Quyển 1 - Chương 153: Tưởng đúng mà hóa sai
Tiên Chanh
05/11/2019
Thân thủ của Lục Kiêu và Trịnh Luân đều cực nhanh, trong chớp mắt đã qua lại hơn chục chiêu, thân binh của Trịnh Luân đã giết được bảy tám phần quân của đỉnh Hồ Khẩu, quay đầu lại thấy Trịnh Luân và Lục Kiêu giao đấu với nhau, vội vàng phi một thanh đao về phía Trịnh Luân, hét to: “Tướng quân, đón đao!”.
Trịnh Luân ra một chiêu giả, thừa cơ đón được thanh trường đao, “keng” một tiếng đã chế ngự được loan đao Lục Kiêu vung ra. Dạo này Lục Kiêu tập trung nghiên cứu đao pháp, võ công đã tiến bộ rất nhiều. Mà Trịnh Luân từ thuở nhỏ đã được danh sư dạy dỗ, giờ lại có trường đao trong tay, cũng đảo ngược tình hình chỉ thủ không công lúc nãy, đao nào đao nấy trực chỉ những chỗ hiểm quanh người Lục Kiêu.
Đao pháp của Lục Kiêu uy mãnh cương liệt, mà Trịnh Luân lại chiêu thức ảo diệu, mỗi một chiêu đều có những chỗ mà người thường không ngờ tới. Cả hai đều thuộc dạng ưa tấn công nhanh, ai nấy xem mà hoa cả mắt, ngay cả chiêu thức của hai người đều không tài nào phân biệt nổi.
Thần Niên nhìn Lục Kiêu và Trịnh Luân một chốc, nghiêng đầu nhỏ giọng bảo Ôn Đại Nha: “Dẫn mọi người đi nhanh lên, đi tìm sư phụ ta. Các người về trại trước, không cần chờ ta và Lục Kiêu, trên đường nhớ cẩn thận đám người đỉnh Hồ Khẩu.
Ôn Đại Nha kinh nhạc, Thôi Tập đã tiến lên kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta đi mau!”.
Ôn Đại Nha thấy cậu nói vậy, trong lòng tuy ngờ vực song cũng nén xuống, cùng Thôi Tập dẫn mọi người trong trại vòng ra sau núi.
Thân binh của Trịnh Luân bên kia thấy họ muốn bỏ đi, toan tiến lên ngăn cản, không ngờ Thần Niên lại lách mình cầm đao chặn trước mặt đám thân binh, nhìn thẳng vào người dẫn đầu, thấy hơi quen mắt bèn hỏi: “Trước kia ngươi cũng đi theo Phong Quân Dương?”.
Người nọ xưa kia quả tình là một thân vệ bên cạnh Phong Quân Dương thật, sau này mới ở lại Thanh Châu làm trợ thủ cho Trịnh Luân. Tất nhiên cậu ta biết được chút ít quan hệ giữa Phong Quân Dương và Thần Niên, liền hạ trường đao trong tay xuống, cất lời cung kính: “Tạ cô nương”.
Thần Niên lại nắm chặt đao thép dính máu trong tay, cười nhạt hỏi lại: “Sao đây, ngươi cũng muốn bắt ta về?”.
Người nọ không dám trả lời, chỉ cụp mắt xuống không nhìn Thần Niên.
Thần Niên đảo mắt, khẩu khí cũng dịu đi, thương lượng với cậu ta: “Ta sẽ ở đây, các ngươi thả thuộc hạ của ta đi, đừng buộc ta phải ra tay với các ngươi”.
Người nọ phân vân một lát rồi đáp: “Thuộc hạ không dám tự quyết định xằng, phải chờ chỉ thị của Trịnh tướng quân đã”.
Thần Niên liếc cậu ta, nói: “Được, ngươi đi đi”.
Nàng nói xong thì đưa mắt nhìn Thôi Tập. Thôi Tập hiểu ý, lập tức dẫn người xông thẳng về phía sau núi. Người nọ muốn dẫn quân đi cản lại, trường đao trong tay Thần Niên đã chặn trước mặt, khiến cậu ta lùi về phía sau một bước. Thần Niên cầm đao bảo vệ cho mấy người Thôi Tập rút lui, lạnh lùng quát: “Ngươi dám!”.
Người nọ quả thật không dám làm gì Thần Niên cả, nghe vậy đành phải cười gượng một tiếng, đáp: “Thuộc hạ không dám”.
Thần Niên đứng đối diện với cậu ta một lúc, mãi đến khi người của Ngưu Đầu trại đã đi xa, giờ mới nhìn sang Lục Kiêu và Trịnh Luân. Hai người họ đã đấu qua đấu lại vài trăm chiêu, võ công Trịnh Luân tuy cao hơn Lục Kiêu, song lại không bì được về độ liều mạng, thành thử tuy đã thấy Lục Kiêu bị thương nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vẫn không đoạt được mạng hắn.
Thần Niên nghĩ ngợi, cũng không để ý đến đám thân binh coi chừng mình nữa, chỉ nhấc đao đi về phía Lục Kiêu và Trịnh Luân. Đứng ở bên cạnh một hồi, thừa dịp hai người không để ý liền mạnh mẽ vung đao xông vào giữa.
Trịnh Luân vừa dùng một chiêu “Bát vân kiến nhật” gạt loan đao của Lục Kiêu ra, đổi trường đao từ tay phải sang tay trái, đang định đâm vào dưới mạng sườn của Lục Kiêu thì đã thấy Thần Niên liều lĩnh vung đao xông vào, vội vàng xoay cổ tay đón đao, gấp rút nói: “Tạ cô nương!”.
Thần Niên đao sau nhanh hơn đao trước, cũng không mong đao có bao nhiêu lực, chỉ dùng chữ “nhanh” hòng chặn Trịnh Luân, để hắn không có cơ hội tấn công Lục Kiêu tiếp. Một lát sau, nàng đã ép Trịnh Luân lùi lại vài chục bước, giờ mới hoãn thế đao lại, lạnh lùng hỏi hắn: “Trịnh Luân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lúc đó ngươi đã thả ta đi, cớ gì bây giờ phải làm thế này?”.
Trịnh Luân không ngờ nàng sẽ hỏi thế trước đám đông, nhất thời có phần kinh ngạc. Thần Niên lại cáu bẳn vì trước đó hắn bảo nàng là “người của thế tử gia”, giờ cố tình trả đũa, thấy hắn phản ứng như thế, lại cố tình nói tiếp: “Hôm ấy ở quý phủ của Hạ Trạch mà ngươi còn có thể thả ta đi, giờ tội gì lại muốn ra sức cưỡng ép?”.
Tuy Trịnh Luân hơi kém võ mồm, song cũng chẳng ngốc, nếu không sao có thể trở thành thủ lĩnh đám thân vệ của Phong Quân Dương, lại càng không thành tướng ở đất Thanh Châu. Hắn nghe Thần Niên liên tiếp nhắc đến chuyện ngày hôm đó, đã hiểu ra nàng cố tình làm vậy. Nếu đổi là kẻ khác, có lẽ đã thề thốt phủ nhận, nhưng Trịnh Luân tính tình ngay thẳng, ngày ấy tự ý thả Thần Niên đi là hắn đã cảm thấy bản thân mình phản bội Phong Quân Dương, giờ Thần Niên nhắc lại chuyện đó, đúng là hắn chẳng nói nổi nửa câu biện hộ, chỉ dừng tay lại, đứng đó lặng lẽ nhìn Thần Niên.
Giờ Thần Niên mới như bất chợt phát hiện ra bên cạnh còn có cả thân binh, quay đầu nhìn bọn hắn, lộ ra vẻ mặt ảo não, nói với Trịnh Luân: “Thật có lỗi quá, là ta nhất thời lỡ lời nói sai. Trịnh tướng quân, bọn họ đều là tâm phúc của ngươi phải không? Liệu có chăng sẽ tiết lộ chuyện ngươi tự ý thả ta ra ngoài không?”.
Trịnh Luân sao có thể không nhận ra Thần Niên đang cố ý diễn kịch, hắn mím môi, nhìn Thần Niên một lát rồi mới nén cơn giận nói: “Tạ cô nương, cô khỏi cần lấy chuyện này ra để uy hiếp ta”.
Thần Niên làm mặt vô tội: “Ta biết ơn ngươi còn không kịp, sao lại mang điểm yếu ra uy hiếp ngươi được?”. Nàng nói xong lại quay đầu bảo Lục Kiêu rằng: “Lục Kiêu, Trịnh tướng quân không thể ra tay, chúng ta thay hắn giết hết những người này để diệt khẩu đi, cũng đỡ cho Phong Quân Dương biết Trịnh tướng quân từng thả ta ra, giận lây sang hắn”.
Trịnh Luân thấy nàng cố tình như thế, bất giác tức đến xanh cả mặt. Lục Kiêu cũng phối hợp, thật sự xách đao hướng về phía mấy thân binh nọ.
Thân binh ban nãy vừa cùng Thần Niên nói chuyện từng là thân vệ bên cạnh Phong Quân Dương, tất nhiên biết được ngày đó Phong Quân Dương đã điên cuồng tìm kiếm Thần Niên ra sao, nhưng không ngờ kẻ thả Thần Niên đi lại là Trịnh Luân. Cậu ta thấy sự việc đột nhiên bị bóc mẽ, cũng không nắm bắt được tâm tư của Trịnh Luân là gì, nhất thời cũng bối rối theo, vội cùng mọi người nâng đao phòng bị, miệng gọi Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân!”.
Trịnh Luân nộ hỏa công tâm, nhất thời bùng phát, nhún mạnh người đánh về phía Thần Niên. Thần Niên thầm hoảng hốt, dưới chân khẽ cử động một cái, thụt lùi về phía sau cực nhanh. Thân thủ của nàng tuy nhanh, nhưng tốc độ của Trịnh Luân còn nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã áp sát trước người nàng. Thần Niên ngửa người tránh né theo bản năng, chợt thấy sau lưng cứng cứng, người đã đụng phải một tảng đá lớn, không còn đường lui nữa. Trong nháy mắt tiếp theo, Trịnh Luân đã dấn thân tới trước mặt nàng, nâng tay khóa chặt cổ họng nàng, ép nàng vào tảng đá.
Lục Kiêu bên kia thấy tình thế thay đổi một cách đột ngột, vội vàng lao vút về phía bên này, người còn chưa tới đao phong đã tới. Trịnh Luân cũng không quay đầu lại, trở tay dùng một đao chặn loan đao của Trịnh Luân, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn cử động, ta sẽ bóp chết cô ta”.
Đao tiếp theo của Lục Kiêu liền dừng khựng giữa không trung, muốn chém xuống lại sợ Trịnh Luân thật sự ra tay giết Thần Niên, nhưng cứ vậy rút về thì lại không cam lòng.
“Lục Kiêu lui ra!” Thần Niên chợt nói. Cổ họng của nàng vẫn nằm trong tay Trịnh Luân, nhưng khuôn mặt lại trấn định, ngay cả trong mắt cũng hết sức bình tĩnh.
Lục Kiêu chỉ lưỡng lự một lát ngắn ngủi rồi thu loan đao lại, lui về phía sau vài bước.
Ngón tay của Trịnh Luân khóa chặt cổ họng của Thần Niên, mày khẽ nhíu lại, sắc mặt khó coi quan sát Thần Niên, trong lòng nhất thời phức tạp vô cùng, vài phần phẫn nộ, đôi phần chán ghét, cũng có cả chút coi thường và khi khi, nhưng nhiều hơn cả là thứ cảm xúc không sao diễn tả được, như thế hoang mang, như thế cáu giận, thậm chí còn có cả nhịp tim dồn dập không sao kìm nén.
Thần Niên hếch mặt lên mặc hắn quan sát, một lát sau mới cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Trịnh Luân, có phải ngươi cảm thấy ta là người lấy oán trả ơn? Ngày đó ngươi có lòng tốt thả ta ra, ta không những không mang ơn mà còn bóc trần việc này làm ngươi mất đi sự tín nhiệm của Phong Quân Dương”.
Tuy Trịnh Luân chỉ mím môi không nói gì, nhưng trong lúc đó, vẻ mặt lại để lộ tâm tư của hắn, đúng thật là hắn nghĩ như vậy.
Khóe miệng Thần Niên lãnh đạm buông lời mỉa mai: “Nhưng ta dựa vào đâu mà phải mang ơn các ngươi? Mỗi việc các ngươi làm, có việc nào là thật lòng nghĩ cho ta không? Ngươi, Hạ Thập Nhị, còn cả Thuận Bình, mấy kẻ các ngươi, có ai từng thật sự coi trọng ta? Trong mắt các ngươi, ta là con hồ ly dụ dỗ như lời hai ả thị nữ kia, ta không biết tự trọng, chưa cưới hỏi đã tằng tịu với Phong Quân Dương. Mặc dù miệng các ngươi gọi Tạ cô nương, song trong lòng đều coi thường ta, cho dù là chút tôn trong bề ngoài cũng chẳng phải dành cho ta, mà giữ thể diện cho Phong Quân Dương thôi”.
Những lời này nàng dồn nén trong lòng đã lâu, lại không biết phải nói với ai, liền trút từng câu từng câu cho hắn nghe.
“Rốt cuộc ta đã phạm sai làm gì? Rõ ràng là ta bị Phong Quân Dương lừa, nhưng các ngươi lại chỉ vạch lỗi sai của ta. Chỉ vì xuất thân của ta, nên đã thành kiến ta bất kể làm việc gì cũng sai. Nếu ta còn tiếp tục ở bên cạnh hắn, là ta không biết liêm sỉ, đũa mốc chòi mâm son. Còn nếu ta khăng khăng rời xa hắn, là ta không biết điều, ác nghiệt vô tình. Các ngươi bất bình thay Phong Quân Dương, uất ức thay Vân Sinh, nhưng có ai trong các ngươi nói một câu công bằng cho ta không?”.
Tầm mắt Trịnh Luân bỗng hơi dao động, bất chợt nhớ lại ngày ấy nàng bị hắn điểm huyệt đạo, ngay trước mặt hắn, nàng lớn tiếng gào lên: “Các ngươi chẳng qua đều ức hiếp ta không cha không mẹ”.
Thần Niên có thể nén nước mắt chứ không ngăn nổi vành mắt đỏ ngầu, hỏi tiếp: “Trịnh Luân, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã làm việc gì sai trái để các ngươi nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ vì ta bị lừa thất thân cho hắn, bởi thế ta nên chết đi sao?”.
Tay Trịnh Luân dù chưa dính nước mắt của nàng, nhưng vẫn như nóng rực, bỗng chốc rút tay về, một hồi lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “Ta không có ý đó”.
Hắn chỉ muốn nàng không xuất đầu lộ diện thế này, bằng không sẽ bị thế tử gia bắt về, song nghĩ nàng là người của thế tử gia, lại thích thế tử gia nhường ấy, cho dù thế tử gia không thể lấy nàng, nàng cũng nên giữ gìn vì thế tử gia, không nên thay lòng, lại càng không nên gần gũi với gã đàn ông khác… Lòng Trịnh Luân rối bời, hắn vốn đã không giỏi ăn nói, giờ lại càng không biết phải biểu đạt thế nào.
“Vậy ngươi có ý gì?” Thần Niên áp sát từng bước, truy hỏi, “Ta và Phong Quân Dương đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, không còn dính dáng, nếu hắn có thể quang minh chính đại lấy người khác, cớ gì ta lại chẳng thể đường đường chính chính sống cuộc sống của ta?”
Trịnh Luân bị nàng ép hỏi đến cứng họng, hồi lâu mới đáp: “Tạ cô nương, ta hi vọng cô yên ổn. Cô làm thế này, thế tử gia chắc chắn sẽ thăm dò được tung tích của cô, đến lúc đó người…”.
“Hắn đã biết ta ở đây lâu rồi!” Thần Niên ngắt lời Trịnh Luân.
Trịnh Luân sửng sốt, thốt hỏi theo bản năng: “Thế tử gia biết lâu rồi?”.
Thần Niên gật đầu, bổ sung thêm: “Năm ngoái hắn đã biết ta ở núi Thái Hành rồi, hắn cũng không bắt ta về, không tin ngươi có thể hỏi Thuận Bình, lúc ấy y vẫn còn ở cạnh Phong Quân Dương. Trịnh thống lĩnh, là ngươi đang xen vào chuyện của người khác”.
Nói đến đây, trong mắt nàng lóe lên vẻ nghi ngờ, lại nhìn về phía hai thân binh đằng xa kia, nói: “Ta cảm thấy ngươi rất kỳ lạ. Hôm nay nếu đổi lại là Hạ Thập Nhị lo chuyện bao đồng này thì ta còn hiểu được. Nhưng ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại đến lo chuyện rỗi hơi thế này?”.
Nàng vừa hỏi ra miệng, mấy chỗ đáng ngờ trong đầu chợt gắn kết với nhau, ý nghĩ đã trôi qua ở chỗ Hạ Trạch ngày ấy bỗng hiện lên trong đầu. Vẻ mặt nàng cổ quái nhìn Trịnh Luân một phen, cầm lòng không đặng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi vì…”.
Trịnh Luân vốn đang bị nàng ngó đến chột dạ, nghe thấy câu này thì trong lòng chợt căng thẳng, vội nén giọng quát: “Nói bậy!”.
Thần Niên chỉ tưởng mình đã đoán đúng, không nhịn được cười, nói khẽ: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi rõ nhất, khó trách ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã thấy ta không thuận mắt, trước đây ta vẫn thấy khó hiểu, giờ mới biết hóa ra là vì nguyên cớ đó. Chỉ mong sao ngươi che giấu tâm tư mình cho kĩ, nhất định đừng để thế tử gia của ngươi phát hiện ra đấy”.
Trịnh Luân bị nàng nói thế hơi phát cáu, nhưng nhất thời lại không biết phải làm thế nào với nàng.
Thần Niên lại nghĩ Vân Sinh là cô gái xinh đẹp hoạt bát nhường ấy, Trịnh Luân đem lòng yêu mến cũng chẳng có gì là lạ, nhưng e thân phận khác biệt, sợ là cả đời này hắn cũng không dám nói với Vân Sinh tình cảm ái mộ trong lòng. Vừa nghĩ thế, Thần Niên chợt thấy Trịnh Luân cũng là một kẻ đáng thương, sự ghét bỏ trong lòng với hắn cũng giảm đi nhiều, dịu giọng hỏi hắn: “Trịnh thống lĩnh, hiện giờ ngươi muốn giết ta à?”.
Trịnh Luân cau mày, trả lời: “Chỉ cần cô không ôm lòng hại ta, ta giết cô làm gì”.
Thần Niên cười bảo: “Ngươi đã không muốn giết ta, lại không muốn đưa ta đến bên cạnh Phong Quân Dương làm Vân Sinh tiểu thư của ngươi ấm ức, vậy ngươi định làm gì ta?”.
Trịnh Luân thấy mắt nàng còn hoe đỏ, khuôn mặt lại đã mang nét cười nhẹ nhõm, càng cảm thấy nàng đúng là hỉ nộ vô thường, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chỉ cần cô không cướp giật người qua đường, không làm Tạ tứ gia gì đó nữa, tìm một chốn khác yên ả sống cuộc sống của cô, ta sẽ để cô đi”.
