Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 29: Mộc phó vĩ

Nhĩ Nhã

04/05/2015

“Chẳng lẽ lão ni đã làm mộc đầu nhân kia muốn trông coi người nào sao?” Tiểu Đao hiếu kỳ, hỏi Trọng lão phu nhân, “Nhưng bà ta làm một Mộc nhân thật lớn, trông y như là người thật vậy. Còn nữa, bà ta là làm nữ nhân đó.”

Lão phu nhân gật đầu, thấp giọng hỏi, “Có chú ý ở phụ cận miếu thờ có rất nhiều đoạn gỗ không?”

“Có!” Tiểu Đao lập tức gật đầu, “Nhiều cây bị đốn dựng thành bẫy rập.”

“Còn có mấy cái đem bán nữa.” Lão phu nhân nhận lại Mộc nhân, đặt lên cạnh bài vị, quay lại ngồi tiếp tục nói, “Tiên Vân miếu bán gỗ, muốn kích cỡ nào cũng có, nhiều khúc gỗ to quý, thì được những người giàu sang mua về. Còn những khúc gỗ nhỏ thì lại rẻ, các cô nương phần lớn là mua tiểu Mộc nhân. Thông thường những người giàu có thì lại vung thêm bạc, lão ni sẽ thay hắn làm Mộc nhân, tay nghề rất khéo.”

“Ừm…” Tiểu Đao rốt cuộc cũng minh bạch, lại nói, lão ni này xem ra cũng biết cách kiếm tiền, một ngọn núi lớn như vậy, bán hết thì bạc kiếm cũng không ít nha.

“Vậy lão ni đó, có phải là dùng tới vu thuật?” Hiểu Nguyệt hỏi, “Làm Mộc nhân thật có thể quản lý người mình yêu thích?”

Lão phu nhân không đáp, hỏi ngược lại, “Nha đầu, con có người trong lòng chưa?”

Hiểu Nguyệt ngẩn người, cũng không chắc Trầm Tinh Hải có thực sự là người trong lòng không, chỉ là khi nhớ lại Thiếu chủ sắp thành hôn, tậm trạng liền sa sút.

Trọng mẫu cũng đã nghe Trọng Hoa nói qua thân thế nàng, mắt thấy là không còn hy vọng, “Nếu là con, con có muốn khắc Mộc Đầu Nhân không?” Vừa hỏi, vừa liếc mắt nhìn sang Tiểu Đao.

Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao đồng thời lắc đầu, “Không bao giờ.”

“Nên biết, năm đó cũng có rất nhiều cô nương làm Mộc Đầu Nhân, ta cũng chỉ là làm theo, làm được thì được gả đi, có vài người làm không được, trở nên phát điên.”

“Phát điên?” Tiểu Đao chợt nhớ tới nữ tử áo trắng, “Sao lại như vậy?”

“Năm đó Văn gia ngoài Văn Tứ là diễn chính, thì còn có một Liêu Tam tiểu thư, Liêu Tiểu Thanh. Toàn bộ người dân thành Kim Lăng đều biết bọn họ đã có ước hẹn với nhau, Văn Tứ mặc dù phong lưu, nhưng người hắn muốn thành thân là Liêu Tam, thường ngày hắn cũng hay nói lời này.” Lão phu nhân nói, khẽ thởi dài, “Đáng tiếc duyên phận thì khó nói, có một lần Văn Tứ ngẫu nhiên gặp thiên kim tiểu thư Địch gia, vừa thấy đã yêu, hai người trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp, chỉ vừa biết nhau vài tháng đã thành hôn.”

“Hả?” Tiểu Đao kinh ngạc, “Vì vậy Liêu Tiểu Thanh phát điên?”

Lão phu nhân lắc đầu, “Ta không biết, sau đó Liêu Tam tiểu thư đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, rất nhiều người nói nàng vì tức giận đã bỏ đi, ai cũng thương xót thay cho nàng. Ngay cả Văn Tứ cũng không biết nàng đi đâu, người chứ đâu phải là cây cỏ, Văn Tứ từng tìm nàng khắp nơi.”

Tiểu Đao nhíu mày, “Ai, Liêu tiểu thư đó sẽ không phải là xuất giá đi tu đấy chứ? Còn trở thành một yêu ni trụ trong miếu.”

“Trước ta có nghe một nha hoàn nói, có người ở phụ cận Tiên Vân miếu trông thấy Liêu Tam, điên điên khùng khùng, vừa đi vừa hát khúc Sai đầu phượng.” Lão phu nhân lại tiếp, “Ta khi đó cũng không tin, nhưng không lâu sau thì có lệnh phong tỏa núi. Vừa lúc các con muốn lên Tiên Vân sơn, ta liền nghĩ tới lão bà và lão ni đó. Có thể tuổi tác lớn, cuối cùng ta cảm thấy miếu này và Mộc Đầu Nhân có chút cổ quái, mặt khác…”

“Lão phu nhân rất thông cảm cho Liêu Tiểu Thanh?” Tiểu Đao hiểu ý cười, “Nhớ tới bản thân mình năm đó.”

Lão phu nhân gật đầu, “Nàng nếu là tự mình ẩn vào rừng sâu thì đành thôi, nhưng nếu nàng quả đúng là hại người, thì nàng thực có mệnh khổ.”

Tiểu Đao sờ cằm ngồi trên đệm cói ngây người, một lúc lâu mới hỏi, “Vậy còn Văn Tứ công tử diễn hí khúc thì sao?”

“Hắn thật lâu sau đó không xướng nữa, Địch tiểu thư gia sản bạc triệu, nguyên bản mọi người cho rằng Văn Tứ là nhìn trúng gia sản của nàng, nhưng về sau cũng không thấy hắn, có lẽ là quay về viện tử của gánh hát sinh sống, nghe nói thân thể hắn không tốt, trước còn ở trong viện tử gách xiếc không hồi gia.”

Bản tính thích quản chuyện người khác của Tiểu Đao lại nổi lên, nhích lại gần nói với Hiểu Nguyệt, “Ngày mai chúng ta đi nghe hát đi? Ta muốn gặp người tên Văn Tứ đó.”

Hiểu Nguyệt híp mắt nhìn nàng, “Toàn thành đều đang muốn bắt cô, cô còn muốn ra ngoài chơi à?”

Tiểu Đao nhớ tới Thái Biện thì lại bực mình, cùng lắm thì ra đường đeo mặt nạ vào!

Trước khi đi, lão phu nhân bảo một nha hoàn vào phòng lấy ra một cái hộp gấm giao cho Tiểu Đao các nàng, hộp chứa một cái cài tóc màu đỏ thắm, kiểu dáng rất trang nhã.

“Năm đó khi ta ở trong viện tử của gánh hát, lúc Liêu Tiểu Thanh ngã xuống, thì quăng vật này đi.” Lão phu nhân nói, “Liêu tiểu thư đó tính tình ngạo mạn, nói vật đã dính đất nàng tuyệt không đeo trên đầu. Cái cài tóc đỏ này là do Văn Tứ tặng cho nàng, lúc đó hai người còn cãi nhau ầm ĩ một trận, hai đứa muốn bắt chuyện, thì dùng vật này thử xem.”

Tiểu Đao tiếp nhận hộp gấm, rồi cùng Hiểu Nguyệt chào Trọng mẫu rời đi. Trở lại viện tử, thì thấy Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa đã về, Tiết Bắc Phàm dáng vẻ nguyên bản rất sốt ruột, vừa thấy Tiểu Đao các nàng trở về, liền không khách sáo, sầm mặt hỏi Tiểu Đao, “Cô lại đi đâu đấy hả, không thể ngồi yên một lúc được sao!”

Tiểu Đao vừa nghe tiếng nói chói tai, liền trừng Tiết Bắc Phàm, “Ai cần ngươi lo!”

Tiết Bắc Phàm tròn mắt nhìn, tâm nói cô thật là một nha đầu hung dữ!

Đến khi lời nói ra khỏi miệng, Tiểu Đao mới thấy mình có hơi quá lời, người ta dù sao cũng có hảo tâm sợ mình chạy đi gặp bất lợi hoặc gặp nguy hiểm gì đó.

Dẩu dẩu môi, Tiểu Đao bồi thêm một câu, “Ngươi cũng không nói tiếng đã đi rồi.”

Tiết Bắc Phàm sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng. Tiểu Đao ngẩng mặt biểu cảm khó chịu xoay người quay về phòng.

Tiết Bắc Phàm đứng ở cửa cười, còn tưởng rằng không biết có phải là Nhan Tiểu Đao đang làm nũng với mình hay không.

Trọng Hoa nhìn Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt nhìn lại hắn, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng về phòng.



Trọng hóa đứng sững tại chỗ, đầu cảm thấy ong ong, tự hỏi Hiểu Nguyệt có chuyện gì vậy? Hay là do Tiểu Đao lại xuyên tạc gì nữa, có khi nào nàng đã biết tư tâm của mình.

“Này.” Trọng Hoa trở về phòng Tiết Bắc Phàm, “Huynh giúp ta hỏi một chút, có phải Tiểu Đao đã nói gì đó hay không?”

Tiết Bắc Phàm không biểu tình nhìn hắn, “Này, huynh tỏ chút khí phách nam nhi tí đi, cùng lắm thì nói thẳng ra!”

“Nhưng không phải lúc thích hợp…” Trọng Hoa nhíu mày.

Tiết Bắc Phàm khoanh tay cười cười, “Huynh cứ nghĩ phụ nữ phức tạp, kỳ thực phần lớn nữ nhân đều rất ngốc nghếch nông cạn, vài câu là lừa được rồi, nói nhiều câu dễ nghe so với việc đối tốt với nàng thì hay hơn!”

Nói đoạn, chợt cảm giác phía sau có luồng khí lạnh, thấy ngay Tiểu Đao đang đứng trước cửa sổ, sau đó thì đóng cửa lại. Rõ ràng là nàng đều nghe thấu những lời vừa rồi, trong mắt lộ vẻ khinh thường, trắng trợn liếc Tiết Bắc Phàm, “Rầm” một tiếng đóng cửa sổ.

Tiết Bắc Phàm ủ rũ, vừa nãy mới tạo được ấn tượng tốt, giờ lại ngựa quen đường cũ.

Trọng Hoa đứng cạnh vỗ vỗ hắn, “Đắc tội nữ nhân nhân cũng rất dễ dàng, cứ nói mấy câu là được, dù sao bọn họ rất ngốc nghếch và nông cạn mà.”

Tiết Bắc Phàm bị đánh một cú ngược trở lại thì bực bội khôn xiết, lại thấy Trọng Hoa vừa lòng hả dạ về phòng, hắn hai tay chống nạnh ngước đầu lên nhìn mặt trăng —— lão tử là chọc giận ai đây hả?!



Sớm tinh mơ hôm sau, Tiểu Đao dậy sớm đeo mặt nạ đứng trong viện giục Hiểu Nguyệt, “Hiểu Nguyệt, mau lên!”

Tiết Bắc Phàm bưng điểm tâm vào sân, thấy bộ dạng nàng thì phì cười, “Cô lại muốn làm chuyện quái gở gì đây?”

“Cái gì mà quái gở hả!” Tiểu Đao lấy tay chỉnh lại mặt nạ, “Ta với Hiểu Nguyệt muốn đi nghe hí, chẳng lẽ cứ nghênh ngang đi để cho đám thủ hạ của Thái Biện bắt ta hay sao!”

“Cáo thị trên bảng đã tháo hết rồi, yên tâm.” Tiết Bắc Phàm tháo mặt nạ nàng xuống, “Chỉ cần không xui xẻo trực tiếp đụng mặt, thì không sao cả.”

“Chẳng lẽ tối qua ngươi và Trọng Hoa đi gỡ cáo thị xuống?” Tiểu Đao vừa ăn vừa kinh ngạc, tâm nói hai người này cũng rỗi hơi thật.

“Gỡ cáo thị là người của thất Di thái.” Tiết Bắc Phàm cong khóe miệng, “Ta và Trọng Hoa đến Thái phủ nghe trộm được.”

“Thật à?” Tiểu Đao có chút chán nản, “Ngươi chẳng thèm kêu ta một tiếng, để ta hảo hảo giáo huấn tên dâm côn đó một phen.”

“Cô cũng đừng nên giáo huấn hắn nữa, hắn ấy vậy mà nhớ nhung cô đến chết thôi.” Tiết Bắc Phàm cười nói, “Thất Di thái thì lại rất hận cô.”

“Hận ta làm cái gì chứ!” Tiểu Đao nhíu mày, “Ta cũng không thèm đoạt với nàng… Được rồi! Thất Di thái ăn thịt nha hoàn rồi có trẻ lại được tí nào không?”

Vừa mới hỏi xong, Tiết Bắc Phàm nghiêm túc nói, “Đừng nói, thật có!”

Tiểu Đao há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

“Có điều tiếc là, đêm qua nàng ra sức sửa soạn chăm chút nhan sắc xinh đẹp mỹ miều vô cùng, nhưng Thái Biện lại không thèm liếc nàng đến một cái.” Tiết Bắc Phàm đưa tay búng nhẹ mũi Tiểu Đao một cái, “Hắn còn mời cả một họa sĩ vẽ chân dung cô, cả đêm nhìn chằm chằm, nói gì mà mỹ nhân khó cầu, lâu lắm rồi không có ai trông động tâm đến thế này, còn hôn lên bức họa đó.”

“A!” Tiểu Đao nhăn răng, “Thật buồn nôn! Ngươi sao không cầm bức tranh đó tới?!”

“Bức tranh thì không đem tới được, nhưng lại cầm được thứ này.” Nói đoạn, hắn trở tay lấy một vật từ trong tay áo.

Tiểu Đao tò mò ngước nhìn, “Thứ gì mà giấu kĩ vậy, tối qua sao ngươi không nói.”

“Ta sợ nói ra cô không ngủ được đó.” Tiết Bắc Phàm nói, lấy ra một Mộc Đầu Nhân. Mộc nhân này được chế tác cẩu thả, gương mặt không có ngũ quan, chỉ dán một bức họa lên trên đó. Gương mặt trên bức họa so với gương mặt Tiểu Đao giống nhau đến bảy phần, hiển nhiên là từ cùng một bức tranh mà khắc thành, trên cổ còn có vết kéo cắt. Tiểu Đao vô thức che cổ lại, “Cái quái gì thế này!”

“Thất Di thái lén lấy tranh của Thái Biện, muốn khắc mặt cô lên Mộc nhân, nghe đâu nếu có thêm sinh thần bát tự, là có thể dùng đinh đóng xuyên qua người.”

Tiểu Đao nói chuyện với Tiết Bắc Phàm một hồi giọng cũng run run, “Độc phụ này quá độc ác, chỉ mới gặp có một lần thôi mà, hôm qua vẫn còn cười với ta nữa.”

“Không phải vậy thì sao lại nói ‘độc nhất tâm đàn bà’ chứ?” Tiết Bắc Phàm tháo gương mặt Mộc nhân xuống, “Xem mộc nhân này đi.”

Tiểu Đao tiếp nhận Mộc nhân nhìn kỹ, “Thật giống với cái tượng thấy đêm hôm đó! Cái kia trông có vẻ tinh tế hơn.”

“Xem ra là lão ni cô làm cho thất Di thái.” Tiết Bắc Phàm bày ra dáng vẻ có hiểu biết, “Cái loại Mộc nhân này có một tên riêng, gọi là Mộc phó vĩ.”

Tiểu Đao nhíu mày, “Là vật gì?”

Tiết Bắc Phàm suy nghĩ một chút, nghĩ không nói rõ được, bèn nhìn Trọng Hoa, “Tối hôm qua huynh nói thế nào ấy nhỉ?”

Trọng Hoa đang gắp thức ăn cho Hiểu Nguyệt, sáng nay nguyên bản còn nơm nớp lo sợ, có điều vừa thấy cách hành xử của Hiểu Nguyệt không khác hồi xưa mới yên lòng, nghe Tiết Bắc Phàm hỏi, thì giải thích giùm, “Trong《 Dậu dương tạp trở 》có ghi lại, Mộc phó vĩ là một loại gỗ yêu tà chuyên ăn thịt người.”



Tiểu Đao vội vàng buông mộc nhân ra, “Thiệt hay giả?”

“Cũng chỉ là truyền tai mà thôi, tin hay không thì tùy.” Trọng Hoa cười, “Thì cũng như cách nói ăn thịt người có thể kéo dài tuổi thanh xuân, chẳng qua là những lời nói một phía, chỉ có thể dùng để lừa gạt mấy người như thất Di thái, nhưng lại kiếm được dư dả.”

“Vậy lão ni cô giả thần giả quỷ kia, rốt cuộc là suy tính chuyện gì?” Tiểu Đao nhíu mày, “Để kiếm bạc sao?”

“Chưa chắc.” Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc nghĩ đến nét mặt thất Di thái cầm mộc nhân nguyền rủa Tiểu Đao tối hôm qua, giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Vì yêu mà chết đi sống lại đã từng gặp qua, mà vì yêu mà mê muội phát điên cũng từng thấy rồi, nhưng vì yêu mà tự biến mình thành ác quỷ, bọn họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Thất Di thái đó thật sẽ trở lại tuổi thanh xuân?” Hiểu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, “Ta từng gặp người vì sắp chết đói mà ăn thịt người, ăn rồi chết cũng thấy không ít, nhưng ăn rồi trẻ trở lại thì chưa từng thấy qua.”

“Nhắc tới việc đó, ta cũng thấy nếp nhăn trên mặc cũng ít đi đó, nói chung là cảm thấy vậy.” Tiết Bắc Phàm vuốt cằm, “Cảm thấy điều quái dị gì đó.”

Tiểu Đao tìm một chậu than đem thiêu Mộc Đầu Nhân, tâm nói thành tro cả đi, tự nhiên lại đụng phải cái chuyện này.

Ăn cong điểm tâm, mọi người đến gánh hát xem hí.

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đi phía trước, vừa đi vừa mua đồ, thong thả như đang dạo phố.

Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng cùng Trọng Hoa đi ở phía sau.

“Vừa nãy ta nghe người ta nói, Thái Liêm vài ngày trước đã đến Kim Lăng.”

“Quả nhiên là vậy.” Tiết Bắc Phàm cười nhạt một tiếng, “Thái Biện cho người phong tỏa núi, là chờ Thái Liêm đến.”

“Rất có khả năng là Long Cốt Ngũ Đồ được giấu trong động bảo vật dưới chân thác Tiên Vân sơn trong truyền thuyết đó.” Trọng Hoa nhắc nhở, “Huynh không cùng Tiểu Đao đi xem hồ nước, chốc nữa xem hí, không sợ kéo dài thời gian, chạm mặt Thái Liêm sao?”

Tiết Bắc Phàm khẽ cười, “Không việc gì cả, cứ để nha đầu đó chơi đùa hai ngày rồi hẵng bàn tiếp.”

Trọng Hoa thấy Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao ở phía trước, đôi mắt đầy vẻ ôn nhu, lại thấy Tiểu Đao đang cầm một lọ hoa, vừa ung dung vừa lặng lẽ nhìn quanh.

Gần như là mắt đối mắt, Tiết Bắc Phàm cười càng dịu dàng hơn, Tiểu Đao vội vàng xoay mặt đi, hai tai có chút hồng.

Trọng Hoa nhíu mày, lắc đầu thở dài.

“Hách Kim Phong đâu?” Tiết Bắc Phàm thu hồi đường nhìn, hỏi Trọng Hoa, “Sao lại không thấy hắn đâu cả?”

“Hắn đang thu thập chứng cứ phạm tội của Thái Biện.” Trọng Hoa nhắc nhở, “Hách Kim Phong tuy là người đơn thuần, nhưng đến khi lập án điều tra thì đâu ra đó, lại là đại ca của Tiểu Đao, huynh cẩn thận đến lúc đó vừa vặn chạm mặt Thái Liêm, bị nhìn ra sơ hở đó.”

Tiết Bắc Phàm vẫn cứ cười thản nhiên, không đáp lời, hiển nhiên là bản thân đã có tính toán.

Chẳng bao lâu sau, bốn người đến trước cửa gánh hát, đây chẳng qua chỉ là nhà Văn gia nhưng lại không như trong tưởng tượng, nhìn cánh cửa cũ nát, xem chừng đã lâu không thay mới, khách đến cũng không nhiều, chẳng lẽ là vì ban ngày không ai nghe hí, ban đêm vui vẻ náo nhiệt sao?

Tiểu Đao tới trước cửa nhìn xung quanh.

Quả nhiên, một tiểu tư đến bắt chuyện, “Cô nương muốn uống trà sao?”

“Ở đây không phải là gánh hát sao?” Tiểu Đao buồn bực, “Văn Tứ công tử xướng khúc Sai đầu phượng của Văn gia.”

“Ha hả.” Tiểu nhị nở nụ cười, “Tiểu thư đến chậm rồi, vài ngày trước Văn công tử đã đi mất rồi.”

“Đi?” Tiểu Đao nhíu mày, “Đi đâu?”

“Ừm, hắn đem bán gánh hát, chúng ta hôm nay vừa mới khai trương buôn bán tiệm trà.” Tiểu nhị nói huyên thuyên, “Nghe đâu Văn công tử dạo gần đây hay nôn ra máu, hai ngày trước đã gọi Văn phu nhân đưa về rồi.”

“Nôn ra máu? Bị bệnh sao?” Tiết Bắc Phàm tiến lên hỏi.

“Nghe nói là bị quỷ mê hoặc.” Tiểu nhị âm trầm nói một câu, lại xua tay, “Ai, quên đi, không nói chuyện xui!”

Trọng Hoa nhét một nén bạc vào tay hắn, “Kể tỉ mỉ đi.”

Tiểu nhị nhậc bạc không một chút xấu hổ, “Ta cũng là thoáng nghe hạ nhân trong phủ nói. . . Đêm Văn công tử cùng Địch tiểu thư thành thân, đã bị hồn phách sư muội hắn quấn lấy.”

Tiểu Đao cả kinh, “Sư muội hắn là Liêu Tiểu Thanh sao?”

“Đúng vậy đó!” Tiểu nhị hạ giọng kể, “Nghe đâu Văn công tử mỗi đêm nằm mơ, đều thấy sư muội hắn một thân bạch y dài, tóc tai bù xù ở trong một núi sâu xướng khúc Sai đầu phượng, còn đóng đinh sắt vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn nằm bệnh liên miên, gần đây bắt đầu nôn ra máu, Địch gia cũng sắp chuẩn bị hậu sự rồi.”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm lập tức nhớ đến tối hôm qua ở trên cành cây chứng kiến, chính là Liêu Tiểu Thanh người đã cắm dao lên thân cây sao, hai người đồng loạt đổ mồ hôi lạnh —— tà môn thật vậy sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Bất Ai Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook