” Nghe tôi nói xong, Kỷ phu nhân giãn mày, nở nụ cười vô cùng hài lòng. Kỷ Huyền chịu sự ảnh hưởng từ bà ấy nên vẻ mặt căng thẳng cũng thả lỏng được đôi chút.
“Nương, con muốn đi dò xét phong thanh một chút, hai người về trước đi, đợi có tin tức con sẽ báo lại cho hai người sau.” Bỗng dưng cảm thấy nụ cười trên mặt Kỷ phu nhân thật chói mắt, tôi mở miệng tiễn khách.
“Được được được, chúng ta đi về trước, chờ tin tốt của con!”
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, nghe Mai Nhi chậm rãi nói: “Nương nương, người tính làm thế nào đây?”
“Ngươi nói đi? Ta nên làm gì đây?” Kỷ phu nhân vội vàng như vậy, chắc chắn là muốn nhanh chóng được ôm cháu nội.
Ba vị huynh trưởng của Kỷ Vận, người nào cũng không chịu kết hôn, mỗi lần thúc giục bọn họ, Kỷ Huyền sẽ lấy cớ phải về Tây Nam tuần tra quân đội rồi chuồn mất, lão nhị Kỷ Yến luôn luôn giảo hoạt nhất, mỗi lần vừa nghe loáng thoáng cha mẹ có ý định giục hôn sự liền không nói câu nào mà chạy thẳng về Giang Nam trốn biệt, Kỷ Hành mặc dù phải làm việc ở trong cung, xui xẻo không thể chạy thoát, nhưng vô lại nhất cũng chính là anh ta, luôn đem đại ca và nhị ca làm bia đỡ đạn, nào là các ca ca đều chưa thành thân, cho nên thân làm đệ đệ không thể “lần lướt” các ca ca được. Thế là, ba thằng con của Kỷ gia cứ thế mà kéo lê cái đời độc thân, đến nay đã sắp ngoài ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có ý định thành gia lập thất, khiến cho tâm trạng muốn ôm cháu đích tôn của Kỷ phu nhân không chịu nổi bất cứ khiêu khích nào.
Có điều, chỉ vì cái loại chuyện như thế này mà dám dùng thủ đoạn với tôi hả, Kỷ phu nhân nghĩ là tôi dễ bắt nạt lắm sao? Hừ!
“Nương nương, theo nô tì nghĩ, chuyện này người không nên nhúng tay vào.” Mai Nhi nhíu mày, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.
Aizzz! Ngay cả một tiểu nha đầu cũng nhìn ra thiệt hơn trong đó, Kỷ phu nhân không phải hạng người ngu dốt, lại vẫn kiên trì muốn tôi ra tay, có phải bà ấy chê tôi ở trong cung còn chưa đủ nguy hiểm không? Hay là bà ấy cho rằng Trọng Tôn Hoàng Gia đã bị tôi mê hoặc đến không biết đâu là hiện tại đâu là quá khứ?
“Không nhúng tay vào thì làm sao giải quyết được chuyện mẫu thân và đại ca nhờ vả đây?” Tôi thử kiểm tra tiểu nha đầu này xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.