Chương 3: TRÀ SỮA
Ninh Chiêu Chiêu
22/11/2020
Giữ vững hình tượng cô gái cổ hủ cứng nhắc, Ninh Yên Nhiên
vô cùng trịnh trọng nghiêm túc cùng Giang Đông nói lời tạm biệt, dưới
ánh mắt nhìn không rõ cảm xúc của anh, thiếu chút nữa là cho anh thêm
một cái cúi chào cung kính.
Chờ hai người tạm biệt xong, Ninh Yên Nhiên lúc này mới xoay người, đeo khẩu trang lên che mất nửa khuôn mặt, sửa lại mắt kính, xong đâu đấy mới thả nhẹ bước chân thoải mái đi bộ về nhà.
Đương nhiên không phải về nhà mình, là nhà của mẹ cô.
Một người xem mắt cả nhà quan tâm, đây lại là lần đầu tiên cô đồng ý đi xem mắt, người trong nhà đều rất chú ý, trong lúc cô đang trên đường đến quán cà phê đã thảo luận vô cùng sôi nổi.
Ninh Yên Nhiên mua một ly trà sữa, lừa mình dối người cố gắng che đi hai chữ “ly lớn”, đem vấn đề nóng hổi này ném ra sau đầu, vừa đi vừa xem thành tựu đáng kinh ngạc lần đầu tiên đạt 99+ cái tin nhắn của cả gia đình.
“Dì cả: Có ảnh chụp không? Dù sao con cũng là lần đầu đi xem mắt, để mọi người kiểm chứng một chút.”
“Dì hai: Ảnh chụp em có xem qua, thằng nhóc này lớn lên rất có tinh thần, bằng cấp cũng cao, nhưng vóc dáng cũng bình thường không biết Nhiên Nhiên có nhìn trúng hay không, @moonriver con nhớ bắt anh ta đứng lên đi hai ba bước, đàn ông cũng không thể chỉ xem thân hình lúc ngồi, phải xem chân nữa mới được.”
Ninh Yên Nhiên cẩn thận nhớ lại chiều cao của đồng chí cảnh sát, cảm thấy không hề thấp chút nào.
Cô đặc biệt đã hỏi thăm những điều cần chú ý khi đi xem mắt, biết rằng những điều người giới thiệu nói chỉ nên nghe một nửa, đại đa số trường hợp độ chân thực còn không đến một nửa. Nếu người giới thiệu nói là cao, thì phải đặt ngay một dấu chấm hỏi thật lớn, nếu người giới thiệu nói không cao, thì chính là lùn tịt rồi.
Không sai,nghe nói đây chính là chân lý không thể chối cãi trong chuyện xem mắt.
Ninh Yên Nhiên cắn ống hút, âm thầm nhớ tới chú cảnh sát chân dài, cảm thấy yêu cầu của dì Hai nhà mình có hơi cao.
Nếu như anh mà tính là thấp, thì cô có thể là đứa trẻ đến từ đất nước của người lùn, còn là đứa trẻ mới đi học mẫu giáo!
Phải biết là, cô đứng còn chưa tới bả vai người ta đâu, chiều cao đó phải trên một mét tám lăm!
Đương nhiên, cô còn mang giày đế bằng, đối với chiều cao không thể yêu cầu quá cao được.
Rất nhanh, biết được cô đã kết thúc buổi xem mắt, mẹ đại nhân liền bóng gió hỏi thăm cảm nghĩ, Ninh Yên Nhiên nói gần nói xa, không chịu trả lời chắc chắn, khiến mẹ cô càng lo hơn.
“Cuối cùng thế nào, con mau nói đi, nếu không được chúng ta nhanh chóng tìm mối tiếp theo!”
Ninh Yên Nhiên thiếu chút nữa bị trà sữa làm sặc chết, cô che miệng ho khụ khụ hai tiếng, nước mắt lưng tròng bước vào cửa, “Mẹ, con không nhớ nhầm chứ? Con là 24 tuổi chứ không phải 42 đâu. Mẹ gấp cái gì? Cũng đâu có cần nhanh như vậy.”
