Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 197: Vỏ ngoài che mắt

Tiên Chanh

06/11/2019

Lục Kiêu và Thần Niên tránh chỗ có ánh lửa sáng rực, vừa mới tìm được nơi ẩn núp xong thì nghe phía Тây truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Thần Niên nhìn theo tiếng động thì loáng thoáng thấy có mấy chục kỵ sĩ từ đằng xa chạy đến đây. Tốc độ của đội kỵ sĩ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến rất gần, Lục Kiêu kéo Thần Niên về, chợt nghe một người trong đó bẩm báo: “Tướng quân, lửa hình như vừa mới đốt, người đốt hẳn là chưa đi xa”.

Người được gọi là tướng quân kia “ừm” một tiếng, Thần Niên nghe giọng nói nọ trầm thấp quen tai, không khỏi lại ló đầu ra xem, thấy thủ lĩnh của họ lại là Trịnh Luân.

Trịnh Luân liếc mắt nhìn đống lửa, sai bảo: “Tìm một chút, xem ai ở đây”.

Thần Niên thầm nghĩ một tiếng “Tiêu rồi”, hắn vốn luôn nói nàng ngôn hành phóng đãng, nếu lúc này lại nhìn thấy nàng và Lục Kiêu ở đây đêm hôm khuya khoắt, không biết lại muốn mắng nàng thế nào nữa, đến lúc đó đúng thật là có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Nàng rất nhanh trí, vội ghé gần tai Lục Kiêu, nói nhỏ: “Ta ra ngoài, huynh nấp cho kĩ, đừng để bọn họ phát hiện”.

Lục Kiêu mặc dù không hiểu vì sao Thần Niên lại như thế, nhưng hắn vẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Thần Niên cười với hắn, rồi liền đứng dậy đi ra ngoài, ngang bướng gọi to: “Trịnh tướng quân”.

Trịnh Luân nghe giọng nàng bất giác ngẩn người, quay đầu ngựa lại, thấy Thần Niên đi ra từ góc tối, mãi đến khi nàng đến gần mới trầm giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”.

Thần Niên nhìn lướt qua đám người, thấy đều là kỵ binh dưới trướng Trịnh Luân, bèn đáp: “Lúc trước ta ngắm trăng ở Vọng Giang lâu, vô tình lại thấy có thuyền từ thượng du đến, nom có vẻ kì quái nên đốt đống lửa, muốn báo hiệu cho thủy doanh bờ bên kia”.

Trịnh Luân nhìn nàng, lại giương mắt nhìn chỗ náu mình khi nãy của nàng, lạnh nhạt hỏi: “Một mình cô ngắm trăng ở Vọng Giang lâu?”.

Thần Niên gật đầu, nói: “Phải”.

Trịnh Luân lại không tin, liếc mắt nhìn thân vệ bên cạnh một cái. Thân vệ hiểu ý hắn, mặt mày tỉnh bơ đi đến chỗ Thần Niên ẩn nấp, thấy chỗ đó quả thật không còn ai khác mới lén lắc đầu với Trịnh Luân.

Thần Niên coi như không nhìn thấy động tác mờ ám của thân vệ kia, ngẩng đầu nhìn lên ngựa, hỏi Trịnh Luân: “Sao Trịnh tướng quân lại đến đây?”.

Trịnh Luân đáp: “Ta đuổi theo mấy chiếc thuyền kia suốt dọc đường, thấy ở đây có ánh lửa nên đến nhìn thử xem”.

Khi đang nói chuyện, những chiếc thuyền kia đã từ thượng du đi đến, Thần Niên liếc thấy, chỉ vào mặt sông nói với Trịnh Luân: “Ngươi xem, thuyền đến rồi kìa”.

Trịnh Luân cũng ngoảnh đầu nhìn theo, nội lực của hắn thâm hậu hơn Thần Niên, có thể nhìn rõ vật giữa đêm đen, nói: “Những chiếc thuyền này đều lặng lẽ đi ra từ trong doanh trại thủy quân Thái Hưng, vụng thủy chiến, chủ yếu là chuyển đồ dùng trong binh”.

