Chương 33: Kịch trong kịch
Hoàng Hề
31/07/2015
Ngày hôm sau, vị khách đầu tiên của phủ Thừa tướng chính là chủ sự Công bộ Từ Triều Thanh, tay cầm thiếp mời, trịnh trọng tới tận cửa thăm hỏi.
Tạ Lâm vừa nghe thấy thằng nhóc gác cửa thông báo, nói luôn: “Mời vào, lễ nghĩa là không thể bỏ.” Thừa tướng đại nhân đã nói “mời”, lại còn bảo “lễ nghĩa là không thể bỏ” nữa chứ, mọi người trong phủ Thừa tướng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn cẩn thận tiếp đón ông ta.
Từ Triều Thanh được thằng nhóc gác cửa cung kính mời vào trong. Vừa bước vào, ông ta đã cung tay, cười hớn hở nói: “Tạ đại nhân, Từ mỗ tới thăm ngài đây.” Ông ta vẫy tay một cái, hai nô bộc đi theo sau lưng, mỗi người tay cầm hộp lễ vật, bốn cánh tay thì vừa tròn bốn hộp, toàn bộ chất đống ở trước mặt Tạ Lâm, Từ Triều Thanh lại cười hì hì nói tiếp, “Đây là……” ông ta không nói rốt cuộc “đây là cái gì”, mà chỉ xoa xoa hai tay, tiếp tục hí hửng.
Tạ Lâm nhướn mắt lên đầy vẻ lười biếng, liếc nhìn bốn hộp lễ vật, “Từ đại nhân, đây là cái gì vậy?”.
Từ Triều Thanh vừa xoa tay, vừa cười giả lả: “Chỉ là chút xíu lòng thành thôi, không có ý gì khác.” Ông ta cúi đầu, nói với vẻ hơi quẫn bách: “Chuyện này, vốn dĩ hạ quan không nên phiền đến đại nhân. Nhưng khuyển tử đã đi thi hai lần đều trượt cả, hạ quan nghĩ, liệu đại nhân có thể……” Ông ta lại cười hì hì, ánh mắt híp lại thêm một chút, “…… có thể linh động đôi chút, cho thằng bé một chức quan tàm tạm không?”.
Lạc Thạch Thiên và ba cô gái đứng ở một bên quan sát. Vốn dĩ đang vô cùng hứng thú đợi xem cái “kịch hay” mà Tạ Lâm đã nói rốt cuộc là như thế nào, không ngờ lại nghe thấy mấy câu này, không kìm được đều cảm thấy rất sửng sốt. Lẽ nào kịch hay trong lần khoa cử này, chính là tham ô nhận hối lộ, mua quan bán chức sao?
Có lẽ người khác vẫn cho rằng Tạ Lâm là tên Thừa tướng gian xảo, nịnh nọt, không đáng để tin tưởng. Nhưng những người này hoặc là thanh mai trúc mã, hoặc là sớm tối kề cận bên nhau, nên rất rõ Tạ Lâm là người như thế nào. Trước đây có lẽ còn chưa biết, nên phán đoán, nên nghi ngờ, nhưng chuyện quỳ kinh thiên động địa nửa tháng tước, đã khiến đám người Lạc Thạch Thiên đều cảm nhận được rằng, Tạ Lâm tuyệt đối không phải là người tham luyến quyền thế, càng không phải là tên Thừa tướng gian xảo như trong mắt người đời.
Nên đoán rằng lần này vị Từ đại nhân kia sẽ phải thất vọng quay về.
Trong lòng mọi người thầm đoán vậy.
Nghe những lời Từ Triều Thanh nói, hàng mày dài thanh tú của Tạ Lâm không kìm được cau hẳn lại.
Cái cau mày này, khiến Từ Triều Thanh chột dạ, lúc này ông ta vốn dĩ đang chú ý để biểu cảm của Tạ Lâm, nên tâm trạng thấy thấp thỏm bất an, vừa thấy Tạ Lâm cau mày, lập tức quét ánh mắt đến những người bên cạnh, nháy nháy mắt với Tạ Lâm. Mắt ông ta vốn dĩ đã nhỏ do bị lớp thịt trên mặt đè xuống, giờ nháy mắt, nên càng chẳng trông thấy con ngươi đâu.
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, “Đây đều là tâm phúc của ta, không cần thiết phải bảo bọn họ tránh đi.”
Từ Triều Thanh đờ người, đành bất đắc dĩ ngoắc ngoắc tay về phía sau lưng, có một người đàn ông trung niên đi tới, chòm râu hình chữ bát, mọc ngay dưới chân mũi ông ta. Từ Triều Thanh cười hì hì giới thiệu, “Đây là sư gia của hạ quan, ông ta còn kiêm cả chức quản lý tiền bạc trong phủ của hạ quan nữa.”
Tạ Lâm ngắm hàng ria mép của vị sư gia kia, không nói gì.
Vị sư gia cũng không lên tiếng, mà cho tay vào trong người móc luôn ra một tập gì đó, đặt lên chiếc bàn gỗ đàn hương, sau đó lui xuống.
Tạ Lâm lại ngẩng đầu lên, “Đây là thứ đồ chơi gì vậy?”.
Từ Triều Thanh nheo mắt cười, “Tiền trang Khai Nguyên, đây là tiền trang lớn nhất kinh thành, danh tiếng và uy tín từ xưa tới nay luôn đứng đầu, mua bán sòng phẳng, ngân phiếu của tiền trang này đương nhiên đều có thể đổi được ra tiền mặt, nên đại nhân cứ yên tâm.” Ông ta nhấc tay lên, đặt xuống một tờ ngân phiếu, “Đây là mười vạn lượng, sau khi việc thành công, sẽ hiếu kính đại nhân thêm một trăm vạn lượng nữa.”
(Tiền trang là nguyên mẫu của ngân hàng ngày nay.)
Tạ Lâm lại cau mày.
Từ Triều Thanh quan sát sắc mặt Tạ Lâm, nghiến răng, lại ngoắc ngón tay với vị gia sư. Ông ta liền gật gật đầu, khuôn mặt cứng nhắc, móc từ trong người ra mấy tờ giấy, đặt xuống.
“Đây là hai mươi vạn lượng, sau khi việc thành, chúng ta sẽ tăng gấp.” Ông ta dựng ngón trỏ lên, nghiến răng đáp: “Hai trăm vạn lượng.”
Ông ta cứ tưởng rằng Tạ Lâm nghe vậy sau trong lòng nhất định sẽ rất vui, nhưng lại nghe thấy Tạ Lâm “hừ” mũi một tiếng. Tiếng hừ này, khiến trái tim Từ đại nhân lập tức lạnh hẳn đi. Ông ta càng cú, nghiến răng, lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay với sư gia. Hàng lông mày của vị sư gia chợt động, ánh mắt lộ ra thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn móc ngân phiếu từ trong người ra.
Năm ngón tay Từ Triều Thanh úp lên, đè xuống tờ ngân phiếu, “Số vừa nãy tăng thêm năm mươi vạn lượng nữa, tổng cộng sẽ là hai mươi lăm vạn lượng, sau khi việc thành, sẽ là hai trăm năm mươi vạn lượng,” Từ Triều Thanh thiếu chút nữa là nói trong hai hàng nước mắt, “Tạ đại nhân, ngài thấy thế nào?”.
Tạ Lâm không nói gì, chỉ là hơi nheo mắt lại.
Trái tim Từ Triều Thanh lại càng khẩn trương.
Yên tâm đi, nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ nhận đâu.
Lạc Thạch Thiên tự nhủ.
Tạ Lâm vốn dĩ không muốn làm quan chủ khảo, chắc chắn là vì sợ gặp phải tình huống này. Nàng ấy đã sợ, thì sao có thể nhận thứ mà bản thân mình sợ được? Người này thật sự thương dân như con, vị Từ đại nhân kia đảm bảo sẽ thất vọng.
Lạc Thạch Thiên trong lòng đang trăm bề suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm thở dài, “Hai mươi lăm vạn lượng, hai trăm năm mươi vạn lượng, Tạ mỗ nhớ, bổng lộc một năm của Từ đại nhân, ngay cả số lẻ của khoản tiền đó cũng không tới đúng không?”.
Từ Triều Thanh nghe xong tái mặt. Ông ta nhớ rất rõ vị Thừa tướng đại nhân trước mặt đây là gian thần, lộng quyền nổi tiếng lừng lẫy, về việc tham ô nhận hối lộ hắn ta nhất định là người đầu tiên, là người dẫn đầu. Sao hôm nay đột nhiên lại nói ra câu này? Kỳ quặc thật, trong lời nói còn có thâm ý khác. Lẽ nào Thừa tướng đại nhân không đi tuyến đường gian thần nữa, mà đổi sang tuyến liêm khiết à?
Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi liền túa ra. Ông ta vừa quệt mồ hôi, vừa vâng dạ đáp: “Đúng, đúng…… đúng là không nhiều như vậy, số…… số lẻ cũng không tới, cũng không đáng nhắc đến.” Ông ta một mặt nói, một mặt bắt đầu hận bản thân, nói năng kiểu gì mà tự dưng bắt đầu lắp ba lắp bắp vậy?
“Ồ,” Tạ Lâm gật gật đầu, “Xem ra trong nhà Từ đại nhân có kinh doanh rồi, việc kinh doanh cũng không tồi nhỉ.”
Từ Triều Thanh ngây người, không ngờ Tạ Lâm lại nói thế, hắn thậm chí còn giải vây giúp ông ta nữa kìa, Từ Triều Thanh vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi, lẩy bẩy đáp: “Có…… có kinh doanh nho nhỏ, thua…… chút ít, kiếm cũng được…… tí chút.”
Lạc Thạch Thiên ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không đúng. Theo lý mà nói nếu như Tạ Lâm muốn từ chối, thì hoàn toàn có thể từ chối một cách dứt khoát, đằng này lại cứ nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Lẽ nào……
Vừa nghĩ đến đó, thì quả nhiên thấy Tạ Lâm “ồ” một tiếng, nhấc tay cầm ngân phiếu, đếm thật cẩn thận rõ ràng, sau đó nhìn đến con dấu của “tiền trang Khai Nguyên”, rồi giao lại cho Khởi La, “Cầm số tiền này cho chắc, lát nữa mua thêm vài thứ cho phủ Thừa tướng của chúng ta nhé.”
Việc quản lý chi tiêu trong phủ Thừa tướng của triều đình Đại Sở, theo lý mà nói phải do phu nhân của Thừa tướng làm. Tạ Lâm không có phu nhân, nhưng có thị thiếp, nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ, người quản lý chi tiêu không phải là Thục Hà đoan trang hiền thục lại cẩn thận, cũng không phải là Mặc Nhi trẻ trung nhanh nhạy, mà lại là Khởi La dung mạo diễm lệ.
Ánh mắt Khởi La sáng lấp lánh nhìn đăm đăm vào chỗ ngân phiếu, đưa hai tay ra nhận, “Cảm ơn Gia.” Nàng ta vô cùng sung sướng. Lúc này, chỉ nhìn thấy một cô gái có thể coi là mang phong thái mị hoặc trong mắt người đời, hai mắt đang phát sáng nhìn chằm chằm vào từng tờ từng tờ ngân phiếu, đếm rồi lại đếm, đếm rồi lại đếm…… Ngoại trừ Thục Hà và Mặc Nhi nhìn nhiều đã thành quen không thấy có gì là kỳ lạ ra, thì Từ Triều Thanh và sư gia của ông ta cằm đã rơi thẳng xuống đất từ lâu.
Tạ Lâm ở bên này thở dài, “Từ đại nhân, nhiều tiền như vậy, sao có thể không ngại được?” Tạ Lâm dừng lại một lát, than, “Thật ra đại nhân không cần thiết phải làm vậy, ngài và ta quen nhau suốt mấy năm nay, đại nhân cứ mời Tạ mỗ uống một chén rượu là được rồi, hà tất phải tiêu pha lãng phí thế?”.
Từ Triều Thanh thiếu chút nữa là khóc bù lu bù loa. Vừa nãy là ai mặt mũi lạnh lùng không thèm để ý đến ta, lúc này lại quay ra nói những lời ấy. Nếu thật sự không muốn vàng bạc mà chỉ nói chuyện tâm tình uống rượu, thì hạ quan đòi lại tiền về có được không? Chủ sự Công bộ Từ Triều Thanh cố nén nước mắt vào trong, khoát khoát tay với vẻ không chút để tâm: “Tiêu pha lãng phí gì đâu, Thừa tướng đại nhân đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Ngài quả nhiên thương dân như con, đối đãi với con trai của hạ quan cũng thật lòng thật dạ.” Tạ Lâm đã đồng ý rồi, dựa vào quyền thế một tay che trời của Thừa tướng đại nhân, thì chỉ sợ rằng chức quan của con trai mình trong tương lai, không thể nào thấp được.
Nghĩ đến đây, mặt mày Từ Triều Thanh tươi cười hớn hở, cùng với sư gia vái hết cái này đến cái khác, cảm tạ hết lần này đến lần khác, hận không thể hành đại lễ ba quỳ chín khấu cho chu toàn. Tạ Lâm thản nhiên ngồi nhận, không mảy may né tránh.
Sau khi Từ Triều Thanh ra khỏi cửa, Lạc Thạch Thiện lời nghẹn đầy một bụng đang định mở miệng hỏi, thì lại có những vị khách quý khác kéo đến không ngừng.
Không có ngoại lệ, mục đích của những người này đều giống nhau, biếu xén ngân phiếu và tiền tài, cảm tạ muôn phần, vì con trai, cháu trai, bà con thân thích, thậm chí cả những người dây tơ rễ má xa tít mù tắp của bản thân, chỉ vì muốn một vị trí công danh trên bảng tiến sĩ, mà hoặc nịnh nọt hoặc a dua, hoặc làm ra vẻ trấn tĩnh dâng hoàng kim, biếu bạc trắng, ngay đến mắt cũng không hề chớp, thật khiến người ta phải bội phục.
Bất luận là đại lễ gì, Tạ Lâm cũng đều thản nhiên nhận hết, không chút xấu hổ, lại còn hứa hẹn với đám người đó, “Phàm là người tới tặng lễ vật, không phân lớn nhỏ, đều sẽ có chức quan.”
“Không phân lớn nhỏ”? Mọi người tới dâng tặng lễ vật đều nghĩ, ai dám nghe những lời này của Tạ Lâm thì đó đúng là kẻ ngốc, lễ từng món từng món càng ngày càng đắt giá hơn, Tạ Lâm nhận hết, tuyệt không nói hai lời.
Cuối cùng đợi đến khi Lạc Thạch Thiên thấy Tạ Lâm đã rảnh rang rồi, liền quay đầu nhìn khắp bốn phía, thấy không còn ai nữa, mới vội vàng túm lấy bả vai gầy mảnh của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đang làm gì vậy hả? Tham ô nhận hối lộ sao? Đây là sự kiên trì trong suốt mười năm của nàng ư?”.
Thế mà hắn còn tưởng rằng, từ cái lần quỳ cách đây nửa tháng, khi miệng vết thương của Tạ Lâm bị vỡ, đau đến toát mồ hôi lạnh, thì trí nhớ của nàng đáng lẽ ra phải tốt hơn nhiều rồi chứ.
So với những trung thần, thì chẳng mấy gian thần có được kết cục tốt đẹp, hắn không tin Tạ Lâm không biết điều này!
Làm một trung thần thì có gì không tốt? Không nên làm một gian thần tiếng xấu để lại đến muôn đời như vậy.
Một loạt ba câu hỏi, người bình thường chỉ e là đã bác bỏ, hoặc không thì cũng bị dọa cho sợ ngây người rồi.
Duy chỉ có Tạ Lâm là liếc nhìn hắn.
Như dòng suốt trong veo, tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, nhưng trong đó, lại không có hình bóng của bất cứ một ai.
Chỉ một cái nhìn đó thôi, đã khiến mọi lời nói của Lạc Thạch Thiên tắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra được.
“Người tốt thường không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm.” Tạ Lâm đột nhiên bật cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề cười, “Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi, Lạc Thạch Thiên, ngươi vội cái gì chứ?”.
Cùng lúc đó, buổi họp thảo luận đề thi của Hình Dư và Tả Minh cũng rất thành công. Hai người gửi thư hỏi Tạ Lâm, có muốn biết rốt cuộc đề thi nói về cái gì không. Nếu muốn biết, thì mời đến thư viện Lư Dương, ở cùng với những người đánh giá và giám khảo cho đến khi kết thúc khoa cử.
Thư viện Lư Dương vốn dĩ là nơi dành cho đám mọt sách trong kinh thành tới đọc sách, nhân cơ hội này được mang ra dùng làm nơi thi cử. Dựa vào tình vào lý mà nói, để tránh tiết lộ đề thi, các giám khảo và những người đánh giá phải ở cùng với nhau, nhốt liền mấy ngày mấy đêm trong một căn phòng nhỏ để bắt đầu phê bình phân tích.
Nhưng Tạ Lâm lại hồi âm rằng: Biết đề thi để làm gì? Đợi đến lúc bắt đầu thi rồi đi cũng được.
Thừa tướng đại nhân đã lên tiếng, nói rằng không tới là không tới, Tạ Lâm ngay cả đề thi cũng không biết, thì đương nhiên tiết lộ đề thi thế nào được?
Sau khi nhận được thư, hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh, chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Tạ Lâm vừa nghe thấy thằng nhóc gác cửa thông báo, nói luôn: “Mời vào, lễ nghĩa là không thể bỏ.” Thừa tướng đại nhân đã nói “mời”, lại còn bảo “lễ nghĩa là không thể bỏ” nữa chứ, mọi người trong phủ Thừa tướng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn cẩn thận tiếp đón ông ta.
Từ Triều Thanh được thằng nhóc gác cửa cung kính mời vào trong. Vừa bước vào, ông ta đã cung tay, cười hớn hở nói: “Tạ đại nhân, Từ mỗ tới thăm ngài đây.” Ông ta vẫy tay một cái, hai nô bộc đi theo sau lưng, mỗi người tay cầm hộp lễ vật, bốn cánh tay thì vừa tròn bốn hộp, toàn bộ chất đống ở trước mặt Tạ Lâm, Từ Triều Thanh lại cười hì hì nói tiếp, “Đây là……” ông ta không nói rốt cuộc “đây là cái gì”, mà chỉ xoa xoa hai tay, tiếp tục hí hửng.
Tạ Lâm nhướn mắt lên đầy vẻ lười biếng, liếc nhìn bốn hộp lễ vật, “Từ đại nhân, đây là cái gì vậy?”.
Từ Triều Thanh vừa xoa tay, vừa cười giả lả: “Chỉ là chút xíu lòng thành thôi, không có ý gì khác.” Ông ta cúi đầu, nói với vẻ hơi quẫn bách: “Chuyện này, vốn dĩ hạ quan không nên phiền đến đại nhân. Nhưng khuyển tử đã đi thi hai lần đều trượt cả, hạ quan nghĩ, liệu đại nhân có thể……” Ông ta lại cười hì hì, ánh mắt híp lại thêm một chút, “…… có thể linh động đôi chút, cho thằng bé một chức quan tàm tạm không?”.
Lạc Thạch Thiên và ba cô gái đứng ở một bên quan sát. Vốn dĩ đang vô cùng hứng thú đợi xem cái “kịch hay” mà Tạ Lâm đã nói rốt cuộc là như thế nào, không ngờ lại nghe thấy mấy câu này, không kìm được đều cảm thấy rất sửng sốt. Lẽ nào kịch hay trong lần khoa cử này, chính là tham ô nhận hối lộ, mua quan bán chức sao?
Có lẽ người khác vẫn cho rằng Tạ Lâm là tên Thừa tướng gian xảo, nịnh nọt, không đáng để tin tưởng. Nhưng những người này hoặc là thanh mai trúc mã, hoặc là sớm tối kề cận bên nhau, nên rất rõ Tạ Lâm là người như thế nào. Trước đây có lẽ còn chưa biết, nên phán đoán, nên nghi ngờ, nhưng chuyện quỳ kinh thiên động địa nửa tháng tước, đã khiến đám người Lạc Thạch Thiên đều cảm nhận được rằng, Tạ Lâm tuyệt đối không phải là người tham luyến quyền thế, càng không phải là tên Thừa tướng gian xảo như trong mắt người đời.
Nên đoán rằng lần này vị Từ đại nhân kia sẽ phải thất vọng quay về.
Trong lòng mọi người thầm đoán vậy.
Nghe những lời Từ Triều Thanh nói, hàng mày dài thanh tú của Tạ Lâm không kìm được cau hẳn lại.
Cái cau mày này, khiến Từ Triều Thanh chột dạ, lúc này ông ta vốn dĩ đang chú ý để biểu cảm của Tạ Lâm, nên tâm trạng thấy thấp thỏm bất an, vừa thấy Tạ Lâm cau mày, lập tức quét ánh mắt đến những người bên cạnh, nháy nháy mắt với Tạ Lâm. Mắt ông ta vốn dĩ đã nhỏ do bị lớp thịt trên mặt đè xuống, giờ nháy mắt, nên càng chẳng trông thấy con ngươi đâu.
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, “Đây đều là tâm phúc của ta, không cần thiết phải bảo bọn họ tránh đi.”
Từ Triều Thanh đờ người, đành bất đắc dĩ ngoắc ngoắc tay về phía sau lưng, có một người đàn ông trung niên đi tới, chòm râu hình chữ bát, mọc ngay dưới chân mũi ông ta. Từ Triều Thanh cười hì hì giới thiệu, “Đây là sư gia của hạ quan, ông ta còn kiêm cả chức quản lý tiền bạc trong phủ của hạ quan nữa.”
Tạ Lâm ngắm hàng ria mép của vị sư gia kia, không nói gì.
Vị sư gia cũng không lên tiếng, mà cho tay vào trong người móc luôn ra một tập gì đó, đặt lên chiếc bàn gỗ đàn hương, sau đó lui xuống.
Tạ Lâm lại ngẩng đầu lên, “Đây là thứ đồ chơi gì vậy?”.
Từ Triều Thanh nheo mắt cười, “Tiền trang Khai Nguyên, đây là tiền trang lớn nhất kinh thành, danh tiếng và uy tín từ xưa tới nay luôn đứng đầu, mua bán sòng phẳng, ngân phiếu của tiền trang này đương nhiên đều có thể đổi được ra tiền mặt, nên đại nhân cứ yên tâm.” Ông ta nhấc tay lên, đặt xuống một tờ ngân phiếu, “Đây là mười vạn lượng, sau khi việc thành công, sẽ hiếu kính đại nhân thêm một trăm vạn lượng nữa.”
(Tiền trang là nguyên mẫu của ngân hàng ngày nay.)
Tạ Lâm lại cau mày.
Từ Triều Thanh quan sát sắc mặt Tạ Lâm, nghiến răng, lại ngoắc ngón tay với vị gia sư. Ông ta liền gật gật đầu, khuôn mặt cứng nhắc, móc từ trong người ra mấy tờ giấy, đặt xuống.
“Đây là hai mươi vạn lượng, sau khi việc thành, chúng ta sẽ tăng gấp.” Ông ta dựng ngón trỏ lên, nghiến răng đáp: “Hai trăm vạn lượng.”
Ông ta cứ tưởng rằng Tạ Lâm nghe vậy sau trong lòng nhất định sẽ rất vui, nhưng lại nghe thấy Tạ Lâm “hừ” mũi một tiếng. Tiếng hừ này, khiến trái tim Từ đại nhân lập tức lạnh hẳn đi. Ông ta càng cú, nghiến răng, lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay với sư gia. Hàng lông mày của vị sư gia chợt động, ánh mắt lộ ra thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn móc ngân phiếu từ trong người ra.
Năm ngón tay Từ Triều Thanh úp lên, đè xuống tờ ngân phiếu, “Số vừa nãy tăng thêm năm mươi vạn lượng nữa, tổng cộng sẽ là hai mươi lăm vạn lượng, sau khi việc thành, sẽ là hai trăm năm mươi vạn lượng,” Từ Triều Thanh thiếu chút nữa là nói trong hai hàng nước mắt, “Tạ đại nhân, ngài thấy thế nào?”.
Tạ Lâm không nói gì, chỉ là hơi nheo mắt lại.
Trái tim Từ Triều Thanh lại càng khẩn trương.
Yên tâm đi, nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ nhận đâu.
Lạc Thạch Thiên tự nhủ.
Tạ Lâm vốn dĩ không muốn làm quan chủ khảo, chắc chắn là vì sợ gặp phải tình huống này. Nàng ấy đã sợ, thì sao có thể nhận thứ mà bản thân mình sợ được? Người này thật sự thương dân như con, vị Từ đại nhân kia đảm bảo sẽ thất vọng.
Lạc Thạch Thiên trong lòng đang trăm bề suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm thở dài, “Hai mươi lăm vạn lượng, hai trăm năm mươi vạn lượng, Tạ mỗ nhớ, bổng lộc một năm của Từ đại nhân, ngay cả số lẻ của khoản tiền đó cũng không tới đúng không?”.
Từ Triều Thanh nghe xong tái mặt. Ông ta nhớ rất rõ vị Thừa tướng đại nhân trước mặt đây là gian thần, lộng quyền nổi tiếng lừng lẫy, về việc tham ô nhận hối lộ hắn ta nhất định là người đầu tiên, là người dẫn đầu. Sao hôm nay đột nhiên lại nói ra câu này? Kỳ quặc thật, trong lời nói còn có thâm ý khác. Lẽ nào Thừa tướng đại nhân không đi tuyến đường gian thần nữa, mà đổi sang tuyến liêm khiết à?
Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi liền túa ra. Ông ta vừa quệt mồ hôi, vừa vâng dạ đáp: “Đúng, đúng…… đúng là không nhiều như vậy, số…… số lẻ cũng không tới, cũng không đáng nhắc đến.” Ông ta một mặt nói, một mặt bắt đầu hận bản thân, nói năng kiểu gì mà tự dưng bắt đầu lắp ba lắp bắp vậy?
“Ồ,” Tạ Lâm gật gật đầu, “Xem ra trong nhà Từ đại nhân có kinh doanh rồi, việc kinh doanh cũng không tồi nhỉ.”
Từ Triều Thanh ngây người, không ngờ Tạ Lâm lại nói thế, hắn thậm chí còn giải vây giúp ông ta nữa kìa, Từ Triều Thanh vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi, lẩy bẩy đáp: “Có…… có kinh doanh nho nhỏ, thua…… chút ít, kiếm cũng được…… tí chút.”
Lạc Thạch Thiên ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không đúng. Theo lý mà nói nếu như Tạ Lâm muốn từ chối, thì hoàn toàn có thể từ chối một cách dứt khoát, đằng này lại cứ nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Lẽ nào……
Vừa nghĩ đến đó, thì quả nhiên thấy Tạ Lâm “ồ” một tiếng, nhấc tay cầm ngân phiếu, đếm thật cẩn thận rõ ràng, sau đó nhìn đến con dấu của “tiền trang Khai Nguyên”, rồi giao lại cho Khởi La, “Cầm số tiền này cho chắc, lát nữa mua thêm vài thứ cho phủ Thừa tướng của chúng ta nhé.”
Việc quản lý chi tiêu trong phủ Thừa tướng của triều đình Đại Sở, theo lý mà nói phải do phu nhân của Thừa tướng làm. Tạ Lâm không có phu nhân, nhưng có thị thiếp, nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ, người quản lý chi tiêu không phải là Thục Hà đoan trang hiền thục lại cẩn thận, cũng không phải là Mặc Nhi trẻ trung nhanh nhạy, mà lại là Khởi La dung mạo diễm lệ.
Ánh mắt Khởi La sáng lấp lánh nhìn đăm đăm vào chỗ ngân phiếu, đưa hai tay ra nhận, “Cảm ơn Gia.” Nàng ta vô cùng sung sướng. Lúc này, chỉ nhìn thấy một cô gái có thể coi là mang phong thái mị hoặc trong mắt người đời, hai mắt đang phát sáng nhìn chằm chằm vào từng tờ từng tờ ngân phiếu, đếm rồi lại đếm, đếm rồi lại đếm…… Ngoại trừ Thục Hà và Mặc Nhi nhìn nhiều đã thành quen không thấy có gì là kỳ lạ ra, thì Từ Triều Thanh và sư gia của ông ta cằm đã rơi thẳng xuống đất từ lâu.
Tạ Lâm ở bên này thở dài, “Từ đại nhân, nhiều tiền như vậy, sao có thể không ngại được?” Tạ Lâm dừng lại một lát, than, “Thật ra đại nhân không cần thiết phải làm vậy, ngài và ta quen nhau suốt mấy năm nay, đại nhân cứ mời Tạ mỗ uống một chén rượu là được rồi, hà tất phải tiêu pha lãng phí thế?”.
Từ Triều Thanh thiếu chút nữa là khóc bù lu bù loa. Vừa nãy là ai mặt mũi lạnh lùng không thèm để ý đến ta, lúc này lại quay ra nói những lời ấy. Nếu thật sự không muốn vàng bạc mà chỉ nói chuyện tâm tình uống rượu, thì hạ quan đòi lại tiền về có được không? Chủ sự Công bộ Từ Triều Thanh cố nén nước mắt vào trong, khoát khoát tay với vẻ không chút để tâm: “Tiêu pha lãng phí gì đâu, Thừa tướng đại nhân đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Ngài quả nhiên thương dân như con, đối đãi với con trai của hạ quan cũng thật lòng thật dạ.” Tạ Lâm đã đồng ý rồi, dựa vào quyền thế một tay che trời của Thừa tướng đại nhân, thì chỉ sợ rằng chức quan của con trai mình trong tương lai, không thể nào thấp được.
Nghĩ đến đây, mặt mày Từ Triều Thanh tươi cười hớn hở, cùng với sư gia vái hết cái này đến cái khác, cảm tạ hết lần này đến lần khác, hận không thể hành đại lễ ba quỳ chín khấu cho chu toàn. Tạ Lâm thản nhiên ngồi nhận, không mảy may né tránh.
Sau khi Từ Triều Thanh ra khỏi cửa, Lạc Thạch Thiện lời nghẹn đầy một bụng đang định mở miệng hỏi, thì lại có những vị khách quý khác kéo đến không ngừng.
Không có ngoại lệ, mục đích của những người này đều giống nhau, biếu xén ngân phiếu và tiền tài, cảm tạ muôn phần, vì con trai, cháu trai, bà con thân thích, thậm chí cả những người dây tơ rễ má xa tít mù tắp của bản thân, chỉ vì muốn một vị trí công danh trên bảng tiến sĩ, mà hoặc nịnh nọt hoặc a dua, hoặc làm ra vẻ trấn tĩnh dâng hoàng kim, biếu bạc trắng, ngay đến mắt cũng không hề chớp, thật khiến người ta phải bội phục.
Bất luận là đại lễ gì, Tạ Lâm cũng đều thản nhiên nhận hết, không chút xấu hổ, lại còn hứa hẹn với đám người đó, “Phàm là người tới tặng lễ vật, không phân lớn nhỏ, đều sẽ có chức quan.”
“Không phân lớn nhỏ”? Mọi người tới dâng tặng lễ vật đều nghĩ, ai dám nghe những lời này của Tạ Lâm thì đó đúng là kẻ ngốc, lễ từng món từng món càng ngày càng đắt giá hơn, Tạ Lâm nhận hết, tuyệt không nói hai lời.
Cuối cùng đợi đến khi Lạc Thạch Thiên thấy Tạ Lâm đã rảnh rang rồi, liền quay đầu nhìn khắp bốn phía, thấy không còn ai nữa, mới vội vàng túm lấy bả vai gầy mảnh của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đang làm gì vậy hả? Tham ô nhận hối lộ sao? Đây là sự kiên trì trong suốt mười năm của nàng ư?”.
Thế mà hắn còn tưởng rằng, từ cái lần quỳ cách đây nửa tháng, khi miệng vết thương của Tạ Lâm bị vỡ, đau đến toát mồ hôi lạnh, thì trí nhớ của nàng đáng lẽ ra phải tốt hơn nhiều rồi chứ.
So với những trung thần, thì chẳng mấy gian thần có được kết cục tốt đẹp, hắn không tin Tạ Lâm không biết điều này!
Làm một trung thần thì có gì không tốt? Không nên làm một gian thần tiếng xấu để lại đến muôn đời như vậy.
Một loạt ba câu hỏi, người bình thường chỉ e là đã bác bỏ, hoặc không thì cũng bị dọa cho sợ ngây người rồi.
Duy chỉ có Tạ Lâm là liếc nhìn hắn.
Như dòng suốt trong veo, tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, nhưng trong đó, lại không có hình bóng của bất cứ một ai.
Chỉ một cái nhìn đó thôi, đã khiến mọi lời nói của Lạc Thạch Thiên tắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra được.
“Người tốt thường không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm.” Tạ Lâm đột nhiên bật cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề cười, “Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi, Lạc Thạch Thiên, ngươi vội cái gì chứ?”.
Cùng lúc đó, buổi họp thảo luận đề thi của Hình Dư và Tả Minh cũng rất thành công. Hai người gửi thư hỏi Tạ Lâm, có muốn biết rốt cuộc đề thi nói về cái gì không. Nếu muốn biết, thì mời đến thư viện Lư Dương, ở cùng với những người đánh giá và giám khảo cho đến khi kết thúc khoa cử.
Thư viện Lư Dương vốn dĩ là nơi dành cho đám mọt sách trong kinh thành tới đọc sách, nhân cơ hội này được mang ra dùng làm nơi thi cử. Dựa vào tình vào lý mà nói, để tránh tiết lộ đề thi, các giám khảo và những người đánh giá phải ở cùng với nhau, nhốt liền mấy ngày mấy đêm trong một căn phòng nhỏ để bắt đầu phê bình phân tích.
Nhưng Tạ Lâm lại hồi âm rằng: Biết đề thi để làm gì? Đợi đến lúc bắt đầu thi rồi đi cũng được.
Thừa tướng đại nhân đã lên tiếng, nói rằng không tới là không tới, Tạ Lâm ngay cả đề thi cũng không biết, thì đương nhiên tiết lộ đề thi thế nào được?
Sau khi nhận được thư, hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh, chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.