Quyển 1 - Chương 11: Cách ra khỏi cửa khẩu
Tiên Chanh
03/09/2014
Diệp Tiểu Thất nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, nhìn thấy Thần Niên, trên
mặt hắn liền mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, vội vàng lật mình nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy đến chỗ Thần Niên, “Thần Niên, cuối
cùng cũng đuổi kịp cô rồi, Mục gia đâu?”.
Thần Niên nháy nháy mắt với Diệp Tiểu Thất, chỉ về phía sau lưng hắn.
Diệp Tiểu Thất vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Mục Triển Việt không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng đằng sau lưng mình, cách hắn không qua bốn năm thước. Tuy trong bụng Diệp Tiểu Thất rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng quay người cung kính hành lễ với Mục Triển Việt, nói nhỏ: “Mục gia, hôm qua tiểu nhân phụng lệnh Đại đương gia đi tìm người và Thần Niên, đợi ở cửa khẩu suốt nhưng không thấy mọi người, liền vội vàng quay lại tìm, lại thấy hai con ngựa ở phía trước mặt, mới đoán được mọi người có thể sẽ đi đường vòng qua núi, bèn vội vã đuổi theo hướng này.”
Vẻ mặt Mục Triển Việt không chút thay đổi, hỏi: “Có chuyện gì?”.
Thần Niên cũng nhảy ra từ sau tảng đá, đi vòng tròn xung quanh hắn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Thất, sao cậu lại ăn mặc thế này? Đây là quân phục của quân Ký Châu đúng không?”.
“Là Đại đương gia bảo tôi mặc thế,” Diệp Tiểu Thất trả lời Thần Niên, rồi móc trong người ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng đồng, cầm bằng hai tay đưa đến cho Mục Triển Việt, “Mục gia, đây là thứ Đại đương gia bảo tiểu nhân giao cho người, nói rằng ông ấy và tướng giữ thành Thanh Châu Dương Thành từng có giao tình, chỉ cần nhìn thấy tấm lệnh bài này, Dương Thành nhất định sẽ không làm khó Mục gia.”
Mục Triển Việt nhận lấy rồi liếc mắt xem qua, thấy Thần Niên ở bên cạnh đang châu đầu lại nhìn, liền tiện tay vứt luôn tấm lệnh bài bằng đồng cho nàng.
Thần Niên cầm tấm lệnh bài xem xét tỉ mỉ, thấy nó chỉ rộng khoảng hơn một tấc, dài tầm hai tấc, mặt ngửa khắc bốn chữ: “Bảo quốc hộ dân”, mặt kia khắc một cái tên “Trương Sĩ Cường”, và một chuỗi số “Thanh nhất thất tứ cửu”. Trên bề mặt miếng lệnh bài tuy rằng vẫn nhẵn bóng, nhưng giữa các chữ viết đã bị han gỉ, có lẽ đã có tuổi đời rất lâu rồi.
“Đây là cái gì vậy?” Thần Niên hỏi Diệp Tiểu Thất.
Diệp Tiểu Thất lắc lắc đầu, “Tôi cũng không biết, là Đại đương gia trao riêng cho tôi, bảo tôi ra khỏi trại phi ngựa suốt đêm đi tìm hai người.”
Đã mất công giao như vậy, thì nhất định phải là một vật gì đó rất quan trọng, Thần Niên lại cúi đầu xuống nhìn lại chiếc lệnh bài, Mục Triển Việt ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đó là quân bài, thể hiện thân phận của binh sĩ trong quân đội, đây là lệnh bài của quân Thanh Châu.”
Thần Niên rất ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi lại: “Vậy Trường Sĩ Cường này là ai ạ? Trong quân Thanh Châu có nhân vật này sao? Tại sao đem thứ này thì sẽ qua được cửa khẩu, chức quan của ông ta còn to hơn Dương Thành sao?”.
Những vấn đề này đừng nói là Diệp Tiểu Thất không thể trả lời được, mà ngay cả Mục Triển Việt cũng chỉ khẽ khàng lắc đầu, “Không biết.”
“Trương Sĩ Cường, Thanh nhất thất tứ cửu,” Thần Niên lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, rồi đột nhiên kêu to: “Không phải là thân thích của Đại đương gia đấy chứ, cùng mang họ Trương mà, thứ này trông cũng có vẻ cũ rồi, liệu có phải là tổ tông mười mấy đời trước của Đại đương gia không nhỉ.”
Diệp Tiểu Thất vẫn còn nhớ chuyện Đại đương gia Trương Khuê Túc dặn dò mình, lại thấy hai người bọn họ chỉ quan tâm thảo luận lai lịch của tấm lệnh bài, bất giác vô cùng lo lắng, vội vàng cắt ngang lời Thần Niên, nói với Mục Triển Việt: “Đại đương gia còn dặn tiểu nhân đổi bộ quân phục này cho Mục gia, cũng đổi luôn cả ngựa nữa, xin người dùng tấm lệnh bài này ra khỏi cửa khẩu trước, tiểu nhân sẽ cùng Thần Niên đi tìm người sau.”
Mục Triển Việt im lặng không nói, nhưng Thần Niên lại thấy có chỗ kỳ lạ, liển hỏi Diệp Tiểu Thất: “Đã đem theo quân bài của quân Thanh Châu rồi, tại sao còn phải mặc quần áo của quân Ký Châu nữa? Lẽ nào muốn bị người ta nói toạc ra sao?”.
Diệp Tiểu Thất đáp: “Đại đương nói chỉ có thể giả làm sứ giả từ Thanh Châu tới đưa tin, như vậy mới có thể trực tiếp cầu kiến Dương Thành.”
Thần Niên suy nghĩ một hồi quả thật là nên như vậy, nếu là binh sĩ trong quân Thanh Châu, nhất định phải có người trong đám quân trấn giữ cửa khẩu nhận ra mới hợp lý, còn không thì chi bằng đóng giả làm sứ giả Ký Châu, nói rằng Ký Châu có tin tức khẩn phải giao cho Dương Thành, sẽ khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Nàng nhanh chóng sắp xếp nguyên nhân hậu quả của chuyện này trong bụng thêm lần nữa, tự nhủ mặc dù Tiết Trực chết dưới tay nghĩa phụ, nhưng lại do Trương Khuê Túc bày mưu tính kế, nếu như nói cho đến cùng, thì ông ta mới là “đầu sỏ gây tội”. Huống hồ, từ trước tới nay Trương Khuê Túc là người coi trọng lời hứa và rất giữ chữ tín, nhất định sẽ không cố ý bày mưu hãm hại nghĩa phụ đâu, đứng từ phía lợi ích của riêng Trương Khuê Túc lại càng không cần phải nói, ông ta cũng không muốn nghĩa phụ nắm được thóp của mình.
Mà đám binh lính ở cửa khẩu chỉ muốn điều tra tên thích khách đã thích sát Tiết Trực, nếu như nghĩa phụ có thể sử dụng cách này an toàn ra khỏi cửa khẩu, thì Diệp Tiểu Thất và mình có trà trộn đi qua cửa khẩu cũng không phải chuyện quá khó khăn, sau đó ba người sẽ hẹn gặp nhau ngoài cửa khẩu là được rồi, các này so với việc xông thẳng qua cửa khẩu, hay đi đường vòng qua núi, thì đều đơn giản hơn nhiều.
Thần Niên cân nhắc một lúc, rồi nói: “Nghĩa phụ, con thấy cách này có thể thực hiện được.”
Mục Triển Việt hiển nhiên cũng đã nghĩ đến đây, đáp: “Được.”
Diệp Tiểu Thất nghe vậy liền vội vàng cởi bộ quân trang trên người mình ra, trước khi xuất phát hắn nghĩ tới thân hình của Mục Triển Việt cao to hơn mình rất nhiều, nên đã cố ý mặc một bộ quân trang rộng thùng thình đi, giờ mặc trên người Mục Triển Việt, ngược lại kích thước vô cùng vừa vặn.
Mục Triển Việt sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi lật người leo lên lưng ngựa, Diệp Tiểu Thất lại bước lên trước trịnh trọng dặn đi dặn lại: “Đại đương gia có nói, rằng lúc Mục gia đến cửa khẩu rồi thì nói thẳng với bọn họ rằng Tiết Thịnh Anh của Ký Châu có một bức thư muốn giao cho Dương Thành, đợi đến khi gặp mặt Dương Thành rồi hãy giao tín vật này cho ông ta xem, rồi hỏi ông ta một câu: ‘Vẫn còn nhớ tình đồng đội của tổ tiên chúng ta năm đó chứ’.”
Mục Triển Việt chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Thần Niên, nói: “Con và Diệp Tiểu Thất đi trước đi, ta sẽ nhìn hai đứa ra khỏi cửa khẩu trước.”
Thần Niên hiểu dụng ý của ông, nên cũng không nhiều lời vô ích thêm nữa, chỉ nói với Mục Triển Việt một câu, “Nghĩa phụ phải bảo trọng đấy,” rồi cùng Diệp Tiểu Thất đi như bay về hướng cửa khẩu đèo Phi Long. Trên con đường buộc hai con ngựa lúc trước, đã có rất nhiều binh sĩ Thanh Châu đang bao vây, hai người bọn họ nào dám tiến về phía đó nữa, vội vàng đi đường vòng để tránh đi, nào ngờ đi chưa được bao xa, vẫn bị binh lính tuần tra chặn đường.
Diệp Tiểu Thất giả vờ run rẩy sợ sệt, lại không hề để lộ ra việc mình đang che chắn trước người cho Thần Niên, khom lưng cúi đầu nói với tên binh sĩ phía trước đang muốn lục soát cả hai người: “Quân gia, quân gia, hai người chúng tiểu nhân là dân thường ở trong núi, hôm nay muốn vào trong thành để đến nhà một người bà con, nên xin mấy vị quân gia đây giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.”
Vừa nói vừa móc ra một ít bạc vụn trong ống tay áo, len lén nhét vào tay người nọ, lại nhỏ giọng cầu xin: “Người ở phía sau là em gái tiểu nhân, vì ra ngoài không tiện, nên mới mặc quần áo của của tiểu nhân, xin quân gia thương tình giúp cho, đừng dọa muội ấy sợ.”
Tên binh sĩ kia vừa lục soát trên người Diệp Tiểu Thất xong, thấy hắn không mang theo binh khí cũng yên tâm được già nửa, nghe Diệp Tiểu Thất nói vậy, liền ngẩng mặt lên nhìn Thần Niên đang đứng ở phía sau, đánh giá cẩn thận, quả nhiên là một cô gái trẻ tuổi cải trang thành con trai. Hắn nhìn nhìn Diệp Tiểu Thất, lại liếc mắt nhìn Thần Niên đang cúi đầu co rúm người lại sau lưng hắn, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì đó, cười hỏi Diệp Tiểu Thất: “Này, tiểu tử, đây không phải nhân tình của ngươi đấy chứ? Lừa dẫn khuê nữ nhà người ta bỏ trốn hả?”.
“Em gái, thật sự là em gái của tiểu nhân mà!” khuôn mặt Diệp Tiểu Thất mang theo vẻ xấu hổ, rồi luôn miệng nói những lời nhún nhường dễ nghe.
Tên binh sĩ quay lại không biết đã thì thầm nói gì với đám binh sĩ đi cùng, mà khiến cả toán cùng nhau cười phá lên, nhưng cũng không làm khó hai người bọn Thần Niên thêm nữa, xua xua tay thả hai người đi.
Thần Niên nháy nháy mắt với Diệp Tiểu Thất, chỉ về phía sau lưng hắn.
Diệp Tiểu Thất vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Mục Triển Việt không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng đằng sau lưng mình, cách hắn không qua bốn năm thước. Tuy trong bụng Diệp Tiểu Thất rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng quay người cung kính hành lễ với Mục Triển Việt, nói nhỏ: “Mục gia, hôm qua tiểu nhân phụng lệnh Đại đương gia đi tìm người và Thần Niên, đợi ở cửa khẩu suốt nhưng không thấy mọi người, liền vội vàng quay lại tìm, lại thấy hai con ngựa ở phía trước mặt, mới đoán được mọi người có thể sẽ đi đường vòng qua núi, bèn vội vã đuổi theo hướng này.”
Vẻ mặt Mục Triển Việt không chút thay đổi, hỏi: “Có chuyện gì?”.
Thần Niên cũng nhảy ra từ sau tảng đá, đi vòng tròn xung quanh hắn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Thất, sao cậu lại ăn mặc thế này? Đây là quân phục của quân Ký Châu đúng không?”.
“Là Đại đương gia bảo tôi mặc thế,” Diệp Tiểu Thất trả lời Thần Niên, rồi móc trong người ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng đồng, cầm bằng hai tay đưa đến cho Mục Triển Việt, “Mục gia, đây là thứ Đại đương gia bảo tiểu nhân giao cho người, nói rằng ông ấy và tướng giữ thành Thanh Châu Dương Thành từng có giao tình, chỉ cần nhìn thấy tấm lệnh bài này, Dương Thành nhất định sẽ không làm khó Mục gia.”
Mục Triển Việt nhận lấy rồi liếc mắt xem qua, thấy Thần Niên ở bên cạnh đang châu đầu lại nhìn, liền tiện tay vứt luôn tấm lệnh bài bằng đồng cho nàng.
Thần Niên cầm tấm lệnh bài xem xét tỉ mỉ, thấy nó chỉ rộng khoảng hơn một tấc, dài tầm hai tấc, mặt ngửa khắc bốn chữ: “Bảo quốc hộ dân”, mặt kia khắc một cái tên “Trương Sĩ Cường”, và một chuỗi số “Thanh nhất thất tứ cửu”. Trên bề mặt miếng lệnh bài tuy rằng vẫn nhẵn bóng, nhưng giữa các chữ viết đã bị han gỉ, có lẽ đã có tuổi đời rất lâu rồi.
“Đây là cái gì vậy?” Thần Niên hỏi Diệp Tiểu Thất.
Diệp Tiểu Thất lắc lắc đầu, “Tôi cũng không biết, là Đại đương gia trao riêng cho tôi, bảo tôi ra khỏi trại phi ngựa suốt đêm đi tìm hai người.”
Đã mất công giao như vậy, thì nhất định phải là một vật gì đó rất quan trọng, Thần Niên lại cúi đầu xuống nhìn lại chiếc lệnh bài, Mục Triển Việt ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đó là quân bài, thể hiện thân phận của binh sĩ trong quân đội, đây là lệnh bài của quân Thanh Châu.”
Thần Niên rất ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi lại: “Vậy Trường Sĩ Cường này là ai ạ? Trong quân Thanh Châu có nhân vật này sao? Tại sao đem thứ này thì sẽ qua được cửa khẩu, chức quan của ông ta còn to hơn Dương Thành sao?”.
Những vấn đề này đừng nói là Diệp Tiểu Thất không thể trả lời được, mà ngay cả Mục Triển Việt cũng chỉ khẽ khàng lắc đầu, “Không biết.”
“Trương Sĩ Cường, Thanh nhất thất tứ cửu,” Thần Niên lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, rồi đột nhiên kêu to: “Không phải là thân thích của Đại đương gia đấy chứ, cùng mang họ Trương mà, thứ này trông cũng có vẻ cũ rồi, liệu có phải là tổ tông mười mấy đời trước của Đại đương gia không nhỉ.”
Diệp Tiểu Thất vẫn còn nhớ chuyện Đại đương gia Trương Khuê Túc dặn dò mình, lại thấy hai người bọn họ chỉ quan tâm thảo luận lai lịch của tấm lệnh bài, bất giác vô cùng lo lắng, vội vàng cắt ngang lời Thần Niên, nói với Mục Triển Việt: “Đại đương gia còn dặn tiểu nhân đổi bộ quân phục này cho Mục gia, cũng đổi luôn cả ngựa nữa, xin người dùng tấm lệnh bài này ra khỏi cửa khẩu trước, tiểu nhân sẽ cùng Thần Niên đi tìm người sau.”
Mục Triển Việt im lặng không nói, nhưng Thần Niên lại thấy có chỗ kỳ lạ, liển hỏi Diệp Tiểu Thất: “Đã đem theo quân bài của quân Thanh Châu rồi, tại sao còn phải mặc quần áo của quân Ký Châu nữa? Lẽ nào muốn bị người ta nói toạc ra sao?”.
Diệp Tiểu Thất đáp: “Đại đương nói chỉ có thể giả làm sứ giả từ Thanh Châu tới đưa tin, như vậy mới có thể trực tiếp cầu kiến Dương Thành.”
Thần Niên suy nghĩ một hồi quả thật là nên như vậy, nếu là binh sĩ trong quân Thanh Châu, nhất định phải có người trong đám quân trấn giữ cửa khẩu nhận ra mới hợp lý, còn không thì chi bằng đóng giả làm sứ giả Ký Châu, nói rằng Ký Châu có tin tức khẩn phải giao cho Dương Thành, sẽ khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Nàng nhanh chóng sắp xếp nguyên nhân hậu quả của chuyện này trong bụng thêm lần nữa, tự nhủ mặc dù Tiết Trực chết dưới tay nghĩa phụ, nhưng lại do Trương Khuê Túc bày mưu tính kế, nếu như nói cho đến cùng, thì ông ta mới là “đầu sỏ gây tội”. Huống hồ, từ trước tới nay Trương Khuê Túc là người coi trọng lời hứa và rất giữ chữ tín, nhất định sẽ không cố ý bày mưu hãm hại nghĩa phụ đâu, đứng từ phía lợi ích của riêng Trương Khuê Túc lại càng không cần phải nói, ông ta cũng không muốn nghĩa phụ nắm được thóp của mình.
Mà đám binh lính ở cửa khẩu chỉ muốn điều tra tên thích khách đã thích sát Tiết Trực, nếu như nghĩa phụ có thể sử dụng cách này an toàn ra khỏi cửa khẩu, thì Diệp Tiểu Thất và mình có trà trộn đi qua cửa khẩu cũng không phải chuyện quá khó khăn, sau đó ba người sẽ hẹn gặp nhau ngoài cửa khẩu là được rồi, các này so với việc xông thẳng qua cửa khẩu, hay đi đường vòng qua núi, thì đều đơn giản hơn nhiều.
Thần Niên cân nhắc một lúc, rồi nói: “Nghĩa phụ, con thấy cách này có thể thực hiện được.”
Mục Triển Việt hiển nhiên cũng đã nghĩ đến đây, đáp: “Được.”
Diệp Tiểu Thất nghe vậy liền vội vàng cởi bộ quân trang trên người mình ra, trước khi xuất phát hắn nghĩ tới thân hình của Mục Triển Việt cao to hơn mình rất nhiều, nên đã cố ý mặc một bộ quân trang rộng thùng thình đi, giờ mặc trên người Mục Triển Việt, ngược lại kích thước vô cùng vừa vặn.
Mục Triển Việt sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi lật người leo lên lưng ngựa, Diệp Tiểu Thất lại bước lên trước trịnh trọng dặn đi dặn lại: “Đại đương gia có nói, rằng lúc Mục gia đến cửa khẩu rồi thì nói thẳng với bọn họ rằng Tiết Thịnh Anh của Ký Châu có một bức thư muốn giao cho Dương Thành, đợi đến khi gặp mặt Dương Thành rồi hãy giao tín vật này cho ông ta xem, rồi hỏi ông ta một câu: ‘Vẫn còn nhớ tình đồng đội của tổ tiên chúng ta năm đó chứ’.”
Mục Triển Việt chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Thần Niên, nói: “Con và Diệp Tiểu Thất đi trước đi, ta sẽ nhìn hai đứa ra khỏi cửa khẩu trước.”
Thần Niên hiểu dụng ý của ông, nên cũng không nhiều lời vô ích thêm nữa, chỉ nói với Mục Triển Việt một câu, “Nghĩa phụ phải bảo trọng đấy,” rồi cùng Diệp Tiểu Thất đi như bay về hướng cửa khẩu đèo Phi Long. Trên con đường buộc hai con ngựa lúc trước, đã có rất nhiều binh sĩ Thanh Châu đang bao vây, hai người bọn họ nào dám tiến về phía đó nữa, vội vàng đi đường vòng để tránh đi, nào ngờ đi chưa được bao xa, vẫn bị binh lính tuần tra chặn đường.
Diệp Tiểu Thất giả vờ run rẩy sợ sệt, lại không hề để lộ ra việc mình đang che chắn trước người cho Thần Niên, khom lưng cúi đầu nói với tên binh sĩ phía trước đang muốn lục soát cả hai người: “Quân gia, quân gia, hai người chúng tiểu nhân là dân thường ở trong núi, hôm nay muốn vào trong thành để đến nhà một người bà con, nên xin mấy vị quân gia đây giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.”
Vừa nói vừa móc ra một ít bạc vụn trong ống tay áo, len lén nhét vào tay người nọ, lại nhỏ giọng cầu xin: “Người ở phía sau là em gái tiểu nhân, vì ra ngoài không tiện, nên mới mặc quần áo của của tiểu nhân, xin quân gia thương tình giúp cho, đừng dọa muội ấy sợ.”
Tên binh sĩ kia vừa lục soát trên người Diệp Tiểu Thất xong, thấy hắn không mang theo binh khí cũng yên tâm được già nửa, nghe Diệp Tiểu Thất nói vậy, liền ngẩng mặt lên nhìn Thần Niên đang đứng ở phía sau, đánh giá cẩn thận, quả nhiên là một cô gái trẻ tuổi cải trang thành con trai. Hắn nhìn nhìn Diệp Tiểu Thất, lại liếc mắt nhìn Thần Niên đang cúi đầu co rúm người lại sau lưng hắn, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì đó, cười hỏi Diệp Tiểu Thất: “Này, tiểu tử, đây không phải nhân tình của ngươi đấy chứ? Lừa dẫn khuê nữ nhà người ta bỏ trốn hả?”.
“Em gái, thật sự là em gái của tiểu nhân mà!” khuôn mặt Diệp Tiểu Thất mang theo vẻ xấu hổ, rồi luôn miệng nói những lời nhún nhường dễ nghe.
Tên binh sĩ quay lại không biết đã thì thầm nói gì với đám binh sĩ đi cùng, mà khiến cả toán cùng nhau cười phá lên, nhưng cũng không làm khó hai người bọn Thần Niên thêm nữa, xua xua tay thả hai người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.