Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 30: Giản Thuệ bỏ trốn thành công
Hoa Liễm Ngọc
11/08/2024
'Vương phi, phía trước có căn nhà hoang. Người vào đó ở tạm một thời gian nhé ! Sau này mọi thứ ổn định, Điền Lang sẽ đến đón người.
- Ta cảm ơn cô nhiều lắm Điền Lang !
Điền Lang xuống ngựa đẩy cửa đi vào bên trong ngôi nhà, kiểm tra một vòng...thấy đúng là một căn nhà bỏ hoang nên khẽ gọi Giản Thuệ "Vương phi, người nhanh vào đây !"
Giản Thuệ đi đến bên cạnh Điền Lang "đúng là căn nhà này đã bỏ hoang khá lâu, ta sẽ ở lại đây".
Điền Lang cầm lấy cây chổi quét hết lớp mạng nhện xuống, và cả bụi bặm xung quanh.
Ngươi để đó ta làm.
Điền Lang đưa tại nải cho Giản Thuệ "Vương phi, vì đi vội quá nên thuộc hạ không kịp mang theo thứ gì...ở đây chỉ có chút lương khô và lộ phí, người hãy cầm lấy".
Giản Thuệ rơi nước mắt "ngươi thật tốt với ta, ân tình này ta nguyện sẽ ghi nhớ !"
Điền Lang mỉm cười "biết Vương phi thích trồng trọt, Điền Lang có để vào tai nải một ít hạt giống".
Giản Thuệ phì cười "ngươi thật chu đáo".
'Không còn sớm nữa, thuộc hạ phải quay trở về phủ, tránh Thái hậu nghi ngờ.
- Ngươi đi đường cẩn thận !'Vương phi bảo trọng
Ngay lập tức Điền Lang thúc ngựa phi nhanh vào sương mù.
Giản Thuệ đứng trông theo cho đến khi Điền Lang khuất dần sau đỉnh núi bên kia. Quay lưng đi vào nhà.
Trời đã sụp tối, giữa nơi núi rừng hoang vu này càng trở nên vắng lặng tiêu điều.
Giản Thuệ thắp lên ngọn nến, ánh sáng mờ ảo của ngọn nến khiến cho căn nhà nhỏ nơi núi rừng hoang vu ấm áp hơn rất nhiều.Tia chớp sáng chói khiến Giản Thuệ giật mình "trời sắp mưa rồi !"Cơn giông to kéo đến, ngôi nhà liền trở nên liêu xiêu "chắc không sập đâu nhỉ !"
Chỉ một lúc sau cơn mưa lớn ập xuống, Giản Thuệ đứng trong nhà mà cứ ngỡ đứng ngoài trời, toàn thân cô ướt sũng.
- Đây...đây cũng được gọi là nhà sao ?
Cô lạnh quá, ngồi co rúm người như cún con.
Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ. Cái cảm giác khó chịu này khiến Giản Thuệ vô cùng ghét bỏ.
- Số mình thật khổ, tuổi thơ đã bất hạnh, gả đến Tiêu gia cũng chẳng sung sướng gì, đã vậy còn lạc vào cái quyển tiểu thuyết đầy cẩu huyết này nữa.
'Thuộc hạ bái kiến Thái hậu !
*Ngươi đi đâu mà đến tận nửa đêm mới về ?
Tiêu Thần khế lên tiếng "bẩm mẫu hậu, nhi thần bảo Điền Lang đi làm một số việc quan trọng !"
*Ai gia không hỏi Hoang nhi !
Điền Lang cung kính trả lời "bẩm Thái hậu, Điền Lang sáng sớm ra sau hậu viện trồng rau, đến ngọ thì đi lo một số việc Vương gia sai bảo".
*Trồng rau ?'Bẩm Thái hậu, gần đây thuộc hạ đi trên phố có bắt gặp một số loại rau củ rất lạ mắt nên tìm mua hạt giống của chúng về trồng !'
Không những Đông Thái hậu mà ngay cả Tiêu Thần cũng giật mình khi nghe Điền Lang nói thế.
Tiêu Thần nhìn Điền Lang đang lúng túng nên thầm nghĩ "hắn có chuyện gì đó đang giấu mình thì phải".
"Mẫu hậu, người trở về về nghỉ ngơi trước đi ! Nhi thần còn có việc quan trọng cần bàn bạc với Điền Lang !"
*Được rồi, vậy Hoang nhi cũng nên nghỉ ngơi sớm. Đừng làm việc quá sức.
"Tạ mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý đến sức khỏe hơn !"
Sau khi Đông Thái hậu rời đi thì Điền Lang cũng rón rén bước đi...
"Đứng lại !"
Vương...Vương gia, người còn có việc gì căn dặn ?
"Cả ngày hôm nay ngươi đã đi đâu ?"
'Bẩm Vương gia, thuộc hạ đi trồng rau thật mà !
Tiêu Thần nhíu mày "trồng rau ?"
'Đúng vậy Vương gia !
"Trồng ở đâu ?"'Thuộc hạ trồng ở sau hậu viện
"Bổn Vương muốn xem"
'Chuyện này...
"Dẫn đường !"
Điền Lang thấy khó hiểu, không biết sao bỗng dưng hôm nay Vương gia của mình lại chấp nhặt đến như vậy, mọi khi nghe thế thì chỉ khẽ ừ rồi thôi.
Tiêu Thần đi bên cạnh Điền Lang, thấy Điền Lang cứ luôn bối rối nên cười lạnh "Điền Lang"
'Có thuộc hạ !'
"Ngươi tốt nhất là nên thành thật với bổn Vương !"
'Thuộc hạ trước giờ vẫn luôn trung thành với người mà Vương gia.
Vừa đến nơi, Tiêu Thần đúng là đã nhìn thấy những luống rau được đào xới rất thẳng hàng.
Ánh trăng đêm như soi sáng vạn vật, những luống rau dưới ánh trăng lại trở nên đẹp đẽ vô cùng "tiếc quá !"
Vương gia, người tiếc điều gì ?'
"Nếu như những luống rẫy kia ươm mầm xanh tốt thì cảnh vật càng đẹp hơn".
Điền Lang thoáng buồn, nhớ đến hôm nay Vương phi tôn kính của anh đã phải vất vả nửa ngày để trồng trọt.Nơi này trăng sáng lung linh bao nhiêu, thì nơi Giản Thuệ lại mưa rơi tầm tã
bấy nhiêu. Chung trời nhưng lại quá khác nhau.
Điền Lang lẩm bẩm lên tiếng "Vương phi, người nhớ bảo trọng".
"Người vừa nói gì thế ?"
'Thuộc hạ có nói gì đâu Vương gia !
Tiêu Thần nhíu mày "tên này thật kỳ lạ, rõ ràng mình có nghe hắn nói gì lí rí mà".
- Ta cảm ơn cô nhiều lắm Điền Lang !
Điền Lang xuống ngựa đẩy cửa đi vào bên trong ngôi nhà, kiểm tra một vòng...thấy đúng là một căn nhà bỏ hoang nên khẽ gọi Giản Thuệ "Vương phi, người nhanh vào đây !"
Giản Thuệ đi đến bên cạnh Điền Lang "đúng là căn nhà này đã bỏ hoang khá lâu, ta sẽ ở lại đây".
Điền Lang cầm lấy cây chổi quét hết lớp mạng nhện xuống, và cả bụi bặm xung quanh.
Ngươi để đó ta làm.
Điền Lang đưa tại nải cho Giản Thuệ "Vương phi, vì đi vội quá nên thuộc hạ không kịp mang theo thứ gì...ở đây chỉ có chút lương khô và lộ phí, người hãy cầm lấy".
Giản Thuệ rơi nước mắt "ngươi thật tốt với ta, ân tình này ta nguyện sẽ ghi nhớ !"
Điền Lang mỉm cười "biết Vương phi thích trồng trọt, Điền Lang có để vào tai nải một ít hạt giống".
Giản Thuệ phì cười "ngươi thật chu đáo".
'Không còn sớm nữa, thuộc hạ phải quay trở về phủ, tránh Thái hậu nghi ngờ.
- Ngươi đi đường cẩn thận !'Vương phi bảo trọng
Ngay lập tức Điền Lang thúc ngựa phi nhanh vào sương mù.
Giản Thuệ đứng trông theo cho đến khi Điền Lang khuất dần sau đỉnh núi bên kia. Quay lưng đi vào nhà.
Trời đã sụp tối, giữa nơi núi rừng hoang vu này càng trở nên vắng lặng tiêu điều.
Giản Thuệ thắp lên ngọn nến, ánh sáng mờ ảo của ngọn nến khiến cho căn nhà nhỏ nơi núi rừng hoang vu ấm áp hơn rất nhiều.Tia chớp sáng chói khiến Giản Thuệ giật mình "trời sắp mưa rồi !"Cơn giông to kéo đến, ngôi nhà liền trở nên liêu xiêu "chắc không sập đâu nhỉ !"
Chỉ một lúc sau cơn mưa lớn ập xuống, Giản Thuệ đứng trong nhà mà cứ ngỡ đứng ngoài trời, toàn thân cô ướt sũng.
- Đây...đây cũng được gọi là nhà sao ?
Cô lạnh quá, ngồi co rúm người như cún con.
Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ. Cái cảm giác khó chịu này khiến Giản Thuệ vô cùng ghét bỏ.
- Số mình thật khổ, tuổi thơ đã bất hạnh, gả đến Tiêu gia cũng chẳng sung sướng gì, đã vậy còn lạc vào cái quyển tiểu thuyết đầy cẩu huyết này nữa.
'Thuộc hạ bái kiến Thái hậu !
*Ngươi đi đâu mà đến tận nửa đêm mới về ?
Tiêu Thần khế lên tiếng "bẩm mẫu hậu, nhi thần bảo Điền Lang đi làm một số việc quan trọng !"
*Ai gia không hỏi Hoang nhi !
Điền Lang cung kính trả lời "bẩm Thái hậu, Điền Lang sáng sớm ra sau hậu viện trồng rau, đến ngọ thì đi lo một số việc Vương gia sai bảo".
*Trồng rau ?'Bẩm Thái hậu, gần đây thuộc hạ đi trên phố có bắt gặp một số loại rau củ rất lạ mắt nên tìm mua hạt giống của chúng về trồng !'
Không những Đông Thái hậu mà ngay cả Tiêu Thần cũng giật mình khi nghe Điền Lang nói thế.
Tiêu Thần nhìn Điền Lang đang lúng túng nên thầm nghĩ "hắn có chuyện gì đó đang giấu mình thì phải".
"Mẫu hậu, người trở về về nghỉ ngơi trước đi ! Nhi thần còn có việc quan trọng cần bàn bạc với Điền Lang !"
*Được rồi, vậy Hoang nhi cũng nên nghỉ ngơi sớm. Đừng làm việc quá sức.
"Tạ mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý đến sức khỏe hơn !"
Sau khi Đông Thái hậu rời đi thì Điền Lang cũng rón rén bước đi...
"Đứng lại !"
Vương...Vương gia, người còn có việc gì căn dặn ?
"Cả ngày hôm nay ngươi đã đi đâu ?"
'Bẩm Vương gia, thuộc hạ đi trồng rau thật mà !
Tiêu Thần nhíu mày "trồng rau ?"
'Đúng vậy Vương gia !
"Trồng ở đâu ?"'Thuộc hạ trồng ở sau hậu viện
"Bổn Vương muốn xem"
'Chuyện này...
"Dẫn đường !"
Điền Lang thấy khó hiểu, không biết sao bỗng dưng hôm nay Vương gia của mình lại chấp nhặt đến như vậy, mọi khi nghe thế thì chỉ khẽ ừ rồi thôi.
Tiêu Thần đi bên cạnh Điền Lang, thấy Điền Lang cứ luôn bối rối nên cười lạnh "Điền Lang"
'Có thuộc hạ !'
"Ngươi tốt nhất là nên thành thật với bổn Vương !"
'Thuộc hạ trước giờ vẫn luôn trung thành với người mà Vương gia.
Vừa đến nơi, Tiêu Thần đúng là đã nhìn thấy những luống rau được đào xới rất thẳng hàng.
Ánh trăng đêm như soi sáng vạn vật, những luống rau dưới ánh trăng lại trở nên đẹp đẽ vô cùng "tiếc quá !"
Vương gia, người tiếc điều gì ?'
"Nếu như những luống rẫy kia ươm mầm xanh tốt thì cảnh vật càng đẹp hơn".
Điền Lang thoáng buồn, nhớ đến hôm nay Vương phi tôn kính của anh đã phải vất vả nửa ngày để trồng trọt.Nơi này trăng sáng lung linh bao nhiêu, thì nơi Giản Thuệ lại mưa rơi tầm tã
bấy nhiêu. Chung trời nhưng lại quá khác nhau.
Điền Lang lẩm bẩm lên tiếng "Vương phi, người nhớ bảo trọng".
"Người vừa nói gì thế ?"
'Thuộc hạ có nói gì đâu Vương gia !
Tiêu Thần nhíu mày "tên này thật kỳ lạ, rõ ràng mình có nghe hắn nói gì lí rí mà".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.