Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng
Chương 15: Ta Tin Ngươi
Phương Khối Đích Lục Chỉ Miêu
28/04/2023
Một nhóm nữ tử y phục lụa là nhẹ nhàng bước vào đại điện, nhanh chóng ổn định đội hình, năm nữ tử tư thái uyển chuyện, động tác nhu mị đứng vào vị trí, có một vị đứng chính giữa hiển nhiên là chủ vũ, một thân lụa mỏng tím đậm, khăn voan trắng che mặt, khinh bạc quần áo che đi dáng người quyến rũ.
Theo tiếng đàn tỳ bà ngân lên, nữ tử múa chính nhanh chóng thay đổi động tác, giơ cao tà áo dài như bích thủy, thân hình mềm mại biến hóa linh hoạt theo tiếng nhạc, phảng phất giống như không có xương, nhẹ nhón mũi chân, cằm ngẩng cao, lộ ra cần cổ tinh tế trắng lóa, không thể không nói, tuy rằng vũ điệu của bốn nữ tử còn lại cũng phá lệ động lòng người, nhưng ánh mắt của tất cả nam nhân ở đây đều gắt gao dán chặt vào người nữ tử chủ vũ.
Vốn là hòa âm mềm mại của tỳ bà và đàn cầm, nhạc sư chợt dừng lại, ngay lập tức lấy ra một chiếc trống nhỏ, tiếng trống dồn dập khiến nhịp tim mọi người nhấc lên tới cổ họng, bốn nữ tử kia không tiếng động lui ra, bên trong đại điện chỉ còn một thân ảnh áo tím mỹ lệ.
Một tiếng sáo du dương vang lên, tiếng sáo kết hợp phảng phất như khiến người lọt vào một khu rừng trúc xanh biếc, tươi mát trong trẻo, một thanh nhuyễn kiếm mềm không bén bay ra từ eo nữ tử, dán lên cánh tay, sau đó tiếng tiêu dần trở nên cấp bách, động tác múa kiếm của nữ tử cũng lưu loát hơn, kiếm thức cùng vũ thức kết hợp bên nhau, lấy tiếng tiêu làm nhạc đệm, trình diễn một màn vũ kiếm xuất sắc tuyệt luân.
Phó Phái Bạch đang xem đến nhập thần, người bên cạnh thình lình hỏi một câu, "Đẹp sao?"
Nàng quay đầu nhìn lại, đúng là thanh âm của Lục Yến Nhiễm.
Phó Phái Bạch ngơ ngẩn gật đầu, "Khá xinh đẹp."
Tuy rằng đôi mắt nàng đang thẳng tắp nhìn dáng người nữ tử múa kiếm giữa chính điện, vậy mà trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Lục Yến Nhiễm luyện kiếm trong rừng trúc, hai thanh nhuyễn kiếm, phong tư bất đồng, nhưng so sánh giữa hai người, nàng vẫn là càng yêu thích kiếm chiêu kết hợp giữa cương và nhu của phong chủ, bất quá nàng tự nhiên không thể nói ra lời này.
Lục Yến Nhiễm nhấp một ngụm rượu, cái gì cũng chưa nói.
Múa kiếm biểu diễn xong, Lục Văn Thành thần sắc vui vẻ, tán thưởng nói: "Dáng múa tuyệt diệu, bộ bộ sinh liên, kiếm vũ vừa ra, kinh động lòng người, đẹp a, thật sự rất đẹp, cô nương mời xưng tên, Lục mỗ nhất định phải hảo hảo đưa ngươi một phần thưởng lớn!"
Nữ tử thu kiếm về eo, ưu nhã cúi đầu, "Tiểu nữ tên Tang Vận Thi, gặp qua Lục tông chủ, tiểu nữ tử không cầu ban thưởng, chỉ cầu có thể ở lại Thiên Cực Tông làm một vũ công nho nhỏ, chỉ vậy liền đã mỹ mãn."
"Chuyện này...... Cô nương một thân vũ kỹ xuất thần nhập hóa, vì sao phải cam khuất đến làm một vũ công trong tông môn của ta?"
Nữ tử nghe xong lời này, dưới khăn che mặt mơ hồ truyền đến tiếng nức nở, "Tông chủ có điều không biết, mười năm trước tiểu nữ bị diệt gia, là Ma giáo tàn ác, mà lúc đó Lục tông chủ cùng chúng đệ tử tình cờ đi ngang qua, hành hiệp trượng nghĩa, cứu tiểu nữ, tiểu nữ trưởng thành liền phiêu bạt khắp nơi, học một thân vũ kỹ, cũng là vì muốn vào Thiên Cực Tông, báo đáp ân tình của tông môn Lục tông chủ."
Lục Văn Thành cau mày trầm tư, cảnh đổi sao dời, chuyện của mười năm trước hắn làm sao còn nhớ rõ.
"Lục huynh, ta thấy cô nương này thành tâm muốn báo ân, ngươi liền thu nàng vào tông môn đi", Hạ Dương Diệu là người thương hương tiếc ngọc, nghe được nữ tử kể về thân thế đáng thương như vậy, nơi nào có thể bàng quan đứng nhìn, vội vàng nói.
"Đúng vậy, Lục tông chủ, nữ tử này tình ý chân thành, một lòng chỉ vì báo đáp ân tình, ngươi liền thành toàn cho nàng đi."
Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng bênh vực vũ nữ, Lục Văn Thành tuy còn đang cất nhắc tông quy, nhưng trong tình cảnh này lại cũng chỉ có thể đồng ý, "Này...... Được rồi, Tang cô nương ngươi trước lui xuống đi, ta sẽ phân phó người an bài chỗ ở của ngươi."
"Đa tạ tông chủ", nữ tử nhợt nhạt nở nụ cười, xoay người rời đi, lưu lại một mảnh ánh mắt quấn quýt si mệ không tha ở trong điện.
Phó Phái Bạch không biết chính mình có phải hay không nhìn nhầm rồi, nàng tổng cảm thấy nữ tử này khi đi ngang qua liền cố ý vô tình liếc nàng một cái, nhìn bóng lưng nữ tử dần dần đi xa, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều.
"A tỷ, ta không thích người này", Lục Thanh Uyển tức giận nói.
Lục Yến Nhiễm một bên gắp thức ăn cho muội muội, một bên hỏi: "Tại sao?"
"Nhìn không giống người tốt, trang điểm đậm đến giống yêu nữ, ngươi nhìn những nam nhân kia đi, con mắt đều muốn rơi ra ngoài, liền chỉ kém chảy nước dãi nữa thôi, quả thực tục tĩu chết!", Lục Thanh Uyển giận dữ nói, nhưng vẫn chưa hết giận, quay đầu thấy được Phó Phái Bạch, lạnh lùng hỏi: "Nói, ngươi có phải hay không cũng bị yêu nữ kia mê hoặc!"
Phó Phái Bạch hơi mở mắt to, biểu tình có chút vô tội, "Hồi, hồi nhị tiểu thư, không có."
Lục Thanh Uyển nhăn mi, nhìn mặt Phó Phái Bạch, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Ngươi chính là người kia ta đụng mặt hai ngày trước."
"Là tiểu nhân."
"A tỷ, ngươi như thế nào lại tuyển một người như vậy vào phong!"
Lục Yến Nhiễm nâng ly khẽ nhấp miệng, "Hắn thế nào?"
"Còn không phải cũng giống mấy nam nhân thúi kia sao, tuổi còn nhỏ liền bị sắc đẹp làm mù mắt."
Phó Phái Bạch trong lòng quả thực muốn hô một tiếng oan uổng, lại nghe thấy một câu khinh phiêu chạm rãi đáp bên tai, "Tới, chính ngươi nói một chút, mới vừa rồi ngươi bị sắc đẹp làm mù mắt sao?"
Nàng trong lòng căng thẳng, vội vàng cúi đầu đáp, "Hồi phong chủ, tiểu nhân không có."
"Ngươi vừa rồi nói nàng dung mạo đẹp cực kỳ, hiện tại lại nói không có, chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?"
Phó Phái Bạch nghẹn lời, chỉ có thể khô cằn giải thích: "Tiểu nhân chỉ là thưởng thức tài nghệ của nàng, không có tâm tư khác."
Lục Thanh Uyển tự nhiên không tin, hừ lạnh một tiếng, "Có quỷ mới tin ngươi."
"Hảo, Uyển Nhi, dùng bữa đi."
Phó Phái Bạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gục đầu yên lặng đứng một bên.
Vào lúc cao trào của yến hội, mọi người đều đứng dậy, đi xung quanh bắt chuyện, kính rượu cùng người quen hoặc người thân thiết, ngay cả Lục Thanh Uyển cũng chạy ra chơi với nhóm bằng hữu cùng tuổi, trong điện ồn ào lại náo nhiệt.
Lục Yến Nhiễm nhíu mày, hoàn cảnh ồn ào như vậy khiến nàng thấy phiền lòng, nhưng cố tình còn có người không nhãn lực lại đây kính rượu, người tới không phải ai khác, đúng là Hạ Tông.
Hạ Tông bưng tay cầm chén rượu đi đến, có lẽ cũng đã uống chút rượu, thần sắc so với lúc ở dưới chân núi phóng túng hơn nhiều, mặt mày hớn hở.
Hắn đi tới thực án của Lục Yến Nhiễm, hơi khom người, hỏi: "Lục cô nương, có thể uống cùng tại hạ một ly được không?"
Phó Phái Bạch nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, nam tử áo đen cao lớn trước mặt còn không phải là nam tử mặt mày âm trầm, sắc bén hỏi tên nàng trước khi báo danh vào nhập tông tỷ thí sao?
Nàng nhanh chóng cúi đầu, hy vọng nam tử không nhận ra nàng, nàng không muốn chọc phiền toái, nhưng phiền toái lại cố tình tìm đến nàng.
Hạ Tông không được Lục Yến Nhiễm đáp lại, tay còn đang treo trên không trung, vô cùng xấu hổ, ánh mắt lập loè nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp tên hạ nhân có chút quen thuộc đứng bên bàn ăn, ngữ khí không tốt ra lệnh: "Ngươi, ngẩng đầu lên."
Phó Phái Bạch thầm nghĩ xui xẻo, chỉ phải chậm rãi nâng đầu.
Hạ Tông vừa thấy nàng, lông mày dựng đứng, quát lớn, "Như thế nào lại là ngươi?!"
"Ngươi bị loại từ vòng thứ nhất, ngươi như thế nào còn ở đây?!"
Phó Phái Bạch đang do dự không biết nên trả lời thế nào, liền thấy Lục Yến Nhiễm ung dung thong thả đứng lên, "Hắn là người hầu trong phong của ta, vì sao không thể xuất hiện tại đây?"
Hạ Tông ngẩn ra một chút, cả giận: "Ta chính là cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn sẽ ở đây."
"Vậy bây giờ Hạ công tử đã biết, còn có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, ta đây liền không quấy rầy Lục cô nương nữa......", Hạ Tông dứt lời, trừng mắt lườm Phó Phái Bạch một cái rồi bỏ đi.
Phó Phái Bạch ánh mắt phức tạp nhìn Lục Yến Nhiễm, thấy đối phương đã ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh uống rượu.
"Phong chủ, đa tạ ngươi giúp ta giải vây."
"Không cần nói cảm ơn, ngươi đã trở thành người trong phong của ta, tự nhiên không thể để một ngoại nhân khi dễ."
Phó Phái Bạch tâm thần có chút hoảng hốt, từ khi nhà tan cửa nát, nàng cảm thấy chính mình cả đời cũng sẽ chỉ biết trôi dạt như lục bình, không gốc rễ, không nơi nương tựa, nhưng hiện tại lại có phần này che chở, nàng làm sao không cảm động, một tiếng đa tạ đương nhiên không cách nào đủ để hồi báo ân tình này, bây giờ điều nàng có thể làm cũng chỉ là thay Lục Yến Nhiễm rót đầy ly rượu trống rỗng kia, nàng nhấc lên bình rượu, đang muốn rót xuống, mà đối phương cũng vừa lúc duỗi tay lại đây muốn cầm ly.
Mu bàn tay hai người khẽ chạm vào nhau, dưới ánh sáng vàng kim xán lạn trong đại điện, hai màu da đối lập một trắng một đen, phá lệ chói mắt.
Phó Phái Bạch cảm giác được mu bàn tay truyền đến một ít xúc cảm lạnh lẽo, nàng có chút kinh hãi, mà lúc này đối phương đã thu tay lại.
"Không cần rót."
Phó Phái Bạch khịt mũi, ấp úng một tiếng "Hảo", buông bình rượu, một lần nữa đứng sang một bên, trong lòng cân nhắc, vì cái gì tay phong chủ lại lạnh như vậy, so với tay của bản thân còn muốn lạnh hơn chút, nàng bởi vì ăn thảo dược để ngụy trang nên nhiệt độ thân thể mới thấp hơn người thường, mà nhiệt độ trên người phong chủ lại thấp hơn cả nàng, chẳng lẽ là căn bệnh mấy năm trước từ lúc bị Ma giáo đánh lén, mà A Phù cô nương đã nói qua, chẳng lẽ không có phương pháp trị tận gốc sao? Bây giờ mùa hè liền đã lạnh lẽo như vậy, khi mùa đông đến sẽ dày vò biết bao, nàng đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng bước chân của vài người đi tới.
"Tới, Yến Nhiễm, vi phụ giới thiệu cho ngươi một chút, đây là chưởng môn Huyền Quang Môn ở Uyển Thành, Mạc Nguyên Trung, đây là công tử Mạc thị, Mạc Thanh Nguyên, Huyền Quang Môn chính là một môn phái lớn mới nổi lên trong hai năm qua, Mạc chưởng môn một tay sáng tạo ba bộ tuyệt kỹ Nguyệt Thương, mạnh mẽ oai phong, mau hành lễ với Mạc chưởng môn", nói chuyện đúng là Lục Văn Thành, giới thiệu hai người bên cạnh cho Lục Yến Nhiễm.
Phó Phái Bạch vừa nghe thấy cái tên kia, lỗ tai liền vểnh lên, Mạc Thanh Nguyên, không cần nhìn nàng cũng biết là ai, hôm nay thật xui xẻo, liên tục gặp được hai người nhìn nàng không vừa mắt.
Đương nhiên, Lục Yến Nhiễm cũng không ngạc nhiên, nàng liếc nhìn Mạc Thanh Nguyên tỏa sáng khí phách, nhẹ giọng nói: "Yến Nhiễm gặp qua Mạc chưởng môn, gặp qua Mạc công tử."
"Lục cô nương khách khí rồi, hôm nay Mạc mỗ tới đây, chuyện thứ nhất là ăn mừng Ma giáo diệt vong, còn chuyện thứ hai này, là muốn giải quyết một ít chuyện cá nhân."
"Mạc huynh xin cứ nói thẳng."
Mạc Nguyên Trung kéo Mạc Thanh Nguyên qua, trên mặt nở nụ cười, "Đây là khuyển tử của Mạc mỗ, ít ngày trước có tham gia nhập tông tỷ thí của quý tông, ai ngờ rằng ngày đó trở về đầu tóc rối bù, cả người chật vật, ta hỏi chuyện, khuyển tử nói đã xảy ra một ít hiểu lầm với Lục cô nương, bị trục xuất khỏi tông, Mạc mỗ hôm nay đến muốn đem sự tình nói rõ ràng, cởi bỏ hiềm khích giữa hai nhà, không biết Lục tông chủ cảm thấy như thế nào?"
Lục Văn Thành gật đầu, "Đương nhiên."
Mạc Nguyên Trung đẩy đẩy Mạc Thanh Nguyên, "Ngươi hôm nay liền giải thích rõ ràng, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Mạc Thanh Nguyên có phụ thân chống lưng, ương ngạnh hơn không ít, tuy rằng nghĩ đến ngày đó bị một viên đá nhỏ làm bị thương cổ tay còn có chút sợ hãi, nhưng vẫn hếch cằm, lớn tiếng nói: "Hôm đá ta cùng một người tên Phó Phái Bạch tỷ thí, ta nhất thời xúc động, không kiểm soát được lực tay, đả thương đối phương, lúc này Lục cô nương xuất hiện, căn bản không thèm nghe ta giải thích, một mực bênh vực người nọ, đem ta đuổi xuống núi."
Sắc mặt Lục Văn Thành trở nên nghiêm túc, "Yến Nhiễm, có chuyện này sao?"
Lục Yến Nhiễm cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp mị mị nheo lại, "Mạc công tử, ngươi vì sao không nói lí do khiến ngươi ngày đó không phân biệt nặng nhẹ ra tay đả thương Phó Phái Bạch? Lại vì sao ngậm miệng không nói ngày hôm đó còn có bao nhiêu người đứng ra làm chứng rằng ngươi vu khống người khác?"
Mạc Thanh Nguyên dừng một chút, nhưng hiển nhiên hắn có chuẩn bị mà đến, hắn giải thích: "Ta thừa nhận lúc ấy trên đài Phó Phái Bạch cũng không nói gì với ta, nhưng lúc ở dưới chân núi báo danh, hắn đối với ta nói năng lỗ mãng, vô cùng khó nghe, trong lòng ta oán giận, khi lên đài mới muốn dùng thực lực ganh đua cao thấp, nhất thời choáng váng, không biết kiềm chế, là ta không đúng, nhưng hắn cũng không thể thoát tội!"
Lục Yến Nhiễm sắc mặt càng thêm lãnh đạm, trong mắt hiện lên chán ghét, Mạc Thanh Nguyên rõ ràng kiêu ngạo như vậy bởi vì hắn khẳng định lúc này sẽ không có người đứng ra làm chứng.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, Phó Phái Bạch đứng một bên cũng trầm mặc không lên tiếng, trong lòng lại đem thằng nhãi Mạc Thanh Nguyên mắng từ đầu đến chân.
"Hảo, hảo, sự tình nói rõ ràng là tốt rồi, Lục tông chủ ngươi xem, hiện tại nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, Thiên Cực Tông có thể hay không tiếp nhận khuyển tử? Nếu không phải ngày đó xảy ra chuyện, lấy thực lực của hắn, nhập tông tỷ thí tự nhiên cũng không thành vấn đề, hắn từ nhỏ liền thích kiếm thuật, coi thường cây thương này của ta, đã phát thề một hai phải gia nhập vào quý tông, ta cũng thật sự bất đắc dĩ."
Lục Văn Thành một lần nữa treo nụ cười lên mặt, "Nếu đã là hiểu lầm, nói rõ ràng liền tốt, chuyện Mạc công tử nhập tông, chờ sau khi yến hội kết thúc ta liền phái người đi làm."
"Làm phiền Lục tông chủ, Thanh Nguyên, còn không mau nói lời cảm tạ."
Mạc Thanh Nguyên một bộ dáng ngoan ngoãn, không chút nào đắc ý, "Đa tạ Lục tông chủ."
Ba người dứt lời, liền đi về một hướng khác, Phó Phái Bạch trong lòng có chút không thoải mái, điều mà chính mình tha thiết mơ ước, người khác đôi ba câu liền đã dành được rồi.
"Khổ sở?"
Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, phong chủ đang bình tĩnh nhìn chính mình.
"Cũng...... Không phải", nói xong, nàng như nghĩ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: "Phong chủ, ngươi tin tưởng lời hắn nói sao?", Nhưng hỏi xong, nàng giống như lại sợ đối phương đáp một chữ phải, liền khẩn trương bổ sung, "Ta chưa từng nói chuyện với hắn, từ đầu đến cuối, một câu đều chưa nói."
Lục Yến Nhiễm nhìn người thiếu niên thần sắc nôn nóng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết."
Một lúc sau, môi mỏng lại chậm rãi mở ra, "Ta tin ngươi."
Lời người dịch: À, thì ra là múa kiếm bình thường, không có ám sát gì sất.:))))) Còn Phó cô nương, tuy trong đầu nghĩ tới vợ nhưng ngoài miệng vẫn khen người khác xinh, nước đi này xin cho Phó cô nương đi lại.:))) Phong chủ không ghen, phong chủ sẽ chỉ ghi sổ nợ thôi.
Theo tiếng đàn tỳ bà ngân lên, nữ tử múa chính nhanh chóng thay đổi động tác, giơ cao tà áo dài như bích thủy, thân hình mềm mại biến hóa linh hoạt theo tiếng nhạc, phảng phất giống như không có xương, nhẹ nhón mũi chân, cằm ngẩng cao, lộ ra cần cổ tinh tế trắng lóa, không thể không nói, tuy rằng vũ điệu của bốn nữ tử còn lại cũng phá lệ động lòng người, nhưng ánh mắt của tất cả nam nhân ở đây đều gắt gao dán chặt vào người nữ tử chủ vũ.
Vốn là hòa âm mềm mại của tỳ bà và đàn cầm, nhạc sư chợt dừng lại, ngay lập tức lấy ra một chiếc trống nhỏ, tiếng trống dồn dập khiến nhịp tim mọi người nhấc lên tới cổ họng, bốn nữ tử kia không tiếng động lui ra, bên trong đại điện chỉ còn một thân ảnh áo tím mỹ lệ.
Một tiếng sáo du dương vang lên, tiếng sáo kết hợp phảng phất như khiến người lọt vào một khu rừng trúc xanh biếc, tươi mát trong trẻo, một thanh nhuyễn kiếm mềm không bén bay ra từ eo nữ tử, dán lên cánh tay, sau đó tiếng tiêu dần trở nên cấp bách, động tác múa kiếm của nữ tử cũng lưu loát hơn, kiếm thức cùng vũ thức kết hợp bên nhau, lấy tiếng tiêu làm nhạc đệm, trình diễn một màn vũ kiếm xuất sắc tuyệt luân.
Phó Phái Bạch đang xem đến nhập thần, người bên cạnh thình lình hỏi một câu, "Đẹp sao?"
Nàng quay đầu nhìn lại, đúng là thanh âm của Lục Yến Nhiễm.
Phó Phái Bạch ngơ ngẩn gật đầu, "Khá xinh đẹp."
Tuy rằng đôi mắt nàng đang thẳng tắp nhìn dáng người nữ tử múa kiếm giữa chính điện, vậy mà trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Lục Yến Nhiễm luyện kiếm trong rừng trúc, hai thanh nhuyễn kiếm, phong tư bất đồng, nhưng so sánh giữa hai người, nàng vẫn là càng yêu thích kiếm chiêu kết hợp giữa cương và nhu của phong chủ, bất quá nàng tự nhiên không thể nói ra lời này.
Lục Yến Nhiễm nhấp một ngụm rượu, cái gì cũng chưa nói.
Múa kiếm biểu diễn xong, Lục Văn Thành thần sắc vui vẻ, tán thưởng nói: "Dáng múa tuyệt diệu, bộ bộ sinh liên, kiếm vũ vừa ra, kinh động lòng người, đẹp a, thật sự rất đẹp, cô nương mời xưng tên, Lục mỗ nhất định phải hảo hảo đưa ngươi một phần thưởng lớn!"
Nữ tử thu kiếm về eo, ưu nhã cúi đầu, "Tiểu nữ tên Tang Vận Thi, gặp qua Lục tông chủ, tiểu nữ tử không cầu ban thưởng, chỉ cầu có thể ở lại Thiên Cực Tông làm một vũ công nho nhỏ, chỉ vậy liền đã mỹ mãn."
"Chuyện này...... Cô nương một thân vũ kỹ xuất thần nhập hóa, vì sao phải cam khuất đến làm một vũ công trong tông môn của ta?"
Nữ tử nghe xong lời này, dưới khăn che mặt mơ hồ truyền đến tiếng nức nở, "Tông chủ có điều không biết, mười năm trước tiểu nữ bị diệt gia, là Ma giáo tàn ác, mà lúc đó Lục tông chủ cùng chúng đệ tử tình cờ đi ngang qua, hành hiệp trượng nghĩa, cứu tiểu nữ, tiểu nữ trưởng thành liền phiêu bạt khắp nơi, học một thân vũ kỹ, cũng là vì muốn vào Thiên Cực Tông, báo đáp ân tình của tông môn Lục tông chủ."
Lục Văn Thành cau mày trầm tư, cảnh đổi sao dời, chuyện của mười năm trước hắn làm sao còn nhớ rõ.
"Lục huynh, ta thấy cô nương này thành tâm muốn báo ân, ngươi liền thu nàng vào tông môn đi", Hạ Dương Diệu là người thương hương tiếc ngọc, nghe được nữ tử kể về thân thế đáng thương như vậy, nơi nào có thể bàng quan đứng nhìn, vội vàng nói.
"Đúng vậy, Lục tông chủ, nữ tử này tình ý chân thành, một lòng chỉ vì báo đáp ân tình, ngươi liền thành toàn cho nàng đi."
Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng bênh vực vũ nữ, Lục Văn Thành tuy còn đang cất nhắc tông quy, nhưng trong tình cảnh này lại cũng chỉ có thể đồng ý, "Này...... Được rồi, Tang cô nương ngươi trước lui xuống đi, ta sẽ phân phó người an bài chỗ ở của ngươi."
"Đa tạ tông chủ", nữ tử nhợt nhạt nở nụ cười, xoay người rời đi, lưu lại một mảnh ánh mắt quấn quýt si mệ không tha ở trong điện.
Phó Phái Bạch không biết chính mình có phải hay không nhìn nhầm rồi, nàng tổng cảm thấy nữ tử này khi đi ngang qua liền cố ý vô tình liếc nàng một cái, nhìn bóng lưng nữ tử dần dần đi xa, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều.
"A tỷ, ta không thích người này", Lục Thanh Uyển tức giận nói.
Lục Yến Nhiễm một bên gắp thức ăn cho muội muội, một bên hỏi: "Tại sao?"
"Nhìn không giống người tốt, trang điểm đậm đến giống yêu nữ, ngươi nhìn những nam nhân kia đi, con mắt đều muốn rơi ra ngoài, liền chỉ kém chảy nước dãi nữa thôi, quả thực tục tĩu chết!", Lục Thanh Uyển giận dữ nói, nhưng vẫn chưa hết giận, quay đầu thấy được Phó Phái Bạch, lạnh lùng hỏi: "Nói, ngươi có phải hay không cũng bị yêu nữ kia mê hoặc!"
Phó Phái Bạch hơi mở mắt to, biểu tình có chút vô tội, "Hồi, hồi nhị tiểu thư, không có."
Lục Thanh Uyển nhăn mi, nhìn mặt Phó Phái Bạch, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Ngươi chính là người kia ta đụng mặt hai ngày trước."
"Là tiểu nhân."
"A tỷ, ngươi như thế nào lại tuyển một người như vậy vào phong!"
Lục Yến Nhiễm nâng ly khẽ nhấp miệng, "Hắn thế nào?"
"Còn không phải cũng giống mấy nam nhân thúi kia sao, tuổi còn nhỏ liền bị sắc đẹp làm mù mắt."
Phó Phái Bạch trong lòng quả thực muốn hô một tiếng oan uổng, lại nghe thấy một câu khinh phiêu chạm rãi đáp bên tai, "Tới, chính ngươi nói một chút, mới vừa rồi ngươi bị sắc đẹp làm mù mắt sao?"
Nàng trong lòng căng thẳng, vội vàng cúi đầu đáp, "Hồi phong chủ, tiểu nhân không có."
"Ngươi vừa rồi nói nàng dung mạo đẹp cực kỳ, hiện tại lại nói không có, chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?"
Phó Phái Bạch nghẹn lời, chỉ có thể khô cằn giải thích: "Tiểu nhân chỉ là thưởng thức tài nghệ của nàng, không có tâm tư khác."
Lục Thanh Uyển tự nhiên không tin, hừ lạnh một tiếng, "Có quỷ mới tin ngươi."
"Hảo, Uyển Nhi, dùng bữa đi."
Phó Phái Bạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gục đầu yên lặng đứng một bên.
Vào lúc cao trào của yến hội, mọi người đều đứng dậy, đi xung quanh bắt chuyện, kính rượu cùng người quen hoặc người thân thiết, ngay cả Lục Thanh Uyển cũng chạy ra chơi với nhóm bằng hữu cùng tuổi, trong điện ồn ào lại náo nhiệt.
Lục Yến Nhiễm nhíu mày, hoàn cảnh ồn ào như vậy khiến nàng thấy phiền lòng, nhưng cố tình còn có người không nhãn lực lại đây kính rượu, người tới không phải ai khác, đúng là Hạ Tông.
Hạ Tông bưng tay cầm chén rượu đi đến, có lẽ cũng đã uống chút rượu, thần sắc so với lúc ở dưới chân núi phóng túng hơn nhiều, mặt mày hớn hở.
Hắn đi tới thực án của Lục Yến Nhiễm, hơi khom người, hỏi: "Lục cô nương, có thể uống cùng tại hạ một ly được không?"
Phó Phái Bạch nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, nam tử áo đen cao lớn trước mặt còn không phải là nam tử mặt mày âm trầm, sắc bén hỏi tên nàng trước khi báo danh vào nhập tông tỷ thí sao?
Nàng nhanh chóng cúi đầu, hy vọng nam tử không nhận ra nàng, nàng không muốn chọc phiền toái, nhưng phiền toái lại cố tình tìm đến nàng.
Hạ Tông không được Lục Yến Nhiễm đáp lại, tay còn đang treo trên không trung, vô cùng xấu hổ, ánh mắt lập loè nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp tên hạ nhân có chút quen thuộc đứng bên bàn ăn, ngữ khí không tốt ra lệnh: "Ngươi, ngẩng đầu lên."
Phó Phái Bạch thầm nghĩ xui xẻo, chỉ phải chậm rãi nâng đầu.
Hạ Tông vừa thấy nàng, lông mày dựng đứng, quát lớn, "Như thế nào lại là ngươi?!"
"Ngươi bị loại từ vòng thứ nhất, ngươi như thế nào còn ở đây?!"
Phó Phái Bạch đang do dự không biết nên trả lời thế nào, liền thấy Lục Yến Nhiễm ung dung thong thả đứng lên, "Hắn là người hầu trong phong của ta, vì sao không thể xuất hiện tại đây?"
Hạ Tông ngẩn ra một chút, cả giận: "Ta chính là cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn sẽ ở đây."
"Vậy bây giờ Hạ công tử đã biết, còn có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, ta đây liền không quấy rầy Lục cô nương nữa......", Hạ Tông dứt lời, trừng mắt lườm Phó Phái Bạch một cái rồi bỏ đi.
Phó Phái Bạch ánh mắt phức tạp nhìn Lục Yến Nhiễm, thấy đối phương đã ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh uống rượu.
"Phong chủ, đa tạ ngươi giúp ta giải vây."
"Không cần nói cảm ơn, ngươi đã trở thành người trong phong của ta, tự nhiên không thể để một ngoại nhân khi dễ."
Phó Phái Bạch tâm thần có chút hoảng hốt, từ khi nhà tan cửa nát, nàng cảm thấy chính mình cả đời cũng sẽ chỉ biết trôi dạt như lục bình, không gốc rễ, không nơi nương tựa, nhưng hiện tại lại có phần này che chở, nàng làm sao không cảm động, một tiếng đa tạ đương nhiên không cách nào đủ để hồi báo ân tình này, bây giờ điều nàng có thể làm cũng chỉ là thay Lục Yến Nhiễm rót đầy ly rượu trống rỗng kia, nàng nhấc lên bình rượu, đang muốn rót xuống, mà đối phương cũng vừa lúc duỗi tay lại đây muốn cầm ly.
Mu bàn tay hai người khẽ chạm vào nhau, dưới ánh sáng vàng kim xán lạn trong đại điện, hai màu da đối lập một trắng một đen, phá lệ chói mắt.
Phó Phái Bạch cảm giác được mu bàn tay truyền đến một ít xúc cảm lạnh lẽo, nàng có chút kinh hãi, mà lúc này đối phương đã thu tay lại.
"Không cần rót."
Phó Phái Bạch khịt mũi, ấp úng một tiếng "Hảo", buông bình rượu, một lần nữa đứng sang một bên, trong lòng cân nhắc, vì cái gì tay phong chủ lại lạnh như vậy, so với tay của bản thân còn muốn lạnh hơn chút, nàng bởi vì ăn thảo dược để ngụy trang nên nhiệt độ thân thể mới thấp hơn người thường, mà nhiệt độ trên người phong chủ lại thấp hơn cả nàng, chẳng lẽ là căn bệnh mấy năm trước từ lúc bị Ma giáo đánh lén, mà A Phù cô nương đã nói qua, chẳng lẽ không có phương pháp trị tận gốc sao? Bây giờ mùa hè liền đã lạnh lẽo như vậy, khi mùa đông đến sẽ dày vò biết bao, nàng đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng bước chân của vài người đi tới.
"Tới, Yến Nhiễm, vi phụ giới thiệu cho ngươi một chút, đây là chưởng môn Huyền Quang Môn ở Uyển Thành, Mạc Nguyên Trung, đây là công tử Mạc thị, Mạc Thanh Nguyên, Huyền Quang Môn chính là một môn phái lớn mới nổi lên trong hai năm qua, Mạc chưởng môn một tay sáng tạo ba bộ tuyệt kỹ Nguyệt Thương, mạnh mẽ oai phong, mau hành lễ với Mạc chưởng môn", nói chuyện đúng là Lục Văn Thành, giới thiệu hai người bên cạnh cho Lục Yến Nhiễm.
Phó Phái Bạch vừa nghe thấy cái tên kia, lỗ tai liền vểnh lên, Mạc Thanh Nguyên, không cần nhìn nàng cũng biết là ai, hôm nay thật xui xẻo, liên tục gặp được hai người nhìn nàng không vừa mắt.
Đương nhiên, Lục Yến Nhiễm cũng không ngạc nhiên, nàng liếc nhìn Mạc Thanh Nguyên tỏa sáng khí phách, nhẹ giọng nói: "Yến Nhiễm gặp qua Mạc chưởng môn, gặp qua Mạc công tử."
"Lục cô nương khách khí rồi, hôm nay Mạc mỗ tới đây, chuyện thứ nhất là ăn mừng Ma giáo diệt vong, còn chuyện thứ hai này, là muốn giải quyết một ít chuyện cá nhân."
"Mạc huynh xin cứ nói thẳng."
Mạc Nguyên Trung kéo Mạc Thanh Nguyên qua, trên mặt nở nụ cười, "Đây là khuyển tử của Mạc mỗ, ít ngày trước có tham gia nhập tông tỷ thí của quý tông, ai ngờ rằng ngày đó trở về đầu tóc rối bù, cả người chật vật, ta hỏi chuyện, khuyển tử nói đã xảy ra một ít hiểu lầm với Lục cô nương, bị trục xuất khỏi tông, Mạc mỗ hôm nay đến muốn đem sự tình nói rõ ràng, cởi bỏ hiềm khích giữa hai nhà, không biết Lục tông chủ cảm thấy như thế nào?"
Lục Văn Thành gật đầu, "Đương nhiên."
Mạc Nguyên Trung đẩy đẩy Mạc Thanh Nguyên, "Ngươi hôm nay liền giải thích rõ ràng, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Mạc Thanh Nguyên có phụ thân chống lưng, ương ngạnh hơn không ít, tuy rằng nghĩ đến ngày đó bị một viên đá nhỏ làm bị thương cổ tay còn có chút sợ hãi, nhưng vẫn hếch cằm, lớn tiếng nói: "Hôm đá ta cùng một người tên Phó Phái Bạch tỷ thí, ta nhất thời xúc động, không kiểm soát được lực tay, đả thương đối phương, lúc này Lục cô nương xuất hiện, căn bản không thèm nghe ta giải thích, một mực bênh vực người nọ, đem ta đuổi xuống núi."
Sắc mặt Lục Văn Thành trở nên nghiêm túc, "Yến Nhiễm, có chuyện này sao?"
Lục Yến Nhiễm cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp mị mị nheo lại, "Mạc công tử, ngươi vì sao không nói lí do khiến ngươi ngày đó không phân biệt nặng nhẹ ra tay đả thương Phó Phái Bạch? Lại vì sao ngậm miệng không nói ngày hôm đó còn có bao nhiêu người đứng ra làm chứng rằng ngươi vu khống người khác?"
Mạc Thanh Nguyên dừng một chút, nhưng hiển nhiên hắn có chuẩn bị mà đến, hắn giải thích: "Ta thừa nhận lúc ấy trên đài Phó Phái Bạch cũng không nói gì với ta, nhưng lúc ở dưới chân núi báo danh, hắn đối với ta nói năng lỗ mãng, vô cùng khó nghe, trong lòng ta oán giận, khi lên đài mới muốn dùng thực lực ganh đua cao thấp, nhất thời choáng váng, không biết kiềm chế, là ta không đúng, nhưng hắn cũng không thể thoát tội!"
Lục Yến Nhiễm sắc mặt càng thêm lãnh đạm, trong mắt hiện lên chán ghét, Mạc Thanh Nguyên rõ ràng kiêu ngạo như vậy bởi vì hắn khẳng định lúc này sẽ không có người đứng ra làm chứng.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, Phó Phái Bạch đứng một bên cũng trầm mặc không lên tiếng, trong lòng lại đem thằng nhãi Mạc Thanh Nguyên mắng từ đầu đến chân.
"Hảo, hảo, sự tình nói rõ ràng là tốt rồi, Lục tông chủ ngươi xem, hiện tại nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, Thiên Cực Tông có thể hay không tiếp nhận khuyển tử? Nếu không phải ngày đó xảy ra chuyện, lấy thực lực của hắn, nhập tông tỷ thí tự nhiên cũng không thành vấn đề, hắn từ nhỏ liền thích kiếm thuật, coi thường cây thương này của ta, đã phát thề một hai phải gia nhập vào quý tông, ta cũng thật sự bất đắc dĩ."
Lục Văn Thành một lần nữa treo nụ cười lên mặt, "Nếu đã là hiểu lầm, nói rõ ràng liền tốt, chuyện Mạc công tử nhập tông, chờ sau khi yến hội kết thúc ta liền phái người đi làm."
"Làm phiền Lục tông chủ, Thanh Nguyên, còn không mau nói lời cảm tạ."
Mạc Thanh Nguyên một bộ dáng ngoan ngoãn, không chút nào đắc ý, "Đa tạ Lục tông chủ."
Ba người dứt lời, liền đi về một hướng khác, Phó Phái Bạch trong lòng có chút không thoải mái, điều mà chính mình tha thiết mơ ước, người khác đôi ba câu liền đã dành được rồi.
"Khổ sở?"
Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, phong chủ đang bình tĩnh nhìn chính mình.
"Cũng...... Không phải", nói xong, nàng như nghĩ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: "Phong chủ, ngươi tin tưởng lời hắn nói sao?", Nhưng hỏi xong, nàng giống như lại sợ đối phương đáp một chữ phải, liền khẩn trương bổ sung, "Ta chưa từng nói chuyện với hắn, từ đầu đến cuối, một câu đều chưa nói."
Lục Yến Nhiễm nhìn người thiếu niên thần sắc nôn nóng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết."
Một lúc sau, môi mỏng lại chậm rãi mở ra, "Ta tin ngươi."
Lời người dịch: À, thì ra là múa kiếm bình thường, không có ám sát gì sất.:))))) Còn Phó cô nương, tuy trong đầu nghĩ tới vợ nhưng ngoài miệng vẫn khen người khác xinh, nước đi này xin cho Phó cô nương đi lại.:))) Phong chủ không ghen, phong chủ sẽ chỉ ghi sổ nợ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.