Chương 16: Bức tranh bị cướp
Hoàng Hề
18/07/2014
Trong bữa tiệc, Tạ Lâm tiện tay mang bừa bức họa vớ vẩn của mình ra triển lãm, khiến cho chúng thần trong triều gần như đều cho rằng, Tạ Lâm đầu óc rỗng tuếch, chỉ sợ là cái danh thám hoa năm đó, cũng không biết là đã dùng thủ đoạn gì mới có được.
Dường như Tạ Lâm không chút không để tâm, tuy nói rằng lời đồn không ngăn được bậc trí giả, nhưng vì hoàn toàn mặc kệ, nên lời đồn lại càng diễn càng ác liệt.
“Là người thì đều có thói hư tật xấu,” Mỗi khi Mặc Nhi nghi ngờ hành vi hoàn toàn mặc kệ của Tạ Lâm, Tạ Lâm đều nói vậy, “Lão nhân gia của nàng cây cao vượt rừng, bị gió dập. Ta năng lực mạnh, chức quan cao quyền lực lớn, đương nhiên là sẽ có kẻ ghen kị,” Tạ Lâm gật gù đắc ý nói, “Không trách được, không trách được.”
Trong lời nói, dường như còn có rất tự đắc.
Mặc Nhi dẩu môi, “ ‘Lão’ gia cái gì chứ, người già quá rồi à?”.
Tạ Lâm thở dài, trầm mặc không nói.
Ngay cả tâm địa tranh đấu với người ta còn chẳng có, thì có thể không tính là già được ư? Các đại thần khác đến tuổi này, đều có đến mấy đứa con rồi.
Nhìn dáng vẻ bọn họ ôm lũ trẻ vui vẻ hoạt bát khuôn mặt ngọt ngào ấm áp, thì sao có thể không ghen tị được chứ? Người khác ghen tị với quyền thế trong tay hắn, còn hắn chẳng qua chỉ ghen tị thứ khác mà thôi.
Đang lúc nói chuyện, thì lại nhìn thấy tên đầy tớ từ bên ngoài thở hồng hộc chạy tới, “Gia, người trong cung tới, mời người tiến cung ngay,” Hắn nhìn khắp bốn phía, nhỏ giọng nói: “Nghe công công vừa xuất cung nói, hình như tâm tình bệ hạ không được tốt lắm, bảo người mau đi nhanh.”
XXX
Lúc Tạ Lâm khom lưng cúi đầu với bệ hạ, thì Minh Trọng Mưu đang chắp tay sau lưng nhìn trời, trong ngự thư phòng nào giấy nào bút nào mực nào nghiên, vương vãi khắp nơi.
Mảnh vỡ đen sì sì, và cả vết tích hoa văn rồng kia nữa, chính là cống phẩm của tiểu quốc Trúc Dương dâng tặng, còn chiếc bình sứ xanh, tráng men long vân, cũng vỡ tan tành kia, là trân phẩm của dòng gốm Định Diêu, thứ đồ chơi này mấy năm nay cũng không làm ra nổi một món. Ngày xưa, những thứ này thực sự là bảo bối với Minh Trọng Mưu, có những thứ ngay cả Tạ Lâm cũng không thể động vào.
(Gốm Định Diêu là dòng gốm sứ xuất hiện từ cuối đời Đường và mất đi vào thời Kim sang Nguyên, thuộc vùng Định Châu. Dòng gốm này nổi tiếng bởi chất liệu men trắng ngà hay màu trắng kem, chủng loại gốm và sản lượng rất phong phú, bao gồm những sản phẩm thương mại chất lượng cao cho giới thương gia giàu có và tầng lớp sĩ phu, cũng như dòng sản phẩm cao cấp nhất cung tiến cho triều đình. Gốm sứ Định diêu đã đạt đến đỉnh cao vào thời Tống, bởi cả màu sắc tinh tế lẫn hình thức tao nhã.)
Thế mà giờ lại tan nát hết cả. Bệ hạ không cảm thấy tiếc à?
Tổng quản thái giám Lại Xương suốt dọc đường đi vẫn cứ dông dài mãi, dùng đủ mọi tính từ để miêu tả cơn giận của hoàng đế, thịnh nộ, long nhan giận dữ, chúng nô tài rất sợ, cực kỳ sợ, vô cùng sợ, sợ đến mức run rẩy.
Lúc đầu khi Tạ Lâm nghe thế, còn cảm thấy Lại Xương chắc phóng đại vậy thôi, giờ nhìn thấy, không khỏi há hốc mồm, cả ngự thư phòng dường như không còn chỗ để đặt chân. Hắn khó khăn lắm mới tìm được mấy chỗ trống, bước từng chút từng chút một tiến tới, nhưng lại cảm thấy con đường này quả thực rất khó đi, chỉ đành đứng cách thánh thượng một khoảng rất xa, khom người hành lễ, thầm nhủ bệ hạ có chuyện, chúng ta nói vài câu, vậy là xong.
Ai ngờ hai chữ “vạn tuế” Tạ Lâm vừa thốt ra, Minh Trọng Mưu đã quay phắt người lại, đôi mắt lạnh lùng, hùng hùng hổ hổ bước tới chỗ Tạ Lâm. Trên sàn vẫn còn có mảnh vụn của nghiên mực bình sứ, mà hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến, trực tiếp dẫm hẳn lên, chỉ nghe thấy mấy tiếng “răng rắc, răng rắc”, ngay cả Tạ Lâm cũng cảm thấy đau thay cho chân hắn.
Vì thế hắn không khỏi buột miệng nói thẳng: “Bệ hạ xin hãy cẩn thận dưới chân!”.
Trong lúc nói mấy chữ này, thì Minh Trọng Mưu đã dẫm lên đống mảnh vỡ rơi đầy trên sàn, đứng đàng hoàng trước mặt hắn rồi, đôi hài rồng đứng ở khoảng trống giữa những mảnh vỡ. Hắn nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, khẽ hừ một tiếng nói: “Thì ra Tạ Thừa tướng cũng quan tâm đến trẫm.”
Thanh âm của lời hắn nói rất thấp, Tạ Lâm không nghe rõ, nên thoáng lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
Cái biểu cảm ấy mà cũng có thể xuất hiện ở trên khuôn mặt của người trước giờ luôn bình tĩnh tự chủ như Tạ Lâm sao?
Thật đúng là không còn gì để nói.
Minh Trọng Mưu nghĩ ngợi, không nhịn được thò tay ra, định vuốt lên hàng mày của hắn, thì lại nghe Tạ Lâm nói: “Nghe nói bệ hạ hình như tìm thần vào cung gấp, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Một lời cắt ngang, khiến động tác của Minh Trọng Mưu liền khựng lại, tinh thần liền tỉnh táo, hắn lặng lẽ bỏ tay xuống, trầm giọng nói: “Trẫm nghe nói, khanh tặng bức tranh đó cho Úy Trì Chính?”.
Tạ Lâm không biết hắn hỏi vậy là có dụng ý gì, nên chỉ gật gật đầu, “Vâng.”
“Khanh còn đuổi Úy Trì Chính ra khỏi cửa?”.
“Vâng.”
“…… Lúc đó, Úy Trì Chính còn quỳ trước mặt khanh?”.
Binh bộ Thượng thư quỳ trước mặt Thừa tướng, tuy rằng chức quan của Thừa tướng cao hơn Thượng thư, nhưng chuyện này vẫn cứ nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ.
Bất luận thế nào đi nữa, chuyện này cũng chẳng thể giấu được bệ hạ, hơn nữa cũng không nhất thiết phải thế.
Vì thế Tạ Lâm cũng trả lời: “Vâng.”
Minh Trọng Mưu nhìn cái dáng vẻ dường như đến chết cũng không chịu hối cải của hắn, trong lòng không kìm được lửa giận, “Vốn dĩ những tranh cãi về khanh ở trong triều đã quá nhiều rồi, vậy mà khanh cũng không biết đường thu liễm lại đôi phần,” Hắn chỉ xuống đống tấu chương bị quét xuống dưới sàn, “Khanh xem đi, đó đều là tấu chương vạch tôi khanh, quyển này nối tiếp quyển kia, tất cả đều xếp ở trong ngự thư phòng của trẫm,” Minh Trọng Mưu hung hăng cau mày, “Ngày ngày trẫm xem những thứ ấy, quả thực không thể chịu nổi sự quấy rầy này thêm nữa, hễ mở ra, thì toàn bộ đều là tố giác khanh.”
“Tạ Lâm, khanh bớt giày vò đi một chút có được không, vị trí này cũng sẽ càng được yên ổn trong vài năm,” Hắn nhìn Tạ Lâm, hừ mạnh một tiếng, hắn vỗ vỗ lên vai Tạ Lâm, xúc cảm gầy gò dưới tay, khiến hắn không nhịn được nói năng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, “Khanh là thầy dạy của trẫm, là giám quốc của trẫm, là Thừa tướng của trẫm, là phụ tá đắc lực của trẫm, trẫm vẫn còn cần đến khanh.”
Hiện giờ vẫn còn cần, nói vậy có nghĩa là, sẽ có một ngày không cần nữa.
Tạ Lâm dường như nghe được ý kiến của bậc cao nhân nên đầu óc được khai sáng, đột nhiên hiểu ra, “Thần thiểu rồi, thần đương nhiên sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến bệ hạ phải khó xử đâu.”
Minh Trọng Mưu gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Bức tranh đó, khanh thật sự cho Úy Trì Chính à?”.
Lại còn giả được chắc?
Vì thế Tạ Lâm gật đầu.
“…… Tạ Lâm, khanh nói thật cho trẫm hay, bức tranh đó, có phải khanh thực sự định bôi đen toàn bộ không?”.
Tạ Lâm nghĩ ngợi một lát, “Bệ hạ hà tất phải biết làm gì? Bức tranh đó đã tặng cho người ta rồi, thì nghĩa là của người ta, đương nhiên là hoàn toàn không liên quan gì tới thần nữa, phải hay không, thì có gì mà phải cuống?”.
“Trẫm có thể không hỏi, chỉ cần Tạ khanh vẽ cho trẫm một bức tranh có bối cảnh và hàm ý giống y hệt thế là được.”
Tạ Lâm bật cười, “Bệ hạ, người không cảm thấy mình đang ép buộc người khác làm điều họ không muốn sao? Tranh vốn dĩ là chỉ là tranh, hoàn toàn dựa vào tâm ý nhất thời, qua thời điểm ấy rồi dù có hồi tưởng lại ý vị đó đi nữa, cũng không thể vẽ ra được bức thứ hai. Bệ hạ đã từng luyện vẽ tranh, thiết nghĩ chút đạo lý này, cũng phải hiểu được rồi chứ.”
Minh Trọng Mưu trầm tư hồi lâu, mới nói: “Vậy xem ra, bức tranh đó quả nhiên không phải do khanh vô ý vẽ ra, hồi đầu trẫm cũng tưởng khanh tiện tay vẽ bừa, nhưng nghe những lời khanh vừa nói, thì bức tranh đó đúng là không phải tùy tiện vung bút, những lời đồn đại trong triều, thực sự chỉ là đồn đại mà thôi.”
Lúc ấy, Minh Trọng Mưu cũng nhìn thấy vài đường phác thảo bên ngoài, vẫn còn mấy chỗ màu trắng chưa kịp bôi đen, động tác cầm bút nét chuyển ngoặt nét ấn rất có lực, nếu nói Tạ Lâm tùy tiện vung bút, hắn cũng không tin. Hôm nay nghe vậy, quả nhiên là thế.
Tạ Lâm kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác lòi cái xấu ra, hoàng đế bệ hạ vừa mới tự mình chấp chính, đã hoàn toàn có sức phán đoán của riêng mình rồi, đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện cực kỳ không tốt.
Hôm trước, Tạ Lâm dạy Minh Trọng Mưu vẽ công bút, để thanh lọc tính khí bạo lực, và thiếu kiên nhẫn, gọi là tu thân dưỡng tính, còn bản thân mình ở nhà, cũng không tham gia yến hội, lại vẽ bức tranh theo lối tả ý. Ngày đó Minh Trọng Mưu tức giận, bắt Tạ Lâm ôm bức tranh đó vội vã chạy tới “khoe xấu”, là Tạ Lâm đã biết không ổn rồi. Hôm ấy lừa được cho qua, nhưng hôm nay thì không trốn được.
“Tạ Lâm từng bảo trẫm luyện công bút, nhưng lúc về nhà lại vẽ theo lối tả ý, cùng là tu thân dưỡng tính, nhưng lại khác biệt quá lớn,” Minh Trọng Mưu nhướng nhướng mày, “Thầy giáo của trẫm, trẫm muốn hỏi khanh như vậy là có ý gì?”.
Nhất bên trọng nhất bên khinh, Tạ Lâm ngươi làm được nhưng người khác lại không được làm, để trẫm xem hôm nay ngươi sẽ giải thích thế nào!
“Thật ra thần……” Tạ Lâm thở dài, chậm rãi nói, “Thần rất ít khi sử dụng bút pháp tả ý để vẽ tranh.”
Minh Trọng Mưu ngây người, lại nghe Tạ Lâm nói tiếp: “Thần vẽ tranh, trước giờ toàn dùng công bút, lối tả ý này, chỉ mới vẽ có hai bức.”
“Một bức đã tặng cho tiên đế.”
“Bức còn lại, chính là bức kia.”
Minh Trọng Mưu nắm được trọng điểm, “Bức đầu tiên tặng cho tiên đế? Sao trước nay trẫm chưa từng nhìn thấy?”.
Tạ Lâm cung kính nói: “Vì lúc thần vẽ bức tranh ấy, là cuối năm Kính Hiển thứ hai, là thời điểm tiên đế băng hà, bức họa ấy trở thành vật tuẫn táng, theo tiên đế xuống dưới đất, bệ hạ chưa từng nhìn thấy, cũng là chuyện rất bình thường.”
Tiên đế làm hoàng đế, cũng chỉ trong có hai năm, cuối năm Kính Hiển thứ hai qua chưa được bao lâu, thì tiên đế đã đi tới miền cực lạc, nên khó trách Minh Trọng Mưu chưa từng được nhìn thấy bức tranh ấy.
Bức tranh không chỉ Úy Trì Chính có, mà ngay cả tiên đế cũng có.
Minh Trọng Mưu nghĩ tới đây, cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa.
“Thần không thông thạo chút nào về lối vẽ tả ý, nên đương nhiên không dám dạy cho bệ hạ, nếu bệ hạ muốn học, thì chi bằng hãy vời một vài bậc thầy vẽ tranh tinh thông lối vẽ này tới, tài nghệ vẽ tranh tất sẽ cao siêu hơn thần gấp trăm lần.”
Bậc thầy vẽ tranh?
Đáng tiếc bậc thầy vẽ tranh không hiểu thuật trị quốc, đạo an bang, dùng bọn họ thì có tác dụng gì?
Đương kim bệ hạ cũng không biết là tại sao, trong lòng bỗng cảm thấy mệt mỏi, “Nếu bảo Tạ khanh vẽ thêm một bức tranh tả ý thứ ba nữa thì sao?”.
Tạ Lâm ngây người, rũ ánh mắt xuống, “Bệ hạ, thần chỉ đành phải nói rằng, kỹ thuật của thần kém cỏi, không thể vẽ được, xin bệ hạ đừng làm khó thần nữa.”
Minh Trọng Mưu nhìn cái dáng như thể rất có lỗi nhưng kỳ thực lại cứng không ăn mềm không nuốt của hắn, nhất thời có một luồng lửa giận không biết từ đâu xông lên, chẹn ngang ở cổ họng.
Hắn xua tay cho Tạ Lâm lui xuống, lại tiếp tục đập vỡ đống đồ trân quý hiếm lạ trong ngự thư phòng.
Lại Xương đứng ở bên ngoài cửa, thấy Tạ đại nhân từ bên trong bước ra, quệt quệt mồ hôi, “Thế nào rồi?”.
Tạ Lâm lộ ra nụ cười kỳ quái, “Làm bạn với vua như chơi với hổ, Lại Xương đại nhân quả thực đã vất vả rồi, ta thật thất kính.”
Lại Xương đang ngạc nhiên, thì Tạ Lâm lại nói tiếp: “Xin Lại Xương đại nhân nhất định phải chú ý đến chân của bệ hạ.”
Chú ý đến chân của bệ hạ?
Lại Xương đương thấy kỳ lạ, thì Tạ Lâm đã chắp tay, không màng gì thêm quay người đi thẳng.
Lại Xương thấy Thừa tướng đại nhân bỏ mình lại, đành phải hết sức miễn cưỡng bước vào ngự thư phòng, vừa vào được hai bước, thì thấy một chiếc bình ngọc phỉ thủy bay từ bên trong cửa ra, “choang” rơi thẳng xuống đất vỡ thành hai mảnh, còn chưa đợi tim xót xa, thì đã nghe thấy bệ hạ nổi cáu nói: “Tạ Lâm giỏi lắm, trẫm bảo ngươi vẽ cho trẫm một bức tranh, đó là ân sủng đấy, đúng là đồ không biết tốt xấu!” Theo mấy chữ vừa thốt ra, lại thêm một món đồ quý giá hiếm có khó tìm vỡ thành hai nửa.
Lại Xương thầm nhủ hỏng hết bánh kẹo rồi, vốn dĩ tưởng rằng bệ hạ nhìn thấy Thừa tướng đại nhân mà hắn vẫn tạm tín nhiệm, thì có thể dập tắt lửa giận đi một chút, ai ngờ lửa giận dường như còn bùng lên dữ dội hơn. Nghĩ tới thái độ lúc vừa đi khỏi của Tạ Lâm, tuy rằng cổ quái, nhưng thực sự rất có thâm ý, tổng kết lại, có lẽ gói gọn trọng tám chữ……
Cười, trên, nỗi, đau, khổ, của, người, khác.
Lại Xương cũng chỉ đành thở dài bất lực, tự nhủ sau này quyết không thể để Tạ đại nhân ở một mình với bệ hạ. Đột nhiên khóe mắt trông thấy chân của bệ hạ dẫm lên mảnh vỡ, tổng quản thái giám không khỏi sợ hãi đến tái mặt: “Bệ hạ, cẩn thận chân của người……”
Ngày thứ hai trong buổi chiều sáng, quần thần bỗng nhận được hai tin.
Tin thứ nhất, lòng bàn chân hoàng đế bệ hạ bị thương, nên hôm nay nghỉ triều sáng.
Tin thứ hai, trong nhà của Úy Trì Chính Binh bộ Thượng thư bị mất trộm. Đạo tặc không vì tiền không vì lợi, chỉ giống như trộm đi một thứ.
Chính là bức tranh được đóng khung treo trong thư phòng của Úy Trì Chính.
Theo những gì của Úy Trì Chính nói, bức tranh chỉ có ba phần trắng, còn lại toàn là mực, chính là tác phẩm gọi là “tả ý” của Tạ Lâm mấy ngày trước. Trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt cũng có thể coi là anh tuấn đẹp trai của Úy Trì Chính, tràn đầy vẻ thất vọng lo lắng.
