Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 57: Tân nương

Ninh Chiêu Chiêu

27/11/2020

Đội cái mũ vừa xấu xí vừa già nua đi qua nửa con phố, Ninh Yên Nhiên cảm thấy trái tim mình đã vỡ vụn rồi.

Cô dùng tay che lại nửa bên mặt, cảm thấy hối hận vì mình ra ngoài không mang khẩu trang.

May mắn là những người quen biết cô phần lớn đều uống quá nhiều nên về nhà ngủ rồi.

“Khó coi lắm sao?” Trên mặt Giang Đông lộ ra nghi hoặc, còn ở trên mũ nhéo một cái, xúc cảm với đám lông xù có vẻ rất vừa lòng, “Anh thấy rất nhiều người đội mà, nhìn rất ấm áp.”

Rất nhiều người là những ai? Là rất nhiều đàn ông cao tuổi sao?

Ninh Yên Nhiên hiện tại đối với ánh mắt của anh vô cùng không tin tưởng.

Nhiệt độ và phong độ không thể vẹn toàn được anh có hiểu không bạn học Giang Đông? Ninh Yên Nhiên tức giận muốn dùng ánh mắt để truyền đạt tin tức này cho anh.

Cho nên? Muốn phong độ hay muốn nhiệt độ? Giang Đông nhướng mày, uy hiếp nhìn cô.

Vậy, muốn, muốn nhiệt độ đi.

Ninh Yên Nhiên không tình nguyện cúi cái đầu kiêu ngạo, chỉ cảm thấy chua xót đầy bụng.

Nếu sớm biết nhất định phải đội mũ, còn không bằng ngay từ đầu mang một cái thật đẹp ra ngoài.

Sau 10 phút, hai người dừng trước nhà cũ Giang gia.

Đứng ở bên ngoài cách khoảng 5 mét, Giang Đông nhìn cánh cửa vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, ánh mắt có chút phức tạp.

Ninh Yên Nhiên yên lặng nắm lấy tay anh.

Bàn tay ấm áp nắm ngược lại tay cô, lực càng lúc càng lớn, cuối cùng anh cũng mở miệng.

“Lần đầu tiên anh gặp cô ấy, chính là ở kia.” Anh giơ một ngón tay, chỉ một căn phòng thấp, “Trước kia ở đó có cái hẻm nhỏ, lúc ấy trời mưa, anh đang chơi nhảy ô.”

Khi đó anh mới đến, tiếng tăm lại không tốt, làm gì có người nào tình nguyện đứng trước mặt anh?

Anh cũng không muốn phản ứng với người khác, chỉ đơn giản thích ở một mình.

Ninh Yên Nhiên nhấp môi, “Sau đó thì sao?”

Ai cũng không muốn ngay lúc này gây mất hứng mà nghi ngờ tại sao anh lại muốn nhắc đến mối tình đầu với cô.

Trên mặt Giang Đông hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, mang theo hoài niệm và buồn bã, “Lúc ấy anh vừa mới đánh nhau, ông nội ở nhà chờ trừng phạt, cô ấy đã dùng một khối bánh hoa sen lừa anh về nhà.”

Bây giờ nhìn lại, loại chuyện lừa gạt này, đã có bề dày lịch sử.

“Anh liền ở chỗ đó.” Anh nâng tay lên, chỉ cánh cửa sổ cách đó không xa, “Lúc ấy anh thường xuyên ngồi trên cửa sổ, nhìn cô ấy đọc sách làm bài tập.”

Ninh Yên Nhiên trừng mắt nhìn anh, “Anh như vậy gọi là nhìn lén!”

“Phải không?” Giang Đông không cho là đúng, “Không liên quan, dù sao cô ấy cũng không biết, cho nên anh mới nhìn trộm.”

Ninh Yên Nhiên: … Nhưng bây giờ không phải đã biết rồi sao!

Cây nhỏ phía sau mảnh sân năm đó bây giờ cành lá tốt tươi, không có chủ, Giang Đông thân thủ mạnh mẽ, hai ba động tác đã trèo lên, bắt lấy tay cô kéo lên cùng.

Hai người một cao một thấp ngồi ở trên cây, nhìn về phía phương xa.

