Quyển 1 - Chương 79: Quãng thời gian niên thiếu.
Tiên Chanh
04/09/2014
Thần Niên liếc nhìn đám người Thuận Bình đang đóng cổng lớn, rồi mới ghé sát vào bên tai Phong Quân Dương thấp giọng nói: “Dương Thành nghe nói Thanh Châu thất thủ, nhất định sẽ dẫn quân quay về cứu viện, chàng bảo Tiết Thịnh Anh tới đèo Phi Long phục kích Dương Thành, đúng không? Chỉ khi nào Dương Thành chết rồi, thì thành Thanh Châu mới có thể thật sự nằm trong lòng bàn tay, đúng chứ?”.
Phong Quân Dương nghe xong quay đầu lại nhìn nàng, thấy khóe môi nàng đang nhẹ nhàng cong lên, đầu mày khóe mắt đều mang theo vẻ đắc ý dào dạt, trong vẻ ranh mãnh lại lộ ra tính khí trẻ con không thể giấu được. Hắn nhìn đến mức nhịp tim xao động, chẳng nghĩ ngợi gì nữa nghiêng mặt sang ghé sát lại hôn lên môi nàng. Thần Niên ngây người, đợi đến khi cánh môi Phong Quân Dương chạm vào nàng mới phản ứng lại được. Tuy rằng hai người gắn bó không rời, nhưng chỉ trong lúc đêm tối không có ai, nay trước mặt người khác Phong Quân Dương lại làm những chuyện lộ liễu như vậy, khiến khuôn mặt Thần Niên nhất thời xấu hổ đỏ ửng, đấm hắn một cái rồi nhảy từ trên lưng hắn xuống.
Phong Quân Dương không nhịn được bật cười. Hắn quay đầu nhìn về chỗ cửa lớn, thấy đám người Thuận Bình đều đang cúi đầu làm việc của mình, không một ai nhìn về chỗ bọn họ cả, liền đưa ngón trỏ đặt trước môi mình có ý bảo Thần Niên đừng có lên tiếng, rồi bước tới nắm tay nàng, lén chạy vào trong phủ.
Đầu tiên hai người chỉ sải bước, sau đó không biết là ai đã chạy trước, lôi kéo nhau, càng chạy càng nhanh, cuối cùng trở thành nắm tay nhau cùng chạy.
Gió vờn qua trước mặt, mang theo mùi hoa thơm nồng nàn say đắm, thấm đẫm cõi lòng, vui sướng vô cùng.
Phong Quân Dương đã quên mất đã bao lâu rồi mới để bản thân thoải mái như lúc này, hình như là từ lúc chị cả gả đến nơi xa, hắn được lập trở thành Thế tử gia Vân Tây, hắn đã quên mất hương vị khi được bật cười sảng khoái và khi được thỏa sức chạy nhảy. Nhưng giờ, hắn lại giống như được quay về khoảng thời gian rất lâu trước kia, không cần phải để ý tới thân phận của bản thân, không cần phải che giấu tâm tư của bản thân, có thể để lộ con người chân thực nhất của bản thân trước mặt Thần Niên.
Hai người như những đứa trẻ chạy về nơi ở, thở hổn hển ôm chặt lấy nhau. Hai tay Thần Niên ôm chặt lấy eo Phong Quân Dương, ngửa đầu lên sùng bái nhìn hắn, kinh ngạc thốt lên: “A Sách, chàng thật lợi hại, chàng là người lợi hại nhất ta từng gặp! A Sách, sao chàng có thể tính toán tất cả mọi chuyện chuẩn xác như thế?”.
Sự sùng bái đầy chân thành không gì có thể sánh được của tình nhân càng khiến tâm tình người ta thấy sung sướng, Phong Quân Dương cúi đầu tì trán lên trán Thần Niên, trong lòng vừa vui vẻ vừa đắc ý. Hồi lâu sau, mới than khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Thần Niên, thực ra trong lòng ta vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng trong đó có một mắt xích nào đó tính toán không đúng, sợ rằng phía Hạ Trạch không đoạt được Nghi Bình, sợ rằng hắn không thể nào khống chế được Dương Thành, cũng sợ Tiết Thịnh Anh không thể dẫn binh tới, sợ người Thanh Châu nhìn ra được kế hoạch của ta, sợ ám vệ Vân Tây không thể xông ra từ trong thành, sợ Tiết Thịnh Anh không lấy được thành Thanh Châu……”
Thần Niên không để hắn nói hết, kiễng chân lên ngửa đầu dùng môi chặn những lời sau đó của hắn lại.
Thời khắc đó, nàng đang đắm chìm trong mối tình đầu, ngây thơ mà nồng nàn, không hiểu đời là gì, tưởng rằng chỉ cần yêu nhau thì có thể ở bên nhau mãi mãi. Còn hắn đang trong thời niên thiếu sốc nổi, lại đương lúc hăng hái, chỉ cảm thấy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay. Môi răng gắn bó, trằn trọc quấn quýt, làm những chuyện vui vẻ cùng với người mình yêu, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên thế gian này.
Rất lâu sau này, mỗi khi Phong Quân Dương nhớ tới đây vẫn luôn ngơ ngẩn, dù giờ đã có trong tay một nửa giang sơn, nhưng không có nàng bên cạnh, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Ngày mùng chín tháng năm, Dương Thành nhận được tin Thanh Châu bị chiếm, tức giận đến nôn ra máu, không quan tâm gì đến chuyện tranh đoạt Nghi Bình với Hạ Trạch nữa, lệnh cho đại quân ngay trong đêm quay trở về Thanh Châu, thề chết cũng phải đòi lại thành Thanh Châu. Ngày hai mươi ba, khi đại quân đi qua đèo Phi Long thì gặp phải mai phục của Tiết Thịnh Anh. Tiết Thịnh Anh lệnh cho binh sĩ đóng giả làm thành đám sơn phỉ trong trại Thanh Phong, đầu tiên châm một đám cháy thật lớn, dùng cung tên giết chết rất nhiều người ngựa của Dương Thành, cuối cùng mới xông từ trên sườn núi xuống chém giết.
Trong trận hỗn chiến ấy, có một sát thủ áo đen xâm nhập vào trong đội quân của Dương Thành, sau khi đột nhiên mạnh mẽ xông ra chặn đánh liền chém rơi đầu Dương Thành khỏi ngựa, Dương Thành chỉ tay vào người mặc áo đen chỉ kịp thốt lên một tiếng “Kiều”, rồi tắt thở bỏ mạng. Chủ tướng bị giết, quân Thanh Châu lập tức đại loạn, một bộ phận binh mã liền đầu hàng, số khác có phó tướng dẫn mấy ngàn tàn binh chạy men theo đèo Phi Long đi về phía Đông, vừa mới tới lãnh thổ Ký Châu lại gặp phải sự mai phục tấn công của Tiết Thịnh Hiển, toàn quân bị tiêu diệt.
Quân chủ lực của Thanh Châu đã không còn, số binh mã còn lại cũng đồng loạt tan rã, ai nấy đi tìm chủ mới. Dương Thành người từng xưng bá một phương ở Giang Bắc, suýt chút nữa định chiếm luôn hai châu Thanh Ký cùng với toàn quân Thanh Châu đến đây là tiêu vong, thành Thanh Châu cũng theo đó mà đổi chủ, trở thành vật sở hữu của Tiết gia. Lúc đầu Tiết Trực gặp chuyện mất mạng, người đời đều nói hai người con của Tiết gia không hợp nhau, Ký Châu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay người khác, ai ngờ Tiết gia không những không mất Ký Châu, mà Tiết Thịnh Anh còn chiếm được Thanh Châu. Hai huynh đệ họ Tiết mỗi người giữ một châu, lại còn bắt tay làm hòa.
“Dương Thành tuy là có hùng tâm tráng chí, nhưng làm người lại không đủ nhẫn tâm tuyệt tình, trở thành kẻ đứng trên cao, hoặc là không làm, hoặc là làm thật dứt khoát, điều đại kỵ nhất chính là nhìn trước ngó sau, do dự thiếu quyết đoán, lại quá mức coi trọng thanh danh, đến cuối cùng chỉ có thể tổn hại đến chính mạng sống của mình.”
Thần Niên nằm sấp trên thư án cầm bút viết chữ, nghe vậy liền nhìn về phía Phong Quân Dương đang tự rót tự uống trên sập mềm, ngạc nhiên hỏi: “Dương Thành làm vậy vẫn chưa đủ tuyệt tình sao? Ta cảm thấy ông ta lòng đủ độc ác thủ đoạn đủ tàn nhẫn rồi, chỉ là hơi kém may mắn một chút thôi.”
Phong Quân Dương khẽ cười một lúc, “Đây không hoàn toàn là do kém may mắn.”
Thần Niên nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Cũng phải, nếu ta là ông ta, thì còn lâu mới đi đánh Tiết Thịnh Anh, có sao đi nữa cũng phải nghĩ cách đoạt lại Ký Châu từ trong tay Tiết Thịnh Hiển trước mới phải, chàng nói có đúng không?”.
“Phải mà cũng không phải.” Phong Quân Dương uống cạn chỗ rượu trong chén, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Thần Niên, cười khẽ nói: “Nàng qua đây, ta sẽ nói cho nàng nghe hắn đã làm không đúng chỗ nào.”
Thần Niên chun chun mũi với hắn, cười nói: “Ta còn lâu mới trúng kế của chàng!”.
Hai người đang cười nói, thì Thuận Bình từ bên ngoài vội vàng bước vào, đến bên cạnh Phong Quân Dương ghé vào tai nói gì đó. Lông mày Phong Quân Dương thoáng chau lại, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Thần Niên đang ở trước thư án, thấy nàng cũng vừa hay đang nhìn mình, liền mỉm cười, nói: “Cho dù trong lòng có vô cùng tò mò đi chăng nữa cũng nên làm ra vẻ hoàn toàn không để ý đến, tốt nhất là nên quay người lại tiếp tục luyện viết chữ của nàng, chỉ cần dỏng tai lên nghe thật cẩn thận là được rồi.”
Thần Niên nhếch miệng lên cười cười với hắn, nhanh chóng tiếp thu quay người lại tiếp tục luyện chữ.
Phong Quân Dương xua xua tay tỏ ý cho Thuận Bình lui ra ngoài, dừng lại một lúc, mới nói với Thần Niên: “Vân Sinh tới rồi, vừa vào cổng phía Nam thành, chỉ lát nữa thôi là tới.”
Thần Niên nhớ tới vị biểu tiểu thư với nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, hồi đầu khi nàng bị Phong Quân Dương bắt ở đèo Phi Long, vị biểu tiểu thư đó còn từng nói đỡ không ít những lời tốt đẹp cho nàng. Ấn tượng của Thần Niên đối với Vân Sinh rất tốt, lại nghĩ đó là em gái của Phong Quân Dương, nên có thêm ba phần thân thiết, nghe vậy trong nàng cũng cảm thấy vui vẻ, lập tức vứt cây bút lông trong tay đi, nói: “Vậy chúng ta mau cùng đi đón nàng ấy đi.”
Phản ứng của nàng như vậy khiến Phong Quân Dương có chút ngạc nhiên, ngẩn người ra một thoáng rồi lại mỉm cười, đứng dậy khỏi chiếc sập mềm nói; “Được, chúng ta cùng đi.”
Thần Niên đi theo hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Biểu muội của chàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lớn hay nhỏ hơn ta?”.
Phong Quân Dương nghĩ một lát, rồi đáp: “Muội ấy sinh năm Giạp Ngọ, tuổi con ngựa.”
Thần Niên nghe xong nói: “Vậy là nàng ta nhỏ hơn ta hai tuổi rồi, ta tuổi rồng.”
“Ta biết, Thần Niên, đương nhiên là sinh vào năm Nhâm Thìn rồi.” Phong Quân Dương khẽ cười.”
(Thần Niên còn có nghĩa là năm rồng.)
Hai người còn chưa ra đến cửa phủ, thì Vân Sinh đã từ bên ngoài chạy ào vào, theo sát phía sau là Trịnh Luân và đám thị vệ, vẫn còn cách một khoảng rất xa nhưng đã nhìn thấy Phong Quân Dương, giương tay lên cao giọng gọi: “Biểu ca!”.
Phong Quân Dương nghe xong quay đầu lại nhìn nàng, thấy khóe môi nàng đang nhẹ nhàng cong lên, đầu mày khóe mắt đều mang theo vẻ đắc ý dào dạt, trong vẻ ranh mãnh lại lộ ra tính khí trẻ con không thể giấu được. Hắn nhìn đến mức nhịp tim xao động, chẳng nghĩ ngợi gì nữa nghiêng mặt sang ghé sát lại hôn lên môi nàng. Thần Niên ngây người, đợi đến khi cánh môi Phong Quân Dương chạm vào nàng mới phản ứng lại được. Tuy rằng hai người gắn bó không rời, nhưng chỉ trong lúc đêm tối không có ai, nay trước mặt người khác Phong Quân Dương lại làm những chuyện lộ liễu như vậy, khiến khuôn mặt Thần Niên nhất thời xấu hổ đỏ ửng, đấm hắn một cái rồi nhảy từ trên lưng hắn xuống.
Phong Quân Dương không nhịn được bật cười. Hắn quay đầu nhìn về chỗ cửa lớn, thấy đám người Thuận Bình đều đang cúi đầu làm việc của mình, không một ai nhìn về chỗ bọn họ cả, liền đưa ngón trỏ đặt trước môi mình có ý bảo Thần Niên đừng có lên tiếng, rồi bước tới nắm tay nàng, lén chạy vào trong phủ.
Đầu tiên hai người chỉ sải bước, sau đó không biết là ai đã chạy trước, lôi kéo nhau, càng chạy càng nhanh, cuối cùng trở thành nắm tay nhau cùng chạy.
Gió vờn qua trước mặt, mang theo mùi hoa thơm nồng nàn say đắm, thấm đẫm cõi lòng, vui sướng vô cùng.
Phong Quân Dương đã quên mất đã bao lâu rồi mới để bản thân thoải mái như lúc này, hình như là từ lúc chị cả gả đến nơi xa, hắn được lập trở thành Thế tử gia Vân Tây, hắn đã quên mất hương vị khi được bật cười sảng khoái và khi được thỏa sức chạy nhảy. Nhưng giờ, hắn lại giống như được quay về khoảng thời gian rất lâu trước kia, không cần phải để ý tới thân phận của bản thân, không cần phải che giấu tâm tư của bản thân, có thể để lộ con người chân thực nhất của bản thân trước mặt Thần Niên.
Hai người như những đứa trẻ chạy về nơi ở, thở hổn hển ôm chặt lấy nhau. Hai tay Thần Niên ôm chặt lấy eo Phong Quân Dương, ngửa đầu lên sùng bái nhìn hắn, kinh ngạc thốt lên: “A Sách, chàng thật lợi hại, chàng là người lợi hại nhất ta từng gặp! A Sách, sao chàng có thể tính toán tất cả mọi chuyện chuẩn xác như thế?”.
Sự sùng bái đầy chân thành không gì có thể sánh được của tình nhân càng khiến tâm tình người ta thấy sung sướng, Phong Quân Dương cúi đầu tì trán lên trán Thần Niên, trong lòng vừa vui vẻ vừa đắc ý. Hồi lâu sau, mới than khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Thần Niên, thực ra trong lòng ta vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng trong đó có một mắt xích nào đó tính toán không đúng, sợ rằng phía Hạ Trạch không đoạt được Nghi Bình, sợ rằng hắn không thể nào khống chế được Dương Thành, cũng sợ Tiết Thịnh Anh không thể dẫn binh tới, sợ người Thanh Châu nhìn ra được kế hoạch của ta, sợ ám vệ Vân Tây không thể xông ra từ trong thành, sợ Tiết Thịnh Anh không lấy được thành Thanh Châu……”
Thần Niên không để hắn nói hết, kiễng chân lên ngửa đầu dùng môi chặn những lời sau đó của hắn lại.
Thời khắc đó, nàng đang đắm chìm trong mối tình đầu, ngây thơ mà nồng nàn, không hiểu đời là gì, tưởng rằng chỉ cần yêu nhau thì có thể ở bên nhau mãi mãi. Còn hắn đang trong thời niên thiếu sốc nổi, lại đương lúc hăng hái, chỉ cảm thấy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay. Môi răng gắn bó, trằn trọc quấn quýt, làm những chuyện vui vẻ cùng với người mình yêu, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên thế gian này.
Rất lâu sau này, mỗi khi Phong Quân Dương nhớ tới đây vẫn luôn ngơ ngẩn, dù giờ đã có trong tay một nửa giang sơn, nhưng không có nàng bên cạnh, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Ngày mùng chín tháng năm, Dương Thành nhận được tin Thanh Châu bị chiếm, tức giận đến nôn ra máu, không quan tâm gì đến chuyện tranh đoạt Nghi Bình với Hạ Trạch nữa, lệnh cho đại quân ngay trong đêm quay trở về Thanh Châu, thề chết cũng phải đòi lại thành Thanh Châu. Ngày hai mươi ba, khi đại quân đi qua đèo Phi Long thì gặp phải mai phục của Tiết Thịnh Anh. Tiết Thịnh Anh lệnh cho binh sĩ đóng giả làm thành đám sơn phỉ trong trại Thanh Phong, đầu tiên châm một đám cháy thật lớn, dùng cung tên giết chết rất nhiều người ngựa của Dương Thành, cuối cùng mới xông từ trên sườn núi xuống chém giết.
Trong trận hỗn chiến ấy, có một sát thủ áo đen xâm nhập vào trong đội quân của Dương Thành, sau khi đột nhiên mạnh mẽ xông ra chặn đánh liền chém rơi đầu Dương Thành khỏi ngựa, Dương Thành chỉ tay vào người mặc áo đen chỉ kịp thốt lên một tiếng “Kiều”, rồi tắt thở bỏ mạng. Chủ tướng bị giết, quân Thanh Châu lập tức đại loạn, một bộ phận binh mã liền đầu hàng, số khác có phó tướng dẫn mấy ngàn tàn binh chạy men theo đèo Phi Long đi về phía Đông, vừa mới tới lãnh thổ Ký Châu lại gặp phải sự mai phục tấn công của Tiết Thịnh Hiển, toàn quân bị tiêu diệt.
Quân chủ lực của Thanh Châu đã không còn, số binh mã còn lại cũng đồng loạt tan rã, ai nấy đi tìm chủ mới. Dương Thành người từng xưng bá một phương ở Giang Bắc, suýt chút nữa định chiếm luôn hai châu Thanh Ký cùng với toàn quân Thanh Châu đến đây là tiêu vong, thành Thanh Châu cũng theo đó mà đổi chủ, trở thành vật sở hữu của Tiết gia. Lúc đầu Tiết Trực gặp chuyện mất mạng, người đời đều nói hai người con của Tiết gia không hợp nhau, Ký Châu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay người khác, ai ngờ Tiết gia không những không mất Ký Châu, mà Tiết Thịnh Anh còn chiếm được Thanh Châu. Hai huynh đệ họ Tiết mỗi người giữ một châu, lại còn bắt tay làm hòa.
“Dương Thành tuy là có hùng tâm tráng chí, nhưng làm người lại không đủ nhẫn tâm tuyệt tình, trở thành kẻ đứng trên cao, hoặc là không làm, hoặc là làm thật dứt khoát, điều đại kỵ nhất chính là nhìn trước ngó sau, do dự thiếu quyết đoán, lại quá mức coi trọng thanh danh, đến cuối cùng chỉ có thể tổn hại đến chính mạng sống của mình.”
Thần Niên nằm sấp trên thư án cầm bút viết chữ, nghe vậy liền nhìn về phía Phong Quân Dương đang tự rót tự uống trên sập mềm, ngạc nhiên hỏi: “Dương Thành làm vậy vẫn chưa đủ tuyệt tình sao? Ta cảm thấy ông ta lòng đủ độc ác thủ đoạn đủ tàn nhẫn rồi, chỉ là hơi kém may mắn một chút thôi.”
Phong Quân Dương khẽ cười một lúc, “Đây không hoàn toàn là do kém may mắn.”
Thần Niên nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Cũng phải, nếu ta là ông ta, thì còn lâu mới đi đánh Tiết Thịnh Anh, có sao đi nữa cũng phải nghĩ cách đoạt lại Ký Châu từ trong tay Tiết Thịnh Hiển trước mới phải, chàng nói có đúng không?”.
“Phải mà cũng không phải.” Phong Quân Dương uống cạn chỗ rượu trong chén, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Thần Niên, cười khẽ nói: “Nàng qua đây, ta sẽ nói cho nàng nghe hắn đã làm không đúng chỗ nào.”
Thần Niên chun chun mũi với hắn, cười nói: “Ta còn lâu mới trúng kế của chàng!”.
Hai người đang cười nói, thì Thuận Bình từ bên ngoài vội vàng bước vào, đến bên cạnh Phong Quân Dương ghé vào tai nói gì đó. Lông mày Phong Quân Dương thoáng chau lại, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Thần Niên đang ở trước thư án, thấy nàng cũng vừa hay đang nhìn mình, liền mỉm cười, nói: “Cho dù trong lòng có vô cùng tò mò đi chăng nữa cũng nên làm ra vẻ hoàn toàn không để ý đến, tốt nhất là nên quay người lại tiếp tục luyện viết chữ của nàng, chỉ cần dỏng tai lên nghe thật cẩn thận là được rồi.”
Thần Niên nhếch miệng lên cười cười với hắn, nhanh chóng tiếp thu quay người lại tiếp tục luyện chữ.
Phong Quân Dương xua xua tay tỏ ý cho Thuận Bình lui ra ngoài, dừng lại một lúc, mới nói với Thần Niên: “Vân Sinh tới rồi, vừa vào cổng phía Nam thành, chỉ lát nữa thôi là tới.”
Thần Niên nhớ tới vị biểu tiểu thư với nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, hồi đầu khi nàng bị Phong Quân Dương bắt ở đèo Phi Long, vị biểu tiểu thư đó còn từng nói đỡ không ít những lời tốt đẹp cho nàng. Ấn tượng của Thần Niên đối với Vân Sinh rất tốt, lại nghĩ đó là em gái của Phong Quân Dương, nên có thêm ba phần thân thiết, nghe vậy trong nàng cũng cảm thấy vui vẻ, lập tức vứt cây bút lông trong tay đi, nói: “Vậy chúng ta mau cùng đi đón nàng ấy đi.”
Phản ứng của nàng như vậy khiến Phong Quân Dương có chút ngạc nhiên, ngẩn người ra một thoáng rồi lại mỉm cười, đứng dậy khỏi chiếc sập mềm nói; “Được, chúng ta cùng đi.”
Thần Niên đi theo hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Biểu muội của chàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lớn hay nhỏ hơn ta?”.
Phong Quân Dương nghĩ một lát, rồi đáp: “Muội ấy sinh năm Giạp Ngọ, tuổi con ngựa.”
Thần Niên nghe xong nói: “Vậy là nàng ta nhỏ hơn ta hai tuổi rồi, ta tuổi rồng.”
“Ta biết, Thần Niên, đương nhiên là sinh vào năm Nhâm Thìn rồi.” Phong Quân Dương khẽ cười.”
(Thần Niên còn có nghĩa là năm rồng.)
Hai người còn chưa ra đến cửa phủ, thì Vân Sinh đã từ bên ngoài chạy ào vào, theo sát phía sau là Trịnh Luân và đám thị vệ, vẫn còn cách một khoảng rất xa nhưng đã nhìn thấy Phong Quân Dương, giương tay lên cao giọng gọi: “Biểu ca!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.