Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 23: Tìm được đạo nhân
Hoa Liễm Ngọc
06/07/2024
‘Vương gia!’
“Bổn Vương sẽ đưa Vương phi đến nơi của vị thần y đó”.
‘Vương gia, đó là nơi thâm cốc xa xôi, làm sao có thể tìm được người chứ?’
Tiêu Thần mặc kệ cho Điền Lang nói gì “Những ngày Bổn Vương rời phủ, nếu người trong cung có hỏi thì bảo Bổn Vương đưa Vương phi đi du ngoạn”.
‘Thuộc hạ không được đi cùng Vương gia và Vương phi sao?’
“Để tránh bị phát hiện, ngươi không nên đi theo, ngươi cần phải ở lại để lo việc trong phủ”.
‘Thuộc hạ đã rõ, Vương gia chú ý an toàn!’
Tiêu Thần nhìn Điền Lang rồi khẽ ra lệnh “ngươi nhanh cho chuẩn bị xe ngựa!”
‘Thuộc hạ tuân lệnh!’
Tiêu Thần âm thầm đưa Giản Thuệ đi vào tận rừng sâu, đi theo những gì Điền Lang diễn tả trước đó.
Xe ngựa đã đi suốt hai ngày đêm không ngừng nghỉ. Tiêu Thần chỉ nôn nóng, hy vọng sớm tìm ra được vị thần y trong truyền thuyết đó. Tuy vị thần y đó chỉ là truyền thuyết nhưng Tiêu Thần quyết không bỏ cuộc.
//Bẩm Vương gia! Phía trước có hồ nước trong mát, Vương gia có muốn nghỉ mệt một lúc rồi hẳn đi tiếp không?
Tiêu Thần nhìn Giản Thuệ, xe ngựa đã đi suốt hai ngày đêm, có lẽ là nàng ấy cũng đã mệt lắm rồi.
“Dừng!”
Tiêu Thần bước xuống xe và không khỏi ngỡ ngàng, khung cảnh thiên nhiên trước mắt đẹp tựa như bức tranh…kia là hồ nước trong veo nhìn thấu đáy nước, xung quanh đủ các loài hoa đẹp…chúng còn tỏa hương thơm ngát, bướm từng đàn bay lượn chập chờn, chim ca ríu rít. Thỉnh thoảng lại có những chú chim phượng hoàng đáp xuống.
“Đây là tiên cảnh sao?”
Tiêu Thần thật sự đã bị mê hoặc trước khung cảnh đẹp này “nếu có thể thì ta nguyện cùng Giản Thuệ ở lại đây mãi mãi, tránh xa những thủ đoạn của loài người đáng sợ ngoài kia”.
Khung cảnh thiên nhiên nơi rừng núi vào buổi sáng thật yên bình, mát mẻ. Tiêu Thần thật sự không muốn rời chân.
Ngắm nhìn một lúc, Tiêu Thần đi đến bên bờ vực…nơi này nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh. Tiêu Thần đưa mắt nhìn về phía bên kia bờ vực, thấy có căn nhà nhỏ cheo leo trên đỉnh núi nằm giữa nơi vực thẳm, nó hoàn toàn cách ly với mọi thứ xung quanh “sao lại có căn nhà nhỏ ở đó?”
Nhìn chằm chằm về phía căn nhà thêm một lúc, Tiêu Thần quyết định đến đó.
Vừa đặt chân đến sân trước ngôi nhà, Tiêu Thần đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nàn, đưa mắt nhìn quanh thì thấy trong sân được phơi rất nhiều loại thuốc.
“Phải chăng đây là nơi mà Điền Lang đã diễn tả?”
Tiêu Thần lên tiếng hỏi “xin hỏi có ai ở đây không?”
*Là ai? Sao đến được nơi này?
“Ta là Tiêu Thần, đến đây để cầu y!”
Rất nhanh, một đạo lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt Tiêu Thần và ôn tồn lên tiếng hỏi “ngươi là ai? sao lại ăn mặc như người của hoàng tộc vậy?”
“Thưa đạo lão, ta là Tiêu Thần, hôm nay tìm đến đạo lão là để xin được cứu người”.
*Cứu ai?
“Cứu thê tử của ta”
Đạo lão không lên tiếng, chỉ nhìn đăm đăm lên người Tiêu Thần “đúng là rồng trong loài rồng”.
*Sao ngươi lại đến được nơi này?
“Vậy trước đó…sao đạo lão lại đến được nơi này?”
*Không phải ngươi muốn cứu người sao?
“Ta sẽ đưa người đến ngay”.
Vừa dứt câu nói, Tiêu Thần đã đứng bên kia bờ vực.
Đạo lão mỉm cười “đúng là một bậc kỳ tài”.
Một lúc sau!
Tiêu Thần bế Giản Thuệ đi đến trước mặt đạo lão…“thưa đạo lão, ta đã đưa thê tử đến, rất mong đạo lão ra tay cứu mạng!”
*Ngươi đùa gì vậy?
“Ý đạo lão là sao?”
*Thê tử của ngươi đã tắt thở rồi, ngươi không chôn cất cho tử tế. Còn mang đến đây làm gì?
“Không phải đạo lão chỉ cứu người chết thôi sao?”
*Ngươi đùa đấy hả? Người chết thì làm sao mà cứu.
Tiêu Thần quỳ xuống trước mặt đạo lão “xin hãy cứu nàng ấy!”
Đạo lão kinh ngạc khi thấy Tiêu Thần quỳ trước mặt mình “được rồi…ta không chắc chắn là có cứu được cô ta hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình”.
“Đa tạ đạo lão!”
*Cứu cô ta sẽ cần phải có một số loại dược thảo quý hiếm. Ta e là sẽ rất khó.
“Đó là những loại dược thảo nào và tìm kiếm ở đâu?”
Đạo lão chỉ tay về phía đỉnh núi cao chọc trời cách đó hàng vạn dặm “ngươi có thấy đỉnh núi đó không?”
Tiêu Thần gật đầu!
*Trên đỉnh núi đó…có vô số loại được thảo quý hiếm…nhưng đường đi đến được đỉnh núi đó hiểm trở trùng trùng.
“Ta không ngại, chỉ cần cứu được nàng ấy”.
*Vậy ngươi hãy đến đó tìm cho bằng được loài hoa ngũ sắc rồi mang về đây.
“Được…ta gửi lại nàng ấy!”
*Ngươi đi sớm về sớm, chậm trễ thì thân thể cô ta bị thối rữa…đến lúc đó, e là…thần tiên cũng không cứu được cô ta.
Đạo lão vừa dứt lời, Tiêu Thần đã lao vào không trung rồi khuất dạng.
Đạo lão thở dài “Ngươi nặng tình với thê tử mình như vậy, hy vọng ngươi đủ duyên để hái được loài hoa ngũ sắc trong truyền thuyết ấy”.
“Bổn Vương sẽ đưa Vương phi đến nơi của vị thần y đó”.
‘Vương gia, đó là nơi thâm cốc xa xôi, làm sao có thể tìm được người chứ?’
Tiêu Thần mặc kệ cho Điền Lang nói gì “Những ngày Bổn Vương rời phủ, nếu người trong cung có hỏi thì bảo Bổn Vương đưa Vương phi đi du ngoạn”.
‘Thuộc hạ không được đi cùng Vương gia và Vương phi sao?’
“Để tránh bị phát hiện, ngươi không nên đi theo, ngươi cần phải ở lại để lo việc trong phủ”.
‘Thuộc hạ đã rõ, Vương gia chú ý an toàn!’
Tiêu Thần nhìn Điền Lang rồi khẽ ra lệnh “ngươi nhanh cho chuẩn bị xe ngựa!”
‘Thuộc hạ tuân lệnh!’
Tiêu Thần âm thầm đưa Giản Thuệ đi vào tận rừng sâu, đi theo những gì Điền Lang diễn tả trước đó.
Xe ngựa đã đi suốt hai ngày đêm không ngừng nghỉ. Tiêu Thần chỉ nôn nóng, hy vọng sớm tìm ra được vị thần y trong truyền thuyết đó. Tuy vị thần y đó chỉ là truyền thuyết nhưng Tiêu Thần quyết không bỏ cuộc.
//Bẩm Vương gia! Phía trước có hồ nước trong mát, Vương gia có muốn nghỉ mệt một lúc rồi hẳn đi tiếp không?
Tiêu Thần nhìn Giản Thuệ, xe ngựa đã đi suốt hai ngày đêm, có lẽ là nàng ấy cũng đã mệt lắm rồi.
“Dừng!”
Tiêu Thần bước xuống xe và không khỏi ngỡ ngàng, khung cảnh thiên nhiên trước mắt đẹp tựa như bức tranh…kia là hồ nước trong veo nhìn thấu đáy nước, xung quanh đủ các loài hoa đẹp…chúng còn tỏa hương thơm ngát, bướm từng đàn bay lượn chập chờn, chim ca ríu rít. Thỉnh thoảng lại có những chú chim phượng hoàng đáp xuống.
“Đây là tiên cảnh sao?”
Tiêu Thần thật sự đã bị mê hoặc trước khung cảnh đẹp này “nếu có thể thì ta nguyện cùng Giản Thuệ ở lại đây mãi mãi, tránh xa những thủ đoạn của loài người đáng sợ ngoài kia”.
Khung cảnh thiên nhiên nơi rừng núi vào buổi sáng thật yên bình, mát mẻ. Tiêu Thần thật sự không muốn rời chân.
Ngắm nhìn một lúc, Tiêu Thần đi đến bên bờ vực…nơi này nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh. Tiêu Thần đưa mắt nhìn về phía bên kia bờ vực, thấy có căn nhà nhỏ cheo leo trên đỉnh núi nằm giữa nơi vực thẳm, nó hoàn toàn cách ly với mọi thứ xung quanh “sao lại có căn nhà nhỏ ở đó?”
Nhìn chằm chằm về phía căn nhà thêm một lúc, Tiêu Thần quyết định đến đó.
Vừa đặt chân đến sân trước ngôi nhà, Tiêu Thần đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nàn, đưa mắt nhìn quanh thì thấy trong sân được phơi rất nhiều loại thuốc.
“Phải chăng đây là nơi mà Điền Lang đã diễn tả?”
Tiêu Thần lên tiếng hỏi “xin hỏi có ai ở đây không?”
*Là ai? Sao đến được nơi này?
“Ta là Tiêu Thần, đến đây để cầu y!”
Rất nhanh, một đạo lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt Tiêu Thần và ôn tồn lên tiếng hỏi “ngươi là ai? sao lại ăn mặc như người của hoàng tộc vậy?”
“Thưa đạo lão, ta là Tiêu Thần, hôm nay tìm đến đạo lão là để xin được cứu người”.
*Cứu ai?
“Cứu thê tử của ta”
Đạo lão không lên tiếng, chỉ nhìn đăm đăm lên người Tiêu Thần “đúng là rồng trong loài rồng”.
*Sao ngươi lại đến được nơi này?
“Vậy trước đó…sao đạo lão lại đến được nơi này?”
*Không phải ngươi muốn cứu người sao?
“Ta sẽ đưa người đến ngay”.
Vừa dứt câu nói, Tiêu Thần đã đứng bên kia bờ vực.
Đạo lão mỉm cười “đúng là một bậc kỳ tài”.
Một lúc sau!
Tiêu Thần bế Giản Thuệ đi đến trước mặt đạo lão…“thưa đạo lão, ta đã đưa thê tử đến, rất mong đạo lão ra tay cứu mạng!”
*Ngươi đùa gì vậy?
“Ý đạo lão là sao?”
*Thê tử của ngươi đã tắt thở rồi, ngươi không chôn cất cho tử tế. Còn mang đến đây làm gì?
“Không phải đạo lão chỉ cứu người chết thôi sao?”
*Ngươi đùa đấy hả? Người chết thì làm sao mà cứu.
Tiêu Thần quỳ xuống trước mặt đạo lão “xin hãy cứu nàng ấy!”
Đạo lão kinh ngạc khi thấy Tiêu Thần quỳ trước mặt mình “được rồi…ta không chắc chắn là có cứu được cô ta hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình”.
“Đa tạ đạo lão!”
*Cứu cô ta sẽ cần phải có một số loại dược thảo quý hiếm. Ta e là sẽ rất khó.
“Đó là những loại dược thảo nào và tìm kiếm ở đâu?”
Đạo lão chỉ tay về phía đỉnh núi cao chọc trời cách đó hàng vạn dặm “ngươi có thấy đỉnh núi đó không?”
Tiêu Thần gật đầu!
*Trên đỉnh núi đó…có vô số loại được thảo quý hiếm…nhưng đường đi đến được đỉnh núi đó hiểm trở trùng trùng.
“Ta không ngại, chỉ cần cứu được nàng ấy”.
*Vậy ngươi hãy đến đó tìm cho bằng được loài hoa ngũ sắc rồi mang về đây.
“Được…ta gửi lại nàng ấy!”
*Ngươi đi sớm về sớm, chậm trễ thì thân thể cô ta bị thối rữa…đến lúc đó, e là…thần tiên cũng không cứu được cô ta.
Đạo lão vừa dứt lời, Tiêu Thần đã lao vào không trung rồi khuất dạng.
Đạo lão thở dài “Ngươi nặng tình với thê tử mình như vậy, hy vọng ngươi đủ duyên để hái được loài hoa ngũ sắc trong truyền thuyết ấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.