“Lúc ấy tuổi anh còn nhỏ, thường ngồi trên mái nhà cô ấy, thổi lá cho cô ấy nghe, nói cô ấy sau này chờ anh về cưới cô ấy, còn đưa tín vật.” Trên môi anh nở nụ cười nhàn nhạt, đưa lá cây đến bên miệng, “Khi đó anh quá ngây thơ, nghĩ rằng nói ở bên nhau thì thật sự cả đời sẽ không thay đổi.”

Không nghĩ tới sai khi đi học, trở về thì người đã đi mất.

Ngay cả địa chỉ cũng không để lại cho anh.

Khi đó thông tin không được thuận tiện, cô vừa đi, anh không thể nào tìm được người nữa.

Trong giọng nói của anh lộ ra vài phần tự giễu, còn có chút thương cảm không nói nên lời.

Rõ ràng hai chữ “thương cảm" này không hợp với anh.

Ninh Yên Nhiên xoa xoa ngực, bỗng dưng sinh ra vài phần chua xót.

Bỗng nhiên cô không muốn giấu diếm nữa.

Những quá khứ được chôn giấu trong trí nhớ, trước nay anh đều không ngừng giữ gìn.

Cô giống như một con rồng ôm ngọc quý, thật cẩn thận giữ gìn không cho ai biết, không dám cho ai nhìn.

Nhưng bây giờ cô không sợ nữa, không chỉ muốn đem gia tài này cho anh xem, còn muốn lộ cái bụng ra cho anh sờ một cái.

Anh xem đi, không có vảy đâu, rất ấm áp, bụng mềm như bông.

Cho anh sờ nha.



Giang Đông đã cầm lấy cái lá, thổi bài “Sông trăng".

“Moon river", là một ca khúc trữ tình lưu truyền rộng rãi, phiên bản Audrey Hepburn đã đủ kinh điển, sau đó lại được dịch sang tiếng Trung, lập tức trở nên nổi tiếng một thời.

Giang đại ca tuổi thiếu niên vào lúc uyển chuyển thổ lộ với cô, chính là thổi ca khúc này.

Sau này cô còn dùng làm tên Wechat, ám chỉ chờ mong anh có thể tự mình phát hiện.

Không nghĩ tới cái người đầu gỗ này vẫn luôn không nghĩ đến phương diện kia.

Cùng với giai điệu của anh, Ninh Yên Nhiên nhẹ giọng ngâm nga:

Moon river, wider than a mile

I'm crossing you in style some day

Oh, dream maker, you heart breaker

Wherever you're going, I'm going your way.

“Bất kể em đến nơi nào, anh đều cùng em.”

Giang Đông hát câu cuối cùng bằng tiếng Trung, thanh âm càng ngày càng thấp.

Ba giây sau, chiếc lá bị anh thổi qua rung rinh đậu trên vai Ninh Yên Nhiên.

“Lừa đảo.” Anh thấp giọng nói, tiếng nói có chút nghẹn ngào.

Ninh Yên Nhiên nghe được cái mũi chua xót, đáy mắt ẩm ướt, hốc mắt đỏ một vòng.

Cô chớp mắt thật nhanh, mang nước mắt muốn rớt cũng không được nuốt trở lại, theo thân cây bò lên trên, ngồi bên cạnh anh, nhanh chóng ôm cánh tay anh.

Giang Đồng rũ mắt không nhìn cô, yên lặng không nói.

“Em sai rồi.” Ninh Yên Nhiên hít mũi một cái, ngoan ngoãn nhận sai, “Em không nên gạt anh.”

Giang Đông vẫn như cũ không nói lời nào.

Ninh Yên Nhiên ngước khuôn mặt nhỏ, cọ cọ trong ngực anh, “Em biết sai rồi, thật đấy.”

“Gạt anh chuyện gì?” Giang Đông cúi đầu nhìn cô, “Nói rõ ràng.”

“Gạt anh, chuyện thân phận.” Ninh Yên Nhiên cúi đầu, nói rõ ràng một lần, “Em chính là Ninh Nguyệt, nhưng em không nói với anh, là em có lỗi.”

Giang Đông nửa ngày không nói chuyện.

“Sau đó thì sao? Lần sau còn dám gạt anh nữa không?”