Mẹ Ninh trừng cô một cái, “Không sắp xếp con xem mắt thì con có chịu đi gặp người khác không? Tuổi còn trẻ, cuối tuần lại chỉ ở trong nhà, mấy người già chúng ta còn đi nhảy ở quảng trường kia kìa. Sau này con già rồi chắc cũng chẳng đi nhảy đâu nhỉ, cuộc sống quá nhàm chán!”
Vừa dứt lời, bà liền dùng ánh mắt sắc bén khóa chặt ly trà sữa trên tay cô, “Đã nói con bao nhiêu lần rồi, trà sữa không tốt cho sức khỏe, uống ít một chút, uống nước sôi để nguội nhiều vào, con có nghe lọt không vậy?”
Ninh Yên Nhiên lập tức mang nguyên văn câu nói của bà trả lại cho bà, “Mỗi ngày đều uống nước sôi để nguội, cuộc sống cũng nhàm chán nha. Hơn nữa, trà sữa là trà, trà là dưỡng sinh, bên trong có sữa, sữa là dinh dưỡng. Không chỉ có dinh dưỡng, còn có dưỡng sinh, mẹ xem, đây chính là món quý nhân gian đó nha.”
Ninh tiểu thư ôm “món quý nhân gian” của cô hút một hơi, trên mặt lập tức lộ ra ý cười mãn nguyện, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Mẹ Ninh bị cô chọc giận tới mức bật cười, ngón trỏ chỉ lên trán cô một cái, “Con chính là cưỡng từ đoạt lý*”
[*cưỡng từ đoạt lý: dùng từ ngữ để lấp liếm]
Ninh Yên Nhiên trợn trừng mắt, tức giận phồng hai má lên như con cá nóc, giọng nói cũng cao lên mấy phần, “Mấy người đọc sách mới hay cưỡng từ đoạt lý, còn con đây là đang giảng giải sự thật, đặc biệt nói có sách mách có chứng. Nhưng mà trước kia mẹ cũng đâu có mắng con như vậy, chẳng lẽ con bây giờ không còn là tiểu bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ ~~~”
Cô mềm mại kéo thật dài giọng nói, lại kéo tay mẹ đi vào trong, ngọt ngọt ngào ngào dựa vào vai bà, đầu cọ tới cọ lui, khiến cho bà không còn cách nào khác.
Mẹ Ninh hừ cười một tiếng, “Tiểu bảo bối thì sao? Tiểu bảo bối mà ngoan ngoãn thì nói cho mẹ biết một chút, hôm nay con cảm thấy người kia thế nào?”
Ninh Yên Nhiên đem ly trà sữa vứt đi, trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt thơm nồng đậm, cô vô thức liếm môi, khóe miệng cong cong cười nói, “Còn có thể thế nào? Chỉ như vậy thôi.”
Ba Ninh từ trong phòng ngủ đi tới, nhìn cô một cái, “Hôm nay phong cách nói chuyện không giống con, bị ai nhập rồi hả?”
Mẹ Ninh lấy tay đập ông một cái, “Đi đi đi, đừng đọc tiểu thuyết, lo tu thành Phật đi.”
Ba Ninh ngoan ngoãn tháo mắt kính xuống, gấp cuốn sách nhỏ bìa xanh xanh đỏ đỏ lại, nghiêm túc hỏi, “Chuyện như thế nào, con nói một chút đi? Không thể qua loa với ba và mẹ con được, phải thành thật.”
Haizzz, kể từ khi Ninh Yên Nhiên vô tình nhìn thấy tên cuốn sách của ba cô, hình tượng nghiêm túc của người này đã một đi không trở lại rồi có được không?
Quả nhiên là kiểu người này không thể xuất hiện, một khi xuất hiện, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Cô nhún vai, đứng dậy đi vào phòng ngủ, ở trên giường thoải mái lăn lộn, trong tay còn ôm một con thú bông thật lớn, cả người như không có xương cốt, “Tốt tốt tốt, người sao, dáng dấp cũng được, tính cách sao, tạm thời xem ra cũng không tệ.”
Cô ôm con thú bông lông xù lăn một vòng trên giường, trên mặt có chút nóng lên, vô thức khẽ cắn lên tai nó, “Nhưng mà, con thấy, cũng đâu phải đầu hói.”
Xem ra đến bây giờ, cô có thể cho vị anh trai tóc giả này đến 9 điểm.
Điểm cao có lý do vô cùng đầy đủ, bởi vì người này thoạt nhìn thật sự đáng tin cậy, ngay cả tóc giả cũng đặc biệt rất thật.
Nhưng mà cô cũng nghe qua các vị tiền bối than thở về đối tượng hẹn hò, nào là keo kiệt đến nỗi hận không thể mang một phân tiền tách ra làm hai, nào là EQ thấp đến nỗi người ta hận đến mức muốn cắn lưỡi, nào là mở miệng một tiếng hai tiếng đều là “ba tôi”, “mẹ tôi” thế nào, giống như còn chưa dứt sữa vậy. Thế giới rộng lớn, quả nhiên rất nhiều chuyện hay.
Dựa theo những kinh nghiệm trên, cô cũng nghĩ mình sẽ gặp một người không khác như vậy là bao, có khi sẽ một người đàn ông đầu hói ba hoa chích chòe khoác lác nói mình đi du học về, không nghĩ tới vận may của cô cũng còn rất tốt.
Ninh Yên Nhiên đắc ý ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường, cuộn mình thành một loại điểm tâm màu trắng như tuyết, còn có nhân.
Khoan, đợi chút, hình như có chỗ nào không đúng nha.
Cô đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy hình như xuất hiện chút vấn đề.
Không đúng chỗ nào nhỉ?
Cô gõ gõ đầu, ánh mắt lóe sáng: đúng vậy, hôm nay người xem mắt cùng cô không phải là cảnh sát sao? Nếu không sao có thể quang minh chính đại lấy còng tay ra chứ?
Thế nhưng, vị du học sinh này sao lại đi làm cảnh sát? Không phải những nhân vật tinh anh bên đó nên đi lại trên phố Wall* một giây kiếm được mấy trăm vạn, quản lý trên dưới mấy trăm người sao?
[*phố Wall: khu phố tài chính nổi tiếng ở Mỹ]
Mà thôi đi, người ta làm công việc gì, đối với người dẫn chương trình nhỏ nhoi như cô có liên quan gì đâu.
Dù sao cô cũng chỉ là một người chuyên kể chuyện ma mà thôi.
Ninh Yên Nhiên không đặt nặng vấn đề này nữa, vùi đầu vào cổ con thú bông, không nghĩ tới nữa.
Hiện tại chuyện mà cô đang quan tâm chính là cái người xui xẻo bị cô đụng xe đó, sao tới giờ này cũng chưa gọi điện thoại cho cô nữa.
Kính chiếu hậu của xe bị gãy tới mấy cái, mà lại im lặng tự chịu tổn thất, đây là loại thái độ gì? Chính là tinh thần chủ nghĩa xã hội không sợ hãi, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo giàu lòng vị tha sao?
Không không không, người này có thể không quá nhân đạo đâu.
Ninh Yên Nhiên nhìn nhật ký trò chuyện loạn xạ trên điện thoại di động, không có số nào của chủ nhân chiếc xe màu đen kia, cô nhịn không được nhăn mũi một cái, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: người này thực sự lương thiện như vậy? Không muốn cô bồi thường thật sao?
Cô có chút buồn bực, người ta làm như vậy nếu lần sau lại đụng gãy kính xe, chẳng lẽ cô phải trực tiếp kẹp một xấp tiền?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ninh Yên Nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Ôi, thật là quá không đứng đắn.
Là tự não cô suy nghĩ như vậy, không có liên quan gì đến Ninh đại tiểu thư cô đâu nha.
Ninh Yên Nhiên vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng, đem hình ảnh vũ nữ áo đen múa thoát y đưa tiền vừa hiện lên trong đầu triệt để xóa đi, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đúng vậy, cô chính là một cô gái xinh đẹp đoan trang hiền thục như vậy.
Không hiểu sao, bên tai cô lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc, “Tuổi không lớn lắm, mà biết nhiều thứ vậy.”
Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, cô có biết gì đâu, cô đặc biệt là người hòa nhã đó nha.
Không, đợi đã, cái kiểu đụng xe này, chắc, chắc không xảy ra nữa đâu!
Kỹ năng lái xe của cô nói không chừng còn có thể cải thiện một chút.
Cùng một thời gian, Giang đội trưởng ngồi bên cạnh xe mình hút thuốc, anh cũng buồn bực, cuối cùng là thâm thù đại hận gì, có thể khiến một người quyết chí không đổi cứ chọn chiếc xe yêu quý của anh mà xuống tay?
Cái này chẳng lẽ chính là “vì yêu sinh hận” trong truyền thuyết? Hay là mấy năm nay anh đắc tội quá nhiều băng đảng tội phạm rồi?
Dù sao cũng không thể là sự cố ngoài ý muốn.
Giang đội trưởng một tay bóp tắt tàn thuốc, lại dùng chân hung hăng nghiền một cái, “Được lắm, oắt con, tốt nhất đừng để ông đây bắt được!”
Ninh Yên Nhiên đang nằm lỳ trên giường đột nhiên thấy ngứa mũi, hắt xì liền hai cái.
“Nhất định là có ai đó đang nhớ thương mình rồi.” Cô cong cong khóe môi, vô cùng chắc chắn.
Nhật ký trên điện thoại di động đã bị cô xóa sạch sẽ, chẳng biết dạo này bị làm sao mà điện thoại nên gọi thì không thấy tới, điện thoại không nên gọi thì hết cuộc này tới cuộc khác gọi đến quấy rầy, nhưng nghe giọng nói đoán chừng tuổi cũng không lớn, làm cho cô muốn mắng cũng mắng không được.
Haizzz, vấn đề của tuổi trẻ, khi nào quốc gia mới có thể giải quyết đây?
Ngoài cửa, mẹ Ninh đang cùng với mấy dì thảo luận, lo lắng sốt ruột nhìn về phía chồng mình một cái: “Ông nói xem, lúc trước có phải nên cho con định thông gia từ bé không?”
Ninh Yên Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài, nghe được lập tức cứng người, áp sát lỗ tai lên tấm ván cửa.
Cơ hội nghe lén như thế này không dễ có được đâu.
Ba Ninh thở dài: “Đừng nói nữa, gia đình kia đã chuyển đi ngay cả bóng dáng đều không thấy, nhắc lại chuyện cũ có ích gì.”
“Tôi đây không phải là đang hối hận sao? Lúc trước cứ nói yêu sớm không tốt, yêu sớm không tốt. Nếu không phải tôi ngăn cản, nói không chừng con gái chúng ta với thằng nhóc nhà họ Giang đã thành đôi rồi, cũng không đến nỗi bây giờ ngay cả một người bạn trai cũng không chịu làm quen.”
“Không phải con bé không chịu quen, là nó lười kết giao thôi!”
“Khẳng định là do bóng ma tâm lý rồi.”
“Chủ yếu là quá ‘trạch’*”
[*trạch: ý chỉ cô gái suốt ngày chỉ thích ru rú ở nhà không thích ra ngoài]
Hai vợ chồng đều tự cho mình là đúng, không bên nào chịu nhường bên nào, rất nhanh liền ông một câu tôi một câu ầm ĩ cả lên.
Ninh Yên Nhiên: “...”
Xin hỏi, có thể cho người trong cuộc là con đây phát biểu một chút không?
Con cảm thấy vấn đề này con có thể trả lời, đặc biệt giải đáp rõ ràng!
Chờ hai người tạm biệt xong, Ninh Yên Nhiên lúc này mới xoay người, đeo khẩu trang lên che mất nửa khuôn mặt, sửa lại mắt kính, xong đâu đấy mới thả nhẹ bước chân thoải mái đi bộ về nhà.
Đương nhiên không phải về nhà mình, là nhà của mẹ cô.
Một người xem mắt cả nhà quan tâm, đây lại là lần đầu tiên cô đồng ý đi xem mắt, người trong nhà đều rất chú ý, trong lúc cô đang trên đường đến quán cà phê đã thảo luận vô cùng sôi nổi.
Ninh Yên Nhiên mua một ly trà sữa, lừa mình dối người cố gắng che đi hai chữ “ly lớn”, đem vấn đề nóng hổi này ném ra sau đầu, vừa đi vừa xem thành tựu đáng kinh ngạc lần đầu tiên đạt 99+ cái tin nhắn của cả gia đình.
“Dì cả: Có ảnh chụp không? Dù sao con cũng là lần đầu đi xem mắt, để mọi người kiểm chứng một chút.”
“Dì hai: Ảnh chụp em có xem qua, thằng nhóc này lớn lên rất có tinh thần, bằng cấp cũng cao, nhưng vóc dáng cũng bình thường không biết Nhiên Nhiên có nhìn trúng hay không, @moonriver con nhớ bắt anh ta đứng lên đi hai ba bước, đàn ông cũng không thể chỉ xem thân hình lúc ngồi, phải xem chân nữa mới được.”
Ninh Yên Nhiên cẩn thận nhớ lại chiều cao của đồng chí cảnh sát, cảm thấy không hề thấp chút nào.
Cô đặc biệt đã hỏi thăm những điều cần chú ý khi đi xem mắt, biết rằng những điều người giới thiệu nói chỉ nên nghe một nửa, đại đa số trường hợp độ chân thực còn không đến một nửa. Nếu người giới thiệu nói là cao, thì phải đặt ngay một dấu chấm hỏi thật lớn, nếu người giới thiệu nói không cao, thì chính là lùn tịt rồi.
Không sai,nghe nói đây chính là chân lý không thể chối cãi trong chuyện xem mắt.
Ninh Yên Nhiên cắn ống hút, âm thầm nhớ tới chú cảnh sát chân dài, cảm thấy yêu cầu của dì Hai nhà mình có hơi cao.
Nếu như anh mà tính là thấp, thì cô có thể là đứa trẻ đến từ đất nước của người lùn, còn là đứa trẻ mới đi học mẫu giáo!
Phải biết là, cô đứng còn chưa tới bả vai người ta đâu, chiều cao đó phải trên một mét tám lăm!
Đương nhiên, cô còn mang giày đế bằng, đối với chiều cao không thể yêu cầu quá cao được.
Rất nhanh, biết được cô đã kết thúc buổi xem mắt, mẹ đại nhân liền bóng gió hỏi thăm cảm nghĩ, Ninh Yên Nhiên nói gần nói xa, không chịu trả lời chắc chắn, khiến mẹ cô càng lo hơn.
“Cuối cùng thế nào, con mau nói đi, nếu không được chúng ta nhanh chóng tìm mối tiếp theo!”
Ninh Yên Nhiên thiếu chút nữa bị trà sữa làm sặc chết, cô che miệng ho khụ khụ hai tiếng, nước mắt lưng tròng bước vào cửa, “Mẹ, con không nhớ nhầm chứ? Con là 24 tuổi chứ không phải 42 đâu. Mẹ gấp cái gì? Cũng đâu có cần nhanh như vậy.”
Mẹ Ninh trừng cô một cái, “Không sắp xếp con xem mắt thì con có chịu đi gặp người khác không? Tuổi còn trẻ, cuối tuần lại chỉ ở trong nhà, mấy người già chúng ta còn đi nhảy ở quảng trường kia kìa. Sau này con già rồi chắc cũng chẳng đi nhảy đâu nhỉ, cuộc sống quá nhàm chán!”
Vừa dứt lời, bà liền dùng ánh mắt sắc bén khóa chặt ly trà sữa trên tay cô, “Đã nói con bao nhiêu lần rồi, trà sữa không tốt cho sức khỏe, uống ít một chút, uống nước sôi để nguội nhiều vào, con có nghe lọt không vậy?”
Ninh Yên Nhiên lập tức mang nguyên văn câu nói của bà trả lại cho bà, “Mỗi ngày đều uống nước sôi để nguội, cuộc sống cũng nhàm chán nha. Hơn nữa, trà sữa là trà, trà là dưỡng sinh, bên trong có sữa, sữa là dinh dưỡng. Không chỉ có dinh dưỡng, còn có dưỡng sinh, mẹ xem, đây chính là món quý nhân gian đó nha.”
Ninh tiểu thư ôm “món quý nhân gian” của cô hút một hơi, trên mặt lập tức lộ ra ý cười mãn nguyện, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Mẹ Ninh bị cô chọc giận tới mức bật cười, ngón trỏ chỉ lên trán cô một cái, “Con chính là cưỡng từ đoạt lý*”
[*cưỡng từ đoạt lý: dùng từ ngữ để lấp liếm]
Ninh Yên Nhiên trợn trừng mắt, tức giận phồng hai má lên như con cá nóc, giọng nói cũng cao lên mấy phần, “Mấy người đọc sách mới hay cưỡng từ đoạt lý, còn con đây là đang giảng giải sự thật, đặc biệt nói có sách mách có chứng. Nhưng mà trước kia mẹ cũng đâu có mắng con như vậy, chẳng lẽ con bây giờ không còn là tiểu bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ ~~~”
Cô mềm mại kéo thật dài giọng nói, lại kéo tay mẹ đi vào trong, ngọt ngọt ngào ngào dựa vào vai bà, đầu cọ tới cọ lui, khiến cho bà không còn cách nào khác.
Mẹ Ninh hừ cười một tiếng, “Tiểu bảo bối thì sao? Tiểu bảo bối mà ngoan ngoãn thì nói cho mẹ biết một chút, hôm nay con cảm thấy người kia thế nào?”
Ninh Yên Nhiên đem ly trà sữa vứt đi, trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt thơm nồng đậm, cô vô thức liếm môi, khóe miệng cong cong cười nói, “Còn có thể thế nào? Chỉ như vậy thôi.”
Ba Ninh từ trong phòng ngủ đi tới, nhìn cô một cái, “Hôm nay phong cách nói chuyện không giống con, bị ai nhập rồi hả?”
Mẹ Ninh lấy tay đập ông một cái, “Đi đi đi, đừng đọc tiểu thuyết, lo tu thành Phật đi.”
Ba Ninh ngoan ngoãn tháo mắt kính xuống, gấp cuốn sách nhỏ bìa xanh xanh đỏ đỏ lại, nghiêm túc hỏi, “Chuyện như thế nào, con nói một chút đi? Không thể qua loa với ba và mẹ con được, phải thành thật.”
Haizzz, kể từ khi Ninh Yên Nhiên vô tình nhìn thấy tên cuốn sách của ba cô, hình tượng nghiêm túc của người này đã một đi không trở lại rồi có được không?
Quả nhiên là kiểu người này không thể xuất hiện, một khi xuất hiện, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Cô nhún vai, đứng dậy đi vào phòng ngủ, ở trên giường thoải mái lăn lộn, trong tay còn ôm một con thú bông thật lớn, cả người như không có xương cốt, “Tốt tốt tốt, người sao, dáng dấp cũng được, tính cách sao, tạm thời xem ra cũng không tệ.”
Cô ôm con thú bông lông xù lăn một vòng trên giường, trên mặt có chút nóng lên, vô thức khẽ cắn lên tai nó, “Nhưng mà, con thấy, cũng đâu phải đầu hói.”
Xem ra đến bây giờ, cô có thể cho vị anh trai tóc giả này đến 9 điểm.
Điểm cao có lý do vô cùng đầy đủ, bởi vì người này thoạt nhìn thật sự đáng tin cậy, ngay cả tóc giả cũng đặc biệt rất thật.
Nhưng mà cô cũng nghe qua các vị tiền bối than thở về đối tượng hẹn hò, nào là keo kiệt đến nỗi hận không thể mang một phân tiền tách ra làm hai, nào là EQ thấp đến nỗi người ta hận đến mức muốn cắn lưỡi, nào là mở miệng một tiếng hai tiếng đều là “ba tôi”, “mẹ tôi” thế nào, giống như còn chưa dứt sữa vậy. Thế giới rộng lớn, quả nhiên rất nhiều chuyện hay.
Dựa theo những kinh nghiệm trên, cô cũng nghĩ mình sẽ gặp một người không khác như vậy là bao, có khi sẽ một người đàn ông đầu hói ba hoa chích chòe khoác lác nói mình đi du học về, không nghĩ tới vận may của cô cũng còn rất tốt.
Ninh Yên Nhiên đắc ý ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường, cuộn mình thành một loại điểm tâm màu trắng như tuyết, còn có nhân.
Khoan, đợi chút, hình như có chỗ nào không đúng nha.
Cô đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy hình như xuất hiện chút vấn đề.
Không đúng chỗ nào nhỉ?
Cô gõ gõ đầu, ánh mắt lóe sáng: đúng vậy, hôm nay người xem mắt cùng cô không phải là cảnh sát sao? Nếu không sao có thể quang minh chính đại lấy còng tay ra chứ?
Thế nhưng, vị du học sinh này sao lại đi làm cảnh sát? Không phải những nhân vật tinh anh bên đó nên đi lại trên phố Wall* một giây kiếm được mấy trăm vạn, quản lý trên dưới mấy trăm người sao?
[*phố Wall: khu phố tài chính nổi tiếng ở Mỹ]
Mà thôi đi, người ta làm công việc gì, đối với người dẫn chương trình nhỏ nhoi như cô có liên quan gì đâu.
Dù sao cô cũng chỉ là một người chuyên kể chuyện ma mà thôi.
Ninh Yên Nhiên không đặt nặng vấn đề này nữa, vùi đầu vào cổ con thú bông, không nghĩ tới nữa.
Hiện tại chuyện mà cô đang quan tâm chính là cái người xui xẻo bị cô đụng xe đó, sao tới giờ này cũng chưa gọi điện thoại cho cô nữa.
Kính chiếu hậu của xe bị gãy tới mấy cái, mà lại im lặng tự chịu tổn thất, đây là loại thái độ gì? Chính là tinh thần chủ nghĩa xã hội không sợ hãi, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo giàu lòng vị tha sao?
Không không không, người này có thể không quá nhân đạo đâu.
Ninh Yên Nhiên nhìn nhật ký trò chuyện loạn xạ trên điện thoại di động, không có số nào của chủ nhân chiếc xe màu đen kia, cô nhịn không được nhăn mũi một cái, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: người này thực sự lương thiện như vậy? Không muốn cô bồi thường thật sao?
Cô có chút buồn bực, người ta làm như vậy nếu lần sau lại đụng gãy kính xe, chẳng lẽ cô phải trực tiếp kẹp một xấp tiền?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ninh Yên Nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Ôi, thật là quá không đứng đắn.
Là tự não cô suy nghĩ như vậy, không có liên quan gì đến Ninh đại tiểu thư cô đâu nha.
Ninh Yên Nhiên vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng, đem hình ảnh vũ nữ áo đen múa thoát y đưa tiền vừa hiện lên trong đầu triệt để xóa đi, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đúng vậy, cô chính là một cô gái xinh đẹp đoan trang hiền thục như vậy.
Không hiểu sao, bên tai cô lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc, “Tuổi không lớn lắm, mà biết nhiều thứ vậy.”
Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, cô có biết gì đâu, cô đặc biệt là người hòa nhã đó nha.
Không, đợi đã, cái kiểu đụng xe này, chắc, chắc không xảy ra nữa đâu!
Kỹ năng lái xe của cô nói không chừng còn có thể cải thiện một chút.
Cùng một thời gian, Giang đội trưởng ngồi bên cạnh xe mình hút thuốc, anh cũng buồn bực, cuối cùng là thâm thù đại hận gì, có thể khiến một người quyết chí không đổi cứ chọn chiếc xe yêu quý của anh mà xuống tay?
Cái này chẳng lẽ chính là “vì yêu sinh hận” trong truyền thuyết? Hay là mấy năm nay anh đắc tội quá nhiều băng đảng tội phạm rồi?
Dù sao cũng không thể là sự cố ngoài ý muốn.
Giang đội trưởng một tay bóp tắt tàn thuốc, lại dùng chân hung hăng nghiền một cái, “Được lắm, oắt con, tốt nhất đừng để ông đây bắt được!”
Ninh Yên Nhiên đang nằm lỳ trên giường đột nhiên thấy ngứa mũi, hắt xì liền hai cái.
“Nhất định là có ai đó đang nhớ thương mình rồi.” Cô cong cong khóe môi, vô cùng chắc chắn.
Nhật ký trên điện thoại di động đã bị cô xóa sạch sẽ, chẳng biết dạo này bị làm sao mà điện thoại nên gọi thì không thấy tới, điện thoại không nên gọi thì hết cuộc này tới cuộc khác gọi đến quấy rầy, nhưng nghe giọng nói đoán chừng tuổi cũng không lớn, làm cho cô muốn mắng cũng mắng không được.
Haizzz, vấn đề của tuổi trẻ, khi nào quốc gia mới có thể giải quyết đây?
Ngoài cửa, mẹ Ninh đang cùng với mấy dì thảo luận, lo lắng sốt ruột nhìn về phía chồng mình một cái: “Ông nói xem, lúc trước có phải nên cho con định thông gia từ bé không?”
Ninh Yên Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài, nghe được lập tức cứng người, áp sát lỗ tai lên tấm ván cửa.
Cơ hội nghe lén như thế này không dễ có được đâu.
Ba Ninh thở dài: “Đừng nói nữa, gia đình kia đã chuyển đi ngay cả bóng dáng đều không thấy, nhắc lại chuyện cũ có ích gì.”
“Tôi đây không phải là đang hối hận sao? Lúc trước cứ nói yêu sớm không tốt, yêu sớm không tốt. Nếu không phải tôi ngăn cản, nói không chừng con gái chúng ta với thằng nhóc nhà họ Giang đã thành đôi rồi, cũng không đến nỗi bây giờ ngay cả một người bạn trai cũng không chịu làm quen.”
“Không phải con bé không chịu quen, là nó lười kết giao thôi!”
“Khẳng định là do bóng ma tâm lý rồi.”
“Chủ yếu là quá ‘trạch’*”
[*trạch: ý chỉ cô gái suốt ngày chỉ thích ru rú ở nhà không thích ra ngoài]
Hai vợ chồng đều tự cho mình là đúng, không bên nào chịu nhường bên nào, rất nhanh liền ông một câu tôi một câu ầm ĩ cả lên.
Ninh Yên Nhiên: “...”
Xin hỏi, có thể cho người trong cuộc là con đây phát biểu một chút không?
Con cảm thấy vấn đề này con có thể trả lời, đặc biệt giải đáp rõ ràng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.