Thần Niên thầm nghĩ: sườn Phi Long này chẳng mấy sẽ đầy quan binh, cho dù Trịnh Luân không đến thì nàng cũng muốn dẫn mọi người về Ngưu Đầu trại ở ẩn; yêu cầu “Không cướp giật người đi đường” thì đương nhiên có thể hứa với hắn; còn về phần có làm Tạ tứ gia hay không… Dù không làm Tạ tứ gia nữa, sau này vẫn có thể làm Tạ ngũ gia cơ mà. Nàng vẫn luôn biết cách biến đổi linh hoạt, mỉm cười, nói với hắn: “Được, ta rời khỏi đây là được”.
Trịnh Luân không ngờ nàng lại đồng ý nhẹ nhàng đến thế, lại ngó sang Lục Kiêu bên cạnh, định bụng bảo nàng phải hứa giữ gìn nữ tắc, không được thân mật quá mức với Lục Kiêu, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có cảm giác mình không có tư cách nói những câu đó, liền mím môi, yên lặng nhìn Thần Niên rồi mới lui về phía sau hai bước, tránh đường cho nàng đi.
Thần Niên nhoẻn cười với hắn, gọi Lục Kiêu đi với nàng. Ai ngờ Lục Kiêu lại đứng im không nhúc nhích, nói với Trịnh Luân: “Chúng ta đánh một trận đi”.
Trịnh Luân vốn thấy Lục Kiêu cực kì ngứa mắt, nghe thế giọng lạnh hẳn đi: “Ngươi cho là ta sợ ngươi?”.
“Có sợ hay không cứ dùng đao mà trả lời!” Lục Kiêu đáp.
Hai người bọn họ nói một câu đã thấy không hợp, ấy vậy mà lại đánh nhau thật. Thần Niên đứng bên cạnh, dù giận Lục Kiêu nhưng lại sợ Trịnh Luân làm hắn bị thương, buộc lòng phải ra tay giúp đỡ đánh Trịnh Luân, miệng lại mắng Lục Kiêu: “Lục Kiêu, huynh dừng tay lại!”.
Lục Kiêu không chịu nghe nàng, ngược lại còn nói: “Tạ Thần Niên, cô tránh ra”.
Nghe đoạn đối thoại của hai người, Trịnh Luân càng thêm tức giận, trường đao trong tay xoay một cái, ra liên tiếp mấy sát chiêu tấn công Lục Kiêu. Lục Kiêu không lùi bước mà tiến tới, vung loan đao lên đối chọi, nhưng nội lực của hắn không bằng Trịnh Luân, lúc so đao có lẽ bị thiệt thòi hơn nhiều, chỉ vài chiêu đã bị Trịnh Luân dùng nội lực đánh đến khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Song tính tình Lục Kiêu ngoan cố, thấy vậy chẳng những không né tránh mà còn đón đầu, hoàn toàn không màng tính mạng, cũng muốn Trịnh Luân phải bị thương bởi đao mình.
Thần Niên thấy rõ rành rành, chỉ sợ Lục Kiêu mất mạng, sốt ruột sốt gan, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân, vung đao nhào về phía Trịnh Luân. Nàng dùng cách thức giao đấu cận thân mà Tịnh Vũ Hiên đã dạy, đao theo cử động của người, nhanh chóng đa dạng, tuy có uy lực song cũng hàm chứa hung hiểm. Trịnh Luân không muốn tổn thương nàng, vội thu đao về, không ngờ Thần Niên hạ thủ chẳng chút lưu tình, thừa sơ hở chém một đao vào cánh tay hắn.
May mà Trịnh Luân lách mình cực nhanh mới thoát mối nạn cụt tay, nhưng lưỡi đao kia cũng rất sâu, máu tươi lập tức trào ra, chỉ trong chớp mắt đã ướt đẫm tay áo.
Thần Niên cũng không ngờ, hết nhìn trường đao trong tay mình lại nhìn vết thương trên cánh tay Trịnh Luân, nhất thời không biết phải làm sao.
Trịnh Luân giương mắt nhìn nàng, rũ cánh tay xuống lùi lại vài bước, khẽ nhếch môi, dùng tay điểm vài huyệt đạo quanh vết thương để cầm máu.
Đúng lúc này, chợt nghe dưới chân núi có người hét to: “Đừng động thủ, xuống đao xin hãy giữ mạng!”.
Tất cả đều quay đầu lại nhìn, thấy dưới chân núi lại thêm một đội nhân mã nữa chạy tới, đều ăn vận theo kiỵ quân Thanh Châu, người dẫn đầu vừa chạy như điên về phía họ, vừa không ngừng cất tiếng gọi to, đích thị là Khâu Tam mà Thần Niên đã lâu không gặp.
Thì ra Khâu Tam dẫn người đi thật nhanh suốt dọc đường, đến tận bây giờ mới đuổi kịp. Từ đằng xa, y đã thấy rất nhiều thi thể của sơn tặc nằm dưới đất phía bên này, lại thấy Thần Niên và Trịnh Luân đang đánh nhau, còn tưởng bọn họ đang một mất một còn, nhất thời sợ đến hồn vía lên mây, chỉ sợ Trịnh Luân nhất thời lỡ tay làm Thần Niên bị thương. Khi y thở hồng hộc chạy tới gần, nhìn Thần Niên từ đầu đến chân một lần, thấy nàng bình yên vô sự mới vỗ vỗ ngực, nghĩ lại vẫn còn kinh nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.
Thần Niên thờ ơ nhìn y, nhưng chưa kịp hỏi, Khâu Tam đã liên tục khoát tay bảo: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm”. Nói xong, vội kéo Trịnh Luân sang một bên, hạ giọng nói: “Trịnh tướng quân, thế tử gia đã biết Tạ cô nương ở ngọn núi này lâu rồi, chính người cố ý để cô ấy ở đây, hôm nay tướng quân đã gây ra đại họa rồi! Ngài đã lật tẩy chuyện mà mọi người đều muốn che đậy rồi!”.
Trịnh Luân trầm mặc một lát, đoạn đáp: “Ta còn tưởng thế tử gia không biết cô ấy ở đây”.
Khâu Tam nhìn Trịnh Luân, có chút thông cảm với hắn, nói tiếp: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, có cái may là Tạ cô nương không bị thương. Nhưng cô ấy là kiểu người rất giỏi tự bênh vực mình, ngài giết nhiều thuộc hạ của cô ấy như vậy, e là không hay rồi”.
Trịnh Luân cau mày nói: “Ta không giết thuộc hạ của cô ấy”.
Mặt Khâu Tam lộ rõ vẻ không tin, khẽ hất cằm về phía mấy thi thể trên mặt đất, nói: “Những người đó không phải do ngài giết?”.
Trịnh Luân thấy y hiểu nhầm, liền nói: “Đó là người của đỉnh Hổ Khẩu, không phải thuộc hạ của Thần Niên”.
Khâu Tam nghe nói thế, tảng đá đè nặng trong lòng giờ mới rơi xuống, vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Giờ y mới chú ý thấy Trịnh Luân bị thương, bất giác hoảng sợ, kinh ngạc hỏi: “Tay ngài làm sao thế này?”.
Trịnh Luân cộc cằn nhếch miệng, đáp: “Chẳng sao”.
Trịnh Luân ra một chiêu giả, thừa cơ đón được thanh trường đao, “keng” một tiếng đã chế ngự được loan đao Lục Kiêu vung ra. Dạo này Lục Kiêu tập trung nghiên cứu đao pháp, võ công đã tiến bộ rất nhiều. Mà Trịnh Luân từ thuở nhỏ đã được danh sư dạy dỗ, giờ lại có trường đao trong tay, cũng đảo ngược tình hình chỉ thủ không công lúc nãy, đao nào đao nấy trực chỉ những chỗ hiểm quanh người Lục Kiêu.
Đao pháp của Lục Kiêu uy mãnh cương liệt, mà Trịnh Luân lại chiêu thức ảo diệu, mỗi một chiêu đều có những chỗ mà người thường không ngờ tới. Cả hai đều thuộc dạng ưa tấn công nhanh, ai nấy xem mà hoa cả mắt, ngay cả chiêu thức của hai người đều không tài nào phân biệt nổi.
Thần Niên nhìn Lục Kiêu và Trịnh Luân một chốc, nghiêng đầu nhỏ giọng bảo Ôn Đại Nha: “Dẫn mọi người đi nhanh lên, đi tìm sư phụ ta. Các người về trại trước, không cần chờ ta và Lục Kiêu, trên đường nhớ cẩn thận đám người đỉnh Hồ Khẩu.
Ôn Đại Nha kinh nhạc, Thôi Tập đã tiến lên kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta đi mau!”.
Ôn Đại Nha thấy cậu nói vậy, trong lòng tuy ngờ vực song cũng nén xuống, cùng Thôi Tập dẫn mọi người trong trại vòng ra sau núi.
Thân binh của Trịnh Luân bên kia thấy họ muốn bỏ đi, toan tiến lên ngăn cản, không ngờ Thần Niên lại lách mình cầm đao chặn trước mặt đám thân binh, nhìn thẳng vào người dẫn đầu, thấy hơi quen mắt bèn hỏi: “Trước kia ngươi cũng đi theo Phong Quân Dương?”.
Người nọ xưa kia quả tình là một thân vệ bên cạnh Phong Quân Dương thật, sau này mới ở lại Thanh Châu làm trợ thủ cho Trịnh Luân. Tất nhiên cậu ta biết được chút ít quan hệ giữa Phong Quân Dương và Thần Niên, liền hạ trường đao trong tay xuống, cất lời cung kính: “Tạ cô nương”.
Thần Niên lại nắm chặt đao thép dính máu trong tay, cười nhạt hỏi lại: “Sao đây, ngươi cũng muốn bắt ta về?”.
Người nọ không dám trả lời, chỉ cụp mắt xuống không nhìn Thần Niên.
Thần Niên đảo mắt, khẩu khí cũng dịu đi, thương lượng với cậu ta: “Ta sẽ ở đây, các ngươi thả thuộc hạ của ta đi, đừng buộc ta phải ra tay với các ngươi”.
Người nọ phân vân một lát rồi đáp: “Thuộc hạ không dám tự quyết định xằng, phải chờ chỉ thị của Trịnh tướng quân đã”.
Thần Niên liếc cậu ta, nói: “Được, ngươi đi đi”.
Nàng nói xong thì đưa mắt nhìn Thôi Tập. Thôi Tập hiểu ý, lập tức dẫn người xông thẳng về phía sau núi. Người nọ muốn dẫn quân đi cản lại, trường đao trong tay Thần Niên đã chặn trước mặt, khiến cậu ta lùi về phía sau một bước. Thần Niên cầm đao bảo vệ cho mấy người Thôi Tập rút lui, lạnh lùng quát: “Ngươi dám!”.
Người nọ quả thật không dám làm gì Thần Niên cả, nghe vậy đành phải cười gượng một tiếng, đáp: “Thuộc hạ không dám”.
Thần Niên đứng đối diện với cậu ta một lúc, mãi đến khi người của Ngưu Đầu trại đã đi xa, giờ mới nhìn sang Lục Kiêu và Trịnh Luân. Hai người họ đã đấu qua đấu lại vài trăm chiêu, võ công Trịnh Luân tuy cao hơn Lục Kiêu, song lại không bì được về độ liều mạng, thành thử tuy đã thấy Lục Kiêu bị thương nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vẫn không đoạt được mạng hắn.
Thần Niên nghĩ ngợi, cũng không để ý đến đám thân binh coi chừng mình nữa, chỉ nhấc đao đi về phía Lục Kiêu và Trịnh Luân. Đứng ở bên cạnh một hồi, thừa dịp hai người không để ý liền mạnh mẽ vung đao xông vào giữa.
Trịnh Luân vừa dùng một chiêu “Bát vân kiến nhật” gạt loan đao của Lục Kiêu ra, đổi trường đao từ tay phải sang tay trái, đang định đâm vào dưới mạng sườn của Lục Kiêu thì đã thấy Thần Niên liều lĩnh vung đao xông vào, vội vàng xoay cổ tay đón đao, gấp rút nói: “Tạ cô nương!”.
Thần Niên đao sau nhanh hơn đao trước, cũng không mong đao có bao nhiêu lực, chỉ dùng chữ “nhanh” hòng chặn Trịnh Luân, để hắn không có cơ hội tấn công Lục Kiêu tiếp. Một lát sau, nàng đã ép Trịnh Luân lùi lại vài chục bước, giờ mới hoãn thế đao lại, lạnh lùng hỏi hắn: “Trịnh Luân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lúc đó ngươi đã thả ta đi, cớ gì bây giờ phải làm thế này?”.
Trịnh Luân không ngờ nàng sẽ hỏi thế trước đám đông, nhất thời có phần kinh ngạc. Thần Niên lại cáu bẳn vì trước đó hắn bảo nàng là “người của thế tử gia”, giờ cố tình trả đũa, thấy hắn phản ứng như thế, lại cố tình nói tiếp: “Hôm ấy ở quý phủ của Hạ Trạch mà ngươi còn có thể thả ta đi, giờ tội gì lại muốn ra sức cưỡng ép?”.
Tuy Trịnh Luân hơi kém võ mồm, song cũng chẳng ngốc, nếu không sao có thể trở thành thủ lĩnh đám thân vệ của Phong Quân Dương, lại càng không thành tướng ở đất Thanh Châu. Hắn nghe Thần Niên liên tiếp nhắc đến chuyện ngày hôm đó, đã hiểu ra nàng cố tình làm vậy. Nếu đổi là kẻ khác, có lẽ đã thề thốt phủ nhận, nhưng Trịnh Luân tính tình ngay thẳng, ngày ấy tự ý thả Thần Niên đi là hắn đã cảm thấy bản thân mình phản bội Phong Quân Dương, giờ Thần Niên nhắc lại chuyện đó, đúng là hắn chẳng nói nổi nửa câu biện hộ, chỉ dừng tay lại, đứng đó lặng lẽ nhìn Thần Niên.
Giờ Thần Niên mới như bất chợt phát hiện ra bên cạnh còn có cả thân binh, quay đầu nhìn bọn hắn, lộ ra vẻ mặt ảo não, nói với Trịnh Luân: “Thật có lỗi quá, là ta nhất thời lỡ lời nói sai. Trịnh tướng quân, bọn họ đều là tâm phúc của ngươi phải không? Liệu có chăng sẽ tiết lộ chuyện ngươi tự ý thả ta ra ngoài không?”.
Trịnh Luân sao có thể không nhận ra Thần Niên đang cố ý diễn kịch, hắn mím môi, nhìn Thần Niên một lát rồi mới nén cơn giận nói: “Tạ cô nương, cô khỏi cần lấy chuyện này ra để uy hiếp ta”.
Thần Niên làm mặt vô tội: “Ta biết ơn ngươi còn không kịp, sao lại mang điểm yếu ra uy hiếp ngươi được?”. Nàng nói xong lại quay đầu bảo Lục Kiêu rằng: “Lục Kiêu, Trịnh tướng quân không thể ra tay, chúng ta thay hắn giết hết những người này để diệt khẩu đi, cũng đỡ cho Phong Quân Dương biết Trịnh tướng quân từng thả ta ra, giận lây sang hắn”.
Trịnh Luân thấy nàng cố tình như thế, bất giác tức đến xanh cả mặt. Lục Kiêu cũng phối hợp, thật sự xách đao hướng về phía mấy thân binh nọ.
Thân binh ban nãy vừa cùng Thần Niên nói chuyện từng là thân vệ bên cạnh Phong Quân Dương, tất nhiên biết được ngày đó Phong Quân Dương đã điên cuồng tìm kiếm Thần Niên ra sao, nhưng không ngờ kẻ thả Thần Niên đi lại là Trịnh Luân. Cậu ta thấy sự việc đột nhiên bị bóc mẽ, cũng không nắm bắt được tâm tư của Trịnh Luân là gì, nhất thời cũng bối rối theo, vội cùng mọi người nâng đao phòng bị, miệng gọi Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân!”.
Trịnh Luân nộ hỏa công tâm, nhất thời bùng phát, nhún mạnh người đánh về phía Thần Niên. Thần Niên thầm hoảng hốt, dưới chân khẽ cử động một cái, thụt lùi về phía sau cực nhanh. Thân thủ của nàng tuy nhanh, nhưng tốc độ của Trịnh Luân còn nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã áp sát trước người nàng. Thần Niên ngửa người tránh né theo bản năng, chợt thấy sau lưng cứng cứng, người đã đụng phải một tảng đá lớn, không còn đường lui nữa. Trong nháy mắt tiếp theo, Trịnh Luân đã dấn thân tới trước mặt nàng, nâng tay khóa chặt cổ họng nàng, ép nàng vào tảng đá.
Lục Kiêu bên kia thấy tình thế thay đổi một cách đột ngột, vội vàng lao vút về phía bên này, người còn chưa tới đao phong đã tới. Trịnh Luân cũng không quay đầu lại, trở tay dùng một đao chặn loan đao của Trịnh Luân, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn cử động, ta sẽ bóp chết cô ta”.
Đao tiếp theo của Lục Kiêu liền dừng khựng giữa không trung, muốn chém xuống lại sợ Trịnh Luân thật sự ra tay giết Thần Niên, nhưng cứ vậy rút về thì lại không cam lòng.
“Lục Kiêu lui ra!” Thần Niên chợt nói. Cổ họng của nàng vẫn nằm trong tay Trịnh Luân, nhưng khuôn mặt lại trấn định, ngay cả trong mắt cũng hết sức bình tĩnh.
Lục Kiêu chỉ lưỡng lự một lát ngắn ngủi rồi thu loan đao lại, lui về phía sau vài bước.
Ngón tay của Trịnh Luân khóa chặt cổ họng của Thần Niên, mày khẽ nhíu lại, sắc mặt khó coi quan sát Thần Niên, trong lòng nhất thời phức tạp vô cùng, vài phần phẫn nộ, đôi phần chán ghét, cũng có cả chút coi thường và khi khi, nhưng nhiều hơn cả là thứ cảm xúc không sao diễn tả được, như thế hoang mang, như thế cáu giận, thậm chí còn có cả nhịp tim dồn dập không sao kìm nén.
Thần Niên hếch mặt lên mặc hắn quan sát, một lát sau mới cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Trịnh Luân, có phải ngươi cảm thấy ta là người lấy oán trả ơn? Ngày đó ngươi có lòng tốt thả ta ra, ta không những không mang ơn mà còn bóc trần việc này làm ngươi mất đi sự tín nhiệm của Phong Quân Dương”.
Tuy Trịnh Luân chỉ mím môi không nói gì, nhưng trong lúc đó, vẻ mặt lại để lộ tâm tư của hắn, đúng thật là hắn nghĩ như vậy.
Khóe miệng Thần Niên lãnh đạm buông lời mỉa mai: “Nhưng ta dựa vào đâu mà phải mang ơn các ngươi? Mỗi việc các ngươi làm, có việc nào là thật lòng nghĩ cho ta không? Ngươi, Hạ Thập Nhị, còn cả Thuận Bình, mấy kẻ các ngươi, có ai từng thật sự coi trọng ta? Trong mắt các ngươi, ta là con hồ ly dụ dỗ như lời hai ả thị nữ kia, ta không biết tự trọng, chưa cưới hỏi đã tằng tịu với Phong Quân Dương. Mặc dù miệng các ngươi gọi Tạ cô nương, song trong lòng đều coi thường ta, cho dù là chút tôn trong bề ngoài cũng chẳng phải dành cho ta, mà giữ thể diện cho Phong Quân Dương thôi”.
Những lời này nàng dồn nén trong lòng đã lâu, lại không biết phải nói với ai, liền trút từng câu từng câu cho hắn nghe.
“Rốt cuộc ta đã phạm sai làm gì? Rõ ràng là ta bị Phong Quân Dương lừa, nhưng các ngươi lại chỉ vạch lỗi sai của ta. Chỉ vì xuất thân của ta, nên đã thành kiến ta bất kể làm việc gì cũng sai. Nếu ta còn tiếp tục ở bên cạnh hắn, là ta không biết liêm sỉ, đũa mốc chòi mâm son. Còn nếu ta khăng khăng rời xa hắn, là ta không biết điều, ác nghiệt vô tình. Các ngươi bất bình thay Phong Quân Dương, uất ức thay Vân Sinh, nhưng có ai trong các ngươi nói một câu công bằng cho ta không?”.
Tầm mắt Trịnh Luân bỗng hơi dao động, bất chợt nhớ lại ngày ấy nàng bị hắn điểm huyệt đạo, ngay trước mặt hắn, nàng lớn tiếng gào lên: “Các ngươi chẳng qua đều ức hiếp ta không cha không mẹ”.
Thần Niên có thể nén nước mắt chứ không ngăn nổi vành mắt đỏ ngầu, hỏi tiếp: “Trịnh Luân, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã làm việc gì sai trái để các ngươi nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ vì ta bị lừa thất thân cho hắn, bởi thế ta nên chết đi sao?”.
Tay Trịnh Luân dù chưa dính nước mắt của nàng, nhưng vẫn như nóng rực, bỗng chốc rút tay về, một hồi lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “Ta không có ý đó”.
Hắn chỉ muốn nàng không xuất đầu lộ diện thế này, bằng không sẽ bị thế tử gia bắt về, song nghĩ nàng là người của thế tử gia, lại thích thế tử gia nhường ấy, cho dù thế tử gia không thể lấy nàng, nàng cũng nên giữ gìn vì thế tử gia, không nên thay lòng, lại càng không nên gần gũi với gã đàn ông khác… Lòng Trịnh Luân rối bời, hắn vốn đã không giỏi ăn nói, giờ lại càng không biết phải biểu đạt thế nào.
“Vậy ngươi có ý gì?” Thần Niên áp sát từng bước, truy hỏi, “Ta và Phong Quân Dương đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, không còn dính dáng, nếu hắn có thể quang minh chính đại lấy người khác, cớ gì ta lại chẳng thể đường đường chính chính sống cuộc sống của ta?”
Trịnh Luân bị nàng ép hỏi đến cứng họng, hồi lâu mới đáp: “Tạ cô nương, ta hi vọng cô yên ổn. Cô làm thế này, thế tử gia chắc chắn sẽ thăm dò được tung tích của cô, đến lúc đó người…”.
“Hắn đã biết ta ở đây lâu rồi!” Thần Niên ngắt lời Trịnh Luân.
Trịnh Luân sửng sốt, thốt hỏi theo bản năng: “Thế tử gia biết lâu rồi?”.
Thần Niên gật đầu, bổ sung thêm: “Năm ngoái hắn đã biết ta ở núi Thái Hành rồi, hắn cũng không bắt ta về, không tin ngươi có thể hỏi Thuận Bình, lúc ấy y vẫn còn ở cạnh Phong Quân Dương. Trịnh thống lĩnh, là ngươi đang xen vào chuyện của người khác”.
Nói đến đây, trong mắt nàng lóe lên vẻ nghi ngờ, lại nhìn về phía hai thân binh đằng xa kia, nói: “Ta cảm thấy ngươi rất kỳ lạ. Hôm nay nếu đổi lại là Hạ Thập Nhị lo chuyện bao đồng này thì ta còn hiểu được. Nhưng ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại đến lo chuyện rỗi hơi thế này?”.
Nàng vừa hỏi ra miệng, mấy chỗ đáng ngờ trong đầu chợt gắn kết với nhau, ý nghĩ đã trôi qua ở chỗ Hạ Trạch ngày ấy bỗng hiện lên trong đầu. Vẻ mặt nàng cổ quái nhìn Trịnh Luân một phen, cầm lòng không đặng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi vì…”.
Trịnh Luân vốn đang bị nàng ngó đến chột dạ, nghe thấy câu này thì trong lòng chợt căng thẳng, vội nén giọng quát: “Nói bậy!”.
Thần Niên chỉ tưởng mình đã đoán đúng, không nhịn được cười, nói khẽ: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi rõ nhất, khó trách ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã thấy ta không thuận mắt, trước đây ta vẫn thấy khó hiểu, giờ mới biết hóa ra là vì nguyên cớ đó. Chỉ mong sao ngươi che giấu tâm tư mình cho kĩ, nhất định đừng để thế tử gia của ngươi phát hiện ra đấy”.
Trịnh Luân bị nàng nói thế hơi phát cáu, nhưng nhất thời lại không biết phải làm thế nào với nàng.
Thần Niên lại nghĩ Vân Sinh là cô gái xinh đẹp hoạt bát nhường ấy, Trịnh Luân đem lòng yêu mến cũng chẳng có gì là lạ, nhưng e thân phận khác biệt, sợ là cả đời này hắn cũng không dám nói với Vân Sinh tình cảm ái mộ trong lòng. Vừa nghĩ thế, Thần Niên chợt thấy Trịnh Luân cũng là một kẻ đáng thương, sự ghét bỏ trong lòng với hắn cũng giảm đi nhiều, dịu giọng hỏi hắn: “Trịnh thống lĩnh, hiện giờ ngươi muốn giết ta à?”.
Trịnh Luân cau mày, trả lời: “Chỉ cần cô không ôm lòng hại ta, ta giết cô làm gì”.
Thần Niên cười bảo: “Ngươi đã không muốn giết ta, lại không muốn đưa ta đến bên cạnh Phong Quân Dương làm Vân Sinh tiểu thư của ngươi ấm ức, vậy ngươi định làm gì ta?”.
Trịnh Luân thấy mắt nàng còn hoe đỏ, khuôn mặt lại đã mang nét cười nhẹ nhõm, càng cảm thấy nàng đúng là hỉ nộ vô thường, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chỉ cần cô không cướp giật người qua đường, không làm Tạ tứ gia gì đó nữa, tìm một chốn khác yên ả sống cuộc sống của cô, ta sẽ để cô đi”.
Thần Niên thầm nghĩ: sườn Phi Long này chẳng mấy sẽ đầy quan binh, cho dù Trịnh Luân không đến thì nàng cũng muốn dẫn mọi người về Ngưu Đầu trại ở ẩn; yêu cầu “Không cướp giật người đi đường” thì đương nhiên có thể hứa với hắn; còn về phần có làm Tạ tứ gia hay không… Dù không làm Tạ tứ gia nữa, sau này vẫn có thể làm Tạ ngũ gia cơ mà. Nàng vẫn luôn biết cách biến đổi linh hoạt, mỉm cười, nói với hắn: “Được, ta rời khỏi đây là được”.
Trịnh Luân không ngờ nàng lại đồng ý nhẹ nhàng đến thế, lại ngó sang Lục Kiêu bên cạnh, định bụng bảo nàng phải hứa giữ gìn nữ tắc, không được thân mật quá mức với Lục Kiêu, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có cảm giác mình không có tư cách nói những câu đó, liền mím môi, yên lặng nhìn Thần Niên rồi mới lui về phía sau hai bước, tránh đường cho nàng đi.
Thần Niên nhoẻn cười với hắn, gọi Lục Kiêu đi với nàng. Ai ngờ Lục Kiêu lại đứng im không nhúc nhích, nói với Trịnh Luân: “Chúng ta đánh một trận đi”.
Trịnh Luân vốn thấy Lục Kiêu cực kì ngứa mắt, nghe thế giọng lạnh hẳn đi: “Ngươi cho là ta sợ ngươi?”.
“Có sợ hay không cứ dùng đao mà trả lời!” Lục Kiêu đáp.
Hai người bọn họ nói một câu đã thấy không hợp, ấy vậy mà lại đánh nhau thật. Thần Niên đứng bên cạnh, dù giận Lục Kiêu nhưng lại sợ Trịnh Luân làm hắn bị thương, buộc lòng phải ra tay giúp đỡ đánh Trịnh Luân, miệng lại mắng Lục Kiêu: “Lục Kiêu, huynh dừng tay lại!”.
Lục Kiêu không chịu nghe nàng, ngược lại còn nói: “Tạ Thần Niên, cô tránh ra”.
Nghe đoạn đối thoại của hai người, Trịnh Luân càng thêm tức giận, trường đao trong tay xoay một cái, ra liên tiếp mấy sát chiêu tấn công Lục Kiêu. Lục Kiêu không lùi bước mà tiến tới, vung loan đao lên đối chọi, nhưng nội lực của hắn không bằng Trịnh Luân, lúc so đao có lẽ bị thiệt thòi hơn nhiều, chỉ vài chiêu đã bị Trịnh Luân dùng nội lực đánh đến khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Song tính tình Lục Kiêu ngoan cố, thấy vậy chẳng những không né tránh mà còn đón đầu, hoàn toàn không màng tính mạng, cũng muốn Trịnh Luân phải bị thương bởi đao mình.
Thần Niên thấy rõ rành rành, chỉ sợ Lục Kiêu mất mạng, sốt ruột sốt gan, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân, vung đao nhào về phía Trịnh Luân. Nàng dùng cách thức giao đấu cận thân mà Tịnh Vũ Hiên đã dạy, đao theo cử động của người, nhanh chóng đa dạng, tuy có uy lực song cũng hàm chứa hung hiểm. Trịnh Luân không muốn tổn thương nàng, vội thu đao về, không ngờ Thần Niên hạ thủ chẳng chút lưu tình, thừa sơ hở chém một đao vào cánh tay hắn.
May mà Trịnh Luân lách mình cực nhanh mới thoát mối nạn cụt tay, nhưng lưỡi đao kia cũng rất sâu, máu tươi lập tức trào ra, chỉ trong chớp mắt đã ướt đẫm tay áo.
Thần Niên cũng không ngờ, hết nhìn trường đao trong tay mình lại nhìn vết thương trên cánh tay Trịnh Luân, nhất thời không biết phải làm sao.
Trịnh Luân giương mắt nhìn nàng, rũ cánh tay xuống lùi lại vài bước, khẽ nhếch môi, dùng tay điểm vài huyệt đạo quanh vết thương để cầm máu.
Đúng lúc này, chợt nghe dưới chân núi có người hét to: “Đừng động thủ, xuống đao xin hãy giữ mạng!”.
Tất cả đều quay đầu lại nhìn, thấy dưới chân núi lại thêm một đội nhân mã nữa chạy tới, đều ăn vận theo kiỵ quân Thanh Châu, người dẫn đầu vừa chạy như điên về phía họ, vừa không ngừng cất tiếng gọi to, đích thị là Khâu Tam mà Thần Niên đã lâu không gặp.
Thì ra Khâu Tam dẫn người đi thật nhanh suốt dọc đường, đến tận bây giờ mới đuổi kịp. Từ đằng xa, y đã thấy rất nhiều thi thể của sơn tặc nằm dưới đất phía bên này, lại thấy Thần Niên và Trịnh Luân đang đánh nhau, còn tưởng bọn họ đang một mất một còn, nhất thời sợ đến hồn vía lên mây, chỉ sợ Trịnh Luân nhất thời lỡ tay làm Thần Niên bị thương. Khi y thở hồng hộc chạy tới gần, nhìn Thần Niên từ đầu đến chân một lần, thấy nàng bình yên vô sự mới vỗ vỗ ngực, nghĩ lại vẫn còn kinh nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.
Thần Niên thờ ơ nhìn y, nhưng chưa kịp hỏi, Khâu Tam đã liên tục khoát tay bảo: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm”. Nói xong, vội kéo Trịnh Luân sang một bên, hạ giọng nói: “Trịnh tướng quân, thế tử gia đã biết Tạ cô nương ở ngọn núi này lâu rồi, chính người cố ý để cô ấy ở đây, hôm nay tướng quân đã gây ra đại họa rồi! Ngài đã lật tẩy chuyện mà mọi người đều muốn che đậy rồi!”.
Trịnh Luân trầm mặc một lát, đoạn đáp: “Ta còn tưởng thế tử gia không biết cô ấy ở đây”.
Khâu Tam nhìn Trịnh Luân, có chút thông cảm với hắn, nói tiếp: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, có cái may là Tạ cô nương không bị thương. Nhưng cô ấy là kiểu người rất giỏi tự bênh vực mình, ngài giết nhiều thuộc hạ của cô ấy như vậy, e là không hay rồi”.
Trịnh Luân cau mày nói: “Ta không giết thuộc hạ của cô ấy”.
Mặt Khâu Tam lộ rõ vẻ không tin, khẽ hất cằm về phía mấy thi thể trên mặt đất, nói: “Những người đó không phải do ngài giết?”.
Trịnh Luân thấy y hiểu nhầm, liền nói: “Đó là người của đỉnh Hổ Khẩu, không phải thuộc hạ của Thần Niên”.
Khâu Tam nghe nói thế, tảng đá đè nặng trong lòng giờ mới rơi xuống, vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Giờ y mới chú ý thấy Trịnh Luân bị thương, bất giác hoảng sợ, kinh ngạc hỏi: “Tay ngài làm sao thế này?”.
Trịnh Luân cộc cằn nhếch miệng, đáp: “Chẳng sao”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.