Chương 72
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt
26/05/2022
Đây là cái gì? Khác với kiểu chữ trên bia đá, tức sau đó có người khắc lên, hơn nữa có thể thấy được rằng chữ được khắc rất vội vàng, giống như là để lại trong trạng thái hốt hoảng. Lại còn khắc ở vị trí kỳ quái như thế, nhìn vết tích chữ, có lẽ đã là một sự việc từ rất lâu rồi.
Thẳng người đứng dậy, nàng nghi ngờ nhìn, lại được một cái ôm bao lấy.
- Sao chạy lung tung vậy? - Câu hỏi mang theo giọng trách cứ của Trầm Linh, tỉnh dậy đã không thấy Trầm Liên, cũng may không cảm giác được xung quanh đây có gì nguy hiểm. Cho nên men theo khí tức của Trầm Liên tìm tới nơi này.
- Ngủ không được đi ra ngoài một chút. - Trầm Liên chỉ vào mặt bên tấm bia đá: "Linh, chỗ này có chữ, trước kia Linh có biết không?"
- Ừ? - Trầm Linh nghi ngờ cúi người xuống, quả nhiên thấy bốn chữ Cổ Bộ Cương Đồng này, sắc mặt thay đổi một chút.
Trầm Liên không để sót thần sắc của Trầm Linh, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
- Nếu như tôi không đoán sai, bốn chữ này là Lưu Cơ khắc lên, tôi nghĩ tình huống lúc đó nhất định hết sức nguy hiểm, cho nên ông ta hoảng loạn chỉ có thể ở đâu khắc đó. Hơn nữa chữ này viết bằng tay trái, dùng lực ngón tay vô cùng thâm hậu viết, hẳn là nội lực của ông ta thời điểm đó đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. - Trầm Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm bốn chữ, bốn chữ Lưu Cơ viết này tất nhiên là muốn nhắc nhở người đời sau, ở đây rất nguy hiểm, lẽ nào khi đó ông ta có tính toán gì?
"Cổ Bổ Cương Đồng", nếu quả thật là như vậy, thì Lưu Cơ chết có nguyên nhân, cô vẫn thấy là vì sao cao thủ bố trí một trận pháp như Lưu Cơ lại chết ở đây. Mà nếu quả như thật xuất hiện thứ này, cô và Trầm Liên thì không thể tùy tiện vào động Độc long.
- Linh, Cổ Bộ Cương Đồng rốt cuộc là thứ gì? Vì sao Linh lo lắng như vậy? - Trầm Liên ngồi xổm người xuống hỏi.
- Cổ Bộ Cương Đồng có nhắc đến trong "Di Kiên Chí", nhưng trên thực tế, đây là một loại thây ma biến dị.
- Thây ma biến dị? - Trầm Liên cũng đổi sắc mặt.
- Không khác lắm, chỉ hơn chứ không kém. Thây ma biến dị cần sấm sét kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc mèo hoặc chó nhảy qua xác. Thây ma biến dị loại này chỉ lưu lại rất ít ý thức khắc sâu nhất khi còn sống, trên căn bản là cái xác không hồn. Nhưng Cổ Bộ Cương Đồng không giống, họ là người sau khi chết không còn toàn vẹn hài cốt, bởi vì oán niệm cực kỳ mạnh mẽ hoặc vài hoàn cảnh đặc thù tạo nên sinh vật khác thường. Chúng nó có thể tự do chạy nhảy, còn có thể bay, ngoại trừ động tác có chút cứng ngắc, thậm chí từ từ còn có ý thức. Hơn nữa thây ma biến dị kiểu này sẽ truyền nhiễm, chỉ cần có một thi thể xung quanh nó sẽ biến dị theo. - Trầm Linh vỗ về trán của mình, thật vướng tay chân, xem ra họ phải tạm thời rời khỏi nơi này, phải trở về chuẩn bị một chút.
- Đó không phải là cương thi? - Trầm Liên ngạc nhiên nói.
- Không phải là cương thi, khi cương thi ra đời thì chức năng sinh lý đã dừng, chỉ hành động máy móc và theo bản năng. Có người nói cương thi bậc cao có thể giống như người sống, cơ mà cũng chưa từng thấy qua. Không giống với Cổ Bộ Cương Đồng, tuy rằng chúng nó có thể sinh trưởng như con người, nhưng tốc độ chậm đáng sợ, mấy trăm năm hay thậm chí mấy nghìn năm cũng chỉ mới mang dáng của đứa con nít, cho nên chúng ta gọi nó là Cương Đồng(*).
(*) Cương trong cương thi. Đồng trong nhi đồng, con nít.
- Rất lợi hại à?
- Có lẽ Lưu Cơ đã chết trong tay chúng, hơn nữa đã qua 600 năm. - Trầm Linh nhíu chặt chân mày, phải đối phó với Cổ Bộ Cương Đồng kiểu gì?
- Chúng nó có sức mạnh đặc thù gì sao? - Vì sao Trầm Linh lo lắng như vậy?
- Oán niệm rất nặng, có tính công kích rất mạnh. Âm khí của chúng, chỉ một hơi thở là có thể làm độc chết một người. Hơn nữa những Cương Đồng có sức lực lớn vô cùng, có thể xé nát một người dễ dàng. Rất tàn bạo, dần dần sẽ có một chút linh thức, còn hiểu được công kích và tránh né nguy hiểm thế nào. - Trầm Linh còn chưa nói tướng mạo cũng rất kinh khủng, rất nhiều cơ thể gắn với đầu lâu, không sinh trưởng hoàn toàn, chỉ sợ làm Trầm Liên sợ mà thôi.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? - Trầm Liên đã hiểu vì sao Trầm Linh lo lắng như vậy.
- Về trước đi, tôi đang nghĩ cách đối phó với chúng nó. - Trầm Linh đứng lên phủi bụi trên người, lần này cũng không phải đi không về không, chí ít cũng biết rõ tình hình bên địch.
- Có cách có thể đối phó với chúng nó? - Trầm Liên đi bên Trầm Linh trở về, hỏi.
- Ở trong pháp thuật Mật Tông, có một loại gọi là Thi Thân pháp thuật, có thể đối phó với chúng nó. - Vậy cô phải tìm người bản xứ.
- Thi Thân pháp thuật? Là cái gì? - Càng ngày càng nhiều sự vật nàng không thể hiểu xuất hiện.
- Có liên quan đến vụ tế người, có rất nhiều phương thức tế người, từ thời nhà Thương, giáp cốt văn(*) ghi chép, có phương thức "Phạt", dùng giáo chém đầu; "Quế", cắt rời người; "Thi", mổ bụng móc ruột, hoặc gọi là moi, róc; "Trách", hong khô phần thân thể bị róc hay moi ra; "Lửa", bào cách(**) thân thể; "Nãi", xào nấu thịt người, dùng vạc lớn để nấu; "Đốt", đốt cháy thân thể; "Yểu", đó là chôn sống; "Trở", tức là thái nhỏ, làm thành thịt vụn; "Di", gϊếŧ rồi thị chúng, vân vân và vân vân. Thi Thân pháp thuật của Mật tông, chính là dùng thủ pháp như vậy để gϊếŧ chết người, kết hợp với một loại bí thuật độc môn của Mật Tông, có thể sai khiến hình nộm, thành thi thể sống, hoặc trực tiếp thu hoạch sức lực của chúng. - Trầm Linh đi trở về chỗ tối qua ngủ, suy nghĩ một chút, lều vải này nọ để lại, chỉ cầm theo hành lý tùy thân rồi lôi kéo Trầm Liên xuống núi.
(*) Chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên.
(**) dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.
- Linh, em nghe Linh bảo vụ ăn thịt người nhiều lần... - Trầm Liên dừng một chút, hình như do dự gì đó.
- Em nói đi... - Trầm Linh nhìn nét mặt của nàng, cũng đoán được đại loại.
- Em... lần trước... Kỷ Thư nói em ăn thịt Bạch Luyện, em muốn hỏi có phải em có quan hệ với Mật Tông? - Trầm Liên ấp a ấp úng hỏi, đến bây giờ nàng vẫn không cách nào tưởng tượng ra thần sắc mình ăn thịt người.
- Có một chút quan hệ, nhưng cũng không hoàn toàn, truyền thuyết thần thoại đều không phải là kiểu không có lửa thì sao có khói sao? Nhưng cũng che giấu quá nhiều sự thật. Mật Tông, cũng gọi là Mật giáo, Bí Mật giáo, Du Già(*) Mật giáo, Kim Cang thừa, cho nên được gọi như vậy. Tu hành kiếp trước của em, giai đoạn đầu nghe đâu là tu luyện khổ hạnh, tức đến từ Du Già mà không phải là cúng tế, cho nên, có liên quan đến Mật Tông, nhưng không hoàn toàn giống, hoặc có thể nói, em là một cá thể hoàn toàn độc lập. Em tự có tín hữu của em, bọn họ thành kính không muốn tin tưởng em sẽ chết, hoặc nói em có rất nhiều thân pháp, Trầm Liên chỉ là một người trong đó, em vẫn tồn tại... - Trầm Linh nắm chặt tay của Trầm Liên, không biết nàng miên man suy nghĩ gì, cũng không biết nói lấp lửng như vậy, Trầm Liên có hiểu hay không.
(*) Du Già, tiếng Phạm (yoga), nghĩa là ngồi yên lặng nghĩ, chứng được sức thần bí mật để trừ ma chứng đạo, cứu khắp chúng sinh.
- Em vẫn không hiểu. - Trầm Liên ngẩng đầu nhìn Trầm Linh: "Em biết Linh không muốn em hỏi rốt cuộc em là ai, thế nhưng tại sao em lại phải làm như vậy?"
- Ăn sống thịt người là một loại tế người, đa số người học theo kỳ thực không hề có tác dụng, chỉ mù quáng đồ sát sinh linh mà thôi. Nhưng nếu đổi lại là người khác, thí dụ như em của kiếp trước, ăn sống Bạch Luyện, vu sư có vu thuật, có thể lấy toàn bộ sức mạnh đối phương. Đây là phương pháp đối lập ở giai đoạn sau khi em có được sức mạnh hùng mạnh... - Trầm Linh nói đến đây, ngừng lại, cũng không thể nói tiếp nữa, phỏng đoán bí mật lại chuẩn xác, chỉ cần người trong cuộc không vạch trần, thì không ai biết.
Bản thân cô cũng không rõ năm đó tổ tiên của Phược gia dùng phương pháp gì để gϊếŧ chết người gần như không có đối thủ kia, vậy sao có thể làm người trước khi chết ôm oán hận sâu sắc và lời nguyền tái sinh. Hơn nữa chuyển thế lại quên mất thù hận, lại một lòng một ý muốn ở cạnh cô, những điều này, ai có thể nói cho cô biết? Mấy ngày qua, hình ảnh lóe lên trong đầu cô càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không thấy rõ, hình như đường nhìn bị che mất, nhìn không thấy, ngay cả trước đây cũng không nhìn thấy rõ.
- Em hiểu, cho nên Linh bất đắc dĩ gϊếŧ em đúng không? - Trầm Liên bỗng nhiên nở nụ cười: "Linh, Linh không nợ em gì cả."
Nếu như đổi lại là nàng, sợ là ngay cả dũng khí gϊếŧ chết đối phương cũng không có. Tuy rằng Trầm Linh vẫn không chịu nói ra thân phận của nàng, nhưng qua mô tả của cô, nàng cũng đoán được đại khái, kiếp trước nàng là một nhân vật rất lợi hại, thậm chí là một nhân vậy rất đáng sợ.
- Có lẽ vậy... - Trầm Linh thở dài: "Tiểu công chúa, kiếp trước của chúng ta không rõ ràng lắm..."
- Vậy đừng quên thêm nữa, câu chuyện sau này của chúng ta, được không? - Trầm Liên kéo tay của Trầm Linh, chạy vội một mạch xuống chạn núi, không sợ đường đi gồ ghề nguy hiểm, dù sao họ cũng chỉ mới vừa bắt đầu nguy hiểm.
Trầm Linh nở nụ cười, nhìn Trầm Liên khôi phục thần thái hào hứng, tự đáy lòng cô thấy vui vẻ.
Khi hai người xuống núi đã sắp đến trưa, bởi vì không nghĩ tới lần này trở về sớm như vậy, Trầm Linh không sắp xếp xe chờ ở dưới, xem ra chỉ có thể đi bộ một đoạn đường rất dài mới đến quốc lộ, khu vực gần đây do ảnh hưởng bởi trận pháp, cho nên điện thoại di động không có tín hiệu, không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Thẳng người đứng dậy, nàng nghi ngờ nhìn, lại được một cái ôm bao lấy.
- Sao chạy lung tung vậy? - Câu hỏi mang theo giọng trách cứ của Trầm Linh, tỉnh dậy đã không thấy Trầm Liên, cũng may không cảm giác được xung quanh đây có gì nguy hiểm. Cho nên men theo khí tức của Trầm Liên tìm tới nơi này.
- Ngủ không được đi ra ngoài một chút. - Trầm Liên chỉ vào mặt bên tấm bia đá: "Linh, chỗ này có chữ, trước kia Linh có biết không?"
- Ừ? - Trầm Linh nghi ngờ cúi người xuống, quả nhiên thấy bốn chữ Cổ Bộ Cương Đồng này, sắc mặt thay đổi một chút.
Trầm Liên không để sót thần sắc của Trầm Linh, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
- Nếu như tôi không đoán sai, bốn chữ này là Lưu Cơ khắc lên, tôi nghĩ tình huống lúc đó nhất định hết sức nguy hiểm, cho nên ông ta hoảng loạn chỉ có thể ở đâu khắc đó. Hơn nữa chữ này viết bằng tay trái, dùng lực ngón tay vô cùng thâm hậu viết, hẳn là nội lực của ông ta thời điểm đó đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. - Trầm Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm bốn chữ, bốn chữ Lưu Cơ viết này tất nhiên là muốn nhắc nhở người đời sau, ở đây rất nguy hiểm, lẽ nào khi đó ông ta có tính toán gì?
"Cổ Bổ Cương Đồng", nếu quả thật là như vậy, thì Lưu Cơ chết có nguyên nhân, cô vẫn thấy là vì sao cao thủ bố trí một trận pháp như Lưu Cơ lại chết ở đây. Mà nếu quả như thật xuất hiện thứ này, cô và Trầm Liên thì không thể tùy tiện vào động Độc long.
- Linh, Cổ Bộ Cương Đồng rốt cuộc là thứ gì? Vì sao Linh lo lắng như vậy? - Trầm Liên ngồi xổm người xuống hỏi.
- Cổ Bộ Cương Đồng có nhắc đến trong "Di Kiên Chí", nhưng trên thực tế, đây là một loại thây ma biến dị.
- Thây ma biến dị? - Trầm Liên cũng đổi sắc mặt.
- Không khác lắm, chỉ hơn chứ không kém. Thây ma biến dị cần sấm sét kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc mèo hoặc chó nhảy qua xác. Thây ma biến dị loại này chỉ lưu lại rất ít ý thức khắc sâu nhất khi còn sống, trên căn bản là cái xác không hồn. Nhưng Cổ Bộ Cương Đồng không giống, họ là người sau khi chết không còn toàn vẹn hài cốt, bởi vì oán niệm cực kỳ mạnh mẽ hoặc vài hoàn cảnh đặc thù tạo nên sinh vật khác thường. Chúng nó có thể tự do chạy nhảy, còn có thể bay, ngoại trừ động tác có chút cứng ngắc, thậm chí từ từ còn có ý thức. Hơn nữa thây ma biến dị kiểu này sẽ truyền nhiễm, chỉ cần có một thi thể xung quanh nó sẽ biến dị theo. - Trầm Linh vỗ về trán của mình, thật vướng tay chân, xem ra họ phải tạm thời rời khỏi nơi này, phải trở về chuẩn bị một chút.
- Đó không phải là cương thi? - Trầm Liên ngạc nhiên nói.
- Không phải là cương thi, khi cương thi ra đời thì chức năng sinh lý đã dừng, chỉ hành động máy móc và theo bản năng. Có người nói cương thi bậc cao có thể giống như người sống, cơ mà cũng chưa từng thấy qua. Không giống với Cổ Bộ Cương Đồng, tuy rằng chúng nó có thể sinh trưởng như con người, nhưng tốc độ chậm đáng sợ, mấy trăm năm hay thậm chí mấy nghìn năm cũng chỉ mới mang dáng của đứa con nít, cho nên chúng ta gọi nó là Cương Đồng(*).
(*) Cương trong cương thi. Đồng trong nhi đồng, con nít.
- Rất lợi hại à?
- Có lẽ Lưu Cơ đã chết trong tay chúng, hơn nữa đã qua 600 năm. - Trầm Linh nhíu chặt chân mày, phải đối phó với Cổ Bộ Cương Đồng kiểu gì?
- Chúng nó có sức mạnh đặc thù gì sao? - Vì sao Trầm Linh lo lắng như vậy?
- Oán niệm rất nặng, có tính công kích rất mạnh. Âm khí của chúng, chỉ một hơi thở là có thể làm độc chết một người. Hơn nữa những Cương Đồng có sức lực lớn vô cùng, có thể xé nát một người dễ dàng. Rất tàn bạo, dần dần sẽ có một chút linh thức, còn hiểu được công kích và tránh né nguy hiểm thế nào. - Trầm Linh còn chưa nói tướng mạo cũng rất kinh khủng, rất nhiều cơ thể gắn với đầu lâu, không sinh trưởng hoàn toàn, chỉ sợ làm Trầm Liên sợ mà thôi.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? - Trầm Liên đã hiểu vì sao Trầm Linh lo lắng như vậy.
- Về trước đi, tôi đang nghĩ cách đối phó với chúng nó. - Trầm Linh đứng lên phủi bụi trên người, lần này cũng không phải đi không về không, chí ít cũng biết rõ tình hình bên địch.
- Có cách có thể đối phó với chúng nó? - Trầm Liên đi bên Trầm Linh trở về, hỏi.
- Ở trong pháp thuật Mật Tông, có một loại gọi là Thi Thân pháp thuật, có thể đối phó với chúng nó. - Vậy cô phải tìm người bản xứ.
- Thi Thân pháp thuật? Là cái gì? - Càng ngày càng nhiều sự vật nàng không thể hiểu xuất hiện.
- Có liên quan đến vụ tế người, có rất nhiều phương thức tế người, từ thời nhà Thương, giáp cốt văn(*) ghi chép, có phương thức "Phạt", dùng giáo chém đầu; "Quế", cắt rời người; "Thi", mổ bụng móc ruột, hoặc gọi là moi, róc; "Trách", hong khô phần thân thể bị róc hay moi ra; "Lửa", bào cách(**) thân thể; "Nãi", xào nấu thịt người, dùng vạc lớn để nấu; "Đốt", đốt cháy thân thể; "Yểu", đó là chôn sống; "Trở", tức là thái nhỏ, làm thành thịt vụn; "Di", gϊếŧ rồi thị chúng, vân vân và vân vân. Thi Thân pháp thuật của Mật tông, chính là dùng thủ pháp như vậy để gϊếŧ chết người, kết hợp với một loại bí thuật độc môn của Mật Tông, có thể sai khiến hình nộm, thành thi thể sống, hoặc trực tiếp thu hoạch sức lực của chúng. - Trầm Linh đi trở về chỗ tối qua ngủ, suy nghĩ một chút, lều vải này nọ để lại, chỉ cầm theo hành lý tùy thân rồi lôi kéo Trầm Liên xuống núi.
(*) Chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên.
(**) dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.
- Linh, em nghe Linh bảo vụ ăn thịt người nhiều lần... - Trầm Liên dừng một chút, hình như do dự gì đó.
- Em nói đi... - Trầm Linh nhìn nét mặt của nàng, cũng đoán được đại loại.
- Em... lần trước... Kỷ Thư nói em ăn thịt Bạch Luyện, em muốn hỏi có phải em có quan hệ với Mật Tông? - Trầm Liên ấp a ấp úng hỏi, đến bây giờ nàng vẫn không cách nào tưởng tượng ra thần sắc mình ăn thịt người.
- Có một chút quan hệ, nhưng cũng không hoàn toàn, truyền thuyết thần thoại đều không phải là kiểu không có lửa thì sao có khói sao? Nhưng cũng che giấu quá nhiều sự thật. Mật Tông, cũng gọi là Mật giáo, Bí Mật giáo, Du Già(*) Mật giáo, Kim Cang thừa, cho nên được gọi như vậy. Tu hành kiếp trước của em, giai đoạn đầu nghe đâu là tu luyện khổ hạnh, tức đến từ Du Già mà không phải là cúng tế, cho nên, có liên quan đến Mật Tông, nhưng không hoàn toàn giống, hoặc có thể nói, em là một cá thể hoàn toàn độc lập. Em tự có tín hữu của em, bọn họ thành kính không muốn tin tưởng em sẽ chết, hoặc nói em có rất nhiều thân pháp, Trầm Liên chỉ là một người trong đó, em vẫn tồn tại... - Trầm Linh nắm chặt tay của Trầm Liên, không biết nàng miên man suy nghĩ gì, cũng không biết nói lấp lửng như vậy, Trầm Liên có hiểu hay không.
(*) Du Già, tiếng Phạm (yoga), nghĩa là ngồi yên lặng nghĩ, chứng được sức thần bí mật để trừ ma chứng đạo, cứu khắp chúng sinh.
- Em vẫn không hiểu. - Trầm Liên ngẩng đầu nhìn Trầm Linh: "Em biết Linh không muốn em hỏi rốt cuộc em là ai, thế nhưng tại sao em lại phải làm như vậy?"
- Ăn sống thịt người là một loại tế người, đa số người học theo kỳ thực không hề có tác dụng, chỉ mù quáng đồ sát sinh linh mà thôi. Nhưng nếu đổi lại là người khác, thí dụ như em của kiếp trước, ăn sống Bạch Luyện, vu sư có vu thuật, có thể lấy toàn bộ sức mạnh đối phương. Đây là phương pháp đối lập ở giai đoạn sau khi em có được sức mạnh hùng mạnh... - Trầm Linh nói đến đây, ngừng lại, cũng không thể nói tiếp nữa, phỏng đoán bí mật lại chuẩn xác, chỉ cần người trong cuộc không vạch trần, thì không ai biết.
Bản thân cô cũng không rõ năm đó tổ tiên của Phược gia dùng phương pháp gì để gϊếŧ chết người gần như không có đối thủ kia, vậy sao có thể làm người trước khi chết ôm oán hận sâu sắc và lời nguyền tái sinh. Hơn nữa chuyển thế lại quên mất thù hận, lại một lòng một ý muốn ở cạnh cô, những điều này, ai có thể nói cho cô biết? Mấy ngày qua, hình ảnh lóe lên trong đầu cô càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không thấy rõ, hình như đường nhìn bị che mất, nhìn không thấy, ngay cả trước đây cũng không nhìn thấy rõ.
- Em hiểu, cho nên Linh bất đắc dĩ gϊếŧ em đúng không? - Trầm Liên bỗng nhiên nở nụ cười: "Linh, Linh không nợ em gì cả."
Nếu như đổi lại là nàng, sợ là ngay cả dũng khí gϊếŧ chết đối phương cũng không có. Tuy rằng Trầm Linh vẫn không chịu nói ra thân phận của nàng, nhưng qua mô tả của cô, nàng cũng đoán được đại khái, kiếp trước nàng là một nhân vật rất lợi hại, thậm chí là một nhân vậy rất đáng sợ.
- Có lẽ vậy... - Trầm Linh thở dài: "Tiểu công chúa, kiếp trước của chúng ta không rõ ràng lắm..."
- Vậy đừng quên thêm nữa, câu chuyện sau này của chúng ta, được không? - Trầm Liên kéo tay của Trầm Linh, chạy vội một mạch xuống chạn núi, không sợ đường đi gồ ghề nguy hiểm, dù sao họ cũng chỉ mới vừa bắt đầu nguy hiểm.
Trầm Linh nở nụ cười, nhìn Trầm Liên khôi phục thần thái hào hứng, tự đáy lòng cô thấy vui vẻ.
Khi hai người xuống núi đã sắp đến trưa, bởi vì không nghĩ tới lần này trở về sớm như vậy, Trầm Linh không sắp xếp xe chờ ở dưới, xem ra chỉ có thể đi bộ một đoạn đường rất dài mới đến quốc lộ, khu vực gần đây do ảnh hưởng bởi trận pháp, cho nên điện thoại di động không có tín hiệu, không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.