Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 7: Sự đồng cảm
Hoa Liễm Ngọc
06/07/2024
//Nhị thiếu phu nhân!
- Chuyện gì vậy em?
//Hôm nay người khỏe hẳn rồi đúng không ạ?
- Ừm!
//Người đang hầm canh cho ai vậy ạ?
- Hầm canh cho đại thiếu phu nhân.
Tiểu Đan thấy thương xót cho Giản Thuệ nên khẽ thở dài!
- Sao em lại thở dài vậy?
//Cũng là dâu của nhà họ Tiêu, sao nhị thiếu phu nhân lại bị xem là người hầu, phải làm tất cả các loại công việc trong Tiêu gia.
- Kệ đi em, mỗi người đều có một số mệnh riêng mà.
//Nhưng em thấy bất bình cho nhị thiếu phu nhân.
- Ta không để bụng những chuyện đó đâu.
//Để em mang canh lên cho đại thiếu phu nhân.
- Ừm em!
…………
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
//Đại thiếu phu nhân, canh gà của cô đây ạ!
'Sao lại là cô?'
Tiểu Đan nhíu mày “đại thiếu phu nhân, nói gì thì nhị thiếu phu nhân cũng là dâu nhà họ Tiêu, không nên xem như người hầu được đâu ạ!”
'Láo xược!'
Tiểu Đan hốt hoảng cúi đầu “em xin lỗi!”
Chát...
Tiểu Đan bị Lưu Nhược Hà tát một tát thật mạnh nên ôm mặt.
'Cô dạy tôi cách làm người sao?'
//Tiểu Đan không dám, thưa đại thiếu phu nhân.
Lưu Nhược Hà cười lạnh “cô bảo ả ta cũng là dâu của nhà họ Tiêu sao? Thế mẹ chồng tôi có xác nhận điều đó không?”
Tiểu Đan siết chặt tay “đúng là người phụ nữ xấu xa, chả trách đại thiếu gia không thèm ngó đến!”
Lưu Nhược Hà thấy Tiểu Đan lẩm bẩm thì lạnh giọng lên tiếng hỏi “cô vừa nói gì đó?”
//Dạ không.
Tiểu Đan đặt canh lên bàn rồi cúi đầu xin rời đi.
'Hừ...ả xui xẻo kia mà cũng đủ tư cách để làm dâu nhà họ Tiêu sao? Muốn ngang hàng với Lưu Nhược Hà ta sao? Đúng là không biết thân, không biết phận. Họ Tiêu chỉ xem ả là con hầu, vậy mà còn tưởng mình là nhị thiếu phu nhân gì gì đó'.
……………
“Cô làm gì thế Tiểu Đan?”
Nghe có người gọi tên mình, Tiểu Đan giật mình xoay người lại phía sau. Mặt cô vô tình úp vào lồng ngực rắn chắc của ai đó thì ngước mặt lên nhìn, rồi thì không khỏi ngỡ ngàng “đại...”
“Đại gì mà đại? Cô làm gì mà lúp ló như trộm vậy?”
Tiểu Đan nhíu mày “ai là trộm chứ?”
“Cô đó!”
//Hừ...không thèm nói với cậu nữa.
Thấy Tiểu Đan lại lọ mọ trước bụi rậm, Tiêu Thần gãi gãi đầu mũi “cô làm gì vậy?”
//Em đang tìm mèo con giúp nhị thiếu phu nhân.
Nghe Tiểu Đan nhắc đến nhị thiếu phu nhân, Tiêu Thần lại mất vui nên quay bước rời đi...
//Này đại thiếu gia, giúp em với.
“Tôi bận rồi!”
//Cậu làm ơn đi mà, giúp em cứu bé mèo ra. Nó đang bị vướng vào chùm gai dại rồi ạ.
Tiêu Thần hít thật sâu rồi quay đầu lại, anh đưa tay cứu lấy mèo con.
Meo...
