Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 38: Thích Đạt Lai

Nhiều tác giả

05/06/2014

Chiêu thức đánh ra giảm hẳn không còn bức bách Cao Bát đến chỗ chống trả vất vả. Y nhảy qua một bên, lão cũng không mảy may đến mà ngấm ngầm thu lại kình lực đưa mắt quan sát. Cao Bát cũng nhận ra có người lạ, không phải y nhận ra ngay mà từ vẻ mặt thay đổi tất thời của lão mới phát giác ra được, y bật cười nói “Lão ác ma ngươi đáng ghét, trên đời ai cũng muốn diệt trừ tránh đại họa cho thiên hạ. Người nào có cùng y với ta thì là bằng hữu, tất nhiên người của Bạch Long cũng không ngoại lệ đâu!” Y lôi cả chuyện vốn dĩ chẳng đáng gì với mình nói bừa ra, nhưng với chính lão thì khác. Nghe y nói vậy lão mấy phần úy kỵ nhưng cũng nhếch miệng cười dài.

“Cái tên tiểu tử ngươi chỉ toàn nói bậy bạ, ngươi làm được cái trò trống gì mà lớn giọng nói ngông với ta. Sắp chết đến nơi còn mộng tưởng giết được ta à!”

“Lão ác ma nhà ngươi nói thối lắm!” Cao Bát phì cười nhổ một bãi nước bọt, mắng.

Lão thấy Cao Bát bất kính thì giận lắm, nói “Cái tên chó chết ngươi không muốn sống nữa rồi!”

Lão vừa nói vừa tung chảo thủ chụp xuống đỉnh đầu Cao Bát, thủ pháp nhanh như chớp y chỉ kịp lách người qua một bên né tránh. Chảo thủ của lão mang mấy phần phẩn hận, đương nhiên đã không có ý nương tay, Cao Bát né qua vẫn bạt một bên vai, xé toạt một mảng thịt, máu chảy ròng ròng.

Cao Bát nhảy qua một bên mắng “Lão đánh lén ta!”

Ma Lang Nha lại vung chưởng đánh tới. “Ta thèm chơi trò trẻ con đó với ngươi à, xem chưởng pháp của ta đây!”

Chưởng thủ dùng đến chín phần công lực, thân hình của lão Ma Lang Nha nhanh như chớp lao lại lao đến trước Cao Bát, y khom người xuống tung cước lên, lão thấy hư cước của y đưa lên thì chưởng lực biến thành chảo chụp vào Huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân y, miệng thầm đắc thắng, thì giật mình thấy Cao Bát lộn ngược một vòng nhanh không kém, biến chiêu cước rất nhanh. Lão giật mình phi cả thân người qua sau Cao Bát, thì thấy trước ngực tê rần, một luồn kình lực rất mạnh đâm thẳng đến Huyệt Cự Khuyết. Một chiêu biến thể từ Huyệt Tịch Thần Công mà Cao Bát chưa từng dùng đến, quả nhiên đã đánh lừa được lão. Chỉ nghe tiếng lão kêu ‘ối’ lên, tay chân bủng rủng không còn theo ý muốn nữa, cả thân người lão, theo đà lao ra trước té uỵch xuống đất như một cái xác bị ném ra.

Cao Bát ôm bả vai bị thương cười trừ nói “Ái chà! Lão ác ma người biết lợi hại của Huyệt Tịch Thần Công của ta hay không!”

Cao Bát vừa nói vừa vận công lên cánh tay kia, lao đến quyết một đòn đó giết chết lão. Chưởng lực vừa đến thì cái xác như bất động của Ma Lang Nha như bừng tỉnh rất mau lẹ, hai cước vung lên trên, cả hạ bộ trước ngực Cao Bát như một quả bóng rơi xuống gặp phải một ngọn dùi sắt phóng lên, cú ra cước vô cùng uy lực. Cao Bát muốn biến chiêu cũng không còn kịp nữa, trúng phải cú song cước cả thân mình Cao Bát như một quả đạn sắt từ hỏa pháo bắn thẳng lên không đến mấy trượng rồi rớt xuống đất. Y loạn choạng ngồi dậy, máu đã thổ ra đằng miệng mấy phần nguy kịch làu bàu nói “ Lão ác ma thật đê tiện!”

Ma Lang Nha vùng đứng dậy cười hề hề, phía trước ngực lão bị Huyệt Tịch Thần Công của Cao Bát đánh trúng rách toạt lộ ra một tấm giáp sắt, lão chỉ vào chỗ rách nói “Tên tiểu tử ngươi tưởng ta dể dàng chết như vậy hay sao, thật là ngốc nghếch!”



