Chương 4
Bàn Tơ
01/08/2013
Cơ bản gần như toàn bộ con thỏ đã bị nàng ăn hết. Sau đó, nàng bắt đầu tiến công con gà rừng nướng vàng tươi.
Thu Minh Phong ăn phần thỏ thịt còn lại.
Hắn biết, Tây Nguyệt tính khí thay đổi rất nhanh, tính cách tuy có chút cổ quái, nhưng nhìn chung vẫn là đáng yêu.
Nàng thầm chỉnh hắn, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho hắn bằng các cử chỉ ngẫu nhiên, có lẽ nàng cho rằng như vậy mới công bằng.
Đáng yêu.
Đúng vậy, nàng thật là nữ tử đáng yêu.
Nhìn nàng ăn dáng vẻ vui không gì sánh bằng, ánh mắt Thu Minh Phong tự nhiên dịu dàng hẳn lên. “Thu Minh Phong, ngươi có nhiều tiền không?”
“Hả?”
Nàng nghiêm trang nhìn hắn, “Nhiều hay không?”
“Tàm tạm.” Hắn nói rất dè dặt.
“Tốt lắm,”Nháy mắt nét mặt nàng tươi như hoa, “Về sau ta muốn ngồi xe ngựa thât lớn, thật ấm áp .”
Hắn gật đầu, “Được.”
“Thế này, cùng ngươi mạo một chút ta sẽ không thực để ý.” Hắn cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Hắn thực ra cũng không để ý nàng thỉnh thoảng giở trò xảo trá.
Hai người ăn hết con thỏ hoang và gà rừng, sau đó uống một chút nước ấm. Sau đó, bắt đầu thu dọn chỗ ngủ.
Thu Minh Phong lại đi ra ngoài nhặt chút củi trở về, bảo đảm buổi tối có thêm củi để đốt.
Trước lúc ngủ, Lâu Tây Nguyệt nghiêm túc hướng hắn xác nhận, “Ngươi thực sự sẽ không đi ra ngoài?”
“Thực sự.”
“Đây chỉ là tạm thời phải không?” Nàng đang tự lừa mình dối người. Nhưng nếu không như vậy, ban đêm thực sự rất lạnh a.
“Ừ.” Vẻ mặt của hắn không chút phập phồng.
Lâu Tây Nguyệt nhìn nóc nhà thở hắt ra, “Hoàn hảo, đây là lần cuối cùng.” Ngày mai là có thể chấm dứt việc ăn ngủ nơi hoang vu, về sau cũng không cần hắn giúp nàng sưởi ấm.
Thu Minh Phong nhìn nàng thật sâu, hướng về phía nàng mở hai tay ra.
Nàng quay đầu đi, nằm sát vào lồng ngực hắn.
Hắn dùng áo khoác kín phủ lên người nàng, khiến nàng ở trong lòng ngực mình ngủ yên.
Lại nhìn thấy thị trấn, Lâu Tây Nguyệt cả người đều có chút kích động, rốt cục có giường ngủ, có nước ấm tắm! Nàng kéo Thu Minh Phong chạy về hướng trong thành, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của người đi đường xung quanh.
Hắn mặc nàng lôi kéo, đi theo tốc độ của nàng.
“Chúng ta đến nơi này ăn cơm.” Nàng dừng lại trước một tửu lâu.
Thu Minh Phong gật đầu.
Hai người vừa vào cửa, đột nhiên mọi người đều nhìn hai người, thậm chí rất nhiều người đều nắm binh khí trên bàn ngay lập tức có thể xông lên.
Chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, Lâu Tây Nguyệt mặt không chút biểu cảm quay đầu nói: “Ta hối hận, đi với ngươi mối nguy hiểm thực sự rất lớn.”
Thu Minh Phong giữ bàn tay của nàng hoàn toàn chưa buông ra, đi đến một bàn trống rồi ngồi xuống, đem kiếm để lên trên bàn.
“Như vậy mà ngươi còn có tâm tình ăn cơm?” Khóe miệng nàng không nhịn được run rẩy một chút.
“Đói bụng.” Câu trả lời của hắn ngắn gọn như trước.
Không khí ở đại sảnh hết sức căng thẳng, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định không nhìn.
“Tiểu nhị mang rượu ngon, đồ ăn tốt lên đi.” Tiểu nhị dè dặt cẩn trọng lên tiếng trả lời, sau đó nhanh như chớp chạy về phòng bếp.
“Thu Minh Phong, ngươi giết chưởng môn chúng ta, mà còn dám càn quấy như vậy, ngươi không đem người giang hồ để vào mắt sao?” Hắn lạnh lùng quét mắt qua, “Như thế nào?”
Đệ tử Hoa Sơn tay cầm chuôi kiếm thật chặt, rút trường kiếm ra khỏi vỏ mũi kiếm chỉ thẳng Thu Minh Phong, “Chúng ta hôm nay sẽ vì chưởng môn báo thù.”
“Đợi chút.”
Tất cả mọi người nhìn về phía người đột nhiên kêu ngừng.
Lâu Tây Nguyệt nháy mắt mấy cái, một mặt vô tội nói: “Người các ngươi muốn tìm là hắn, ta ở bên cạnh chỉ chờ đồ ăn, đao kiếm không có mắt ngộ nhỡ làm bị thương sẽ không tốt lắm.”
“Ngươi là bằng hữu của hắn, chẳng lẽ ngươi có thể đứng ngoài sự việc này sao?”
“Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, ta không biết chưởng môn các ngươi, ta cùng Thu Minh Phong cũng không quen thuộc vì sao ta không thể đứng ngoài?” Nàng thực không hiểu.
“Ngươi cho chúng ta đều mù mắt, ngươi cùng hắn thân thiết như vậy thì sao có thể không quen?”
“Úi chà, cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói bậy, ai cùng hắn thân thiết? Bản cô rất nương trong sạch.” Những lời này của nàng lọt vào tai mọi người trong đại sảnh họ đều tỏ ra xem thường, rõ ràng vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn nàng cùng Thu Minh Phong là tay trong tay đi vào.
“Thu Minh Phong, đền mạng đi.”
Một tiếng gầm to, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, người cũng đồng thời xông lên.
Lâu Tây Nguyệt kịp thời phóng người lên, để cho Thu Minh Phong đi đối phó những người đó mà nàng đứng trên lan can lầu hai ngồi xem náo nhiệt.
Thu Minh Phong kiếm không rút ra khỏi vỏ, nhưng những người đó ngay cả một mảnh góc áo của hắn đều không đụng tới được.
Cuối cùng, có người nhìn thấy Lâu Tây Nguyệt trên lầu.
Đáng tiếc tốc độ của tên đẹ tử đó không nhanh bằng Thu Minh Phong, rất nhanh liền nhận một kiếm trên người.
Lúc này, Lâu Tây Nguyệt thấy tiểu nhị bưng khay đồ ăn lên, mặt mày không khỏi hớn hở, “Tiểu nhị ca, đồ ăn tốt lắm a, nhanh mang lên đến.” Nói xong, nàng từ trên lầu nhảy xuống, lại một lần nữa ngồi bên cạnh bàn.
Tiểu nhị run run rẩy rẩy đem đồ ăn lên phòng, sau đó chạy như bay về phòng bếp.
Ánh mắt quét qua những người nằm trên mặt đất, Thu Minh Phong giọng lạnh lùng nói: “Chúng ta muốn dùng cơm”
Lâu Tây Nguyệt phụ họa, “Đúng đúng, muốn đánh chờ ta ăn xong, các ngươi lại tiếp tục, ta cam đoan chỉ đứng nhìn.”
Những người trên đất đứng lên, nhặt lên binh khí của mình, tìm vị trí ngồi xuống, tuy rằng e ngại võ công Thu Minh Phong, nhưng cũng không chịu rời đi như vậy. Không ai quấy rầy, tuy rằng không khí thật căng thẳng, nhưng Lâu Tây Nguyệt không chịu ảnh hưởng chút nào, rất vui vẻ ăn. Giờ phút này, trừ bỏ ăn cơm, không việc gì có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
Rất nhiều người trong lòng nói thầm, không hiểu được sao đột nhiên bên người Thu Minh Phong xuất hiện một thiếu nữ, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mặc kệ như thế nào Thu Minh Phong này từ khi xuất hiện trên giang hồ cho tới nay luôn luôn chỉ có một mình, nay lại có thêm một người đồng hành, quan hệ hai người khẳng định không đơn giản, mọi người nhất trí như vậy.
Lâu Thu Nguyệt giống như một cơn lốc càn quét thức ăn, tướng ăn của nàng kỳ quái nhưng không khó nhìn.
Ăn uống xong xuôi, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, tựa lưng vào ghế, nói: “Cuối cùng cũng được ăn đồ nóng hổi.”
Thu Minh Phong buông cái chén, thay nàng rót chén trà .
Một màn này làm cho không ít người trừng mắt, bọn họ nhìn lầm rồi sao?
Đấy không phải là người mà giang hồ truyền là người lạnh lùng Thu Minh Phong sao?
Lâu Tây Nguyệt quen thói cầm lấy cái chén nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn đại đại sanh, ghé người sát vào hắn, hạ giọng nói: “Bọn họ giống như không chịu đi a.”
Thu Minh Phong hạ mí mắt.
“Ngươi định cho bọn họ đi theo à?” Nàng đơn thuần tò mò hỏi.
“Ngươi nghĩ sao?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
Nàng nghiêm túc nghĩ rồi trả lời hắn, “Như vậy mục tiêu có phải hay không cũng quá rõ ràng?”
“Là như thế nào?”
Giọng nói vẫn đạm bạc, khinh thường, thật sự rất khó làm cho người ta thích, nàng cùng hắn không thù không oán chứ đừng nói gì đến cùng hắn không bình thường.
“Dù sao bọn họ tìm ngươi, không liên quan đến ta.” Lâu Tây Nguyệt buông lỏng tay, tỏ vẻ không hề áp lực.
“No rồi?” Giọng nói của Thu Minh Phong đều đều.
“Ừ.”
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt, một bên bĩu môi, một bên hướng trưởng quầy đi tính tiền, sau đó chậm rãi đi đến chỗ hắn đang chờ ở cửa. Đi theo bọn họ ra khỏi tửu lâu còn có đệ tử của mấy đại môn phái, bởi vì tự biết lượng sức mình nên bọn họ cách một khoảng rất xa.
Xe ngựa rất lớn, rất ấm áp, thảm lót thật dày, còn có một cái lư.
Lâu Tây Nguyệt rốt cục cũng cảm thấy đi xa vào mùa đông cũng không phải quá khó chịu.
Điều duy nhất làm cho nàng cảm thấy không tốt cũng chỉ có –
Xe ngựa nối gót nhau mang theo một dám người giang hồ. Dây thắt lưng màu lam trong tay nàng không ngừng tung bay.
Thu Minh Phong ngồi ở phía đối diện, cúi đầu miếng ngọc đag khắc dở dang trên tay, trong xe ngựa chỉ có một cái lư đang cháy phát ra âm thanh.
“A, thực nhàm chán.” Nàng buông dải lụa trong tay, nằm sấp trên bàn con giữa hai người. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục trạm khắc trên miếng ngọc.
Nàng nhấc một góc màn xe lên, nhìn về đám xe ngựa đang đi phía sau, rất cảm thán nói: “Bọn họ thực sự muốn đi theo chúng ta a.” Nàng không nhịn được nhìn một người khác trong xe, nghĩ đến hắn lúc ấy đưa cho mình đáp án, khóe miệng liền không tự chủ mà run rẩy.
“Không muốn rút kiếm”, cái này có tính đáp án là đáp án không? Nhưng hiện tại chính là đáp án, cũng thât phù hợp tính cách Thu Minh Phong. Bởi vì không muốn rút kiếm, không muốn giết người, cho nên hắn để cho những người đó đi theo, chỉ cần những người đó đừng khiêu khích hắn thì hắn sẽ coi bọn họ không hề tồn tại.
“Ngươi vì sao lại giết chưởng môn phái Hoa Sơn?”
Thu Minh Phong dừng tay đang khắc miếng ngọc lại, lãnh đạm trả lời, “Không phải ta.”
“Hả?” Lâu Tây Nguyệt khó có thể tin được liền nhướng mày, “Vậy sao ngươi không nói cho những người đó?”
“Bọn họ không tin.”
Nàng im lặng, su phụ đã từng nói qua, giang hồ có nhiều khi không nói đạo lý.
Đột nhiên có chút mệt mỏi, nàng ngã lên miếng thảm thật dầy, hai tay chống đầu, nhìn đỉnh xe, bùi ngùi nói: “Giang hồ thật sự là nơi kỳ quái.”
Thu Minh Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Lâu Tây Nguyệt nằm trong xe, khi xe ngựa lắc lư làm nàng thấy buồn ngủ.
Lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mê, thân xe đột nhiên lắc lư dữ dội nàng bị đẩy đến bên chân Thu Minh Phong, người cũng tỉnh táo lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng theo bản năng mở miệng hỏi. Thu Minh Phong nhìn nàng.
Nàng xoa xoa cái trán, nằm ở bên chân hắn, mày liễu vừa nhăn, mang chút khiêu khích nhìn hắn, “Ngươi không thích nói chuyện, có muốn ta giúp ngươi biến thành câm điếc?”
Hắn cũng nhíu mày, tựa hồ có chút hứng thú.
“Muốn sao?”
“Ngươi không sợ buồn sao?”
Nàng nghe hiểu được hắn ý tại ngôn ngoại,cho nên càng thêm tức giận, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi hiện tại sẽ không buồn sao?”
“Buồn.” Hắn khẳng định.
“Vậy ngươi còn giả bộ không chịu nói?” Lâu Tây Nguyệt cầm lấy vạt áo của hắn ngồi dậy, lấy tay chỉ vào ngực của hắn, “Ngươi bắt ta đồng hành với ngươi nhưng lại không chịu nói chuyện làm ta thật buồn chán a.”
Hắn lắc đầu, “Không có.”
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ta quyết định, ngươi nếu vẫn tiếp tục như vậy, ta với ngươi sẽ mỗi người đi một ngả.”
Thu Minh Phong lạnh đạm nhắc nhở nàng, “Bọn họ cho rằng ngươi là người của ta.”
Nàng sợ run một chút, chợt giận tím mặt, “Ta khi nào thì là ngươi của người? Ngươi đừng tưởng có thể kéo ta vào rắc rối của ngươi, ân oán giang hồ của ngươi với ta không hề có quan hệ.”
Thu Minh Phong sáng suốt đúng lúc ngậm miệng.
Nhưng cơn giận của Lâu Tây Nguyệt như còn sót lại phát ra hết, trừng mắt nhìn hắn nói: “Khó trách ngươi như vậy luôn gây ra điều thị phi, ngươi căn bản là không có lòng tốt.”
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, không nói.
“Ngươi quả thực lấy oán trả ơn.” Nàng oán hận kêu.
Xe ngựa đột nhiên chòng chành, nàng không phòng bị liền ngã vào lòng hắn.
Thu Minh Phong tự nhiên ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Nghe trong lời nói của hắn có sự cảnh cáo, nàng lập tức ngừng vùng vẫy, im lặng nghe theo ghé vào trong lòng hắn.
Khoảnh khắc mũi tên bén nhọn lao vào trong xe Thu Minh Phong ôm Lâu Tây Nguyệt phá xe mà ra.
Thùng xe sụp đổ trong nháy mắt, phu xe cũng bị chết dưới loạn tên.
Khuôn mặt Thu Minh Phong trầm lắng như nước.
Lâu Tây Nguyệt cảm giác được quanh thân hắn tản ra lãnh ý, hắn thực sự nổi giận! Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, thân kiếm như nước, lãnh như băng. Nàng đột nhiên có chút thương hại những người chọc giận hắn.
Hắn hướng theo mũi tên bay đến mà lao đi, bọn người luôn theo đuôi bọn họ lập tức xông tới, mục tiêu là — Lâu Tây Nguyệt.
“Điệu hổ ly sơn?” Vẻ mặt của nàng pha chút nghiền ngẫm, ngón tay không chút để ý ở bên hông khẽ vuốt.
“Yêu nữ, đến nạp mạng đi.”
“Ta khi nào thì thành yêu nữ?” Nàng vẻ mặt mặt tò mò.
“Ngươi ở bên cạnh Thu Minh Phong như vậy thì làm sao là người tốt?” Có người khinh thường nói.
Nàng gật đầu, “Nói vậy là, ta đây sẽ không khách khí với các ngươi.” Lời còn chưa dứt, tay nàng giơ lên, nhìn giống như đai lưng quấn ở trên lưng nàng nhưng lại là một cái roi uốn khúc bay nhanh ra.
Mọi người lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử này xuất chiêu, nàng luôn được Thu Minh Phong bảo vệ bên người, bởi vậy bọn họ xem nhẹ thân thủ của nàng.
Vết đao chạm đến người liền lấy mạng ngay, mà Lâu Tây Nguyệt cũng không khách khí với bọn họ.
Nàng một thân áo lam như một con bướm, trong tay một cái roi như độc xà phun độc, chạm vào không chết thì cũng bị thương.
Không biết Thu Minh Phong trở về từ khi nào đứng xa xa xem, lông mày dần dần nhăn lại.
Hắn chưa bao giờ gặp qua nàng lúc sát hại người khác, lúc này nàng giống tu la đoạt mệnh, sự hồn nhiên trong sáng ngày thường biến mất không dấu vết.
Trên mặt nàng tuy nở nụ cười nhưng trong mắt lại chứa một tầng hàn băng, hắn không thích nàng như vậy, bất luận là ai làm cho nàng mất đi vẻ tươi đẹp nhẹ nhàng khoan khoái , nét mặt vui cười, cũng không thể tha thứ được, bất luận là ai!
Thu Minh Phong ăn phần thỏ thịt còn lại.
Hắn biết, Tây Nguyệt tính khí thay đổi rất nhanh, tính cách tuy có chút cổ quái, nhưng nhìn chung vẫn là đáng yêu.
Nàng thầm chỉnh hắn, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho hắn bằng các cử chỉ ngẫu nhiên, có lẽ nàng cho rằng như vậy mới công bằng.
Đáng yêu.
Đúng vậy, nàng thật là nữ tử đáng yêu.
Nhìn nàng ăn dáng vẻ vui không gì sánh bằng, ánh mắt Thu Minh Phong tự nhiên dịu dàng hẳn lên. “Thu Minh Phong, ngươi có nhiều tiền không?”
“Hả?”
Nàng nghiêm trang nhìn hắn, “Nhiều hay không?”
“Tàm tạm.” Hắn nói rất dè dặt.
“Tốt lắm,”Nháy mắt nét mặt nàng tươi như hoa, “Về sau ta muốn ngồi xe ngựa thât lớn, thật ấm áp .”
Hắn gật đầu, “Được.”
“Thế này, cùng ngươi mạo một chút ta sẽ không thực để ý.” Hắn cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Hắn thực ra cũng không để ý nàng thỉnh thoảng giở trò xảo trá.
Hai người ăn hết con thỏ hoang và gà rừng, sau đó uống một chút nước ấm. Sau đó, bắt đầu thu dọn chỗ ngủ.
Thu Minh Phong lại đi ra ngoài nhặt chút củi trở về, bảo đảm buổi tối có thêm củi để đốt.
Trước lúc ngủ, Lâu Tây Nguyệt nghiêm túc hướng hắn xác nhận, “Ngươi thực sự sẽ không đi ra ngoài?”
“Thực sự.”
“Đây chỉ là tạm thời phải không?” Nàng đang tự lừa mình dối người. Nhưng nếu không như vậy, ban đêm thực sự rất lạnh a.
“Ừ.” Vẻ mặt của hắn không chút phập phồng.
Lâu Tây Nguyệt nhìn nóc nhà thở hắt ra, “Hoàn hảo, đây là lần cuối cùng.” Ngày mai là có thể chấm dứt việc ăn ngủ nơi hoang vu, về sau cũng không cần hắn giúp nàng sưởi ấm.
Thu Minh Phong nhìn nàng thật sâu, hướng về phía nàng mở hai tay ra.
Nàng quay đầu đi, nằm sát vào lồng ngực hắn.
Hắn dùng áo khoác kín phủ lên người nàng, khiến nàng ở trong lòng ngực mình ngủ yên.
Lại nhìn thấy thị trấn, Lâu Tây Nguyệt cả người đều có chút kích động, rốt cục có giường ngủ, có nước ấm tắm! Nàng kéo Thu Minh Phong chạy về hướng trong thành, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của người đi đường xung quanh.
Hắn mặc nàng lôi kéo, đi theo tốc độ của nàng.
“Chúng ta đến nơi này ăn cơm.” Nàng dừng lại trước một tửu lâu.
Thu Minh Phong gật đầu.
Hai người vừa vào cửa, đột nhiên mọi người đều nhìn hai người, thậm chí rất nhiều người đều nắm binh khí trên bàn ngay lập tức có thể xông lên.
Chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, Lâu Tây Nguyệt mặt không chút biểu cảm quay đầu nói: “Ta hối hận, đi với ngươi mối nguy hiểm thực sự rất lớn.”
Thu Minh Phong giữ bàn tay của nàng hoàn toàn chưa buông ra, đi đến một bàn trống rồi ngồi xuống, đem kiếm để lên trên bàn.
“Như vậy mà ngươi còn có tâm tình ăn cơm?” Khóe miệng nàng không nhịn được run rẩy một chút.
“Đói bụng.” Câu trả lời của hắn ngắn gọn như trước.
Không khí ở đại sảnh hết sức căng thẳng, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định không nhìn.
“Tiểu nhị mang rượu ngon, đồ ăn tốt lên đi.” Tiểu nhị dè dặt cẩn trọng lên tiếng trả lời, sau đó nhanh như chớp chạy về phòng bếp.
“Thu Minh Phong, ngươi giết chưởng môn chúng ta, mà còn dám càn quấy như vậy, ngươi không đem người giang hồ để vào mắt sao?” Hắn lạnh lùng quét mắt qua, “Như thế nào?”
Đệ tử Hoa Sơn tay cầm chuôi kiếm thật chặt, rút trường kiếm ra khỏi vỏ mũi kiếm chỉ thẳng Thu Minh Phong, “Chúng ta hôm nay sẽ vì chưởng môn báo thù.”
“Đợi chút.”
Tất cả mọi người nhìn về phía người đột nhiên kêu ngừng.
Lâu Tây Nguyệt nháy mắt mấy cái, một mặt vô tội nói: “Người các ngươi muốn tìm là hắn, ta ở bên cạnh chỉ chờ đồ ăn, đao kiếm không có mắt ngộ nhỡ làm bị thương sẽ không tốt lắm.”
“Ngươi là bằng hữu của hắn, chẳng lẽ ngươi có thể đứng ngoài sự việc này sao?”
“Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, ta không biết chưởng môn các ngươi, ta cùng Thu Minh Phong cũng không quen thuộc vì sao ta không thể đứng ngoài?” Nàng thực không hiểu.
“Ngươi cho chúng ta đều mù mắt, ngươi cùng hắn thân thiết như vậy thì sao có thể không quen?”
“Úi chà, cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói bậy, ai cùng hắn thân thiết? Bản cô rất nương trong sạch.” Những lời này của nàng lọt vào tai mọi người trong đại sảnh họ đều tỏ ra xem thường, rõ ràng vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn nàng cùng Thu Minh Phong là tay trong tay đi vào.
“Thu Minh Phong, đền mạng đi.”
Một tiếng gầm to, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, người cũng đồng thời xông lên.
Lâu Tây Nguyệt kịp thời phóng người lên, để cho Thu Minh Phong đi đối phó những người đó mà nàng đứng trên lan can lầu hai ngồi xem náo nhiệt.
Thu Minh Phong kiếm không rút ra khỏi vỏ, nhưng những người đó ngay cả một mảnh góc áo của hắn đều không đụng tới được.
Cuối cùng, có người nhìn thấy Lâu Tây Nguyệt trên lầu.
Đáng tiếc tốc độ của tên đẹ tử đó không nhanh bằng Thu Minh Phong, rất nhanh liền nhận một kiếm trên người.
Lúc này, Lâu Tây Nguyệt thấy tiểu nhị bưng khay đồ ăn lên, mặt mày không khỏi hớn hở, “Tiểu nhị ca, đồ ăn tốt lắm a, nhanh mang lên đến.” Nói xong, nàng từ trên lầu nhảy xuống, lại một lần nữa ngồi bên cạnh bàn.
Tiểu nhị run run rẩy rẩy đem đồ ăn lên phòng, sau đó chạy như bay về phòng bếp.
Ánh mắt quét qua những người nằm trên mặt đất, Thu Minh Phong giọng lạnh lùng nói: “Chúng ta muốn dùng cơm”
Lâu Tây Nguyệt phụ họa, “Đúng đúng, muốn đánh chờ ta ăn xong, các ngươi lại tiếp tục, ta cam đoan chỉ đứng nhìn.”
Những người trên đất đứng lên, nhặt lên binh khí của mình, tìm vị trí ngồi xuống, tuy rằng e ngại võ công Thu Minh Phong, nhưng cũng không chịu rời đi như vậy. Không ai quấy rầy, tuy rằng không khí thật căng thẳng, nhưng Lâu Tây Nguyệt không chịu ảnh hưởng chút nào, rất vui vẻ ăn. Giờ phút này, trừ bỏ ăn cơm, không việc gì có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
Rất nhiều người trong lòng nói thầm, không hiểu được sao đột nhiên bên người Thu Minh Phong xuất hiện một thiếu nữ, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mặc kệ như thế nào Thu Minh Phong này từ khi xuất hiện trên giang hồ cho tới nay luôn luôn chỉ có một mình, nay lại có thêm một người đồng hành, quan hệ hai người khẳng định không đơn giản, mọi người nhất trí như vậy.
Lâu Thu Nguyệt giống như một cơn lốc càn quét thức ăn, tướng ăn của nàng kỳ quái nhưng không khó nhìn.
Ăn uống xong xuôi, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, tựa lưng vào ghế, nói: “Cuối cùng cũng được ăn đồ nóng hổi.”
Thu Minh Phong buông cái chén, thay nàng rót chén trà .
Một màn này làm cho không ít người trừng mắt, bọn họ nhìn lầm rồi sao?
Đấy không phải là người mà giang hồ truyền là người lạnh lùng Thu Minh Phong sao?
Lâu Tây Nguyệt quen thói cầm lấy cái chén nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn đại đại sanh, ghé người sát vào hắn, hạ giọng nói: “Bọn họ giống như không chịu đi a.”
Thu Minh Phong hạ mí mắt.
“Ngươi định cho bọn họ đi theo à?” Nàng đơn thuần tò mò hỏi.
“Ngươi nghĩ sao?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
Nàng nghiêm túc nghĩ rồi trả lời hắn, “Như vậy mục tiêu có phải hay không cũng quá rõ ràng?”
“Là như thế nào?”
Giọng nói vẫn đạm bạc, khinh thường, thật sự rất khó làm cho người ta thích, nàng cùng hắn không thù không oán chứ đừng nói gì đến cùng hắn không bình thường.
“Dù sao bọn họ tìm ngươi, không liên quan đến ta.” Lâu Tây Nguyệt buông lỏng tay, tỏ vẻ không hề áp lực.
“No rồi?” Giọng nói của Thu Minh Phong đều đều.
“Ừ.”
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt, một bên bĩu môi, một bên hướng trưởng quầy đi tính tiền, sau đó chậm rãi đi đến chỗ hắn đang chờ ở cửa. Đi theo bọn họ ra khỏi tửu lâu còn có đệ tử của mấy đại môn phái, bởi vì tự biết lượng sức mình nên bọn họ cách một khoảng rất xa.
Xe ngựa rất lớn, rất ấm áp, thảm lót thật dày, còn có một cái lư.
Lâu Tây Nguyệt rốt cục cũng cảm thấy đi xa vào mùa đông cũng không phải quá khó chịu.
Điều duy nhất làm cho nàng cảm thấy không tốt cũng chỉ có –
Xe ngựa nối gót nhau mang theo một dám người giang hồ. Dây thắt lưng màu lam trong tay nàng không ngừng tung bay.
Thu Minh Phong ngồi ở phía đối diện, cúi đầu miếng ngọc đag khắc dở dang trên tay, trong xe ngựa chỉ có một cái lư đang cháy phát ra âm thanh.
“A, thực nhàm chán.” Nàng buông dải lụa trong tay, nằm sấp trên bàn con giữa hai người. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục trạm khắc trên miếng ngọc.
Nàng nhấc một góc màn xe lên, nhìn về đám xe ngựa đang đi phía sau, rất cảm thán nói: “Bọn họ thực sự muốn đi theo chúng ta a.” Nàng không nhịn được nhìn một người khác trong xe, nghĩ đến hắn lúc ấy đưa cho mình đáp án, khóe miệng liền không tự chủ mà run rẩy.
“Không muốn rút kiếm”, cái này có tính đáp án là đáp án không? Nhưng hiện tại chính là đáp án, cũng thât phù hợp tính cách Thu Minh Phong. Bởi vì không muốn rút kiếm, không muốn giết người, cho nên hắn để cho những người đó đi theo, chỉ cần những người đó đừng khiêu khích hắn thì hắn sẽ coi bọn họ không hề tồn tại.
“Ngươi vì sao lại giết chưởng môn phái Hoa Sơn?”
Thu Minh Phong dừng tay đang khắc miếng ngọc lại, lãnh đạm trả lời, “Không phải ta.”
“Hả?” Lâu Tây Nguyệt khó có thể tin được liền nhướng mày, “Vậy sao ngươi không nói cho những người đó?”
“Bọn họ không tin.”
Nàng im lặng, su phụ đã từng nói qua, giang hồ có nhiều khi không nói đạo lý.
Đột nhiên có chút mệt mỏi, nàng ngã lên miếng thảm thật dầy, hai tay chống đầu, nhìn đỉnh xe, bùi ngùi nói: “Giang hồ thật sự là nơi kỳ quái.”
Thu Minh Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Lâu Tây Nguyệt nằm trong xe, khi xe ngựa lắc lư làm nàng thấy buồn ngủ.
Lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mê, thân xe đột nhiên lắc lư dữ dội nàng bị đẩy đến bên chân Thu Minh Phong, người cũng tỉnh táo lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng theo bản năng mở miệng hỏi. Thu Minh Phong nhìn nàng.
Nàng xoa xoa cái trán, nằm ở bên chân hắn, mày liễu vừa nhăn, mang chút khiêu khích nhìn hắn, “Ngươi không thích nói chuyện, có muốn ta giúp ngươi biến thành câm điếc?”
Hắn cũng nhíu mày, tựa hồ có chút hứng thú.
“Muốn sao?”
“Ngươi không sợ buồn sao?”
Nàng nghe hiểu được hắn ý tại ngôn ngoại,cho nên càng thêm tức giận, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi hiện tại sẽ không buồn sao?”
“Buồn.” Hắn khẳng định.
“Vậy ngươi còn giả bộ không chịu nói?” Lâu Tây Nguyệt cầm lấy vạt áo của hắn ngồi dậy, lấy tay chỉ vào ngực của hắn, “Ngươi bắt ta đồng hành với ngươi nhưng lại không chịu nói chuyện làm ta thật buồn chán a.”
Hắn lắc đầu, “Không có.”
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ta quyết định, ngươi nếu vẫn tiếp tục như vậy, ta với ngươi sẽ mỗi người đi một ngả.”
Thu Minh Phong lạnh đạm nhắc nhở nàng, “Bọn họ cho rằng ngươi là người của ta.”
Nàng sợ run một chút, chợt giận tím mặt, “Ta khi nào thì là ngươi của người? Ngươi đừng tưởng có thể kéo ta vào rắc rối của ngươi, ân oán giang hồ của ngươi với ta không hề có quan hệ.”
Thu Minh Phong sáng suốt đúng lúc ngậm miệng.
Nhưng cơn giận của Lâu Tây Nguyệt như còn sót lại phát ra hết, trừng mắt nhìn hắn nói: “Khó trách ngươi như vậy luôn gây ra điều thị phi, ngươi căn bản là không có lòng tốt.”
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, không nói.
“Ngươi quả thực lấy oán trả ơn.” Nàng oán hận kêu.
Xe ngựa đột nhiên chòng chành, nàng không phòng bị liền ngã vào lòng hắn.
Thu Minh Phong tự nhiên ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Nghe trong lời nói của hắn có sự cảnh cáo, nàng lập tức ngừng vùng vẫy, im lặng nghe theo ghé vào trong lòng hắn.
Khoảnh khắc mũi tên bén nhọn lao vào trong xe Thu Minh Phong ôm Lâu Tây Nguyệt phá xe mà ra.
Thùng xe sụp đổ trong nháy mắt, phu xe cũng bị chết dưới loạn tên.
Khuôn mặt Thu Minh Phong trầm lắng như nước.
Lâu Tây Nguyệt cảm giác được quanh thân hắn tản ra lãnh ý, hắn thực sự nổi giận! Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, thân kiếm như nước, lãnh như băng. Nàng đột nhiên có chút thương hại những người chọc giận hắn.
Hắn hướng theo mũi tên bay đến mà lao đi, bọn người luôn theo đuôi bọn họ lập tức xông tới, mục tiêu là — Lâu Tây Nguyệt.
“Điệu hổ ly sơn?” Vẻ mặt của nàng pha chút nghiền ngẫm, ngón tay không chút để ý ở bên hông khẽ vuốt.
“Yêu nữ, đến nạp mạng đi.”
“Ta khi nào thì thành yêu nữ?” Nàng vẻ mặt mặt tò mò.
“Ngươi ở bên cạnh Thu Minh Phong như vậy thì làm sao là người tốt?” Có người khinh thường nói.
Nàng gật đầu, “Nói vậy là, ta đây sẽ không khách khí với các ngươi.” Lời còn chưa dứt, tay nàng giơ lên, nhìn giống như đai lưng quấn ở trên lưng nàng nhưng lại là một cái roi uốn khúc bay nhanh ra.
Mọi người lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử này xuất chiêu, nàng luôn được Thu Minh Phong bảo vệ bên người, bởi vậy bọn họ xem nhẹ thân thủ của nàng.
Vết đao chạm đến người liền lấy mạng ngay, mà Lâu Tây Nguyệt cũng không khách khí với bọn họ.
Nàng một thân áo lam như một con bướm, trong tay một cái roi như độc xà phun độc, chạm vào không chết thì cũng bị thương.
Không biết Thu Minh Phong trở về từ khi nào đứng xa xa xem, lông mày dần dần nhăn lại.
Hắn chưa bao giờ gặp qua nàng lúc sát hại người khác, lúc này nàng giống tu la đoạt mệnh, sự hồn nhiên trong sáng ngày thường biến mất không dấu vết.
Trên mặt nàng tuy nở nụ cười nhưng trong mắt lại chứa một tầng hàn băng, hắn không thích nàng như vậy, bất luận là ai làm cho nàng mất đi vẻ tươi đẹp nhẹ nhàng khoan khoái , nét mặt vui cười, cũng không thể tha thứ được, bất luận là ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.