Chương 60
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt
26/05/2022
Đau đớn mãnh liệt lại làm bộc phát bản tính xâm lược của họ, co rút kịch liệt, thâm nhập, đòi đối phương, thậm chí không hề thương tiếc. Họ lắc lư thân thể của mình để nghênh đón đối phương, khi cao trào đến, họ gần như leo lên thân thể của đối phương, nơi chặt kịch liệt co rút lại, mút ngón tay của tay của đối phương vào, cảm giác được hai người hoà hợp chặt chẽ như vậy, như nối lại thành một thân thể.
Trầm Linh nhấc đầu lên, yết hầu đang khẽ chấn động, phát ra tiếng rên dài bi phẫn mà đè nén.
Trầm Liên cảm giác càng thêm mãnh liệt, nếu như vừa rồi là trôi lơ lửng trên bầu trời hư ảo, thì hiện tại là như ngã xuống biển sâu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
- Linh... Linh... - Không ngừng kêu tên Trầm Linh, cảm thụ được thân thể được bao vây, mềm mại ấm áp như bụng mẹ.
Bởi vì hiện tại họ vẫn còn ở trong nhau, gắn bó khăng khít. Áp lực mấy ngày liên tiếp bạo phát ra.
Trầm Liên rút ngón tay của mình ra, nhìn đầu ngón tay có màu đỏ, lòng bị nhéo đau: "Bà đồng Linh, chị..."
- Sao? Không phải em cho tôi lần đầu tiên à? - Trầm Linh chớp mi hỏi, lúc ẩm ướt ngượng ngùng, mồ hôi theo đuôi lông mày nhỏ giọt xuống, đóa lửa đỏ kia kiều diễm không gì sánh được.
- Không có... em chỉ, đau lòng cho Linh. - Trầm Liên ôm lấy Trầm Linh thật chặt, nàng thật sự đau lòng cho cô.
- Em không phải cũng như vậy à? - Trầm Linh hôn một cái lên môi Trầm Liên: "Đừng có uất ức giùm tôi, tôi cam nguyện giao cho em, tôi đối với em, như em đối với tôi."
- Ừ... em biết, nhưng mà, Linh. - Âm điệu điệu mất tự nhiên vang lên.
- Ừ?
- Có thể lấy tay ra chưa? - Trầm Liên nghiêm mặt nhìn chằm chằm tay của Trầm Linh, lại vẫn còn... ở trong thân thể nàng.
- Sao được.
- Linh... muốn làm gì?
- Tôi còn muốn đủ thứ, tiểu công chúa, em bắt tôi nghẹn lâu như vậy, nhất là tối hôm qua, em phải bồi thường tôi thật tốt. - Trầm Linh nói, xấu xa xoay hai ngón tay còn dừng lại trong cơ thể Trầm Liên.
- Ừ... a... - Trầm Liên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mãnh liệt giật một cái: "Dừng... dừng tay."
- Phía dưới không nói như vậy, làm sao bây giờ? - Trầm Linh lại dùng lực co rút vài cái, làm cho Trầm Liên nghe được tiếng nước dâm mỹ.
- Trầm Liên cắn môi nhìn chằm chằm Trầm Linh, gần như cắn nát môi mình, quá... quá mất mặt.
Trầm Linh nhìn vẻ mặt ửng đỏ và hô hấp bất ổn của Trầm Liên, mới vừa làm lạnh xuống lại được đổ thêm lửa tìиɦ ɖu͙ƈ, vốn chỉ là muốn chỉ đùa một chút, nhưng bây giờ cô không muốn ngừng, hai chân ở bên ngoài hai chân Trầm Liên, khẽ nâng thân thể Trầm Liên lên, hạ thể hai người ma sát, lại đưa nhau lên đỉnh lần thứ hai.
Thậm chí tay của Trầm Linh cũng không dừng lại, nhẹ nhàng chuyển động bên trong khe suối chật hẹp, còn phát hiện mỗi lần ấn vào, phản ứng của Trầm Liên tăng lên một lần, khó có thể khống chế mà co giật, cùng cô lên cực hạn một lần lại một lần nữa.
Trầm Linh nhìn ánh mắt sương mù của Trầm Liên, cười tà ma một chút, đại não Trầm Liên lập tức cảm giác được không ổn.
Thế nhưng sau đó, người nọ lại cố ý cố sức ấn khu vực mẫn cảm nhất của nàng liên tục, thậm chí ác ý ma sát, đôi môi đỏ bừng cắn lên bộ ngực no đủ, đầu lưỡi trơn trượt liếm lấy, lại tăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên, thân thể Trầm Liên ưỡn lên theo ngọn núi cao.
Trầm Linh cảm giác được ngón tay của mình bị mút vào hết sức kịch liệt, thậm chí một dòng nhiệt lưu dũng mãnh tiến ra, làm ướt cả bàn tay cô, ngay cả ra giường cũng ướt một mảng lớn, không khỏi kích động, cúi người ôm lấy Trầm Liên, run rẩy cùng nàng.
Một lúc sau, Trầm Liên mới hoàn hồn lại từ vô thức, toàn thân xụi lơ vô lực. Người này không phải mệt mỏi cả ngày ở ngoài sao? Hôm nay cũng là lần đầu của cô, thế nào còn có sinh lực như vậy? Muốn làm chết nàng sao?
Lòng không ngừng mắng, mang theo vô số nghi vấn, lại càng làm mệt lả hơn, nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi mất.
Đang ngủ? Trầm Linh nhẹ nhàng vỗ về thân thể Trầm Liên, ngây ngẩn cả người, hình như cô đã đòi hỏi vô độ.
Mặc dù quá khứ Trầm Linh cô không phát sinh quan hệ với ai, thế nhưng khi học Tình Giáng, phải làm thế nào để có thể có tình thú, cô không thể học nổi. Lần này thực sự thực tiễn, cô nghĩ thầm phải làm sao lấy lòng tiểu công chúa của cô, để cho nàng thoải mái hơn. Không nghĩ tới lại chơi đùa khiến Trầm Liên mệt như vậy, lập tức nghĩ đến đêm qua Trầm Liên mới trúng Tình Giáng, tuy rằng đã giải nhưng nguyên khí tổn thương nặng nề, cũng có chút áy náy, bản thân cô hơi kích động, quên hết.
Ôm người nàng lên, tìm một áo khoác của Trầm Liên ở đầu giường đắp lên người, tiến vào phòng tắm dùng nước nóng tắm và xử lý sạch sẽ.
Sau đó cầm chậu và khăn mặt đi ra, giúp Trầm Liên lau người một lần, nhất là nơi riêng tư hỗn độn, thay đổi bộ ra giường rồi mới mệt mỏi bò lên giường, ôm Trầm Liên đi vào giấc ngủ.
Cô cũng không phải người sắt, sau khi gắng gượng chống đỡ, cô cũng mệt mỏi đến nỗi mí mắt không nhấc lên được. Nhắm mắt lại và nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Mười ngón đan nhau, mái tóc đen quấn lại, đến chết không thay đổi...
Ngày hôm sau Trầm Liên ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều mới mơ mơ màng màng thức dậy, hơn nữa thức do đói, cả người ê ẩm, cảm giác hết sức xa lạ.
Ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Trầm Linh yên giấc ngủ bên cạnh mình, tay còn nắm thật chặt, một nửa gò má chôn vào hõm vai nàng.
Trầm Liên nhẹ nhàng xoay người, nằm nghiêng, mặt đối mặt với Trầm Linh, không tự chủ xoa cái bớt hình lá phong, như một đóm lửa, cháy rực khiến tay nàng đau đớn.
- Tiểu công chúa, em đang ám chỉ cho tôi biết là em còn chưa thỏa mãn? - Giọng của Trầm Linh vang lên không đúng lúc, cắt đứt sự tĩnh lặng êm đềm.
Một câu nói thôi đã gợi lên ký ức cuồng loạn đêm trước của Trầm Liên, thậm chí ngay cả phần nàng chủ động quyến rũ Trầm Linh cũng nghĩ tới, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
- Làm... làm gì có. - Ngay cả một câu Trầm Liên cũng nói không nên lời.
- Cái bớt của tôi, dù là làm xấu khuôn mặt, nhưng lại là chỗ mẫn cảm nhất gợϊ ȶìиɦ dục của tôi đấy, chuyện đó không có ai biết, tiểu công chúa em nói xem, em đang làm gì? - Trầm Linh nhìn Trầm Liên cười xấu xa.
Trầm Liên vụt một cái, rụt tay trở về, đỏ mặt nói: "Sau này, em sẽ không chạm tới nữa."
Trầm Linh mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt viết, em không chạm mới là lạ.
Trầm Liên liếc một cái, quyết định không nhìn nữa, nắm tay phải của Trầm Linh hỏi: "Tay Linh không sao chứ?"
"Khụ..." Trầm Linh ho khan: "Tiểu công chúa, vấn đề này hot quá."
Chát, Trầm Liên vỗ Trầm Linh một cái: "Đầu óc chị nghĩ gì vậy? Em đang bảo hôm đó Linh bị rết Bạch Luyện thả cắn trúng. Con rết đó hình như rất... đặc biệt."
Suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một từ thích hợp để hình dung, hồi tưởng lại thứ kia một chút đã thấy buồn nôn.
- Giờ quan tâm có phải hơi trễ không? - Trầm Linh ho khan hai tiếng, cô không phải cố ý hiểu sai: "Đương nhiên không sao, cổ trùng Bạch gia nuôi tất nhiên lợi hại, nhưng Trầm Linh cũng không phải là hư danh. Từ nhỏ tôi ngâm trong thuốc độc cổ trùng, dù là rết vương, cũng không hạ độc được tôi."
- Ừ, lòng dạ con gái. - Trầm Liên nghe Trầm Linh nói như vậy, mới yên lòng, gật đầu đồng ý nói.
- Hứ, tôi bụng dạ rắn rết đấy, em cũng thích còn gì, hơn nữa... - Trầm Linh ưu nhã ôm lấy cổ của Trầm Liên, dán rất gần vào mặt của nàng: "Tôi cũng là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm, không được bội tình bạc nghĩa..."
Trầm Liên mới vừa hết nóng thì mặt lại đỏ lên, nàng rất muốn chửi ầm lên, đồ yêu tinh này, đồ vô lại này, đồ vô sỉ này. Hôm qua ai chơi đùa khiến nàng xuống giường không được.
- Ủa? Tiểu công chúa, trán em làm sao vậy? - Trầm Linh dán rất gần Trầm Liên, cho nên mới phát hiện chỗ thái dương có nổi lên một chút.
- Sao? Em không biết, trán em làm sao? - Trầm Liên cũng khó hiểu, trên trán không đau cũng không ngứa.
Trầm Linh đưa tay sờ, cảm giác được phía trên lồi lõm, nhưng Trầm Liên bị đau, chợt rụt một cái.
- Đau.
- Đau thế nào? Trầm Linh nhíu chặt chân mày, đây là cái gì?
- Nhói nhói, tê tê, Linh vừa đụng thì rất đau. - Trầm Liên ai oán nhìn Trầm Linh: "Chẳng lẽ em xui xẻo như vậy, lại trúng Giáng Đầu à..."
- Đây không phải là vu thuật gì, tôi chỉ đột nhiên phát hiện, hỏi thăm, mới nổi lên thôi. - Trầm Linh nhìn chằm chằm cẩn thận một chút, cũng không dám đưa tay đụng chạm nữa, xem ra Trầm Liên rất đau: "Kỳ lạ, hình như lại biến mất."
- Hả? - Trầm Liên sờ sờ: "Chà, không đau, thật kỳ quái. Quên đi, sao cũng được, không trúng vu thuật là được."
- Có thời gian tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem một chút nhé. - Trầm Linh vẫn có chút lo lắng.
Trầm Linh nhấc đầu lên, yết hầu đang khẽ chấn động, phát ra tiếng rên dài bi phẫn mà đè nén.
Trầm Liên cảm giác càng thêm mãnh liệt, nếu như vừa rồi là trôi lơ lửng trên bầu trời hư ảo, thì hiện tại là như ngã xuống biển sâu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
- Linh... Linh... - Không ngừng kêu tên Trầm Linh, cảm thụ được thân thể được bao vây, mềm mại ấm áp như bụng mẹ.
Bởi vì hiện tại họ vẫn còn ở trong nhau, gắn bó khăng khít. Áp lực mấy ngày liên tiếp bạo phát ra.
Trầm Liên rút ngón tay của mình ra, nhìn đầu ngón tay có màu đỏ, lòng bị nhéo đau: "Bà đồng Linh, chị..."
- Sao? Không phải em cho tôi lần đầu tiên à? - Trầm Linh chớp mi hỏi, lúc ẩm ướt ngượng ngùng, mồ hôi theo đuôi lông mày nhỏ giọt xuống, đóa lửa đỏ kia kiều diễm không gì sánh được.
- Không có... em chỉ, đau lòng cho Linh. - Trầm Liên ôm lấy Trầm Linh thật chặt, nàng thật sự đau lòng cho cô.
- Em không phải cũng như vậy à? - Trầm Linh hôn một cái lên môi Trầm Liên: "Đừng có uất ức giùm tôi, tôi cam nguyện giao cho em, tôi đối với em, như em đối với tôi."
- Ừ... em biết, nhưng mà, Linh. - Âm điệu điệu mất tự nhiên vang lên.
- Ừ?
- Có thể lấy tay ra chưa? - Trầm Liên nghiêm mặt nhìn chằm chằm tay của Trầm Linh, lại vẫn còn... ở trong thân thể nàng.
- Sao được.
- Linh... muốn làm gì?
- Tôi còn muốn đủ thứ, tiểu công chúa, em bắt tôi nghẹn lâu như vậy, nhất là tối hôm qua, em phải bồi thường tôi thật tốt. - Trầm Linh nói, xấu xa xoay hai ngón tay còn dừng lại trong cơ thể Trầm Liên.
- Ừ... a... - Trầm Liên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mãnh liệt giật một cái: "Dừng... dừng tay."
- Phía dưới không nói như vậy, làm sao bây giờ? - Trầm Linh lại dùng lực co rút vài cái, làm cho Trầm Liên nghe được tiếng nước dâm mỹ.
- Trầm Liên cắn môi nhìn chằm chằm Trầm Linh, gần như cắn nát môi mình, quá... quá mất mặt.
Trầm Linh nhìn vẻ mặt ửng đỏ và hô hấp bất ổn của Trầm Liên, mới vừa làm lạnh xuống lại được đổ thêm lửa tìиɦ ɖu͙ƈ, vốn chỉ là muốn chỉ đùa một chút, nhưng bây giờ cô không muốn ngừng, hai chân ở bên ngoài hai chân Trầm Liên, khẽ nâng thân thể Trầm Liên lên, hạ thể hai người ma sát, lại đưa nhau lên đỉnh lần thứ hai.
Thậm chí tay của Trầm Linh cũng không dừng lại, nhẹ nhàng chuyển động bên trong khe suối chật hẹp, còn phát hiện mỗi lần ấn vào, phản ứng của Trầm Liên tăng lên một lần, khó có thể khống chế mà co giật, cùng cô lên cực hạn một lần lại một lần nữa.
Trầm Linh nhìn ánh mắt sương mù của Trầm Liên, cười tà ma một chút, đại não Trầm Liên lập tức cảm giác được không ổn.
Thế nhưng sau đó, người nọ lại cố ý cố sức ấn khu vực mẫn cảm nhất của nàng liên tục, thậm chí ác ý ma sát, đôi môi đỏ bừng cắn lên bộ ngực no đủ, đầu lưỡi trơn trượt liếm lấy, lại tăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên, thân thể Trầm Liên ưỡn lên theo ngọn núi cao.
Trầm Linh cảm giác được ngón tay của mình bị mút vào hết sức kịch liệt, thậm chí một dòng nhiệt lưu dũng mãnh tiến ra, làm ướt cả bàn tay cô, ngay cả ra giường cũng ướt một mảng lớn, không khỏi kích động, cúi người ôm lấy Trầm Liên, run rẩy cùng nàng.
Một lúc sau, Trầm Liên mới hoàn hồn lại từ vô thức, toàn thân xụi lơ vô lực. Người này không phải mệt mỏi cả ngày ở ngoài sao? Hôm nay cũng là lần đầu của cô, thế nào còn có sinh lực như vậy? Muốn làm chết nàng sao?
Lòng không ngừng mắng, mang theo vô số nghi vấn, lại càng làm mệt lả hơn, nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi mất.
Đang ngủ? Trầm Linh nhẹ nhàng vỗ về thân thể Trầm Liên, ngây ngẩn cả người, hình như cô đã đòi hỏi vô độ.
Mặc dù quá khứ Trầm Linh cô không phát sinh quan hệ với ai, thế nhưng khi học Tình Giáng, phải làm thế nào để có thể có tình thú, cô không thể học nổi. Lần này thực sự thực tiễn, cô nghĩ thầm phải làm sao lấy lòng tiểu công chúa của cô, để cho nàng thoải mái hơn. Không nghĩ tới lại chơi đùa khiến Trầm Liên mệt như vậy, lập tức nghĩ đến đêm qua Trầm Liên mới trúng Tình Giáng, tuy rằng đã giải nhưng nguyên khí tổn thương nặng nề, cũng có chút áy náy, bản thân cô hơi kích động, quên hết.
Ôm người nàng lên, tìm một áo khoác của Trầm Liên ở đầu giường đắp lên người, tiến vào phòng tắm dùng nước nóng tắm và xử lý sạch sẽ.
Sau đó cầm chậu và khăn mặt đi ra, giúp Trầm Liên lau người một lần, nhất là nơi riêng tư hỗn độn, thay đổi bộ ra giường rồi mới mệt mỏi bò lên giường, ôm Trầm Liên đi vào giấc ngủ.
Cô cũng không phải người sắt, sau khi gắng gượng chống đỡ, cô cũng mệt mỏi đến nỗi mí mắt không nhấc lên được. Nhắm mắt lại và nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Mười ngón đan nhau, mái tóc đen quấn lại, đến chết không thay đổi...
Ngày hôm sau Trầm Liên ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều mới mơ mơ màng màng thức dậy, hơn nữa thức do đói, cả người ê ẩm, cảm giác hết sức xa lạ.
Ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Trầm Linh yên giấc ngủ bên cạnh mình, tay còn nắm thật chặt, một nửa gò má chôn vào hõm vai nàng.
Trầm Liên nhẹ nhàng xoay người, nằm nghiêng, mặt đối mặt với Trầm Linh, không tự chủ xoa cái bớt hình lá phong, như một đóm lửa, cháy rực khiến tay nàng đau đớn.
- Tiểu công chúa, em đang ám chỉ cho tôi biết là em còn chưa thỏa mãn? - Giọng của Trầm Linh vang lên không đúng lúc, cắt đứt sự tĩnh lặng êm đềm.
Một câu nói thôi đã gợi lên ký ức cuồng loạn đêm trước của Trầm Liên, thậm chí ngay cả phần nàng chủ động quyến rũ Trầm Linh cũng nghĩ tới, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
- Làm... làm gì có. - Ngay cả một câu Trầm Liên cũng nói không nên lời.
- Cái bớt của tôi, dù là làm xấu khuôn mặt, nhưng lại là chỗ mẫn cảm nhất gợϊ ȶìиɦ dục của tôi đấy, chuyện đó không có ai biết, tiểu công chúa em nói xem, em đang làm gì? - Trầm Linh nhìn Trầm Liên cười xấu xa.
Trầm Liên vụt một cái, rụt tay trở về, đỏ mặt nói: "Sau này, em sẽ không chạm tới nữa."
Trầm Linh mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt viết, em không chạm mới là lạ.
Trầm Liên liếc một cái, quyết định không nhìn nữa, nắm tay phải của Trầm Linh hỏi: "Tay Linh không sao chứ?"
"Khụ..." Trầm Linh ho khan: "Tiểu công chúa, vấn đề này hot quá."
Chát, Trầm Liên vỗ Trầm Linh một cái: "Đầu óc chị nghĩ gì vậy? Em đang bảo hôm đó Linh bị rết Bạch Luyện thả cắn trúng. Con rết đó hình như rất... đặc biệt."
Suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một từ thích hợp để hình dung, hồi tưởng lại thứ kia một chút đã thấy buồn nôn.
- Giờ quan tâm có phải hơi trễ không? - Trầm Linh ho khan hai tiếng, cô không phải cố ý hiểu sai: "Đương nhiên không sao, cổ trùng Bạch gia nuôi tất nhiên lợi hại, nhưng Trầm Linh cũng không phải là hư danh. Từ nhỏ tôi ngâm trong thuốc độc cổ trùng, dù là rết vương, cũng không hạ độc được tôi."
- Ừ, lòng dạ con gái. - Trầm Liên nghe Trầm Linh nói như vậy, mới yên lòng, gật đầu đồng ý nói.
- Hứ, tôi bụng dạ rắn rết đấy, em cũng thích còn gì, hơn nữa... - Trầm Linh ưu nhã ôm lấy cổ của Trầm Liên, dán rất gần vào mặt của nàng: "Tôi cũng là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm, không được bội tình bạc nghĩa..."
Trầm Liên mới vừa hết nóng thì mặt lại đỏ lên, nàng rất muốn chửi ầm lên, đồ yêu tinh này, đồ vô lại này, đồ vô sỉ này. Hôm qua ai chơi đùa khiến nàng xuống giường không được.
- Ủa? Tiểu công chúa, trán em làm sao vậy? - Trầm Linh dán rất gần Trầm Liên, cho nên mới phát hiện chỗ thái dương có nổi lên một chút.
- Sao? Em không biết, trán em làm sao? - Trầm Liên cũng khó hiểu, trên trán không đau cũng không ngứa.
Trầm Linh đưa tay sờ, cảm giác được phía trên lồi lõm, nhưng Trầm Liên bị đau, chợt rụt một cái.
- Đau.
- Đau thế nào? Trầm Linh nhíu chặt chân mày, đây là cái gì?
- Nhói nhói, tê tê, Linh vừa đụng thì rất đau. - Trầm Liên ai oán nhìn Trầm Linh: "Chẳng lẽ em xui xẻo như vậy, lại trúng Giáng Đầu à..."
- Đây không phải là vu thuật gì, tôi chỉ đột nhiên phát hiện, hỏi thăm, mới nổi lên thôi. - Trầm Linh nhìn chằm chằm cẩn thận một chút, cũng không dám đưa tay đụng chạm nữa, xem ra Trầm Liên rất đau: "Kỳ lạ, hình như lại biến mất."
- Hả? - Trầm Liên sờ sờ: "Chà, không đau, thật kỳ quái. Quên đi, sao cũng được, không trúng vu thuật là được."
- Có thời gian tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem một chút nhé. - Trầm Linh vẫn có chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.