Quần thần không khỏi thấy ngạc nhiên.
Không phải Úy Trì Chính thực sự coi bức tranh nát đó là báu vật đấy chứ?
1.Gốm Định Diêu:
Dường như Tạ Lâm không chút không để tâm, tuy nói rằng lời đồn không ngăn được bậc trí giả, nhưng vì hoàn toàn mặc kệ, nên lời đồn lại càng diễn càng ác liệt.
“Là người thì đều có thói hư tật xấu,” Mỗi khi Mặc Nhi nghi ngờ hành vi hoàn toàn mặc kệ của Tạ Lâm, Tạ Lâm đều nói vậy, “Lão nhân gia của nàng cây cao vượt rừng, bị gió dập. Ta năng lực mạnh, chức quan cao quyền lực lớn, đương nhiên là sẽ có kẻ ghen kị,” Tạ Lâm gật gù đắc ý nói, “Không trách được, không trách được.”
Trong lời nói, dường như còn có rất tự đắc.
Mặc Nhi dẩu môi, “ ‘Lão’ gia cái gì chứ, người già quá rồi à?”.
Tạ Lâm thở dài, trầm mặc không nói.
Ngay cả tâm địa tranh đấu với người ta còn chẳng có, thì có thể không tính là già được ư? Các đại thần khác đến tuổi này, đều có đến mấy đứa con rồi.
Nhìn dáng vẻ bọn họ ôm lũ trẻ vui vẻ hoạt bát khuôn mặt ngọt ngào ấm áp, thì sao có thể không ghen tị được chứ? Người khác ghen tị với quyền thế trong tay hắn, còn hắn chẳng qua chỉ ghen tị thứ khác mà thôi.
Đang lúc nói chuyện, thì lại nhìn thấy tên đầy tớ từ bên ngoài thở hồng hộc chạy tới, “Gia, người trong cung tới, mời người tiến cung ngay,” Hắn nhìn khắp bốn phía, nhỏ giọng nói: “Nghe công công vừa xuất cung nói, hình như tâm tình bệ hạ không được tốt lắm, bảo người mau đi nhanh.”
XXX
Lúc Tạ Lâm khom lưng cúi đầu với bệ hạ, thì Minh Trọng Mưu đang chắp tay sau lưng nhìn trời, trong ngự thư phòng nào giấy nào bút nào mực nào nghiên, vương vãi khắp nơi.
Mảnh vỡ đen sì sì, và cả vết tích hoa văn rồng kia nữa, chính là cống phẩm của tiểu quốc Trúc Dương dâng tặng, còn chiếc bình sứ xanh, tráng men long vân, cũng vỡ tan tành kia, là trân phẩm của dòng gốm Định Diêu, thứ đồ chơi này mấy năm nay cũng không làm ra nổi một món. Ngày xưa, những thứ này thực sự là bảo bối với Minh Trọng Mưu, có những thứ ngay cả Tạ Lâm cũng không thể động vào.
(Gốm Định Diêu là dòng gốm sứ xuất hiện từ cuối đời Đường và mất đi vào thời Kim sang Nguyên, thuộc vùng Định Châu. Dòng gốm này nổi tiếng bởi chất liệu men trắng ngà hay màu trắng kem, chủng loại gốm và sản lượng rất phong phú, bao gồm những sản phẩm thương mại chất lượng cao cho giới thương gia giàu có và tầng lớp sĩ phu, cũng như dòng sản phẩm cao cấp nhất cung tiến cho triều đình. Gốm sứ Định diêu đã đạt đến đỉnh cao vào thời Tống, bởi cả màu sắc tinh tế lẫn hình thức tao nhã.)
Thế mà giờ lại tan nát hết cả. Bệ hạ không cảm thấy tiếc à?
Tổng quản thái giám Lại Xương suốt dọc đường đi vẫn cứ dông dài mãi, dùng đủ mọi tính từ để miêu tả cơn giận của hoàng đế, thịnh nộ, long nhan giận dữ, chúng nô tài rất sợ, cực kỳ sợ, vô cùng sợ, sợ đến mức run rẩy.
Lúc đầu khi Tạ Lâm nghe thế, còn cảm thấy Lại Xương chắc phóng đại vậy thôi, giờ nhìn thấy, không khỏi há hốc mồm, cả ngự thư phòng dường như không còn chỗ để đặt chân. Hắn khó khăn lắm mới tìm được mấy chỗ trống, bước từng chút từng chút một tiến tới, nhưng lại cảm thấy con đường này quả thực rất khó đi, chỉ đành đứng cách thánh thượng một khoảng rất xa, khom người hành lễ, thầm nhủ bệ hạ có chuyện, chúng ta nói vài câu, vậy là xong.
Ai ngờ hai chữ “vạn tuế” Tạ Lâm vừa thốt ra, Minh Trọng Mưu đã quay phắt người lại, đôi mắt lạnh lùng, hùng hùng hổ hổ bước tới chỗ Tạ Lâm. Trên sàn vẫn còn có mảnh vụn của nghiên mực bình sứ, mà hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến, trực tiếp dẫm hẳn lên, chỉ nghe thấy mấy tiếng “răng rắc, răng rắc”, ngay cả Tạ Lâm cũng cảm thấy đau thay cho chân hắn.
Vì thế hắn không khỏi buột miệng nói thẳng: “Bệ hạ xin hãy cẩn thận dưới chân!”.
Trong lúc nói mấy chữ này, thì Minh Trọng Mưu đã dẫm lên đống mảnh vỡ rơi đầy trên sàn, đứng đàng hoàng trước mặt hắn rồi, đôi hài rồng đứng ở khoảng trống giữa những mảnh vỡ. Hắn nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, khẽ hừ một tiếng nói: “Thì ra Tạ Thừa tướng cũng quan tâm đến trẫm.”
Thanh âm của lời hắn nói rất thấp, Tạ Lâm không nghe rõ, nên thoáng lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
Cái biểu cảm ấy mà cũng có thể xuất hiện ở trên khuôn mặt của người trước giờ luôn bình tĩnh tự chủ như Tạ Lâm sao?
Thật đúng là không còn gì để nói.
Minh Trọng Mưu nghĩ ngợi, không nhịn được thò tay ra, định vuốt lên hàng mày của hắn, thì lại nghe Tạ Lâm nói: “Nghe nói bệ hạ hình như tìm thần vào cung gấp, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Một lời cắt ngang, khiến động tác của Minh Trọng Mưu liền khựng lại, tinh thần liền tỉnh táo, hắn lặng lẽ bỏ tay xuống, trầm giọng nói: “Trẫm nghe nói, khanh tặng bức tranh đó cho Úy Trì Chính?”.
Tạ Lâm không biết hắn hỏi vậy là có dụng ý gì, nên chỉ gật gật đầu, “Vâng.”
“Khanh còn đuổi Úy Trì Chính ra khỏi cửa?”.
“Vâng.”
“…… Lúc đó, Úy Trì Chính còn quỳ trước mặt khanh?”.
Binh bộ Thượng thư quỳ trước mặt Thừa tướng, tuy rằng chức quan của Thừa tướng cao hơn Thượng thư, nhưng chuyện này vẫn cứ nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ.
Bất luận thế nào đi nữa, chuyện này cũng chẳng thể giấu được bệ hạ, hơn nữa cũng không nhất thiết phải thế.
Vì thế Tạ Lâm cũng trả lời: “Vâng.”
Minh Trọng Mưu nhìn cái dáng vẻ dường như đến chết cũng không chịu hối cải của hắn, trong lòng không kìm được lửa giận, “Vốn dĩ những tranh cãi về khanh ở trong triều đã quá nhiều rồi, vậy mà khanh cũng không biết đường thu liễm lại đôi phần,” Hắn chỉ xuống đống tấu chương bị quét xuống dưới sàn, “Khanh xem đi, đó đều là tấu chương vạch tôi khanh, quyển này nối tiếp quyển kia, tất cả đều xếp ở trong ngự thư phòng của trẫm,” Minh Trọng Mưu hung hăng cau mày, “Ngày ngày trẫm xem những thứ ấy, quả thực không thể chịu nổi sự quấy rầy này thêm nữa, hễ mở ra, thì toàn bộ đều là tố giác khanh.”
“Tạ Lâm, khanh bớt giày vò đi một chút có được không, vị trí này cũng sẽ càng được yên ổn trong vài năm,” Hắn nhìn Tạ Lâm, hừ mạnh một tiếng, hắn vỗ vỗ lên vai Tạ Lâm, xúc cảm gầy gò dưới tay, khiến hắn không nhịn được nói năng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, “Khanh là thầy dạy của trẫm, là giám quốc của trẫm, là Thừa tướng của trẫm, là phụ tá đắc lực của trẫm, trẫm vẫn còn cần đến khanh.”
Hiện giờ vẫn còn cần, nói vậy có nghĩa là, sẽ có một ngày không cần nữa.
Tạ Lâm dường như nghe được ý kiến của bậc cao nhân nên đầu óc được khai sáng, đột nhiên hiểu ra, “Thần thiểu rồi, thần đương nhiên sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến bệ hạ phải khó xử đâu.”
Minh Trọng Mưu gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Bức tranh đó, khanh thật sự cho Úy Trì Chính à?”.
Lại còn giả được chắc?
Vì thế Tạ Lâm gật đầu.
“…… Tạ Lâm, khanh nói thật cho trẫm hay, bức tranh đó, có phải khanh thực sự định bôi đen toàn bộ không?”.
Tạ Lâm nghĩ ngợi một lát, “Bệ hạ hà tất phải biết làm gì? Bức tranh đó đã tặng cho người ta rồi, thì nghĩa là của người ta, đương nhiên là hoàn toàn không liên quan gì tới thần nữa, phải hay không, thì có gì mà phải cuống?”.
“Trẫm có thể không hỏi, chỉ cần Tạ khanh vẽ cho trẫm một bức tranh có bối cảnh và hàm ý giống y hệt thế là được.”
Tạ Lâm bật cười, “Bệ hạ, người không cảm thấy mình đang ép buộc người khác làm điều họ không muốn sao? Tranh vốn dĩ là chỉ là tranh, hoàn toàn dựa vào tâm ý nhất thời, qua thời điểm ấy rồi dù có hồi tưởng lại ý vị đó đi nữa, cũng không thể vẽ ra được bức thứ hai. Bệ hạ đã từng luyện vẽ tranh, thiết nghĩ chút đạo lý này, cũng phải hiểu được rồi chứ.”
Minh Trọng Mưu trầm tư hồi lâu, mới nói: “Vậy xem ra, bức tranh đó quả nhiên không phải do khanh vô ý vẽ ra, hồi đầu trẫm cũng tưởng khanh tiện tay vẽ bừa, nhưng nghe những lời khanh vừa nói, thì bức tranh đó đúng là không phải tùy tiện vung bút, những lời đồn đại trong triều, thực sự chỉ là đồn đại mà thôi.”
Lúc ấy, Minh Trọng Mưu cũng nhìn thấy vài đường phác thảo bên ngoài, vẫn còn mấy chỗ màu trắng chưa kịp bôi đen, động tác cầm bút nét chuyển ngoặt nét ấn rất có lực, nếu nói Tạ Lâm tùy tiện vung bút, hắn cũng không tin. Hôm nay nghe vậy, quả nhiên là thế.
Tạ Lâm kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác lòi cái xấu ra, hoàng đế bệ hạ vừa mới tự mình chấp chính, đã hoàn toàn có sức phán đoán của riêng mình rồi, đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện cực kỳ không tốt.
Hôm trước, Tạ Lâm dạy Minh Trọng Mưu vẽ công bút, để thanh lọc tính khí bạo lực, và thiếu kiên nhẫn, gọi là tu thân dưỡng tính, còn bản thân mình ở nhà, cũng không tham gia yến hội, lại vẽ bức tranh theo lối tả ý. Ngày đó Minh Trọng Mưu tức giận, bắt Tạ Lâm ôm bức tranh đó vội vã chạy tới “khoe xấu”, là Tạ Lâm đã biết không ổn rồi. Hôm ấy lừa được cho qua, nhưng hôm nay thì không trốn được.
“Tạ Lâm từng bảo trẫm luyện công bút, nhưng lúc về nhà lại vẽ theo lối tả ý, cùng là tu thân dưỡng tính, nhưng lại khác biệt quá lớn,” Minh Trọng Mưu nhướng nhướng mày, “Thầy giáo của trẫm, trẫm muốn hỏi khanh như vậy là có ý gì?”.
Nhất bên trọng nhất bên khinh, Tạ Lâm ngươi làm được nhưng người khác lại không được làm, để trẫm xem hôm nay ngươi sẽ giải thích thế nào!
“Thật ra thần……” Tạ Lâm thở dài, chậm rãi nói, “Thần rất ít khi sử dụng bút pháp tả ý để vẽ tranh.”
Minh Trọng Mưu ngây người, lại nghe Tạ Lâm nói tiếp: “Thần vẽ tranh, trước giờ toàn dùng công bút, lối tả ý này, chỉ mới vẽ có hai bức.”
“Một bức đã tặng cho tiên đế.”
“Bức còn lại, chính là bức kia.”
Minh Trọng Mưu nắm được trọng điểm, “Bức đầu tiên tặng cho tiên đế? Sao trước nay trẫm chưa từng nhìn thấy?”.
Tạ Lâm cung kính nói: “Vì lúc thần vẽ bức tranh ấy, là cuối năm Kính Hiển thứ hai, là thời điểm tiên đế băng hà, bức họa ấy trở thành vật tuẫn táng, theo tiên đế xuống dưới đất, bệ hạ chưa từng nhìn thấy, cũng là chuyện rất bình thường.”
Tiên đế làm hoàng đế, cũng chỉ trong có hai năm, cuối năm Kính Hiển thứ hai qua chưa được bao lâu, thì tiên đế đã đi tới miền cực lạc, nên khó trách Minh Trọng Mưu chưa từng được nhìn thấy bức tranh ấy.
Bức tranh không chỉ Úy Trì Chính có, mà ngay cả tiên đế cũng có.
Minh Trọng Mưu nghĩ tới đây, cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa.
“Thần không thông thạo chút nào về lối vẽ tả ý, nên đương nhiên không dám dạy cho bệ hạ, nếu bệ hạ muốn học, thì chi bằng hãy vời một vài bậc thầy vẽ tranh tinh thông lối vẽ này tới, tài nghệ vẽ tranh tất sẽ cao siêu hơn thần gấp trăm lần.”
Bậc thầy vẽ tranh?
Đáng tiếc bậc thầy vẽ tranh không hiểu thuật trị quốc, đạo an bang, dùng bọn họ thì có tác dụng gì?
Đương kim bệ hạ cũng không biết là tại sao, trong lòng bỗng cảm thấy mệt mỏi, “Nếu bảo Tạ khanh vẽ thêm một bức tranh tả ý thứ ba nữa thì sao?”.
Tạ Lâm ngây người, rũ ánh mắt xuống, “Bệ hạ, thần chỉ đành phải nói rằng, kỹ thuật của thần kém cỏi, không thể vẽ được, xin bệ hạ đừng làm khó thần nữa.”
Minh Trọng Mưu nhìn cái dáng như thể rất có lỗi nhưng kỳ thực lại cứng không ăn mềm không nuốt của hắn, nhất thời có một luồng lửa giận không biết từ đâu xông lên, chẹn ngang ở cổ họng.
Hắn xua tay cho Tạ Lâm lui xuống, lại tiếp tục đập vỡ đống đồ trân quý hiếm lạ trong ngự thư phòng.
Lại Xương đứng ở bên ngoài cửa, thấy Tạ đại nhân từ bên trong bước ra, quệt quệt mồ hôi, “Thế nào rồi?”.
Tạ Lâm lộ ra nụ cười kỳ quái, “Làm bạn với vua như chơi với hổ, Lại Xương đại nhân quả thực đã vất vả rồi, ta thật thất kính.”
Lại Xương đang ngạc nhiên, thì Tạ Lâm lại nói tiếp: “Xin Lại Xương đại nhân nhất định phải chú ý đến chân của bệ hạ.”
Chú ý đến chân của bệ hạ?
Lại Xương đương thấy kỳ lạ, thì Tạ Lâm đã chắp tay, không màng gì thêm quay người đi thẳng.
Lại Xương thấy Thừa tướng đại nhân bỏ mình lại, đành phải hết sức miễn cưỡng bước vào ngự thư phòng, vừa vào được hai bước, thì thấy một chiếc bình ngọc phỉ thủy bay từ bên trong cửa ra, “choang” rơi thẳng xuống đất vỡ thành hai mảnh, còn chưa đợi tim xót xa, thì đã nghe thấy bệ hạ nổi cáu nói: “Tạ Lâm giỏi lắm, trẫm bảo ngươi vẽ cho trẫm một bức tranh, đó là ân sủng đấy, đúng là đồ không biết tốt xấu!” Theo mấy chữ vừa thốt ra, lại thêm một món đồ quý giá hiếm có khó tìm vỡ thành hai nửa.
Lại Xương thầm nhủ hỏng hết bánh kẹo rồi, vốn dĩ tưởng rằng bệ hạ nhìn thấy Thừa tướng đại nhân mà hắn vẫn tạm tín nhiệm, thì có thể dập tắt lửa giận đi một chút, ai ngờ lửa giận dường như còn bùng lên dữ dội hơn. Nghĩ tới thái độ lúc vừa đi khỏi của Tạ Lâm, tuy rằng cổ quái, nhưng thực sự rất có thâm ý, tổng kết lại, có lẽ gói gọn trọng tám chữ……
Cười, trên, nỗi, đau, khổ, của, người, khác.
Lại Xương cũng chỉ đành thở dài bất lực, tự nhủ sau này quyết không thể để Tạ đại nhân ở một mình với bệ hạ. Đột nhiên khóe mắt trông thấy chân của bệ hạ dẫm lên mảnh vỡ, tổng quản thái giám không khỏi sợ hãi đến tái mặt: “Bệ hạ, cẩn thận chân của người……”
Ngày thứ hai trong buổi chiều sáng, quần thần bỗng nhận được hai tin.
Tin thứ nhất, lòng bàn chân hoàng đế bệ hạ bị thương, nên hôm nay nghỉ triều sáng.
Tin thứ hai, trong nhà của Úy Trì Chính Binh bộ Thượng thư bị mất trộm. Đạo tặc không vì tiền không vì lợi, chỉ giống như trộm đi một thứ.
Chính là bức tranh được đóng khung treo trong thư phòng của Úy Trì Chính.
Theo những gì của Úy Trì Chính nói, bức tranh chỉ có ba phần trắng, còn lại toàn là mực, chính là tác phẩm gọi là “tả ý” của Tạ Lâm mấy ngày trước. Trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt cũng có thể coi là anh tuấn đẹp trai của Úy Trì Chính, tràn đầy vẻ thất vọng lo lắng.
Quần thần không khỏi thấy ngạc nhiên.
Không phải Úy Trì Chính thực sự coi bức tranh nát đó là báu vật đấy chứ?
1.Gốm Định Diêu:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.