Chương 57: Yêu thích không buông tay
Nhĩ Nhã
04/05/2015
Nói đến thì cũng thật kỳ lạ, lúc chỉ có mình Nhan Như Ngọc cùng Tiểu Đao ở cùng một chỗ, nàng cũng khen qua Tiết Bắc Phàm vài câu, nhưng đến khi cùng mọi người ở chung một chỗ, nàng sẽ không cho Tiết Bắc Phàm thấy vẻ mặt hoà nhã, mà ngược lại soi mói mọi chuyện. Lúc thì chê Tiết Bắc Phàm thô lỗ, lúc thì chê tên hắn nghe không hay, tóm lại bắt bẻ rất nhiều, bất mãn cũng rất nhiều.
Cả ngày, trong lòng Tiết Bắc Phàm đều như nước sôi lửa bỏng, chỉ hy vọng đi thêm hai ngày đường nữa, hai phu thê kia liền cáo biệt với mọi người, về quê nhà Giang Nam trước đi.
So với Nhan Như Ngọc, Hách Cửu Long càng thêm lợi hại. Nguyên bản hắn gặp đều là tiểu tử, tưởng là huynh đệ của Hách Kim Phong, thập phần khách khí. Nhưng vừa nghe nói Tiết Bắc Phàm có ý với Tiểu Đao, sắc mặt hắn liền thay đổi, cùng tiến cùng lùi, dù cho một ngón tay của Tiết Bắc Phàm khẽ chạm Tiểu Đao một cái, hắn đều nhe răng múa vuốt giống như muốn ăn thịt người vậy.
Tiết Bắc Phàm thấy nhị lão như vậy đành phải cười làm lành, đánh không trả mắng không cãi, tâm nói — Hay thật, so với kế mẫu* nhà mình còn dọa người hơn!
*kế mẫu: mẹ ghẻ
Chịu đựng khó khăn đến ngày thứ ba, thì mỗi người đi một ngả.
Trước khi đi, Nhan Như Ngọc cho Tiểu Đao vài món đồ gì đó, hơn nữa còn dặn dò nàng vài câu, Hách Cửu Long vỗ vai Tiết Bắc Phàm, “Hảo hảo chiếu cố Tiểu Đao, nếu nó chịu ủy khuất, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Tiết Bắc Phàm nơm nớp lo sợ gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy đau chân.
Phu phụ Nhan Như Ngọc đi hướng nam, đám người Tiết Bắc Phàm thì đi hướng bắc, lại bắt đầu lên đường mấy ngày liên tiếp.
Dọc theo đường đi, không đến mức màn trời chiếu đất, cũng không xảy ra chuyện lộn xộn gì, chẳng qua là trong lúc đó mọi người với nhau, quan hệ có chút kì lạ.
Thẩm Tinh Hải đối với Hiểu Nguyệt cực kỳ tốt, Hiểu Nguyệt có đôi khi cũng sửa không được thói quen hầu hạ hắn trước kia. Trọng Hoa dọc đường đều rất trầm mặc, thỉnh thoảng uống ly rượu, theo thói quen đọc thêm nhiều sách, như lúc chăm chỉ dạy cho Hiểu Nguyệt cách tính toán sổ sách. Thời gian hai người ở chung từ sau khi Thẩm Tinh Hải đến đây trở nên ít đi, bởi vậy Trọng Hoa quý trọng gấp bội. Nói đến cũng rất kỳ lạ, Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng thành thói quen, lúc ở cùng một chỗ với Trọng Hoa, so với khi ở cùng một chỗ với Thẩm Tinh Hải trái lại càng thêm hoạt bát một ít.
Tiểu Đao có chút đau đầu, Tiết Bắc Phàm giống như con ong mật, suốt ngày ở bên tai nàng ong ong không dứt, Vương Bích Ba đã rời đi từ sớm, nói là phải về Bích Ba sơn trang xử lý chút việc, kỳ thật là đi đường tắt đến Bắc Hải phái trước, có một số việc muốn làm.
Thú vị nhất chính là Hách Kim Phong, Nhan Như Ngọc cùng hắn ở chung mấy ngày nghe đứa con bảo bối nói một thân hảo công phu thế nhưng lại không biết khinh công, tức giận đến thiếu chút nữa cùng Hách Cửu Long trở mặt. Sau lại nghe Hách Cửu Long nói, “Cố ý giữ lại cho nàng dạy đó”, tâm lại thay đổi. Nhan Như Ngọc dùng thời gian ba ngày giảng giải tâm pháp khinh công cho Hách Kim Phong, còn dặn Tiểu Đao, nhất định phải hảo hảo dạy đại ca nàng khinh công.
Đừng nói, Hách Kim Phong bình thường nhìn thì cứng đầu cứng cổ, ấy thế mà học công phu cũng coi như là kỳ tài, vài ngày sau, khinh công gần như thập phần không còn trở ngại, cuối cùng không cần lại làm quả cân xấu hổ nữa.
Gần nửa tháng hành tẩu, mọi người rốt cục cũng tới Bắc Hải phái.
Tiểu Đao tính toán thời gian, muốn đi dạo chung quanh một vòng, từ lần trước rời khỏi Bắc Hải phái đến lần này trở về, tính đi tính lại cũng gần một năm rồi, tên yêu quái Tiết Bắc Hải kia không biết bộ dạng thế nào rối, gặp mặt trước tiên phải đá hai chân hắn.
“Nhị thiếu gia, ngài đã về rồi.” Gã sai vặt mở cửa mới vừa nói một câu, đã bị một chiếc giày thêu tinh xảo nhỏ nhắn bay đập vào mặt.
“Ai nha!”
Gã sai vặt kia ngửa mặt ra sau, bụm mặt che dấu giày trên mặt, vẻ cáu kỉnh nháy mắt không còn, cười theo, “Tiểu Đao cô nương.”
Nhan Tiểu Đao như hổ rình mồi nhìn hắn ——gã sai vặt này, chính là tên Tiết Phúc ngày đó liên hợp với Tiết Bắc Hải cùng nhau lừa nàng.
Trọng Hoa nhíu mày, “Không phải nói ngươi với chủ nhân nhà ngươi cùng nhau mất tích sao, làm sao đã trở lại?”
Tiết Phúc cười, “Chư vị có điều không biết, là bởi vì . . . . . .”
“Là ta.”
Khi nói chuyện, từ trong cánh của của Bắc Hải phái một người đi tới, một thân quan phục diện mạo hiên ngang, tất cả mọi người đều nhận ra —— Ngụy Tân Kiệt.
“Tiết Phúc chính là đầy tớ anh dũng, hắn ngày đó cũng không phải là mất tích, mà là không ngại đường xa ngàn dặm cáo trạng, bẩm báo chỗ ta, nói là trang chủ của Bắc Hải phái bị mấy môn đồ ám hại, mưu đồ chiếm đoạt thiên hạ đệ nhất môn phái. Vì thế ta phái người tra rõ vụ án, Tiết phu nhân cũng đến đầu thú, kể lại Tiết Hình, Phương Đồng Lý bọn chúng làm thế nào mưu hại Tiết chưởng môn, cũng giá họa cho người khác.” Ngụy Tân Kiệt hướng Tiết Bắc Phàm chắp tay, “Nếu tân đương gia của Tiết gia đã trở lại, như vậy ta cũng có thể công thành lui thân.”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, nhìn Tiết Phúc, hỏi, “Đại ca ta đâu?”
Tiết Phúc lắc đầu, “Chưởng môn không có trở về.”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, không quá tin tưởng Tiết Phúc. Tiểu Đao cũng nghi ngờ, thời điểm Tiết Bắc Hải đào tẩu từng thể hiện rõ hắn cùng Tiết Phúc này là thông đồng một bọn, hắn bị thương nặng như vậy, không ai hỗ trợ thì làm sao có thể thoát được đây?
“U!”
Lúc này, bên trong một tiếng cười kiều mỵ không xương truyền đến, “Bắc Phàm đã về rồi!”
Tiểu Đao liền co rụt cổ lại, thân thủ sờ cằm, da gà nổi hết cả lên, cô nương này ăn gà rút xương mà sống sao? Sao lại ẻo lả như vậy?
Đi ra cửa, là một nữ tử thướt tha yểu điệu, thập phần diễm lệ. Tiểu Đao nhìn thấy dáng người trước cong sau vểnh* liền nhận ra ngay đây là người ngày đó cùng với Phương Đồng Lý quấn lấy nhau, cho Tiết Bắc Hải ăn độc dược, cuối cùng cắn ngược lại vu cáo hãm hại Phương Đồng Lý bị bỏ tù – Tiết phu nhân.
*trước cong sau vểnh: người ngực bự mông bự
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng cười cười, giới thiệu với mọi người, “Đại tẩu của ta – Tô Cơ.”
Tiểu Đao thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi —— hóa ra thật đúng là hàm tô kê*!
*tô kê và Tô Cơ đọc cùng âm với nhau
Tô Cơ nhiệt tình dẫn mọi người vào trong, Ngụy Tân Kiệt vẫn đứng ở cửa, thẳng đến khi Hiểu Nguyệt đi qua trước mặt mình, nhịn không được hỏi một tiếng, “Hiểu Nguyệt cô nương, ta. . . . . .”
Hiểu Nguyệt đứng lại nhìn hắn.
Ngụy Tân Kiệt từ trong ngực lấy ra một bức bức họa, đưa tới trước mặt Hiểu Nguyệt, mở ra. . . . . . Chỉ thấy trên bức họa là một nữ tử dáng người duyên dáng cực kỳ xinh đẹp.
“Chân tướng kìa!” Tiểu Đao nhìn thoáng qua, cũng nhịn không được kinh hô, “Hiểu Nguyệt, rất giống cô!”
Hiểu Nguyệt cũng nhìn chằm chằm bức họa ngẩn người. . . . . . Nàng cảm thấy trong ngực tựa hồ có một cảm giác đã quên nhiều năm chợt nảy lên. Nhìn đến người này, còn có chút nhợt nhạt lo lắng, cảm giác rất giống thời điểm ban đầu nhìn thấy Nhan Như Ngọc ôm Tiểu Đao kêu “Bảo bối”. Có ấm áp, cũng có ê ẩm.
Trọng Hoa bỗng nhiên nói, “Vào trong ngồi xuống đã?”
“A. . . Ừ, là ta quá sốt ruột.” Ngụy Tân Kiệt nhanh chóng dẫn đường vào trong, Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao song song đi phía trước đi.
Tiểu Đao nhìn trộm Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải phía sau.
Trọng Hoa nhìn Hiểu Nguyệt, nhíu mày trong mắt lộ vẻ lo lắng, tựa hồ đã cảm giác được sự thương tâm của nàng, không phải là đang nhớ tới mẫu thân của mình sao? Mà Thẩm Tinh Hải còn lại thì đang nhìn bức họa cuộn tròn trong tay Ngụy Tân Kiệt. Cuộn tranh này thoạt nhìn, sao lại còn mới như vậy?
Tiểu Đao âm thầm cười —— lừa người thông minh kỳ thật so với lừa ngốc tử càng dễ dàng hơn. Lừa ngốc tử phải chú ý chi tiết, mà lừa người thông minh, biện pháp tốt nhất chính là xem nhẹ chi tiết! Bởi vì thông thường hắn so với ngươi còn chú trọng chi tiết hơn.
Bên trong Bắc Hải phái, các mảnh sân phía trước Tiểu Đao đều từng đi qua, tương đối quen thuộc, phòng ở của Tiết Bắc Phàm cũng chưa từng đi qua, lúc này nàng mới nhớ tới đến —— từ trước tới giờ tựa hồ chưa ai nhắc tới, phòng của Tiết Bắc Phàm ở nơi nào.
Tô Cơ rất nhiệt tình giúp mọi người an bài chỗ ở, Tiểu Đao đợi rảnh rỗi thì kéo Tiết Bắc Phàm lại, nói với hắn, “Ai, đại tẩu chàng cũng có phần hại đại ca chàng đó.”
Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, “Ta biết.”
“Vậy chàng không quan tâm sao?”
Tiết Bắc Phàm bật cười, “Nàng không phải không hại chết sao, nếu nàng thực hại chết được, ta nhận nàng làm nương cũng được.”
Tiểu Đao đấm hắn một cái, Tiết Bắc Phàm giả vờ bị đấm đau, cười cười vờ đáng thương nhìn nàng, “Đau!”
“Đúng rồi.” Tiểu Đao kích động hỏi, “Phòng của chàng đâu?”
Tiết Bắc Phàm cười, “Sao nào, muốn ngủ cùng một phòng?”
Tiểu Đao híp mắt.
Tiết Bắc Phàm nhanh chóng xua tay, “Ở phía sau.”
“Hậu viện?” Tiểu Đao tò mò.
Tiết Bắc Phàm cười cười, lắc đầu, “Càng sau nữa.”
Tiểu Đao liền buồn bực, “Càng sau nữa là thế nào?”
“Ta dẫn nàng đi.” Tiết Bắc Phàm đưa Tiểu Đao ra phía sau núi Bắc Hải phái.
Đi hết tiểu lộ thật dài, lại xuyên qua hoa viên thật to, sau đó đi qua trù phòng, qua cả phòng ở của bọn hạ nhân, lại đi tiếp hết nhà kho cùng từ đường của tổ tông, cuối cùng của cuối cùng, đi tới tường viện.
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, “Không có.”
Tiết Bắc Phàm chỗ góc của tường viện mở ra một cánh cửa nhỏ, dẫn Tiểu Đao từng bước tiến lên phía trước, vừa dặn dò một tiếng, “Cẩn thận.”
Tiểu Đao cả kinh một chút, vừa cúi đầu nhìn, kinh thật. . . . . . Sau cánh cửa này chính là vách núi cao dựng đứng.
Ở một dốc thoải của vách đá, có thể nhìn thấy bậc thang đi xuống.
Tiểu Đao hồ nghi nhìn Tiết Bắc Phàm, tựa hồ có chút khó hiểu.
Tiết Bắc Phàm nắm tay Tiểu Đao, thật cẩn thận đi xuống bậc thang, sau đó đến phía dưới một thác nước. Thác nước không lớn, nhưng bên dưới là một cái hồ sâu, bọt nước trắng bắn ra xung quanh. Khắp nơi đều là rừng cây, hiện giờ chính là giao mùa giữa thu và đông, lá cây phần lớn đều khô vàng, lót thành một lớp thật dày trên mặt đất.
“Gâu! Gâu!”
Vài tiếng chó sủa truyền đến, trên mặt Tiết Bắc Phàm xuất hiện nét cười, khẽ cúi xuống, “Đến đây!”
Sau đó, từ trong rừng núi có mấy con dã cẩu chạy đến. Tiểu Đao nhìn thấy tai của tụi nó rất to, là dã cẩu thật không phải mấy con chó ngu ngốc nuôi trong nhà nha!
Tiết Bắc Phàm chỉ vào một cái phòng nhỏ dựng bằng cây trúc bên cạnh thác nước, “Nơi đó.”
Tiểu Đao ngốc lăng đứng tại chỗ, nhìn căn phòng kia, sau một lúc lâu, ngồi xổm xuống hỏi Tiết Bắc Phàm đang xoa đầu mấy đại cẩu đang thân mật cọ tay mình, “Đó không phải một cái chòi nghỉ mát sao?”
Tiết Bắc Phàm mỉm cười, “Bắc Hải phái, cũng chỉ có nơi đó là chỗ ở của ta.”
“Bọn họ để chàng ở trên núi?!” Tiểu Đao nhíu mày, “Đồ vật che chắn gì đó cũng không có? Mùa đông không phải sẽ rất lạnh sao?”
Tiết Bắc Phàm cười cười, “Tất cả khó khăn kỳ thật cũng chỉ là vào lúc nhỏ, lớn lên rồi thì thật chẳng có gì đáng ngại cả.”
“Chàng từ nhỏ đã một mình ở đó?!” Tiểu Đao kinh ngạc, “Làm sao có thể!”
“Còn có tầng ngầm, khi bị giam giữ sẽ đến đó, tối hơn, nhưng rất ấm áp.”
Tiểu Đao đã sớm nghe Hiểu Nguyệt nói, cũng đã nghe Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải nói qua, nương Tiết Bắc Hải ghi hận nương Tiết Bắc Phàm, cho nên tìm đủ mọi cách tra tấn hắn, thì ra thật sự là vậy! Độc phụ này tâm địa thật ác độc, sở tác sở vi* quả thực khiến kẻ khác phẫn nộ! Để cho một tiểu hài tử ở trong một căn nhà gỗ nhỏ nơi núi rừng này, buổi tối trong rừng âm u tĩnh mịch có mấy bóng cây lắc lư, lúc Tiết Bắc Phàm còn nhỏ một mình ở nơi này, vừa lạnh lại vừa đói, sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây.
*sở tác sở vi: chuyện/hành động đã làm
Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu mấy con đại cẩu, chúng nó liền chạy đi.
Tiểu Đao tò mò, “Mấy con cẩu đó không phải chàng nuôi à?”
Tiết Bắc Phàm suy nghĩ, dẫn theo Tiểu Đao ra phía sau nhà gỗ, trong rừng có một mảnh đất trống. Tiểu Đao chỉ thấy nơi đó dày đặc hơn mười cái phần mộ nhỏ được dựng thẳng, bia mộ đều là bia gỗ hoặc là bia đá rất giản dị, đều được tỉ mỉ điêu khắc một phen.
“Đây là cái gì?” Tiểu Đao khó hiểu.
Tiết Bắc Phàm nghĩ một chút, rồi vươn tay chỉ từng chỗ, “Ừm, tòa lớn nhất kia, là một người duy nhất, một lão bà bà trước kia ở trong viện, thường xuyên cho ta thức ăn. Kế đó hai cái hơi lớn hơn một chút là hai tiểu cẩu ta thu lưu, bên này là mấy con mèo, bên đó là một con thỏ, còn có mấy con sóc chuột, bên kia là một con rắn, còn có bên này là mấy con chim nhỏ.”
Tiểu Đao hai mắt sáng lấp lánh, “Chàng lúc nhỏ thật là tiểu hài tử tốt! Đều xây mộ phần cho vật nuôi đã chết!”
Tiết Bắc Phàm cười mà không nói, lắc đầu, “Nơi này không có gì hay để chơi, trở về đi.”
“Nhưng mà, lão thái thái không có người thân sao?” Tiểu Đao hỏi, “Vì sao cũng là do chàng mai táng vậy?”
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày.
Tiểu Đao trong đầu thịch một tiếng, đúng là đã nghe Hiểu Nguyệt nói qua, những gì thích Tiết Bắc Phàm, đều bị mẫu tử Tiết Bắc Hải giết, mà những gì Tiết Bắc Phàm thích, đều bị Phong Vô Ưu giết, nên sẽ không. . . . . .
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao vẻ mặt khiếp sợ, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, đều là quá khứ.”
“Thật đáng giận!” Tiểu Đao căm giận, “Mộ của mẹ kế chàng ở nơi nào? Ta nhổ nước bọt vào mộ phần ả!”
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, “Bọn họ đã chết, chịu đựng đến cuối cùng vẫn là ta!” Nói xong, dẫn Tiểu Đao lên bậc thang.
Mới vừa đi vài bước, Tiểu Đao đột nhiên quay người.
“Cẩn thận!” Tiết Bắc Phàm một phen tiếp được nàng, bậc thang bằng đá này rất trơn, nếu không phải hắn nhanh tay, Tiểu Đao đã té ngửa đặt mông lên bùn trên mặt đất.
“Nàng đi được không vậy?” Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Đao.
“Ừ. . . . . .” Tiểu Đao do dự một chút lúc sau, nhỏ giọng hỏi, “Có phải chàng sợ mấy đại cẩu này cũng bị hại chết, cho nên chơi với chúng một lát, liền bắt bọn nó chạy về núi?”
Tiết Bắc Phàm cười bất đắc dĩ.
“Thế. . . . . . Bên cạnh chàng còn có cái gì chàng thích không?”
Tiết Bắc Phàm vươn tay, chỉ chỉ cái bóng trên mặt, “Nó. . . . . . Còn có. . .” Nói xong, chỉ Tiểu Đao, “Nàng.”
Một câu như thường lệ, nhưng so với bộ dạng Tiết Nhị ngày thường hay vuốt mông ngựa thì thật sự rất khác xa, tâm Tiểu Đao hết lần này đến lần khác đã khá lên thì lại giống như bị hung hăng đâm một cái, ẩn ẩn chút đau. Theo phản xạ mà mím môi, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiết Bắc Phàm đi theo phía sau nàng, lên đỉnh núi.
Tiểu Đao lại liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như một con đại cẩu đã đánh mất chủ nhân.
Tiết Bắc Phàm sờ sờ đầu nàng, “Đã nói rồi, là chuyện rất lâu trước kia.”
Tiểu Đao không nói thêm cái gì, nắm tay đi theo bên người hắn.
“Như thế nào?”
“Khó trách.” Tiểu Đao lẩm bẩm một câu, “Khó trách khi chàng nói chuyện đều không nhìn thấy thật tình, thì ra là thói quen.”
“Thói quen của ta là càng thích cái gì càng không thể tới gần.” Tiết Bắc Phàm nói xong, nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao hướng một bên bước hai bước, “Vậy sao chàng lại giống như thuốc dán mà kề cận ta?”
Tiết Bắc Phàm sờ mũi lầm bầm nói một tiếng, “Con người ngẫu nhiên cũng sẽ hồ đồ một lần.”
Tiểu Đao sửng sốt.
Tiết Bắc Phàm lại gần một chút, ở bên tai nàng nói, “Ta cuối cùng cũng không thể cả đời bị hai lão nương kia dắt mũi, đúng không?”
Tiểu Đao gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
“Chung quy sẽ có một người xuất hiện.” Tiết Bắc Phàm khóe miệng nhếch lên, “Khiến ta yêu thích không buông tay, vì thế. . . . . . Được cứu!”
Tiểu Đao mặt đỏ bừng, lại cảm giác trong lòng “Xẹt” một tiếng, như là bị cái gì đó đâm xuyên một nhát.
Một khắc đi vào cánh cửa bên hông kia, Tiểu Đao cảm thấy tâm tình rất tốt, vừa rồi thay Tiết Bắc Phàm bất bình hoặc là chút đau lòng loáng thoáng ban nãy đã hoàn toàn không còn. Nhưng khoảnh khắc ra khỏi cánh cửa đó, Tiểu Đao bỗng nhiên sờ sờ sau cổ, quay đầu lại liếc mắt một cái. Xa xa, chỉ có vách đá cùng rừng cây dày đặc.
“Làm sao vậy?” Tiết Bắc Phàm hỏi nàng.
“Không, có cảm giác là lạ.” Tiểu Đao bĩu môi, “Giống như bị xà theo dõi.”
Bước chân Tiết Bắc Phàm khẽ dừng lại một chút, lập tức cúi đầu, bước nhanh mang theo Tiểu Đao qua khỏi cửa hông, vươn tay đóng cửa lại.
“Chúng ta đi tìm khối Long Cốt thứ năm chứ?” Tiểu Đao ngẩng mặt hỏi.
Tiết Bắc Phàm lại cực kỳ nghiêm túc cầm lấy hai tay Tiểu Đao, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng ánh mắt nói, “Tiểu Đao!”
“Hửm?” Tiểu Đao có chút khẩn trương, mặt đỏ bừng, “Muốn làm gì?”
“Nàng nhất định phải cẩn thận Phong Vô Ưu này.”
Tiểu Đao ngây người, “Là cái lão bản nương xinh đẹp kia? Người thầm mến chàng sao!”
Tiết Bắc Phàm khẽ lắc lắc đầu, “Không được để vẻ ngoài mê hoặc, nữ nhân kia được liệt vào võ lâm một trong tứ đại bảo bối, tuyệt đối không phải bởi vì nàng xinh đẹp.”
“Thế bởi vì sao?” Tiểu Đao khó hiểu.
“Bởi vì nàng rất ngoan độc.” Tiết Bắc Phàm nghiêm túc dặn dò, “Nếu nàng gặp được nàng ta, cần chuẩn bị thật kỹ, không được khinh địch. Tâm nhãn nàng ta, cũng không kém bao nhiêu so với Tiết Bắc Hải đâu!”
Tiểu Đao kinh ngạc mở to hai mắt, “Thật sự?”
Tiết Bắc Phàm gật đầu, kéo Tiểu Đao trở về, “Còn có, Bắc Hải phái vẫn là nguy cơ trùng điệp, nàng phải tận lực ở lại bên cạnh ta!”
“Ừ!” Tiểu Đao ngoan ngoãn gật đầu.
“Ăn uống cái gì cũng phải cẩn thận kiểm tra qua.”
“Ừ!”
“Không được rời khỏi phạm vi tầm mắt ta!”
“Ừ!”
“Đêm nay ngủ với ta!”
“Ừ. . . . . . Đá chết chàng!”
Cả ngày, trong lòng Tiết Bắc Phàm đều như nước sôi lửa bỏng, chỉ hy vọng đi thêm hai ngày đường nữa, hai phu thê kia liền cáo biệt với mọi người, về quê nhà Giang Nam trước đi.
So với Nhan Như Ngọc, Hách Cửu Long càng thêm lợi hại. Nguyên bản hắn gặp đều là tiểu tử, tưởng là huynh đệ của Hách Kim Phong, thập phần khách khí. Nhưng vừa nghe nói Tiết Bắc Phàm có ý với Tiểu Đao, sắc mặt hắn liền thay đổi, cùng tiến cùng lùi, dù cho một ngón tay của Tiết Bắc Phàm khẽ chạm Tiểu Đao một cái, hắn đều nhe răng múa vuốt giống như muốn ăn thịt người vậy.
Tiết Bắc Phàm thấy nhị lão như vậy đành phải cười làm lành, đánh không trả mắng không cãi, tâm nói — Hay thật, so với kế mẫu* nhà mình còn dọa người hơn!
*kế mẫu: mẹ ghẻ
Chịu đựng khó khăn đến ngày thứ ba, thì mỗi người đi một ngả.
Trước khi đi, Nhan Như Ngọc cho Tiểu Đao vài món đồ gì đó, hơn nữa còn dặn dò nàng vài câu, Hách Cửu Long vỗ vai Tiết Bắc Phàm, “Hảo hảo chiếu cố Tiểu Đao, nếu nó chịu ủy khuất, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Tiết Bắc Phàm nơm nớp lo sợ gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy đau chân.
Phu phụ Nhan Như Ngọc đi hướng nam, đám người Tiết Bắc Phàm thì đi hướng bắc, lại bắt đầu lên đường mấy ngày liên tiếp.
Dọc theo đường đi, không đến mức màn trời chiếu đất, cũng không xảy ra chuyện lộn xộn gì, chẳng qua là trong lúc đó mọi người với nhau, quan hệ có chút kì lạ.
Thẩm Tinh Hải đối với Hiểu Nguyệt cực kỳ tốt, Hiểu Nguyệt có đôi khi cũng sửa không được thói quen hầu hạ hắn trước kia. Trọng Hoa dọc đường đều rất trầm mặc, thỉnh thoảng uống ly rượu, theo thói quen đọc thêm nhiều sách, như lúc chăm chỉ dạy cho Hiểu Nguyệt cách tính toán sổ sách. Thời gian hai người ở chung từ sau khi Thẩm Tinh Hải đến đây trở nên ít đi, bởi vậy Trọng Hoa quý trọng gấp bội. Nói đến cũng rất kỳ lạ, Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng thành thói quen, lúc ở cùng một chỗ với Trọng Hoa, so với khi ở cùng một chỗ với Thẩm Tinh Hải trái lại càng thêm hoạt bát một ít.
Tiểu Đao có chút đau đầu, Tiết Bắc Phàm giống như con ong mật, suốt ngày ở bên tai nàng ong ong không dứt, Vương Bích Ba đã rời đi từ sớm, nói là phải về Bích Ba sơn trang xử lý chút việc, kỳ thật là đi đường tắt đến Bắc Hải phái trước, có một số việc muốn làm.
Thú vị nhất chính là Hách Kim Phong, Nhan Như Ngọc cùng hắn ở chung mấy ngày nghe đứa con bảo bối nói một thân hảo công phu thế nhưng lại không biết khinh công, tức giận đến thiếu chút nữa cùng Hách Cửu Long trở mặt. Sau lại nghe Hách Cửu Long nói, “Cố ý giữ lại cho nàng dạy đó”, tâm lại thay đổi. Nhan Như Ngọc dùng thời gian ba ngày giảng giải tâm pháp khinh công cho Hách Kim Phong, còn dặn Tiểu Đao, nhất định phải hảo hảo dạy đại ca nàng khinh công.
Đừng nói, Hách Kim Phong bình thường nhìn thì cứng đầu cứng cổ, ấy thế mà học công phu cũng coi như là kỳ tài, vài ngày sau, khinh công gần như thập phần không còn trở ngại, cuối cùng không cần lại làm quả cân xấu hổ nữa.
Gần nửa tháng hành tẩu, mọi người rốt cục cũng tới Bắc Hải phái.
Tiểu Đao tính toán thời gian, muốn đi dạo chung quanh một vòng, từ lần trước rời khỏi Bắc Hải phái đến lần này trở về, tính đi tính lại cũng gần một năm rồi, tên yêu quái Tiết Bắc Hải kia không biết bộ dạng thế nào rối, gặp mặt trước tiên phải đá hai chân hắn.
“Nhị thiếu gia, ngài đã về rồi.” Gã sai vặt mở cửa mới vừa nói một câu, đã bị một chiếc giày thêu tinh xảo nhỏ nhắn bay đập vào mặt.
“Ai nha!”
Gã sai vặt kia ngửa mặt ra sau, bụm mặt che dấu giày trên mặt, vẻ cáu kỉnh nháy mắt không còn, cười theo, “Tiểu Đao cô nương.”
Nhan Tiểu Đao như hổ rình mồi nhìn hắn ——gã sai vặt này, chính là tên Tiết Phúc ngày đó liên hợp với Tiết Bắc Hải cùng nhau lừa nàng.
Trọng Hoa nhíu mày, “Không phải nói ngươi với chủ nhân nhà ngươi cùng nhau mất tích sao, làm sao đã trở lại?”
Tiết Phúc cười, “Chư vị có điều không biết, là bởi vì . . . . . .”
“Là ta.”
Khi nói chuyện, từ trong cánh của của Bắc Hải phái một người đi tới, một thân quan phục diện mạo hiên ngang, tất cả mọi người đều nhận ra —— Ngụy Tân Kiệt.
“Tiết Phúc chính là đầy tớ anh dũng, hắn ngày đó cũng không phải là mất tích, mà là không ngại đường xa ngàn dặm cáo trạng, bẩm báo chỗ ta, nói là trang chủ của Bắc Hải phái bị mấy môn đồ ám hại, mưu đồ chiếm đoạt thiên hạ đệ nhất môn phái. Vì thế ta phái người tra rõ vụ án, Tiết phu nhân cũng đến đầu thú, kể lại Tiết Hình, Phương Đồng Lý bọn chúng làm thế nào mưu hại Tiết chưởng môn, cũng giá họa cho người khác.” Ngụy Tân Kiệt hướng Tiết Bắc Phàm chắp tay, “Nếu tân đương gia của Tiết gia đã trở lại, như vậy ta cũng có thể công thành lui thân.”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, nhìn Tiết Phúc, hỏi, “Đại ca ta đâu?”
Tiết Phúc lắc đầu, “Chưởng môn không có trở về.”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, không quá tin tưởng Tiết Phúc. Tiểu Đao cũng nghi ngờ, thời điểm Tiết Bắc Hải đào tẩu từng thể hiện rõ hắn cùng Tiết Phúc này là thông đồng một bọn, hắn bị thương nặng như vậy, không ai hỗ trợ thì làm sao có thể thoát được đây?
“U!”
Lúc này, bên trong một tiếng cười kiều mỵ không xương truyền đến, “Bắc Phàm đã về rồi!”
Tiểu Đao liền co rụt cổ lại, thân thủ sờ cằm, da gà nổi hết cả lên, cô nương này ăn gà rút xương mà sống sao? Sao lại ẻo lả như vậy?
Đi ra cửa, là một nữ tử thướt tha yểu điệu, thập phần diễm lệ. Tiểu Đao nhìn thấy dáng người trước cong sau vểnh* liền nhận ra ngay đây là người ngày đó cùng với Phương Đồng Lý quấn lấy nhau, cho Tiết Bắc Hải ăn độc dược, cuối cùng cắn ngược lại vu cáo hãm hại Phương Đồng Lý bị bỏ tù – Tiết phu nhân.
*trước cong sau vểnh: người ngực bự mông bự
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng cười cười, giới thiệu với mọi người, “Đại tẩu của ta – Tô Cơ.”
Tiểu Đao thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi —— hóa ra thật đúng là hàm tô kê*!
*tô kê và Tô Cơ đọc cùng âm với nhau
Tô Cơ nhiệt tình dẫn mọi người vào trong, Ngụy Tân Kiệt vẫn đứng ở cửa, thẳng đến khi Hiểu Nguyệt đi qua trước mặt mình, nhịn không được hỏi một tiếng, “Hiểu Nguyệt cô nương, ta. . . . . .”
Hiểu Nguyệt đứng lại nhìn hắn.
Ngụy Tân Kiệt từ trong ngực lấy ra một bức bức họa, đưa tới trước mặt Hiểu Nguyệt, mở ra. . . . . . Chỉ thấy trên bức họa là một nữ tử dáng người duyên dáng cực kỳ xinh đẹp.
“Chân tướng kìa!” Tiểu Đao nhìn thoáng qua, cũng nhịn không được kinh hô, “Hiểu Nguyệt, rất giống cô!”
Hiểu Nguyệt cũng nhìn chằm chằm bức họa ngẩn người. . . . . . Nàng cảm thấy trong ngực tựa hồ có một cảm giác đã quên nhiều năm chợt nảy lên. Nhìn đến người này, còn có chút nhợt nhạt lo lắng, cảm giác rất giống thời điểm ban đầu nhìn thấy Nhan Như Ngọc ôm Tiểu Đao kêu “Bảo bối”. Có ấm áp, cũng có ê ẩm.
Trọng Hoa bỗng nhiên nói, “Vào trong ngồi xuống đã?”
“A. . . Ừ, là ta quá sốt ruột.” Ngụy Tân Kiệt nhanh chóng dẫn đường vào trong, Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao song song đi phía trước đi.
Tiểu Đao nhìn trộm Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải phía sau.
Trọng Hoa nhìn Hiểu Nguyệt, nhíu mày trong mắt lộ vẻ lo lắng, tựa hồ đã cảm giác được sự thương tâm của nàng, không phải là đang nhớ tới mẫu thân của mình sao? Mà Thẩm Tinh Hải còn lại thì đang nhìn bức họa cuộn tròn trong tay Ngụy Tân Kiệt. Cuộn tranh này thoạt nhìn, sao lại còn mới như vậy?
Tiểu Đao âm thầm cười —— lừa người thông minh kỳ thật so với lừa ngốc tử càng dễ dàng hơn. Lừa ngốc tử phải chú ý chi tiết, mà lừa người thông minh, biện pháp tốt nhất chính là xem nhẹ chi tiết! Bởi vì thông thường hắn so với ngươi còn chú trọng chi tiết hơn.
Bên trong Bắc Hải phái, các mảnh sân phía trước Tiểu Đao đều từng đi qua, tương đối quen thuộc, phòng ở của Tiết Bắc Phàm cũng chưa từng đi qua, lúc này nàng mới nhớ tới đến —— từ trước tới giờ tựa hồ chưa ai nhắc tới, phòng của Tiết Bắc Phàm ở nơi nào.
Tô Cơ rất nhiệt tình giúp mọi người an bài chỗ ở, Tiểu Đao đợi rảnh rỗi thì kéo Tiết Bắc Phàm lại, nói với hắn, “Ai, đại tẩu chàng cũng có phần hại đại ca chàng đó.”
Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, “Ta biết.”
“Vậy chàng không quan tâm sao?”
Tiết Bắc Phàm bật cười, “Nàng không phải không hại chết sao, nếu nàng thực hại chết được, ta nhận nàng làm nương cũng được.”
Tiểu Đao đấm hắn một cái, Tiết Bắc Phàm giả vờ bị đấm đau, cười cười vờ đáng thương nhìn nàng, “Đau!”
“Đúng rồi.” Tiểu Đao kích động hỏi, “Phòng của chàng đâu?”
Tiết Bắc Phàm cười, “Sao nào, muốn ngủ cùng một phòng?”
Tiểu Đao híp mắt.
Tiết Bắc Phàm nhanh chóng xua tay, “Ở phía sau.”
“Hậu viện?” Tiểu Đao tò mò.
Tiết Bắc Phàm cười cười, lắc đầu, “Càng sau nữa.”
Tiểu Đao liền buồn bực, “Càng sau nữa là thế nào?”
“Ta dẫn nàng đi.” Tiết Bắc Phàm đưa Tiểu Đao ra phía sau núi Bắc Hải phái.
Đi hết tiểu lộ thật dài, lại xuyên qua hoa viên thật to, sau đó đi qua trù phòng, qua cả phòng ở của bọn hạ nhân, lại đi tiếp hết nhà kho cùng từ đường của tổ tông, cuối cùng của cuối cùng, đi tới tường viện.
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, “Không có.”
Tiết Bắc Phàm chỗ góc của tường viện mở ra một cánh cửa nhỏ, dẫn Tiểu Đao từng bước tiến lên phía trước, vừa dặn dò một tiếng, “Cẩn thận.”
Tiểu Đao cả kinh một chút, vừa cúi đầu nhìn, kinh thật. . . . . . Sau cánh cửa này chính là vách núi cao dựng đứng.
Ở một dốc thoải của vách đá, có thể nhìn thấy bậc thang đi xuống.
Tiểu Đao hồ nghi nhìn Tiết Bắc Phàm, tựa hồ có chút khó hiểu.
Tiết Bắc Phàm nắm tay Tiểu Đao, thật cẩn thận đi xuống bậc thang, sau đó đến phía dưới một thác nước. Thác nước không lớn, nhưng bên dưới là một cái hồ sâu, bọt nước trắng bắn ra xung quanh. Khắp nơi đều là rừng cây, hiện giờ chính là giao mùa giữa thu và đông, lá cây phần lớn đều khô vàng, lót thành một lớp thật dày trên mặt đất.
“Gâu! Gâu!”
Vài tiếng chó sủa truyền đến, trên mặt Tiết Bắc Phàm xuất hiện nét cười, khẽ cúi xuống, “Đến đây!”
Sau đó, từ trong rừng núi có mấy con dã cẩu chạy đến. Tiểu Đao nhìn thấy tai của tụi nó rất to, là dã cẩu thật không phải mấy con chó ngu ngốc nuôi trong nhà nha!
Tiết Bắc Phàm chỉ vào một cái phòng nhỏ dựng bằng cây trúc bên cạnh thác nước, “Nơi đó.”
Tiểu Đao ngốc lăng đứng tại chỗ, nhìn căn phòng kia, sau một lúc lâu, ngồi xổm xuống hỏi Tiết Bắc Phàm đang xoa đầu mấy đại cẩu đang thân mật cọ tay mình, “Đó không phải một cái chòi nghỉ mát sao?”
Tiết Bắc Phàm mỉm cười, “Bắc Hải phái, cũng chỉ có nơi đó là chỗ ở của ta.”
“Bọn họ để chàng ở trên núi?!” Tiểu Đao nhíu mày, “Đồ vật che chắn gì đó cũng không có? Mùa đông không phải sẽ rất lạnh sao?”
Tiết Bắc Phàm cười cười, “Tất cả khó khăn kỳ thật cũng chỉ là vào lúc nhỏ, lớn lên rồi thì thật chẳng có gì đáng ngại cả.”
“Chàng từ nhỏ đã một mình ở đó?!” Tiểu Đao kinh ngạc, “Làm sao có thể!”
“Còn có tầng ngầm, khi bị giam giữ sẽ đến đó, tối hơn, nhưng rất ấm áp.”
Tiểu Đao đã sớm nghe Hiểu Nguyệt nói, cũng đã nghe Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải nói qua, nương Tiết Bắc Hải ghi hận nương Tiết Bắc Phàm, cho nên tìm đủ mọi cách tra tấn hắn, thì ra thật sự là vậy! Độc phụ này tâm địa thật ác độc, sở tác sở vi* quả thực khiến kẻ khác phẫn nộ! Để cho một tiểu hài tử ở trong một căn nhà gỗ nhỏ nơi núi rừng này, buổi tối trong rừng âm u tĩnh mịch có mấy bóng cây lắc lư, lúc Tiết Bắc Phàm còn nhỏ một mình ở nơi này, vừa lạnh lại vừa đói, sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây.
*sở tác sở vi: chuyện/hành động đã làm
Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu mấy con đại cẩu, chúng nó liền chạy đi.
Tiểu Đao tò mò, “Mấy con cẩu đó không phải chàng nuôi à?”
Tiết Bắc Phàm suy nghĩ, dẫn theo Tiểu Đao ra phía sau nhà gỗ, trong rừng có một mảnh đất trống. Tiểu Đao chỉ thấy nơi đó dày đặc hơn mười cái phần mộ nhỏ được dựng thẳng, bia mộ đều là bia gỗ hoặc là bia đá rất giản dị, đều được tỉ mỉ điêu khắc một phen.
“Đây là cái gì?” Tiểu Đao khó hiểu.
Tiết Bắc Phàm nghĩ một chút, rồi vươn tay chỉ từng chỗ, “Ừm, tòa lớn nhất kia, là một người duy nhất, một lão bà bà trước kia ở trong viện, thường xuyên cho ta thức ăn. Kế đó hai cái hơi lớn hơn một chút là hai tiểu cẩu ta thu lưu, bên này là mấy con mèo, bên đó là một con thỏ, còn có mấy con sóc chuột, bên kia là một con rắn, còn có bên này là mấy con chim nhỏ.”
Tiểu Đao hai mắt sáng lấp lánh, “Chàng lúc nhỏ thật là tiểu hài tử tốt! Đều xây mộ phần cho vật nuôi đã chết!”
Tiết Bắc Phàm cười mà không nói, lắc đầu, “Nơi này không có gì hay để chơi, trở về đi.”
“Nhưng mà, lão thái thái không có người thân sao?” Tiểu Đao hỏi, “Vì sao cũng là do chàng mai táng vậy?”
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày.
Tiểu Đao trong đầu thịch một tiếng, đúng là đã nghe Hiểu Nguyệt nói qua, những gì thích Tiết Bắc Phàm, đều bị mẫu tử Tiết Bắc Hải giết, mà những gì Tiết Bắc Phàm thích, đều bị Phong Vô Ưu giết, nên sẽ không. . . . . .
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao vẻ mặt khiếp sợ, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, đều là quá khứ.”
“Thật đáng giận!” Tiểu Đao căm giận, “Mộ của mẹ kế chàng ở nơi nào? Ta nhổ nước bọt vào mộ phần ả!”
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, “Bọn họ đã chết, chịu đựng đến cuối cùng vẫn là ta!” Nói xong, dẫn Tiểu Đao lên bậc thang.
Mới vừa đi vài bước, Tiểu Đao đột nhiên quay người.
“Cẩn thận!” Tiết Bắc Phàm một phen tiếp được nàng, bậc thang bằng đá này rất trơn, nếu không phải hắn nhanh tay, Tiểu Đao đã té ngửa đặt mông lên bùn trên mặt đất.
“Nàng đi được không vậy?” Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Đao.
“Ừ. . . . . .” Tiểu Đao do dự một chút lúc sau, nhỏ giọng hỏi, “Có phải chàng sợ mấy đại cẩu này cũng bị hại chết, cho nên chơi với chúng một lát, liền bắt bọn nó chạy về núi?”
Tiết Bắc Phàm cười bất đắc dĩ.
“Thế. . . . . . Bên cạnh chàng còn có cái gì chàng thích không?”
Tiết Bắc Phàm vươn tay, chỉ chỉ cái bóng trên mặt, “Nó. . . . . . Còn có. . .” Nói xong, chỉ Tiểu Đao, “Nàng.”
Một câu như thường lệ, nhưng so với bộ dạng Tiết Nhị ngày thường hay vuốt mông ngựa thì thật sự rất khác xa, tâm Tiểu Đao hết lần này đến lần khác đã khá lên thì lại giống như bị hung hăng đâm một cái, ẩn ẩn chút đau. Theo phản xạ mà mím môi, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiết Bắc Phàm đi theo phía sau nàng, lên đỉnh núi.
Tiểu Đao lại liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như một con đại cẩu đã đánh mất chủ nhân.
Tiết Bắc Phàm sờ sờ đầu nàng, “Đã nói rồi, là chuyện rất lâu trước kia.”
Tiểu Đao không nói thêm cái gì, nắm tay đi theo bên người hắn.
“Như thế nào?”
“Khó trách.” Tiểu Đao lẩm bẩm một câu, “Khó trách khi chàng nói chuyện đều không nhìn thấy thật tình, thì ra là thói quen.”
“Thói quen của ta là càng thích cái gì càng không thể tới gần.” Tiết Bắc Phàm nói xong, nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao hướng một bên bước hai bước, “Vậy sao chàng lại giống như thuốc dán mà kề cận ta?”
Tiết Bắc Phàm sờ mũi lầm bầm nói một tiếng, “Con người ngẫu nhiên cũng sẽ hồ đồ một lần.”
Tiểu Đao sửng sốt.
Tiết Bắc Phàm lại gần một chút, ở bên tai nàng nói, “Ta cuối cùng cũng không thể cả đời bị hai lão nương kia dắt mũi, đúng không?”
Tiểu Đao gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
“Chung quy sẽ có một người xuất hiện.” Tiết Bắc Phàm khóe miệng nhếch lên, “Khiến ta yêu thích không buông tay, vì thế. . . . . . Được cứu!”
Tiểu Đao mặt đỏ bừng, lại cảm giác trong lòng “Xẹt” một tiếng, như là bị cái gì đó đâm xuyên một nhát.
Một khắc đi vào cánh cửa bên hông kia, Tiểu Đao cảm thấy tâm tình rất tốt, vừa rồi thay Tiết Bắc Phàm bất bình hoặc là chút đau lòng loáng thoáng ban nãy đã hoàn toàn không còn. Nhưng khoảnh khắc ra khỏi cánh cửa đó, Tiểu Đao bỗng nhiên sờ sờ sau cổ, quay đầu lại liếc mắt một cái. Xa xa, chỉ có vách đá cùng rừng cây dày đặc.
“Làm sao vậy?” Tiết Bắc Phàm hỏi nàng.
“Không, có cảm giác là lạ.” Tiểu Đao bĩu môi, “Giống như bị xà theo dõi.”
Bước chân Tiết Bắc Phàm khẽ dừng lại một chút, lập tức cúi đầu, bước nhanh mang theo Tiểu Đao qua khỏi cửa hông, vươn tay đóng cửa lại.
“Chúng ta đi tìm khối Long Cốt thứ năm chứ?” Tiểu Đao ngẩng mặt hỏi.
Tiết Bắc Phàm lại cực kỳ nghiêm túc cầm lấy hai tay Tiểu Đao, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng ánh mắt nói, “Tiểu Đao!”
“Hửm?” Tiểu Đao có chút khẩn trương, mặt đỏ bừng, “Muốn làm gì?”
“Nàng nhất định phải cẩn thận Phong Vô Ưu này.”
Tiểu Đao ngây người, “Là cái lão bản nương xinh đẹp kia? Người thầm mến chàng sao!”
Tiết Bắc Phàm khẽ lắc lắc đầu, “Không được để vẻ ngoài mê hoặc, nữ nhân kia được liệt vào võ lâm một trong tứ đại bảo bối, tuyệt đối không phải bởi vì nàng xinh đẹp.”
“Thế bởi vì sao?” Tiểu Đao khó hiểu.
“Bởi vì nàng rất ngoan độc.” Tiết Bắc Phàm nghiêm túc dặn dò, “Nếu nàng gặp được nàng ta, cần chuẩn bị thật kỹ, không được khinh địch. Tâm nhãn nàng ta, cũng không kém bao nhiêu so với Tiết Bắc Hải đâu!”
Tiểu Đao kinh ngạc mở to hai mắt, “Thật sự?”
Tiết Bắc Phàm gật đầu, kéo Tiểu Đao trở về, “Còn có, Bắc Hải phái vẫn là nguy cơ trùng điệp, nàng phải tận lực ở lại bên cạnh ta!”
“Ừ!” Tiểu Đao ngoan ngoãn gật đầu.
“Ăn uống cái gì cũng phải cẩn thận kiểm tra qua.”
“Ừ!”
“Không được rời khỏi phạm vi tầm mắt ta!”
“Ừ!”
“Đêm nay ngủ với ta!”
“Ừ. . . . . . Đá chết chàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.