Chương 118: Oan Khuất
Nhiều tác giả
05/06/2014
Lại nói, trong phủ sau khi thấy hai chú cháu Cao Thần quay lại thì thập
phần nghi hoặc nhất là đám người phiệt trấn Âm Môn, được trấn chủ Ma
Lang Nha sắp đặt từ trước, vừa thấy hai chú cháu lão xuất hiện không hỏi rõ đầu đuôi đã lập tức động thủ. Cả hai chú cháu lại một phen kịch đấu, trận phục kích làm chết không biết bao nhiêu người. May là đám người Ty Ngô Lạp sau khi lo liệu xong chuyện, phần lớn đám giang hồ nam quốc đã
rời khỏi phủ thì đến thẳng phủ chính, thấy hai bên đánh nhau lớn mới ra
ngăn thêm lần nữa tránh được đại họa.
Sau hỏi rõ bọn người phiệt trấn Âm Môn mới biết lão Cao quay lại không phải vì chuyện báo thù Ma Lang Nha, mà là cây Thạch Mãn Liên Châu. La Khải đương nhiên biết rõ cây nõ của Cao Bát là thần khí khó kiếm trên đời, đã có ý chiếm làm của riêng nhưng khi thấy đám phục binh phiệt trấn Âm Môn bị đánh cho một trận chết vô số. Hai người Ma Lang Nha, Chế Pháp tháo chạy từ lâu thì đành phải mang Thạch Mãn Liên Châu đem trả cho Cao Bát.
Khi hai chú cháu lão quay về Ngưu Bình Khách thì trời cũng đã tối, còn đang nói chuyện với đại đệ tử Thiên Âm Sơn Thiều Ngọc bên ngoài đại sảnh thì nghe động phía sau. Cả bọn lập tức chạy đến căn phòng của lão sư thái Cô Bà Bà, thấy rõ hết mọi chuyện.
Mọi người thất kinh khi thấy thân thể của lão sư thái đen xạm đi, một mùi hôi nồng nặc bốc ra rõ biết ngay lão đã chết từ lúc nào rồi, phía trong góc phòng Lê Hiểu Bình liên tục tung chưởng đánh ra, chiêu pháp thập phần đều là Độc Âm Công của Âm Môn. Lão Cao Thần cả giận định thần vung chưởng đánh tới giết chết gã, thì Cao Bát đã bước ra trước vung chưởng hất ngược Lê Hiểu Bình ra sau. Đương nhiên chỉ dùng một thành công lực, bên trong đường đường hòng tránh cho gã cái chết. Cao Thần thấy cháu của mình đánh ra có ý nương tay thì hừ lạnh một tiếng. Nhưng thấy Lê Hiểu Bình đã bất tỉnh thì bước đến xem qua thi thể của lão sư thái, quả nhiên cơ thể đã bị lục độc thấm vào lục phủ ngũ tạng không thể nào cứu chữa được.
Lão bước đến cạnh Lê Hiểu Bình thì thấy trên người gã một lọ thuốc lăn ra từ trong ao, cầm lên xem quả nhiên đó là độc dược của Âm Môn thì không còn nghi ngờ gì nữa, hừ nhạt một tiếng vận kình lên chưởng phải định một chưởng kết liễu gã. Cao Bát chạy ra trước cản lại nói “Thúc bá khoan đã, hãy để đệ ấy tỉnh lại tra xét rõ ngọn ngành trước rồi hãy…!”
Cao Thân phất tay một cái đã hất tung Cao Bát ra sau, đập lưng vào tường đến thổ huyết. Lão vừa rồi vận kình lên tay, đương nhiên cái phất tay vừa rồi là không cố ý nhưng cũng làm cho Cao Bát trọng thương không nhẹ thì giật mình nhìn y lo lắng. Ngày đến Mai Như, Thiều Ngọc cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đang khóc lóc sướt mướt cũng nín thinh sợ hãi, Mai Như liền nói “Xin lão bá nương tay cho, đợi gã tỉnh dậy hỏi rõ sau đó mới tính sau.”
Lão Cao Thần nghe vậy thì thở dài một tiếng đưa mắt nhìn Cao Bát đang bò đứng dậy, quát hỏi “Ngươi với gã ta là gì?”
Cao Bát lấp bấp nói không ra hơi, thấy đám sư thái quay quanh Cô Bà Bà đều mang vẻ mặt u ám thì nói “ Là…sư thái sao rồi thúc bá?”
Lão liền nói “Bà ấy viên tịch rồi! Hừ, trên người bà ấy trọng thương rất nặng lại bị chưởng lực lục độc của tên ác tặc này nội phá lục phủ ngũ tạng, không sao cứu chữa được nữa.”
Hai người bước đến thi thể của lão sư thái đã được đám đệ tử đưa lên giường, mùi hôi trong phòng mỗi lúc thêm nồng nặc khó chịu. Lão Cao Thần xua bớt đám đệ tử ra ngoài nếu không ảnh hưởng đến cơ thể, bên trong phòng chỉ còn lại mấy người có nội công tốt mới dám ở lại.
Mấy người đệ tử thấy sư phụ chết thảm giận dữ vô cùng, định thần rút kiếm bước đến một kiếm giết chết Lê Hiểu Bình đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Cao Bát lại ra ngăn lại nói “Các sư tỷ muội chớ làm vậy, hãy đệ đệ ấy tỉnh lại hỏi rõ ngọn nguồn trước đã, lúc đó muốn chém muốn giết cũng không muộn!”
Thiều Ngọc mặt dàn dụa nước mắt, khổ sở không kể xiết, nhưng thiết nghĩ bên trong hẳn có sự tình gì đó mới xảy ra cơ sự này cùng chạy ra ngăn đám sư muội lại nói “Đúng vậy! Các sư muội hãy tĩnh tâm lại, sau đó làm rõ sự tình trước đã. Ta là người đưa gã về gặp sư phụ, nếu chưa biết rõ sự tình mà giết chết gã không rõ thực hư, thì ta có chết vạn ngàn lần cũng không sao chuộc hết tội trạng được.”
Đám sư thái nghe sư tỷ Thiều Ngọc nói vậy đành miễn cưỡng nghe theo, đút kiếm vào vỏ. Cao Thần thở dài một tiếng nhìn Cao Bát nhạt giọng hỏi lại lần nữa “Gã với ngươi là như thế nào?”
Cao Bát thở dài một tiếng ẩu não nói “Đệ ấy là người tốt!”
Cao Thần mắng “Vừa rồi hắn chẳng phải dùng Độc Âm Công của bọn người phiệt trấn Âm Môn hay sao! Trên người còn có cả lục độc nữa. Ngươi nói xem gã có phải là người của bọn Chiêm Thành không? Ngươi mở miệng gọi gã là đệ, một lời cũng là đệ, không biết ngươi muốn làm ta tức chết đó à!”
Cao Bát xua tay nói “Đệ ấy không phải là người của Chiêm Thành đâu, bên trong có nguyên do thúc bá chớ nghĩ vậy.”
Lão Cao Thần không nghe, phất tay bước ra ngoài nói “Ngày mai hỏi ra, ta thấy không thuận tai lập tức giết chết ngay đừng nhiều lời.”
Cao Bát thẩn thờ nhìn lão đi khuất, đám người Thiên Âm Sơn thở dài ngao ngán khi thấy mùi hôi bốc ra từ thi thể sư phụ. Cao Bát đưa mắt nhìn họ rầu rĩ nói “Chúng ta phải mau an táng sư thái, không thi thể sẽ không còn toàn vẹn nữa mất.”
Chợt nghe Mai Như gọi vẻ thập phần lo lắng “Cao ca ca!”
Cao Bát đưa mắt nhìn nàng khẽ gật đầu mỉm cười an ủi nói “Ta không sao đâu! Muội đừng buồn nữa.”
Mai Như lắc đầu nói “Muội chịu được.”
Cả bọn đưa Lê Hiểu Bình qua một căn phòng khác. Đám đệ tử Thiên Âm Sơn một mực trói gã lại nên Cao Bát đành nhượng bộ, y cùng Mai Như, Thiều Ngọc bàn kế sách hỏa táng cho lão sư thái ở gian đại sảnh, thì thấy lão Cao Thần quay về theo sau lão còn có một toán người lo hậu táng. Lão thở dài một tiếng nói “Đợi sáng mai lập tức lo hỏa táng nếu không cơ thể bà ấy tự phân hủy, xem ra không phải với người chết. Không thể đợi thời gian, ngày tốt kịp được, các ngươi không thể trách ta!”
Thiều Ngọc cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đương nhiên biết rõ sự tình đều nghe theo ý lão.
Ánh sáng chói lòa như thiêu như đốt rải xuống tán lá rừng, tạo thành những vệt sáng như cánh hoa trải trên mặt đất. Tiếng chim chóc cất tiếng réo rít nhức tai đến vô tận. Một cảm giác bất ổn, bức rứt. Lê Hiểu Bình như nao nao trong lòng khi mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Ánh lửa cháy bùng bùng cách đó hơn mười mấy trượng nhưng vẫn phả hơi nóng lên người gã. Gã hoang mang từ suốt đêm qua, khi bọn người Thiên Âm Sơn chì chiết gã suốt từ lúc tỉnh lại cho đến lúc này. Ánh mắt ác cảm của lão Cao Thần không rời khỏi người gã, ngay Cao Bát cũng không nhìn gã một cái an ủi.
Vừa đói, vừa đau nhức nhối khi bị trói riết từ đêm qua đến giờ. Gã vận kình làm cho dây trói nới ra nhưng chỉ vô ích. Các huyệt đạo trên người gã đều bị điểm huyệt cả, chỉ tệ hơn ngoài cảm giác đau xé gan xé ruột khi cố làm vậy mà thôi.
Ba người Võ Danh, Đĩnh Lỗ, Thích Đại Pháp đã đến từ lúc tối khi hay tin. Cả ba đứng cách đó vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng. Đứng xung quanh di hài hỏa táng của lão sư thái còn có Trần Hưng Lễ, bắc sứ Lâm Ngạc, tây sứ Lều Tế Bân và lão nương Hồng Hồng Thị trần chủ Ngưu Thị. Còn có Mai Ẩn cùng đám gia đinh của hắn, Lò A Bích dáng vẻ trầm ngâm cùng cực cũng có mặt. Lê Hiểu Bình không hiểu có phải vì mình hay không mà họ lại tập trung đông đủ ở đây đến như vậy. Tâm trạng gã lúc này thật thê thảm hết sức, không biết phải nghĩ sao cho phải khi sắp có chuyện xảy đến với mình. Cao Bát đã kể rõ lại mọi sự tình lúc sư thái viên tịch, gã đã cố giải thích nhưng chẳng ai chịu tin lời, gã cũng không hiểu sao trên người mình lại có cả lục đọc của phiệt trấn Âm Môn, có nghĩ mãi cũng khó nghĩ nó từ đâu ra.
Đầu óc gã tề rần không biết vì đói hay vì lo lắng mà ra vậy, chợt giật mình khi nghe từ xa có tiếng vó ngựa chạy vội đến. Nhìn ra thì đó chính là Thiều Ngọc, Mai Như cùng mấy đệ tử khác của Thiên Âm Sơn, phía sau còn có một cỗ xe bên trên tủ rơm rạ, đến gần gã mới thấy trên xe là hai cái xác chết.
Xác chết máu me bê bết, ai nhìn qua mặt đều biến sắc. Thiều Ngọc, Mai Như và bọn sư muội xuống ngựa bước đến cung kính chấp tay bái kiến lão Cao Thần vẻ buồn bã khổ sở nói “Bọn đệ tử thật vô dụng, đến khi sư phụ di táng không có mặt, truy đuổi hai tên tặc khấu đoạt lại thanh Sắc Tình kiếm cũng không xong thật có tội với sư phụ.” Thiều Ngọc nói rồi hướng mắt nhìn về hai cái xác trên cỗ xe ngựa nói “Không biết bọn chúng bị ai sát hại, thanh kiếm cũng bị đánh cặp mất.”
Lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng nói “Hừ, xem ra chuyện không đơn giản như vậy đâu. Ta nhất định sẽ truy rõ chuyện này.”
Thiều Ngọc lại chấp tay vái lão nói “Đệ tử Thiều Ngọc thay mặt sư phụ, cho đám sư tỷ muội cảm tạ ơn của lão tiền bối!” Nói rồi quỳ rạp xuống, Mai Như cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đều quỳ theo, Thiều Ngọc khóc sướt mướt nói “Sắc Tình kiếm là di vật của Thiên Âm Sơn nếu không tìm lại được thì bọn vãn bối không còn mặt mũi nào nữa mong lão tiền bối tìm giúp. Vãn bối có chết ngàn vạn lần cũng quyết đền đáp công ấy!”
Sau hỏi rõ bọn người phiệt trấn Âm Môn mới biết lão Cao quay lại không phải vì chuyện báo thù Ma Lang Nha, mà là cây Thạch Mãn Liên Châu. La Khải đương nhiên biết rõ cây nõ của Cao Bát là thần khí khó kiếm trên đời, đã có ý chiếm làm của riêng nhưng khi thấy đám phục binh phiệt trấn Âm Môn bị đánh cho một trận chết vô số. Hai người Ma Lang Nha, Chế Pháp tháo chạy từ lâu thì đành phải mang Thạch Mãn Liên Châu đem trả cho Cao Bát.
Khi hai chú cháu lão quay về Ngưu Bình Khách thì trời cũng đã tối, còn đang nói chuyện với đại đệ tử Thiên Âm Sơn Thiều Ngọc bên ngoài đại sảnh thì nghe động phía sau. Cả bọn lập tức chạy đến căn phòng của lão sư thái Cô Bà Bà, thấy rõ hết mọi chuyện.
Mọi người thất kinh khi thấy thân thể của lão sư thái đen xạm đi, một mùi hôi nồng nặc bốc ra rõ biết ngay lão đã chết từ lúc nào rồi, phía trong góc phòng Lê Hiểu Bình liên tục tung chưởng đánh ra, chiêu pháp thập phần đều là Độc Âm Công của Âm Môn. Lão Cao Thần cả giận định thần vung chưởng đánh tới giết chết gã, thì Cao Bát đã bước ra trước vung chưởng hất ngược Lê Hiểu Bình ra sau. Đương nhiên chỉ dùng một thành công lực, bên trong đường đường hòng tránh cho gã cái chết. Cao Thần thấy cháu của mình đánh ra có ý nương tay thì hừ lạnh một tiếng. Nhưng thấy Lê Hiểu Bình đã bất tỉnh thì bước đến xem qua thi thể của lão sư thái, quả nhiên cơ thể đã bị lục độc thấm vào lục phủ ngũ tạng không thể nào cứu chữa được.
Lão bước đến cạnh Lê Hiểu Bình thì thấy trên người gã một lọ thuốc lăn ra từ trong ao, cầm lên xem quả nhiên đó là độc dược của Âm Môn thì không còn nghi ngờ gì nữa, hừ nhạt một tiếng vận kình lên chưởng phải định một chưởng kết liễu gã. Cao Bát chạy ra trước cản lại nói “Thúc bá khoan đã, hãy để đệ ấy tỉnh lại tra xét rõ ngọn ngành trước rồi hãy…!”
Cao Thân phất tay một cái đã hất tung Cao Bát ra sau, đập lưng vào tường đến thổ huyết. Lão vừa rồi vận kình lên tay, đương nhiên cái phất tay vừa rồi là không cố ý nhưng cũng làm cho Cao Bát trọng thương không nhẹ thì giật mình nhìn y lo lắng. Ngày đến Mai Như, Thiều Ngọc cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đang khóc lóc sướt mướt cũng nín thinh sợ hãi, Mai Như liền nói “Xin lão bá nương tay cho, đợi gã tỉnh dậy hỏi rõ sau đó mới tính sau.”
Lão Cao Thần nghe vậy thì thở dài một tiếng đưa mắt nhìn Cao Bát đang bò đứng dậy, quát hỏi “Ngươi với gã ta là gì?”
Cao Bát lấp bấp nói không ra hơi, thấy đám sư thái quay quanh Cô Bà Bà đều mang vẻ mặt u ám thì nói “ Là…sư thái sao rồi thúc bá?”
Lão liền nói “Bà ấy viên tịch rồi! Hừ, trên người bà ấy trọng thương rất nặng lại bị chưởng lực lục độc của tên ác tặc này nội phá lục phủ ngũ tạng, không sao cứu chữa được nữa.”
Hai người bước đến thi thể của lão sư thái đã được đám đệ tử đưa lên giường, mùi hôi trong phòng mỗi lúc thêm nồng nặc khó chịu. Lão Cao Thần xua bớt đám đệ tử ra ngoài nếu không ảnh hưởng đến cơ thể, bên trong phòng chỉ còn lại mấy người có nội công tốt mới dám ở lại.
Mấy người đệ tử thấy sư phụ chết thảm giận dữ vô cùng, định thần rút kiếm bước đến một kiếm giết chết Lê Hiểu Bình đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Cao Bát lại ra ngăn lại nói “Các sư tỷ muội chớ làm vậy, hãy đệ đệ ấy tỉnh lại hỏi rõ ngọn nguồn trước đã, lúc đó muốn chém muốn giết cũng không muộn!”
Thiều Ngọc mặt dàn dụa nước mắt, khổ sở không kể xiết, nhưng thiết nghĩ bên trong hẳn có sự tình gì đó mới xảy ra cơ sự này cùng chạy ra ngăn đám sư muội lại nói “Đúng vậy! Các sư muội hãy tĩnh tâm lại, sau đó làm rõ sự tình trước đã. Ta là người đưa gã về gặp sư phụ, nếu chưa biết rõ sự tình mà giết chết gã không rõ thực hư, thì ta có chết vạn ngàn lần cũng không sao chuộc hết tội trạng được.”
Đám sư thái nghe sư tỷ Thiều Ngọc nói vậy đành miễn cưỡng nghe theo, đút kiếm vào vỏ. Cao Thần thở dài một tiếng nhìn Cao Bát nhạt giọng hỏi lại lần nữa “Gã với ngươi là như thế nào?”
Cao Bát thở dài một tiếng ẩu não nói “Đệ ấy là người tốt!”
Cao Thần mắng “Vừa rồi hắn chẳng phải dùng Độc Âm Công của bọn người phiệt trấn Âm Môn hay sao! Trên người còn có cả lục độc nữa. Ngươi nói xem gã có phải là người của bọn Chiêm Thành không? Ngươi mở miệng gọi gã là đệ, một lời cũng là đệ, không biết ngươi muốn làm ta tức chết đó à!”
Cao Bát xua tay nói “Đệ ấy không phải là người của Chiêm Thành đâu, bên trong có nguyên do thúc bá chớ nghĩ vậy.”
Lão Cao Thần không nghe, phất tay bước ra ngoài nói “Ngày mai hỏi ra, ta thấy không thuận tai lập tức giết chết ngay đừng nhiều lời.”
Cao Bát thẩn thờ nhìn lão đi khuất, đám người Thiên Âm Sơn thở dài ngao ngán khi thấy mùi hôi bốc ra từ thi thể sư phụ. Cao Bát đưa mắt nhìn họ rầu rĩ nói “Chúng ta phải mau an táng sư thái, không thi thể sẽ không còn toàn vẹn nữa mất.”
Chợt nghe Mai Như gọi vẻ thập phần lo lắng “Cao ca ca!”
Cao Bát đưa mắt nhìn nàng khẽ gật đầu mỉm cười an ủi nói “Ta không sao đâu! Muội đừng buồn nữa.”
Mai Như lắc đầu nói “Muội chịu được.”
Cả bọn đưa Lê Hiểu Bình qua một căn phòng khác. Đám đệ tử Thiên Âm Sơn một mực trói gã lại nên Cao Bát đành nhượng bộ, y cùng Mai Như, Thiều Ngọc bàn kế sách hỏa táng cho lão sư thái ở gian đại sảnh, thì thấy lão Cao Thần quay về theo sau lão còn có một toán người lo hậu táng. Lão thở dài một tiếng nói “Đợi sáng mai lập tức lo hỏa táng nếu không cơ thể bà ấy tự phân hủy, xem ra không phải với người chết. Không thể đợi thời gian, ngày tốt kịp được, các ngươi không thể trách ta!”
Thiều Ngọc cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đương nhiên biết rõ sự tình đều nghe theo ý lão.
Ánh sáng chói lòa như thiêu như đốt rải xuống tán lá rừng, tạo thành những vệt sáng như cánh hoa trải trên mặt đất. Tiếng chim chóc cất tiếng réo rít nhức tai đến vô tận. Một cảm giác bất ổn, bức rứt. Lê Hiểu Bình như nao nao trong lòng khi mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Ánh lửa cháy bùng bùng cách đó hơn mười mấy trượng nhưng vẫn phả hơi nóng lên người gã. Gã hoang mang từ suốt đêm qua, khi bọn người Thiên Âm Sơn chì chiết gã suốt từ lúc tỉnh lại cho đến lúc này. Ánh mắt ác cảm của lão Cao Thần không rời khỏi người gã, ngay Cao Bát cũng không nhìn gã một cái an ủi.
Vừa đói, vừa đau nhức nhối khi bị trói riết từ đêm qua đến giờ. Gã vận kình làm cho dây trói nới ra nhưng chỉ vô ích. Các huyệt đạo trên người gã đều bị điểm huyệt cả, chỉ tệ hơn ngoài cảm giác đau xé gan xé ruột khi cố làm vậy mà thôi.
Ba người Võ Danh, Đĩnh Lỗ, Thích Đại Pháp đã đến từ lúc tối khi hay tin. Cả ba đứng cách đó vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng. Đứng xung quanh di hài hỏa táng của lão sư thái còn có Trần Hưng Lễ, bắc sứ Lâm Ngạc, tây sứ Lều Tế Bân và lão nương Hồng Hồng Thị trần chủ Ngưu Thị. Còn có Mai Ẩn cùng đám gia đinh của hắn, Lò A Bích dáng vẻ trầm ngâm cùng cực cũng có mặt. Lê Hiểu Bình không hiểu có phải vì mình hay không mà họ lại tập trung đông đủ ở đây đến như vậy. Tâm trạng gã lúc này thật thê thảm hết sức, không biết phải nghĩ sao cho phải khi sắp có chuyện xảy đến với mình. Cao Bát đã kể rõ lại mọi sự tình lúc sư thái viên tịch, gã đã cố giải thích nhưng chẳng ai chịu tin lời, gã cũng không hiểu sao trên người mình lại có cả lục đọc của phiệt trấn Âm Môn, có nghĩ mãi cũng khó nghĩ nó từ đâu ra.
Đầu óc gã tề rần không biết vì đói hay vì lo lắng mà ra vậy, chợt giật mình khi nghe từ xa có tiếng vó ngựa chạy vội đến. Nhìn ra thì đó chính là Thiều Ngọc, Mai Như cùng mấy đệ tử khác của Thiên Âm Sơn, phía sau còn có một cỗ xe bên trên tủ rơm rạ, đến gần gã mới thấy trên xe là hai cái xác chết.
Xác chết máu me bê bết, ai nhìn qua mặt đều biến sắc. Thiều Ngọc, Mai Như và bọn sư muội xuống ngựa bước đến cung kính chấp tay bái kiến lão Cao Thần vẻ buồn bã khổ sở nói “Bọn đệ tử thật vô dụng, đến khi sư phụ di táng không có mặt, truy đuổi hai tên tặc khấu đoạt lại thanh Sắc Tình kiếm cũng không xong thật có tội với sư phụ.” Thiều Ngọc nói rồi hướng mắt nhìn về hai cái xác trên cỗ xe ngựa nói “Không biết bọn chúng bị ai sát hại, thanh kiếm cũng bị đánh cặp mất.”
Lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng nói “Hừ, xem ra chuyện không đơn giản như vậy đâu. Ta nhất định sẽ truy rõ chuyện này.”
Thiều Ngọc lại chấp tay vái lão nói “Đệ tử Thiều Ngọc thay mặt sư phụ, cho đám sư tỷ muội cảm tạ ơn của lão tiền bối!” Nói rồi quỳ rạp xuống, Mai Như cùng đám đệ tử Thiên Âm Sơn đều quỳ theo, Thiều Ngọc khóc sướt mướt nói “Sắc Tình kiếm là di vật của Thiên Âm Sơn nếu không tìm lại được thì bọn vãn bối không còn mặt mũi nào nữa mong lão tiền bối tìm giúp. Vãn bối có chết ngàn vạn lần cũng quyết đền đáp công ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.