Chương 68: Quản Chuyện Bao Đồng
Nhiều tác giả
05/06/2014
Bấy giờ lại nói chuyện xảy ra cách đó không lâu.
Sau khi Trần Hưng Lễ cho người mai phục khắp trong ngoài khách quán, nghĩ cho dù Chế Pháp một thân võ công hơn người cũng khó lòng vào cướp mất người ngay được. Thấy mọi sắp đặt thật hoàng hảo mới đi tìm Lê Hiểu Bình, không ngờ khi quay lại Chế Vân cùng cậu bé con trai của Huỳnh Thị cũng đều bị cướp mất. Hắn vô cùng tức giận, nghĩ khẩu quyết của Hợp Phong Ngũ Đĩnh còn chưa nắm rõ lý nào mọi chuyện lại công toi như vậy, không cam lòng liền cho ngựa đuổi theo Lê Hiểu Bình.
Lúc đó, cách khách quán không xa Chế Pháp đều thấy hết cả, mừng rỡ vô cùng nhưng cũng không biết làm cách nào rời khỏi Thành ngay được. Đám quân binh cùng Trần Hưng Lễ làm sao hay biết được ngay phía sau vườn khách quán, có một địa đạo thông với một nhà thôn dân cách đó không xa, thật mới biết phòng bị kỷ khó thấy sơ hở bên trong.
***
Lại nói Lê Hiểu Bình cùng đồ đệ hờ Thích Đại Pháp và hai người Đinh, Võ đi được hai ngày hai đêm thì vào một thôn nhỏ ở phía đông Phủ Lộ Nghệ An*. Đi miết muốn hỏi thăm ngươi đi đường tìm trọ ở một khách quán nghĩ ngơi, mua thêm lương thực mà mãi không thấy. Tiết trời cuối đông, màn mây âm u se lạnh không chút ánh trăng, trong vùng lại không thấy một người dân ngoài những ngôi nhà bỏ hoang đổ nát trông vô cùng phiền não. Đi được thêm mấy dặm về phía trước mới thấy có ánh đèn chiếu sáng, cả bọn mừng rỡ ra ngựa chạy mau đến cách khoảng hơn nữa dặm thì ánh đèn vút tắc, lại nghe văng vẳng tiếng binh khí va chạm, tiếng hét huyên náo vọng đến lấy làm lạ. Đến gần mới thấy đó là một nhà nghĩ vãng lai, bên trong quan đang xảy ra một trận đánh nhau xem chừng vô cùng quyết liệt. Cả bọn Lê Hiểu Bình vừa đến trước cửa thì thấy mấy cái xác từ trong quán văng ra ngoài, chạy đến xem thì đã tắt thở hết cả rồi.
Cả bốn chạy vào bên trong, ánh chớp binh khí lấp loáng dưới ánh đèn dầu lòe loẹt trong thật ghê người. Võ Danh ‘hừ’ một tiếng khi thấy một thi thể người trước mắt rú lên một tiếng ngã vật về phía mình, y liền nhảy qua bên tránh cái xác ngã trúng nói “Ra ngoài thôi!”
Cả bốn lui ra phía cửa thì nghe tiếng phụ nữ nói oang oang, nhận ra ngay đó chính là Cô Bà Bà mà họ gặp ở tửu quán trong thành Thanh Đô mấy hôm trước “Giết hết lũ khốn kiếp này đi!”. Cả bọn lại nghe một giọng nam trầm trầm quát lớn “Nữ tặc các ngươi đừng hòng làm càn ở đây!” Lại nghe binh binh mấy tiếng, người nam vừa nói rú lên một tiếng đau đớn mắng “ Ái da, mụ quỷ cái khốn kiếp!”
Cô Bà Bà hú lớn nói “Chết đến nơi còn to mồm!”
Cả bọn Lê Hiểu Bình giật mình thấy thêm hai cái xác văng tới, vội vàng tránh ra. Đinh Lỗ hừ một tiếng chụp lấy vai Thích Đại Pháp cùng Võ Danh nhảy ra ngoài nói “Chúng ta đi thôi, không nên ở lại đây làm gì!”