Thần Niên nghe thế nhíu mày, hỏi: “Hạ gia muốn làm trò đánh lén? Nhưng mấy con thuyền này cho dù có trang bị đầy đủ thì có thể làm gì được?”.

Trịnh Luân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Xuôi về phía Đông vài dặm, cách bờ Nam không xa là chỗ để kho quân lương lần này của vương gia”.

Thần Niên nghe thế cả kinh: “Hạ gia muốn đánh úp kho lương?”.

Hạ Trăn rõ ràng đã đồng ý lui binh, tối nay lại đến tập kích kho lương bờ Nam, hành động này quả thật rất vô đạo đức. Nhưng việc quân cơ không nề dối trá, nàng cũng từng viết thư đầu hàng Hạ Trạch, ban đêm lại đến tập kích đại doanh của gã. Nếu Hạ Trăn thực sự làm thế, thật ra cũng có thể coi như ăn miếng trả miếng.

Trịnh Luân không trả lời, vươn tay về phía thân vệ bên cạnh, trầm giọng nói: “Cường cung”.

Thân vệ vội vàng tháo cường cung sau lưng đưa đến, Trịnh Luân đón lấy, lắp tên vào cung, đang muốn bắn vào mặt sông thì Thần Niên chợt lên tiếng: “Đợi đã”.

Trịnh Luân nghe thế liền thoáng dừng động tác, nghiêng đầu nhìn Thần Niên.

Thần Niên nhanh nhẹn dứt khoát xé roạt một góc áo, lại tháo túi rượu bên thắt lưng xuống, rút nút túi ra tẩm đẫm rượu vào mảnh áo, sau đó duỗi tay đòi tên của Trịnh Luân: “Đưa tên cho ta”.

Trịnh Luân đưa mắt nhìn nàng, rồi cũng đưa tên cho nàng.

Thần Niên thấy ánh mắt hắn dừng ở túi rượu của mình, cười giả lả, giải thích: “Vừa rồi trộm được ở Vọng Giang lâu, vốn định mang về thành cho vương gia nhà ngươi nếm thử ấy mà”.

Trịnh Luân không rõ lòng mình chua hay chát, chỉ cúi mặt xuống không nhìn nàng. Thần Niên cũng chẳng để tâm đến vẻ mặt của hắn, chỉ cúi đầu buộc mảnh áo lên đầu nhọn mũi tên, trả lại cho Trịnh Luân lần nữa, lại đến chỗ đống lửa lấy lửa đến, cười nói: “Ngươi thử xem, xem có thể bắn đến chiếc thuyền kia không?”.

Nàng nói xong, bèn đốt đầu mũi tên lên.

Trịnh Luân mím môi, kéo cường cung đến mức căng nhất, tay khẽ buông ra, mũi tên bắn về phía mặt sông như sao xẹt, bắn trúng chiếc thuyền đi đầu tiên. Trên khoang thuyền tức thì bùng lửa, trong khoang thuyền lập tức có vài kẻ đến dập lửa, trong đó có kẻ mắng to: “Ai mà thất đức thế? Đang yên đang lành thì đến đốt thuyền người ta!”.

Không lâu sau, mấy chiếc thuyền đều châm nến thắp đèn, trên thuyền dưới thuyền đèn đuốc sáng trưng, Thần Niên nhìn từ xa, chỉ thấy trên con thuyền kia có một công tử áo gấm đi ra, tập trung nhìn kĩ, không ngờ là Hạ Trạch.

Thần Niên từng đánh Hạ Trạch một chưởng, vốn tưởng rằng dù gã không chết cũng phải nằm liệt giường cả tháng, ai ngờ gã lại vẫn có thể vui vẻ xuất hiện ở đây thế này. Thần Niên bất chợt thấy tức tối, quay đầu lại bảo Trịnh Luân: “Có cách nào lên con thuyền kia không?”.



Nàng vừa mới hỏi xong, liền thấy có rất nhiều thuyền ở dưới ngược dòng bơi lên, nhất tề vây mấy chiếc thuyền trên sông lại, chính là thủy quân Giang Nam nghe tin đã tới. Lại một lát sau, có thuyền đến gần bờ Bắc, thả thuyền nhỏ cập bến đón đám Trịnh Luân.

Thần Niên giờ cũng không biết Lục Kiêu đang nấp ở đâu, chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua rồi theo Trịnh Luân lên thuyền nhỏ. Trịnh Luân thấy nàng đi theo, chỉ thờ ơ nhìn nàng một cái, hỏi: “Vương gia cũng biết cô ở đây?”.

Thần Niên không dám nói thật với hắn, chỉ hàm hồ đáp: “Chàng biết ta đi”.

Trịnh Luân không hỏi thêm nữa, chỉ cởi áo choàng trên người mình xuống ném cho nàng, thấp giọng nói: “Khoác vào”.

Thần Niên luôn không để ý tiểu tiết, nghe vậy liền khoác luôn áo vào người. Thuyền quá nhỏ, lại đứng đến vài người, Trịnh Luân khẽ nghiêng đầu ngó, thấy Thần Niên đứng bên cạnh mình, áo choàng tuy bao bọc cơ thể nàng nhưng lại không che được đầu nàng. Dưới ánh trăng, có cảm giác mặt trong như ngọc, mày xinh như vẽ, đôi đồng tử đen huyền ánh bao con nước gợn lăn tăn dưới sông còn rực rỡ hơn sao trên trời vài phần.

Tim hắn chợt đập đánh thịch một cái, chờ khi bản thân tự ý thức được lại bất giác hơi tức giận, muốn bỏ nốt cả mũ giáp xuống cho nàng, tay đã giơ lên mới nhận ra hành vi này thái quá bèn đặt tay lên chuôi kiếm, trầm giọng bảo thân vệ: “Đưa mũ giáp cho cô ấy”.

Thân vệ nọ vội tháo mũ giáp ra đưa cho Thần Niên. Thần Niên không biết tâm tư của Trịnh Luân, chỉ nghĩ là hắn sợ mình lộ thân phận, lặng lẽ nhận lấy mũ giáp, đội lên đầu. Nào ngờ đầu của thân vệ nọ to hơn đầu nàng rất nhiều, mũ giáp đổ về phía trước, che hết cả mặt nàng. Thần Niên lấy tay đẩy mũ về phía sau, vừa mới buông tay ra, đúng lúc thuyền nhỏ dập dềnh theo sóng, cái mũ lại tuột xuống mặt. Lần này, còn ụp luôn lên cả mũi, chỉ còn chừa lại mỗi chóp mũi nhỏ xinh trắng trẻo ở bên ngoài, trông rất buồn cười.

Trịnh Luân thu động tác của nàng vào mắt, cũng không nhịn được cong miệng cười.

Thần Niên hết cách, đành phải lấy tay giữ chặt mũ giáp, hỏi Trịnh Luân: “Có thể đổi cho ta cái mũ nào nhỏ hơn không?”.

Trịnh Luân lập tức sa sầm mặt lại, lạnh lùng đáp: “Không có”.

Trong lúc nói chuyện, thuyền nhỏ đã ghé sát thuyền lầu, trên mép thuyền có người hạ thang dây xuống thuyền nhỏ, Trịnh Luân lại không dùng thang dây, nhún người nhảy lên sàn thuyền lầu. Thần Niên vốn cũng có thể nhảy lên thuyền lớn như thế, nhưng nghĩ lại, sợ bị người chú ý bèn đội nguyên mũ giáp, thành thật leo thang lên trên.

Trịnh Luân thấy nàng như vậy, có đôi phần ngạc nhiên, bất giác đưa mắt nhìn nàng nhưng không nói gì. Trên thuyền lầu có một viên thiên tướng thủy quân, tiến lên hành lễ với Trịnh Luân, nói: “Trịnh tướng quân, Vạn tướng quân vừa nhận được tin một cái là lệnh cho tiểu nhân đến đây ngay, hiện đã cản lại tất cả thuyền của đối phương rồi”.

Trịnh Luân chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Sai người nhanh chóng về quân trại báo cho Vạn tướng quân, xin tướng quân phái quân đến bảo vệ kho lương bờ Nam, đề phòng quân địch tập kích theo đường bộ”.

Thiên tướng kia nghe thế, vội rời đi.

Thần Niên nghĩ ngợi bèn hiểu ra, đi đến sau lưng Trịnh Luân, hỏi nhỏ hắn: “Ngươi sợ Hạ Trạch cố tình xuất hiện lúc này để đánh lừa chúng ta?”.

Trịnh Luân quay đầu lại nhìn nàng, đáp: “Đúng thế”.

Khi đang nói chuyện, thuyền lầu đã đến gần thuyền của thủy quân Hạ gia. Hạ Trạch đứng ở mũi thuyền, cất giọng cười nói: “Không ngờ lại gặp Trịnh tướng quân ở đây. Trịnh tướng quân cũng giống Hạ Trạch, đến thưởng trăng thu trên sông ư?”.

Trịnh Luân cầm kiếm không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Trạch. Nếu là người khác, bị hắn phản ứng như thế không tránh khỏi sẽ có cảm giác sượng sùng, nhưng Hạ Trạch lại chẳng để tâm, vẫn mời Trịnh Luân, cười bảo: “Trên thuyền ta có rượu ngon, Trịnh tướng quân có muốn đến đây cùng uống, cùng thưởng trăng thu trên sông?”.

Không ngờ mồm miệng của gã như thế lại làm Thần Niên sinh lòng tức giận, thầm nghĩ muốn xông lên cho gã một trận rồi tính sau. Trịnh Luân hình như đã nhận ra tâm tình của nàng, liếc nhìn nàng một cái, sau đó tiến lên phía trước một bước, kín đáo che chắn Thần Niên ở phía sau.

Không ngờ hắn vừa làm như thế lại khiến Hạ Trạch chú ý đến Thần Niên. Hạ Trạch hơi nghiêng đầu ngó ngó, dù chưa thấy rõ mặt mũi Thần Niên nhưng lại lần ra manh mối từ hình thể của nàng, sau khi tầm mắt dời xuống dưới chân thì lại càng xác định suy đoán của mình. Hạ Trạch cười nhìn Trịnh Luân, nói: “Thì ra Trịnh tướng quân lại mang theo mỹ nữ ngắm trăng, chẳng trách không chịu lên thuyền của ta”.

Thần Niên nghe thấy câu này, dứt khoát một tay đẩy Trịnh Luân chắn trước người mình ra, tay kia nhấc mũ lên, lộ cả khuôn mặt đối diện với Hạ Trạch trên thuyền, lạnh giọng nói: “Hạ Thập Nhị, ngươi muốn chết phải không?”.

Hạ Trạch không ngờ Thần Niên lại xuất hiện ở đây, thoáng sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ xấu hổ, sầm mặt nói: “Nửa đêm nửa hôm, cô đến đây làm gì? Phong Quân Dương đâu? Sao hắn không trông coi cô?”.

Thần Niên không ngờ gã lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, liền đoán Hạ Trăn sợ là đã nói với gã thân phận của mình rồi. Nàng không khỏi cười nhạt một tiếng, hỏi: “Sao hả? Chẳng lẽ trăng sáng hôm nay là của một mình Hạ Thập Nhị ngươi, chỉ cho phép ngươi ở trên sông ngắm, còn không cho người khác ngắm?”.

Trịnh Luân nghiêng đầu nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Cô phí lời với gã làm gì!”.

Hai người nói vậy làm Hạ Trạch không khỏi tức quá hóa cười. Trước kia tuy gã có ý khác với Thần Niên, nhưng khi đó là vì chưa biết nàng là đường muội của mình, có thể nói người không biết không có tội. Mà nàng biết thân thế của gã từ lâu rồi lại vẫn hạ độc thủ với gã như thế, có thể thấy được là không niệm chút tình cảm nào. Hạ Trạch nhìn Thần Niên và Trịnh Luân, cười cợt chế giễu: “Ta quên mất, hai vị là phu thê danh chính ngôn thuận, đừng nói nửa đêm ngắm trăng, cho dù làm gì khác cũng được”.

Câu này đã chọc trúng tim của Thần Niên và Trịnh Luân. Trịnh Luân trên tay phát lực, cầm chặt lấy chuôi kiếm, Thần Niên cũng bay lên mũi thuyền, nhào đến Hạ Trạch đang đứng trên thuyền. Nàng bất ngờ nổi loạn, thân thể lại cực nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thần Niên đã đến trước người Hạ Trạch, vung chưởng đánh vào người gã.

Hạ Trạch vội lùi về phía sau, nhưng võ công của gã vốn thua xa Thần Niên, giờ lại có vết thương nặng chưa lành, gắng gượng tránh được một chưởng của Thần Niên, miệng vội quát to: “Hạ Thần Niên! Cô dám giết đại huynh!”.

Không ngờ chưởng của Thần Niên chỉ là hư chiêu, mà một tay khác lại nhanh chóng giơ lên, tát bốp một tiếng vang dội lên mặt Hạ Trạch. Hạ Trạch chưa từng chịu nhục trước mặt bao người như thế, bất giác sôi máu, nhất thời quên cả sinh tử, há mồm toan mắng.

Thần Niên giơ tay cho thêm một bạt tai nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi mắng ta một câu, ta tát ngươi một cái, ta muốn xem xem, là ta không chịu nổi ngươi mắng trước hay là ngươi không chịu nổi ta đánh trước”.

Thân vệ của Hạ Trạch từ xung quanh vây lại, muốn cứu Hạ Trạch. Trịnh Luân thấy thế, liền phi thân lên thuyền, gác kiếm lên vai Hạ Trạch, giọng nói lạnh lùng: “Ai dám tiến lên phía trước một bước, ta sẽ giết Hạ Trạch trước”.

Ai nấy đều e ngại uy danh của Trịnh Luân, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hạ Trạch bị Thần Niên cho hai cái tát, bất giác kinh ngạc phẫn nộ cùng cực, nhưng sau cùng không dám nói gì, chỉ im thin thít nhìn chòng chọc Thần Niên. Thần Niên lại không sợ gã, hờ hững nhìn Trịnh Luân, đột nhiên nói với Trịnh Luân: “Ta cảm thấy gã không phải là muốn tập kích kho lương Giang Nam”.



Hạ Trạch nghe thế, trong lòng bất giác cả kinh, ánh mắt chợt lóe lên.

Thần Niên nhìn thần sắc của gã, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, liền quay sang nói với Trịnh Luân: “Nếu gã thật sự muốn tập kích kho lương Giang Nam, không nên rêu rao đến phía Đông như vậy, thu hút ánh mắt của mọi người tập trung cả về kho lương. Ta đoán gã có thể là cố tình dẫn dụ ngươi xuất doanh”. Nàng ngừng lại, lại liếc mắt nhìn Hạ Trạch một cái, đột nhiên hỏi Trịnh Luân, “Trong quân doanh của ngươi phòng bị ra sao? Đừng trúng kế giương đông kích tây của gã”.

Vẻ mặt Trịnh Luân thay đổi, lạnh giọng hỏi Hạ Trạch: “Thật chứ?”.

Hạ Trạch cười châm biếm, nói: “Đúng thế, đáng tiếc ngươi hiểu ra thì quá muộn rồi. Kỵ binh của ta đã âm thầm lên bờ, chắc chỉ nhất thời nửa khắc nữa là sẽ xâm nhập vào quân doanh của ngươi thôi”.

Trịnh Luân không ngờ mình lại trúng kế điệu hổ ly sơn của Hạ Trạch, trong lòng cực kỳ tức giận, trường kiếm trong tay dán vào cổ Hạ Trạch, đã nổi lên sát ý.

Lúc này, thủy quân Giang Nam đã khống chế được hết thuyền địch, ngay cả thuyền lớn Hạ Trạch đứng cũng bị mấy chiến thuyền dùng móc câu dài kéo chặt. Viên thiên tướng thủy quân sau người bắc một tấm ván gỗ giữa hai thuyền, bước sang thuyền lớn, bẩm báo Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, mười chiếc thuyền địch đều đã bị quân ta khống chế”.

Thần Niên nghe thế chợt nảy ra một ý, bảo Trịnh Luân: “Ngươi đừng sốt ruột, ta có một cách, trái lại sẽ khiến cho gã cảm thấy hối hận vì ban đầu đã làm sai”.

Câu nói của nàng làm cả Trịnh Luân lẫn Hạ Trạch nhất tề nhìn về phía nàng. Thần Niên nở nụ cười, nói: “Nếu gã đi tập kích quân doanh của ngươi, chúng ta cũng phải sờ đến thủy trại của gã. Dù sao ở đây cũng có chiến thuyền thủy quân Hạ gia của gã, không cần phí hoài. Chi bằng kiếm ít cỏ khô về đây, châm một mồi lửa, thuận tiện thiêu luôn thủy trại của gã. Ta muốn xem xem, không có thuyền, thủy quân của gã gọi là thủy quân gì!”.

Trịnh Luân còn chưa lên tiếng, Hạ Trạch đã không nhịn được cắn răng nói: “Nha đầu khốn kiếp, đừng quên, cô cũng mang họ Hạ!”.

“Ta không mang họ Hạ, ta họ Tạ!” Thần Niên thản nhiên nói.

Hạ Trạch lại cười nhạt, nói: “Cô tưởng cô không nhận cái họ này là máu chảy trong người cô không phải máu của Hạ gia, cô không phải là con gái của Hạ gia sao? Cô chiếm hết lợi ích của Hạ gia ta lại còn mở miệng ra nói mình không mang họ Hạ! Nếu cô không phải họ Hạ, cô tưởng Phong Quân Dương sẽ đối xử với cô như thế này ư? Nếu cô không phải họ Hạ, thúc phụ sao có thể thỏa hiệp với hắn, buông tha cho Nghi Bình?”.

“Nực cười!” Thần Niên bất giác bật cười, nói, “Ta không ăn một miếng cơm của Hạ gia ngươi, không mặc một tấm áo của Hạ gia ngươi, ta chiếm lợi ích gì của Hạ gia? Nghi Bình rõ ràng là Hạ gia ngươi không đoạt được, sao lại nói là nhường thành? Về phần Phong Quân Dương đối xử với ta ra sao, liên quan gì đến người Hạ gia các ngươi?”.

Hạ Trạch hơi hất hàm lên, ngạo nghễ nói: “Thủy quân Thái Hưng ta ở đây sao có thể không đoạt được một thành Nghi Bình nho nhỏ! Cho dù tha cho Nghi Bình không lấy, theo đường sông xuống thẳng Thịnh Đô, Phong Quân Dương lấy gì cản ta? Chỉ bằng thủy quân Giang Nam ư? Ha ha, chuyện đùa! Nếu Phong Quân Dương không e ngại thủy quân của ta, vì sao phải để cô ở Nghi Bình? Vì sao phải tiết lộ thân thế của cô cho thúc phụ, chẳng phải là vì muốn bảo thúc phụ nhớ thương cô, nhường Nghi Bình cho hắn sao?”.

Thần Niên sững người, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói gì?”.

Trịnh Luân cũng nhận ra không ổn, trường kiếm trong tay dán sát vào cổ Hạ Trạch, lạnh lùng quát: “Câm miệng, không được nói bậy!”.

Thần Niên đưa tay kẹp chặt mũi kiếm của Trịnh Luân: “Để gã nói hết!”.

Trịnh Luân nhíu đôi mày kiếm, nhìn nàng nói: “Lời của gã mà cô cũng muốn tin? Lẽ nào cô không nhận ra gã cố tình châm ngòi ly gián?”.

Thần Niên tất nhiên thừa hiểu Hạ Trạch nói thế cũng không xuất phát từ thiện ý gì, nhưng bất kể hắn vô tình hay cố ý, nàng vẫn muốn làm cho ra lẽ chuyện này. “Là thật hay giả, nghe xong mới biết.” Tay nàng dùng thêm sức, dời kiếm của Trịnh Luân ra khỏi cổ Hạ Trạch, mắt nhìn thẳng vào Hạ Trạch, nói, “Ngươi lặp lại những lời ban nãy một lần nữa!”.

Hạ Trạch nói mấy câu này tuy chỉ là nhất thời nổi ý, nhưng cũng không tốt bụng gì, hiện nghe Thần Niên nói thế bèn bảo rằng: “Ta nói Phong Quân Dương cố tình để cô ở Nghi Bình, để thúc phụ nhớ thương cô”.

“Không phải câu này!” Thần Niên nói.

Hạ Trạch nghĩ Thần Niên đã không chịu nhận tổ quy tông, nhất định sẽ không muốn thân thế của mình bị tiết lộ. Gã dừng lại một chút, rồi nói: “Ta nói hắn cố tình tiết lộ thân thế của cô cho thúc phụ”.

Thần Niên hỏi: “Có chứng cớ gì?”.

Thân thế của Thần Niên do Tiên Thị tiết lộ, cũng coi như là chính Hạ Trăn tự điều tra nghe ngóng ra, Hạ Trạch lấy đâu ra chứng cớ cho Thần Niên. Có điều gã là kẻ giả dối, nghe vậy chỉ lạnh lùng cười, nói: “Phong Quân Dương là ai, cô còn không biết? Hắn làm việc sao có thể dễ dàng để lại nhược điểm cho kẻ khác thấy!”.

Thần Niên cười nhạt, nói: “Đã không có chứng cớ thì chỉ là nói suông. Phong Quân Dương là ai, tất nhiên là ta biết. Những cái khác không nói đến, chỉ xét riêng về nhân phẩm, ngươi còn lâu mới sánh được với chàng”.

Hạ Trạch nghe thế nổi cáu, chế nhạo: “Đúng là tóc dài đầu óc ngắn! Thân thế của cô tuy bị lộ từ người Tiên Thị, nhưng cô không nghĩ à, vì sao sớm không lộ, muộn không lộ, lại lộ đúng lúc Phong Quân Dương chiếm thành Nghi Bình? Rõ ràng là hắn đã tính toán hết thời cơ, mới cố ý tiết lộ thân thế của cô cho thúc phụ”.

Thần Niên đột nhiên nhớ tới việc Lục Kiêu nói khi nãy, tim không khỏi đập nhanh hơn, trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm, hỏi Hạ Trạch: “Ngươi nói tin này bị lộ từ chỗ người Tiên Thị?”.

“Đúng thế.” Hạ Trạch gật đầu, nói, “Thúc phụ vẫn luôn sai người tìm kiếm tung tích của cô, nhưng khốn nỗi vẫn bặt vô âm tín. Mãi đến cách đây không lâu, mới có tin từ Mộ Dung bộ của Tiên Thị truyền ra, nói là một người tên Khâu Mục Lăng Việt đã mang đứa con côi của vương nữ về vương đình, thúc phụ mới tra được xuất thân của cô”.

Thần Niên chỉ nghe được ba chữ “Mộ Dung bộ”, sau đó thì không nghe rõ nữa. Mộ Dung bộ, Mộ Dung bộ, Lục Kiêu vừa mới nói mình từng gặp Phàn Cảnh Vân dịch dung ở Mộ Dung bộ, sau đó Mộ Dung bộ bắt đầu phản đối lập Vân Sinh làm hậu, sau đó thân phận của nghĩa phụ lộ ra từ Mộ Dung bộ...

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp?

Chẳng lẽ thế gian này lại có nhiều sự trùng hợp đến thế! Thân thế đột nhiên bị tiết lộ, Thần Niên không phải chưa từng hoài nghi, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng Phong Quân Dương. Chàng nói chàng không biết, nàng đã tin rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Bắc Nữ Phỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook