Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 113: Diệt Khẩu

Nhiều tác giả

05/06/2014

Giọng lão Cao Thần ồm ồm vang ra không còn cái vẻ thoải mái như trước “Thì ra ngươi vẫn chưa chết!”

Cả bọn La Khải, Ma Lang Nha, nghe thấy vậy biết hai người trước đây đương nhiên có mối ân oán sâu nặng, thì khẽ đưa mắt nhìn nhau. Người áo choàng đen chỉ chăm mắt nhìn lão với vẻ đề phòng, nghe vậy thì bật cười khúc khích nói “Ha ha ta mạng lớn, số lớn, ngươi nghĩ ta xuống cửu tuyền dễ vậy hay sao!”

Lão Cao Thần nhếch môi khó chịu với giọng lưỡi vẫn như trước giờ đó của người áo đen, 'hừm' giọng nói “Khá khen lắm! Qua mấy chục năm nội công của ngươi tăng tiến lên rất nhiều.”

Người áo choàng đen nghe vậy thì đắc ý cười to hơn nói “Chỉ vậy thôi sao, ta đến đây để đánh bại ngươi, lý nào chỉ để nghe một lời khen nhạt nhẽo đó thôi à. Ha ha…không ngờ ngươi tóc đã bạc trắng nhưng võ công, nội lực vẫn không hề suy giảm, hừm, ngươi không thể đánh lừa được ta đâu. Ngươi không tái xuất giang hô một phần cũng sợ chính ta tìm đến bất cứ lúc nào để đánh bại ngươi…thật nực cười, một lão già tự cao tự đại, tính khí ngỗ ngược lại không hề tham gia đại tỷ thí võ lâm, thật là lạ! Ta vẫn luôn chờ ngươi một trận sinh tử với lão La Ban, nhưng không ngờ lão là con rùa rụt cổ ở lỳ trên núi Đông Lại thật đáng xấu hổ lắm!”

Cao Thần khẽ mỉm cười nói “Ngươi nghĩ vậy thật à?”

“Đương nhiên!”

Cao Thân lắc đầu nói “Quả thật ta nghĩ ngươi đã chết nếu không ta để ngươi sống đến bây giờ hay sao.”

Người áo choàng đen mắt nheo lại hừ giọng nói “Ngươi thử xem!”

Lão Cao Thần gật gật đầu nói “Được, ta muốn xem ngươi có được bao nhiêu bản lĩnh…!”

Lão còn chưa kịp nói thêm thì thấy bảy thân hình mặc áo đen, che kín mặt, đầu đội nón tre đằng không lao đến, chỉ trong chớp mắt đã đứng cả phía sau lưng người áo choàng đen. Đám quần hùng thất kinh lui lại mấy bước, cùng lúc đó một tiếng thét lớn của người gù vang ra “Chính bọn chúng! Chính chúng, bọn Thất Sát Truy Long còn không mau bắt chúng lại.”



Đám quần hùng nghe vậy đều dáo dác đưa mắt nhìn nhau, một lúc mới trấn tỉnh lại hô lớn nói “Giết chúng đi, trả thù cho những người huynh đệ chúng ta!”

“Giết chúng đi…!”

Cả đám hơn nghìn người ùn ùn xông lên phía trước. Bảy tên áo đen không có ý giao thủ, vung tay hạ gục mấy tên lao lên phía trước thì vội lùi lại mấy bước. Đám quần hùng vẫn ùng ùng kéo đến, cả bọn lập tức chạy lên phía bục nơi Chu Lan vẫn còn đau đơn đứng trân người ở đó. Quả nhiên hắn vừa thấy đám người áo đen đến thì nở nụ cười mừng, nhưng nét mặt trở nên trắng bệt khi hai người áo đen chạy vụt qua sát cạnh. Chỉ thấy một nỗi đau đớn nhói lên, môi hắn chảy xệ xuống, mắt hướng xuống bụng thì thấy một lưỡi đao từ người ao đen đã đâm xuyên ra sau lưng mình. Tình thế lúc đó diễn ra vô cùng nhanh. Đám quần hùng đang lao đến đều giật mình dừng cả lại, khi đã hiểu ra mọi chuyện định lao đến vây thủ đám người áo đen lại, thì thấy Chu Lan té vật xuống không biết sống chết thế nào. Cả bọn bảy tên áo đen lập tức phi thân chạy mau không hề có ý lưu lại.

Đám cẩm y vệ đại nội thất sắc chạy đến tra xét thì Chu Lan đã chết rồi, đám quần hùng hô hoán “Chúng giết người diệt khẩu rồi, mau truy bắt chúng lại mau…!” Nghe vậy đám người lại ùn ùn hướng bảy cái bóng đen rượt theo vô cùng khẩn trương.

Lão Cao Thần và người áo choàng đen có vẻ như ngạc nhiên trước viễn cảnh chớp nhoáng đó trong chốc lát. Lão Cao Thần khẽ hừ lên một tiếng khi thấy người trước mặt nheo mày, xem sự thể trước mắt cũng ra ý muốn rời khỏi nơi này thì quát lớn “Ngươi lần này đừng hòng thoát khỏi đây!”

Vừa dứt lời, chưởng lực đã đập tới người áo choàng đen, chỉ thấy người áo choàng đen cười gằn lui lại phía sau không đưa tay đón chưởng, mà buột miệng nói “Ngươi đắc thế như vậy không thấy xấu hổ sao, đợi lần khác ta nhất định sẽ tìm ngươi!”

Nói rồi định nhún mình chạy đi, thì thấy mấy mươi hào thủ ở đâu phi thân ra chặn lại quát “Đồng đảng của Thất Sát Truy Long chạy đâu cho thoát!”

Chỉ nghe người áo đen hừ lớn một tiếng, chưởng lực cuồng phong ầm ầm đánh ra, hất tung cả bọn ra xa như không. Ngươi võ công kém cỏi thì không chết tất tưởi cũng tan xương nát thịt, người khá hơn xem ra đã tàn phế. Cả đám còn lại thấy người áo choàng đen lợi hại không dám liều mình chạy ra cản lại chỉ lùi ra sau. Lúc đó lão Cao Thần đã phóng người đến, một chưởng chớp nhoáng đập xuống đĩnh đầu người áo đen, chưởng lực chưa đến mà kình lực áp tới đất cát dười chân người áo đen phải bạt hết lên trên. Người áo choàng đen khẩn cấp phất tay, bụi cát lập tực cuộn quanh che kín thân mình ào ào cuốn đi. Lão Cao Thần một chưởng đánh tới đã dùng đến tám phần công lực, khi rút tay lại biến chiêu thì không còn kịp nữa, nhìn lại đã thấy người áo choàng đen phóng thân đi rất xa thì hừ một tiếng tức tối.

Đám quần hùng truy đuổi bảy tên Thất Sát Truy Long ra khỏi phủ thì bật vô âm tích, bực bội quay lại xem tình hình hai đại cao thủ giao thủ nào ngờ người áo choàng đen đã không còn ở đó nữa thì tiếc nuối vô cùng.

Đám người của phiệt trấn Bạch Long và Âm Môn thì không hề tham gia vào cuộc truy kích, chỉ chú mắt xem hai cao thủ giao tranh nào ngờ người áo đen đã rút đi bất ngờ như lúc đến thì thất vọng rất nhiều. La Khải định thần bước đến hỏi lão Cao Thần lai lịch người áo đen nhưng thấy lão mặt mày hầm hầm giận dữ, hai mắt đằng đằng sát khí thì giật thót mình từ bỏ ý định mà đứng chôn chân một chỗ. Sau đám quần hùng quay lại mỗi lúc một đông, tiếng nói lại bất đầu xôn xao nhìn lên bục cao lúc này đã bị đánh nát một góc, xác của Chu Lan vẫn còn nằm ngay đơ trên đó. Bỗng lão Cao Thần quát lạnh một tiếng “Tên khốn kiếp đó chết rồi, thì làm sao minh oan cho tiểu điệt ta đây!”

La Khải vốn đã định hỏi lão chuyện này nhưng chưa có thời cơ, nghe vậy thì vội vàng chạy lại gặng cười nói “Mọi chuyện đã sáng tỏ, tiền bối chớ bận tâm đến chuyện này nữa.”



Lão Cao Thần 'hừm' giọng hỏi “Là thế nào? Ngươi biết đám người áo đen đó là ai hay sao!”

La Khải lắc đầu nói “Không phải, thưa tiền bối! Nhưng chuyện trước mắt trước nghiêm trọng nhưng giờ xem ra đã giải khai được rất nhiều, nỗi oan khuất của Cao hiền đệ cùng vãn bối coi như được mọi người chứng giám vô tội trong chuyện này.”

Lão Cao Thần nghe vậy chợt quắc mắt nhìn người lưng gù, lúc đó đứng cạnh bọn Lê Hiểu Bình lớn giọng nói “Ngươi còn không mau lại đây cho ta!”

Người lưng gù đó chẳng ai khác chính là Cao Bát, đương nhiên y vốn đã chăm chăm mắt nhìn thúc bá của mình từ nãy đến giờ. Thấy lão hướng mắt nhìn mình quát lớn, thì mười phần đoán được lão đã nhận ra mình từ lâu rồi. Tuy là vậy y cũng khẽ rùng mình một cái, thở dài thường thược bước đến. Bọn La Khải lộ vẻ kinh ngạc nhưng nghe lão nói thêm thì đã hiểu ra mọi chuyện.

“Xem bộ dạng ngươi, thật khiến ta không sao chịu được! Ta không muốn ngươi bị oan ức mới gọi ngươi đến đây, cho họ hiểu rõ sự tình, ngươi còn không mau tháo bỏ hết phục trang của ngươi ra à.”

Cao Bát trong bộ dạng lưng gù thình lình đứng thẳng người dậy, tháo râu tóc giả xuống, đến cái áo khoác bên ngoài cũng được y ném bỏ đi nhưng mặt vẫn còn lem luốc vết nhăn nheo từ mực hắc in thoa lên. Bọn La Khải, Chế Pháp, Ma Lang Nha đưa mắt nhìn nhau cười khổ, ngay đến Lệ Qua cùng Chế Vân lúc này nấp sau hậu đài cũng ngạc nhiên không kém “Tiểu điệt có lỗi mong thúc bá bỏ quá cho!” Cao Bát chấp tay hối lỗi nói , mấy phần là rầu rĩ.

Cao Thần chỉ phất tay áo hừ lạnh một tiếng “Ngươi còn không mau nói rõ sự tình cho ta biết, làm sao ngươi phải giấu đi sự thật đến lúc này mới chịu nói ra.”

La Khải cùng đám quần hùng bên dưới đương nhiên là nghe rõ câu hỏi này, đều chú mục nghe xem y trả lời ra làm sao, Cao Bát chỉ ậm ừ trả lời “Thật ra lúc đó tiểu điệt thấy bên trong có ẩn tình khó nói nên…nên…!”

Lão Cao Thần là người như thế nào sao lại không hiểu cháu mình, nghe y ấp úng biết là có thâm tình giống như trong lòng lão lúc này đang nghĩ đến. Lão gật gật đầu ờ một tiếng, thở dài nói ngăn lại “Ta hiểu ngươi định nói gì rồi. Mau theo ta!” Lão nói rồi cất bước đi ra khỏi phủ, Cao Bát cũng đi theo tâm trạng thập phần mệt mỏi. Y đưa mắt nhìn bọn Lê Hiểu Bình gật đầu một cái chào tạm biệt.

Đám người La Khải, quần hùng bên dưới chưa hiểu rõ sự tình ra làm sao, còn chưa biết người áo choàng đen ban nảy có liên quan gì đến lão, người này có biết bọn Thất Sát Truy Long đó là ai hay không? Bao nhiều mối nghi ngờ, ẩn khuất bên trong thập phần càng khó hiểu nhưng không biết hỏi ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook