Chương 26
Lạc Lạc Đào Hoa
14/08/2015
“Vận nhi, muội về làm gì?” Giọng nói vừa có chút sợ hãi vừa có sự tức giận oanh tạc bên tai tôi.
Tôi nửa cười nửa không, nhướng mày, “Chẳng lẽ muội không được về nhà sao?”
“Muội…” Kỷ Huyền liếc mắt nhìn bốn phía thật nhanh, rồi đưa tay kéo tôi qua một góc, thấp giọng: “Chuyện này muội không nên nhúng tay vào!”
“Chuyện này là chuyện gì?” Một bên giả bộ nghe không hiểu huynh ấy nói gì, một bên nghĩ có khi nào chuyện này còn phiền toái hơn tôi tưởng tượng không, đầu tôi lại có vẻ hơi đau đau rồi.
“Vận nhi!” Huynh ấy bực mình nheo mắt, “Muội hồi cung đi!”
Tôi lộ ra một nụ cười lạnh, Kỷ Huyền, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ta, hiện giờ ta đang nắm được nhược điểm của ngươi trong tay mà ngươi còn dám kiêu ngạo như thế sao?!
Nhìn thấy nụ cười của tôi, sắc mặt của huynh ấy bỗng chốc thay đổi, gượng cười với tôi, ngọt giọng nói: “Khụ khụ, Vận nhi, chuyện này thật sự không phải là chuyện đùa, muội là Thục phi cao quý, thật sự không nên can thiệp vào, đại ca cũng là vì muốn tốt cho muội thôi, muội không cần phải lo nữa, có được không?”
“Được thôi.” Tôi không do dự gật đầu khiến huynh ấy giật mình sững sờ, nhờ thế tôi lách người qua, đi thẳng đến thư phòng. Kỷ Thiên Tường và Kỷ Vân Nhiên chờ tôi đang ở đó.
Kỷ Huyền sửng sốt một thoáng, “Vận nhi! Đợi chút đã!”
Tôi không thèm để ý tới Kỷ Huyền đang đuổi theo, trực tiếp đi vào thư phòng: “Vận nhi thỉnh an gia gia, phụ thân.”
“Ha ha, ngồi đi ngồi đi, người trong nhà không cần khách khí như thế đâu.” Lão hồ li Kỷ Thiên Tường cười vô cùng hiền lành, đến nỗi thật sự không biết ông ấy có đúng là một người tốt bụng vô hại như thế không nữa.
“Huyền nhi, con vội vàng như thế làm gì vậy?” Kỷ Vân Nhiên bực mình lên tiếng.
“Khụ, dạ không, không có gì.” Kỷ Huyền len lén ngồi xuống, quay đầu đi chỗ khác không nhìn tôi.
Tôi cười cười, có chút mỉa mai.
Kỷ Vân Nhiên kỳ quái nhìn đại ca một lượt rồi quay lại nhìn tôi, hỏi: “Vận nhi, con và đại ca đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cũng nhìn theo về phía Kỷ Huyền, cố ý tỏ ra khó xử nói: “Chuyện này…”
Mặt Kỷ Huyền biến sắc, “Cha, không có gì, không có gì đâu.”
“Không có cái gì chứ? Vậy con quýnh quáng lên như thế để làm gì?” Kỷ Thiên Tường vẫn cười tủm tỉm, chỉ là khí thế trong lời nói mạnh mẽ đủ để khiến cho trái tim Kỷ Huyền đóng băng luôn.
“Con…” Cứ nhìn đi, bây giờ Kỷ Huyền đang vô cùng lúng túng, xem ra đến lượt tôi phải lên sân khấu rồi.
Tôi ho nhẹ một tiếng lôi kéo sự chú ý của ba người họ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thật ra cũng không phải là chuyện đại sự gì, mặc dù đại ca không muốn nói, nhưng Vận nhi nghĩ rằng vẫn nên để cho gia gia và cha biết…”
“Vận nhi!” Kỷ Huyền vội vàng ngắt lời tôi, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng, trông như muốn giết người diệt khẩu.
Tôi cười cười, nhưng không đợi tôi phản bác, Kỷ Vân Nhiên đã lên tiếng: “Huyền nhi! Để Vận nhi nói hết đã.”
Tôi gật đầu với Kỷ Huyền, “Đại ca, muội biết huynh có điều còn đang băn khoăn, nhưng ‘nhất nhân kế đoản, tam nhân kế trường’ (- một người nghĩ kế thì ngắn, ba người tính toán dài lâu), mặc dù muội không có cách, nhưng gia gia và cha nhất định có thể giúp huynh.” Không đợi Kỷ Huyền mở miệng, tôi nói với Kỷ Thiên Tường: “Gia gia, đại ca độc thân đến tận bây giờ, khó khăn lắm mới tìm được người trong lòng, người giúp huynh ấy đi?”
Kỷ Thiên Tường nheo mắt, nửa cười nửa không: “Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, Vận nhi, đừng nói là con không không biết nhé?”
“Đúng là Vận nhi muốn nói đến chuyện của Nhã Cơ.” Tôi gật đầu, “Mọi người đều biết, người mà Hoàng thượng ban cho đại ca là Miêu nữ ‘Nhã Cơ’, gia gia, Vận nhi không nói sai chứ?”
Đôi mắt đang nheo lại của Kỷ Thiên Tường chợt lóe lên ánh sáng, rồi bỗng nhiên cười to: “Ha ha… Giỏi lắm! Vận nhi thật là giỏi! Cũng may mà con nghĩ ra!”
Khẽ mím môi, “Gia gia nói như thế nghĩa là không thành vấn đề rồi?”
“Vận nhi khách khí quá rồi, con đều đã sắp xếp ốn thỏa như thế, gia gia còn có thể có vấn đề gì nữa chứ?” Khuôn mặt Kỷ Thiên Tường cười hòa ái, tựa như một ông lão vẫn luôn một mực suy nghĩ cho con cháu. “Chỉ là, Vận nhi to gan như thế, không sợ rằng…”
“Sợ, làm sao có thể không sợ chứ?” Tôi khẽ cau mày, giả vờ đưa ra một vẻ mặt yếu ớt như cành liễu lay trong gió, “Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của đại ca, cũng là tâm nguyện ôm đích tôn nhiều năm nay của mẫu thân, coi như Vận nhi vì thế mà tan xương nát thịt cũng không do dự!”
Ám chỉ như vậy có phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Không biết Kỷ Huyền có nghe ra được hay không đây? Tôi khẽ liếc nhìn qua, nhưng lại đụng phải một gương mặt hớn hở đến ngu ngốc. Hắc! Lo lắng của tôi là vô ích rồi.
Sắc mặt Kỷ Thiên Tường khẽ trầm xuống rồi lại giãn ra, cười nói: “Được rồi, được rồi! Vận nhi có thể yên tâm, việc này ta sẽ cho xử lý đàng hoàng, con ở trong cung có cần gì nữa không? Người có đủ dùng không?”
“Tạ ơn gia gia quan tâm, Vận nhi ở trong cung mọi chuyện đều ổn, làm phiền gia gia đã lo lắng rồi.” Tôi chuyển chủ đề, “Chỉ là Vận nhi không yên tâm về Duệ nhi cho lắm, Định Châu không thể so với kinh thành, mong rằng gia gia tiếp tục quan tâm.”
“Đó là chuyện đương nhiên, Vận nhi không cần quá lo lắng, gia gia tự có sắp xếp ổn thỏa rồi.” Gia gia cười tự tin, không ngờ đúng lúc ấy ngoài cửa đột nhiên có người kêu to: “Lão gia! Lão gia!”
“Có chuyện gì?” Bởi vì Kỷ Huyền vẫn còn ở trong trạng thái đờ đẫn, mà tôi thì lại là Đế phi cao quý, cuối cùng chỉ có thế làm phiền Kỷ Vân Nhiên đi mở cửa.
Chỉ thấy quản gia Kỷ Thuận sắc mặt hoảng sợ ghé vào bên tai nói nhỏ điều gì đó, ngay sau đó sắc mặt của cha cũng trở nên tái mét: “Cái gì?! Còn người thì sao? Có xảy ra chuyện gì không?”
Không biết vì sao mà bỗng dưng tôi cảm thấy có gì đó khó chịu, trực giác đang mách bảo dường như có chuyện chẳng lành đã xảy ra, mà chuyện đó còn có liên quan mật thiết đến tôi.
“Vân Nhiên, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Vân Nhiên gật đầu với quản gia, ý bảo ông ta mau nói, sau khi Kỷ Thuận thi lễ với chúng tôi mới nói: “Nô tài vừa nhận được tin tức truyền đến từ Định Châu, Đại Hoàng tử bị hành thích.”
“Cái gì?!” Tôi bật dậy, “Duệ nhi ra sao rồi? Có bị thương hay không? Bắt được thích khách chưa?” Lời thốt ra khỏi miệng tôi mới phát hiện giọng nói của mình không kiềm chế được sự run rẩy. Tôi có thể không cần Trọng Tôn Hoàng Gia, nhưng đối với đứa con duy nhất có cùng huyết thống với tôi trên thế giới này, tôi lại không có cách nào không lo lắng.
“Bẩm nương nương, Đại Hoàng tử không bị thương, thích khách có ba tên, trong đó một tên bị hạ gục tại chỗ, một tên bị thương nên đã bắt được, nhưng sau đó hắn tự sát, còn một tên cũng bị thương nhưng lại thoát được, thành phủ Định Châu đang dồn toàn lực truy lùng.”
Cũng… may! Thở phào nhẹ nhõm, tôi chậm rãi ngồi xuống, là ai làm đây? Ba tên thích khách hai chết một chạy trốn, xem ra kẻ chủ mưu rất cẩn trọng, người phái đi đều là tử sĩ, đã xông thẳng vào Duệ nhi, vậy có thể loại trử là kẻ thù của Trọng Tôn Hoàng Gia hoặc của tôi, tuy nhiên… “Có biết mục tiêu của thích khách là muốn giết người hay là bắt người không?”
“Bẩm nương nương, theo như tin báo, mục tiêu của thích khách là muốn ám sát Đại Hoàng tử chứ không phải là bắt người.”
Tôi gật gật đầu, như vậy có thể xác định rõ là không phải muốn bắt người để uy hiếp, thế thì, kẻ đáng nghi nhất không ai khác chính là hai người cũng có hoàng tử. Mặc dù không loại trừ khả năng bị giá họa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hai người đó có mối nghi ngờ lớn nhất, trong đó Tiêu Ngọc Dung… Hử! Bỗng nhiên, tôi nhớ tới ngày đó cùng Trọng Tôn Hoàng Gia ở Định Châu, trên đường đã thoáng thấy một bóng hình, lúc ấy chỉ cảm thấy hình dáng người đó hơi quen mắt, nhưng bây giờ nhớ lại thì kẻ đó rõ ràng chính là ca ca của Tiêu Ngọc Dung ─ Tiêu Bang!
“Vận nhi, đã nghĩ ra là ai có thể làm chưa?” Có lẽ là sắc mặt của tôi không được tốt lắm nên Kỷ Vân Nhiên có chút lo lắng.
Tôi miễn cưỡng cười, “Không có ạ, có điều con cũng nghĩ đến không ít kẻ bị tình nghi.” Tiêu Bang đến Định Châu có mục đích gì? Hắn có quan hệ gì đến vụ ám sát này? Nhớ lại sự khác thường của Tiêu Ngọc Dung trước khi tôi đi Định Châu, thế thì rốt cuộc trong chuyện này Tiêu gia đang đóng vai trò gì đây? Trong hồ lô của bọn họ cuối cùng là đang bán loại thuốc gì?
“Gia gia, gần đây Tiêu thừa tướng có hành động gì không?” Tôi không nghĩ ra, vậy chẳng bằng xem thử tâm tư của lào hồ ly một chút.
Kỷ Thiên Tường hơi trầm ngâm: “Không có.”
Không có? Chuyện này thật không tương ứng với cách hành động của Tiêu gia, bọn họ có chủ ý gì?
Chuyện khác thường nhất định là có âm mưu! Nỗi bất an trong lòng tôi lại càng lan rộng.
Tôi nửa cười nửa không, nhướng mày, “Chẳng lẽ muội không được về nhà sao?”
“Muội…” Kỷ Huyền liếc mắt nhìn bốn phía thật nhanh, rồi đưa tay kéo tôi qua một góc, thấp giọng: “Chuyện này muội không nên nhúng tay vào!”
“Chuyện này là chuyện gì?” Một bên giả bộ nghe không hiểu huynh ấy nói gì, một bên nghĩ có khi nào chuyện này còn phiền toái hơn tôi tưởng tượng không, đầu tôi lại có vẻ hơi đau đau rồi.
“Vận nhi!” Huynh ấy bực mình nheo mắt, “Muội hồi cung đi!”
Tôi lộ ra một nụ cười lạnh, Kỷ Huyền, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ta, hiện giờ ta đang nắm được nhược điểm của ngươi trong tay mà ngươi còn dám kiêu ngạo như thế sao?!
Nhìn thấy nụ cười của tôi, sắc mặt của huynh ấy bỗng chốc thay đổi, gượng cười với tôi, ngọt giọng nói: “Khụ khụ, Vận nhi, chuyện này thật sự không phải là chuyện đùa, muội là Thục phi cao quý, thật sự không nên can thiệp vào, đại ca cũng là vì muốn tốt cho muội thôi, muội không cần phải lo nữa, có được không?”
“Được thôi.” Tôi không do dự gật đầu khiến huynh ấy giật mình sững sờ, nhờ thế tôi lách người qua, đi thẳng đến thư phòng. Kỷ Thiên Tường và Kỷ Vân Nhiên chờ tôi đang ở đó.
Kỷ Huyền sửng sốt một thoáng, “Vận nhi! Đợi chút đã!”
Tôi không thèm để ý tới Kỷ Huyền đang đuổi theo, trực tiếp đi vào thư phòng: “Vận nhi thỉnh an gia gia, phụ thân.”
“Ha ha, ngồi đi ngồi đi, người trong nhà không cần khách khí như thế đâu.” Lão hồ li Kỷ Thiên Tường cười vô cùng hiền lành, đến nỗi thật sự không biết ông ấy có đúng là một người tốt bụng vô hại như thế không nữa.
“Huyền nhi, con vội vàng như thế làm gì vậy?” Kỷ Vân Nhiên bực mình lên tiếng.
“Khụ, dạ không, không có gì.” Kỷ Huyền len lén ngồi xuống, quay đầu đi chỗ khác không nhìn tôi.
Tôi cười cười, có chút mỉa mai.
Kỷ Vân Nhiên kỳ quái nhìn đại ca một lượt rồi quay lại nhìn tôi, hỏi: “Vận nhi, con và đại ca đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cũng nhìn theo về phía Kỷ Huyền, cố ý tỏ ra khó xử nói: “Chuyện này…”
Mặt Kỷ Huyền biến sắc, “Cha, không có gì, không có gì đâu.”
“Không có cái gì chứ? Vậy con quýnh quáng lên như thế để làm gì?” Kỷ Thiên Tường vẫn cười tủm tỉm, chỉ là khí thế trong lời nói mạnh mẽ đủ để khiến cho trái tim Kỷ Huyền đóng băng luôn.
“Con…” Cứ nhìn đi, bây giờ Kỷ Huyền đang vô cùng lúng túng, xem ra đến lượt tôi phải lên sân khấu rồi.
Tôi ho nhẹ một tiếng lôi kéo sự chú ý của ba người họ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thật ra cũng không phải là chuyện đại sự gì, mặc dù đại ca không muốn nói, nhưng Vận nhi nghĩ rằng vẫn nên để cho gia gia và cha biết…”
“Vận nhi!” Kỷ Huyền vội vàng ngắt lời tôi, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng, trông như muốn giết người diệt khẩu.
Tôi cười cười, nhưng không đợi tôi phản bác, Kỷ Vân Nhiên đã lên tiếng: “Huyền nhi! Để Vận nhi nói hết đã.”
Tôi gật đầu với Kỷ Huyền, “Đại ca, muội biết huynh có điều còn đang băn khoăn, nhưng ‘nhất nhân kế đoản, tam nhân kế trường’ (- một người nghĩ kế thì ngắn, ba người tính toán dài lâu), mặc dù muội không có cách, nhưng gia gia và cha nhất định có thể giúp huynh.” Không đợi Kỷ Huyền mở miệng, tôi nói với Kỷ Thiên Tường: “Gia gia, đại ca độc thân đến tận bây giờ, khó khăn lắm mới tìm được người trong lòng, người giúp huynh ấy đi?”
Kỷ Thiên Tường nheo mắt, nửa cười nửa không: “Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, Vận nhi, đừng nói là con không không biết nhé?”
“Đúng là Vận nhi muốn nói đến chuyện của Nhã Cơ.” Tôi gật đầu, “Mọi người đều biết, người mà Hoàng thượng ban cho đại ca là Miêu nữ ‘Nhã Cơ’, gia gia, Vận nhi không nói sai chứ?”
Đôi mắt đang nheo lại của Kỷ Thiên Tường chợt lóe lên ánh sáng, rồi bỗng nhiên cười to: “Ha ha… Giỏi lắm! Vận nhi thật là giỏi! Cũng may mà con nghĩ ra!”
Khẽ mím môi, “Gia gia nói như thế nghĩa là không thành vấn đề rồi?”
“Vận nhi khách khí quá rồi, con đều đã sắp xếp ốn thỏa như thế, gia gia còn có thể có vấn đề gì nữa chứ?” Khuôn mặt Kỷ Thiên Tường cười hòa ái, tựa như một ông lão vẫn luôn một mực suy nghĩ cho con cháu. “Chỉ là, Vận nhi to gan như thế, không sợ rằng…”
“Sợ, làm sao có thể không sợ chứ?” Tôi khẽ cau mày, giả vờ đưa ra một vẻ mặt yếu ớt như cành liễu lay trong gió, “Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của đại ca, cũng là tâm nguyện ôm đích tôn nhiều năm nay của mẫu thân, coi như Vận nhi vì thế mà tan xương nát thịt cũng không do dự!”
Ám chỉ như vậy có phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Không biết Kỷ Huyền có nghe ra được hay không đây? Tôi khẽ liếc nhìn qua, nhưng lại đụng phải một gương mặt hớn hở đến ngu ngốc. Hắc! Lo lắng của tôi là vô ích rồi.
Sắc mặt Kỷ Thiên Tường khẽ trầm xuống rồi lại giãn ra, cười nói: “Được rồi, được rồi! Vận nhi có thể yên tâm, việc này ta sẽ cho xử lý đàng hoàng, con ở trong cung có cần gì nữa không? Người có đủ dùng không?”
“Tạ ơn gia gia quan tâm, Vận nhi ở trong cung mọi chuyện đều ổn, làm phiền gia gia đã lo lắng rồi.” Tôi chuyển chủ đề, “Chỉ là Vận nhi không yên tâm về Duệ nhi cho lắm, Định Châu không thể so với kinh thành, mong rằng gia gia tiếp tục quan tâm.”
“Đó là chuyện đương nhiên, Vận nhi không cần quá lo lắng, gia gia tự có sắp xếp ổn thỏa rồi.” Gia gia cười tự tin, không ngờ đúng lúc ấy ngoài cửa đột nhiên có người kêu to: “Lão gia! Lão gia!”
“Có chuyện gì?” Bởi vì Kỷ Huyền vẫn còn ở trong trạng thái đờ đẫn, mà tôi thì lại là Đế phi cao quý, cuối cùng chỉ có thế làm phiền Kỷ Vân Nhiên đi mở cửa.
Chỉ thấy quản gia Kỷ Thuận sắc mặt hoảng sợ ghé vào bên tai nói nhỏ điều gì đó, ngay sau đó sắc mặt của cha cũng trở nên tái mét: “Cái gì?! Còn người thì sao? Có xảy ra chuyện gì không?”
Không biết vì sao mà bỗng dưng tôi cảm thấy có gì đó khó chịu, trực giác đang mách bảo dường như có chuyện chẳng lành đã xảy ra, mà chuyện đó còn có liên quan mật thiết đến tôi.
“Vân Nhiên, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Vân Nhiên gật đầu với quản gia, ý bảo ông ta mau nói, sau khi Kỷ Thuận thi lễ với chúng tôi mới nói: “Nô tài vừa nhận được tin tức truyền đến từ Định Châu, Đại Hoàng tử bị hành thích.”
“Cái gì?!” Tôi bật dậy, “Duệ nhi ra sao rồi? Có bị thương hay không? Bắt được thích khách chưa?” Lời thốt ra khỏi miệng tôi mới phát hiện giọng nói của mình không kiềm chế được sự run rẩy. Tôi có thể không cần Trọng Tôn Hoàng Gia, nhưng đối với đứa con duy nhất có cùng huyết thống với tôi trên thế giới này, tôi lại không có cách nào không lo lắng.
“Bẩm nương nương, Đại Hoàng tử không bị thương, thích khách có ba tên, trong đó một tên bị hạ gục tại chỗ, một tên bị thương nên đã bắt được, nhưng sau đó hắn tự sát, còn một tên cũng bị thương nhưng lại thoát được, thành phủ Định Châu đang dồn toàn lực truy lùng.”
Cũng… may! Thở phào nhẹ nhõm, tôi chậm rãi ngồi xuống, là ai làm đây? Ba tên thích khách hai chết một chạy trốn, xem ra kẻ chủ mưu rất cẩn trọng, người phái đi đều là tử sĩ, đã xông thẳng vào Duệ nhi, vậy có thể loại trử là kẻ thù của Trọng Tôn Hoàng Gia hoặc của tôi, tuy nhiên… “Có biết mục tiêu của thích khách là muốn giết người hay là bắt người không?”
“Bẩm nương nương, theo như tin báo, mục tiêu của thích khách là muốn ám sát Đại Hoàng tử chứ không phải là bắt người.”
Tôi gật gật đầu, như vậy có thể xác định rõ là không phải muốn bắt người để uy hiếp, thế thì, kẻ đáng nghi nhất không ai khác chính là hai người cũng có hoàng tử. Mặc dù không loại trừ khả năng bị giá họa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hai người đó có mối nghi ngờ lớn nhất, trong đó Tiêu Ngọc Dung… Hử! Bỗng nhiên, tôi nhớ tới ngày đó cùng Trọng Tôn Hoàng Gia ở Định Châu, trên đường đã thoáng thấy một bóng hình, lúc ấy chỉ cảm thấy hình dáng người đó hơi quen mắt, nhưng bây giờ nhớ lại thì kẻ đó rõ ràng chính là ca ca của Tiêu Ngọc Dung ─ Tiêu Bang!
“Vận nhi, đã nghĩ ra là ai có thể làm chưa?” Có lẽ là sắc mặt của tôi không được tốt lắm nên Kỷ Vân Nhiên có chút lo lắng.
Tôi miễn cưỡng cười, “Không có ạ, có điều con cũng nghĩ đến không ít kẻ bị tình nghi.” Tiêu Bang đến Định Châu có mục đích gì? Hắn có quan hệ gì đến vụ ám sát này? Nhớ lại sự khác thường của Tiêu Ngọc Dung trước khi tôi đi Định Châu, thế thì rốt cuộc trong chuyện này Tiêu gia đang đóng vai trò gì đây? Trong hồ lô của bọn họ cuối cùng là đang bán loại thuốc gì?
“Gia gia, gần đây Tiêu thừa tướng có hành động gì không?” Tôi không nghĩ ra, vậy chẳng bằng xem thử tâm tư của lào hồ ly một chút.
Kỷ Thiên Tường hơi trầm ngâm: “Không có.”
Không có? Chuyện này thật không tương ứng với cách hành động của Tiêu gia, bọn họ có chủ ý gì?
Chuyện khác thường nhất định là có âm mưu! Nỗi bất an trong lòng tôi lại càng lan rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.