Quyển 1 - Chương 107: Tự nhiên không thấy
Tiên Chanh
02/10/2016
Phong Quân Dương nghe xong mãi không thấy lên tiếng, chỉ
nhẹ nhàng ôm lấy Thần Niên từ phía sau, vui đầu vào hõm vai nàng, thì
thầm nói: “Thần Niên, xin lỗi nàng.”
Thần Niên cười cười, duỗi tay đẩy hắn ra, lại hỏi: “Chàng để lại Trịnh Luân cho Tiết Thịnh Anh à?”.
Phong Quân Dương đã cài cắm không ít người ở bên cạnh Tiết Thịnh Anh, có người thì ở chỗ sáng, có người lại ở chỗ tối. Hắn hao tổn biết bao tâm cơ mới đoạt được Thanh Châu thay cho Tiết Thịnh Anh, thì không thể không nhận được bất kỳ lợi ích gì được. Hắn nghe Thần Niên hỏi đến, liền gật đầu nói: “Tiết Thịnh Anh vẫn luôn muốn xin ta vài người đắc lực để dùng, ta liền để lại Trịnh Luân cho hắn. Tiết Thịnh Anh đã giữ lại vị trí trong quân cho Trịnh Luân rồi, đợi qua hai ngày nữa chúng ta đi, Trịnh Luân sẽ tới quân doanh.”
Thần Niên ngạc nhiên nói: “Tiết Thịnh Anh thật sự sẽ dùng Trịnh Luân sao?”.
Phong Quân Dương đáp: “Đương nhiên là sẽ dùng rồi, hắn vẫn muốn danh chính ngôn thuận có được Thanh Châu, vẫn muốn ta gả em gái mình cho, vậy thì phải cho ta thấy chút thành ý mới được chứ.”
Thần Niên đảo tròng mắt, lại hỏi tiếp: “Khâu Tam đâu? Hiện giờ hắn thế nào rồi?”.
Phong Quân Dương cười nhạt, đáp: “Hiện giờ hắn rất được Tiết Thịnh Anh trọng dụng.”
Thần Niên nghe vậy chậm rãi gật đầu, sau đó không hỏi gì thêm nữa, cầm theo tay nải định đi. Phong Quân Dương muốn đích thân đưa nàng qua đó, nhưng Thần Niên lại xua tay bảo: “Không cần, Thuận Bình cũng không cần luôn, ta có phải không biết đường đâu, đều ở trong phủ cả, có xa xôi gì mấy? Tự ta đi được, chàng nhớ bảo cái nàng thị nữ hai hôm trước qua đó chăm sóc ta nhé, quyền pháp của nàng ta rất giỏi, để ta còn có được luyện quyền cước với nàng ta.”
Phong Quân Dương mỉm cười gật đầu đồng ý.
Lúc đi ra đến cửa rồi Thần Niên lại dừng bước, đứng nguyên tại chỗ quay người lại ngây ra nhìn hắn.
Phong Quân Dương bất giác nhướng mày, cười khẽ hỏi nàng: “Nhìn gì?”.
Thần Niên cười cười, quan sát trái phải thấy không có ai, liền nhanh nhẹn chạy lại, nhảy tới ghé sát vào môi hắn hôn một cái rõ kêu, sắc mặt đỏ ửng cười hì hì nói: “Tối nay chàng phải qua tìm ta cùng ăn cơm đấy, nếu có việc không thể qua được, thì cũng phải để giành nửa cái bụng cho ta, đợi người ta đi rồi lại tới tìm ta, ta đợi chàng.”
Nàng nói xong định chạy, thì lại bị Phong Quân Dương kéo trở lại. Hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng, rồi mới thì thầm đồng ý: “Được, nàng đợi ta.”
Thần Niên vừa đi khỏi, thì Thuận Bình tới bẩm báo rằng Tiết Thịnh Anh tới tìm Phong Quân Dương. Tâm tình Phong Quân Dương đang rất tốt, đích thân ra đón dẫn Tiết Thịnh Anh tới thư phòng, hai người bàn luận tình hình quân sự chính trị ở Thanh Châu suốt cả buổi sáng, ăn trưa xong lại nói thêm một chặp nữa rồi Tiết Thịnh Anh mới cáo từ ra về. Hắn đi xong, Phong Quân Dương lại gặp riêng thêm vài người nữa, lúc sắp chạng vạng tối, thì Hạ Trạch tới.
Hạ Trạch tới để cùng thương lượng với Phong Quân Dương việc đi Thịnh Đô, Phong Quân Dương vì Thanh Châu nên tới Thịnh Đô, còn Hạ Trạch lại vì Nghi Bình vừa mới đoạt được, đây vốn dĩ là tòa thành của Dương gia, nên không thể cứ im hơi lặng tiếng thuộc về Hạ gia như thế được. Thấy sắc trời đã dần tối, mà Hạ Trạch cũng không có ý định ra về, trong lòng Phong Quân Dương tuy rằng rất muốn tới ăn cơm tối cùng Thần Niên, nhưng cũng không tiện đuổi Hạ Trạch về, vì thế chỉ đành âm thầm sai Thuận Bình tới báo tin với Thần Niên không cần phải chờ hắn, còn hắn thì giữ Hạ Trạch ở lại dùng bữa.
Hạ Trạch cũng không khách khí với Phong Quân Dương, ăn cơm xong lại cười hỏi: “Con bé Vân Sinh ấy mà, đã mấy ngày rồi ta không được gặp nó, bảo nó tới nói chuyện với ta đi.”
Phong Quân Dương mỉm cười, liền phái người đi mời Vân Sinh sang. Vân Sinh vẫn đang giận Phong Quân Dương chuyện hai hôm trước không chịu gặp mình, nên đến rồi cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ hỏi Hạ Trạch: “Thập nhị ca, khi nào huynh mới đón Nhàn nhi tới Thịnh Đô?”.
Hạ Trạch đáp: “Ta còn phải ở đây thêm vài hôm nữa, Nhàn nhi có vài món đồ để ở Ký Châu, nhất định đòi đợi Thịnh Hiển sai người đưa tới.”
Vân Sinh nghe vậy liền bảo: “Vậy được, muội chuyện tới ở cùng Nhàn nhi, đến lúc ấy đi cùng bọn huynh.”
Hạ Trạch thoáng thấy kỳ lạ, hỏi Vân Sinh: “Không phải muội nói muốn đi cùng Phong Quân Dương à? Sao tự dưng lại thay đổi chủ ý thế?”.
Vân Sinh không nói gì, liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, thấy hắn vẫn nhìn mình cười tủm tỉm, trong lòng càng thấy bực bội, bèn quay đầu lại trả lời Hạ Trạch: “Muội muốn bầu bạn với Nhàn nhi, như vậy dọc đường cũng vui hơn.”
Hạ Trạch hết nhìn Phong Quân Dương, lại quay ra nhìn Vân Sinh, bất giác mỉm cười, hỏi Phong Quân Dương: “Quân Dương, huynh nói sao?”.
Phong Quân Dương còn chưa kịp lên tiếng, Vân Sinh đã giành trả lời trước giọng đã có chút giận dỗi: “Chuyện của bản thân muội không cần người khác quản.”
Phong Quân Dương nghe thế chỉ cười hờ hững, đáp: “Vậy thì cứ theo ý Vân Sinh đi, dù sao mấy ngày nữa có thể sẽ lại gặp nhau ở Thịnh Đô mà.”
Hai người đều nói như vậy, nên Hạ Trạch cũng không còn cách nào khác, đành mỉm cười bất lực, đáp: “Nếu đã vậy, thì cứ theo ý của hai người. Nhưng ta khuyên hai người đừng có cãi cọ giận dỗi nhau, nếu không đến Thịnh Đô rồi, quý phi nương nương nhất định sẽ quở trách hai người đấy!” Nói xong hắn quay sang Vân Sinh, hỏi: “Khi nào thì muội dọn đi? Ta sẽ tới đón muội.”
Vân Sinh không thèm nghĩ ngợi nói: “Muội đi theo huynh luôn, muội nhớ Nhàn nhi, vừa hay tìm muội ấy nói chuyện.”
Hạ Trạch nhìn Phong Quân Dương, thấy hắn chỉ cười khẽ không nói gì, chẳng mảy may có ý ngăn cản, cũng đành gật đầu đáp: “Được.”
Lập tức Vân Sinh sai nha hoàn bên cạnh quay về tiểu viện thu dọn quần áo đồ đạc, theo Hạ Trạch cùng nhau rời khỏi Thủ phủ thành. Phong Quân Dương tiễn hai người ra đến tận ngoài phủ, Vân Sinh lên xe ngựa trước, Hạ Trạch tụt lại phía sau, duỗi tay gác lên vai Phong Quân Dương, hỏi nhỏ hắn: “Có chuyện gì vậy? Hai người giận dỗi nhau đấy à?”.
Phong Quân Dương cười cười, đáp: “Mấy ngày trước bận rộn quá nhất thời không quan tâm được đến Vân Sinh, nên muội ấy giận. Không sao, đợi đến được Thịnh Đô rảnh rang rồi, ta sẽ dỗ dành muội ấy.”
“Ồ?” Hạ Trạch khẽ cảm thán một tiếng, nhướng lông mày nhìn Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương nhẹ nhàng gật đầu, lại tiếp: “Vân Sinh đi cùng huynh cũng tốt, như vậy sẽ tránh được đàm tiếu.”
Hạ Trạch không muốn nghe thấy câu này, sức trên tay tăng thêm vài phần, cười như không cười hỏi lại: “Huynh mang theo Vân Sinh từ Thái Hưng thẳng đến tận Ký Châu rồi lại vòng về thì sao? Giờ lại sợ người ta bàn luận à?”.
Phong Quân Dương chỉ cười hờ hững, đáp: “Có gì mà phải ngại chuyện giữa ta và Vân Sinh chứ, đừng nói mọi người đều biết ta và muội ấy sẽ thành thân, cho dù không có chuyện đó, thì bọn ta cũng là huynh muội con cô con cậu, ta hộ tống muội ấy đi đâu cũng chẳng sợ người ta nói. Ta bảo Vân Sinh đi cùng huynh là muốn tốt cho huynh thôi, có muội ấy làm bạn với cô nương của Tiết gia, thì huynh quay về cũng dễ ăn nói với chị dâu hơn, lẽ nào không phải tránh được đàm tiếu à”.
Hạ Trạch bị hắn nói cho nghẹn họng, nụ cười trên mặt lập tức tan đi, nén lửa giận trong lòng xuống nói với Phong Quân Dương: “Những lời này không được nói lung tung, cánh đàn ông con trai như ta không sợ gì, nhưng cô nương của Tiết gia chỉ là một cô bé, hai ba câu tầm phào có thể lấy mạng người ta đấy.”
Phong Quân Dương chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Vân Sinh đợi trên xe đã hết sạch kiên nhẫn, liền vén rèm cửa sổ lên, hỏi Hạ Trạch: “Thập nhị ca, rốt cuộc huynh đi hay không đi?”.
Hạ Trạch lại lườm Phong Quân Dương một cái, rồi mới lên ngựa rời đi.
Vân Sinh thấy hắn thì thầm to nhỏ với Phong Quân Dương, lại tưởng đang nói về chuyện của mình, không nhịn được bảo: “Thập nhị ca, muội đi cùng bọn huynh không chỉ là vì giận dỗi đâu. Hiện giờ biểu ca chăm sóc Tạ cô nương như bảo bối trong lòng, nhất định sẽ dẫn nàng ta đến Thịnh Đô, muội không muốn cắm rễ ở đó làm chướng mắt người ta.”
Hạ Trạch vốn dĩ đang không vui nghe thế lại càng thêm u ám, đè giọng mắng: “Nói linh tinh.”
Vân Sinh tủi thân bĩu bĩu môi, cúi đầu buồn bực nói: “Muội đâu có nói linh tinh, muội cũng chẳng phải không gả được cho ai, hà cớ gì phải mặt dày mày dạn đeo bám Phong Quân Dương không buông!”.
Thấy nàng ta như vậy, Hạ Trạch lại mềm lòng, hồi lâu sau mới thở dài một cái, nhưng không nói gì, chỉ vươn tay ra vỗ về bàn tay nàng như an ủi. Hai huynh muội nhìn nhau không nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc.
Vì thành Thanh Châu đang thực thi giờ giới nghiêm vào ban đêm, nên trên đường ngoài trừ đoàn xe ngựa của Hạ Trạch ra không còn bất cứ ai khác. Đi được một lúc, thì nghe thấy có tiếng ngựa phi đến từ phía sau, Hạ Trạch đang ngổi trong xe thoáng có chút ngạc nhiên, vén rèm cửa lên xem thử, thì thấy có mấy kỵ sĩ mặc áo đen thúc ngựa lao vùn vụt qua, đến chỗ con đường chính phía trước mặt lại chia nhau ra, hướng về phía ngoài cửa thành.
Vân Sinh cũng hiếu kỳ sán lại gần, thò đầu ra khỏi cửa xe xem thử, ngạc nhiên hỏi: “Đó không phải là ám vệ của Vân Tây sao? Bọn họ đang làm gì vậy?”.
Hạ Trạch trầm ngâm một lúc, lại gọi tùy tùng ở bên ngoài xe tới, dặn dò: “Bám theo xem thử xem.”
Gã tùy tùng vội vàng nhận lệnh rời đi, qua một khắc mới quay về, ghé sát lại gần cửa xe thì thầm bẩm báo với Hạ Trạch: “Đúng là người của Vân Tây, hình như trong Hi viên có người bỏ trốn, ám vệ Vân Tây dặn dò giáo úy ở khắp các cửa thành rằng bất cứ ai, cho dù trong tay có cầm theo tín vật của Thế tử gia, thì cũng không được thả cho ra khỏi thành.”
Sắc trời giờ đã tối, tất cả cửa thành đã đóng từ lâu, nhưng Phong Quân Dương còn không kịp thông báo cho Tiết Thịnh Anh, đã trực tiếp bỏ qua hắn truyền lệnh khẩn cấp như vậy, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào đã chạy trốn, mà khiến hắn khẩn trương đến độ thất thố thế? Hạ Trạch nhướng nhướng mày, trong đầu đột nhiên lóe lên, nhủ thầm Tạ Thần Niên khá lắm, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
Vân Sinh không nghe rõ gã tùy tùng và Hạ Trạch nói gì, thấy hắn trầm ngâm không, không nhịn được nói: “Thập nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Hạ Trạch sực tỉnh, trên môi không tự chủ được mang theo ý cười, trả lời nàng: “Không có gì, việc quân thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Vân Sinh không hỏi thêm nữa, bầu không khí lại trầm mặc.
Xe ngựa lại đi một lúc mới đến được bên ngoài Thủ phủ thành, Hạ Trạch đích thân tiễn Vân Sinh đến trước cửa tiểu viện, bà vú và nha hoàn nhận được thư từ trước đã đứng chờ hầu, Hạ Trạch lại dặn dò Vân Sinh thêm hai ba câu, rồi mới dẫn người hầu về chỗ ở của mình. Lúc đi được nửa đường chợt nhớ ra một chuyện, hỏi tên hầu đi bên cạnh: “Xe ngựa lúc vừa mới về đi đâu rồi?”.
Tên hầu bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn làm cho ngẩn ra, đáp: “Có lẽ là đến tiểu viên ở bên sườn phía Tây chăng.”
Hạ Trạch không nói không rằng, quay người sải bước về tiểu viện ở phía Tây. Tên hầu không hiểu gì, vội vàng nối gót theo sau. Hạ Trạch đi thẳng đến bên ngoài tiểu viện, mới thả chậm dần bước chân lại bước vào trong sân. Phu xe vừa tháo dây cương đang dắt ngựa vào chuồng, thấy Hạ Trạch đi tới, sững người một lúc rồi mới hành lễ chào hỏi, Hạ Trạch giơ tay ngăn lại, rồi lặng lẽ vòng qua người ông ta đi tới phía sau xe ngựa.
Thần Niên cười cười, duỗi tay đẩy hắn ra, lại hỏi: “Chàng để lại Trịnh Luân cho Tiết Thịnh Anh à?”.
Phong Quân Dương đã cài cắm không ít người ở bên cạnh Tiết Thịnh Anh, có người thì ở chỗ sáng, có người lại ở chỗ tối. Hắn hao tổn biết bao tâm cơ mới đoạt được Thanh Châu thay cho Tiết Thịnh Anh, thì không thể không nhận được bất kỳ lợi ích gì được. Hắn nghe Thần Niên hỏi đến, liền gật đầu nói: “Tiết Thịnh Anh vẫn luôn muốn xin ta vài người đắc lực để dùng, ta liền để lại Trịnh Luân cho hắn. Tiết Thịnh Anh đã giữ lại vị trí trong quân cho Trịnh Luân rồi, đợi qua hai ngày nữa chúng ta đi, Trịnh Luân sẽ tới quân doanh.”
Thần Niên ngạc nhiên nói: “Tiết Thịnh Anh thật sự sẽ dùng Trịnh Luân sao?”.
Phong Quân Dương đáp: “Đương nhiên là sẽ dùng rồi, hắn vẫn muốn danh chính ngôn thuận có được Thanh Châu, vẫn muốn ta gả em gái mình cho, vậy thì phải cho ta thấy chút thành ý mới được chứ.”
Thần Niên đảo tròng mắt, lại hỏi tiếp: “Khâu Tam đâu? Hiện giờ hắn thế nào rồi?”.
Phong Quân Dương cười nhạt, đáp: “Hiện giờ hắn rất được Tiết Thịnh Anh trọng dụng.”
Thần Niên nghe vậy chậm rãi gật đầu, sau đó không hỏi gì thêm nữa, cầm theo tay nải định đi. Phong Quân Dương muốn đích thân đưa nàng qua đó, nhưng Thần Niên lại xua tay bảo: “Không cần, Thuận Bình cũng không cần luôn, ta có phải không biết đường đâu, đều ở trong phủ cả, có xa xôi gì mấy? Tự ta đi được, chàng nhớ bảo cái nàng thị nữ hai hôm trước qua đó chăm sóc ta nhé, quyền pháp của nàng ta rất giỏi, để ta còn có được luyện quyền cước với nàng ta.”
Phong Quân Dương mỉm cười gật đầu đồng ý.
Lúc đi ra đến cửa rồi Thần Niên lại dừng bước, đứng nguyên tại chỗ quay người lại ngây ra nhìn hắn.
Phong Quân Dương bất giác nhướng mày, cười khẽ hỏi nàng: “Nhìn gì?”.
Thần Niên cười cười, quan sát trái phải thấy không có ai, liền nhanh nhẹn chạy lại, nhảy tới ghé sát vào môi hắn hôn một cái rõ kêu, sắc mặt đỏ ửng cười hì hì nói: “Tối nay chàng phải qua tìm ta cùng ăn cơm đấy, nếu có việc không thể qua được, thì cũng phải để giành nửa cái bụng cho ta, đợi người ta đi rồi lại tới tìm ta, ta đợi chàng.”
Nàng nói xong định chạy, thì lại bị Phong Quân Dương kéo trở lại. Hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng, rồi mới thì thầm đồng ý: “Được, nàng đợi ta.”
Thần Niên vừa đi khỏi, thì Thuận Bình tới bẩm báo rằng Tiết Thịnh Anh tới tìm Phong Quân Dương. Tâm tình Phong Quân Dương đang rất tốt, đích thân ra đón dẫn Tiết Thịnh Anh tới thư phòng, hai người bàn luận tình hình quân sự chính trị ở Thanh Châu suốt cả buổi sáng, ăn trưa xong lại nói thêm một chặp nữa rồi Tiết Thịnh Anh mới cáo từ ra về. Hắn đi xong, Phong Quân Dương lại gặp riêng thêm vài người nữa, lúc sắp chạng vạng tối, thì Hạ Trạch tới.
Hạ Trạch tới để cùng thương lượng với Phong Quân Dương việc đi Thịnh Đô, Phong Quân Dương vì Thanh Châu nên tới Thịnh Đô, còn Hạ Trạch lại vì Nghi Bình vừa mới đoạt được, đây vốn dĩ là tòa thành của Dương gia, nên không thể cứ im hơi lặng tiếng thuộc về Hạ gia như thế được. Thấy sắc trời đã dần tối, mà Hạ Trạch cũng không có ý định ra về, trong lòng Phong Quân Dương tuy rằng rất muốn tới ăn cơm tối cùng Thần Niên, nhưng cũng không tiện đuổi Hạ Trạch về, vì thế chỉ đành âm thầm sai Thuận Bình tới báo tin với Thần Niên không cần phải chờ hắn, còn hắn thì giữ Hạ Trạch ở lại dùng bữa.
Hạ Trạch cũng không khách khí với Phong Quân Dương, ăn cơm xong lại cười hỏi: “Con bé Vân Sinh ấy mà, đã mấy ngày rồi ta không được gặp nó, bảo nó tới nói chuyện với ta đi.”
Phong Quân Dương mỉm cười, liền phái người đi mời Vân Sinh sang. Vân Sinh vẫn đang giận Phong Quân Dương chuyện hai hôm trước không chịu gặp mình, nên đến rồi cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ hỏi Hạ Trạch: “Thập nhị ca, khi nào huynh mới đón Nhàn nhi tới Thịnh Đô?”.
Hạ Trạch đáp: “Ta còn phải ở đây thêm vài hôm nữa, Nhàn nhi có vài món đồ để ở Ký Châu, nhất định đòi đợi Thịnh Hiển sai người đưa tới.”
Vân Sinh nghe vậy liền bảo: “Vậy được, muội chuyện tới ở cùng Nhàn nhi, đến lúc ấy đi cùng bọn huynh.”
Hạ Trạch thoáng thấy kỳ lạ, hỏi Vân Sinh: “Không phải muội nói muốn đi cùng Phong Quân Dương à? Sao tự dưng lại thay đổi chủ ý thế?”.
Vân Sinh không nói gì, liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, thấy hắn vẫn nhìn mình cười tủm tỉm, trong lòng càng thấy bực bội, bèn quay đầu lại trả lời Hạ Trạch: “Muội muốn bầu bạn với Nhàn nhi, như vậy dọc đường cũng vui hơn.”
Hạ Trạch hết nhìn Phong Quân Dương, lại quay ra nhìn Vân Sinh, bất giác mỉm cười, hỏi Phong Quân Dương: “Quân Dương, huynh nói sao?”.
Phong Quân Dương còn chưa kịp lên tiếng, Vân Sinh đã giành trả lời trước giọng đã có chút giận dỗi: “Chuyện của bản thân muội không cần người khác quản.”
Phong Quân Dương nghe thế chỉ cười hờ hững, đáp: “Vậy thì cứ theo ý Vân Sinh đi, dù sao mấy ngày nữa có thể sẽ lại gặp nhau ở Thịnh Đô mà.”
Hai người đều nói như vậy, nên Hạ Trạch cũng không còn cách nào khác, đành mỉm cười bất lực, đáp: “Nếu đã vậy, thì cứ theo ý của hai người. Nhưng ta khuyên hai người đừng có cãi cọ giận dỗi nhau, nếu không đến Thịnh Đô rồi, quý phi nương nương nhất định sẽ quở trách hai người đấy!” Nói xong hắn quay sang Vân Sinh, hỏi: “Khi nào thì muội dọn đi? Ta sẽ tới đón muội.”
Vân Sinh không thèm nghĩ ngợi nói: “Muội đi theo huynh luôn, muội nhớ Nhàn nhi, vừa hay tìm muội ấy nói chuyện.”
Hạ Trạch nhìn Phong Quân Dương, thấy hắn chỉ cười khẽ không nói gì, chẳng mảy may có ý ngăn cản, cũng đành gật đầu đáp: “Được.”
Lập tức Vân Sinh sai nha hoàn bên cạnh quay về tiểu viện thu dọn quần áo đồ đạc, theo Hạ Trạch cùng nhau rời khỏi Thủ phủ thành. Phong Quân Dương tiễn hai người ra đến tận ngoài phủ, Vân Sinh lên xe ngựa trước, Hạ Trạch tụt lại phía sau, duỗi tay gác lên vai Phong Quân Dương, hỏi nhỏ hắn: “Có chuyện gì vậy? Hai người giận dỗi nhau đấy à?”.
Phong Quân Dương cười cười, đáp: “Mấy ngày trước bận rộn quá nhất thời không quan tâm được đến Vân Sinh, nên muội ấy giận. Không sao, đợi đến được Thịnh Đô rảnh rang rồi, ta sẽ dỗ dành muội ấy.”
“Ồ?” Hạ Trạch khẽ cảm thán một tiếng, nhướng lông mày nhìn Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương nhẹ nhàng gật đầu, lại tiếp: “Vân Sinh đi cùng huynh cũng tốt, như vậy sẽ tránh được đàm tiếu.”
Hạ Trạch không muốn nghe thấy câu này, sức trên tay tăng thêm vài phần, cười như không cười hỏi lại: “Huynh mang theo Vân Sinh từ Thái Hưng thẳng đến tận Ký Châu rồi lại vòng về thì sao? Giờ lại sợ người ta bàn luận à?”.
Phong Quân Dương chỉ cười hờ hững, đáp: “Có gì mà phải ngại chuyện giữa ta và Vân Sinh chứ, đừng nói mọi người đều biết ta và muội ấy sẽ thành thân, cho dù không có chuyện đó, thì bọn ta cũng là huynh muội con cô con cậu, ta hộ tống muội ấy đi đâu cũng chẳng sợ người ta nói. Ta bảo Vân Sinh đi cùng huynh là muốn tốt cho huynh thôi, có muội ấy làm bạn với cô nương của Tiết gia, thì huynh quay về cũng dễ ăn nói với chị dâu hơn, lẽ nào không phải tránh được đàm tiếu à”.
Hạ Trạch bị hắn nói cho nghẹn họng, nụ cười trên mặt lập tức tan đi, nén lửa giận trong lòng xuống nói với Phong Quân Dương: “Những lời này không được nói lung tung, cánh đàn ông con trai như ta không sợ gì, nhưng cô nương của Tiết gia chỉ là một cô bé, hai ba câu tầm phào có thể lấy mạng người ta đấy.”
Phong Quân Dương chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Vân Sinh đợi trên xe đã hết sạch kiên nhẫn, liền vén rèm cửa sổ lên, hỏi Hạ Trạch: “Thập nhị ca, rốt cuộc huynh đi hay không đi?”.
Hạ Trạch lại lườm Phong Quân Dương một cái, rồi mới lên ngựa rời đi.
Vân Sinh thấy hắn thì thầm to nhỏ với Phong Quân Dương, lại tưởng đang nói về chuyện của mình, không nhịn được bảo: “Thập nhị ca, muội đi cùng bọn huynh không chỉ là vì giận dỗi đâu. Hiện giờ biểu ca chăm sóc Tạ cô nương như bảo bối trong lòng, nhất định sẽ dẫn nàng ta đến Thịnh Đô, muội không muốn cắm rễ ở đó làm chướng mắt người ta.”
Hạ Trạch vốn dĩ đang không vui nghe thế lại càng thêm u ám, đè giọng mắng: “Nói linh tinh.”
Vân Sinh tủi thân bĩu bĩu môi, cúi đầu buồn bực nói: “Muội đâu có nói linh tinh, muội cũng chẳng phải không gả được cho ai, hà cớ gì phải mặt dày mày dạn đeo bám Phong Quân Dương không buông!”.
Thấy nàng ta như vậy, Hạ Trạch lại mềm lòng, hồi lâu sau mới thở dài một cái, nhưng không nói gì, chỉ vươn tay ra vỗ về bàn tay nàng như an ủi. Hai huynh muội nhìn nhau không nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc.
Vì thành Thanh Châu đang thực thi giờ giới nghiêm vào ban đêm, nên trên đường ngoài trừ đoàn xe ngựa của Hạ Trạch ra không còn bất cứ ai khác. Đi được một lúc, thì nghe thấy có tiếng ngựa phi đến từ phía sau, Hạ Trạch đang ngổi trong xe thoáng có chút ngạc nhiên, vén rèm cửa lên xem thử, thì thấy có mấy kỵ sĩ mặc áo đen thúc ngựa lao vùn vụt qua, đến chỗ con đường chính phía trước mặt lại chia nhau ra, hướng về phía ngoài cửa thành.
Vân Sinh cũng hiếu kỳ sán lại gần, thò đầu ra khỏi cửa xe xem thử, ngạc nhiên hỏi: “Đó không phải là ám vệ của Vân Tây sao? Bọn họ đang làm gì vậy?”.
Hạ Trạch trầm ngâm một lúc, lại gọi tùy tùng ở bên ngoài xe tới, dặn dò: “Bám theo xem thử xem.”
Gã tùy tùng vội vàng nhận lệnh rời đi, qua một khắc mới quay về, ghé sát lại gần cửa xe thì thầm bẩm báo với Hạ Trạch: “Đúng là người của Vân Tây, hình như trong Hi viên có người bỏ trốn, ám vệ Vân Tây dặn dò giáo úy ở khắp các cửa thành rằng bất cứ ai, cho dù trong tay có cầm theo tín vật của Thế tử gia, thì cũng không được thả cho ra khỏi thành.”
Sắc trời giờ đã tối, tất cả cửa thành đã đóng từ lâu, nhưng Phong Quân Dương còn không kịp thông báo cho Tiết Thịnh Anh, đã trực tiếp bỏ qua hắn truyền lệnh khẩn cấp như vậy, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào đã chạy trốn, mà khiến hắn khẩn trương đến độ thất thố thế? Hạ Trạch nhướng nhướng mày, trong đầu đột nhiên lóe lên, nhủ thầm Tạ Thần Niên khá lắm, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
Vân Sinh không nghe rõ gã tùy tùng và Hạ Trạch nói gì, thấy hắn trầm ngâm không, không nhịn được nói: “Thập nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Hạ Trạch sực tỉnh, trên môi không tự chủ được mang theo ý cười, trả lời nàng: “Không có gì, việc quân thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Vân Sinh không hỏi thêm nữa, bầu không khí lại trầm mặc.
Xe ngựa lại đi một lúc mới đến được bên ngoài Thủ phủ thành, Hạ Trạch đích thân tiễn Vân Sinh đến trước cửa tiểu viện, bà vú và nha hoàn nhận được thư từ trước đã đứng chờ hầu, Hạ Trạch lại dặn dò Vân Sinh thêm hai ba câu, rồi mới dẫn người hầu về chỗ ở của mình. Lúc đi được nửa đường chợt nhớ ra một chuyện, hỏi tên hầu đi bên cạnh: “Xe ngựa lúc vừa mới về đi đâu rồi?”.
Tên hầu bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn làm cho ngẩn ra, đáp: “Có lẽ là đến tiểu viên ở bên sườn phía Tây chăng.”
Hạ Trạch không nói không rằng, quay người sải bước về tiểu viện ở phía Tây. Tên hầu không hiểu gì, vội vàng nối gót theo sau. Hạ Trạch đi thẳng đến bên ngoài tiểu viện, mới thả chậm dần bước chân lại bước vào trong sân. Phu xe vừa tháo dây cương đang dắt ngựa vào chuồng, thấy Hạ Trạch đi tới, sững người một lúc rồi mới hành lễ chào hỏi, Hạ Trạch giơ tay ngăn lại, rồi lặng lẽ vòng qua người ông ta đi tới phía sau xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.