Chương 37: Về hướng tây nhiều phong ba
Nhĩ Nhã
04/05/2015
Khối Long Cốt thứ hai cũng tìm được rồi, đám người Tiểu Đao liền quyết định khởi hành đi tìm khối thứ ba, theo những gì Tiết Bắc Hải đưa cho, lúc này nên đi đến Tây Vực quỷ thành.
Tiểu Đao đối với khu vực Trung Nguyên rất quen thuộc, nhưng Tây Vực quỷ thành cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng mà nghe tên cũng đủ dọa người rồi, vì thế có chút do dự, ở lại Kim Lăng thành không chịu đi, dùng dằng một ngày lại một ngày.
Tiết Bắc Phàm đại khái cũng nhìn ra tâm tư của nha đầu kia, thời điểm dùng cơm trưa hôm đó, liền cười hì hì hỏi nàng – “Quỷ thành này cũng không phải là nói thành trấn có ma quái, điều này hẳn cô biết?”
Tiểu Đao lập tức nhức đầu – “Cái kia, tất nhiên là biết.”
“Thật sao?” – Tiết Bắc Phàm cười xích lại gần – “Là gì ý, cô nói nghe một chút?”
Không muốn Tiểu Đao lúng túng, Hiểu Nguyệt vội giúp giải vây – “Ta từng nghe Thiếu chủ nói, kỳ thật Quỷ Mẫu tộc chỉ là một đám người tập trung lại, đúng không? Cũng chính là La Ta thành và vùng Mặc Thoát? Thành chủ của Quỷ thành thật ra là nữ vương của tộc Quỷ mẫu, nghe nói không những xinh đẹp động lòng người còn giàu nhất thiên hạ.”
“Tộc Quỷ mẫu à…” – Tiểu Đao đại khái cũng biết, bất quá dính từ “Quỷ” của dị tộc Tây Vực, có thể thấy có chút kỳ quái.
“Không bằng chúng ta lên đường đi phía tây đi.” – Lúc này, Trọng Hoa đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tiết Bắc Phàm nhỏ giọng nói – “Ngụy Tân Kiệt mấy ngày nay vẫn đang tìm các người, hình như hắn cũng muốn tìm Long Cốt.”
“Đó không phải là đồ gia truyền của nhà ngươi sao?” – Tiểu Đao tò mò hỏi Tiết Bắc Phàm – “Vì sao tất cả mọi người đều muốn? Hơn nữa, Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ đến cuối cùng là cái bảo bối gì, ta cũng muốn nhìn xem.”
“Tìm được rồi sẽ cho cô xem đầu tiên.” – Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng túm tay áo của nàng – “Thu thập đồ đạc này nọ đi, chúng ta phải chạy suốt đêm đó.”
Thời điểm Tiểu Đao thu thập đồ đạc còn có chút giận dữ, vì sao lại nghe lời Tiết Bắc Phàm, hắn muốn thì đi làm một mình đi.
“Tiểu Đao.”
Hiểu Nguyệt cầm hai mảnh bạch sa đẹp mắt đi ra, phía trên mảnh lụa trắng đều thêu chỉ bạc, một mảnh thêu hoa nhỏ, một mảnh thêu điểu.
“Cô muốn dùng cái nào?” Hiểu Nguyệt cười hỏi nàng – “Ta mua ở trên đường đó, Trọng Hoa nói, phía tây bão cát rất lớn.”
Tiểu Đao cầm một tấm lụa thêu hoa nhỏ giúp Hiểu Nguyệt đeo lên, nhìn trái nhìn phải, gật đầu – “Ân! Đẹp!” – Sau đó cầm tấm lụa thêu điểu tự mình cũng bịt kín – “Miệng ta nói nhiều, thích hợp với tiểu điểu nhi.”
Hai người soi gương, nhìn chẳng khác nào đại hiệp che mặt, rất thích thú.
Tiết Bắc Phàm cầm đồ đạc vừa qua cửa, nhìn thấy liền chạy vào – “Khăn này thật đẹp a! Còn không, ta cũng muốn!”
Tiểu Đao híp mắt cầm gối ném hắn, Tiết Bắc Phàm vừa định lấy gối cùng nàng đùa một chút, bên ngoài Trọng Hoa vội đi tới.
Tiết Bắc Phàm thấy thần sắc của hắn, hình như cũng có chút mất hứng, đem gối đầu trong tay ném đi, vội đi ra ngoài.
Tiểu Đao duỗi chân tò mò quay cổ nhìn xung quanh, vừa hỏi Hiểu Nguyệt – “Là sao vậy?”
“Có thể là Bắc Hải phái có tin tức.” – Hành lý của Hiểu Nguyệt đã thu thập xong, liền giúp đỡ Tiểu Đao thu dọn quần áo.
“Bắc Hải phái kêu đám yêu tinh kia đến để làm gì?” – Tiểu Đao đối với người ở nơi đó không có hảo cảm.
“Bề ngoài giống như đang cướp đoạt địa vị bang chủ, thật ra là đang muốn hoàn thành ba việc.” – Hiểu Nguyệt vươn ba ngón tay – “Một là tìm được thi thể của Tiết Bắc Hải, hai là lấy được tứ đại võ lâm chí bảo của Bắc Hải phái, ba là được lọt vào mắt xanh của Vô Ưu phu nhân.”
Tiểu Đao mặt mày nhăn nhó – “Vô Ưu. . . . . . Phong Vô Ưu sao?”
Hiểu Nguyệt gật đầu – “Những nhóm người này có ba loại, hơn nữa võ công cao cường, một lần tổ chức đại hội đấu võ nếu được người trong giang hồ tán thành, liền trở thành võ lâm chí tôn – chưởng môn Bắc Hải phái.”
Tiểu Đao nhíu mày – “Bắc Hải ý nói Tiết Bắc Hải sao? Đệ đệ hắn Tiết Bắc Phàm ngay đó, theo lý dâm tặc kia không phải là người tốt nhất được chọn sao? Hơn nữa công phu của hắn lại tốt, vì sao lại muốn chọn người khác?”
Hiểu Nguyệt chần chờ một chút – “Thiếu chủ nói, Tiết công tử đối với chuyện trong giang hồ không có hứng thú, cho nên. . . . . .”
Tiểu Đao nhìn thần sắc Hiểu Nguyệt tựa hồ có điều giấu diếm, híp mắt xem xét nàng – “Chỉ đơn giản như vậy? Thiếu chủ của cô còn nói cái gì nữa không?”
Hiểu Nguyệt trên mặt xấu hổ, lắc đầu nói – “Người giang hồ đều nói hưu nói vượn, có vài lời đồn rất khó nghe, cô đừng tin tưởng”.
Tiểu Đao bị nàng nói có chút kinh ngạc, đây không phải là lời đồn gây bất lợi cho Tiết Bắc Phàm sao? Tiết Nhị thanh danh đã đủ thối rồi, Tiết Bắc Hải thân là ca ca vì sao cũng không bênh vực huynh đệ nhà mình? Đúng là cáo già!
Tiểu Đao khoanh tay thay Tiết Bắc Phàm bất bình, hoàn toàn không chú ý bản thân một lòng thiên vị Tiết Nhị, nói chung chỉ cảm thấy hắn chịu thiệt.
Đêm sau, thừa dịp trời tối, mọi người lên xe ngựa chạy theo hướng tây, lần này đi có lẽ là mất đến một tháng. Nhan Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm một đường líu ríu, không phải cãi nhau thì chính là liên thủ cùng người khác cãi nhau, tóm lại cũng đủ vui vẻ.
Lúc này, mọi người đã tới Tây Vực đi ngang qua nơi nhất định phải đến trước khi tới Quỷ thành —— Liên Hoa thành.
“Nơi này đất khô cằn toàn là cỏ dại, vì sao lại gọi là Liên Hoa thành đây?” – Tiểu Đao đeo lụa trắng che khuất nửa khuôn mặt, ngồi ở đằng trước huơ tay vuốt vuốt, co chân, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nàng lần đầu tiên đến Tây Vực, một đường nhìn thấy đều là cảnh tượng có chút không giống nhau, giống như nam nhân râu ria xồm xoàm thì cài lược trên tóc đeo hoa tai, còn nữ nhân lại có tóc màu đỏ mắt màu lam mặc váy, cũng coi như là được đại khai nhãn giới.
“Qua khỏi Liên Hoa thành sẽ tiến vào địa giới của Quỷ thành.” – Tiết Bắc Phàm cưỡi ngựa, đi đến bên cạnh nàng, cười hỏi – “Cưỡi ngựa một chút không?”
Tiểu Đao liếc hắn một cái, người này, mỗi lần đều lừa mình cưỡi ngựa, sau đó hắn cũng nhảy lên, con ngựa hoảng sợ điên loạn chạy khắp nơi một hồi hắn mới cao hứng, Tiểu Đao một chút cũng không muốn ngồi nữa, Tiết Bắc Phàm này còn dám hỏi.
Xe ngựa lại đi lên phía trước một đoạn, vào trong thị trấn, người, ngựa, xe đông đến dọa người.
“Thực náo nhiệt!” – Tiểu Đao xuống xe ngựa đi bộ xung quanh, Tiết Bắc Phàm sợ nàng đi lạc, lo lắng theo sát.
Cuối cùng Tiểu Đao chọn một khách điếm thoạt nhìn có vẻ rất khí phái dừng chân, phải nếm thử những mỹ vị trân quý ở Tây Bắc mới được.
Tiểu Đao lên lầu hai, ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, gọi tiểu nhị tới chọn vài món ăn.
Tiết Bắc Phàm cũng đi lên, thầm nghĩ nhìn Nhan Tiểu Đao hình như rất hứng thú, cô nương người ta đều văn văn tĩnh tĩnh trốn ở đằng sau, theo nàng, giống như đang đuổi theo một con thỏ vậy.
Mới vừa ngồi xuống, dư quang thoáng nhìn thực khách những bàn bên cạnh, sắc mặt Tiết Bắc Phàm trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài nhìn Tiểu Đao trước mặt đang hỏi hắn ăn thịt dê nướng hay là gà rừng nướng. Nha đầu kia cũng không biết là phúc tinh hay là tai tinh, nhiều tửu lâu như vậy không chọn, cố tình chọn một nơi như vậy, lúc này phỏng chừng có trò hay để xem.
Hiểu Nguyệt đi theo đằng sau còn chưa kịp ngồi xuống, chợt nghe Trọng Hoa ở nàng bên tai thấp giọng nói một câu – “Sắp có náo nhiệt.”
Hiểu Nguyệt không biết nguyên nhân, Hách Kim Phong thì đói lả, trừ bỏ ăn cái gì cũng không để ý.
Bên này vừa ngồi xuống, chợt nghe có tiếng cười truyền đến, thanh âm cao mà ngạo mạn, có vẻ cố tình muốn thu hút sự chú ý của người khác – “Thật trùng hợp, quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác.”
Khách điếm vốn đang im lặng, thực khách có vẻ không ít người giang hồ, tương đối im lặng. Nhưng một người đột nhiên lớn tiếng nói chuyện, Tiểu Đao tự nhiên phải nhìn sang bên đó.
Chỉ thấy một bàn ở hướng tây nam, cũng gần cửa sổ, có hai nam một nữ đang ngồi, cô nương kia còn mặc nam trang, thật quái đản, son phấn trên mặt cũng chưa lau.
Nguyên bản cũng không có gì, có trách thì trách ba người bọn họ đều nhìn về phía bàn của đám người Tiểu Đao, thần sắc khác nhau. Hai nam nhân kia có chút giống nhau, khinh thường cùng trào phúng, nha đầu còn lại là kinh ngạc, hay là nói kinh hỉ gì đó.
Tiểu Đao chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy trong đó có một nam nhân hình như có chút quen mắt, là gặp qua ở đâu?
Thức ăn của tiểu điếm vùng Tây Bắc rất thô tục, một chén lớn đựng đầy thịt bò trên mặt bàn, ở giữa là lò nướng thịt dê, Tiểu Đao vừa nhìn chằm chằm tô mì nước nóng hổi đang bốc hơi cùng hành thái và vài lát ớt mỏng vừa thổi vù vù nửa ngày, đột nhiên vỗ bàn – “A!”
Ba người ngồi cạnh nguyên bản đang cầm đũa gắp thức ăn, bị nàng thét một tiếng tay liền run lên. . . . . . Mì rớt lại vào trong bát, bất đắc dĩ nhìn nàng, như là hỏi —— Cô lại làm sao đây?!
Tiểu Đao sao lại kích động như vậy? Bởi vì nhớ tới trong đó có một nam nhân nhìn quen mắt hình như đã từng gặp ở đâu, thời điểm lần trước nàng trà trộn vào Bắc Hải phái làm nha đầu, đã thấy phu nhân của Tiết Bắc Hải cùng một nam đồ đệ quấn lấy nhau, là hắn!
Tiểu Đao nhớ đến chuyện kia, khuôn mặt hơi đỏ, theo bản năng hô một tiếng cắm đầu ăn, sau một lúc lâu mới ngẩng mặt, tán thưởng – “Ăn ngon nha!”
Hiểu Nguyệt bị nàng chọc cười, Tiết Bắc Phàm lắc đầu, dùng tay xé một miếng thịt dê đưa tới miệng Tiểu Đao. Tiểu Đao đang giương nanh múa vuốt ăn, một tay cầm đũa một tay cầm lấy miếng nem rán tây bắc cuộn rau, ăn ngon thật ngon. Thấy miếng thịt gắp đến bên miệng, há mồm”A ô” một ngụm, Tiết Bắc Phàm để sát miệng nàng.
Tiểu Đao đang ăn rất vui vẻ, chợt cảm thấy sau lưng lạnh, một trận sát khí đánh úp lại, rụt cổ vội quay đầu lại. . . . . . Nói đến thật kỳ lạ, nữ nhân giả trang nam trang kia đang nhìn nàng. Tiểu Đao là người khôn khéo, suy nghĩ vòng vo, tựa hồ hiểu được gì đó, vươn tay đem miếng nem rán đã ăn một nửa đưa tới bên miệng Tiết Bắc Phàm, “Chàng ăn!”
Tiết Bắc Phàm bị nàng làm hoảng sợ, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong theo bản năng suy nghĩ – Nem rán này có phải bị hạ độc không?
Tiết Bắc Phàm há miệng sững sờ, chỉ thấy Nhan Tiểu Đao có chút tức giận đối với cô nương đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng khẽ nhướng mi, giống như khiêu khích. Tiết Bắc Phàm chút nữa là cười thành tiếng, đã nói nàng là người sợ thiên hạ không loạn! Mỹ vị đã đưa đến miệng không có lý do gì không ăn, há mồm thuận tiện ăn nửa miếng nem rán kia, mặt mày hớn hở, không giống như là giả vờ.
Tiểu Đao thấy nha đầu kia mặc dù không nói lời nào, nhưng con mắt đã trừng đến sắp rớt ra, quả nhiên là quen biết Tiết Bắc Phàm! Nguyên bản, Tiểu Đao rất ít chủ động trêu chọc người khác, phải làm như vậy hoàn toàn là do bản năng cảm thấy những người không có hảo ý. Hơn nữa còn có kẻ bất hiếu thông đồng với sư nương của mình, gần mực thì đen sao!
“Nhị ca thật trùng hợp a, huynh không phải đang ở Giang Nam phong lưu khoái hoạt sao? Đến tang sự của đại ca cũng không đi, sao lại có tâm tư đến nơi thâm sơn cùng cốc này?”
Tiểu Đao nghe lời này có chút buồn bực, sao lại gọi Tiết Bắc Phàm là Nhị ca? Tiết gia không phải chỉ có hai huynh đệ sao?
Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong đều thấp giọng hỏi Trọng Hoa, “Người quen sao?”
Trọng Hoa có chút xấu hổ cười cười, thấp giọng giúp mọi người giới thiệu một chút – “Người bên trái là đường đệ của Bắc Phàm tên Tiết Hình, người bên phải là đại đồ đệ của Tiết Bắc Hải – Phương Đồng Lý, cô nương ở giữa là tiểu đồ đệ của Tiết Bắc Hải – Tần Kha.”
Tiểu Đao càng thêm khó hiểu, nói như vậy đều là vãn bối của Tiết Bắc Phàm a, như thế nào lại không biết lớn nhỏ như vậy?
Tiết Bắc Phàm bất vi sở động, mặc kệ thức ăn trước mặt tiếp tục uống rượu của mình.
Tiết Hình thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục cười – “Nhị ca, nhiều ngày không thấy, không hỏi xem đại ca chết như thế nào?”
Tiểu Đao càng nghe càng cổ quái, Tiết Bắc Phàm không phải là con riêng hay là nhặt được chứ? Vì sao ngay cả đệ đệ trong tộc cũng dám khi dễ hắn?
Hiển nhiên, Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong cũng có hoang mang kiểu này, Trọng Hoa không tiện nói rõ, chỉ thản nhiên nói một câu – “Chuyện này rất dài.”
Tiểu Đao dư quang khẽ liếc Tiết Bắc Phàm, thấy hắn vẫn vân đạm phong khinh, Tiết Nhị này đang nhẫn nhịn sao, hay là thói quen? Hiếm thấy thời điểm miệng hắn để yên chịu bất lợi như vậy . . . . . Có nhược điểm ở trên tay người ta hay là không muốn cùng hậu bối so đo?
“Ngươi đừng nói bừa.”
Lúc này, Tần Kha trừng mắt nhìn Tiết Hình liếc mắt một cái, quay sang hỏi Tiết Bắc Phàm – “Nhị công tử biệt lai vô dạng, ngươi vì sao đến Tây Hạ?”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng, cười nhạt trả lời có lệ một câu – “Đi ngang qua.”
Gương mặt Tần Kha liền đỏ vài phần, một bên Phương Đồng Lý sắc mặt lại là đen vài phần.
Tiểu Đao tiếp tục vò đầu, luận bối phận không phải nên gọi Tiết Bắc Phàm nhị sư thúc sao, vì sao lại gọi là Nhị công tử? Nhà giàu người ta quy củ chính là rườm rà.
“Sư muội, chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tới tham gia tuyển Quỷ Vương.” – Phương Đồng Lý cười lạnh một tiếng, lại nhìn sang Tiểu Đao bên cạnh Tiết Bắc Phàm – “Nhân duyên của Nhị công tử tốt như vậy, chức danh Quỷ Vương có lẽ là lấy dễ như chơi.”
Tiểu Đao ngẩng mặt khẳng nhìn Tiết Bắc Phàm chớp mắt —— ngươi cùng hắn có cừu oán a? Nghe cách hắn nói chuyện giống như hận ngươi chết đi được!
Tiết Bắc Phàm có chút bất đắc dĩ, hơi hơi nhún vai, ý bảo Tiểu Đao —— đừng để ý tới.
“Bất quá, thứ Nhị công tử thưởng thức thật đúng là kỳ quái, đặc biệt là phương diện nữ nhân. . . . . .”
Tiểu Đao chỉ cúi đầu nhịn, nghĩ rằng nàng không cần quan tâm, dù sao người trong Bắc Hải phái đều là yêu tinh, thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiết Bắc Hải dạy dỗ thì có thể có người tốt gì chứ. Chính là câu tiếp theo của Phương Đồng Lý, Tiểu Đao lại thấy không dễ nghe chút nào —— cái gì thưởng thức?
“Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân ngươi không cần, lại đi tìm một nha đầu chưa trưởng thành, đây là thưởng thức kiểu gì?” – Phương Đồng Lý cười lắc đầu, vừa đối với Tần Kha bên cạnh nháy mắt mấy cái. Gương mặt Tần Kha nãy giờ vẫn nhăn nhó cũng dịu đi vài phần.
Tiểu Đao thật nghe không nổi nữa, tâm nói – Gì? Ngươi mới chưa trưởng thành!
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao ngay cả tóc cũng sắp dựng đứng liền biết Phương Đồng Lý chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Tiểu Đao híp mắt, quay đầu lại liếc Phương Đồng Lý.
Phương Đồng Lý cũng không để ý, bưng chén uống trà.
Lại nghe Tiểu Đao than thở một câu – “Thích tiểu nha đầu còn đỡ hơn thích sư nương a.”
“Phốc.”
Tiểu Đao vừa nói xong, Tiết Bắc Phàm đã phun hết một nửa nước trà, kinh hãi nhìn Tiểu Đao, như là hỏi —— thật hay giả? !
Tiểu Đao mặt mũi nhăn nhó vẻ mặt chán ghét gật đầu.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” – Phương Đồng Lý không nhịn được, vỗ bàn rầm một cái đứng lên.
“Xem!” – Tiểu Đao càng tỏ ra chắc chắc – “Tức giận! Bình thường những kẻ hay gièm pha bị vạch trần đều như vậy.”
Phương Đồng Lý tai đỏ lên, chuyện này giữa hắn cùng sư nương của mình đều che giấu, người trong Bắc Hải phái ít nhiều đều biết chút ít, chỉ là trong lòng đều hiểu nhưng không nói mà thôi. Nhưng chuyện này cũng chẳng phải vẻ vang gì, không thể bị lấy ra bêu rếu trước mặt người khác, một bên Tần Kha đỏ mặt cảm thấy khó xử. Tiết Hình còn lại là nhíu mày lắc đầu, Phương Đồng Lý cái gì cũng tốt, công phu không tồi, thông minh, cũng có chút thú vị, nhưng mà chính là háo sắc, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may.
Phương Đồng Lý sốt ruột, làm sao Tiểu Đao biết được chuyện này? Chuyện này ngoại trừ những người thân cận trong Bắc Hải phái, ai cũng không biết?
Đúng lúc này, Tiết Hình bên cạnh vươn tay kéo hắn, ý bảo hắn đừng ầm ĩ, nơi này long xà hỗn tạp, người giang hồ lui tới cũng nhiều, truyền ra sẽ dễ nghe sao?
Nói đến cũng khéo, lúc này vừa lúc là giờ cơm, càng lúc càng nhiều thực khách đi đến, đa phần đều là người giang hồ.
Phương Đồng Lý thấy đông người, không muốn khiến người khác chú ý liền nhẫn nhịn ngồi xuống, rầu rĩ uống rượu, nghi ngờ làm sao Tiểu Đao biết được.
Tiểu Đao thấy hắn trừng mắt nhìn mình, còn giả ngu – “Ngươi không phải Phương Đồng Lý sao?”
Phương Đồng Lý sửng sốt, nhìn nàng – “Ta là a. . . . . .”
“Vậy đúng rồi a, người ta nói ngươi muốn cướp vị trí bang chủ, cho nên cùng lão bà của Tiết Bắc Hải, sư nương tương lai của ngươi tư thông, ta cũng chỉ nghe người trong Bắc Hải phái nói thôi a.”
“Ngươi nói cái gì?!” – Phương Đồng Lý thẹn quá hóa giận, mà lúc này thực khách trong tửu lâu giống như đang xem kịch nhìn hắn. Đại đồ đệ Phương Đồng Lý của Bắc Hải phái là người được chọn đầu tiên để thừa kế, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lí đại nghịch bất đạo như vậy, khó trách Tiết Bắc Hải đột nhiên chết, có lẽ thật sự là bị ám sát chăng.
Phương Đồng Lý thấy người chỉ trỏ chính mình, mặt đỏ tai hồng, vỗ bàn – “Ngươi nha đầu chết tiệt kia không biết gì lại hồ ngôn loạn ngữ, là ai bịa đặt sinh sự vu hãm ta?!”
“Mọi người trong Bắc Hải phái đều nói như vậy a!” – Tiểu Đao vẻ mặt vô tội – “Nếu là sự thật, vậy ngươi xứng đáng, ai bảo ngươi không biết xấu hổ? Nếu là giả, vậy ngươi còn hỏi ai hại ngươi? Ngu ngốc, đương nhiên là kẻ muốn tranh đoạt vị trí của ngươi trong Bắc Hải phái.” – Nói xong, quay lại đầu tiếp tục ăn phần đồ ăn còn lại trong bát. Mặc kệ Phương Đồng Lý đang cực kỳ xấu hổ đứng đó, trong lòng hỗn độn, lỗ tai ong ong, vừa tức vừa thẹn.
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ thở dài, nha đầu quỷ này, liếc mắt một cái liền nhìn ra Phương Đồng Lý mắc bệnh đa nghi trầm trọng, cố ý châm ngòi quan hệ giữa hắn cùng Tiết Hình, chiêu này đủ ác, tin hay không mặc kệ, dù sao cho ngươi ấm ức một chút.
Tiểu Đao liếc Tiết Bắc Phàm một cái.
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, tựa hồ không cho là đúng – “Nha đầu nhiều chuyện.”
Tiểu Đao nhướng mày, đạp hắn một cước – “Lần sau không ra mặt giúp ngươi nữa, ngu ngốc!”
Tiết Bắc Phàm lại nhịn không được khóe miệng nhếch lên —— Nga? Là thay mình lộ diện, không phải bởi vì bị nói không phát triển, không đẹp bằng người khác a.
Thấy Tiểu Đao lấy tay xé thịt dê, Tiết Bắc Phàm giúp nàng xé miếng tiếp theo, thuận tiện cúi đầu ở bên tai nàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe nói – “Cô so với Phong Vô Ưu, Tần Kha các nàng đẹp hơn, đừng nghe hắn nói bừa.”
Tiểu Đao khóe mắt cong cong như mặt trăng, cười đắc ý – “Đúng vậy!”
Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong đối diện nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người này, hoàn toàn không đếm xỉa bọn họ a.
Hiểu Nguyệt lại để ý chuyện khác – “Tiểu Đao, tuyển Quỷ Vương là cái gì?”
Tiểu Đao đối với khu vực Trung Nguyên rất quen thuộc, nhưng Tây Vực quỷ thành cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng mà nghe tên cũng đủ dọa người rồi, vì thế có chút do dự, ở lại Kim Lăng thành không chịu đi, dùng dằng một ngày lại một ngày.
Tiết Bắc Phàm đại khái cũng nhìn ra tâm tư của nha đầu kia, thời điểm dùng cơm trưa hôm đó, liền cười hì hì hỏi nàng – “Quỷ thành này cũng không phải là nói thành trấn có ma quái, điều này hẳn cô biết?”
Tiểu Đao lập tức nhức đầu – “Cái kia, tất nhiên là biết.”
“Thật sao?” – Tiết Bắc Phàm cười xích lại gần – “Là gì ý, cô nói nghe một chút?”
Không muốn Tiểu Đao lúng túng, Hiểu Nguyệt vội giúp giải vây – “Ta từng nghe Thiếu chủ nói, kỳ thật Quỷ Mẫu tộc chỉ là một đám người tập trung lại, đúng không? Cũng chính là La Ta thành và vùng Mặc Thoát? Thành chủ của Quỷ thành thật ra là nữ vương của tộc Quỷ mẫu, nghe nói không những xinh đẹp động lòng người còn giàu nhất thiên hạ.”
“Tộc Quỷ mẫu à…” – Tiểu Đao đại khái cũng biết, bất quá dính từ “Quỷ” của dị tộc Tây Vực, có thể thấy có chút kỳ quái.
“Không bằng chúng ta lên đường đi phía tây đi.” – Lúc này, Trọng Hoa đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tiết Bắc Phàm nhỏ giọng nói – “Ngụy Tân Kiệt mấy ngày nay vẫn đang tìm các người, hình như hắn cũng muốn tìm Long Cốt.”
“Đó không phải là đồ gia truyền của nhà ngươi sao?” – Tiểu Đao tò mò hỏi Tiết Bắc Phàm – “Vì sao tất cả mọi người đều muốn? Hơn nữa, Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ đến cuối cùng là cái bảo bối gì, ta cũng muốn nhìn xem.”
“Tìm được rồi sẽ cho cô xem đầu tiên.” – Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng túm tay áo của nàng – “Thu thập đồ đạc này nọ đi, chúng ta phải chạy suốt đêm đó.”
Thời điểm Tiểu Đao thu thập đồ đạc còn có chút giận dữ, vì sao lại nghe lời Tiết Bắc Phàm, hắn muốn thì đi làm một mình đi.
“Tiểu Đao.”
Hiểu Nguyệt cầm hai mảnh bạch sa đẹp mắt đi ra, phía trên mảnh lụa trắng đều thêu chỉ bạc, một mảnh thêu hoa nhỏ, một mảnh thêu điểu.
“Cô muốn dùng cái nào?” Hiểu Nguyệt cười hỏi nàng – “Ta mua ở trên đường đó, Trọng Hoa nói, phía tây bão cát rất lớn.”
Tiểu Đao cầm một tấm lụa thêu hoa nhỏ giúp Hiểu Nguyệt đeo lên, nhìn trái nhìn phải, gật đầu – “Ân! Đẹp!” – Sau đó cầm tấm lụa thêu điểu tự mình cũng bịt kín – “Miệng ta nói nhiều, thích hợp với tiểu điểu nhi.”
Hai người soi gương, nhìn chẳng khác nào đại hiệp che mặt, rất thích thú.
Tiết Bắc Phàm cầm đồ đạc vừa qua cửa, nhìn thấy liền chạy vào – “Khăn này thật đẹp a! Còn không, ta cũng muốn!”
Tiểu Đao híp mắt cầm gối ném hắn, Tiết Bắc Phàm vừa định lấy gối cùng nàng đùa một chút, bên ngoài Trọng Hoa vội đi tới.
Tiết Bắc Phàm thấy thần sắc của hắn, hình như cũng có chút mất hứng, đem gối đầu trong tay ném đi, vội đi ra ngoài.
Tiểu Đao duỗi chân tò mò quay cổ nhìn xung quanh, vừa hỏi Hiểu Nguyệt – “Là sao vậy?”
“Có thể là Bắc Hải phái có tin tức.” – Hành lý của Hiểu Nguyệt đã thu thập xong, liền giúp đỡ Tiểu Đao thu dọn quần áo.
“Bắc Hải phái kêu đám yêu tinh kia đến để làm gì?” – Tiểu Đao đối với người ở nơi đó không có hảo cảm.
“Bề ngoài giống như đang cướp đoạt địa vị bang chủ, thật ra là đang muốn hoàn thành ba việc.” – Hiểu Nguyệt vươn ba ngón tay – “Một là tìm được thi thể của Tiết Bắc Hải, hai là lấy được tứ đại võ lâm chí bảo của Bắc Hải phái, ba là được lọt vào mắt xanh của Vô Ưu phu nhân.”
Tiểu Đao mặt mày nhăn nhó – “Vô Ưu. . . . . . Phong Vô Ưu sao?”
Hiểu Nguyệt gật đầu – “Những nhóm người này có ba loại, hơn nữa võ công cao cường, một lần tổ chức đại hội đấu võ nếu được người trong giang hồ tán thành, liền trở thành võ lâm chí tôn – chưởng môn Bắc Hải phái.”
Tiểu Đao nhíu mày – “Bắc Hải ý nói Tiết Bắc Hải sao? Đệ đệ hắn Tiết Bắc Phàm ngay đó, theo lý dâm tặc kia không phải là người tốt nhất được chọn sao? Hơn nữa công phu của hắn lại tốt, vì sao lại muốn chọn người khác?”
Hiểu Nguyệt chần chờ một chút – “Thiếu chủ nói, Tiết công tử đối với chuyện trong giang hồ không có hứng thú, cho nên. . . . . .”
Tiểu Đao nhìn thần sắc Hiểu Nguyệt tựa hồ có điều giấu diếm, híp mắt xem xét nàng – “Chỉ đơn giản như vậy? Thiếu chủ của cô còn nói cái gì nữa không?”
Hiểu Nguyệt trên mặt xấu hổ, lắc đầu nói – “Người giang hồ đều nói hưu nói vượn, có vài lời đồn rất khó nghe, cô đừng tin tưởng”.
Tiểu Đao bị nàng nói có chút kinh ngạc, đây không phải là lời đồn gây bất lợi cho Tiết Bắc Phàm sao? Tiết Nhị thanh danh đã đủ thối rồi, Tiết Bắc Hải thân là ca ca vì sao cũng không bênh vực huynh đệ nhà mình? Đúng là cáo già!
Tiểu Đao khoanh tay thay Tiết Bắc Phàm bất bình, hoàn toàn không chú ý bản thân một lòng thiên vị Tiết Nhị, nói chung chỉ cảm thấy hắn chịu thiệt.
Đêm sau, thừa dịp trời tối, mọi người lên xe ngựa chạy theo hướng tây, lần này đi có lẽ là mất đến một tháng. Nhan Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm một đường líu ríu, không phải cãi nhau thì chính là liên thủ cùng người khác cãi nhau, tóm lại cũng đủ vui vẻ.
Lúc này, mọi người đã tới Tây Vực đi ngang qua nơi nhất định phải đến trước khi tới Quỷ thành —— Liên Hoa thành.
“Nơi này đất khô cằn toàn là cỏ dại, vì sao lại gọi là Liên Hoa thành đây?” – Tiểu Đao đeo lụa trắng che khuất nửa khuôn mặt, ngồi ở đằng trước huơ tay vuốt vuốt, co chân, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nàng lần đầu tiên đến Tây Vực, một đường nhìn thấy đều là cảnh tượng có chút không giống nhau, giống như nam nhân râu ria xồm xoàm thì cài lược trên tóc đeo hoa tai, còn nữ nhân lại có tóc màu đỏ mắt màu lam mặc váy, cũng coi như là được đại khai nhãn giới.
“Qua khỏi Liên Hoa thành sẽ tiến vào địa giới của Quỷ thành.” – Tiết Bắc Phàm cưỡi ngựa, đi đến bên cạnh nàng, cười hỏi – “Cưỡi ngựa một chút không?”
Tiểu Đao liếc hắn một cái, người này, mỗi lần đều lừa mình cưỡi ngựa, sau đó hắn cũng nhảy lên, con ngựa hoảng sợ điên loạn chạy khắp nơi một hồi hắn mới cao hứng, Tiểu Đao một chút cũng không muốn ngồi nữa, Tiết Bắc Phàm này còn dám hỏi.
Xe ngựa lại đi lên phía trước một đoạn, vào trong thị trấn, người, ngựa, xe đông đến dọa người.
“Thực náo nhiệt!” – Tiểu Đao xuống xe ngựa đi bộ xung quanh, Tiết Bắc Phàm sợ nàng đi lạc, lo lắng theo sát.
Cuối cùng Tiểu Đao chọn một khách điếm thoạt nhìn có vẻ rất khí phái dừng chân, phải nếm thử những mỹ vị trân quý ở Tây Bắc mới được.
Tiểu Đao lên lầu hai, ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, gọi tiểu nhị tới chọn vài món ăn.
Tiết Bắc Phàm cũng đi lên, thầm nghĩ nhìn Nhan Tiểu Đao hình như rất hứng thú, cô nương người ta đều văn văn tĩnh tĩnh trốn ở đằng sau, theo nàng, giống như đang đuổi theo một con thỏ vậy.
Mới vừa ngồi xuống, dư quang thoáng nhìn thực khách những bàn bên cạnh, sắc mặt Tiết Bắc Phàm trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài nhìn Tiểu Đao trước mặt đang hỏi hắn ăn thịt dê nướng hay là gà rừng nướng. Nha đầu kia cũng không biết là phúc tinh hay là tai tinh, nhiều tửu lâu như vậy không chọn, cố tình chọn một nơi như vậy, lúc này phỏng chừng có trò hay để xem.
Hiểu Nguyệt đi theo đằng sau còn chưa kịp ngồi xuống, chợt nghe Trọng Hoa ở nàng bên tai thấp giọng nói một câu – “Sắp có náo nhiệt.”
Hiểu Nguyệt không biết nguyên nhân, Hách Kim Phong thì đói lả, trừ bỏ ăn cái gì cũng không để ý.
Bên này vừa ngồi xuống, chợt nghe có tiếng cười truyền đến, thanh âm cao mà ngạo mạn, có vẻ cố tình muốn thu hút sự chú ý của người khác – “Thật trùng hợp, quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác.”
Khách điếm vốn đang im lặng, thực khách có vẻ không ít người giang hồ, tương đối im lặng. Nhưng một người đột nhiên lớn tiếng nói chuyện, Tiểu Đao tự nhiên phải nhìn sang bên đó.
Chỉ thấy một bàn ở hướng tây nam, cũng gần cửa sổ, có hai nam một nữ đang ngồi, cô nương kia còn mặc nam trang, thật quái đản, son phấn trên mặt cũng chưa lau.
Nguyên bản cũng không có gì, có trách thì trách ba người bọn họ đều nhìn về phía bàn của đám người Tiểu Đao, thần sắc khác nhau. Hai nam nhân kia có chút giống nhau, khinh thường cùng trào phúng, nha đầu còn lại là kinh ngạc, hay là nói kinh hỉ gì đó.
Tiểu Đao chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy trong đó có một nam nhân hình như có chút quen mắt, là gặp qua ở đâu?
Thức ăn của tiểu điếm vùng Tây Bắc rất thô tục, một chén lớn đựng đầy thịt bò trên mặt bàn, ở giữa là lò nướng thịt dê, Tiểu Đao vừa nhìn chằm chằm tô mì nước nóng hổi đang bốc hơi cùng hành thái và vài lát ớt mỏng vừa thổi vù vù nửa ngày, đột nhiên vỗ bàn – “A!”
Ba người ngồi cạnh nguyên bản đang cầm đũa gắp thức ăn, bị nàng thét một tiếng tay liền run lên. . . . . . Mì rớt lại vào trong bát, bất đắc dĩ nhìn nàng, như là hỏi —— Cô lại làm sao đây?!
Tiểu Đao sao lại kích động như vậy? Bởi vì nhớ tới trong đó có một nam nhân nhìn quen mắt hình như đã từng gặp ở đâu, thời điểm lần trước nàng trà trộn vào Bắc Hải phái làm nha đầu, đã thấy phu nhân của Tiết Bắc Hải cùng một nam đồ đệ quấn lấy nhau, là hắn!
Tiểu Đao nhớ đến chuyện kia, khuôn mặt hơi đỏ, theo bản năng hô một tiếng cắm đầu ăn, sau một lúc lâu mới ngẩng mặt, tán thưởng – “Ăn ngon nha!”
Hiểu Nguyệt bị nàng chọc cười, Tiết Bắc Phàm lắc đầu, dùng tay xé một miếng thịt dê đưa tới miệng Tiểu Đao. Tiểu Đao đang giương nanh múa vuốt ăn, một tay cầm đũa một tay cầm lấy miếng nem rán tây bắc cuộn rau, ăn ngon thật ngon. Thấy miếng thịt gắp đến bên miệng, há mồm”A ô” một ngụm, Tiết Bắc Phàm để sát miệng nàng.
Tiểu Đao đang ăn rất vui vẻ, chợt cảm thấy sau lưng lạnh, một trận sát khí đánh úp lại, rụt cổ vội quay đầu lại. . . . . . Nói đến thật kỳ lạ, nữ nhân giả trang nam trang kia đang nhìn nàng. Tiểu Đao là người khôn khéo, suy nghĩ vòng vo, tựa hồ hiểu được gì đó, vươn tay đem miếng nem rán đã ăn một nửa đưa tới bên miệng Tiết Bắc Phàm, “Chàng ăn!”
Tiết Bắc Phàm bị nàng làm hoảng sợ, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong theo bản năng suy nghĩ – Nem rán này có phải bị hạ độc không?
Tiết Bắc Phàm há miệng sững sờ, chỉ thấy Nhan Tiểu Đao có chút tức giận đối với cô nương đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng khẽ nhướng mi, giống như khiêu khích. Tiết Bắc Phàm chút nữa là cười thành tiếng, đã nói nàng là người sợ thiên hạ không loạn! Mỹ vị đã đưa đến miệng không có lý do gì không ăn, há mồm thuận tiện ăn nửa miếng nem rán kia, mặt mày hớn hở, không giống như là giả vờ.
Tiểu Đao thấy nha đầu kia mặc dù không nói lời nào, nhưng con mắt đã trừng đến sắp rớt ra, quả nhiên là quen biết Tiết Bắc Phàm! Nguyên bản, Tiểu Đao rất ít chủ động trêu chọc người khác, phải làm như vậy hoàn toàn là do bản năng cảm thấy những người không có hảo ý. Hơn nữa còn có kẻ bất hiếu thông đồng với sư nương của mình, gần mực thì đen sao!
“Nhị ca thật trùng hợp a, huynh không phải đang ở Giang Nam phong lưu khoái hoạt sao? Đến tang sự của đại ca cũng không đi, sao lại có tâm tư đến nơi thâm sơn cùng cốc này?”
Tiểu Đao nghe lời này có chút buồn bực, sao lại gọi Tiết Bắc Phàm là Nhị ca? Tiết gia không phải chỉ có hai huynh đệ sao?
Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong đều thấp giọng hỏi Trọng Hoa, “Người quen sao?”
Trọng Hoa có chút xấu hổ cười cười, thấp giọng giúp mọi người giới thiệu một chút – “Người bên trái là đường đệ của Bắc Phàm tên Tiết Hình, người bên phải là đại đồ đệ của Tiết Bắc Hải – Phương Đồng Lý, cô nương ở giữa là tiểu đồ đệ của Tiết Bắc Hải – Tần Kha.”
Tiểu Đao càng thêm khó hiểu, nói như vậy đều là vãn bối của Tiết Bắc Phàm a, như thế nào lại không biết lớn nhỏ như vậy?
Tiết Bắc Phàm bất vi sở động, mặc kệ thức ăn trước mặt tiếp tục uống rượu của mình.
Tiết Hình thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục cười – “Nhị ca, nhiều ngày không thấy, không hỏi xem đại ca chết như thế nào?”
Tiểu Đao càng nghe càng cổ quái, Tiết Bắc Phàm không phải là con riêng hay là nhặt được chứ? Vì sao ngay cả đệ đệ trong tộc cũng dám khi dễ hắn?
Hiển nhiên, Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong cũng có hoang mang kiểu này, Trọng Hoa không tiện nói rõ, chỉ thản nhiên nói một câu – “Chuyện này rất dài.”
Tiểu Đao dư quang khẽ liếc Tiết Bắc Phàm, thấy hắn vẫn vân đạm phong khinh, Tiết Nhị này đang nhẫn nhịn sao, hay là thói quen? Hiếm thấy thời điểm miệng hắn để yên chịu bất lợi như vậy . . . . . Có nhược điểm ở trên tay người ta hay là không muốn cùng hậu bối so đo?
“Ngươi đừng nói bừa.”
Lúc này, Tần Kha trừng mắt nhìn Tiết Hình liếc mắt một cái, quay sang hỏi Tiết Bắc Phàm – “Nhị công tử biệt lai vô dạng, ngươi vì sao đến Tây Hạ?”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng, cười nhạt trả lời có lệ một câu – “Đi ngang qua.”
Gương mặt Tần Kha liền đỏ vài phần, một bên Phương Đồng Lý sắc mặt lại là đen vài phần.
Tiểu Đao tiếp tục vò đầu, luận bối phận không phải nên gọi Tiết Bắc Phàm nhị sư thúc sao, vì sao lại gọi là Nhị công tử? Nhà giàu người ta quy củ chính là rườm rà.
“Sư muội, chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tới tham gia tuyển Quỷ Vương.” – Phương Đồng Lý cười lạnh một tiếng, lại nhìn sang Tiểu Đao bên cạnh Tiết Bắc Phàm – “Nhân duyên của Nhị công tử tốt như vậy, chức danh Quỷ Vương có lẽ là lấy dễ như chơi.”
Tiểu Đao ngẩng mặt khẳng nhìn Tiết Bắc Phàm chớp mắt —— ngươi cùng hắn có cừu oán a? Nghe cách hắn nói chuyện giống như hận ngươi chết đi được!
Tiết Bắc Phàm có chút bất đắc dĩ, hơi hơi nhún vai, ý bảo Tiểu Đao —— đừng để ý tới.
“Bất quá, thứ Nhị công tử thưởng thức thật đúng là kỳ quái, đặc biệt là phương diện nữ nhân. . . . . .”
Tiểu Đao chỉ cúi đầu nhịn, nghĩ rằng nàng không cần quan tâm, dù sao người trong Bắc Hải phái đều là yêu tinh, thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiết Bắc Hải dạy dỗ thì có thể có người tốt gì chứ. Chính là câu tiếp theo của Phương Đồng Lý, Tiểu Đao lại thấy không dễ nghe chút nào —— cái gì thưởng thức?
“Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân ngươi không cần, lại đi tìm một nha đầu chưa trưởng thành, đây là thưởng thức kiểu gì?” – Phương Đồng Lý cười lắc đầu, vừa đối với Tần Kha bên cạnh nháy mắt mấy cái. Gương mặt Tần Kha nãy giờ vẫn nhăn nhó cũng dịu đi vài phần.
Tiểu Đao thật nghe không nổi nữa, tâm nói – Gì? Ngươi mới chưa trưởng thành!
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao ngay cả tóc cũng sắp dựng đứng liền biết Phương Đồng Lý chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Tiểu Đao híp mắt, quay đầu lại liếc Phương Đồng Lý.
Phương Đồng Lý cũng không để ý, bưng chén uống trà.
Lại nghe Tiểu Đao than thở một câu – “Thích tiểu nha đầu còn đỡ hơn thích sư nương a.”
“Phốc.”
Tiểu Đao vừa nói xong, Tiết Bắc Phàm đã phun hết một nửa nước trà, kinh hãi nhìn Tiểu Đao, như là hỏi —— thật hay giả? !
Tiểu Đao mặt mũi nhăn nhó vẻ mặt chán ghét gật đầu.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” – Phương Đồng Lý không nhịn được, vỗ bàn rầm một cái đứng lên.
“Xem!” – Tiểu Đao càng tỏ ra chắc chắc – “Tức giận! Bình thường những kẻ hay gièm pha bị vạch trần đều như vậy.”
Phương Đồng Lý tai đỏ lên, chuyện này giữa hắn cùng sư nương của mình đều che giấu, người trong Bắc Hải phái ít nhiều đều biết chút ít, chỉ là trong lòng đều hiểu nhưng không nói mà thôi. Nhưng chuyện này cũng chẳng phải vẻ vang gì, không thể bị lấy ra bêu rếu trước mặt người khác, một bên Tần Kha đỏ mặt cảm thấy khó xử. Tiết Hình còn lại là nhíu mày lắc đầu, Phương Đồng Lý cái gì cũng tốt, công phu không tồi, thông minh, cũng có chút thú vị, nhưng mà chính là háo sắc, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may.
Phương Đồng Lý sốt ruột, làm sao Tiểu Đao biết được chuyện này? Chuyện này ngoại trừ những người thân cận trong Bắc Hải phái, ai cũng không biết?
Đúng lúc này, Tiết Hình bên cạnh vươn tay kéo hắn, ý bảo hắn đừng ầm ĩ, nơi này long xà hỗn tạp, người giang hồ lui tới cũng nhiều, truyền ra sẽ dễ nghe sao?
Nói đến cũng khéo, lúc này vừa lúc là giờ cơm, càng lúc càng nhiều thực khách đi đến, đa phần đều là người giang hồ.
Phương Đồng Lý thấy đông người, không muốn khiến người khác chú ý liền nhẫn nhịn ngồi xuống, rầu rĩ uống rượu, nghi ngờ làm sao Tiểu Đao biết được.
Tiểu Đao thấy hắn trừng mắt nhìn mình, còn giả ngu – “Ngươi không phải Phương Đồng Lý sao?”
Phương Đồng Lý sửng sốt, nhìn nàng – “Ta là a. . . . . .”
“Vậy đúng rồi a, người ta nói ngươi muốn cướp vị trí bang chủ, cho nên cùng lão bà của Tiết Bắc Hải, sư nương tương lai của ngươi tư thông, ta cũng chỉ nghe người trong Bắc Hải phái nói thôi a.”
“Ngươi nói cái gì?!” – Phương Đồng Lý thẹn quá hóa giận, mà lúc này thực khách trong tửu lâu giống như đang xem kịch nhìn hắn. Đại đồ đệ Phương Đồng Lý của Bắc Hải phái là người được chọn đầu tiên để thừa kế, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lí đại nghịch bất đạo như vậy, khó trách Tiết Bắc Hải đột nhiên chết, có lẽ thật sự là bị ám sát chăng.
Phương Đồng Lý thấy người chỉ trỏ chính mình, mặt đỏ tai hồng, vỗ bàn – “Ngươi nha đầu chết tiệt kia không biết gì lại hồ ngôn loạn ngữ, là ai bịa đặt sinh sự vu hãm ta?!”
“Mọi người trong Bắc Hải phái đều nói như vậy a!” – Tiểu Đao vẻ mặt vô tội – “Nếu là sự thật, vậy ngươi xứng đáng, ai bảo ngươi không biết xấu hổ? Nếu là giả, vậy ngươi còn hỏi ai hại ngươi? Ngu ngốc, đương nhiên là kẻ muốn tranh đoạt vị trí của ngươi trong Bắc Hải phái.” – Nói xong, quay lại đầu tiếp tục ăn phần đồ ăn còn lại trong bát. Mặc kệ Phương Đồng Lý đang cực kỳ xấu hổ đứng đó, trong lòng hỗn độn, lỗ tai ong ong, vừa tức vừa thẹn.
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ thở dài, nha đầu quỷ này, liếc mắt một cái liền nhìn ra Phương Đồng Lý mắc bệnh đa nghi trầm trọng, cố ý châm ngòi quan hệ giữa hắn cùng Tiết Hình, chiêu này đủ ác, tin hay không mặc kệ, dù sao cho ngươi ấm ức một chút.
Tiểu Đao liếc Tiết Bắc Phàm một cái.
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, tựa hồ không cho là đúng – “Nha đầu nhiều chuyện.”
Tiểu Đao nhướng mày, đạp hắn một cước – “Lần sau không ra mặt giúp ngươi nữa, ngu ngốc!”
Tiết Bắc Phàm lại nhịn không được khóe miệng nhếch lên —— Nga? Là thay mình lộ diện, không phải bởi vì bị nói không phát triển, không đẹp bằng người khác a.
Thấy Tiểu Đao lấy tay xé thịt dê, Tiết Bắc Phàm giúp nàng xé miếng tiếp theo, thuận tiện cúi đầu ở bên tai nàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe nói – “Cô so với Phong Vô Ưu, Tần Kha các nàng đẹp hơn, đừng nghe hắn nói bừa.”
Tiểu Đao khóe mắt cong cong như mặt trăng, cười đắc ý – “Đúng vậy!”
Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong đối diện nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người này, hoàn toàn không đếm xỉa bọn họ a.
Hiểu Nguyệt lại để ý chuyện khác – “Tiểu Đao, tuyển Quỷ Vương là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.