Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 136: Đoạt Báu Vật

Nhiều tác giả

17/06/2014

Trần Hưng Lễ còn đang nghĩ ngợi lo lắng, chân rảo bước chậm chạp về phía trước mấy phần là không có ý muốn quay về căn thôn trang sớm. Chợt nghe tiếng động phía xa xa, giật nãy mình nghĩ ‘Không lý nào hai người này lại quay lại rồi!’ Nghĩ vậy hắn vội tìm một nơi ẩn nấp, không dám thở mạnh. Một lúc thấy tiếng động đến gần hơn, thêm mấy phần khẩn cấp gấp gáp. Hắn đưa mắt nhìn ra, thấy đó không phải hai người lúc trước mà là quản lão bà ở thôn trang. Dáng dấp vội vàng, vẻ mặt đỏ ửng, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại, lưng đeo túi nãi xem chừng đã gắng sức chạy được đến đây. Lúc ở thôn trang hắn thấy lão trọng thương không nhẹ, xem chừng lúc này đã nguy cấp hơn mấy phần.

Quản lão bà đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi gia tăng cước bộ chạy về phía thành Châu Sa, dáng vẻ hốt hoảng, tay giữ chặt túi nãi. Trần Hưng Lễ không khỏi động tâm nghĩ ngợi, khẽ bật cười một tiếng, ra chân đuổi theo mà không màng nghĩ đến chuyện quay về căn thôn trang nữa.

Quản lão bà ra khỏi khu rừng, chạy thêm năm dặm nữa, thấy phía xa xa là thành Châu Sa ở trước mắt thì không vội vàng nữa, dừng chân lại nghỉ ngơi. Tuy lão thân mang trọng thương nhưng khinh công xem ra không tệ chút nào, chỉ là trên mặt có chút mỏi mệt kiệt quệ mà thôi. Lão đưa vạt áo lau mồ hôi thở phào một tiếng dài lẩm bẩm nói “Vậy là an toàn rồi, họ có đuổi theo chưa hẳn là kịp. Ta phải vào thành sớm mới được!” Lão vừa đưa mắt nhìn lên thì giật thoát mình, thấy một người chặn ngang lối đi. Nhìn ra chẳng phải ai khác, chính là người đã ở nhờ nhà mình đêm qua không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng ngạc nhiên, liền hỏi “Chuyện là thế nào, sao ngươi lại ở đây?’

Người đó chính là Trần Hưng Lễ, hắn nghe hỏi bật cười nói ‘Vãn bối lúc sáng có vài chuyện quan trọng cần phải quay lại thành gấp, chưa kịp nhờ quản lão bà coi sóc giúp hai mẹ con đồng hành cùng với vãn bối còn ở lại trong thôn trang. Nghĩ thì thật hơi thất thố quá!” Nói tới đây hắn vờ như giật mình hỏi “Quản lão bà thân thế còn trọng thương sao lại đến được đây?”

Quản lão bà bất chợt gặp Trần Hưng Lễ ở đây mấy phần ngạc nhiên, nhưng sớm lão đã nghe Huỳnh thị nói qua. Lão có biết chuyện hắn đột ngột phải đi nên có chút yên tâm. Không ngờ lại gặp hắn ở đây, tuyệt nhiên là bở ngỡ lại nghe hỏi vậy lúng túng không biết trả lời ra làm sao đành nói bừa “Thương thế của ta đã thuyên giảm được mấy phần, đương nhiên là thừa sức để đến đây rồi. Lý nào ngươi khinh lão già nay, già quá không đi được! Vậy chuyện riêng của ngươi chắc đã xong rồi phải không?”

Trần Hưng Lễ cười dài gật đầu nói “Chuyện của vãn bối đã làm xong, trên đường quay về thôn trang không ngờ lại gặp lão quản lão bà ở đây.”

Lão nghe giọng nói cợt nhã của hắn trong lòng có chút động tâm, không khỏi ngờ vực, mắt nheo lại, tay đưa lên vô tình hay hữu ý giữ chặt lấy túi nãi sau lưng nói “À, hai mẹ con họ đang đợi ngươi ở thôn trang đó. Ngươi mau quay về đi để họ khỏi mong ngóng sốt ruột. Chuyện của ta trước mắt rất gấp, không thể ở đây lâu được. Ta đi trước đây!” Nói rồi sải bước đi.

Chợt nghe Trần Hưng Lễ bật cười, đưa tay ngăn lại nói “Quản lão bà quay về cố hương, không có gì quan trọng làm sao phải vội vã như vậy. Không lẽ ở thôn trang đã xảy ra chuyện gì khiến lão lo lắng đến như vậy?”

Quản lão bà nghe ra hừ nhạt nói “Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thấy Trấn Hưng Lễ không có ý là nhường đường, vẻ mặt hiện lên sát khí thì sẩm mặt lại nói tiếp “Ngươi muốn gì? Ta không có thời gian để dây dưa với ngươi đâu!”

Trần Hưng Lễ vung thiết phiến ra trước, ánh mắt long lên. Quản lão bà không khỏi giật mình, nhìn vẻ mặt thay đổi tráo trở của hắn “Không biết trên người quản lão bà đang cất giấu vật báu gì, vãn bối muốn xem qua một lát có được hay không?”

Quản lão bà nghe vậy phát hoảng, vẻ mặt đã tái sẩm đi xem ra có mấy phần kinh ngạc. Một lúc mới lấy lại khí khái giận dữ, hắng giọng nói “Hóa ra ngươi ở đây đợi ta, định giở trò ăn cướp à? Đúng là loài cầm thú, làm ơn mắc oán! Ngươi muốn gì?”

Trần Hưng Lễ bật cười khanh khách nói “Vãn bối chỉ cần vật báu trên người lão thôi!”

“Còn lâu!” Lão vừa nói dứt lời đã vung chảo thủ đánh ra. Trần Hưng Lễ chỉ lách qua đã tránh được, đồng thời vũ động thiết phiến, chém quét ngan ra môt đường. Tưởng là đơn giản nhưng vô cùng hiểm hóc, chỉ là thiết phiến của hắn là thứ vũ khí bình thường ở thương trang, bên trong không có cơ quan, mấu sắc. Quản lão bà đương nhiên là thoát được một mạng, không khỏi thất sắc, lão nhảy lùi ra sau mấy bước đưa mắt nhìn xuống bụng không thấy thương thế gì mới hừ lạnh một tiếng nói “Giỏi cho cái tên súc sinh ngươi!”



Trần Hưng Lễ nhếch miệng cười nói “Lão mau giao ra vật báu, vãn bối còn có chút lương tâm mà nương tay cho, bằng không đừng trách vãn bối tàn nhẫn…”

Hắn còn chưa nói dứt quản lão bà đã hét toáng lên mắng “Tiểu súc sinh ngươi đúng là loài lang sói phải ghê tởm, đừng hòng!” Lão dứt lời lại vung thủ pháp ra trước mấy phần là cẩn trọng hơn gấp bội, Trần Hưng Lễ chẳng xem vào đâu bật cười nói “Quản lão bà bất tất phải kích động như vậy, thương thế trên người không nhẹ chỉ thêm đau đớn hơn mà thôi! Vãn bối có ý tốt lão không nên gượng ép làm gì, chỉ cần trao nó ra là được.”

Quản lão bà chảo thủ lại chụp tới. Trần Hưng Lễ chau mày nhảy lùi lại sau mấy bộ, mặt lạnh nói “Quản lão bà đừng bức ép vãn bối phải động thủ…”

“Câm mồm đi…! Hừ, ta có chết cũng quyết không trao nó ra, ngươi làm gì được ta.” Lão thân trọng thương, thủ pháp nặng nề làm sao gây khó cho hắn được. Ngay đến võ công của lão đã kém xa hắn rất nhiều, tự nhiên là ở thế hạ phong, thập phần nguy hiểm. Trần Hưng Lễ lúc đó không có ý nương tình nữa, tay vũ động thiết phiến, tay thủ chưởng đánh ra. Qua mấy chiếu hắn cố tình vỗ chưởng lên vết thương của quản lão bà, lập tực toàn thân lão rung lên, chân khuỵn xuống đau đớn vô cùng. Hắn khẽ bật cười nói “Không biết trời cao đất dày, lão còn ngoan cố nữa hay không!”

“Tên tặc tử ngươi…!” Lão chưa nói dứt lời đã thấy cán thiết phiến Trần Hưng Lễ điểm tới yết hầu, nhìn qua thấy rạch một đường máu rỉ ra, mắt lão trợn ngược té vật xuống đất.

Trần Hưng Lễ nhạt giọng hừ một tiếng, thuận tay giật lấy túi nãi trên vai lão, mở ra trút xuống đất. Bên trong có mấy bộ quần áo thô cũ, và một cái hộp làm bằng trúc sơ sài nhìn qua rất không đáng quan tâm. Hắn vui mừng cúi xuống lấy nó lên mở ra xem. Bên trong là một đoạn xương trắng, trông như xương cổ tay người, trên thân khắc chi chít chữ viết nhìn qua đã biết đó là ký tự phổ nhạc viết bằng chữ phạn ở Thiên Trúc. Trên thân còn có hai lỗ nhỏ, hai đầu xương bịt bạc có đính ngọc châu lấp lánh. Hắn xem qua một lượt không khỏi đắc ý cười khanh khách “Hóa ra đây là Độc Trùng Cốt Tiếu, quả nhiên trời không phụ ta ha ha…” Nói rồi nhìn cái xác của quản lão bà nằm dài trên đất nói “Lão đừng trách ta tàn nhẫn! Trên đời này chẳng ai đáng tin, chẳng ai tốt đẹp.” Nói rồi sải bước đi mau.

Trần Hưng Lễ quay lại căn thôn trang, tâm ý còn phấn chấn chuyện vô tình đoạt được vật báu, không khỏi hớn hở ra mặt. Hắn thừa biết lúc này hai người kỳ quái kia chắc hẳn đã rời khỏi đó rồi, mới thong dong quay về không chút do dự.

Quả nhiên căn thôn trang không thay đổi gì, hai mẹ con Huỳnh thị thấy hắn quay về thì mừng rỡ chạy ra nói “Tướng quân đã về rồi đấy ư, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Ta vẫn bình an đấy thôi, hai mẹ con phu nhân ở đây không xảy ra chuyện gì thì đáng mừng rồi!”

Lúc đó hai tiểu nha đầu vẻ mặt đăm đăm khó chịu đi ra.

Một tiểu nha đầu nghe hắn nói vậy thì lớn giọng nói “ Hóa ra ngươi biết ở đây sắp xảy ra chuyện gì hay sao?”

Trần Hưng Lễ nghe vậy không khỏi giật mình nói “Tiểu muội nói vậy là có ý gì!”

Tiểu nha đầu hừ nhạt một tiếng nói “Vừa rồi có hai người lạ mặt đến đây, bọn ta thấy họ sát khí đằng đằng lại có ý dò la hai lão chủ nhân. Bọn ta kể rõ đầu đuôi không dối một câu. Hừ, xem chừng những người này đều là kẻ xấu cả!”

Trần Hưng Lễ lại hỏi “Biết rõ họ là người xấu, lý nào hai tiểu muội lại kể hết chuyện về lão chủ nhân cho họ nghe.”



Một tiểu nha đầu khác lại nói “Ngươi còn giả vờ! Mấy hôm trước lão chủ nhân đã nói, bất luận kẻ nào đến đây đều là kẻ xấu cả, họ chỉ mang đến đại họa mà thôi. Lão chủ nhân bảo hai ta, thôn trang có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không phải lo lắng, sáng nay quản lão bà đã dặn dò y như vậy, có ai hỏi thì cứ sự thật mà trả lời, tuyệt đối không nói dối. Hừ, chẳng phải ngươi biết rõ thôn trang sắp xảy ra chuyện từ trước rồi phải không? Ngươi tới đây hẳn là có ý gì khác nữa!”

Trần Hưng Lễ thấy tiểu nha đầu còn nhỏ mà lanh lợi, tính tình cổ quái thầm nghĩ ‘rõ ràng là đang nghi ngờ gì mình đây!’ Hắn nghe hỏi bật cười nói ‘Hai tiểu muội hỏi vậy ta biết trả lời làm sao! Rõ ràng là ta không liên can gì đến chuyện của các ngươi. Chỉ là lúc sang vô tình ba người thân hữu ghé qua, không may xảy ra cơ sự làm quản lão bà trọng thương, ta lấy làm áy này không yên nên rượt theo họ hỏi rõ tâm ý. Chuyện là ngẫu nhiên nhưng hai tiểu muội lại nghĩ ta có dã ý gì khác, thật oan uỗn quá. Mà thật, thôn trang xảy ra chuyện gì khác quan trọng hơn nữa hay sao?”

Hai tiểu nha đầu rất linh lợi nghe vậy lại đầm ngờ. Rõ ràng trước đó Huỳnh thị nói hắn vào thành, lúc này lại bảo đi theo ba người thân hữu liền nói “Chuyện ngươi làm, tự ngươi biết, sao bọn ta quản được!”

Huỳnh thị đương nhiên nghe vậy biết Trần Hưng Lễ nói không thật, trong lòng ái ngại khẽ bật cười nói “Hai tiểu muội đừng nói vậy! Tướng quân dù gì cũng vì cứu hai mẹ con ta mà đến đây. Hai tiểu muội nghi ngờ tướng quân có ý xấu làm ta thấy rất không yên.”

Một tiểu nha đầu khác nói “Tỷ tỷ sao phải nói giúp cho y, người làm trong quan trường không ai là tốt đẹp cả, đừng nhìn bề ngoài mà bị đánh lừa đó! Ý tốt xấu thế nào hai tiểu muội còn chưa nói rõ ra cơ mà, bọn muội lúc này không nhất thiết phải tin tưởng ai hết. Chẳng phải tỷ tỷ vừa rồi nói chuyện với bọn muội rằng y cổ quái, làm việc gì cũng mờ mờ ám ám đó hay sao!”

Trần Hưng Lễ nghe vậy bật cười nói “Hai tiểu muội nói vậy nghe rất có lý, ha ha ha…! Nghi ngờ người khác là ý tốt không phải là chuyện xấu. Ta hỏi hai tiểu muội, hai người lạ mặt đó đến đây hỏi đến chuyện gì?”

Một tiểu nha đầu rầu rĩ nói “Đó là chuyện riêng trong thôn trang bọn ta, ngươi hỏi đến làm gì!” Nói rồi sải bước đi vào trong nhà, tiểu nha đầu kia thấy vậy sải bước theo sau. Huỳnh thị thấy vậy lắc đầu nói “Tướng quân đừng chấp nhặt hai tiểu muội. Hai tiểu muội này hẳn là ở nơi thâm u hoang vắng mà tính khí cứng rắn, khó chịu khác thường như vậy…”

Trần Hưng Lễ đầu óc đang miên man nghĩ đến hai người lạ mặt, đương nhiên là không nghe Huỳnh thị nói gì. Thầm nhủ ‘Hẳn là họ đã biết quản lão bà rời khỏi đây mà đuổi theo rồi, nếu phát hiện ra lão ta đã chết chắc chắn sẽ quay lại đây dò la từ hai tiểu nha đầu này, chẳng phải là liên lụy phiện phực sau này cho mình hay sao!” Nghĩ vậy hắn quay sang nhìn Huỳnh thị lo lắng nói “Ta đi thôi, không nên ở đây lâu nữa.”

Huỳnh thị chợt nghe hắn nói vậy, thấy làm lạ nhưng không dám hỏi đành gật đầu. Nàng đi vào trong nhà gọi con trai, mang theo hành lý đã để sẵn từ sáng luôn tiện chào tạm biệt hai tiểu nha đầu.

Trần Hưng Lễ đợi bên ngoài, thấy nàng đi ra thì dắt ngựa đến thúc “Đi thôi!”

“Tướng quân không chào hỏi qua hai tiểu muội đó hay sao?” Huỳnh thị hỏi.

Trần Hưng Lễ cười khổ nói “Xem chừng chúng không thích ta lắm, còn muốn ta đi gấp gấp cho đỡ chướng mắt đấy chứ!”

Nói rồi ôm con Huỳnh thị lên ngựa thúc đi mau, Huỳnh thị cưỡi ngựa theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook