Chương 60: Lê Quý Ly
Nhiều tác giả
05/06/2014
Ngồi trên một cái ghế bành lớn.
Lê Quý Ly mặc nhung phục, đầu đội khăn xanh thêu rồng, bên cạnh còn có Trần Liệt. Phía sau có hơn tám a hoàn mang phiến lớn, hai bên tả hữu là đám võ sĩ. Dưới đài quân bình đứng kín, phía trước là một khoảng trống lớn hình chữ nhật, các nhạc công đứng thành một dãy dài, người trống, người đàn, người chuông, ở giữa là hơn trăm cung nữ mặc áo đều một màu đỏ, người nào người đó đều rạng rỡ xinh đẹp.
Một cung nữ đặc biệt đầu đội mũ thêu chim hoàng yến, trang phục dài lướt đất, nhảy vòng quanh,miệng ca hát, đám khác múa minh họa thêm mấy phần đều đặn.
Dưới bóng trăng, thiếp lén nhìn chàng.
Giáp xanh, trường bào lất phất bay,
Giục ngựa thong thả tiến về thành.
Chàng ơi! Chàng hởi! Thiếp nhớ chàng.
Phong ba bão táp nào nề hà,
Sương bay thấm ướt có hề gì!
Chiến công chàng thêm vững hiên ngang,
Chàng hởi! Chàng ơi! Thiếp yêu chàng.
…
Chế Pháp hừ lên một tiếng nói “Xem chúng ra oai mà đáng ghét, đợi rồi xem quân ta đánh tới còn hồ hởi được không. Cứ ca hát, nhảy múa đi!”
Từ lúc đến đây y thay đổi khác thường, mặt lầm lỳ thấy rõ,lúc này lại buột miệng nói giọng điệu đằng đằng sát khí.
Chế Vân đứng bên cạnh không để ý gì đến y, nàng còn lo dõi mắt tìm Lê Hiểu Bình, nhìn một lượt không thấy gã đâu mặt mày ỉu xìu.
Nàng tính khí trẻ con, phút chốc thấy trước mắt đám ca nữ múa hát, nhạc trống râm ran thì lấy làm thích ý, vẻ mặt giây lát đã biến chuyển làm vui vẻ lên hẳn.
Nàng chợt thấy Trần Hưng Lễ xuất hiện phía sau sảnh tiền, ăn mặc bảnh bao, tay cầm phiến phe phẩy, phía sau còn có Trần Thế Huy đi cùng. Lúc sau Trần Thế Huy rút vào trong,Chế Vân thấy vậy định sải bước đi theo. Nàng lẻnra phía sau thì Chế Pháp nắm lấy vạt áo nàng nói “Không được! Chúng ta chỉ làlính canh gác bên ngoài, không thể tự tiện chạy lung tung được, mong công chúanghe theo thuộc hạ chỉ một lần. Công chúa đừng gây loạn nữa, lỡ chúng phát giác ra thì khó mà ra khỏi đây được!”
Chế Vân nghe Chế Pháp nói thì hừ một tiếng, nhưng thấy vẻ mặt khẩn nài của y thì thấy mình cũng hơi có lỗi khi làm y lo lắng như vậy. Nàng đứng yên lặng nhìn đám cung nữ, phía dưới đại sảnh các quan lại địa phương đã mở tiệc uống rượu, nhiều người nịnh hót chúc rượu ca tụng Lê Quý Ly xuất quân giá đáo.
Khoản nữa nén nhang, Chế Vân thấy Trần Thế Huy bước ra cùngvới bốn năm người hảo hán, có cả Lê Hiểu Bình. Cả bọn trông rất thân mật với gã thì giận dữ lầm bầm nói “Gã ngốc nhà người vui vẻ quá nhỉ!”
Chế Pháp đứng bên cạnh liền nói “Sao công chúa lại quen biết gã ta ? Có phải chính công chúa đã chỉ cho gã Độc Âm Công!”
Chế Vân nhếch miệng nói “Đúng vậy!”
Chế Pháp bật cười nói “Thuộc hạ không nghĩ chỉ qua mấy tháng mà hắn có thể lĩnh ngộ được yếu quyết của Độc Âm Công!”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Ta thấy hắn lĩnh ngộ võ công không đến nỗi nào, ta tin chắc qua mấy năm nữa gã có thể là đại hảo hán, thiên hạ đệ nhất! Ngươi còn kém xa hắn.”
Chế pháp bật cườinói “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy! Tên đó không hiểu làm sao lại có nội công ghê gớm như vậy, thật lấy làm lạ!” Y nói rồi thì cười hà hà thêm “Thuộc hạ thấy công chúa rất quan tâm đến gã, hẳn là đã có tình ý với gã rồi!”
Chế Pháp nói xong thì giật mình khi thấy ánh mắt nàng trợn ngược nhìn mình, biết đã lỡ lời đành ậm ự nói “Thuộc hạ lỡ lời đã đắc tội với công chúa, mong công chúa tha cho!”
Chế Vân nói “Ta còn nghe ngươi nói bậy bạ như vậy nữa thì nhất quyết ta không tha cho ngươi đâu!” Nàng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy khoan khoái lạ thường, đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình đứng nói chuyện vui vẻ ở đằng xa, nàng lại nói nhỏ “Chúng ta bước lên gần hơn được không!”
Chế Pháp thở dài đáp “Bên trên chỉ có quan lại thuộc tướng, họ thấy chúng ta lởn vởn ở đây khôngphát giác ra thì cũng bắt tội to gan, lớn mật của bọn lính canh gác như chúng ta. Công chúa đứng ở đây là an toàn hơn cả!”
Chế Pháp đưa mắtnhìn đám quan binh đang nhốn nháo phía bên phải, mấy tên đã say rượu bị lôi đi sềnh sệch, bọn giám tửu đi một vòng quanh vẻ mặt đăm đăm khó chịu, y thấy vậy thở dài nói “Ở đây có gì là đáng xem, chúng ta nên về thôi thưa công chúa!”không nghe thấy Chế Vân trả lời y quay lại nhìn thì không thấy nàng đâu nữa. Y hoảng hốt nhìn quanh nhưng làm sao tìm thấy nàng trong đám người đông kín.
Quả là Chế Vân thấy Chế Pháp vừa lơi mắt đi thì chuồn thẳng về phía bên trái, lẩn vào đám quan binh đi miết. Cảm thấy đã thoát khỏi Chế Pháp nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi đường vòng đến gần Lê Hiểu Bình tránh để Chế Pháp bắt gặp, thì nghe một tiếng nói “Tên kia đi đâu, đứng lại!” Nàng quay lại nhìn thì thấy một tên võ tướng đứng gần đó mặt mày đỏ ửng, râu ria dựng ngược,mắt lầm lầm nhìn nàng, thấy nàng quay lại thì hỏi tiếp “Nhà ngươi thuộc đội quân nào?”
Chế Vân không biết trả lời làm sao, ấp a ấp úng thì hắn lại trợn ngược mắt hỏi tiếp“Tên tiểu tử, ta hỏi người còn không trả lời!”
Chế Vân bật cười hì hì nói “Bẩm tướng quân, thuộc hạ là người canh cổng bên ngoài,thấy bên trong vui vẻ chỉ là muốn đến gần hơn xem cho rõ, mong tướng quân thông cảm đại xá cho!”
Tên võ tướng ợ lên mấy tiếng nấc, bước đến ghé mắt sát mặt Chế Vân bật cười khà khà nói “Khà khà, tên nhãi nhép ngươi to gan lắm! Chỉ là tên canh cửa mà dám chạy đến đây, còn không mau cút đi cho ta!”
Chế Vân vờ như không nghe thấy cười hề hề nói tiếp “Tướng quân sao lại bắt bẻ bọn lính canh nhãi nhép như thuộc hạ mà làm gì! Chúng tôi ngày đêm cực khổ chỉ là muốn chút khuây khỏa mà mạo phạm đến đây xem cho biết, lâu lắm rồi mới có một dịp, thuộc hạ mong tướng quân hỉ xá mà ban cho ít lộc nhỏ có gì là không thể đâu. Tướng quân khí phách khác thường không phải là đại hảo hán cũng là đại trượng phu, tốt với bọn thuộc hạ một ân sủng cũng chẳng sao mà!”
Tên võ tướng cười khây khẩy nói “Cái gì mà đại hảo hán với đại trượng phu? Nghe thối lắm! Ở đây toàn là lũ hợm có gì mà xem, cút đi cho ta!”
Chế Vân định sải bước quay lại thì nghe hắn lầm bầm rầu rỉ nói “Số ta có thua kém gì bọn quan lại tầm thường ngồi ở kia! Vậy mà phải mang thân ra mà hầu chúng thật nực cười quá. Nhà ngươi nói xem có đúng không? Lính tráng bọn ta phơi sương, đội gió, thân ngoài xa trường, máu chảy đầu rơi. Nhìn xem, đám ô hợp kia kìa, xem xem…! Áo gấm dài, mũ mão lòe loẹt nghe đến đánh nhau thì mặt xám như mông bò, vui chơi thì hô hô cười, được ngồi uống rượu xem hát! Hà hà nhà ngươi nói ta là đại hảo hán đúng lắm, đúng lắm! Ta khí phách hiên ngang có sao nóivậy, này, nhà ngươi đi theo ta uống rượu cùng nào!”
Chế Vân chưa kịp gật đầu hắn đã nắm lấy cổ áo kéo đi “Đi theo ta!”
Đi được một đoạn thì hắn thả nàng ra rồi nói “Chúng ta ra sau vườn mà uống, ta vào bếp lấy ít thức ăn, vài bình rượu hảo hạn.”
Tên võ tướng xem ra có uy với đám quân binh, qua mấy cánh cửa đám lính đều cúi đầu chào hỏi hắn rất sợ hãi, nên chẳng ai dám hỏi người theo hắn bên cạnh là ai.
Vào đến bếp hắn chẳng thèm để tâm đến ai, cứ nhìn trên bàn bày sẵn món gì là tiện tay bóc ăn,hắn ôm hai bình rượu rồi hất hàm cho Chế Vân mang theo mấy đĩa thịt lớn đi theo hắn ra sau vườn. Hắn gọi nàng bày thức ăn ra bàn, rót rượu ra chén, cả hai vừa cạn chén uống một ngụm hắn lại làu bàu nói “ Này tiểu tử,ngươi thấy ta có thua thiệt gì đám quan văn đó hay không, cá thịt, rượu ngon,không thiếu thứ gì trên đời, ta chẳng quỵ lụy nịnh hót ai. Đời vậy mà sảng khoái! Ta làm thống binh hơn năm năm, có vợ đẹp, con ngoan họ không thua thiệt gì ai. Ha ha gặp đám quan lại chỉ khẽ gật đầu, gặp đám giang hồ thì tránh xa,chúng muốn làm gì thì làm, chúng đút lót tiền vàng thì chớ mà từ chối vậy là yên thân. Tiểu tử ngươi đi lính bao lâu rồi? Ta có một người quen thân làm ở phủ nguyên soái thân cận với tướng quân, chỉ cần ngươi bỏ ra một ít tiền thì ngay lập tức sẽ trở thành một thống binh như ta. Ta nói thật đấy! Ngươi có muốn làm thống binh hay không ha ha?”
Chế Vân vừa nghe hắn nói vừa trút rượu liên tục vào chén, hắn ngà ngà say nàng mới rảo mắt xung quanh không thấy ai thì yên tâm nghĩ “Tên này thật tốt bụng! Hết bình rượu ngươi vẫn chưa say thì xem ra cái mạng ngươi đến đây sẽ kết thúc vậy!”
Nàng còn nghĩ ngợi thì hắn lại nói “Này tên tiểu tử, rót rượu cho ta mau!”
Chế Vân rót rượu cho hắn cười hì hì nói “Tướng quân mời ngài!”
“Ngươi thấy lời ta nói thế nào? Ngươi sẽ mau phát tài khi được quen thân với ta đấy, lúc đó ngươi tha hồ mà ăn uống chơi bời”
Hắn vừa uống vừa nói, Chế Vân rót hết chén này đến chén khác,nàng hỏi “Tướng quân còn tỉnh hay không?”
Hắn rề rà trợn ngược mắt nói “Ngươi nói cái gì? Ta còn uống nữa, rót tiếp đi ha ha ha…”
Chế Vân giơ tay định vung chưởng đánh vào đầu hắn, thì hắn đã ú ớ gục đầu lên bàn ngáy khò khò, nàng bật cười nói “Ha ha, đúng là cái mạng ngươi còn lớn lắm!”
Nàng bỏ hắn lại một mình đi vào đại sảnh, bên trong không có lấy một gia nhân a hoàn nào, nàng mởcửa chính bước ra đứng ngay phía sau dãy ghế đầu nơi Lê Quý Ly cùng Trần Liệt ngồi. Phía sau lão có hai a hoàn cầm quạt và mấy hiệp khách tay cầm binh khí,không ai để ý gì đến nàng phía sau cả, nàng nghe rõ cả tiếng Trần Liệt cười nói bên cạnh.
“Không biết Trưởng Cục thấy lời nhạc thế nào ạ?”
Lê Quý Ly bật cười khanh khách nói “Ta thấy ngươi giỏi chuyện phổng nhạc hơn làm trấn phủ ha ha!”
Trần Liệt cười gượng nói “Hạ quan đâu dám trể nãi việc dân việc nước, thứ mong Trưởng Cục xét cho lòng trung thành của hạ quan với Trưởng Cục với triều đình!”
Lê Quý Ly thở dài nói “Rất tốt, rất tốt, ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi. Việc ta đến Trấn Thanh Đô lần này là việc quân, được hoàng thượng ân chuẩn. Ta thấy ngươichu đáo tận tình, bày tiệc thếch đãi ba quân, ta lấy làm vui mừng. Ngươi có công không phải nhỏ, khi về Thăng Long ta nhất quyết báo chuyện này cho thánh thượng ban thưởng, trọng dụng ngươi!”
Trần Liệt nghe vậy thì mừng rỡ rối rít lạy tạ nói “Đa tạ Trưởng Cục đặc ân cho hạ quan, hạ quan dốc sức vì triều đình vì Trưởng Cục!”
Lê Quý Ly cười ha hả nói “Ngươi không phải đa lễ như vậy, đứng lên đi! Ngươi đã có lòng thì ta đâu thể nhận không được.”
Trần Liệt nói “Hạ quan không dám!”
Lê Quý Ly đưa mắt nhìn Trần Thế Huy hỏi “Việc ta sai ngươi làm đã đến đâu rồi?”
Trần Thế Huy nghe lão hỏi thì chấp tay nói “Bẩm Trưởng Cục, thuộc hạ đã làm theo chỉ dụ chiêu mộ được gần một vạn quân ở hai Trấn, Trấn Thanh Đô và Trấn Vọng Giang {Bắc Nghệ An ngày nay} cùng lập võ đài tuyển mộ ba tướng quân!”
Lê Quý Ly nghe vậy thì gật đầu nói “Ngươi làm tốt lắm, còn các Trấn khác phía nam đã báo cho ngươi biết chưa?”
Trần Thế Huy lại nói “Phủ lộ Nghệ An năm nghìn quân {tương đương một phần Nghệ An, Hà Tĩnh ngày nay},Trấn Tây Bình bốn nghìn quân {Quảng Bình một phần Quảng Trị ngày nay},Trấn Thuận Hóa bảy nghìn quân {Quảng Trị ngày nay}, và hơn hai ngàn bao lương,tất cả đều quy tụ cả ở Diễn Châu đợi lệnh Trưởng Cục!”
Lê Quý Ly nói “Hay lắm! Đất nước một lòng giúp triều đình, tất thắng, Quân Chiêm lần này khó lòng mà càn quấy ở biên thùy.” Nói rồi đưa mắt nhìn bốn người đứng cạnh Trần Thế Huy nói “Chẳng phải các vị hảo hán này là những người đã được tướng quân tuyển dụng được?”
Trần Thế Huy nói“Bẩm Trưởng Cục đúng như vậy!”
Lê Quý Ly gật gật đầu nói “Các vị hảo hán khí khái phi phàm, tướng mạo anh dũng, ta được các hảo hán giang hồ trợ thủ tất như hổ thêm cánh, thật đáng mừng!”
Lê Quý Ly mặc nhung phục, đầu đội khăn xanh thêu rồng, bên cạnh còn có Trần Liệt. Phía sau có hơn tám a hoàn mang phiến lớn, hai bên tả hữu là đám võ sĩ. Dưới đài quân bình đứng kín, phía trước là một khoảng trống lớn hình chữ nhật, các nhạc công đứng thành một dãy dài, người trống, người đàn, người chuông, ở giữa là hơn trăm cung nữ mặc áo đều một màu đỏ, người nào người đó đều rạng rỡ xinh đẹp.
Một cung nữ đặc biệt đầu đội mũ thêu chim hoàng yến, trang phục dài lướt đất, nhảy vòng quanh,miệng ca hát, đám khác múa minh họa thêm mấy phần đều đặn.
Dưới bóng trăng, thiếp lén nhìn chàng.
Giáp xanh, trường bào lất phất bay,
Giục ngựa thong thả tiến về thành.
Chàng ơi! Chàng hởi! Thiếp nhớ chàng.
Phong ba bão táp nào nề hà,
Sương bay thấm ướt có hề gì!
Chiến công chàng thêm vững hiên ngang,
Chàng hởi! Chàng ơi! Thiếp yêu chàng.
…
Chế Pháp hừ lên một tiếng nói “Xem chúng ra oai mà đáng ghét, đợi rồi xem quân ta đánh tới còn hồ hởi được không. Cứ ca hát, nhảy múa đi!”
Từ lúc đến đây y thay đổi khác thường, mặt lầm lỳ thấy rõ,lúc này lại buột miệng nói giọng điệu đằng đằng sát khí.
Chế Vân đứng bên cạnh không để ý gì đến y, nàng còn lo dõi mắt tìm Lê Hiểu Bình, nhìn một lượt không thấy gã đâu mặt mày ỉu xìu.
Nàng tính khí trẻ con, phút chốc thấy trước mắt đám ca nữ múa hát, nhạc trống râm ran thì lấy làm thích ý, vẻ mặt giây lát đã biến chuyển làm vui vẻ lên hẳn.
Nàng chợt thấy Trần Hưng Lễ xuất hiện phía sau sảnh tiền, ăn mặc bảnh bao, tay cầm phiến phe phẩy, phía sau còn có Trần Thế Huy đi cùng. Lúc sau Trần Thế Huy rút vào trong,Chế Vân thấy vậy định sải bước đi theo. Nàng lẻnra phía sau thì Chế Pháp nắm lấy vạt áo nàng nói “Không được! Chúng ta chỉ làlính canh gác bên ngoài, không thể tự tiện chạy lung tung được, mong công chúanghe theo thuộc hạ chỉ một lần. Công chúa đừng gây loạn nữa, lỡ chúng phát giác ra thì khó mà ra khỏi đây được!”
Chế Vân nghe Chế Pháp nói thì hừ một tiếng, nhưng thấy vẻ mặt khẩn nài của y thì thấy mình cũng hơi có lỗi khi làm y lo lắng như vậy. Nàng đứng yên lặng nhìn đám cung nữ, phía dưới đại sảnh các quan lại địa phương đã mở tiệc uống rượu, nhiều người nịnh hót chúc rượu ca tụng Lê Quý Ly xuất quân giá đáo.
Khoản nữa nén nhang, Chế Vân thấy Trần Thế Huy bước ra cùngvới bốn năm người hảo hán, có cả Lê Hiểu Bình. Cả bọn trông rất thân mật với gã thì giận dữ lầm bầm nói “Gã ngốc nhà người vui vẻ quá nhỉ!”
Chế Pháp đứng bên cạnh liền nói “Sao công chúa lại quen biết gã ta ? Có phải chính công chúa đã chỉ cho gã Độc Âm Công!”
Chế Vân nhếch miệng nói “Đúng vậy!”
Chế Pháp bật cười nói “Thuộc hạ không nghĩ chỉ qua mấy tháng mà hắn có thể lĩnh ngộ được yếu quyết của Độc Âm Công!”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Ta thấy hắn lĩnh ngộ võ công không đến nỗi nào, ta tin chắc qua mấy năm nữa gã có thể là đại hảo hán, thiên hạ đệ nhất! Ngươi còn kém xa hắn.”
Chế pháp bật cườinói “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy! Tên đó không hiểu làm sao lại có nội công ghê gớm như vậy, thật lấy làm lạ!” Y nói rồi thì cười hà hà thêm “Thuộc hạ thấy công chúa rất quan tâm đến gã, hẳn là đã có tình ý với gã rồi!”
Chế Pháp nói xong thì giật mình khi thấy ánh mắt nàng trợn ngược nhìn mình, biết đã lỡ lời đành ậm ự nói “Thuộc hạ lỡ lời đã đắc tội với công chúa, mong công chúa tha cho!”
Chế Vân nói “Ta còn nghe ngươi nói bậy bạ như vậy nữa thì nhất quyết ta không tha cho ngươi đâu!” Nàng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy khoan khoái lạ thường, đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình đứng nói chuyện vui vẻ ở đằng xa, nàng lại nói nhỏ “Chúng ta bước lên gần hơn được không!”
Chế Pháp thở dài đáp “Bên trên chỉ có quan lại thuộc tướng, họ thấy chúng ta lởn vởn ở đây khôngphát giác ra thì cũng bắt tội to gan, lớn mật của bọn lính canh gác như chúng ta. Công chúa đứng ở đây là an toàn hơn cả!”
Chế Pháp đưa mắtnhìn đám quan binh đang nhốn nháo phía bên phải, mấy tên đã say rượu bị lôi đi sềnh sệch, bọn giám tửu đi một vòng quanh vẻ mặt đăm đăm khó chịu, y thấy vậy thở dài nói “Ở đây có gì là đáng xem, chúng ta nên về thôi thưa công chúa!”không nghe thấy Chế Vân trả lời y quay lại nhìn thì không thấy nàng đâu nữa. Y hoảng hốt nhìn quanh nhưng làm sao tìm thấy nàng trong đám người đông kín.
Quả là Chế Vân thấy Chế Pháp vừa lơi mắt đi thì chuồn thẳng về phía bên trái, lẩn vào đám quan binh đi miết. Cảm thấy đã thoát khỏi Chế Pháp nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi đường vòng đến gần Lê Hiểu Bình tránh để Chế Pháp bắt gặp, thì nghe một tiếng nói “Tên kia đi đâu, đứng lại!” Nàng quay lại nhìn thì thấy một tên võ tướng đứng gần đó mặt mày đỏ ửng, râu ria dựng ngược,mắt lầm lầm nhìn nàng, thấy nàng quay lại thì hỏi tiếp “Nhà ngươi thuộc đội quân nào?”
Chế Vân không biết trả lời làm sao, ấp a ấp úng thì hắn lại trợn ngược mắt hỏi tiếp“Tên tiểu tử, ta hỏi người còn không trả lời!”
Chế Vân bật cười hì hì nói “Bẩm tướng quân, thuộc hạ là người canh cổng bên ngoài,thấy bên trong vui vẻ chỉ là muốn đến gần hơn xem cho rõ, mong tướng quân thông cảm đại xá cho!”
Tên võ tướng ợ lên mấy tiếng nấc, bước đến ghé mắt sát mặt Chế Vân bật cười khà khà nói “Khà khà, tên nhãi nhép ngươi to gan lắm! Chỉ là tên canh cửa mà dám chạy đến đây, còn không mau cút đi cho ta!”
Chế Vân vờ như không nghe thấy cười hề hề nói tiếp “Tướng quân sao lại bắt bẻ bọn lính canh nhãi nhép như thuộc hạ mà làm gì! Chúng tôi ngày đêm cực khổ chỉ là muốn chút khuây khỏa mà mạo phạm đến đây xem cho biết, lâu lắm rồi mới có một dịp, thuộc hạ mong tướng quân hỉ xá mà ban cho ít lộc nhỏ có gì là không thể đâu. Tướng quân khí phách khác thường không phải là đại hảo hán cũng là đại trượng phu, tốt với bọn thuộc hạ một ân sủng cũng chẳng sao mà!”
Tên võ tướng cười khây khẩy nói “Cái gì mà đại hảo hán với đại trượng phu? Nghe thối lắm! Ở đây toàn là lũ hợm có gì mà xem, cút đi cho ta!”
Chế Vân định sải bước quay lại thì nghe hắn lầm bầm rầu rỉ nói “Số ta có thua kém gì bọn quan lại tầm thường ngồi ở kia! Vậy mà phải mang thân ra mà hầu chúng thật nực cười quá. Nhà ngươi nói xem có đúng không? Lính tráng bọn ta phơi sương, đội gió, thân ngoài xa trường, máu chảy đầu rơi. Nhìn xem, đám ô hợp kia kìa, xem xem…! Áo gấm dài, mũ mão lòe loẹt nghe đến đánh nhau thì mặt xám như mông bò, vui chơi thì hô hô cười, được ngồi uống rượu xem hát! Hà hà nhà ngươi nói ta là đại hảo hán đúng lắm, đúng lắm! Ta khí phách hiên ngang có sao nóivậy, này, nhà ngươi đi theo ta uống rượu cùng nào!”
Chế Vân chưa kịp gật đầu hắn đã nắm lấy cổ áo kéo đi “Đi theo ta!”
Đi được một đoạn thì hắn thả nàng ra rồi nói “Chúng ta ra sau vườn mà uống, ta vào bếp lấy ít thức ăn, vài bình rượu hảo hạn.”
Tên võ tướng xem ra có uy với đám quân binh, qua mấy cánh cửa đám lính đều cúi đầu chào hỏi hắn rất sợ hãi, nên chẳng ai dám hỏi người theo hắn bên cạnh là ai.
Vào đến bếp hắn chẳng thèm để tâm đến ai, cứ nhìn trên bàn bày sẵn món gì là tiện tay bóc ăn,hắn ôm hai bình rượu rồi hất hàm cho Chế Vân mang theo mấy đĩa thịt lớn đi theo hắn ra sau vườn. Hắn gọi nàng bày thức ăn ra bàn, rót rượu ra chén, cả hai vừa cạn chén uống một ngụm hắn lại làu bàu nói “ Này tiểu tử,ngươi thấy ta có thua thiệt gì đám quan văn đó hay không, cá thịt, rượu ngon,không thiếu thứ gì trên đời, ta chẳng quỵ lụy nịnh hót ai. Đời vậy mà sảng khoái! Ta làm thống binh hơn năm năm, có vợ đẹp, con ngoan họ không thua thiệt gì ai. Ha ha gặp đám quan lại chỉ khẽ gật đầu, gặp đám giang hồ thì tránh xa,chúng muốn làm gì thì làm, chúng đút lót tiền vàng thì chớ mà từ chối vậy là yên thân. Tiểu tử ngươi đi lính bao lâu rồi? Ta có một người quen thân làm ở phủ nguyên soái thân cận với tướng quân, chỉ cần ngươi bỏ ra một ít tiền thì ngay lập tức sẽ trở thành một thống binh như ta. Ta nói thật đấy! Ngươi có muốn làm thống binh hay không ha ha?”
Chế Vân vừa nghe hắn nói vừa trút rượu liên tục vào chén, hắn ngà ngà say nàng mới rảo mắt xung quanh không thấy ai thì yên tâm nghĩ “Tên này thật tốt bụng! Hết bình rượu ngươi vẫn chưa say thì xem ra cái mạng ngươi đến đây sẽ kết thúc vậy!”
Nàng còn nghĩ ngợi thì hắn lại nói “Này tên tiểu tử, rót rượu cho ta mau!”
Chế Vân rót rượu cho hắn cười hì hì nói “Tướng quân mời ngài!”
“Ngươi thấy lời ta nói thế nào? Ngươi sẽ mau phát tài khi được quen thân với ta đấy, lúc đó ngươi tha hồ mà ăn uống chơi bời”
Hắn vừa uống vừa nói, Chế Vân rót hết chén này đến chén khác,nàng hỏi “Tướng quân còn tỉnh hay không?”
Hắn rề rà trợn ngược mắt nói “Ngươi nói cái gì? Ta còn uống nữa, rót tiếp đi ha ha ha…”
Chế Vân giơ tay định vung chưởng đánh vào đầu hắn, thì hắn đã ú ớ gục đầu lên bàn ngáy khò khò, nàng bật cười nói “Ha ha, đúng là cái mạng ngươi còn lớn lắm!”
Nàng bỏ hắn lại một mình đi vào đại sảnh, bên trong không có lấy một gia nhân a hoàn nào, nàng mởcửa chính bước ra đứng ngay phía sau dãy ghế đầu nơi Lê Quý Ly cùng Trần Liệt ngồi. Phía sau lão có hai a hoàn cầm quạt và mấy hiệp khách tay cầm binh khí,không ai để ý gì đến nàng phía sau cả, nàng nghe rõ cả tiếng Trần Liệt cười nói bên cạnh.
“Không biết Trưởng Cục thấy lời nhạc thế nào ạ?”
Lê Quý Ly bật cười khanh khách nói “Ta thấy ngươi giỏi chuyện phổng nhạc hơn làm trấn phủ ha ha!”
Trần Liệt cười gượng nói “Hạ quan đâu dám trể nãi việc dân việc nước, thứ mong Trưởng Cục xét cho lòng trung thành của hạ quan với Trưởng Cục với triều đình!”
Lê Quý Ly thở dài nói “Rất tốt, rất tốt, ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi. Việc ta đến Trấn Thanh Đô lần này là việc quân, được hoàng thượng ân chuẩn. Ta thấy ngươichu đáo tận tình, bày tiệc thếch đãi ba quân, ta lấy làm vui mừng. Ngươi có công không phải nhỏ, khi về Thăng Long ta nhất quyết báo chuyện này cho thánh thượng ban thưởng, trọng dụng ngươi!”
Trần Liệt nghe vậy thì mừng rỡ rối rít lạy tạ nói “Đa tạ Trưởng Cục đặc ân cho hạ quan, hạ quan dốc sức vì triều đình vì Trưởng Cục!”
Lê Quý Ly cười ha hả nói “Ngươi không phải đa lễ như vậy, đứng lên đi! Ngươi đã có lòng thì ta đâu thể nhận không được.”
Trần Liệt nói “Hạ quan không dám!”
Lê Quý Ly đưa mắt nhìn Trần Thế Huy hỏi “Việc ta sai ngươi làm đã đến đâu rồi?”
Trần Thế Huy nghe lão hỏi thì chấp tay nói “Bẩm Trưởng Cục, thuộc hạ đã làm theo chỉ dụ chiêu mộ được gần một vạn quân ở hai Trấn, Trấn Thanh Đô và Trấn Vọng Giang {Bắc Nghệ An ngày nay} cùng lập võ đài tuyển mộ ba tướng quân!”
Lê Quý Ly nghe vậy thì gật đầu nói “Ngươi làm tốt lắm, còn các Trấn khác phía nam đã báo cho ngươi biết chưa?”
Trần Thế Huy lại nói “Phủ lộ Nghệ An năm nghìn quân {tương đương một phần Nghệ An, Hà Tĩnh ngày nay},Trấn Tây Bình bốn nghìn quân {Quảng Bình một phần Quảng Trị ngày nay},Trấn Thuận Hóa bảy nghìn quân {Quảng Trị ngày nay}, và hơn hai ngàn bao lương,tất cả đều quy tụ cả ở Diễn Châu đợi lệnh Trưởng Cục!”
Lê Quý Ly nói “Hay lắm! Đất nước một lòng giúp triều đình, tất thắng, Quân Chiêm lần này khó lòng mà càn quấy ở biên thùy.” Nói rồi đưa mắt nhìn bốn người đứng cạnh Trần Thế Huy nói “Chẳng phải các vị hảo hán này là những người đã được tướng quân tuyển dụng được?”
Trần Thế Huy nói“Bẩm Trưởng Cục đúng như vậy!”
Lê Quý Ly gật gật đầu nói “Các vị hảo hán khí khái phi phàm, tướng mạo anh dũng, ta được các hảo hán giang hồ trợ thủ tất như hổ thêm cánh, thật đáng mừng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.