Ninh Yên Nhiên nhăn mặt, do dự một chút, “…… Dám.”

Tốt lắm, nhốt trong phòng tối thật không oan uổng mà.

Trọng lượng hai người không nhẹ, rốt cuộc nhánh cây kẽo kẹt vang lên vài tiếng, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, rơi cả người lẫn cây xuống dưới.

Giang Đông ôm người lăn một vòng trên đất, cuối cùng lấy mình làm đệm lót.

Hai người trèo không cao lắm, khoảng cách mấy mét còn có thể trong phạm vi chấp nhận được của anh, chỉ căn răng kêu một tiếng, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi.

“Em thoa thuốc cho anh!” Ninh Yên Nhiên luống cuống tay chân muốn ngồi dậy, bị người đàn ông ấn trở về, “Gấp cái gì!”

Khó khăn lắm mới mang được người về, kiểu gì cũng phải ôm nhiều một chút mới được!

“Sau lưng anh chắc chắn bị bầm tím rồi, mau đứng lên!”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, đáng…” Anh còn chưa nói xong, trên eo đã bị nhéo một cái.

“Không cần cả ngày nói hươu nói vượn!”

Cái gì có chết hay không, khó nghe quá.

Giang Đông nhướng mày, “Đợi chút, em nói ai cả ngày nói hươu nói vượn?”

Ban ngày ban mặt, trời đất chứng giám, có vài người đang ngang nhiên trả đũa!

“Anh!” Ninh Yên Nhiên đúng lý hợp tình, “Anh xem, hiện tại anh còn không chịu đứng dậy.”

Đã đến cuối mùa đông, lá rụng trên mặt đất không có người dọn dẹp, đắp một lớp thật dày. Giang Đông dựa vào trên thân cây, trong lòng đang ôm Ninh Yên Nhiên với cái mũ xiêu xiêu vẹo vẹo, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô.

“Cuối cùng chịu nhận rồi? Còn tưởng em liều chết không từ.”

“À, là vì em thấy anh quá đáng thương thôi.”

“Hả?”



“Được rồi.” Vịt chết còn mạnh miệng Ninh Yên Nhiên đem mặt vùi vào ngực anh, “Em chỉ là sợ anh mất hứng.”

“Anh có gì mà mất hứng?” Giang Đông mặt mày giãn ra, cười đến vô cùng đắc ý, “Có em trở về bên cạnh là đủ cao hứng rồi.”

“Cho nên anh đã biết từ sớm?” Ninh Yên Nhiên nhìn anh phản ứng bình tĩnh, mặt mày biến sắc, “Không thể nào, rõ ràng anh…”

“Rõ ràng anh cái gì?”

“Anh rõ ràng không nhận ra em! Anh còn nhờ em giúp anh tìm người!” Ninh Yên Nhiên muốn trả thù, “Nếu mọi người đều sai, vậy huề đi!”

Giang Đông híp híp mắt, nhéo hai bên mặt của cô, “Lại đây, lặp lại lần nữa!”

“Chúng ta … huề … huề … nhau … đi…” Ninh Yên Nhiên toét miệng, lời nói không rõ, hàm hàm hồ hồ biểu đạt ý muốn.

Giang Đông nghe được một từ, “Huề? Tưởng bở!”

Anh buông tay ra, từng chút từng chút tính sổ với cô, “Phạm sai lầm phải chịu phạt, đây là quy củ, nhưng tội danh thì có lớn nhỏ, giống như em vậy, rõ ràng là tội lớn, không thể tuỳ tiện huề nhau được.”

“Vậy anh thì sao?” Ninh Yên Nhiên không cam lòng, “Anh như vậy cũng là tội lớn!”

“Cũng đúng, chúng ta đều phải chịu phạt.” Giang Đông dũng cảm nhận sai, dùng vài từ liền khép hai người vào hành vi phạm tội, “Vậy chúng ta phải bị nhốt trong phòng tối cùng nhau!”

Ninh Yên Nhiên biểu cảm vô cùng phức tạp.

Không biết vì sao, cô cảm thấy hình phạt dành cho mình hình như tăng thêm vài lần!

“Hai… hai căn phòng tối?”

