Chương 98: Mất Nhã Hứng
Nhiều tác giả
05/06/2014
Cả hai lại càng thất kinh, rõ ràng người áo đen miệng uống rượu mà vẫn
phát ra tiếng nói, ngay đến ba người Lâm, Lêu, Hồng Hồng lão bà cũng
quay mắt nhìn y rồi cùng nhìn nhau nói “Khẩu Thần Công”.
Người áo choàng đen vẫn tự tại uống rượu không hề quan tâm đến, tiếng cười khanh khách như vang vọng đập vào tai năm người nghe rất khó chịu mà những người xung quanh không hề hay biết gì đủ biết người này công lực vô cùng thâm hậu.
Hồng Hồng lão bà khẽ nhếch môi hỏi “Ngươi là ai?”.
Người áo đen vẫn không thèm quắc mắt nhìn năm người đáp “Ta là ai, các ngươi cần phải biết hay sao!”
Hồng Hồng lão bà cười khanh khách nói “Đến ta ngươi cũng không thèm đưa mắt nhìn, đủ biết ngươi không phải là kẻ tầm thường.”
Người áo choàng đen cười nói “Chúng ta không thù, không bằng hữu tại sao lại phải sợ.”
Hồng Hồng lão bà hắng giọng nói “Nhà ngươi có ý động thủ, lý nào muốn gây chuyện với bọn ta.”
Người áo choàng đen bật cười khanh khách nói “Ha ha ta chẳng qua nghe chuyện hai tên tiểu tử kia nói chuyện mà động tâm chú ý đến mà thôi, không có ý gây chuyện.”
Lão Lâm liền hừ giọng nói “Đừng nhiều lời có bản lĩnh thì giao thủ với bọn ta xem ai hơn ai. Ngươi muốn thi triển công lực với bọn ta à, đừng hòng!”
Môi lão chỉ khẽ nhếch lên nhưng thanh âm vô cùng lớn, cả bốn người bất thần vận kình, khí lực quanh tửu quán vốn lạnh lẽo lập tức biến chuyển sang nóng hừng hực rất khó chịu. Trong tửu quán đám quần hùng hảo hán đương nhiên không thấy bốn người vận công thi triển nội lực, bất thần đều la hoảng “Nóng quá, nóng quá! Quái lạ, sao trời lại chuyển mùa mau như vậy.”
Tà áo choàng người áo đen lất phất phát kình, cả ba người Lâm, Lều, Hồng Hồng lão bà tà áo cũng phồng lên, vẻ mặt đều xanh xao bức bối rất khó coi. Bất thần người áo đen bật tiếng nói “Quả nhiên lợi hại, lợ hại, hạ mỗ đã đắc tội với ba vị tiền nhân.” Kinh phong cả bốn người cùng lúc đều thu về, không khí trong phòng lại trở nên như trươc làm đám khách khứa trong tửu quán vồ cùng ngạc nhiên. Ba người Lâm, Lều, Hồng Hồng lão bà đều thở nhẹ. Người áo choàng đen lúc này không dùng Khẩu Thần Công đương nhiên hai người Trần, Mai đều nghe rõ dể chịu hơn rất nhiều. Người áo đen nói tiếp “Ba vị không hổ danh Túy Thái Công, Nhiếp Ảnh Tà Long Sát, Hồng Hồng Thị trấn chủ Ngưu Thị, ha ha ha… hạ mỗ thật khâm phục!”
Lão Lều liền nói “Ngươi đã biết rõ danh tánh bọn ta, sao còn không nói rõ họ tên ra!”
Người áo choàng đen bật cười, chấp tay hướng về phía ba người nói “Hạ mỗ chẳng qua chỉ là kẻ quy ẩn, tên tuổi giang hồ không ai biết đến, nói ra chỉ sợ ba người cười chê, không biết giấu mặt vào đâu.”
Lão Lâm hừ giọng nói “Người đã che kín mặt có biết danh tánh cũng bằng thừa! Hừ thật là quái đản.”
Hồng Hồng lão bà liên nói “Trên giang hồ không mấy ai biết Khẩu Thần Công, đã vô cớ thử nội công với ba bọn ta thì phải nói rõ họ tên, nghe chướng tai, tục tằn cũng phải nói rõ cho bọn ta nghe mới được!”
Nghe thanh giọng như thiếu nữ của Hồng Hồng lão bà, lúc này cũng khàn đục đi mấy phần ác khí đủ biết bà lão đang giận dữ nhưng người áo choàng đen vẫn không mảy may đến. Hai lão già Lâm, Lều trước giờ không xem ai ra gì, ăn nói thô lỗ, phóng túng vậy mà lúc này cũng lạnh song lưng. Vừa rồi thử qua công lực, lấy ba chọi một mà bất phân thắng bại, phải biết người này nội công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa từ trước đến giờ hai lão chưa từng gặp qua. Thấy Hồng Hồng lão bà có ý động thủ thì xua tay nói “Chúng ta uống rượu thôi, quan tâm đến y làm gì, y đã không nói rõ tên họ hẳn bên trong có ẩn khuất ta không nên bắt bẻ làm khó y, hừ, như vậy chẳng phải người giang hô sẽ cười chê chúng ta lấy đông hiếp đáp kẻ ẩn dật hay sao.”
Trần Hưng Lễ thấy không khí có vẻ căng thẳng sợ xảy ra động thủ liền chấp tay nói “Các vị tiền bối chớ nóng giận. Chẳng qua vừa rồi vãn bối ăn nói to tiếng đánh động đến nhã hứng, thưởng tửu của tiền bối mà đắc tội, vãn bối xin cúi đầu tạ tội!”
Người áo choàng cười khảy nói “Tiểu tử ngươi ăn nói khác người, giọng Thiên Trường hẳn là người hoàng thất An Nam?”
Trần Hưng Lễ thất kinh vốn hắn đến đây đã có đổi giọng để không ai nhận ra, nghe ra đương nhiên là thất kinh liền chấp tay nói “Chỉ qua giọng nói mà tiền bối đã biết nơi ở, nguồn gốc của vãn bối thì thật đáng khâm phục vạn lần, vãn bối cố giấu cũng không giấu đi được.”
Lão Lâm nghe giọng lưỡi một lời mà khen người áo choàng thì hừ nhạt nhìn Trần Hưng Lễ khó chịu quát “Tên tiểu tử ngươi giọng lưỡi xu nịnh không phải là bậc quân tử, hai ta lý nào lại phí mấy năm công lực chỉ để cứu cái mạng hèn hạ như thế chứ!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì cười nói “Tiền bối bớt giận! Vãn bối chỉ muốn các vị tiền bối vĩ hòa di quý, chớ đụng tay chân mà mất hòa khí, lý nào là lời xua nịnh.” Hắn vừa nói dứt lời thì nghe bên ngoài tiếng ồn ào náo nhiệt vọng đến, tên chưỡng quỷ thất kinh chạy ra xem thì giật mình chạy vào trong khi thấy một toán quân Chiêm xông vào đạp phá cửa. Đi đầu là tên tổng tướng, giáp mão, vũ khí cầm tay vẻ mặt hầm hầm vồ cùng giận dữ. Tên tổng binh nhìn qua một lượt rồi gầm gừ nói “Lục soát hết cho ta, ai đáng khả nghi lập tức giết ngay!”
Đám hảo hán trong tửu quán nghe ra giận dữ, tay nắm vũ khí cùng đồng thanh nói “Những người ở đây đều là anh hùng hảo hán lý nào lại để bọn các ngươi lục soát bừa hay sao. Bọn ta đâu phải dễ để các ngươi làm càn chứ!”
Bên trong đều rầm rộ nói “Đúng đó, đúng đó!”
Tên tổng tướng chẳng thèm để tâm đến, chỉ nhếch môi cười khẩy, đã thấy vận kình lên hai tay có ý động thủ gằn giọng nói “Ta phụng mệnh tướng quân truy tìm phản tặc hành thích đại sứ Minh triều, người nào dám phản kháng ta thi hành mệnh lệnh. Giết không tha!” Hắn vừa nói dứt lời liền vung tay xua quân tràn vào khám xét. Đám đông lập tức vung khí giới động thủ với đám quan binh. Tên tổng tướng xông đến giữa đám hảo hán hai tay vung ra chụp luôn hai tên tiểu tốt vận kình bẻ gãy nát hết xương cốt, ra tay vô cùng tàn độc, hắn vừa ném xác hai tên tiểu tốt qua một bên cười sằng sặc nói “Chỉ là một đám ô hợp cũng dám chống lại bổn tướng ta hay sao!”
Lão Lâm hừ giọng nói “Chỉ muốn yên thân uống rượu thôi mà cũng không xong. Lại là cái bọn người của phiến trấn Âm Môn này nữa, sao nơi nào cũng bị chúng rày rà phá đám thế không biết. Ta phải giết hết chúng mới được!”
Hồng Hồng lão bà thở dài một tiếng nói “Lão khốn này định làm hỏng chuyện hay sao! Hắn ta chính là quản đốc sư Tề Đàm phiến trấn Âm Môn, võ công không phải kém. Ngày mai chúng ta còn phải vào trong phủ, động thủ e không tiện lại rướt thêm phiền phức. Cứ để cái đám người đó hỗn chiến với nhau chết bớt vài người, ngày mai vào phủ lại rộng rãi thêm một chỗ.”
Hai lão nghe ra cười hô hố gật đầu tán thành, vốn hai lão rất kỵ đám người Âm Môn dùng lục độc, loại độc này gặp rượu lại trở nên cực mạnh, người thường trúng phải lục độc thì đã có chỗ nguy khốn nhưng hai lão ngày thường uống rượu rất nhiều đương nhiên thập phần nguy hiểm hơn. Hai người vội trút rượu vào bầu, đổ thức ăn vào giấy gói lại khi thấy Hồng Hồng lão bà bước ra cửa sau tửu quán. Trần Hưng Lễ và Mai Ẩn thấy ba người đã đi khỏi, người áo choàng đen cũng đã đi mất đành bước theo ra cửa sau.
Cả bọn đi được một đoạn thì thấy từ xa Mai Như hấp tấp chạy đến, nàng nhận ra cả hai người Trần Hưng Lễ và Mai Ẩn thì gọi lớn. “Trần huynh, sư phụ muốn gặp huynh, không biết huynh có thể tới được không?”
Lão Lâm hừ giọng nói “Lại chuyện gì nữa!” nói rồi quay sang hỏi Mai Như “Con nha đầu, sư phụ ngươi muốn gặp hắn để làm gì?”
Mai Như là tiểu thư khuê các, được nuông chiều từ nhỏ, tuy được rèn luyện mấy năm ở Thiên Âm Sơn nhưng trên giang hồ còn chưa hiểu biết nhiều, đương nhiên là nàng không hiểu hết phép tắc hành xử. Nhìn người bắt hình dong, thấy ba người vẻ ngoài quái dị, ăn mặc lại bẩn thỉu, ăn nói cọc cằn đã có ý không ưa. Nàng nghe hỏi thì làm mặt lạnh chỉ hừ một tiếng nói “Đó là chuyện của sư phụ ta, sao lại phải nói cho mấy người biết được!”
“Con nha đầu này làm sao phải khó chịu với ta, ta chỉ quan tâm đến tên tiểu tử này mà thôi. Bọn ta đã mất không ít công sức vào hắn, chẳng may hắn chạy mất hay bị ai đó đánh chết chẳng phải hai ta hao tổn mất mấy năm công lực vô ích hay sao!” Nói rồi quay sang Trần Hưng Lễ hỏi “Ngươi biết không, mạng của ngươi là do bọn ta cứu, ta thích ngươi đi thì ngươi đi, không thích thì không được đi, ngươi có phục không?”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Vãn bối rất phục nhưng Như muội của vãn bối đã nói sư thái có chuyện cần gặp vãn bối, hẳn là có chuyện gì đó quan trọng. Vãn bối đến gặp sư thái đến mai vãn bối lại gặp hai người trong phủ Châu. Vãn bối quyết giữ cái mạng này cho hai người quyết, không phụ ơn hai tiền bối cất công cứu giúp đâu!”
Lão Lâm nghe vậy thì cười khanh khách nói “Nói hay lắm, đến khi nào ta giết chết tên tiểu tặc tử kia trước thì ta mới không thèm quan tâm đến ngươi nữa. Lúc đó xem như ta đã trả xong mối thù hai, ba năm công lực của ta, hừ, nghĩ đến thật là bực bội biết trước ta giết quách tên tiểu tử đó cho xong thì đâu đến nỗi phải dây dưa với ngươi làm gì!”
Bản tính của lão trước giờ kỳ dị, đã nói là làm, chuyện hồ đồ lạ lùng như vậy cũng tự thân rước vào người, thì đủ biết lão điên khùng đến nhường nào. Đương nhiên chuyện này ngoài hai lão già và Trần Hưng Lễ ra thì không ai biết nguyên do bên trong, Mai Như lại giục “Trần huynh đi thôi!”
Lão Lâm xua tay nói “Các ngươi đi đi, ta còn phải hàn huyên với Hông Hồng muội của ta, cả ngươi nữa!” Lão trỏ tay vào Mai Ẩn “Ngươi cũng cút xéo cho ta, sao lằng nhằng theo bọn ta làm gì.”
Mai Ẩn nghe vậy không những sợ hãi mà mừng cuống quýt, chỉ muốn vạn ngàn lần thoát khoải mấy lão già này, y chấp tay bái lạy ba người rồi nói với Trần Hưng Lễ và Mai Như “Cáo biệt hai người, ta phải quay về khách điếm tìm đám gia nhân, chỉ sợ bọn chúng hoang mang lại viết thư gửi về cho gia phụ thì nguy to, hẹn hôm sau gặp lại tướng quân, Mai muội sau!”
Mai Như cười nói “Mai huynh cẩn trọng.”
Hai người chào tạm biệt liền bước đi ngay khi thấy đã đủ xa không ai nghe đến, Mai Như mới quay sang Trần Hưng Lễ hỏi “Sao huynh lại đi cùng những hạng người như vậy?’
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Huynh không thích họ nhưng tình huống bắt buột lý nào lại không nghe theo lời họ cho được, nếu không có họ huynh hẳn đã không sống để đến đây được rồi!” Nói rồi đưa mắt nhìn chăm chằm Mai Như khẽ bật cười nói thêm “Trong muội cải trang nam nhân mà vẫn rất xinh đẹp hà hà!”
Người áo choàng đen vẫn tự tại uống rượu không hề quan tâm đến, tiếng cười khanh khách như vang vọng đập vào tai năm người nghe rất khó chịu mà những người xung quanh không hề hay biết gì đủ biết người này công lực vô cùng thâm hậu.
Hồng Hồng lão bà khẽ nhếch môi hỏi “Ngươi là ai?”.
Người áo đen vẫn không thèm quắc mắt nhìn năm người đáp “Ta là ai, các ngươi cần phải biết hay sao!”
Hồng Hồng lão bà cười khanh khách nói “Đến ta ngươi cũng không thèm đưa mắt nhìn, đủ biết ngươi không phải là kẻ tầm thường.”
Người áo choàng đen cười nói “Chúng ta không thù, không bằng hữu tại sao lại phải sợ.”
Hồng Hồng lão bà hắng giọng nói “Nhà ngươi có ý động thủ, lý nào muốn gây chuyện với bọn ta.”
Người áo choàng đen bật cười khanh khách nói “Ha ha ta chẳng qua nghe chuyện hai tên tiểu tử kia nói chuyện mà động tâm chú ý đến mà thôi, không có ý gây chuyện.”
Lão Lâm liền hừ giọng nói “Đừng nhiều lời có bản lĩnh thì giao thủ với bọn ta xem ai hơn ai. Ngươi muốn thi triển công lực với bọn ta à, đừng hòng!”
Môi lão chỉ khẽ nhếch lên nhưng thanh âm vô cùng lớn, cả bốn người bất thần vận kình, khí lực quanh tửu quán vốn lạnh lẽo lập tức biến chuyển sang nóng hừng hực rất khó chịu. Trong tửu quán đám quần hùng hảo hán đương nhiên không thấy bốn người vận công thi triển nội lực, bất thần đều la hoảng “Nóng quá, nóng quá! Quái lạ, sao trời lại chuyển mùa mau như vậy.”
Tà áo choàng người áo đen lất phất phát kình, cả ba người Lâm, Lều, Hồng Hồng lão bà tà áo cũng phồng lên, vẻ mặt đều xanh xao bức bối rất khó coi. Bất thần người áo đen bật tiếng nói “Quả nhiên lợi hại, lợ hại, hạ mỗ đã đắc tội với ba vị tiền nhân.” Kinh phong cả bốn người cùng lúc đều thu về, không khí trong phòng lại trở nên như trươc làm đám khách khứa trong tửu quán vồ cùng ngạc nhiên. Ba người Lâm, Lều, Hồng Hồng lão bà đều thở nhẹ. Người áo choàng đen lúc này không dùng Khẩu Thần Công đương nhiên hai người Trần, Mai đều nghe rõ dể chịu hơn rất nhiều. Người áo đen nói tiếp “Ba vị không hổ danh Túy Thái Công, Nhiếp Ảnh Tà Long Sát, Hồng Hồng Thị trấn chủ Ngưu Thị, ha ha ha… hạ mỗ thật khâm phục!”
Lão Lều liền nói “Ngươi đã biết rõ danh tánh bọn ta, sao còn không nói rõ họ tên ra!”
Người áo choàng đen bật cười, chấp tay hướng về phía ba người nói “Hạ mỗ chẳng qua chỉ là kẻ quy ẩn, tên tuổi giang hồ không ai biết đến, nói ra chỉ sợ ba người cười chê, không biết giấu mặt vào đâu.”
Lão Lâm hừ giọng nói “Người đã che kín mặt có biết danh tánh cũng bằng thừa! Hừ thật là quái đản.”
Hồng Hồng lão bà liên nói “Trên giang hồ không mấy ai biết Khẩu Thần Công, đã vô cớ thử nội công với ba bọn ta thì phải nói rõ họ tên, nghe chướng tai, tục tằn cũng phải nói rõ cho bọn ta nghe mới được!”
Nghe thanh giọng như thiếu nữ của Hồng Hồng lão bà, lúc này cũng khàn đục đi mấy phần ác khí đủ biết bà lão đang giận dữ nhưng người áo choàng đen vẫn không mảy may đến. Hai lão già Lâm, Lều trước giờ không xem ai ra gì, ăn nói thô lỗ, phóng túng vậy mà lúc này cũng lạnh song lưng. Vừa rồi thử qua công lực, lấy ba chọi một mà bất phân thắng bại, phải biết người này nội công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa từ trước đến giờ hai lão chưa từng gặp qua. Thấy Hồng Hồng lão bà có ý động thủ thì xua tay nói “Chúng ta uống rượu thôi, quan tâm đến y làm gì, y đã không nói rõ tên họ hẳn bên trong có ẩn khuất ta không nên bắt bẻ làm khó y, hừ, như vậy chẳng phải người giang hô sẽ cười chê chúng ta lấy đông hiếp đáp kẻ ẩn dật hay sao.”
Trần Hưng Lễ thấy không khí có vẻ căng thẳng sợ xảy ra động thủ liền chấp tay nói “Các vị tiền bối chớ nóng giận. Chẳng qua vừa rồi vãn bối ăn nói to tiếng đánh động đến nhã hứng, thưởng tửu của tiền bối mà đắc tội, vãn bối xin cúi đầu tạ tội!”
Người áo choàng cười khảy nói “Tiểu tử ngươi ăn nói khác người, giọng Thiên Trường hẳn là người hoàng thất An Nam?”
Trần Hưng Lễ thất kinh vốn hắn đến đây đã có đổi giọng để không ai nhận ra, nghe ra đương nhiên là thất kinh liền chấp tay nói “Chỉ qua giọng nói mà tiền bối đã biết nơi ở, nguồn gốc của vãn bối thì thật đáng khâm phục vạn lần, vãn bối cố giấu cũng không giấu đi được.”
Lão Lâm nghe giọng lưỡi một lời mà khen người áo choàng thì hừ nhạt nhìn Trần Hưng Lễ khó chịu quát “Tên tiểu tử ngươi giọng lưỡi xu nịnh không phải là bậc quân tử, hai ta lý nào lại phí mấy năm công lực chỉ để cứu cái mạng hèn hạ như thế chứ!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì cười nói “Tiền bối bớt giận! Vãn bối chỉ muốn các vị tiền bối vĩ hòa di quý, chớ đụng tay chân mà mất hòa khí, lý nào là lời xua nịnh.” Hắn vừa nói dứt lời thì nghe bên ngoài tiếng ồn ào náo nhiệt vọng đến, tên chưỡng quỷ thất kinh chạy ra xem thì giật mình chạy vào trong khi thấy một toán quân Chiêm xông vào đạp phá cửa. Đi đầu là tên tổng tướng, giáp mão, vũ khí cầm tay vẻ mặt hầm hầm vồ cùng giận dữ. Tên tổng binh nhìn qua một lượt rồi gầm gừ nói “Lục soát hết cho ta, ai đáng khả nghi lập tức giết ngay!”
Đám hảo hán trong tửu quán nghe ra giận dữ, tay nắm vũ khí cùng đồng thanh nói “Những người ở đây đều là anh hùng hảo hán lý nào lại để bọn các ngươi lục soát bừa hay sao. Bọn ta đâu phải dễ để các ngươi làm càn chứ!”
Bên trong đều rầm rộ nói “Đúng đó, đúng đó!”
Tên tổng tướng chẳng thèm để tâm đến, chỉ nhếch môi cười khẩy, đã thấy vận kình lên hai tay có ý động thủ gằn giọng nói “Ta phụng mệnh tướng quân truy tìm phản tặc hành thích đại sứ Minh triều, người nào dám phản kháng ta thi hành mệnh lệnh. Giết không tha!” Hắn vừa nói dứt lời liền vung tay xua quân tràn vào khám xét. Đám đông lập tức vung khí giới động thủ với đám quan binh. Tên tổng tướng xông đến giữa đám hảo hán hai tay vung ra chụp luôn hai tên tiểu tốt vận kình bẻ gãy nát hết xương cốt, ra tay vô cùng tàn độc, hắn vừa ném xác hai tên tiểu tốt qua một bên cười sằng sặc nói “Chỉ là một đám ô hợp cũng dám chống lại bổn tướng ta hay sao!”
Lão Lâm hừ giọng nói “Chỉ muốn yên thân uống rượu thôi mà cũng không xong. Lại là cái bọn người của phiến trấn Âm Môn này nữa, sao nơi nào cũng bị chúng rày rà phá đám thế không biết. Ta phải giết hết chúng mới được!”
Hồng Hồng lão bà thở dài một tiếng nói “Lão khốn này định làm hỏng chuyện hay sao! Hắn ta chính là quản đốc sư Tề Đàm phiến trấn Âm Môn, võ công không phải kém. Ngày mai chúng ta còn phải vào trong phủ, động thủ e không tiện lại rướt thêm phiền phức. Cứ để cái đám người đó hỗn chiến với nhau chết bớt vài người, ngày mai vào phủ lại rộng rãi thêm một chỗ.”
Hai lão nghe ra cười hô hố gật đầu tán thành, vốn hai lão rất kỵ đám người Âm Môn dùng lục độc, loại độc này gặp rượu lại trở nên cực mạnh, người thường trúng phải lục độc thì đã có chỗ nguy khốn nhưng hai lão ngày thường uống rượu rất nhiều đương nhiên thập phần nguy hiểm hơn. Hai người vội trút rượu vào bầu, đổ thức ăn vào giấy gói lại khi thấy Hồng Hồng lão bà bước ra cửa sau tửu quán. Trần Hưng Lễ và Mai Ẩn thấy ba người đã đi khỏi, người áo choàng đen cũng đã đi mất đành bước theo ra cửa sau.
Cả bọn đi được một đoạn thì thấy từ xa Mai Như hấp tấp chạy đến, nàng nhận ra cả hai người Trần Hưng Lễ và Mai Ẩn thì gọi lớn. “Trần huynh, sư phụ muốn gặp huynh, không biết huynh có thể tới được không?”
Lão Lâm hừ giọng nói “Lại chuyện gì nữa!” nói rồi quay sang hỏi Mai Như “Con nha đầu, sư phụ ngươi muốn gặp hắn để làm gì?”
Mai Như là tiểu thư khuê các, được nuông chiều từ nhỏ, tuy được rèn luyện mấy năm ở Thiên Âm Sơn nhưng trên giang hồ còn chưa hiểu biết nhiều, đương nhiên là nàng không hiểu hết phép tắc hành xử. Nhìn người bắt hình dong, thấy ba người vẻ ngoài quái dị, ăn mặc lại bẩn thỉu, ăn nói cọc cằn đã có ý không ưa. Nàng nghe hỏi thì làm mặt lạnh chỉ hừ một tiếng nói “Đó là chuyện của sư phụ ta, sao lại phải nói cho mấy người biết được!”
“Con nha đầu này làm sao phải khó chịu với ta, ta chỉ quan tâm đến tên tiểu tử này mà thôi. Bọn ta đã mất không ít công sức vào hắn, chẳng may hắn chạy mất hay bị ai đó đánh chết chẳng phải hai ta hao tổn mất mấy năm công lực vô ích hay sao!” Nói rồi quay sang Trần Hưng Lễ hỏi “Ngươi biết không, mạng của ngươi là do bọn ta cứu, ta thích ngươi đi thì ngươi đi, không thích thì không được đi, ngươi có phục không?”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Vãn bối rất phục nhưng Như muội của vãn bối đã nói sư thái có chuyện cần gặp vãn bối, hẳn là có chuyện gì đó quan trọng. Vãn bối đến gặp sư thái đến mai vãn bối lại gặp hai người trong phủ Châu. Vãn bối quyết giữ cái mạng này cho hai người quyết, không phụ ơn hai tiền bối cất công cứu giúp đâu!”
Lão Lâm nghe vậy thì cười khanh khách nói “Nói hay lắm, đến khi nào ta giết chết tên tiểu tặc tử kia trước thì ta mới không thèm quan tâm đến ngươi nữa. Lúc đó xem như ta đã trả xong mối thù hai, ba năm công lực của ta, hừ, nghĩ đến thật là bực bội biết trước ta giết quách tên tiểu tử đó cho xong thì đâu đến nỗi phải dây dưa với ngươi làm gì!”
Bản tính của lão trước giờ kỳ dị, đã nói là làm, chuyện hồ đồ lạ lùng như vậy cũng tự thân rước vào người, thì đủ biết lão điên khùng đến nhường nào. Đương nhiên chuyện này ngoài hai lão già và Trần Hưng Lễ ra thì không ai biết nguyên do bên trong, Mai Như lại giục “Trần huynh đi thôi!”
Lão Lâm xua tay nói “Các ngươi đi đi, ta còn phải hàn huyên với Hông Hồng muội của ta, cả ngươi nữa!” Lão trỏ tay vào Mai Ẩn “Ngươi cũng cút xéo cho ta, sao lằng nhằng theo bọn ta làm gì.”
Mai Ẩn nghe vậy không những sợ hãi mà mừng cuống quýt, chỉ muốn vạn ngàn lần thoát khoải mấy lão già này, y chấp tay bái lạy ba người rồi nói với Trần Hưng Lễ và Mai Như “Cáo biệt hai người, ta phải quay về khách điếm tìm đám gia nhân, chỉ sợ bọn chúng hoang mang lại viết thư gửi về cho gia phụ thì nguy to, hẹn hôm sau gặp lại tướng quân, Mai muội sau!”
Mai Như cười nói “Mai huynh cẩn trọng.”
Hai người chào tạm biệt liền bước đi ngay khi thấy đã đủ xa không ai nghe đến, Mai Như mới quay sang Trần Hưng Lễ hỏi “Sao huynh lại đi cùng những hạng người như vậy?’
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Huynh không thích họ nhưng tình huống bắt buột lý nào lại không nghe theo lời họ cho được, nếu không có họ huynh hẳn đã không sống để đến đây được rồi!” Nói rồi đưa mắt nhìn chăm chằm Mai Như khẽ bật cười nói thêm “Trong muội cải trang nam nhân mà vẫn rất xinh đẹp hà hà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.