Cả ba ra ngoài sân không thấy Lê Hiểu Bình cùng ra thì nói “Lê đệ đi thôi! Bên trong không biết bạn thù thế nào, tốt nhất không dây dưa vào làm gì!”
Cả bọn chỉ nghe thấy tiếng Lê Hiểu Bình hét lớn, “Các người hãy dừng tay lại! Đừng đánh nhau nữa!”
Tiếng binh khí dồn dập có chút ngừng lại, tiếng Lê hiểu Bình lại nói tiếp “Các người dừng tay lại, có chuyện gì thì hãy bàn bạc với nhau đừng giết người nữa!”
“Tên khốn nào đó!” Cô Bà Bà quát lớn.
“Tiểu bối là người đi đường, qua đây chỉ muốn tìm một nhà nghỉ, gặp chuyện không thể không can ngăn được!”
“Ha ha ha, nhà ngươi chán sống hay sao mà trỏ mũi vào chuyện của bọn ta, cút đi không thì xem cái đầu nhà ngươi đấy!”
“Các người hãy ngừng lại!”
Người đàn ông có giọng trầm trầm quát lớn “Bọn nữ tặc khốn kiếp biết đâu là phải quấy đúng sai, nhà ngươi đi đi không lại liên lụy đến tính mạng!”
Tiếng Cô Bà Bà cười ha hả nói “Tên khốn ngươi chết đến nơi còn lắm lời!”
Người kia lại nói “Ta sợ ngươi chắc!”
Lê Hiểu Bình chưa kịp nói thêm thì thấy một bóng người nhảy đến, một kiếm chém tới, giật mình lách người né tránh đồng thời dùng Công Minh Quỷ Quyền tay chụp xuống, đoạt lấy thanh kiếm hất nhẹ người kia một cái đã té văng ra đất kêu lên một tiếng “Ái da, tên đó có võ công.”
Lê Hiểu Bình không để ý đến ném luôn thanh kiếm ra ngoài sân, lại thấy hai bóng người khác nhảy đến, gã hụp người xuống né đồng thời đưa tay hất ngược hai người văng ra khỏi cửa, lại nghe hai tiếng ‘binh binh’ lớn không thấy quay trở vào, hẳn đã bị ba người Thích, Đinh, Võ bên ngoài đánh gục rồi.
Cô Bà Bà tuy ở trong bóng tối những nhãn pháp rất tinh tường, đương nhiên là thấy rõ ba vị đồ đệ của mình bị gã đánh bại như thế nào, hừ lên một tiếng nói “Nhà ngươi là ai?”
Lê Hiểu Bình biết là hỏi đến mình liền đáp lời nói “ Tiểu bối là Lê Hiểu Bình ở phiệt trấn Ẩn Nam có chuyện đi xuống nam, qua đây chỉ muốn thuê trọ nghỉ qua đêm, mong lão bà bà ngừng tay đừng động thủ gây sát sinh nữa!”
Cô Bà Bà hừ dài một tiếng nói “Tưởng là ai, chỉ là một tên nhãi nhép cũng có gan xen vào chuyện của ta!”
Nói rồi nhún người một cái đã thấy hai chưởng đập tới Lê Hiểu Bình vô cùng mau lẹ, trong tình thế ấy gã cũng vận kình đưa hai tay lên đón chưởng, chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cuồng phong từ kình lực của hai chưởng tiếp xúc làm căn nhà rung chuyển, đám người đánh nhau xung quanh đều té ngã ra xa. Lê Hiểu Bình thấy ngực tế rần, chân lùi lại hai bước thủy chung vẫn không hề hấn gì. Một lúc mới nghe tiếng Cô Bà Bà nói “Tên tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại! Ta nể mặt người là người của chính nghĩa Ẩn Nam không truy cứu chuyện ở đây nữa, đệ tử Thiên Âm Sơn mau rút khỏi đây!”
Tiếng nói vừa dứt đã thấy mấy cái bóng vù vù nhảy ra khỏi cửa, chỉ trong chốc lát căn phòng đã trở nên yên tĩnh, người đàn ông mắng rủa Cô Bà Bà vừa rồi chạy đến nói “Đa tạ vị thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, ơn này Tổng Trấn Mạc Tiêu Cục quyết không quên ơn!”
Lê Hiểu Bình nói “Tiểu bối thấy chuyện nên làm, lão bối chớ đa lễ như vậy!”
Võ Danh ồ lớn nói “Hóa ra các vị là người của Mạc Tiêu Cục ở Trấn Thuận Hóa, không biết các hạ có phải là Mạc Thế Trung hay không?”
Người kia cười nói “Đúng là tại hạ! Không biết làm sao ân nhân có thể biết được.”
Võ Danh ờ lớn nói “Chà, chà Mạc Tiêu Cục nổi tiếng khắp Nam Việt, chẳng phải Mạc Thế Trung ngài cũng là một võ sĩ nổi tiếng giang hồ hay sao, tại hạ phải tự nhận mình là vãn bối trước Mạc lão tiền bối rồi!”
Người kia cười khổ nói “Các hạ nói quá rồi, Mạc Thế Trung ta chẳng qua chỉ là một người vô danh tiểu tốt có gì là ghê gớm, chỉ lấy tuổi tác mà phân biệt hơn thua với người đời thì có lẽ đúng hơn hà hà.” Nói rồi hỏi thêm “Không biết các ân nhân đích thị là người của phiệt trấn Ẩn Nam?”
Võ Danh cười lớn vỗ vai Lê Hiểu Bình nói “Lê tiểu đệ!”
Lê Hiểu Bình chấp tay nói “Vãn bối đúng là người của phiệt trấn Ẩn Nam ở núi Phu Pha Phong!”
Lúc đó đám người của Mạc Tiêu Cục đã cho đốt đèn đuốc lên sáng trưng, ai cũng có thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh đều tan hoang hết cả, trên sàn còn có hơn mười mấy tử thi chết thảm. Người tự nhận là Mạc Thế Trung râu ria bạc trắng, tay cầm một bảo đao, quần áo đẫm máu, một bên cánh tay vết thương rộng, Lê Hiểu Bình thấy vậy ồ lên một tiếng nói.
“Chà, Mạc tiền bối bị thương không phải là nhẹ!”
Mạc Thế Trung lắc đầu nói “Chỉ là vết thương nhẹ không có gì đáng kể! Vị thiếu hiệp chớ bận tâm đến lão làm gì.”
Lê Hiểu Bình thở dài hỏi “Không biết tại sao người của Thiên Âm Sơn lại có thù oán với Mạc Tiêu Cục?”
Mạc Thế Trung thở dài nói “Chẳng có chuyện thù oán gì cả, chẳng qua ta không tiết chế được chuyện nhỏ mà xảy ra án mạng, nếu chịu nhường nhịn một chút thì không đến nổi xảy ra cơ sự này, nghĩ lại thật lấy làm hổ thẹn!”
Thích Đại Pháp từ khi bái Lê Hiểu Bình làm sư phụ, gã rất ít lời, lúc này cũng không kiềm chế được sấn giọng nói. “Chẳng qua bọn ni cô đó hung tàn chẳng coi ai ra gì trước, đúng không lão già!”
Mạc Thế Trung đưa mắt nhìn Thích Đại Pháp thấy gã tướng mạo phi phàm, vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, tay lại cầm một pháp trượng nặng thì lấy làm khiếp sợ lắc đầu nói “Chưa hẳn như vậy! Lúc trời vừa xẩm tối bọn ta vốn đã quen với hành trình vào khách quán, cho xe hàng hóa vào sân sau, chuẩn bị cho người dọn cơm ăn khuya thì gặp một đám người ni cô dẩn theo hai người hảo hán đi vào xin thuê trọ ba phòng, nhưng đúng là người của tiêu cục đã thuê hết phòng chỉ còn lại một phòng nhỏ dưới gác. Hai bên có xảy ra chút xích mích, ta đã có ý nhường họ thêm một phòng nhưng họ không chịu. Đúng là ta chỉ chịu nhường họ một phần nữa thì không đến nổi xảy ra chuyện này, vậy là người ni cô vung tay đánh chết một lúc hai người của tiêu cục, lời qua tiếng lại thì xảy ra cuộc đánh nhau vừa rồi!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Như vậy thì quá lắm, họ đúng là người đến sau không thể trách Mạc Tiêu Cục được, hà cớ lại đánh chết người trước chẳng phải là ỷ mạnh mà hiếp người quá đáng hay sao!”
Một người lấy vải băng, thuốc đắp, băng bó lại vết thương cho Mạc Thế Trung, lão ngồi trên ghế thở dài nói. “Chẳng qua chỉ là sai lầm của người làm chủ như ta mà thôi nếu nhịn được thì đâu đến nỗi, thôi vậy, tiêu cục vốn trước giờ đã quen với chuyện này rồi, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó!”
Lúc này đám người làm việc trong khách quán nấp sau mấy tấm bình phong mới dám ló mặt ra, tên chủ khách quán chạy ra ngoài òa khóc thảm thiết. Bọn người tiêu cục vừa chữa thương cho người còn sống, vừa dọn dẹp các tử thi ra ngoài vẻ mặt ẫu não chẳng ai còn chú tâm mà để ý đến lời nhiếc móc của lão chủ khách quán nữa, chỉ than ngắn thở dài mà thôi.
Đinh Lỗ lắc đầu nói “Xem ra chúng ta phải đến một nơi khác nghỉ ngơi qua đêm mà thôi!”
Mạc Thế Trung đưa tay ra ngăn lại nói “Xung quanh đây hơn mười dặm không có bất cứ một thôn nhỏ nào cả, vốn ở đây trước kia rất đông dân chúng sinh sống nhưng từ lúc xảy ra chiến tranh liên miên với nước Chiêm Thành làng mạc bị tàn phá, người còn sống thì đều di dân về phương bắc sinh sống hết cả, ở đây chỉ có duy nhất một khách quán này mà thôi!”
Võ Danh thở dài nói “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Mạc Thế Trung nói “Các vị cứ ở lại đây đến sáng hãy lên đường! Đừng để tâm đến bọn ta!”
Sau khi Trần Hưng Lễ cho người mai phục khắp trong ngoài khách quán, nghĩ cho dù Chế Pháp một thân võ công hơn người cũng khó lòng vào cướp mất người ngay được. Thấy mọi sắp đặt thật hoàng hảo mới đi tìm Lê Hiểu Bình, không ngờ khi quay lại Chế Vân cùng cậu bé con trai của Huỳnh Thị cũng đều bị cướp mất. Hắn vô cùng tức giận, nghĩ khẩu quyết của Hợp Phong Ngũ Đĩnh còn chưa nắm rõ lý nào mọi chuyện lại công toi như vậy, không cam lòng liền cho ngựa đuổi theo Lê Hiểu Bình.
Lúc đó, cách khách quán không xa Chế Pháp đều thấy hết cả, mừng rỡ vô cùng nhưng cũng không biết làm cách nào rời khỏi Thành ngay được. Đám quân binh cùng Trần Hưng Lễ làm sao hay biết được ngay phía sau vườn khách quán, có một địa đạo thông với một nhà thôn dân cách đó không xa, thật mới biết phòng bị kỷ khó thấy sơ hở bên trong.
***
Lại nói Lê Hiểu Bình cùng đồ đệ hờ Thích Đại Pháp và hai người Đinh, Võ đi được hai ngày hai đêm thì vào một thôn nhỏ ở phía đông Phủ Lộ Nghệ An*. Đi miết muốn hỏi thăm ngươi đi đường tìm trọ ở một khách quán nghĩ ngơi, mua thêm lương thực mà mãi không thấy. Tiết trời cuối đông, màn mây âm u se lạnh không chút ánh trăng, trong vùng lại không thấy một người dân ngoài những ngôi nhà bỏ hoang đổ nát trông vô cùng phiền não. Đi được thêm mấy dặm về phía trước mới thấy có ánh đèn chiếu sáng, cả bọn mừng rỡ ra ngựa chạy mau đến cách khoảng hơn nữa dặm thì ánh đèn vút tắc, lại nghe văng vẳng tiếng binh khí va chạm, tiếng hét huyên náo vọng đến lấy làm lạ. Đến gần mới thấy đó là một nhà nghĩ vãng lai, bên trong quan đang xảy ra một trận đánh nhau xem chừng vô cùng quyết liệt. Cả bọn Lê Hiểu Bình vừa đến trước cửa thì thấy mấy cái xác từ trong quán văng ra ngoài, chạy đến xem thì đã tắt thở hết cả rồi.
Cả bốn chạy vào bên trong, ánh chớp binh khí lấp loáng dưới ánh đèn dầu lòe loẹt trong thật ghê người. Võ Danh ‘hừ’ một tiếng khi thấy một thi thể người trước mắt rú lên một tiếng ngã vật về phía mình, y liền nhảy qua bên tránh cái xác ngã trúng nói “Ra ngoài thôi!”
Cả bốn lui ra phía cửa thì nghe tiếng phụ nữ nói oang oang, nhận ra ngay đó chính là Cô Bà Bà mà họ gặp ở tửu quán trong thành Thanh Đô mấy hôm trước “Giết hết lũ khốn kiếp này đi!”. Cả bọn lại nghe một giọng nam trầm trầm quát lớn “Nữ tặc các ngươi đừng hòng làm càn ở đây!” Lại nghe binh binh mấy tiếng, người nam vừa nói rú lên một tiếng đau đớn mắng “ Ái da, mụ quỷ cái khốn kiếp!”
Cô Bà Bà hú lớn nói “Chết đến nơi còn to mồm!”
Cả bọn Lê Hiểu Bình giật mình thấy thêm hai cái xác văng tới, vội vàng tránh ra. Đinh Lỗ hừ một tiếng chụp lấy vai Thích Đại Pháp cùng Võ Danh nhảy ra ngoài nói “Chúng ta đi thôi, không nên ở lại đây làm gì!”
Cả ba ra ngoài sân không thấy Lê Hiểu Bình cùng ra thì nói “Lê đệ đi thôi! Bên trong không biết bạn thù thế nào, tốt nhất không dây dưa vào làm gì!”
Cả bọn chỉ nghe thấy tiếng Lê Hiểu Bình hét lớn, “Các người hãy dừng tay lại! Đừng đánh nhau nữa!”
Tiếng binh khí dồn dập có chút ngừng lại, tiếng Lê hiểu Bình lại nói tiếp “Các người dừng tay lại, có chuyện gì thì hãy bàn bạc với nhau đừng giết người nữa!”
“Tên khốn nào đó!” Cô Bà Bà quát lớn.
“Tiểu bối là người đi đường, qua đây chỉ muốn tìm một nhà nghỉ, gặp chuyện không thể không can ngăn được!”
“Ha ha ha, nhà ngươi chán sống hay sao mà trỏ mũi vào chuyện của bọn ta, cút đi không thì xem cái đầu nhà ngươi đấy!”
“Các người hãy ngừng lại!”
Người đàn ông có giọng trầm trầm quát lớn “Bọn nữ tặc khốn kiếp biết đâu là phải quấy đúng sai, nhà ngươi đi đi không lại liên lụy đến tính mạng!”
Tiếng Cô Bà Bà cười ha hả nói “Tên khốn ngươi chết đến nơi còn lắm lời!”
Người kia lại nói “Ta sợ ngươi chắc!”
Lê Hiểu Bình chưa kịp nói thêm thì thấy một bóng người nhảy đến, một kiếm chém tới, giật mình lách người né tránh đồng thời dùng Công Minh Quỷ Quyền tay chụp xuống, đoạt lấy thanh kiếm hất nhẹ người kia một cái đã té văng ra đất kêu lên một tiếng “Ái da, tên đó có võ công.”
Lê Hiểu Bình không để ý đến ném luôn thanh kiếm ra ngoài sân, lại thấy hai bóng người khác nhảy đến, gã hụp người xuống né đồng thời đưa tay hất ngược hai người văng ra khỏi cửa, lại nghe hai tiếng ‘binh binh’ lớn không thấy quay trở vào, hẳn đã bị ba người Thích, Đinh, Võ bên ngoài đánh gục rồi.
Cô Bà Bà tuy ở trong bóng tối những nhãn pháp rất tinh tường, đương nhiên là thấy rõ ba vị đồ đệ của mình bị gã đánh bại như thế nào, hừ lên một tiếng nói “Nhà ngươi là ai?”
Lê Hiểu Bình biết là hỏi đến mình liền đáp lời nói “ Tiểu bối là Lê Hiểu Bình ở phiệt trấn Ẩn Nam có chuyện đi xuống nam, qua đây chỉ muốn thuê trọ nghỉ qua đêm, mong lão bà bà ngừng tay đừng động thủ gây sát sinh nữa!”
Cô Bà Bà hừ dài một tiếng nói “Tưởng là ai, chỉ là một tên nhãi nhép cũng có gan xen vào chuyện của ta!”
Nói rồi nhún người một cái đã thấy hai chưởng đập tới Lê Hiểu Bình vô cùng mau lẹ, trong tình thế ấy gã cũng vận kình đưa hai tay lên đón chưởng, chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cuồng phong từ kình lực của hai chưởng tiếp xúc làm căn nhà rung chuyển, đám người đánh nhau xung quanh đều té ngã ra xa. Lê Hiểu Bình thấy ngực tế rần, chân lùi lại hai bước thủy chung vẫn không hề hấn gì. Một lúc mới nghe tiếng Cô Bà Bà nói “Tên tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại! Ta nể mặt người là người của chính nghĩa Ẩn Nam không truy cứu chuyện ở đây nữa, đệ tử Thiên Âm Sơn mau rút khỏi đây!”
Tiếng nói vừa dứt đã thấy mấy cái bóng vù vù nhảy ra khỏi cửa, chỉ trong chốc lát căn phòng đã trở nên yên tĩnh, người đàn ông mắng rủa Cô Bà Bà vừa rồi chạy đến nói “Đa tạ vị thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, ơn này Tổng Trấn Mạc Tiêu Cục quyết không quên ơn!”
Lê Hiểu Bình nói “Tiểu bối thấy chuyện nên làm, lão bối chớ đa lễ như vậy!”
Võ Danh ồ lớn nói “Hóa ra các vị là người của Mạc Tiêu Cục ở Trấn Thuận Hóa, không biết các hạ có phải là Mạc Thế Trung hay không?”
Người kia cười nói “Đúng là tại hạ! Không biết làm sao ân nhân có thể biết được.”
Võ Danh ờ lớn nói “Chà, chà Mạc Tiêu Cục nổi tiếng khắp Nam Việt, chẳng phải Mạc Thế Trung ngài cũng là một võ sĩ nổi tiếng giang hồ hay sao, tại hạ phải tự nhận mình là vãn bối trước Mạc lão tiền bối rồi!”
Người kia cười khổ nói “Các hạ nói quá rồi, Mạc Thế Trung ta chẳng qua chỉ là một người vô danh tiểu tốt có gì là ghê gớm, chỉ lấy tuổi tác mà phân biệt hơn thua với người đời thì có lẽ đúng hơn hà hà.” Nói rồi hỏi thêm “Không biết các ân nhân đích thị là người của phiệt trấn Ẩn Nam?”
Võ Danh cười lớn vỗ vai Lê Hiểu Bình nói “Lê tiểu đệ!”
Lê Hiểu Bình chấp tay nói “Vãn bối đúng là người của phiệt trấn Ẩn Nam ở núi Phu Pha Phong!”
Lúc đó đám người của Mạc Tiêu Cục đã cho đốt đèn đuốc lên sáng trưng, ai cũng có thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh đều tan hoang hết cả, trên sàn còn có hơn mười mấy tử thi chết thảm. Người tự nhận là Mạc Thế Trung râu ria bạc trắng, tay cầm một bảo đao, quần áo đẫm máu, một bên cánh tay vết thương rộng, Lê Hiểu Bình thấy vậy ồ lên một tiếng nói.
“Chà, Mạc tiền bối bị thương không phải là nhẹ!”
Mạc Thế Trung lắc đầu nói “Chỉ là vết thương nhẹ không có gì đáng kể! Vị thiếu hiệp chớ bận tâm đến lão làm gì.”
Lê Hiểu Bình thở dài hỏi “Không biết tại sao người của Thiên Âm Sơn lại có thù oán với Mạc Tiêu Cục?”
Mạc Thế Trung thở dài nói “Chẳng có chuyện thù oán gì cả, chẳng qua ta không tiết chế được chuyện nhỏ mà xảy ra án mạng, nếu chịu nhường nhịn một chút thì không đến nổi xảy ra cơ sự này, nghĩ lại thật lấy làm hổ thẹn!”
Thích Đại Pháp từ khi bái Lê Hiểu Bình làm sư phụ, gã rất ít lời, lúc này cũng không kiềm chế được sấn giọng nói. “Chẳng qua bọn ni cô đó hung tàn chẳng coi ai ra gì trước, đúng không lão già!”
Mạc Thế Trung đưa mắt nhìn Thích Đại Pháp thấy gã tướng mạo phi phàm, vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, tay lại cầm một pháp trượng nặng thì lấy làm khiếp sợ lắc đầu nói “Chưa hẳn như vậy! Lúc trời vừa xẩm tối bọn ta vốn đã quen với hành trình vào khách quán, cho xe hàng hóa vào sân sau, chuẩn bị cho người dọn cơm ăn khuya thì gặp một đám người ni cô dẩn theo hai người hảo hán đi vào xin thuê trọ ba phòng, nhưng đúng là người của tiêu cục đã thuê hết phòng chỉ còn lại một phòng nhỏ dưới gác. Hai bên có xảy ra chút xích mích, ta đã có ý nhường họ thêm một phòng nhưng họ không chịu. Đúng là ta chỉ chịu nhường họ một phần nữa thì không đến nổi xảy ra chuyện này, vậy là người ni cô vung tay đánh chết một lúc hai người của tiêu cục, lời qua tiếng lại thì xảy ra cuộc đánh nhau vừa rồi!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Như vậy thì quá lắm, họ đúng là người đến sau không thể trách Mạc Tiêu Cục được, hà cớ lại đánh chết người trước chẳng phải là ỷ mạnh mà hiếp người quá đáng hay sao!”
Một người lấy vải băng, thuốc đắp, băng bó lại vết thương cho Mạc Thế Trung, lão ngồi trên ghế thở dài nói. “Chẳng qua chỉ là sai lầm của người làm chủ như ta mà thôi nếu nhịn được thì đâu đến nỗi, thôi vậy, tiêu cục vốn trước giờ đã quen với chuyện này rồi, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó!”
Lúc này đám người làm việc trong khách quán nấp sau mấy tấm bình phong mới dám ló mặt ra, tên chủ khách quán chạy ra ngoài òa khóc thảm thiết. Bọn người tiêu cục vừa chữa thương cho người còn sống, vừa dọn dẹp các tử thi ra ngoài vẻ mặt ẫu não chẳng ai còn chú tâm mà để ý đến lời nhiếc móc của lão chủ khách quán nữa, chỉ than ngắn thở dài mà thôi.
Đinh Lỗ lắc đầu nói “Xem ra chúng ta phải đến một nơi khác nghỉ ngơi qua đêm mà thôi!”
Mạc Thế Trung đưa tay ra ngăn lại nói “Xung quanh đây hơn mười dặm không có bất cứ một thôn nhỏ nào cả, vốn ở đây trước kia rất đông dân chúng sinh sống nhưng từ lúc xảy ra chiến tranh liên miên với nước Chiêm Thành làng mạc bị tàn phá, người còn sống thì đều di dân về phương bắc sinh sống hết cả, ở đây chỉ có duy nhất một khách quán này mà thôi!”
Võ Danh thở dài nói “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Mạc Thế Trung nói “Các vị cứ ở lại đây đến sáng hãy lên đường! Đừng để tâm đến bọn ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.