Chương 86
Hoàng Hề
03/07/2017
Lúc Minh Trọng Mưu hoang mang hoảng loạn đi vào phòng,
thì Lạc Thạch Thiên đang tắm sạch vết máu trên người đứa bé. Nghe thấy
tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, sắc mặt Lạc Thạch Thiên đen sì, quấn tã
cho đứa bé cẩn thận xong, liền nhét vào lòng Minh Trọng Mưu, “Thưa bệ
hạ, con của người đây.”
Nếu không phải vì cái người trước mặt, thì hắn và Tạ Lâm đã có gì đó từ lâu rồi, vì thế sau khi thân phận của Tạ Lâm bị bóc trần, hắn lại càng không có nổi một nét mặt tử tế với Minh Trọng Mưu.
Minh Trọng Mưu bước nhanh tới bên giường, nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm tuy trắng bệch nằm đó, nhưng ánh mắt dịu dàng của nàng lại rơi xuống người đứa bé Minh Trọng Mưu đang bế trên tay. Trái tim Minh Trọng Mưu chợt thấy ấm áp, ngồi xuống bên cạnh Tạ Lâm, nắm lấy bàn tay thò ra khỏi lớp chăn gấm, siết chặt, sau đó quay đầu lại hỏi Lạc Thạch Thiên: “Nàng ấy…… vừa nãy trẫm không hề nghe thấy tiếng kêu của nàng ấy.”
Hắn không nói hết câu, nhưng ẩn ý trong đó không cần phải nói cũng đã quá rõ ràng: Loại đau đớn này, ngay cả kẻ làm đàn ông như hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Vậy mà Tạ Lâm không kêu rên lấy một tiếng, sao nàng chịu được? Sao nàng có thể chịu được chứ?
Lạc Thạch Thiên trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nàng ấy không kêu rên, chỉ luôn lẩm bẩm gọi tên người thôi, bảo người đừng lo cho nàng ấy, cứ để nàng ấy chết đi.”
Minh Trọng Mưu giật mình, hoảng hốt quay đầu lại, “Cái gì?”.
“Nàng còn nói nhiều điều khác nữa, nhưng thần không định nói với người.” Lạc Thạch Thiên nói, ánh mắt rất đáng sợ, nhìn chằm chằm về phía Minh Trọng Mưu, “Tóm lại, thần muốn nàng ấy sống, người cũng vậy, không được để nàng ấy chết.”
Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, trái tim thoáng run lên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Hắn nhìn Tạ Lâm, khẽ khàng “ừ” một tiếng.
Lạc Thạch Thiên nhìn hắn rất lâu, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ rơi xuống một bên sườn mặt hắn, lộ rõ ánh mắt hắn khi nhìn Tạ Lâm trong trẻo biết bao, ấm áp biết nhường nào.
Rất lâu sau, Lạc Thạch Thiên mới xoay người, bỏ ra khỏi phòng.
Lúc gần đi, hắn khép cánh cửa lại rất nhẹ, dường như sợ làm phiền sự tĩnh lặng giữa hai người bọn họ.
Lạc Thạch Thiên chậm rãi bước ra khỏi phòng, mọi người đổ xô về phía hắn, Mặc Nhi vội hỏi: “Thế nào rồi, thế nào rồi?” Người nào người nấy mồm năm miệng mười hỏi theo tới tấp.
Lạc Thạch Thiên mỉm cười, xoa xoa đầu Mặc Nhi. “Nàng ấy rất ổn, đứa bé cũng rất khỏe, là hoàng tử. Bệ hạ đang ở bên trong chăm sóc nàng ấy, mọi người đừng vào làm phiền.”
Mặc Nhi sung sướng, lập tức cười toe toét, nhảy nhót ôm chầm lấy Thục Hà, “Thục Hà tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa? Gia khỏe mạnh bình an, đứa bé cũng rất ổn, tốt quá rồi.”
Thục Hà cũng vui lây theo nàng, khóe miệng cong lên.
Niềm vui đến từ một sinh linh bé nhỏ lan tỏa đến tất cả mọi người.
Sinh mệnh cứ tiếp tục từng chút, từng chút một như vậy đấy. Tổn thương và phiền não, đều tan đi chỉ trong một khoảnh khắc. Mộng ước, hy vọng, luôn đi đồng hành với một sinh mệnh mới.
Mấy tháng trước, không hiểu vì sao những mong ước trong lòng Mặc Nhi bị Tạ Lâm khơi lên, hoặc có lẽ ngay chính cả Mặc Nhi cũng không ý thức được điều đó. Chỉ biết rằng từ đó trở đi, Tạ Lâm luôn tác hợp cho bọn họ.
Lạc Thạch Thiên thường xuyên vì Tạ Lâm mà chần chừ không quyết, hắn không thể quên được mối hôn ước mười năm về trước, không thể quên được hơn mười một năm trước, mối tình thanh mai trúc mã chốn quê xưa, nàng thiếu nữ thông minh nhạy bén.
Nhưng giây phút Lạc Thạch Thiên nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười ngây thơ của Mặc Nhi, thì lại có một thoáng suy nghĩ lướt qua trái tim hắn.
Nên quên đi thôi, đã đến lúc nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình rồi.
Lạc Thạch Thiên không nói với Minh Trọng Mưu, trong lúc Tạ Lâm nhịn đau có lẩm bẩm một câu, chính là: “Đi cả đi, đi tìm thứ bản thân mình muốn đi, giữ chặt những gì mình đang có, chỉ trừ ta ra, hãy tránh xa ta ra.”
Tội của nàng, tội nào cũng đủ để chu di cửu tộc. Nàng nhất định đang sợ tội của mình sẽ liên lụy tới bọn họ.
Nhưng Lạc Thạch Thiên nhớ đến Minh Trọng Mưu lúc nắm lấy bàn tay Tạ Lâm, đôi mắt toát lên vẻ kiên định, không nhịn được nghĩ thầm: Không, sẽ không rời xa nàng đâu, ít nhất là ngài ấy sẽ không làm thế.”
Tạ Lâm, nàng không hiểu rồi, có thể giữ được những thứ mình có, mới là vua của thiên hạ.
Minh Trọng Mưu nhất định sẽ được lưu danh sử sách, vững vàng ngồi ở vị trí đế vương.
XXX
Sau khi thuận lợi sinh con xong, Tạ Lâm ấm áp dịu dàng của hôm ấy dường như biến thành một người khác, lạnh lùng mà tàn nhẫn. Nàng vứt đứa bé mới sinh cho Minh Trọng Mưu, sau đó ra sức đuổi hết mọi người trong thủ Thừa tướng đi.
Trước đây những người không chịu đi, liền cho thêm tiền thế là họ đi, những người cho tiền cũng không chịu đi, thì Tạ Lâm lại dùng những lời lẽ cay độc chế giễu bọn họ, về phần Mặc Nhi, vốn dĩ còn khổ sở van xin, nhưng Tạ Lâm lại không chút đoái hoài, kết quả bị mắng đến mức khóc lóc sướt mướt, ôm mặt rời đi.
Thục Hà quá hiểu Tạ Lâm, nhưng Mặc Nhi khóc lóc bù lu bù loa chạy đi, ngay cả Lạc Thạch Thiên cũng lập tức đuổi theo, nàng không thể không quan tâm. Thục Hà giao bức thư Khởi La gửi từ nơi xa xôi về cho Tạ Lâm, sau đó cùng với Tạ Luân, rời khỏi phủ Thừa tướng.
“Mong người trân trọng.”
Đây là thư của Khởi La, chỉ vọn vẻn có bốn chữ, nhưng vô thanh lại thắng hữu thanh.
Tạ Lâm cất kỹ bức thư, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại đem đốt đi.
Tờ giấy cháy thành tro, giống như trái tim nàng, hóa thành cát bụi.
“Cái ơn Tiên đế tri ngộ, khó lòng báo đáp, vì Đại Sở, vì đương kim thánh thượng của ta, ta không thể không làm vậy. Nói gì đến trân trọng?” Tạ Lâm quét sạch đống tro, không để lại chút bụi bẩn nào.
Trên triều tấu chương buộc tội Tạ Lâm của quần thần vẫn nối đuôi nhau tới tấp bay tới ngự án của Minh Trọng Mưu, mỗi lần mở những bản tấu ấy ra Minh Trọng Mưu lại dùng bút chu sa gạch một đường phủ quyết, sau đó lại một bản tấu chương khác chạy tới, đợi hắn gạch thêm phát nữa.
Đôi bên cứ kẻ đến người đi đến phát chán như vậy mãi. Có những lúc Minh Trọng Mưu hận không thể xé nát, đốt sạch thậm chí là ăn luôn những bản tấu đó. Nhưng các đại thần dường như không nhìn ra được sắc mặt của Minh Trọng Mưu, tấu chương vẫn cứ bay tới càng lúc càng thường xuyên hơn.
Những ngày này trên triều quần thần đều nhai đi nhai lại chuyện này, Minh Trọng Mưu ngồi trên ngai vàng, nghe mọi người nhắc tới nhắc lui đến mức buồn ngủ.
Đột nhiên nghe thấy Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính cung kính tâu: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”
Đại điện lập tức trở nên im lặng.
Hiện giờ Tạ Lâm không ở đây, lại là đối tượng bị công kích, Úy Trì Chính từ lâu đã ngấm ngầm trở thành người đứng đầu của mọi người, nhưng từ khi hắn quay trở về triều, hồi đầu còn từ tốn kể lể những tội danh mà Tạ Lâm đã phạm phải, lời nói hợp tình đúng lý, khiến các vị đại thần càng được thể dâng tấu tới tấp, nhưng mấy ngày gần đây, cũng không biết Úy Trì đại nhân làm sao, mà thỉnh thoảng lại trầm tư, cứ sáng sớm thượng triều, thì nói không quá bốn câu.
Có vài người thậm chí còn cho rằng, Úy Trì Chính nhất định là đến phút cuối định đánh trống rút quân chăng? Úy Trì đại nhân ngài hại mấy kẻ đi theo như bọn ta khổ sở quá.
Nhưng mỗi lần lên triều bàn luận, Úy Trì Chính hoặc là không nói câu nào, hoặc là nói thẳng vào trọng tâm, vì thế thấy hắn thượng tấu, liền biết ngay sắp có việc hệ trọng xảy ra. Tất cả đồng loạt không tranh luận nữa, ngược lại còn im lặng lắng nghe hắn nói.
“Bệ hạ, mấy ngày trước bệ hạ có nói, Tạ Lâm đang mang long chủng, vì thế những chỉ trích tội trạng nhằm vào nàng ta không thể hỏi được. Chúng thần cũng hiểu được điều này, quả thực không nên hà khắc quá với một người phụ nữ.”
Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, tâm trạng liền chấn động. Gã Úy Trì Chính này đang định bẫy hắn sao.
Hắn không trả lời, mà đợi Úy Trì Chính nói tiếp.
“Nhưng mấy ngày trước thần nghe nói,” Thái độ của Úy Trì Chính càng lúc càng cung kính, “Hình như Tạ Lâm đã sinh rồi.”
Lời vừa thốt ra, tất cả đều ồ lên xôn xao, tin tức này quần thần hoàn toàn không biết, mà bệ hạ cũng không hề nói một lời, từ đó có thể thấy được tâm lý bảo vệ Tạ Lâm của bệ hạ, gian thần Tạ Lâm này hại nước hại dân như thế mà bệ hạ vẫn bị che mắt là sao chứ? Một vài người khác liền nghĩ tới việc rốt cuộc Tạ Lâm sinh con trai hay sinh con gái, nếu sinh ra hoàng tử, thì dựa vào tác phong làm việc của bệ hạ, đứa trẻ này sợ rằng sẽ là đế vương tương lai, vì thế âm thầm sợ hãi.
Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng, nhưng Úy Trì Chính thì lại không màng đến tất cả, nói luôn: “Bệ hạ, người từng nói, tất cả mọi việc đợi Tạ Lâm sinh đứa bé ra xong, sẽ định đoạt tiếp, giờ Tạ Lâm đã sinh xong, lời nói của bệ hạ đáng giá nghìn vàng, nay liệu có phải lúc nên hỏi tội Tạ Lâm rồi không?”.
Tất cả nghe hắn nói, những người thuộc phe của Úy Trì Chính lập tức cao giọng hưởng ứng, “Không sai, Tạ Lâm nên ra mặt đi!”, “Để chúng thần nhìn thử xem, rốt cuộc tên gian thần đó làm nam hay là nữ!”, “Thần không phục!”, “Nhất định phải hỏi tội, phải lôi Tạ Lâm ra hỏi tội!”.
Chỉ thoáng chốc, bên trong đại điện trở nên ồn ào náo loạn.
Đối mặt với trận chiến này, những gian thần thuộc phe của Tạ Lâm đã co vòi lại từ lâu, có những người thậm chí còn hận không thể lùi ra sau, tránh xa nơi này.
Triều đình phẫn nộ, cũng không phải là ngày một ngày hai, thỉnh thoảng những cuộc đấu võ mồm trở nên vô cùng lợi hại, thậm chí xông lên cho đối thủ một bãi nước bọt vào mặt cũng có.
Còn vị hoàng đế Vạn Triệu ngồi trên vị trí cao nhất kia lại trầm mặc, hắn nhìn xuống quần thần dưới đại điện, mà lại giống như chẳng thấy gì cả, vì thế văn võ bá quan càng to gan, càng lộng hành.
Còn Úy Trì Chính thì biết, hắn nhìn thấy hết mọi thứ.
Nhưng chính vì nhìn thấy hết mọi thứ, nên trận chiến này mới càng thú vị.
Đây là một trận chiến khốc liệt, màn quyết đấu giữa hoàng quyền và tướng quyền, giữa quyền vua và quyền thần, chỉ cần một thoáng sơ sẩy, có khả năng một bên sẽ thảm bại đến không còn đường lui.
Bất cứ ai cũng có thể là đại diện cho một loại quyền lực.
Bất cứ ai cũng có thể vì thứ quyền lực ấy mà sống hoặc chết.
Minh Trọng Mưu nhìn các đại thần hưng phấn kích động, tựa hồ như không thể chịu được áp lực, đành phải bảo Lại Xương chuyển lời, gọi Tạ Lâm lên triều.
Tạ Lâm ngồi kiệu tới, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ.
Sắc mặt vẫn trắng bệch nhợt nhạt, nhưng thần sắc lại không hề tiều tụy. Con ngươi nàng vẫn kiên định như ngày xưa, toát lên vẻ coi trọng hoặc hờ hững đối với việc sống chết.
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Tạ Lâm, nàng vẫn mặc bộ triều phục nền đỏ thêu chỉ vàng, sống lưng thẳng tắp, bước từng bước từ ngoài vào đại điện, đi tới cửa đại điển, liền sải những bước dài, đến đứng ngay bên cạnh Úy Trì Chính.
Vị trí ấy rất lâu rồi không có người đứng, một khoảng thời gian dài Úy Trì Chính và Tạ Lâm không lên triều, một người dẫn binh đánh trận ở nước Di, một người bị bệ hạ giam lỏng trong phủ Thừa tướng, cảnh tượng này như khắc sâu vào trí não, khiến tất cả các vị đại thần đều cảm thấy kinh dị.
Bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt yếu đuối của Tạ Lâm, nhưng hoàn toàn không có. Bọn họ muốn thấy dáng vẻ chột dạ của gian thần, nhưng hoàn toàn không có. Bọn họ muốn thấy dáng vẻ gục ngã của gã Thừa tướng lộng quyền hại nước, nhưng trên thực tế, sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp hiên ngang.
Tất cả không nhịn được lặng lẽ quan sát khuôn mặt nàng, nghĩ tới thân phận nữ nhi của nàng. Từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người ý chí kiên định như vậy, một người bàn tay che trời có thể hô mưa gọi gió như vậy, lại là một người phụ nữ!?
Mà trước đó, bọn họ không hề làm trái lời của nàng, cũng không biết cách làm trái.
Từ lúc nàng bước vào, trong nháy mắt đại điện chìm vào yên lặng, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Minh Trọng Mưu từ trên cao nhìn xuống nàng, muốn thử nhìn ra vẻ thấp thỏm bất an từ vẻ mặt nàng, nhưng ánh mắt nàng điềm tĩnh, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào.
Đột nhiên Minh Trọng Mưu cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng của mình bỗng rơi xuống.
Ánh mắt bọn họ nhìn nhau chăm chú khiến Úy Trì Chính không đợi được phải lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, “Tạ Lâm, nếu bệ hạ đã để cho ngài tới đây đối chất với bọn ta, thì bọn ta đương nhiên có lời muốn hỏi, hy vọng ngươi và ta từng làm quan trong triều, nếu ngươi biết thì sẽ nói, nếu đã nói thì sẽ nói hết.
Tạ Lâm liếc nhìn nhắn, cúi mắt, “Đương nhiên là sẽ như vậy rồi.”
Thái độ không nhanh không chậm này của nàng khiến Úy Trì Chính hơi cáu, “Tạ Lâm, ta hỏi ngươi, ngươi giấu Tiên đế, nữ đóng giả nam vào triều làm quan đúng không?”.
Thuở đầu lúc nàng vào triều làm quan, Tiên đế quả thực không biết. Tạ Lâm nghĩ ngợi một lúc sau đó trả lời: “Đúng.”
Úy Trì Chính nghĩ Tạ Lâm giảo hoạt đa đoan, chỉ sợ nàng nói chuyện không rõ ràng, vòng vo lằng nhằng, không vào thẳng trọng điểm, nào ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, bất giác ngẩn người, lại hỏi: “Mười một năm trước ngươi mạo danh huynh trưởng của mình tham gia kỳ thi và đỗ Thám hoa, sau đó vào triều làm quan, Tạ Lâm không phải là tên thật của ngươi, chuyện đó đúng chứ?”.
Tạ Lâm lại thoải mái đáp: “Đúng.”
“Ngươi nắm giữ triều chính, lợi dụng việc mình giữ chức Thái phó của Thái tử để lừa gạt bệ hạ, khiến bệ hạ phải chịu nhục nhã, đúng chứ?”.