“Hiện tại quốc gia kêu gọi tăng thu giảm chi, căn cứ nguyên tắc cần kiệm tiết kiệm, chỉ cần lập 1 căn phòng tối là đủ rồi.” Giang Đông thu lại nụ cười, nghiêm túc tuyên bố kết luận của mình.

Ninh Yên Nhiên lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh!

“Em cảm thấy lỗi của anh cũng nhỏ thôi, hoàn toàn có thể không cần chịu phạt, em là người bị hại quyết định bỏ qua cho anh!”

Giang Đông dán sát vào hai tấc, dừng lại trước chóp mũi cô, “Bây giờ hối hận? Muộn rồi!”

Thẳng thắn chấp hành pháp luật, không làm chuyện riêng tư, Giang đội trưởng chính trực nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không vì chính mình phạm tội mà tìm cách giải vây.

Giang Đông đem người kéo lên, vỗ rớt bụi đất trên người, quang minh chính đại ôm người trở về.

Ninh Yên Nhiên nhe răng nhếch miệng với anh, hiển nhiên là đối với hình phạt sắp tới vô cùng bất mãn, “Em còn chưa đồng ý ở bên anh đâu, không cho phép động tay động chân!”

Giang Đông liếc cô một cái, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, trước nay anh đều thích trực tiếp dùng hành động nói chuyện, một tay khiêng cô lên, đè ở trên vai, tự chứng minh cho cô biết thế nào là động tay động chân.

Ninh Yên Nhiên bắt đầu giãy giụa, dùng cả tay và chân, “Thả em xuống thả em xuống!”

Chưa nói đến chuyện cái tư thế khiêng bao tải này có thoải mái hay không, nếu bị người ta thấy được, thanh danh một đời của cô có còn nữa hay không?

“Không thả!” Giang đội trưởng từ chối thỉnh cầu vô lý của cô, không lưu lại cho cô chút đường sống nào, thậm chí còn không khách khí đánh một cái vào mông cô, “Thành thật một chút, đừng lộn xộn!”

Ninh Yên Nhiên kiệt sức cuối cùng cũng từ bỏ chống cự, mềm oặt trên lưng anh, giống như một đoá hoa héo rũ vì mất đi hơi nước, theo động tác của anh lúc ẩn lúc hiện.

Đương nhiên, tư thế này đối với cô mà nói là quá mức khó khăn, Ninh Yên Nhiên đầu óc choáng váng bắt đầu rầm rì, “Đổi tư thế được không, đầu em muốn rụng luôn rồi.”

Giang Đông ngừng bước chân, “Đổi thành thế nào?”

Ninh Yên Nhiên nghe ra giọng nói của anh có phần buông lỏng, tinh thần lập tức tỉnh táo, “Ôm công chúa!”

Còn muốn được ôm ấp hôn hít nâng lên cao!

Giang Đông cũng không hàm hồ, ôm lấy eo cô thay đổi tư thế, “Như thế này?”

Giống như trải qua một trận rung lắc cực mạnh, Ninh Yên Nhiên mơ mơ hồ hồ ôm lấy cổ anh theo bản năng, “Động tác này của anh, khác gì ôm em bé?”

Người đàn ông nổi tiếng chính trực Giang đội trưởng, ôm công chúa là vác trên vai, xin hỏi vị tiên sinh này có thể lấy cái tay đang đặt trên mông tôi ra được không?

“Anh đang ôm vợ anh.” Anh cúi đầu, cọ cọ chóp mũi cô, “Không được sao?”

Ánh mắt anh thâm thuý, thanh âm khàn khàn, Ninh Yên Nhiên bị nam sắc mê hoặc theo bản năng muốn gật đầu.

Nhưng mà cô rất nhanh phản ứng lại, khí huyết dâng lên, trên mặt đỏ ửng.

“Không, không được!”

“À, cho nên không phải là “vợ anh"?”

Ninh Yên Nhiên lại lật đổ đánh giá của người ngoài về anh.

“Ai đồng ý gả cho anh? Phi phi phi, ngay cả bạn trai em còn chưa có!”

“Bây giờ có rồi.” Giang Đông một tay ước lượng cô gái trong lòng, có chút không vừa ý, “Bạn gái của anh có phải không chịu ăn cơm hay không? Nhẹ đến có thể bị thổi bay luôn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook