Quyển 1 - Chương 105: Mềm nắn rắn buông
Tiên Chanh
02/10/2016
Trái tim Thần Niên chấn động, chỉ trong một thoáng môi
hắn đã hạ xuống thái dương rồi đến trán nàng, dịu dàng men theo đôi mắt
sống mũi, sau trăm ngàn lưu luyến mới thử hôn lên môi nàng. Thân thể
Thần Niên cứng đờ trong một thoáng, rồi mới khẽ hé mở đôi môi để đầu
lưỡi của hắn tiến vào.
Hồi đầu là nhẹ nhàng triền miên, sau đó là nóng bỏng kịch liệt. Trong lúc lửa tình dâng cao, cách một lớp quần áo Phong Quân Dương đẩy mạnh vào người Thần Niên, nàng hoảng loạn vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, cuống quýt nói: “Chàng không được thế, Triều Dương Tử nói rồi hiện giờ chàng không thể gần nữ sắc!”.
Phong Quân Dương đờ người, gục đầu xuống phản, vùi đầu vào hõm cổ Thần Niên, nói bằng giọng bí bách: “Ta mặc kệ, chắc chắn là ông ta muốn chơi xỏ ta, hôm nay ta cứ phải thử một lần mới được, xem thử xem gần nữ sắc là nàng thì sẽ ra sao!”.
Thần Niên đẩy mạnh hắn ra, nổi giận nói: “Phong Quân Dương! Chàng……”
Những lời sau nàng ngượng không nói ra được, chỉ có thể đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn hắn. Phong Quân Dương dang chân dang tay nằm vật ra giường, không nhịn được cười khổ, nhấc tay chỉ chỉ về phía hạ thân của mình, nói: “Nàng nhìn thử nó đi, tình trạng nó như thế thì ta biết phải làm thế nào?”.
Thần Niên vừa giận vừa ngượng, xoay người định xuống giường. Phong Quân Dương vội vàng tóm chặt lấy cánh tay nàng, xuống nước cầu xin: “Thần Niên ngoan, nàng đừng đi, ta sẽ nằm nghiêm chỉnh mà.”
Giọng điệu mềm mỏng đó của hắn, khiến Thần Niên không thể cứng rắn bỏ đi được, bèn quay đầu lại hốc mắt đỏ ửng nói với hắn: “Phong Quân Dương, chàng muốn ta không danh không phận ở bên cạnh chàng, ta chấp nhận, lẽ nào chàng còn muốn người khác mắng ta là đồ hồ ly chuyên đi dụ dỗ, thì chàng mới vừa lòng sao?”.
Phong Quân Dương hơi ngẩn người, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi nói: “Thần Niên, là lỗi của ta, nàng đừng giận, chỉ là ta muốn nàng muốn đến phát điên, trong đầu chỉ nghĩ rằng có nàng trong lòng mới thấy an tâm. Lại đây ngủ đi, ta sẽ không động vào nàng nữa.”
Thần Niên mím mím môi, quay lại nghiêng người nằm xuống giường, nhẹ nhàng nói với Phong Quân Dương: “A Sách, chàng nằm xuống đây, chúng ta nói chuyện với nhau, không được sao?”.
Phong Quân Dương vội vàng nằm xuống theo, khẽ cười nhìn nàng, hỏi: “Được, nàng muốn nói gì?”.
Thần Niên có vẻ chần chừ, sau đó hỏi hắn: “Lục Kiêu đang làm gì vậy? Tại sao lại đột nhiên rời đi?”.
Nếu nói về tài diễn kịch, dường như con gái luôn có thiên phú, Thần Niên rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi với Lục Kiêu bảo hắn trước tiên mượn cớ bỏ đi, rồi sau đó lại giả vờ như không biết gì tới hỏi Phong Quân Dương nguyên do. Một người tâm cơ thâm trầm như Phong Quân Dương, giờ phút này tâm tình đang kích động nên chưa nhìn ra được, ngược lại nghĩ tới việc vừa nãy đã hứa với Thần Niên là không được giấu nàng chuyện gì, bèn đáp: “Có lẽ hắn về Mạc Bắc.”
“Về Mạc Bắc?” Thần Niên vô cùng kinh ngạc, nhổm nửa người lên nhìn Phong Quân Dương, “Hắn đã đồng ý với nghĩa phụ sẽ bảo vệ ta cho đến khi nghĩa phụ quay lại, tại sao đột nhiên lại đến nơi xa xôi vậy?”.
Phong Quân Dương nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời: “Nội bộ tộc Tiên thị ở Mạc Bắc xảy ra biến loạn, hắn quay về có lẽ vì nguyên nhân này.”
Thần Niên nghe xong càng thấy kỳ lạ hơn, “Tộc Tiên thị xảy ra biến loạn ư?”.
Phong Quân Dương gật gật đầu, duỗi tay kéo Thần Niên ngả vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từ tốn giải thích: “Tộc Tiên thị và người Hán chúng ta không giống nhau, bọn họ là liên minh các bộ lạc, thủ lĩnh lớn nhất gọi là thiền vu, mọi sự vụ sẽ do các thị tộc lớn nắm quyền. Người của tộc Tiên thị coi trọng nhất là huyết thống, lúc trước lão thiền vu chết, thiền vu mới lập vì mẹ đẻ có xuất thân thấp kém, lên mãi không thể thu phục được lòng người, mấy thị tộc lớn trong tộc đều muốn lập một thiền vu khác, vì thế mới xảy ra tranh đoạt đấu đá.”
Những tin tức này đều do do thám phái đến Mạc Bắc gửi về, Phong Quân Dương giải thích cặn kẽ với Thần Niên, ai ngờ Thần Niên ở trong lòng hắn lại trầm mặc một cách bất ngờ. Phong Quân Dương thoáng suy nghĩ liền hiểu ngay được nguyên do, chỉ hận không thể cho mình một cái tát, đang muốn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, thì nghe thấy Thần Niên hỏi khẽ: “Có phải đối với những môn phiệt thế giá các chàng, huyết thống của ta cũng rất thấp kém không?”.
Phong Quân Dương nuốt khan, tay nâng cằm Thần Niên lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, trả lời bằng giọng se sắt: “Thần Niên, nàng biết rằng từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ như vậy mà.”
Thần Niên nhìn hắn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, “Bất kể huyết thống của ta như thế nào, ta cũng chính là Tạ Thần Niên, những người coi thường ta, thì ta cũng coi thường bọn họ!”.
Phong Quân Dương lại ôm chặt nàng vào lòng, đè thấp giọng nói: “Huyết thống là gì, cao quý là gì, thấp kém thì là gì? Trương gia, Hạ gia đều là những gia tộc quyền thế hàng trăm năm nay, huyết thống có thể coi là cao quý thuần chất, nhưng cũng chỉ có bề ngoài là rực rỡ lóa mắt, thật ra bên trong đã nhơ nhớp bẩn thỉu từ lâu rồi! Phong gia ta thì sao chứ? Trước khi phất lên chẳng qua cũng chỉ là một quân tốt bần hàn trong quân đội. Nói cho cùng, thứ bậc đều do phân định quyền thế mà ra thôi.”
Thần Niên không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời như vậy, hơi có chút ngạc nhiên, trầm mặc hồi lâu liền chuyển sang chủ đề khác, hỏi: “Nội bộ Mạc Bắc biến loạn, đối với Đại Hạ chúng ta mà nói liệu có phải là chuyện tốt không?”.
Phong Quân Dương cười hờ hững, đáp: “Đối với Trương gia đang trấn thủ thành Tĩnh Dương là chuyện tốt, Mạc Bắc nội chiến, trong vòng hai năm sợ rằng không rảnh khuếch trương thế lực xuống phía Nam. Nhưng đối với chúng ta mà nói, lại là chuyện cực kỳ cực kỳ không tốt.”
Thần Niên nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu ra, buột miệng kêu “ây da”, đoạn nói: “Đúng rồi, vì có dây dưa khúc mắc với tộc Tiên thị, nên Trương gia mới không dám phát binh xuống phía Nam, trước mắt bọn họ tạm thời không cần phải đề phòng nữa, thì sao có thể bỏ qua việc chúng ta chiếm mất mối liên hôn với Thanh Châu được!”.
Phong Quân Dương rất thích sự thông minh thấu hiểu này của Thần Niên, nghe thế không kìm được cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, cho đến khi thấy vẻ ngượng ngùng của nàng, mới vội nói: “Vì thế chúng ta phải nhanh chóng đến Thịnh Đô, để triều đình hạ chỉ, giao Thanh Châu danh chính ngôn thuận cho Tiết Thịnh Anh.”
Hoàng đế Nam Hạ tuy rằng đã suy vi, nhưng suy cho cùng vẫn là người nắm giữ chính thống, nếu để ông ta hạ lệnh cho Tiết Thịnh Anh trấn thủ Thanh Châu, thì một khi Trương gia ở Tịnh Dương phát binh tấn công, thì vừa hay cả Vân Tây và Thái Hưng đều có thể xuất binh cứu viện. Tuy rằng đến lúc ấy Giang Bắc không thể tránh được chiến loạn, nhưng xuất binh có lý do chính đáng khác hơn rất nhiều với xuất binh không có lý do chính đáng.
Nghe hắn giảng giải, Thần Niên ngộ ra được rất nhiều điều, thầm nhủ những môn phiệt thế gia này quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhìn thì có vẻ quang minh chính đại, cứ như thể bản thân trung thực yêu dân biết bao, nhưng thực ra bên trong kẻ này còn âm hiểm giảo hoạt hơn kẻ kia. Nàng càng nghĩ càng thấy lòng mình lạnh lẽo, lại nghĩ đến việc dù sao bản thân cũng đã hạ quyết tâm cách thật xa những con người này rồi, hà tất phải lo lắng đến thế cục trong thiên hạ làm gì, bèn dứt khoát ép bản thân vứt hết những âm mưu dương mưu, bài bố tính toán ra khỏi đầu, như vậy mới có thể an tâm ngủ ngon.
Phong Quân Dương đợi hồi lâu không thấy Thần Niên hỏi gì nữa, bèn cúi đầu xuống nhìn thì thấy nàng đã nhắm mắt ngủ say. Hắn bất giác ngẩn người, rồi ngay lập tức khẽ bật cười, nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi Thần Niên, siết chặt nàng vào lòng, rồi mới chịu cùng nàng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Niên hiếm có lúc không dậy sớm luyện quyền, ngược lại còn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên tận đỉnh đầu, mới tỉnh dậy trong lòng Phong Quân Dương, vừa mở mắt ra câu đầu tiên lại là: “Ta sẽ ở bên cạnh chàng, nhưng hiện giờ ta không muốn nhìn thấy biểu muội của chàng chút nào. Chàng nghĩ cách đi, hoặc ra tiễn nàng ta đi, hoặc là tiễn ta đi.”
Phong Quân Dương nghe xong bất giác khóc dở mếu dở, nói: “Nàng yên tâm, ta không để hai người bọn nàng chạm mặt nhau là được mà.”
Lúc ấy Thần Niên mới hài lòng gật đầu, ngồi dậy ra ngoài rửa mặt, rồi quay về ăn sáng với Phong Quân Dương, một tấc cũng không rời cùng trở về tiểu viện của hắn. Dường như nàng cố ý quấn lấy Phong Quân Dương, khi Phong Quân Dương tiếp khách, nàng chỉ ở phòng trong tránh mặt chứ không chịu rời đi. Còn Phong Quân Dương thì chiều chuộng nàng vô cùng, nàng nói thế nào thì là thế đó, không mảy may nhìn thấy có chút phiền chán nào.
Cứ như vậy được hai ba ngày, Thuận Bình mặt mày nhăn nhó khổ sở lén lút đến bẩm báo với Phong Quân Dương: “Thế tử gia, tiểu nhân sắp sửa không ngăn nổi nữa rồi, tiểu thư Vân Sinh tức đến nỗi còn dùng roi quất tiểu nhân, còn nói nếu người không chịu gặp tiểu thư, thì tiểu thư sẽ không ở đây khiến người ta chán ghét nữa, mà sẽ dọn tới ở thủ phủ thành ở với tiểu thư của Tiết gia.”
Phong Quân Dương nghe xong đầu bất giác như to ra, không nhịn được duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, bất lực nói: “Ngươi đi nói với muội ấy, hai ngày nay ta có việc phải xử lý, đợi khi nào rảnh rỗi ta sẽ qua thăm.”
“Vâng.” Thuận Bình vâng lệnh, lén lút liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói: “Hiện giờ trong phủ Tạ cô nương và tiểu thư Vân Sinh không gặp mặt nhau, nhưng một khi tới Thịnh Đô, thì trên đường đi phải làm thế nào? Bất luận là Tạ cô nương hay tiểu thư Vân Sinh, Thế tử gia phải khuyên một người đi trước mới ổn được.”
Phong Quân Dương im lặng hồi lâu, Vân Sinh là biểu muội tình cảm thân thiết gắn bó với hắn, lại sẽ là vợ cả tương lai của hắn, nói sao thì hắn cũng phải giành một phần tôn trọng cho muội ấy, còn về Thần Niên, hắn lại không nỡ để nàng phải chịu dù chỉ là đôi chút ấm ức. Phong Quân Dương nghĩ trái nghĩ phải, nhất thời chỉ cảm thấy chuyện này còn khó hơn cả việc hắn bày mưu tính kế ở Thanh Châu, cuối cùng đành nói: “Chuẩn bị đi, ta phải đi tìm Hạ Thập nhị.”
Thuận Bình ngạc nhiên hỏi: “Tìm ngài ấy tới khuyên tiểu thư Vân Sinh ạ?”.
Thuận Bình gật gật đầu đáp: “Bảo hắn tới dỗ Vân Sinh cùng tới Thịnh Đô cùng bọn hắn, hai ngày sau chúng ta mới đi.”
Thuận Bình nghĩ như vậy có thể tránh được việc hai người Thần Niên và Vân Sinh chạm mặt, chỉ là công tử Hạ gia không phải là nhân vật giảo hoạt bình thường, sao có thể giúp người ngoài bắt nạt em gái mình được? Thuận Bình chần chừ, không nhịn được hỏi: “Công tử Hạ gia liệu có chịu giúp không ạ?”.
“Chỉ dùng miệng nói, thì hắn đương nhiên không chịu.” Khóe miệng Phong Quân Dương lộ ra thoáng tự giễu, đoạn nói: “Nhất định phải lấy một vài thứ hắn thích để đổi lại thì mới thành công.”
Lúc ăn cơm trưa, Phong Quân Dương thương lượng với Thần Niên, “Chiều nay ta phải đi một chuyến tới thủ phủ thành, nàng có muốn đi cùng ta không?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Là đi gặp Tiết Thịnh Anh và Hạ Thập nhị?”.
Phong Quân Dương đáp: “Là Hạ Thập nhị, ta muốn để Vân Sinh đến Thịnh Đô cùng bọn hắn.”
Thần Niên nghe xong cắn cắn môi, nhẹ nhàng hỏi Phong Quân Dương: “Hiện giờ có phải ta vừa ương bướng vừa không biết nói lý lẽ? Không hề biết thông cảm cho chàng, chỉ toàn mang đến rắc rối cho chàng không?”.
Phong Quân Dương mỉm cười, dịu dàng đáp: “Ta thích, bất kể nàng có thế nào, thì vẫn là Thần Niên của ta, ta đều thích.”
Thần Niên cúi mắt trầm mặc rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn hắn, hốc mắt đỏ ửng đáp: “Chàng không cần phải đi cầu xin Hạ Thập nhị, sau này ta sẽ không đối chọi gay gắt với Vân Sinh nữa là được. Chàng muốn đi gặp Vân Sinh, ta cũng sẽ không ngăn cản đâu.”
“Thần Niên…..” Phong Quân Dương đau xót nhìn nàng, khẽ khàng gọi tên nàng, nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi.
Thần Niên nhệch miệng nở nụ cười miễn cưỡng, bảo: “Không sao mà, vốn dĩ ta cũng rất thích Vân Sinh, con người nàng ấy rất tốt, trước đây còn cầu xin giúp cho ta, muốn ta làm búp bê Đại Phúc cho nàng ấy. Nào mau ăn cơm đi, ăn xong rồi ta sẽ đi tìm nàng ấy chơi.”
Nàng bưng bát cơm lên định ăn tiếp, nhưng lại lo lắng hỏi lại Phong Quân Dương: “Nàng ấy có biết chuyện giữa hai chúng ta không? Sẽ không giận ta chứ?”.
Hồi đầu là nhẹ nhàng triền miên, sau đó là nóng bỏng kịch liệt. Trong lúc lửa tình dâng cao, cách một lớp quần áo Phong Quân Dương đẩy mạnh vào người Thần Niên, nàng hoảng loạn vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, cuống quýt nói: “Chàng không được thế, Triều Dương Tử nói rồi hiện giờ chàng không thể gần nữ sắc!”.
Phong Quân Dương đờ người, gục đầu xuống phản, vùi đầu vào hõm cổ Thần Niên, nói bằng giọng bí bách: “Ta mặc kệ, chắc chắn là ông ta muốn chơi xỏ ta, hôm nay ta cứ phải thử một lần mới được, xem thử xem gần nữ sắc là nàng thì sẽ ra sao!”.
Thần Niên đẩy mạnh hắn ra, nổi giận nói: “Phong Quân Dương! Chàng……”
Những lời sau nàng ngượng không nói ra được, chỉ có thể đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn hắn. Phong Quân Dương dang chân dang tay nằm vật ra giường, không nhịn được cười khổ, nhấc tay chỉ chỉ về phía hạ thân của mình, nói: “Nàng nhìn thử nó đi, tình trạng nó như thế thì ta biết phải làm thế nào?”.
Thần Niên vừa giận vừa ngượng, xoay người định xuống giường. Phong Quân Dương vội vàng tóm chặt lấy cánh tay nàng, xuống nước cầu xin: “Thần Niên ngoan, nàng đừng đi, ta sẽ nằm nghiêm chỉnh mà.”
Giọng điệu mềm mỏng đó của hắn, khiến Thần Niên không thể cứng rắn bỏ đi được, bèn quay đầu lại hốc mắt đỏ ửng nói với hắn: “Phong Quân Dương, chàng muốn ta không danh không phận ở bên cạnh chàng, ta chấp nhận, lẽ nào chàng còn muốn người khác mắng ta là đồ hồ ly chuyên đi dụ dỗ, thì chàng mới vừa lòng sao?”.
Phong Quân Dương hơi ngẩn người, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi nói: “Thần Niên, là lỗi của ta, nàng đừng giận, chỉ là ta muốn nàng muốn đến phát điên, trong đầu chỉ nghĩ rằng có nàng trong lòng mới thấy an tâm. Lại đây ngủ đi, ta sẽ không động vào nàng nữa.”
Thần Niên mím mím môi, quay lại nghiêng người nằm xuống giường, nhẹ nhàng nói với Phong Quân Dương: “A Sách, chàng nằm xuống đây, chúng ta nói chuyện với nhau, không được sao?”.
Phong Quân Dương vội vàng nằm xuống theo, khẽ cười nhìn nàng, hỏi: “Được, nàng muốn nói gì?”.
Thần Niên có vẻ chần chừ, sau đó hỏi hắn: “Lục Kiêu đang làm gì vậy? Tại sao lại đột nhiên rời đi?”.
Nếu nói về tài diễn kịch, dường như con gái luôn có thiên phú, Thần Niên rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi với Lục Kiêu bảo hắn trước tiên mượn cớ bỏ đi, rồi sau đó lại giả vờ như không biết gì tới hỏi Phong Quân Dương nguyên do. Một người tâm cơ thâm trầm như Phong Quân Dương, giờ phút này tâm tình đang kích động nên chưa nhìn ra được, ngược lại nghĩ tới việc vừa nãy đã hứa với Thần Niên là không được giấu nàng chuyện gì, bèn đáp: “Có lẽ hắn về Mạc Bắc.”
“Về Mạc Bắc?” Thần Niên vô cùng kinh ngạc, nhổm nửa người lên nhìn Phong Quân Dương, “Hắn đã đồng ý với nghĩa phụ sẽ bảo vệ ta cho đến khi nghĩa phụ quay lại, tại sao đột nhiên lại đến nơi xa xôi vậy?”.
Phong Quân Dương nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời: “Nội bộ tộc Tiên thị ở Mạc Bắc xảy ra biến loạn, hắn quay về có lẽ vì nguyên nhân này.”
Thần Niên nghe xong càng thấy kỳ lạ hơn, “Tộc Tiên thị xảy ra biến loạn ư?”.
Phong Quân Dương gật gật đầu, duỗi tay kéo Thần Niên ngả vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từ tốn giải thích: “Tộc Tiên thị và người Hán chúng ta không giống nhau, bọn họ là liên minh các bộ lạc, thủ lĩnh lớn nhất gọi là thiền vu, mọi sự vụ sẽ do các thị tộc lớn nắm quyền. Người của tộc Tiên thị coi trọng nhất là huyết thống, lúc trước lão thiền vu chết, thiền vu mới lập vì mẹ đẻ có xuất thân thấp kém, lên mãi không thể thu phục được lòng người, mấy thị tộc lớn trong tộc đều muốn lập một thiền vu khác, vì thế mới xảy ra tranh đoạt đấu đá.”
Những tin tức này đều do do thám phái đến Mạc Bắc gửi về, Phong Quân Dương giải thích cặn kẽ với Thần Niên, ai ngờ Thần Niên ở trong lòng hắn lại trầm mặc một cách bất ngờ. Phong Quân Dương thoáng suy nghĩ liền hiểu ngay được nguyên do, chỉ hận không thể cho mình một cái tát, đang muốn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, thì nghe thấy Thần Niên hỏi khẽ: “Có phải đối với những môn phiệt thế giá các chàng, huyết thống của ta cũng rất thấp kém không?”.
Phong Quân Dương nuốt khan, tay nâng cằm Thần Niên lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, trả lời bằng giọng se sắt: “Thần Niên, nàng biết rằng từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ như vậy mà.”
Thần Niên nhìn hắn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, “Bất kể huyết thống của ta như thế nào, ta cũng chính là Tạ Thần Niên, những người coi thường ta, thì ta cũng coi thường bọn họ!”.
Phong Quân Dương lại ôm chặt nàng vào lòng, đè thấp giọng nói: “Huyết thống là gì, cao quý là gì, thấp kém thì là gì? Trương gia, Hạ gia đều là những gia tộc quyền thế hàng trăm năm nay, huyết thống có thể coi là cao quý thuần chất, nhưng cũng chỉ có bề ngoài là rực rỡ lóa mắt, thật ra bên trong đã nhơ nhớp bẩn thỉu từ lâu rồi! Phong gia ta thì sao chứ? Trước khi phất lên chẳng qua cũng chỉ là một quân tốt bần hàn trong quân đội. Nói cho cùng, thứ bậc đều do phân định quyền thế mà ra thôi.”
Thần Niên không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời như vậy, hơi có chút ngạc nhiên, trầm mặc hồi lâu liền chuyển sang chủ đề khác, hỏi: “Nội bộ Mạc Bắc biến loạn, đối với Đại Hạ chúng ta mà nói liệu có phải là chuyện tốt không?”.
Phong Quân Dương cười hờ hững, đáp: “Đối với Trương gia đang trấn thủ thành Tĩnh Dương là chuyện tốt, Mạc Bắc nội chiến, trong vòng hai năm sợ rằng không rảnh khuếch trương thế lực xuống phía Nam. Nhưng đối với chúng ta mà nói, lại là chuyện cực kỳ cực kỳ không tốt.”
Thần Niên nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu ra, buột miệng kêu “ây da”, đoạn nói: “Đúng rồi, vì có dây dưa khúc mắc với tộc Tiên thị, nên Trương gia mới không dám phát binh xuống phía Nam, trước mắt bọn họ tạm thời không cần phải đề phòng nữa, thì sao có thể bỏ qua việc chúng ta chiếm mất mối liên hôn với Thanh Châu được!”.
Phong Quân Dương rất thích sự thông minh thấu hiểu này của Thần Niên, nghe thế không kìm được cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, cho đến khi thấy vẻ ngượng ngùng của nàng, mới vội nói: “Vì thế chúng ta phải nhanh chóng đến Thịnh Đô, để triều đình hạ chỉ, giao Thanh Châu danh chính ngôn thuận cho Tiết Thịnh Anh.”
Hoàng đế Nam Hạ tuy rằng đã suy vi, nhưng suy cho cùng vẫn là người nắm giữ chính thống, nếu để ông ta hạ lệnh cho Tiết Thịnh Anh trấn thủ Thanh Châu, thì một khi Trương gia ở Tịnh Dương phát binh tấn công, thì vừa hay cả Vân Tây và Thái Hưng đều có thể xuất binh cứu viện. Tuy rằng đến lúc ấy Giang Bắc không thể tránh được chiến loạn, nhưng xuất binh có lý do chính đáng khác hơn rất nhiều với xuất binh không có lý do chính đáng.
Nghe hắn giảng giải, Thần Niên ngộ ra được rất nhiều điều, thầm nhủ những môn phiệt thế gia này quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhìn thì có vẻ quang minh chính đại, cứ như thể bản thân trung thực yêu dân biết bao, nhưng thực ra bên trong kẻ này còn âm hiểm giảo hoạt hơn kẻ kia. Nàng càng nghĩ càng thấy lòng mình lạnh lẽo, lại nghĩ đến việc dù sao bản thân cũng đã hạ quyết tâm cách thật xa những con người này rồi, hà tất phải lo lắng đến thế cục trong thiên hạ làm gì, bèn dứt khoát ép bản thân vứt hết những âm mưu dương mưu, bài bố tính toán ra khỏi đầu, như vậy mới có thể an tâm ngủ ngon.
Phong Quân Dương đợi hồi lâu không thấy Thần Niên hỏi gì nữa, bèn cúi đầu xuống nhìn thì thấy nàng đã nhắm mắt ngủ say. Hắn bất giác ngẩn người, rồi ngay lập tức khẽ bật cười, nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi Thần Niên, siết chặt nàng vào lòng, rồi mới chịu cùng nàng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Niên hiếm có lúc không dậy sớm luyện quyền, ngược lại còn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên tận đỉnh đầu, mới tỉnh dậy trong lòng Phong Quân Dương, vừa mở mắt ra câu đầu tiên lại là: “Ta sẽ ở bên cạnh chàng, nhưng hiện giờ ta không muốn nhìn thấy biểu muội của chàng chút nào. Chàng nghĩ cách đi, hoặc ra tiễn nàng ta đi, hoặc là tiễn ta đi.”
Phong Quân Dương nghe xong bất giác khóc dở mếu dở, nói: “Nàng yên tâm, ta không để hai người bọn nàng chạm mặt nhau là được mà.”
Lúc ấy Thần Niên mới hài lòng gật đầu, ngồi dậy ra ngoài rửa mặt, rồi quay về ăn sáng với Phong Quân Dương, một tấc cũng không rời cùng trở về tiểu viện của hắn. Dường như nàng cố ý quấn lấy Phong Quân Dương, khi Phong Quân Dương tiếp khách, nàng chỉ ở phòng trong tránh mặt chứ không chịu rời đi. Còn Phong Quân Dương thì chiều chuộng nàng vô cùng, nàng nói thế nào thì là thế đó, không mảy may nhìn thấy có chút phiền chán nào.
Cứ như vậy được hai ba ngày, Thuận Bình mặt mày nhăn nhó khổ sở lén lút đến bẩm báo với Phong Quân Dương: “Thế tử gia, tiểu nhân sắp sửa không ngăn nổi nữa rồi, tiểu thư Vân Sinh tức đến nỗi còn dùng roi quất tiểu nhân, còn nói nếu người không chịu gặp tiểu thư, thì tiểu thư sẽ không ở đây khiến người ta chán ghét nữa, mà sẽ dọn tới ở thủ phủ thành ở với tiểu thư của Tiết gia.”
Phong Quân Dương nghe xong đầu bất giác như to ra, không nhịn được duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, bất lực nói: “Ngươi đi nói với muội ấy, hai ngày nay ta có việc phải xử lý, đợi khi nào rảnh rỗi ta sẽ qua thăm.”
“Vâng.” Thuận Bình vâng lệnh, lén lút liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói: “Hiện giờ trong phủ Tạ cô nương và tiểu thư Vân Sinh không gặp mặt nhau, nhưng một khi tới Thịnh Đô, thì trên đường đi phải làm thế nào? Bất luận là Tạ cô nương hay tiểu thư Vân Sinh, Thế tử gia phải khuyên một người đi trước mới ổn được.”
Phong Quân Dương im lặng hồi lâu, Vân Sinh là biểu muội tình cảm thân thiết gắn bó với hắn, lại sẽ là vợ cả tương lai của hắn, nói sao thì hắn cũng phải giành một phần tôn trọng cho muội ấy, còn về Thần Niên, hắn lại không nỡ để nàng phải chịu dù chỉ là đôi chút ấm ức. Phong Quân Dương nghĩ trái nghĩ phải, nhất thời chỉ cảm thấy chuyện này còn khó hơn cả việc hắn bày mưu tính kế ở Thanh Châu, cuối cùng đành nói: “Chuẩn bị đi, ta phải đi tìm Hạ Thập nhị.”
Thuận Bình ngạc nhiên hỏi: “Tìm ngài ấy tới khuyên tiểu thư Vân Sinh ạ?”.
Thuận Bình gật gật đầu đáp: “Bảo hắn tới dỗ Vân Sinh cùng tới Thịnh Đô cùng bọn hắn, hai ngày sau chúng ta mới đi.”
Thuận Bình nghĩ như vậy có thể tránh được việc hai người Thần Niên và Vân Sinh chạm mặt, chỉ là công tử Hạ gia không phải là nhân vật giảo hoạt bình thường, sao có thể giúp người ngoài bắt nạt em gái mình được? Thuận Bình chần chừ, không nhịn được hỏi: “Công tử Hạ gia liệu có chịu giúp không ạ?”.
“Chỉ dùng miệng nói, thì hắn đương nhiên không chịu.” Khóe miệng Phong Quân Dương lộ ra thoáng tự giễu, đoạn nói: “Nhất định phải lấy một vài thứ hắn thích để đổi lại thì mới thành công.”
Lúc ăn cơm trưa, Phong Quân Dương thương lượng với Thần Niên, “Chiều nay ta phải đi một chuyến tới thủ phủ thành, nàng có muốn đi cùng ta không?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Là đi gặp Tiết Thịnh Anh và Hạ Thập nhị?”.
Phong Quân Dương đáp: “Là Hạ Thập nhị, ta muốn để Vân Sinh đến Thịnh Đô cùng bọn hắn.”
Thần Niên nghe xong cắn cắn môi, nhẹ nhàng hỏi Phong Quân Dương: “Hiện giờ có phải ta vừa ương bướng vừa không biết nói lý lẽ? Không hề biết thông cảm cho chàng, chỉ toàn mang đến rắc rối cho chàng không?”.
Phong Quân Dương mỉm cười, dịu dàng đáp: “Ta thích, bất kể nàng có thế nào, thì vẫn là Thần Niên của ta, ta đều thích.”
Thần Niên cúi mắt trầm mặc rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn hắn, hốc mắt đỏ ửng đáp: “Chàng không cần phải đi cầu xin Hạ Thập nhị, sau này ta sẽ không đối chọi gay gắt với Vân Sinh nữa là được. Chàng muốn đi gặp Vân Sinh, ta cũng sẽ không ngăn cản đâu.”
“Thần Niên…..” Phong Quân Dương đau xót nhìn nàng, khẽ khàng gọi tên nàng, nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi.
Thần Niên nhệch miệng nở nụ cười miễn cưỡng, bảo: “Không sao mà, vốn dĩ ta cũng rất thích Vân Sinh, con người nàng ấy rất tốt, trước đây còn cầu xin giúp cho ta, muốn ta làm búp bê Đại Phúc cho nàng ấy. Nào mau ăn cơm đi, ăn xong rồi ta sẽ đi tìm nàng ấy chơi.”
Nàng bưng bát cơm lên định ăn tiếp, nhưng lại lo lắng hỏi lại Phong Quân Dương: “Nàng ấy có biết chuyện giữa hai chúng ta không? Sẽ không giận ta chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.