Nàng nhìn Minh Trọng Mưu, Minh Trọng Mưu khi ấy năng lực từng chưa đủ để tự mình xử lý triều chính, vì thế có rất nhiều chuyện nàng phải làm giúp, vốn dĩ sẽ làm ra rất nhiều chuyện vượt quyền hạn của bản thân, còn chưa kể là có những việc…… nàng cố ý làm. “Đúng”.
“Ngươi là phụ nữ nhưng lại nạp thiếp, một người không đủ, mà còn nạp tận ba người, hành động này làm đảo lộn âm dương, không coi luân thường đạo lý ra gì, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi tham ô nhận hối lộ, đút túi riêng hàng ngàn vạn lượng, thân là chủ khảo, nhưng lại mua quan bán chức, biến thi cử thành trò chơi, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi không màng tới chiến sự biên quan, từng làm hại tới Trấn Viễn Uy Võ Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh, khiến ông ấy phải cởi giáp về quê, ép ông ấy phải giao nộp binh quyền, khiến cho kẻ địch càng thêm nhũng nhiễu chốn biên cương, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi kết bè kết đảng, vây cánh trong triều toàn những kẻ gian thần tiểu nhân, đều để ngài lợi dụng, làm loạn kỷ cương của triều đình ta, đúng không?”.
“Đúng.”
……
Tất cả mọi người đều kinh hãi phát hiện ra rằng, mỗi một tội danh Úy Trì Chính liệt kê ra, Tạ Lâm đều không hề phán bác, đều thừa nhận. Dựa vào sự giảo hoạt của nàng, vốn dĩ sẽ không làm thế, dựa vào bản lĩnh khẩu chiến phản bác lợi hại của nàng, hoàn toàn có thể dựa vào khả năng uốn ba tấc lưỡi, cho dù không thể xoay chuyển được tình thế, thì cũng có thể liều chết không nhận. Không ngờ lần này nàng lại thành thật nhận tội.
Úy Trì Chính cũng kìm nén sự ngạc nhiên của bản thân, sau khi hắn kể ra một loạt tội danh, không cưỡng lại được hỏi: “Tạ Lâm, những tội danh này, đủ để chặt đầu ngươi, chu di cửu tộc nhà ngươi, ngươi không sợ sao?”.
Ánh mắt Tạ Lâm vốn dĩ đang rất bình tĩnh, nay nghe thấy những lời ấy, không khỏi bật cười, giống như thể nghe được một chuyện gì đó rất vui, “Sợ?” Nàng phì cười lắc lắc đầu, “Ta không có cửu tộc, cửu tộc chỉ có một mình ta thôi, muốn chém muốn giết gì thì tùy các ngươi.”
Trong phủ của nàng có ba nàng thiếp là tương đối thân thiết, nhưng Khởi La đã gả đi lấy chồng xa, Mặc Nhi bị nàng chọc tức bỏ đi, may có Lạc Thạch Thiên chăm sóc muội ấy, Thục Hà vì muốn trông chừng Mặc Nhi nên không thể nào ở lại phủ Thừa tướng được, hơn thế nàng cũng sẽ không bao giờ để nàng ấy ở lại.
Tạ Lâm cũng chỉ có duy nhất hai người thân, một là đứa cháu họ của nàng, nhưng tên hắn không phải là Tạ Luân, mà là Giải Luân, người còn lại là con trai nàng, cũng chính là hoàng tử của đương kim thánh thượng, cháu trai duy nhất của Thái hậu.
Nàng không có cửu tộc, cửu tộc của nàng, chỉ có duy nhất một mình nàng.
À không, có lẽ những tên gian thần tiểu nhân kết bè kết đảng với nàng mới là cửu tộc của nàng, mục đích của nàng chỉ có một, chính là cùng đi với đám người ấy xuống âm tào địa phủ.
Úy Trì Chính bị lời của nàng làm cho sốc.
Hắn cũng là một người thông minh, dường như trong nháy mắt đã hiểu ra mưu đồ của nàng: Nàng vốn dĩ muốn chết!
Hơn thế hắn còn dâng sóng nổi gió đẩy thuyền giúp nàng.
Khả năng ấy ngay lập tức tràn ngập tâm trí Úy Trì Chính, khiến cả người hắn run rẩy.
Tâm tình phức tạp có lẽ là vui cũng có thể là buồn này, giống như một cơn đại hồng thủy không thể ngăn chặn, dần dần dâng lên cao, hắn muốn khống chế nó, nhưng con sóng quá mạnh, tốc độ lan ra cũng quá nhanh.
Lập tức Úy Trì Chính mỉm cười: “Tạ Lâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng!” Hắn quét ánh mắt nhìn văn võ bá quan trong triều, có trung thần, có gian thần, ánh mắt hắn rơi xuống bè lũ gian trá, “Những kẻ này…… những kẻ này, ta nhất định sẽ để bọn chúng chôn cùng với nàng!” Hắn nói rất khẽ, rồi tháo bình rượu ở thắt lưng ra, lại lôi ra một cái chén từ trong người, ngón tay hơi run lên, “Đây là rượu độc, nàng uống đi, uống rồi sẽ không sao nữa, uống xong, những chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết thay nàng……” Hắn bắt đầu rót rượu, có lẽ tâm tình run rẩy ảnh hưởng đến tứ chi, nên khi rót, rượu bắn ra cả ngoài, rót xong hắn đưa chén cho Tạ Lâm.
Tạ Lâm nhận lấy cũng có chút sững sờ, có vẻ như nàng không ngờ Úy Trì Chính thậm chí còn vạch ra kế hoạch giết mình.
Hắn thậm chí còn thúc giục, “Mau…… mau uống đi, uống đi, sau đó tất cả sẽ kết thúc.”
Nàng nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là như vậy thật.
Nàng chết rồi, vẫn còn Úy Trì Chính hoàn thành tâm nguyện thay mình, đời này sống coi như cũng không uổng phí.
Chỉ là…… chỉ là có một người một việc, nàng không quên được, cũng không trả nổi mối tình si đó, chỉ có thể cất ở trong tim, mang theo trên người, cõng ở trên lưng, chứ không thể bỏ xuống được.
Tạ Lâm ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn một cái rồi lại cúi đầu, định uống cạn chén rượu.
Nếu không phải vì cái người trước mặt, thì hắn và Tạ Lâm đã có gì đó từ lâu rồi, vì thế sau khi thân phận của Tạ Lâm bị bóc trần, hắn lại càng không có nổi một nét mặt tử tế với Minh Trọng Mưu.
Minh Trọng Mưu bước nhanh tới bên giường, nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm tuy trắng bệch nằm đó, nhưng ánh mắt dịu dàng của nàng lại rơi xuống người đứa bé Minh Trọng Mưu đang bế trên tay. Trái tim Minh Trọng Mưu chợt thấy ấm áp, ngồi xuống bên cạnh Tạ Lâm, nắm lấy bàn tay thò ra khỏi lớp chăn gấm, siết chặt, sau đó quay đầu lại hỏi Lạc Thạch Thiên: “Nàng ấy…… vừa nãy trẫm không hề nghe thấy tiếng kêu của nàng ấy.”
Hắn không nói hết câu, nhưng ẩn ý trong đó không cần phải nói cũng đã quá rõ ràng: Loại đau đớn này, ngay cả kẻ làm đàn ông như hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Vậy mà Tạ Lâm không kêu rên lấy một tiếng, sao nàng chịu được? Sao nàng có thể chịu được chứ?
Lạc Thạch Thiên trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nàng ấy không kêu rên, chỉ luôn lẩm bẩm gọi tên người thôi, bảo người đừng lo cho nàng ấy, cứ để nàng ấy chết đi.”
Minh Trọng Mưu giật mình, hoảng hốt quay đầu lại, “Cái gì?”.
“Nàng còn nói nhiều điều khác nữa, nhưng thần không định nói với người.” Lạc Thạch Thiên nói, ánh mắt rất đáng sợ, nhìn chằm chằm về phía Minh Trọng Mưu, “Tóm lại, thần muốn nàng ấy sống, người cũng vậy, không được để nàng ấy chết.”
Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, trái tim thoáng run lên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Hắn nhìn Tạ Lâm, khẽ khàng “ừ” một tiếng.
Lạc Thạch Thiên nhìn hắn rất lâu, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ rơi xuống một bên sườn mặt hắn, lộ rõ ánh mắt hắn khi nhìn Tạ Lâm trong trẻo biết bao, ấm áp biết nhường nào.
Rất lâu sau, Lạc Thạch Thiên mới xoay người, bỏ ra khỏi phòng.
Lúc gần đi, hắn khép cánh cửa lại rất nhẹ, dường như sợ làm phiền sự tĩnh lặng giữa hai người bọn họ.
Lạc Thạch Thiên chậm rãi bước ra khỏi phòng, mọi người đổ xô về phía hắn, Mặc Nhi vội hỏi: “Thế nào rồi, thế nào rồi?” Người nào người nấy mồm năm miệng mười hỏi theo tới tấp.
Lạc Thạch Thiên mỉm cười, xoa xoa đầu Mặc Nhi. “Nàng ấy rất ổn, đứa bé cũng rất khỏe, là hoàng tử. Bệ hạ đang ở bên trong chăm sóc nàng ấy, mọi người đừng vào làm phiền.”
Mặc Nhi sung sướng, lập tức cười toe toét, nhảy nhót ôm chầm lấy Thục Hà, “Thục Hà tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa? Gia khỏe mạnh bình an, đứa bé cũng rất ổn, tốt quá rồi.”
Thục Hà cũng vui lây theo nàng, khóe miệng cong lên.
Niềm vui đến từ một sinh linh bé nhỏ lan tỏa đến tất cả mọi người.
Sinh mệnh cứ tiếp tục từng chút, từng chút một như vậy đấy. Tổn thương và phiền não, đều tan đi chỉ trong một khoảnh khắc. Mộng ước, hy vọng, luôn đi đồng hành với một sinh mệnh mới.
Mấy tháng trước, không hiểu vì sao những mong ước trong lòng Mặc Nhi bị Tạ Lâm khơi lên, hoặc có lẽ ngay chính cả Mặc Nhi cũng không ý thức được điều đó. Chỉ biết rằng từ đó trở đi, Tạ Lâm luôn tác hợp cho bọn họ.
Lạc Thạch Thiên thường xuyên vì Tạ Lâm mà chần chừ không quyết, hắn không thể quên được mối hôn ước mười năm về trước, không thể quên được hơn mười một năm trước, mối tình thanh mai trúc mã chốn quê xưa, nàng thiếu nữ thông minh nhạy bén.
Nhưng giây phút Lạc Thạch Thiên nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười ngây thơ của Mặc Nhi, thì lại có một thoáng suy nghĩ lướt qua trái tim hắn.
Nên quên đi thôi, đã đến lúc nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình rồi.
Lạc Thạch Thiên không nói với Minh Trọng Mưu, trong lúc Tạ Lâm nhịn đau có lẩm bẩm một câu, chính là: “Đi cả đi, đi tìm thứ bản thân mình muốn đi, giữ chặt những gì mình đang có, chỉ trừ ta ra, hãy tránh xa ta ra.”
Tội của nàng, tội nào cũng đủ để chu di cửu tộc. Nàng nhất định đang sợ tội của mình sẽ liên lụy tới bọn họ.
Nhưng Lạc Thạch Thiên nhớ đến Minh Trọng Mưu lúc nắm lấy bàn tay Tạ Lâm, đôi mắt toát lên vẻ kiên định, không nhịn được nghĩ thầm: Không, sẽ không rời xa nàng đâu, ít nhất là ngài ấy sẽ không làm thế.”
Tạ Lâm, nàng không hiểu rồi, có thể giữ được những thứ mình có, mới là vua của thiên hạ.
Minh Trọng Mưu nhất định sẽ được lưu danh sử sách, vững vàng ngồi ở vị trí đế vương.
XXX
Sau khi thuận lợi sinh con xong, Tạ Lâm ấm áp dịu dàng của hôm ấy dường như biến thành một người khác, lạnh lùng mà tàn nhẫn. Nàng vứt đứa bé mới sinh cho Minh Trọng Mưu, sau đó ra sức đuổi hết mọi người trong thủ Thừa tướng đi.
Trước đây những người không chịu đi, liền cho thêm tiền thế là họ đi, những người cho tiền cũng không chịu đi, thì Tạ Lâm lại dùng những lời lẽ cay độc chế giễu bọn họ, về phần Mặc Nhi, vốn dĩ còn khổ sở van xin, nhưng Tạ Lâm lại không chút đoái hoài, kết quả bị mắng đến mức khóc lóc sướt mướt, ôm mặt rời đi.
Thục Hà quá hiểu Tạ Lâm, nhưng Mặc Nhi khóc lóc bù lu bù loa chạy đi, ngay cả Lạc Thạch Thiên cũng lập tức đuổi theo, nàng không thể không quan tâm. Thục Hà giao bức thư Khởi La gửi từ nơi xa xôi về cho Tạ Lâm, sau đó cùng với Tạ Luân, rời khỏi phủ Thừa tướng.
“Mong người trân trọng.”
Đây là thư của Khởi La, chỉ vọn vẻn có bốn chữ, nhưng vô thanh lại thắng hữu thanh.
Tạ Lâm cất kỹ bức thư, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại đem đốt đi.
Tờ giấy cháy thành tro, giống như trái tim nàng, hóa thành cát bụi.
“Cái ơn Tiên đế tri ngộ, khó lòng báo đáp, vì Đại Sở, vì đương kim thánh thượng của ta, ta không thể không làm vậy. Nói gì đến trân trọng?” Tạ Lâm quét sạch đống tro, không để lại chút bụi bẩn nào.
Trên triều tấu chương buộc tội Tạ Lâm của quần thần vẫn nối đuôi nhau tới tấp bay tới ngự án của Minh Trọng Mưu, mỗi lần mở những bản tấu ấy ra Minh Trọng Mưu lại dùng bút chu sa gạch một đường phủ quyết, sau đó lại một bản tấu chương khác chạy tới, đợi hắn gạch thêm phát nữa.
Đôi bên cứ kẻ đến người đi đến phát chán như vậy mãi. Có những lúc Minh Trọng Mưu hận không thể xé nát, đốt sạch thậm chí là ăn luôn những bản tấu đó. Nhưng các đại thần dường như không nhìn ra được sắc mặt của Minh Trọng Mưu, tấu chương vẫn cứ bay tới càng lúc càng thường xuyên hơn.
Những ngày này trên triều quần thần đều nhai đi nhai lại chuyện này, Minh Trọng Mưu ngồi trên ngai vàng, nghe mọi người nhắc tới nhắc lui đến mức buồn ngủ.
Đột nhiên nghe thấy Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính cung kính tâu: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”
Đại điện lập tức trở nên im lặng.
Hiện giờ Tạ Lâm không ở đây, lại là đối tượng bị công kích, Úy Trì Chính từ lâu đã ngấm ngầm trở thành người đứng đầu của mọi người, nhưng từ khi hắn quay trở về triều, hồi đầu còn từ tốn kể lể những tội danh mà Tạ Lâm đã phạm phải, lời nói hợp tình đúng lý, khiến các vị đại thần càng được thể dâng tấu tới tấp, nhưng mấy ngày gần đây, cũng không biết Úy Trì đại nhân làm sao, mà thỉnh thoảng lại trầm tư, cứ sáng sớm thượng triều, thì nói không quá bốn câu.
Có vài người thậm chí còn cho rằng, Úy Trì Chính nhất định là đến phút cuối định đánh trống rút quân chăng? Úy Trì đại nhân ngài hại mấy kẻ đi theo như bọn ta khổ sở quá.
Nhưng mỗi lần lên triều bàn luận, Úy Trì Chính hoặc là không nói câu nào, hoặc là nói thẳng vào trọng tâm, vì thế thấy hắn thượng tấu, liền biết ngay sắp có việc hệ trọng xảy ra. Tất cả đồng loạt không tranh luận nữa, ngược lại còn im lặng lắng nghe hắn nói.
“Bệ hạ, mấy ngày trước bệ hạ có nói, Tạ Lâm đang mang long chủng, vì thế những chỉ trích tội trạng nhằm vào nàng ta không thể hỏi được. Chúng thần cũng hiểu được điều này, quả thực không nên hà khắc quá với một người phụ nữ.”
Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, tâm trạng liền chấn động. Gã Úy Trì Chính này đang định bẫy hắn sao.
Hắn không trả lời, mà đợi Úy Trì Chính nói tiếp.
“Nhưng mấy ngày trước thần nghe nói,” Thái độ của Úy Trì Chính càng lúc càng cung kính, “Hình như Tạ Lâm đã sinh rồi.”
Lời vừa thốt ra, tất cả đều ồ lên xôn xao, tin tức này quần thần hoàn toàn không biết, mà bệ hạ cũng không hề nói một lời, từ đó có thể thấy được tâm lý bảo vệ Tạ Lâm của bệ hạ, gian thần Tạ Lâm này hại nước hại dân như thế mà bệ hạ vẫn bị che mắt là sao chứ? Một vài người khác liền nghĩ tới việc rốt cuộc Tạ Lâm sinh con trai hay sinh con gái, nếu sinh ra hoàng tử, thì dựa vào tác phong làm việc của bệ hạ, đứa trẻ này sợ rằng sẽ là đế vương tương lai, vì thế âm thầm sợ hãi.
Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng, nhưng Úy Trì Chính thì lại không màng đến tất cả, nói luôn: “Bệ hạ, người từng nói, tất cả mọi việc đợi Tạ Lâm sinh đứa bé ra xong, sẽ định đoạt tiếp, giờ Tạ Lâm đã sinh xong, lời nói của bệ hạ đáng giá nghìn vàng, nay liệu có phải lúc nên hỏi tội Tạ Lâm rồi không?”.
Tất cả nghe hắn nói, những người thuộc phe của Úy Trì Chính lập tức cao giọng hưởng ứng, “Không sai, Tạ Lâm nên ra mặt đi!”, “Để chúng thần nhìn thử xem, rốt cuộc tên gian thần đó làm nam hay là nữ!”, “Thần không phục!”, “Nhất định phải hỏi tội, phải lôi Tạ Lâm ra hỏi tội!”.
Chỉ thoáng chốc, bên trong đại điện trở nên ồn ào náo loạn.
Đối mặt với trận chiến này, những gian thần thuộc phe của Tạ Lâm đã co vòi lại từ lâu, có những người thậm chí còn hận không thể lùi ra sau, tránh xa nơi này.
Triều đình phẫn nộ, cũng không phải là ngày một ngày hai, thỉnh thoảng những cuộc đấu võ mồm trở nên vô cùng lợi hại, thậm chí xông lên cho đối thủ một bãi nước bọt vào mặt cũng có.
Còn vị hoàng đế Vạn Triệu ngồi trên vị trí cao nhất kia lại trầm mặc, hắn nhìn xuống quần thần dưới đại điện, mà lại giống như chẳng thấy gì cả, vì thế văn võ bá quan càng to gan, càng lộng hành.
Còn Úy Trì Chính thì biết, hắn nhìn thấy hết mọi thứ.
Nhưng chính vì nhìn thấy hết mọi thứ, nên trận chiến này mới càng thú vị.
Đây là một trận chiến khốc liệt, màn quyết đấu giữa hoàng quyền và tướng quyền, giữa quyền vua và quyền thần, chỉ cần một thoáng sơ sẩy, có khả năng một bên sẽ thảm bại đến không còn đường lui.
Bất cứ ai cũng có thể là đại diện cho một loại quyền lực.
Bất cứ ai cũng có thể vì thứ quyền lực ấy mà sống hoặc chết.
Minh Trọng Mưu nhìn các đại thần hưng phấn kích động, tựa hồ như không thể chịu được áp lực, đành phải bảo Lại Xương chuyển lời, gọi Tạ Lâm lên triều.
Tạ Lâm ngồi kiệu tới, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ.
Sắc mặt vẫn trắng bệch nhợt nhạt, nhưng thần sắc lại không hề tiều tụy. Con ngươi nàng vẫn kiên định như ngày xưa, toát lên vẻ coi trọng hoặc hờ hững đối với việc sống chết.
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Tạ Lâm, nàng vẫn mặc bộ triều phục nền đỏ thêu chỉ vàng, sống lưng thẳng tắp, bước từng bước từ ngoài vào đại điện, đi tới cửa đại điển, liền sải những bước dài, đến đứng ngay bên cạnh Úy Trì Chính.
Vị trí ấy rất lâu rồi không có người đứng, một khoảng thời gian dài Úy Trì Chính và Tạ Lâm không lên triều, một người dẫn binh đánh trận ở nước Di, một người bị bệ hạ giam lỏng trong phủ Thừa tướng, cảnh tượng này như khắc sâu vào trí não, khiến tất cả các vị đại thần đều cảm thấy kinh dị.
Bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt yếu đuối của Tạ Lâm, nhưng hoàn toàn không có. Bọn họ muốn thấy dáng vẻ chột dạ của gian thần, nhưng hoàn toàn không có. Bọn họ muốn thấy dáng vẻ gục ngã của gã Thừa tướng lộng quyền hại nước, nhưng trên thực tế, sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp hiên ngang.
Tất cả không nhịn được lặng lẽ quan sát khuôn mặt nàng, nghĩ tới thân phận nữ nhi của nàng. Từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người ý chí kiên định như vậy, một người bàn tay che trời có thể hô mưa gọi gió như vậy, lại là một người phụ nữ!?
Mà trước đó, bọn họ không hề làm trái lời của nàng, cũng không biết cách làm trái.
Từ lúc nàng bước vào, trong nháy mắt đại điện chìm vào yên lặng, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Minh Trọng Mưu từ trên cao nhìn xuống nàng, muốn thử nhìn ra vẻ thấp thỏm bất an từ vẻ mặt nàng, nhưng ánh mắt nàng điềm tĩnh, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào.
Đột nhiên Minh Trọng Mưu cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng của mình bỗng rơi xuống.
Ánh mắt bọn họ nhìn nhau chăm chú khiến Úy Trì Chính không đợi được phải lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, “Tạ Lâm, nếu bệ hạ đã để cho ngài tới đây đối chất với bọn ta, thì bọn ta đương nhiên có lời muốn hỏi, hy vọng ngươi và ta từng làm quan trong triều, nếu ngươi biết thì sẽ nói, nếu đã nói thì sẽ nói hết.
Tạ Lâm liếc nhìn nhắn, cúi mắt, “Đương nhiên là sẽ như vậy rồi.”
Thái độ không nhanh không chậm này của nàng khiến Úy Trì Chính hơi cáu, “Tạ Lâm, ta hỏi ngươi, ngươi giấu Tiên đế, nữ đóng giả nam vào triều làm quan đúng không?”.
Thuở đầu lúc nàng vào triều làm quan, Tiên đế quả thực không biết. Tạ Lâm nghĩ ngợi một lúc sau đó trả lời: “Đúng.”
Úy Trì Chính nghĩ Tạ Lâm giảo hoạt đa đoan, chỉ sợ nàng nói chuyện không rõ ràng, vòng vo lằng nhằng, không vào thẳng trọng điểm, nào ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, bất giác ngẩn người, lại hỏi: “Mười một năm trước ngươi mạo danh huynh trưởng của mình tham gia kỳ thi và đỗ Thám hoa, sau đó vào triều làm quan, Tạ Lâm không phải là tên thật của ngươi, chuyện đó đúng chứ?”.
Tạ Lâm lại thoải mái đáp: “Đúng.”
“Ngươi nắm giữ triều chính, lợi dụng việc mình giữ chức Thái phó của Thái tử để lừa gạt bệ hạ, khiến bệ hạ phải chịu nhục nhã, đúng chứ?”.
Nàng nhìn Minh Trọng Mưu, Minh Trọng Mưu khi ấy năng lực từng chưa đủ để tự mình xử lý triều chính, vì thế có rất nhiều chuyện nàng phải làm giúp, vốn dĩ sẽ làm ra rất nhiều chuyện vượt quyền hạn của bản thân, còn chưa kể là có những việc…… nàng cố ý làm. “Đúng”.
“Ngươi là phụ nữ nhưng lại nạp thiếp, một người không đủ, mà còn nạp tận ba người, hành động này làm đảo lộn âm dương, không coi luân thường đạo lý ra gì, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi tham ô nhận hối lộ, đút túi riêng hàng ngàn vạn lượng, thân là chủ khảo, nhưng lại mua quan bán chức, biến thi cử thành trò chơi, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi không màng tới chiến sự biên quan, từng làm hại tới Trấn Viễn Uy Võ Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh, khiến ông ấy phải cởi giáp về quê, ép ông ấy phải giao nộp binh quyền, khiến cho kẻ địch càng thêm nhũng nhiễu chốn biên cương, đúng không?”.
“Đúng.”
“Ngươi kết bè kết đảng, vây cánh trong triều toàn những kẻ gian thần tiểu nhân, đều để ngài lợi dụng, làm loạn kỷ cương của triều đình ta, đúng không?”.
“Đúng.”
……
Tất cả mọi người đều kinh hãi phát hiện ra rằng, mỗi một tội danh Úy Trì Chính liệt kê ra, Tạ Lâm đều không hề phán bác, đều thừa nhận. Dựa vào sự giảo hoạt của nàng, vốn dĩ sẽ không làm thế, dựa vào bản lĩnh khẩu chiến phản bác lợi hại của nàng, hoàn toàn có thể dựa vào khả năng uốn ba tấc lưỡi, cho dù không thể xoay chuyển được tình thế, thì cũng có thể liều chết không nhận. Không ngờ lần này nàng lại thành thật nhận tội.
Úy Trì Chính cũng kìm nén sự ngạc nhiên của bản thân, sau khi hắn kể ra một loạt tội danh, không cưỡng lại được hỏi: “Tạ Lâm, những tội danh này, đủ để chặt đầu ngươi, chu di cửu tộc nhà ngươi, ngươi không sợ sao?”.
Ánh mắt Tạ Lâm vốn dĩ đang rất bình tĩnh, nay nghe thấy những lời ấy, không khỏi bật cười, giống như thể nghe được một chuyện gì đó rất vui, “Sợ?” Nàng phì cười lắc lắc đầu, “Ta không có cửu tộc, cửu tộc chỉ có một mình ta thôi, muốn chém muốn giết gì thì tùy các ngươi.”
Trong phủ của nàng có ba nàng thiếp là tương đối thân thiết, nhưng Khởi La đã gả đi lấy chồng xa, Mặc Nhi bị nàng chọc tức bỏ đi, may có Lạc Thạch Thiên chăm sóc muội ấy, Thục Hà vì muốn trông chừng Mặc Nhi nên không thể nào ở lại phủ Thừa tướng được, hơn thế nàng cũng sẽ không bao giờ để nàng ấy ở lại.
Tạ Lâm cũng chỉ có duy nhất hai người thân, một là đứa cháu họ của nàng, nhưng tên hắn không phải là Tạ Luân, mà là Giải Luân, người còn lại là con trai nàng, cũng chính là hoàng tử của đương kim thánh thượng, cháu trai duy nhất của Thái hậu.
Nàng không có cửu tộc, cửu tộc của nàng, chỉ có duy nhất một mình nàng.
À không, có lẽ những tên gian thần tiểu nhân kết bè kết đảng với nàng mới là cửu tộc của nàng, mục đích của nàng chỉ có một, chính là cùng đi với đám người ấy xuống âm tào địa phủ.
Úy Trì Chính bị lời của nàng làm cho sốc.
Hắn cũng là một người thông minh, dường như trong nháy mắt đã hiểu ra mưu đồ của nàng: Nàng vốn dĩ muốn chết!
Hơn thế hắn còn dâng sóng nổi gió đẩy thuyền giúp nàng.
Khả năng ấy ngay lập tức tràn ngập tâm trí Úy Trì Chính, khiến cả người hắn run rẩy.
Tâm tình phức tạp có lẽ là vui cũng có thể là buồn này, giống như một cơn đại hồng thủy không thể ngăn chặn, dần dần dâng lên cao, hắn muốn khống chế nó, nhưng con sóng quá mạnh, tốc độ lan ra cũng quá nhanh.
Lập tức Úy Trì Chính mỉm cười: “Tạ Lâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng!” Hắn quét ánh mắt nhìn văn võ bá quan trong triều, có trung thần, có gian thần, ánh mắt hắn rơi xuống bè lũ gian trá, “Những kẻ này…… những kẻ này, ta nhất định sẽ để bọn chúng chôn cùng với nàng!” Hắn nói rất khẽ, rồi tháo bình rượu ở thắt lưng ra, lại lôi ra một cái chén từ trong người, ngón tay hơi run lên, “Đây là rượu độc, nàng uống đi, uống rồi sẽ không sao nữa, uống xong, những chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết thay nàng……” Hắn bắt đầu rót rượu, có lẽ tâm tình run rẩy ảnh hưởng đến tứ chi, nên khi rót, rượu bắn ra cả ngoài, rót xong hắn đưa chén cho Tạ Lâm.
Tạ Lâm nhận lấy cũng có chút sững sờ, có vẻ như nàng không ngờ Úy Trì Chính thậm chí còn vạch ra kế hoạch giết mình.
Hắn thậm chí còn thúc giục, “Mau…… mau uống đi, uống đi, sau đó tất cả sẽ kết thúc.”
Nàng nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là như vậy thật.
Nàng chết rồi, vẫn còn Úy Trì Chính hoàn thành tâm nguyện thay mình, đời này sống coi như cũng không uổng phí.
Chỉ là…… chỉ là có một người một việc, nàng không quên được, cũng không trả nổi mối tình si đó, chỉ có thể cất ở trong tim, mang theo trên người, cõng ở trên lưng, chứ không thể bỏ xuống được.
Tạ Lâm ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn một cái rồi lại cúi đầu, định uống cạn chén rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.