Quyển 1 - Chương 95: Rảnh rỗi nói chuyện phiếm
Tiên Chanh
08/01/2016
Thần Niên nghe ra giọng nói của Trịnh Luân, bèn lên tiếng đáp: “Là ta.”
Trịnh Luân đứng ở bên ngoài, cách đó khá xa, dường như có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn gạt một cành liễu rủ xuống rồi bước qua đó. Thần Niên vội vàng từ dưới đất đứng dậy, luống cuống lau nước mắt vương trên mặt đi, nói với hắn: “Trịnh thống lĩnh, là ta, Tạ Thần Niên.”
Trịnh Luân đứng cách Thần Niên vài bước liền dừng lại, hỏi: “Tạ cô nương? Cô làm gì ở đây vậy?”.
“Không có gì, chỉ ngồi một mình vậy thôi.” Thần Niên đáp, nàng ngừng lại một thoáng, lại hỏi: “Ngài từ chỗ A Sách tới đây à?”.
“Phải.” Trịnh Luân trả lời ngắn gọn, sau đó không nói gì thêm. Hắn có ấn tượng cực kỳ không tốt với Thần Niên, lúc mới đầu chỉ là cảm thấy lời nói và cử chỉ của nàng quá lỗ mãng, với ai cũng cười nói cợt nhả được, về sau lại thấy nàng và Diệp Tiểu Thất thân mật trước mặt người khác, nên trong lòng nhận định hành vi của nàng không đứng đắn. Ai ngờ lúc gặp lại, loáng cái nàng đã trở thành cơ thiếp của Thế tử gia. Hành vi này, trong mắt hắn đã bị coi là buông thả lả lơi rồi. Vậy mà Thế tử gia lại vẫn thích nàng ta, còn vì nàng ta mà lạnh nhạt với Vân Sinh tiểu thư.
Nghĩ đến đây, hàng mày kiếm của Trịnh Luân bất giác cau lại, hờ hững nói: “Nếu Tạ cô nương không có dặn dò gì khác, thì Trịnh Luân xin lui xuống trước.”
Nhưng Thần Niên lại lên tiếng gọi hắn lại, chần chừ một lúc, mới hỏi: “Trịnh thống lĩnh, tối nay A Sách mở tiệc đón tiếp những ai vậy?”.
Trịnh Luân đáp: “Thập nhị công tử của Hạ gia, Tiết tướng quân và tiểu thư của Tiết gia, còn có Vân Sinh tiểu thư nữa.”
Thần Niên đã loáng thoáng nghe được tiếng con gái cười nói ở bên đó, còn tưởng là tiếng phụ nữ ca hát góp vui cho buổi tiệc, không ngờ lại là Vân Sinh và tiểu thư của Tiết gia. Nàng nghe vậy ngây người, hỏi: “Không phải là người ở trong quân sao?”.
“Không phải.” Trịnh Luân đáp.
Thần Niên mím mím môi, xoay người lại đi thẳng tới bên tiểu viện của Phong Quân Dương, bóng Trịnh Luân đột nhiên xẹt qua, ngay lập tức người đã đứng chắn ngay trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi: “Tạ cô nương, cô định đi đâu?”.
Thần Niên đáp: “Ta đi tìm A Sách.”
Trịnh Luân lạnh giọng nói: “Cô không thể đi được.”
Thần Niên rất ngạc nhiên, liền ngước mắt lên nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: “Đã không phải là mở tiệc đón tiếp người trong quân, lại có bọn Vân Sinh ở đó, tại sao ta không thể đến?”.
Trịnh Luân có chút chán ghét cau mày, nhủ thầm cô gái này thật đúng là không biết tốt xấu, người có thân phận như nàng ta sao có thể so sánh với tiểu thư Vân Sinh được. Hắn không muốn nhiều lời với nàng, chỉ nói một cách đơn giản: “Cô không giống tiểu thư Vân Sinh, Thế tử gia đã không dặn cô qua bên đó, thì cô không thể đi.”
Lửa giận Thần Niên đè xuống đáy lòng bị một câu nói này của hắn khơi lên, bực bội nói: “Dựa vào đâu mà ta phải nghe theo lời dặn dò của hắn? Ta muốn đi đâu thì đi đó, ai có thể cản được ta chứ?”.
Nói đoạn nàng liền vươn tay gạt Trịnh Luân ra, Trịnh Luân hơi nghiêng người nhảy sang bên cạnh một bước đã tránh được tay nàng, Thần Niên nhân cơ hôi này lách qua người hắn, nhưng đi chưa được bao xa đã lại bị hắn cản lại. Thần Niên nổi cáu, lạnh giọng hỏi hắn: “Trịnh Luân, ngài muốn làm gì?”.
Trịnh Luân cũng không thể lý giải được tại sao mình lại có hành động đó, chỉ nhủ thầm không muốn để Thần Niên đến buổi tiệc. Trong lòng hắn, hai người Thế tử gia và tiểu thư Vân Sinh mới là mối lương duyên hiếm gặp, cô gái này ương ạnh chen vào giữa, sẽ chỉ phá hỏng mối nhân duyên này mà thôi. Huống hồ một cô gái tốt như tiểu thư Vân Sinh, sao thể chịu được sự ức hiếp của người khác? Trịnh Luân trong lòng thiên vị, nên lời thốt ra cũng vô cùng khó nghe, “Tạ cô nương, mong cô nương hãy tự trọng. Thế tử gia đã không lệnh cho cô đến buổi tiệc, thì mong cô……”
Thần Niên vô cùng tức giận, không đợi hắn nói xong đã vung tay đánh về phía hắn. Trịnh Luân không muốn động thủ với nàng, nên chỉ dùng hay tay trái phải gạt tránh đi. Thần Niên thấy thế lại càng tức, tay tung ra các chiêu thức càng lúc càng lợi hại, chỉ là công phu của nàng kém hơn Trịnh Luân rất nhiều, liên tiếp mấy chiêu liền, đến ngay cả góc áo của Trịnh Luân cũng không chạm đến được.
Giằng co hồi lâu, lại nghe thấy có tiếng người từ xa truyền đến, hai người đều bất giác ngẩn ra, Thần Niên là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, tranh thủ thời cơ giáng một chưởng xuống ngực Trịnh Luân. Cú ra đòn này của nàng cũng khá nặng, khiến Trịnh Luân nổi cáu, vươn tay ra kẹp chặt hai bên cánh tay của nàng, kéo nàng nấp ra phía sau rặng liễu, quát khẽ: “Không được lên tiếng!”.
Thần Niên trước giờ không phải người thích ngoan ngoãn nghe lời, lại ỷ thế hắn không dám làm mình bị thương, lên ngoác miệng ra định phản bác, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, thì ngón tay của Trịnh Luân đã bóp lấy cổ họng nàng, lực đạo chỉ hơi nhả ra thôi mà nàng đã lập tức không thốt lên được tiếng nào.
Tiếng nói chuyện phía xa xa càng lúc càng đến gần, hai thị nữ tay xách đèn lồng, một người ôm một vò rượu nho nhỏ, đi men theo con đường mòn quanh co. Chỉ nghe thấy tiếng của nàng thị nữ cầm lồng đèn than khẽ: “Ôi, cô không biết cô nương của bọn ta đã bao lâu rồi không được vui vẻ như vậy đâu. Kể từ khi lão tướng quân gặp nạn, thì không nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô nương bọn ta nữ, phu nhân của bọn ta thì cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt, chỉ sợ Nhị công tử gả bừa cô nương của bọn ta cho người khác.”
Cô gái kia liên lên tiếng khuyên nhủ: “Không phải đã thoát được ra rồi sao, sau này sẽ ổn thôi, chờ đến khi tới được Thịnh Đô rồi, mọi việc tất sẽ có Quý phi nương nương làm chủ cho.”
Nàng thị nữ xách đèn lồng nghe vậy thả chậm bước chân lại, đè giọng xuống hỏi nhỏ: “Thoát được ra thì sao chứ? Quý phi nương nương có tốt đến mấy, suy cho cùng cũng là tỉ muội cách đến mấy đời, huống hồ lại không còn lão tướng quân làm chỗ dựa, còn có thể có mối lương duyên nào nữa đây?”.
“Tóm lại cũng sẽ là một công tử thế gia nào đó thôi.” Người còn lại an ủi nói.
“Khác biệt giữa các công tử thế gia cũng lớn lắm, thiên hạ có mấy vị công tử thế gia bì được với Thế tử gia và Hạ thập nhị công tử của các cô chứ?” Nàng thị nữ xách đèn lồng dùng tay chỉ chỉ về phía tiểu viện của Phong Quân Dương, nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, “Cũng chỉ có cô nương nhà cô là số tốt, có một đường huynh còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, người còn lại là vị hôn phu tương lai chắc chắn như ván đã đóng thuyền.”
Nàng thị nữ ôm vò rượu vội vàng thấp giọng nạt: “Đừng có nói vớ vẩn, những lời này đâu phải chỗ nào cũng nói tùy tiện được.”
“Vớ vẩn? Câu nào vớ vẩn? Ai cũng biết Thế tử gia cho đến giờ vẫn chưa lấy ai, chỉ chờ cô nương đến tuối cập kê nhà cô. Hai nhà Phong Hạ các cô nhất định là muốn liên hôn, hai người trai tài gái sắc, lại là anh em chị em bên ngoại với nhau, một đôi trời sinh, cái này thì có gì mà không thể nói? Ta còn nghe nói chỉ chờ Thế tử gia quay về Vân Tây là sẽ tới Thái Hưng các cô cầu thân đấy!”.
Nàng thị nữ ôm vò rượu kéo cô gái đi cùng lại, nhìn ngó trước sau một hồi, mới thì thào đáp: “Ấy, cô vừa mới tới nên không biết, hiện giờ bên cạnh Thế tử gia có một cô gái giang hồ, Thế tử gia yêu thương bảo vệ cô gái ấy như con ngươi của bản thân, hoàn toàn không màng đến quy củ tôn ti, lại còn muốn cô nương của bọn ta gọi cô gái ấy là tỉ tỉ nữa. Thế nhưng cô nương nhà bọn ta lại khờ đến không thể khờ hơn, nhìn ai cũng thấy đó là người tốt, Thế tử gia vừa nói vậy, cô ấy liền thật sự ngây thơ đi gọi người ta là tỉ tỉ.”
Cô gái đi cùng xì một cái đầy khinh thường: “Chẳng qua chỉ là một cô nàng lẳng lơ mồi chài người khác mà thôi, mấy thứ đồ chơi đó, bên người vị công tử nào mà không có? Yên tâm đi, không cần cô nương nhà cô phải lo lắng, sẽ sớm bị người khác đuổi đi thôi.”
“Không giống như có thể bị đuổi đi đâu, Thế tử gia thực sự rất yêu chiều nàng ta, nghe nói trước đó đã ở chung với nhau, dính với nhau như hình với bóng, dạo gần đây mới đỡ hơn một tí, phân cho nàng ta một tiểu viện khác để ở.”
“Đó không phải là yêu chiều mà là không coi trọng!” Nàng thị nữ đó cười lạnh nói, “Cô nghĩ thử xem, nếu như thật sự muốn nạp nàng ta làm thiếp, thì sao lại không quan tâm đến danh tiếng của nàng ta, cứ công khai giữ ở trong nhà như thế? Ta thấy chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong lúc Thế tử gia buồn chán mà thôi, vì có chút hoang dã do ở trong núi ra, nên Thế tử gia mới nhất thời cảm thấy mới lạ.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện đi xa dần, mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa, Trịnh Luân mới không kìm được thở phào nhẹ nhõm, đang muôn thả lỏng sự khống chế với Thần Niên ra, thì đột nhiên có một giọt nước rơi xuống tay, khiến hắn ngẩn người, lúc đó mới hiểu ra đó là nước mắt của Thần Niên. Hắn chợt nhận ra giọt nước mắt ấy nóng đến bỏng tay, liền hoảng hốt thả lòng bàn tay đang kiềm chặt cổ họng Thần Niên ra, lùi lại sau một bước.
Giọng nói của Thần Niên loáng chút run rẩy, hỏi hắn: “Phong Quân Dương sẽ lấy Vân Sinh sao?”.
Không biết vì sao, vừa nãy Trịnh Luân còn ôm nỗi bất bình cho Vân Sinh, thì giờ lại cảm thấy Thần Niên cũng vô cùng đáng thương, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của nàng thế nào.
Thần Niên lách qua người hắn, sải bước xông ra ngoài, Trịnh Luân đang định ngăn lại, thì tay nàng đã xẹt lướt qua phần thắt lưng của hắn, cổ tay vừa lật, thì thấy vài cây phi tiêu kẹp trong lòng bàn tay sáng lên lấp lánh, lạnh lùng quát: “Trịnh Luân, nếu ngươi còn tiếp tục ngăn cản ta, thì đừng trách ta không khách khí!”.
Miệng nàng tuy nói vậy, nhưng mấy cây phi tiêu trên tay đã không khách khí bắn thẳng ra, tranh thủ khoảng trống lúc Trịnh Luân tránh né phi tiêu, Thần Niên liền xông ra con đường rải đá, hét lớn: “Có thích khách! Có thích khách!”.
Trong lòng Trịnh Luân cả kinh, ngàn vạn lần không ngờ Thần Niên sẽ hét lên những câu như vậy. Những ám vệ đang trực khắp bốn phía xung quanh bị giật mình, lập tức có một vài bóng người vụt phi nhanh tới, Thần Niên chỉ vào Trịnh Luân đang ở trong bóng râm của rặng liễu hét to với đám ám vệ đang lao đến “Thích khách ở trong đó.”
Đám ám vệ không chút nghi ngờ lời nàng nói, vội vàng tuốt gươm tấn công về phía trước. Trịnh Luân phẫn nộ, một chưởng đánh lui mấy tên ám vệ xông đến gần, lạnh lùng quát: “Là ta.”
Cánh ám vệ trước sau đuổi đến đều nhất loạt ngẩn người, bối rối hỏi: “Trịnh thống lĩnh?”.
Trịnh Luân mặt mũi sầm sì gạt đám người ra, thì đã thấy bóng lưng Thần Niên sớm ở phía xa rồi, có đuổi theo cũng không thể chặn nàng lại được nữa, bất lực đành phải bỏ cuộc.
Thần Niên vốn sợ Trịnh Luân lại đuổi theo ngăn cản, nên cứ mải miết phi thẳng tới ngoài tiểu viện của Phong Quân Dương, vừa hay gặp được Thuận Bình dẫn theo vài thị vệ đang gấp gáp từ bên trong đi ra, Thuận Bình thấy Thần Niên vội vã chạy tới, còn tưởng nàng thật sự gặp phải thích khách, cuống quýt hỏi: “Tạ cô nương, thích khách ở đâu?”.
Thần Niên giơ tay chỉ chỉ về phía sau lưng, không thèm nghĩ ngợi vội nói: “Ở chỗ rặng liễu kia kìa, thích khách vô cùng lợi hại, Trịnh Luân bị trọng thương rồi, ngươi mau qua đó đi!”.
Nghe nói đến cả Trịnh Luân cũng bị trọng thương, sắc mặt Thuận Bình tái mét, lập tức không quan tâm đến việc phải cẩn thận suy xét, lo lắng nói: “Tạ cô nương mau đến chỗ Thái tử gia đi, tiểu nhân dẫn người qua đó xem thử.”
Thần Niên gật gật đầu, bước nhanh vào trong tiểu viện. Vì đang là đêm hè, nên yến tiệc không được tổ chức bên trong phòng chính, mà ở lương đình trong hậu viện. Thần Niên men theo hành lang quanh co, vừa bước lên cây cầu đá đã nhìn thấy khung cảnh trong lương đình.
Trong đình chỉ bố trí một bàn tiệc, ngồi xung quanh là một vài nam nữ trẻ tuổi, Phong Quân Dương ở chính giữa, chia ra hai bên là Hạ Trạch và Tiết Thịnh Anh, tiếp theo đó là Vân Sinh và một thiếu nữ khác trông rất lạ, tuổi trạc với Vân Sinh, mặc một bộ váy áo rất đơn giản, đang ghé lại gần thì thầm chuyện gì đó với Vân Sinh.
Nói là tiệc rượu, nhưng trong năm người lại có đến ba người không thể uống rượu, Tiết Thịnh Anh và Tiết Nhàn Nhi đang trong thời kỳ để tang, Phong Quân Dương vì lý do thân thể lại càng không thể uống một giọt nào, cầm chén trà giống huynh muội Tiết thị cho hợp với tình hình. Hạ Trạch nhấc một vò rượu lên tự rót cho mình một chén, nhìn mọi người ngồi xung quanh một lượt, cuối cùng nâng chén cười nói với Vân Sinh: “Ba người kia đều là để trang trí, chỉ có huynh muội chúng ta cùng uống với nhau thôi.”
Nhưng Vân Sinh lại xua tay, dáng vẻ nghiêm trang nói “Thập nhi ca đừng nói mấy lời lung tung đó nữa, hai người chúng ta uống thì chẳng phải thành đấu tranh nội bộ sao? Lợi cho bọn họ được xem náo nhiệt.”
Mọi người đều bật cười, nhưng Phong Quân Dương lại chỉ hơi hơi nhếch khóe môi mà thôi. Hạ Trạch thấy hắn như vậy, liền vươn tay gác lên vai hắn, trong lời nói mang theo cười cợt: “Phong Quân Dương vẫn đang lo lắng chuyện thích khách sao? Đừng nói là hắn không xông được vào, cho dù có thật sự xông vào thật, thì dựa vào ta và Thịnh Anh ở đây, hắn có thể giở được trò gì chứ?”.
Trịnh Luân đứng ở bên ngoài, cách đó khá xa, dường như có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn gạt một cành liễu rủ xuống rồi bước qua đó. Thần Niên vội vàng từ dưới đất đứng dậy, luống cuống lau nước mắt vương trên mặt đi, nói với hắn: “Trịnh thống lĩnh, là ta, Tạ Thần Niên.”
Trịnh Luân đứng cách Thần Niên vài bước liền dừng lại, hỏi: “Tạ cô nương? Cô làm gì ở đây vậy?”.
“Không có gì, chỉ ngồi một mình vậy thôi.” Thần Niên đáp, nàng ngừng lại một thoáng, lại hỏi: “Ngài từ chỗ A Sách tới đây à?”.
“Phải.” Trịnh Luân trả lời ngắn gọn, sau đó không nói gì thêm. Hắn có ấn tượng cực kỳ không tốt với Thần Niên, lúc mới đầu chỉ là cảm thấy lời nói và cử chỉ của nàng quá lỗ mãng, với ai cũng cười nói cợt nhả được, về sau lại thấy nàng và Diệp Tiểu Thất thân mật trước mặt người khác, nên trong lòng nhận định hành vi của nàng không đứng đắn. Ai ngờ lúc gặp lại, loáng cái nàng đã trở thành cơ thiếp của Thế tử gia. Hành vi này, trong mắt hắn đã bị coi là buông thả lả lơi rồi. Vậy mà Thế tử gia lại vẫn thích nàng ta, còn vì nàng ta mà lạnh nhạt với Vân Sinh tiểu thư.
Nghĩ đến đây, hàng mày kiếm của Trịnh Luân bất giác cau lại, hờ hững nói: “Nếu Tạ cô nương không có dặn dò gì khác, thì Trịnh Luân xin lui xuống trước.”
Nhưng Thần Niên lại lên tiếng gọi hắn lại, chần chừ một lúc, mới hỏi: “Trịnh thống lĩnh, tối nay A Sách mở tiệc đón tiếp những ai vậy?”.
Trịnh Luân đáp: “Thập nhị công tử của Hạ gia, Tiết tướng quân và tiểu thư của Tiết gia, còn có Vân Sinh tiểu thư nữa.”
Thần Niên đã loáng thoáng nghe được tiếng con gái cười nói ở bên đó, còn tưởng là tiếng phụ nữ ca hát góp vui cho buổi tiệc, không ngờ lại là Vân Sinh và tiểu thư của Tiết gia. Nàng nghe vậy ngây người, hỏi: “Không phải là người ở trong quân sao?”.
“Không phải.” Trịnh Luân đáp.
Thần Niên mím mím môi, xoay người lại đi thẳng tới bên tiểu viện của Phong Quân Dương, bóng Trịnh Luân đột nhiên xẹt qua, ngay lập tức người đã đứng chắn ngay trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi: “Tạ cô nương, cô định đi đâu?”.
Thần Niên đáp: “Ta đi tìm A Sách.”
Trịnh Luân lạnh giọng nói: “Cô không thể đi được.”
Thần Niên rất ngạc nhiên, liền ngước mắt lên nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: “Đã không phải là mở tiệc đón tiếp người trong quân, lại có bọn Vân Sinh ở đó, tại sao ta không thể đến?”.
Trịnh Luân có chút chán ghét cau mày, nhủ thầm cô gái này thật đúng là không biết tốt xấu, người có thân phận như nàng ta sao có thể so sánh với tiểu thư Vân Sinh được. Hắn không muốn nhiều lời với nàng, chỉ nói một cách đơn giản: “Cô không giống tiểu thư Vân Sinh, Thế tử gia đã không dặn cô qua bên đó, thì cô không thể đi.”
Lửa giận Thần Niên đè xuống đáy lòng bị một câu nói này của hắn khơi lên, bực bội nói: “Dựa vào đâu mà ta phải nghe theo lời dặn dò của hắn? Ta muốn đi đâu thì đi đó, ai có thể cản được ta chứ?”.
Nói đoạn nàng liền vươn tay gạt Trịnh Luân ra, Trịnh Luân hơi nghiêng người nhảy sang bên cạnh một bước đã tránh được tay nàng, Thần Niên nhân cơ hôi này lách qua người hắn, nhưng đi chưa được bao xa đã lại bị hắn cản lại. Thần Niên nổi cáu, lạnh giọng hỏi hắn: “Trịnh Luân, ngài muốn làm gì?”.
Trịnh Luân cũng không thể lý giải được tại sao mình lại có hành động đó, chỉ nhủ thầm không muốn để Thần Niên đến buổi tiệc. Trong lòng hắn, hai người Thế tử gia và tiểu thư Vân Sinh mới là mối lương duyên hiếm gặp, cô gái này ương ạnh chen vào giữa, sẽ chỉ phá hỏng mối nhân duyên này mà thôi. Huống hồ một cô gái tốt như tiểu thư Vân Sinh, sao thể chịu được sự ức hiếp của người khác? Trịnh Luân trong lòng thiên vị, nên lời thốt ra cũng vô cùng khó nghe, “Tạ cô nương, mong cô nương hãy tự trọng. Thế tử gia đã không lệnh cho cô đến buổi tiệc, thì mong cô……”
Thần Niên vô cùng tức giận, không đợi hắn nói xong đã vung tay đánh về phía hắn. Trịnh Luân không muốn động thủ với nàng, nên chỉ dùng hay tay trái phải gạt tránh đi. Thần Niên thấy thế lại càng tức, tay tung ra các chiêu thức càng lúc càng lợi hại, chỉ là công phu của nàng kém hơn Trịnh Luân rất nhiều, liên tiếp mấy chiêu liền, đến ngay cả góc áo của Trịnh Luân cũng không chạm đến được.
Giằng co hồi lâu, lại nghe thấy có tiếng người từ xa truyền đến, hai người đều bất giác ngẩn ra, Thần Niên là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, tranh thủ thời cơ giáng một chưởng xuống ngực Trịnh Luân. Cú ra đòn này của nàng cũng khá nặng, khiến Trịnh Luân nổi cáu, vươn tay ra kẹp chặt hai bên cánh tay của nàng, kéo nàng nấp ra phía sau rặng liễu, quát khẽ: “Không được lên tiếng!”.
Thần Niên trước giờ không phải người thích ngoan ngoãn nghe lời, lại ỷ thế hắn không dám làm mình bị thương, lên ngoác miệng ra định phản bác, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, thì ngón tay của Trịnh Luân đã bóp lấy cổ họng nàng, lực đạo chỉ hơi nhả ra thôi mà nàng đã lập tức không thốt lên được tiếng nào.
Tiếng nói chuyện phía xa xa càng lúc càng đến gần, hai thị nữ tay xách đèn lồng, một người ôm một vò rượu nho nhỏ, đi men theo con đường mòn quanh co. Chỉ nghe thấy tiếng của nàng thị nữ cầm lồng đèn than khẽ: “Ôi, cô không biết cô nương của bọn ta đã bao lâu rồi không được vui vẻ như vậy đâu. Kể từ khi lão tướng quân gặp nạn, thì không nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô nương bọn ta nữ, phu nhân của bọn ta thì cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt, chỉ sợ Nhị công tử gả bừa cô nương của bọn ta cho người khác.”
Cô gái kia liên lên tiếng khuyên nhủ: “Không phải đã thoát được ra rồi sao, sau này sẽ ổn thôi, chờ đến khi tới được Thịnh Đô rồi, mọi việc tất sẽ có Quý phi nương nương làm chủ cho.”
Nàng thị nữ xách đèn lồng nghe vậy thả chậm bước chân lại, đè giọng xuống hỏi nhỏ: “Thoát được ra thì sao chứ? Quý phi nương nương có tốt đến mấy, suy cho cùng cũng là tỉ muội cách đến mấy đời, huống hồ lại không còn lão tướng quân làm chỗ dựa, còn có thể có mối lương duyên nào nữa đây?”.
“Tóm lại cũng sẽ là một công tử thế gia nào đó thôi.” Người còn lại an ủi nói.
“Khác biệt giữa các công tử thế gia cũng lớn lắm, thiên hạ có mấy vị công tử thế gia bì được với Thế tử gia và Hạ thập nhị công tử của các cô chứ?” Nàng thị nữ xách đèn lồng dùng tay chỉ chỉ về phía tiểu viện của Phong Quân Dương, nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, “Cũng chỉ có cô nương nhà cô là số tốt, có một đường huynh còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, người còn lại là vị hôn phu tương lai chắc chắn như ván đã đóng thuyền.”
Nàng thị nữ ôm vò rượu vội vàng thấp giọng nạt: “Đừng có nói vớ vẩn, những lời này đâu phải chỗ nào cũng nói tùy tiện được.”
“Vớ vẩn? Câu nào vớ vẩn? Ai cũng biết Thế tử gia cho đến giờ vẫn chưa lấy ai, chỉ chờ cô nương đến tuối cập kê nhà cô. Hai nhà Phong Hạ các cô nhất định là muốn liên hôn, hai người trai tài gái sắc, lại là anh em chị em bên ngoại với nhau, một đôi trời sinh, cái này thì có gì mà không thể nói? Ta còn nghe nói chỉ chờ Thế tử gia quay về Vân Tây là sẽ tới Thái Hưng các cô cầu thân đấy!”.
Nàng thị nữ ôm vò rượu kéo cô gái đi cùng lại, nhìn ngó trước sau một hồi, mới thì thào đáp: “Ấy, cô vừa mới tới nên không biết, hiện giờ bên cạnh Thế tử gia có một cô gái giang hồ, Thế tử gia yêu thương bảo vệ cô gái ấy như con ngươi của bản thân, hoàn toàn không màng đến quy củ tôn ti, lại còn muốn cô nương của bọn ta gọi cô gái ấy là tỉ tỉ nữa. Thế nhưng cô nương nhà bọn ta lại khờ đến không thể khờ hơn, nhìn ai cũng thấy đó là người tốt, Thế tử gia vừa nói vậy, cô ấy liền thật sự ngây thơ đi gọi người ta là tỉ tỉ.”
Cô gái đi cùng xì một cái đầy khinh thường: “Chẳng qua chỉ là một cô nàng lẳng lơ mồi chài người khác mà thôi, mấy thứ đồ chơi đó, bên người vị công tử nào mà không có? Yên tâm đi, không cần cô nương nhà cô phải lo lắng, sẽ sớm bị người khác đuổi đi thôi.”
“Không giống như có thể bị đuổi đi đâu, Thế tử gia thực sự rất yêu chiều nàng ta, nghe nói trước đó đã ở chung với nhau, dính với nhau như hình với bóng, dạo gần đây mới đỡ hơn một tí, phân cho nàng ta một tiểu viện khác để ở.”
“Đó không phải là yêu chiều mà là không coi trọng!” Nàng thị nữ đó cười lạnh nói, “Cô nghĩ thử xem, nếu như thật sự muốn nạp nàng ta làm thiếp, thì sao lại không quan tâm đến danh tiếng của nàng ta, cứ công khai giữ ở trong nhà như thế? Ta thấy chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong lúc Thế tử gia buồn chán mà thôi, vì có chút hoang dã do ở trong núi ra, nên Thế tử gia mới nhất thời cảm thấy mới lạ.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện đi xa dần, mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa, Trịnh Luân mới không kìm được thở phào nhẹ nhõm, đang muôn thả lỏng sự khống chế với Thần Niên ra, thì đột nhiên có một giọt nước rơi xuống tay, khiến hắn ngẩn người, lúc đó mới hiểu ra đó là nước mắt của Thần Niên. Hắn chợt nhận ra giọt nước mắt ấy nóng đến bỏng tay, liền hoảng hốt thả lòng bàn tay đang kiềm chặt cổ họng Thần Niên ra, lùi lại sau một bước.
Giọng nói của Thần Niên loáng chút run rẩy, hỏi hắn: “Phong Quân Dương sẽ lấy Vân Sinh sao?”.
Không biết vì sao, vừa nãy Trịnh Luân còn ôm nỗi bất bình cho Vân Sinh, thì giờ lại cảm thấy Thần Niên cũng vô cùng đáng thương, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của nàng thế nào.
Thần Niên lách qua người hắn, sải bước xông ra ngoài, Trịnh Luân đang định ngăn lại, thì tay nàng đã xẹt lướt qua phần thắt lưng của hắn, cổ tay vừa lật, thì thấy vài cây phi tiêu kẹp trong lòng bàn tay sáng lên lấp lánh, lạnh lùng quát: “Trịnh Luân, nếu ngươi còn tiếp tục ngăn cản ta, thì đừng trách ta không khách khí!”.
Miệng nàng tuy nói vậy, nhưng mấy cây phi tiêu trên tay đã không khách khí bắn thẳng ra, tranh thủ khoảng trống lúc Trịnh Luân tránh né phi tiêu, Thần Niên liền xông ra con đường rải đá, hét lớn: “Có thích khách! Có thích khách!”.
Trong lòng Trịnh Luân cả kinh, ngàn vạn lần không ngờ Thần Niên sẽ hét lên những câu như vậy. Những ám vệ đang trực khắp bốn phía xung quanh bị giật mình, lập tức có một vài bóng người vụt phi nhanh tới, Thần Niên chỉ vào Trịnh Luân đang ở trong bóng râm của rặng liễu hét to với đám ám vệ đang lao đến “Thích khách ở trong đó.”
Đám ám vệ không chút nghi ngờ lời nàng nói, vội vàng tuốt gươm tấn công về phía trước. Trịnh Luân phẫn nộ, một chưởng đánh lui mấy tên ám vệ xông đến gần, lạnh lùng quát: “Là ta.”
Cánh ám vệ trước sau đuổi đến đều nhất loạt ngẩn người, bối rối hỏi: “Trịnh thống lĩnh?”.
Trịnh Luân mặt mũi sầm sì gạt đám người ra, thì đã thấy bóng lưng Thần Niên sớm ở phía xa rồi, có đuổi theo cũng không thể chặn nàng lại được nữa, bất lực đành phải bỏ cuộc.
Thần Niên vốn sợ Trịnh Luân lại đuổi theo ngăn cản, nên cứ mải miết phi thẳng tới ngoài tiểu viện của Phong Quân Dương, vừa hay gặp được Thuận Bình dẫn theo vài thị vệ đang gấp gáp từ bên trong đi ra, Thuận Bình thấy Thần Niên vội vã chạy tới, còn tưởng nàng thật sự gặp phải thích khách, cuống quýt hỏi: “Tạ cô nương, thích khách ở đâu?”.
Thần Niên giơ tay chỉ chỉ về phía sau lưng, không thèm nghĩ ngợi vội nói: “Ở chỗ rặng liễu kia kìa, thích khách vô cùng lợi hại, Trịnh Luân bị trọng thương rồi, ngươi mau qua đó đi!”.
Nghe nói đến cả Trịnh Luân cũng bị trọng thương, sắc mặt Thuận Bình tái mét, lập tức không quan tâm đến việc phải cẩn thận suy xét, lo lắng nói: “Tạ cô nương mau đến chỗ Thái tử gia đi, tiểu nhân dẫn người qua đó xem thử.”
Thần Niên gật gật đầu, bước nhanh vào trong tiểu viện. Vì đang là đêm hè, nên yến tiệc không được tổ chức bên trong phòng chính, mà ở lương đình trong hậu viện. Thần Niên men theo hành lang quanh co, vừa bước lên cây cầu đá đã nhìn thấy khung cảnh trong lương đình.
Trong đình chỉ bố trí một bàn tiệc, ngồi xung quanh là một vài nam nữ trẻ tuổi, Phong Quân Dương ở chính giữa, chia ra hai bên là Hạ Trạch và Tiết Thịnh Anh, tiếp theo đó là Vân Sinh và một thiếu nữ khác trông rất lạ, tuổi trạc với Vân Sinh, mặc một bộ váy áo rất đơn giản, đang ghé lại gần thì thầm chuyện gì đó với Vân Sinh.
Nói là tiệc rượu, nhưng trong năm người lại có đến ba người không thể uống rượu, Tiết Thịnh Anh và Tiết Nhàn Nhi đang trong thời kỳ để tang, Phong Quân Dương vì lý do thân thể lại càng không thể uống một giọt nào, cầm chén trà giống huynh muội Tiết thị cho hợp với tình hình. Hạ Trạch nhấc một vò rượu lên tự rót cho mình một chén, nhìn mọi người ngồi xung quanh một lượt, cuối cùng nâng chén cười nói với Vân Sinh: “Ba người kia đều là để trang trí, chỉ có huynh muội chúng ta cùng uống với nhau thôi.”
Nhưng Vân Sinh lại xua tay, dáng vẻ nghiêm trang nói “Thập nhi ca đừng nói mấy lời lung tung đó nữa, hai người chúng ta uống thì chẳng phải thành đấu tranh nội bộ sao? Lợi cho bọn họ được xem náo nhiệt.”
Mọi người đều bật cười, nhưng Phong Quân Dương lại chỉ hơi hơi nhếch khóe môi mà thôi. Hạ Trạch thấy hắn như vậy, liền vươn tay gác lên vai hắn, trong lời nói mang theo cười cợt: “Phong Quân Dương vẫn đang lo lắng chuyện thích khách sao? Đừng nói là hắn không xông được vào, cho dù có thật sự xông vào thật, thì dựa vào ta và Thịnh Anh ở đây, hắn có thể giở được trò gì chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.