Nhìn mèo con mang bộ lông trắng như bông, Tiêu Thần cảm nhận được sự sạch sẽ của nó nên đưa tay vuốt nhẹ, cảm giác mềm mại khiến anh thấy dễ chịu mà vuốt thêm vài lần...
- Mèo con, em đây rồi...làm ta lo quá.
Giản Thuệ liền ôm lấy mèo con trên tay Tiêu Thần rồi bỏ đi ngoe nguẩy.
Không những Tiểu Đan mà ngay cả Tiêu Thần cũng ngỡ ngàng, cả hai đứng trông theo Giản Thuệ, cho đến khi bóng dáng cô khuất sau bức tường chắn ngang giữa khu bếp và khu giặt giũ.
Thấy mặt mày Tiêu Thần u ám khó coi, Tiểu Đan thầm cười “đại thiếu gia à đại thiếu gia, cũng có người xem cậu như kẻ tàng hình“.
Tiêu Thần nổi giận rồi cũng bỏ đi.
……………
“Mẹ...”
*A Thần, con đến rồi à?
“Mẹ!”
*Ngồi đi con.
Tiêu Thần kéo ghế ngồi xuống đối diện với mẹ mình.
Tiêu phu nhân cười hiền hoà “lần này con trở về được bao lâu?”
“Thưa mẹ, con định về một tuần nhưng nhìn thấy Tiêu gia vắng vẻ quá nên con định ở lại hai tuần!”
*Ừm...
Tiêu phu nhân thầm buồn “nếu A Lang của bà còn sống thì nó cũng về thăm bà mỗi khi được dịp“.
“Mẹ, sao lại minh hôn cho A Lang?”
*Có gì không ổn sao?
“Mẹ, hủ tục minh hôn luôn là điều tàn nhẫn nhất đối với người ở lại. Chuyện như thế này sao lại xuất hiện trong Tiêu gia của chúng ta vậy mẹ?”
*A Thần, mẹ làm sai sao? Phong tục tập quán của mình từ nghìn năm trước đã như thế rồi.
“Mẹ! Mẹ không thấy như vậy sẽ phải thiệt thòi cho cô ta sao?”
*Thiệt thòi gì chứ! Tiêu gia đã phải bỏ ra con số rất lớn để mua cô ta về...như vậy mà gọi là thiệt thòi sao?
Tiêu Thần thở dài “mẹ, cô ta còn quá trẻ. Mẹ trả cô ta về nhà đi, Tiêu gia chúng ta không cần!”
*Con không cần, nhưng em trai con cần. Nó còn trẻ như vậy, sẽ rất cô đơn khi phải một mình bên kia thế giới.
Tiêu Thần xoa nhẹ đầu mày, anh thật sự rất bất lực trước sự cổ hủ của mẹ mình, muốn thay đổi được định kiến của mẹ...quả thật là khó hơn tìm đường lên trời.
“Mẹ, nhưng tại sao lại biến cô ta thành giúp việc cho Tiêu gia, nói gì thì cũng mang tiếng là dâu của nhà họ Tiêu“.
Tiêu phu nhân nhíu mày “giúp việc sao?”
“Đúng vậy thưa mẹ, cô ta sống trong khu giặt giũ, áo váy mà mẹ mặc hàng ngày là do một tay cô ấy giặt“.
Tiêu phu nhân ngỡ ngàng “mình bắt nó làm giúp việc khi nào vậy chứ?”
“Mẹ!”
*Con muốn nói gì?
“Mẹ à! Gả đến Tiêu gia để minh hôn, đã là một thiệt thòi nhất của đời người con gái rồi. Sao lại còn phải đối xử tệ bạc với cô ấy, Tiêu gia chúng ta cần phải quan tâm đến cô ấy nhiều hơn để bù đắp thiệt thòi cho cô ấy!”
Tiêu phu nhân không lên tiếng, vì những gì Tiêu Thần vừa nói không sai.
*Sương ma ma đâu? Bảo bà ấy vào đây cho ta.
//Dạ phu nhân.
- Chuyện gì vậy em?
//Hôm nay người khỏe hẳn rồi đúng không ạ?
- Ừm!
//Người đang hầm canh cho ai vậy ạ?
- Hầm canh cho đại thiếu phu nhân.
Tiểu Đan thấy thương xót cho Giản Thuệ nên khẽ thở dài!
- Sao em lại thở dài vậy?
//Cũng là dâu của nhà họ Tiêu, sao nhị thiếu phu nhân lại bị xem là người hầu, phải làm tất cả các loại công việc trong Tiêu gia.
- Kệ đi em, mỗi người đều có một số mệnh riêng mà.
//Nhưng em thấy bất bình cho nhị thiếu phu nhân.
- Ta không để bụng những chuyện đó đâu.
//Để em mang canh lên cho đại thiếu phu nhân.
- Ừm em!
…………
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
//Đại thiếu phu nhân, canh gà của cô đây ạ!
'Sao lại là cô?'
Tiểu Đan nhíu mày “đại thiếu phu nhân, nói gì thì nhị thiếu phu nhân cũng là dâu nhà họ Tiêu, không nên xem như người hầu được đâu ạ!”
'Láo xược!'
Tiểu Đan hốt hoảng cúi đầu “em xin lỗi!”
Chát...
Tiểu Đan bị Lưu Nhược Hà tát một tát thật mạnh nên ôm mặt.
'Cô dạy tôi cách làm người sao?'
//Tiểu Đan không dám, thưa đại thiếu phu nhân.
Lưu Nhược Hà cười lạnh “cô bảo ả ta cũng là dâu của nhà họ Tiêu sao? Thế mẹ chồng tôi có xác nhận điều đó không?”
Tiểu Đan siết chặt tay “đúng là người phụ nữ xấu xa, chả trách đại thiếu gia không thèm ngó đến!”
Lưu Nhược Hà thấy Tiểu Đan lẩm bẩm thì lạnh giọng lên tiếng hỏi “cô vừa nói gì đó?”
//Dạ không.
Tiểu Đan đặt canh lên bàn rồi cúi đầu xin rời đi.
'Hừ...ả xui xẻo kia mà cũng đủ tư cách để làm dâu nhà họ Tiêu sao? Muốn ngang hàng với Lưu Nhược Hà ta sao? Đúng là không biết thân, không biết phận. Họ Tiêu chỉ xem ả là con hầu, vậy mà còn tưởng mình là nhị thiếu phu nhân gì gì đó'.
……………
“Cô làm gì thế Tiểu Đan?”
Nghe có người gọi tên mình, Tiểu Đan giật mình xoay người lại phía sau. Mặt cô vô tình úp vào lồng ngực rắn chắc của ai đó thì ngước mặt lên nhìn, rồi thì không khỏi ngỡ ngàng “đại...”
“Đại gì mà đại? Cô làm gì mà lúp ló như trộm vậy?”
Tiểu Đan nhíu mày “ai là trộm chứ?”
“Cô đó!”
//Hừ...không thèm nói với cậu nữa.
Thấy Tiểu Đan lại lọ mọ trước bụi rậm, Tiêu Thần gãi gãi đầu mũi “cô làm gì vậy?”
//Em đang tìm mèo con giúp nhị thiếu phu nhân.
Nghe Tiểu Đan nhắc đến nhị thiếu phu nhân, Tiêu Thần lại mất vui nên quay bước rời đi...
//Này đại thiếu gia, giúp em với.
“Tôi bận rồi!”
//Cậu làm ơn đi mà, giúp em cứu bé mèo ra. Nó đang bị vướng vào chùm gai dại rồi ạ.
Tiêu Thần hít thật sâu rồi quay đầu lại, anh đưa tay cứu lấy mèo con.
Meo...
Nhìn mèo con mang bộ lông trắng như bông, Tiêu Thần cảm nhận được sự sạch sẽ của nó nên đưa tay vuốt nhẹ, cảm giác mềm mại khiến anh thấy dễ chịu mà vuốt thêm vài lần...
- Mèo con, em đây rồi...làm ta lo quá.
Giản Thuệ liền ôm lấy mèo con trên tay Tiêu Thần rồi bỏ đi ngoe nguẩy.
Không những Tiểu Đan mà ngay cả Tiêu Thần cũng ngỡ ngàng, cả hai đứng trông theo Giản Thuệ, cho đến khi bóng dáng cô khuất sau bức tường chắn ngang giữa khu bếp và khu giặt giũ.
Thấy mặt mày Tiêu Thần u ám khó coi, Tiểu Đan thầm cười “đại thiếu gia à đại thiếu gia, cũng có người xem cậu như kẻ tàng hình“.
Tiêu Thần nổi giận rồi cũng bỏ đi.
……………
“Mẹ...”
*A Thần, con đến rồi à?
“Mẹ!”
*Ngồi đi con.
Tiêu Thần kéo ghế ngồi xuống đối diện với mẹ mình.
Tiêu phu nhân cười hiền hoà “lần này con trở về được bao lâu?”
“Thưa mẹ, con định về một tuần nhưng nhìn thấy Tiêu gia vắng vẻ quá nên con định ở lại hai tuần!”
*Ừm...
Tiêu phu nhân thầm buồn “nếu A Lang của bà còn sống thì nó cũng về thăm bà mỗi khi được dịp“.
“Mẹ, sao lại minh hôn cho A Lang?”
*Có gì không ổn sao?
“Mẹ, hủ tục minh hôn luôn là điều tàn nhẫn nhất đối với người ở lại. Chuyện như thế này sao lại xuất hiện trong Tiêu gia của chúng ta vậy mẹ?”
*A Thần, mẹ làm sai sao? Phong tục tập quán của mình từ nghìn năm trước đã như thế rồi.
“Mẹ! Mẹ không thấy như vậy sẽ phải thiệt thòi cho cô ta sao?”
*Thiệt thòi gì chứ! Tiêu gia đã phải bỏ ra con số rất lớn để mua cô ta về...như vậy mà gọi là thiệt thòi sao?
Tiêu Thần thở dài “mẹ, cô ta còn quá trẻ. Mẹ trả cô ta về nhà đi, Tiêu gia chúng ta không cần!”
*Con không cần, nhưng em trai con cần. Nó còn trẻ như vậy, sẽ rất cô đơn khi phải một mình bên kia thế giới.
Tiêu Thần xoa nhẹ đầu mày, anh thật sự rất bất lực trước sự cổ hủ của mẹ mình, muốn thay đổi được định kiến của mẹ...quả thật là khó hơn tìm đường lên trời.
“Mẹ, nhưng tại sao lại biến cô ta thành giúp việc cho Tiêu gia, nói gì thì cũng mang tiếng là dâu của nhà họ Tiêu“.
Tiêu phu nhân nhíu mày “giúp việc sao?”
“Đúng vậy thưa mẹ, cô ta sống trong khu giặt giũ, áo váy mà mẹ mặc hàng ngày là do một tay cô ấy giặt“.
Tiêu phu nhân ngỡ ngàng “mình bắt nó làm giúp việc khi nào vậy chứ?”
“Mẹ!”
*Con muốn nói gì?
“Mẹ à! Gả đến Tiêu gia để minh hôn, đã là một thiệt thòi nhất của đời người con gái rồi. Sao lại còn phải đối xử tệ bạc với cô ấy, Tiêu gia chúng ta cần phải quan tâm đến cô ấy nhiều hơn để bù đắp thiệt thòi cho cô ấy!”
Tiêu phu nhân không lên tiếng, vì những gì Tiêu Thần vừa nói không sai.
*Sương ma ma đâu? Bảo bà ấy vào đây cho ta.
//Dạ phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.