Lão vừa nói, vừa ra cước bộ đến phía trước Cao Bát tung chưởng đánh tới, miệng hét lớn “Xem Ngũ Linh Tam Ác của ta lợi hại đến mức nào đây!” Chưởng lực vừa cách Cao Bát chưa đầy một bộ, thì ánh chớp vàng lóe lên, lao thẳng đến lão từ một ụ đất cao. Lão vội rút chưởng về thầm nhủ “Ta không đề phòng trước chắc hẳn cánh tay ta đã bị cắt rời ra rồi!” Đồng thời nhún người nhảy ra sau mấy trượng. Nhìn kỷ ám khí đó, nhận ra đó là một cái tráp đồng. Nó vừa bay đi một đoạn lại bay ngược trở lại, môt người đầu trọc hô hô cười lớn phi thân ra từ phía gò đất nhảy ra chụp lấy. Thì ra lão đại sư ấy là Thích Đạt Lai thuộc hạ tả hữu của La Chấn. Cao Bát thấy gã đại sư ra tay cứu mình thì bật cười trừ, cố lắm mới nói được “Đa tạ lão trọc ngươi cứu mạng!”

Thích Đạt Lai hừ một tiếng nhìn vẻ thảm hại của y nói “Tên tiểu tử ngươi thối mồm lắm! Ta thèm cứu người chắc. Chỉ là ngươi lôi phiệt trấn Bạch Long ta vào cuộc mà thôi,” Nói rồi quay sang nhìn Ma Lang Nha mặt hầm hầm nộ khí nói thêm “Đã nghe đến Bạch Long còn không sợ lại dám giết hắn hay sao, tên thối ngươi thật đáng ghét!”

Gã vốn là người thô thiển, cục mịch tự nhiên nghe Cao Bát chửi rủa mãi cái câu thối mồm, thối miệng đâm ra quen miệng, mỗi khi mắng ai lão cũng liền dùng câu ấy mà quên mất thân phận đại sư của mình. Gã trước giờ học hỏi thói hư tật xấu thì chẳng ai bằng, phải nói là đệ nhất chuyện này.

Ma Lang Nha thấy người ẩn mình xuất hiện, lại là một đại sư, võ công không phải tầm thường thì hỏi, chẳng quan tâm đến cầu chửi mắng vừa rồi của gã “Không biết đại sư là ai tại sao lại có ý muốn sát hại lão mỗ?”

Thích Đạt Lai cười khặc khặc nói “Ta thấy ngươi đường đường là trấn chủ, danh trấn thiên hạ nhưng ra tay rất tiểu nhân bỉ ổi, không đáng mặt tiền bối chút nào!”

Ma Lang Nha nghe gã đại sư nói thì bật cười đáp“Đại sư là người tu hành nói vậy với hạ mỗ có hợp tình hợp lý hay không. Chẳng phải vừa rồi đại sư không đánh lén hạ mỗ hay sao! Lẽ nào đó gọi là hành động của danh ngôn chính nghĩa, ta thấy thật buồn cười!”

Thích Đạt Lai nghe lão Ma Lang Nha nói thì nheo mày, mím môi, gã chẳng muốn đôi co, khua mép liền nói “Tà tà chính chính cái gì ngươi nói chuyện còn thối hơn cái tên tiểu tử này nhiều. Ta nghe trấn chủ Âm Môn võ công lợi hại, ta muốn thỉnh giáo xem lợi hại đến mức nào đừng có lấy lời nói lăng nhăng lòe ta!” Dứt lời gã đã vung hai tráp đồng chém đến, trong chớp mắt đã vung ra hơn mươi chiêu. Ma Lang Nha không dám chống đỡ lui lại hơn mười bộ mới vung tay dùng chiêu thức trong Tam Thiên Thủ Cấp nhắm đỉnh đầu của Thích Đạt Lai công tới, không ngờ gã đại sư không tránh mà còn hướng thẳng đỉnh đầu đến chưởng lực của lão. Thích Đạt Lai vốn đã luyện được Kim Cương Biến người cứng rắn như sắt há lại sợ chưởng lực của lão Ma.

Chưởng lực của Ma Lang Nha vừa chạm xuống đầu lão thì cánh tay rúng động, phát kình hất ngược lão lên trên, một tiếng rú dài của hai người cùng vang lên “a…a…!”, thì ra gã đại sư Thích Đạt Lai tuy đã dùng Kim Cương Biến phong tỏa các kinh mạch nhưng cú ra chưởng của lão Ma Lang Nha đâu phải là tầm thường một trong những bộ chiêu thức tâm đắc của lão bị hóa giải trực diện như vậy đã là quá sức khó hiểu với lão rồi, đừng nói gì là cánh tay lão cũng bị trọng thương nặng.

Thích Đạt Lai hai chân lún sâu dưới đất hơn nửa thước, cả thân người khụy xuống. Cái đầu trọc trơn bóng của lão sưng phù lên, máu rướm ra chảy xuông cả mặt. Gã đưa tay vuốt lấy máu, mặt nhăn lại mắng “ Lão già thối khốn kiếp đánh vỡ đầu ta rồi!”

Cao Bát nhìn thấy gã đại sư máu bết ra khắp mặt, đầu sưng u lên một cục thì không nhịn được đau đớn cũng bật cười khà khà, ngay lập tức một ngụm huyết bầm lại trào ra miệng.

Ma Lang Nha thấy Thích Đạt Lai trọng thương chẳng thua kém gì mình, lợi dụng địa lợi trước mắt lão lập tức vận kình lên cánh tay trái phóng đến đánh thẳng xuống hộ khẩu gã đại sư, miệng thét lên một tiếng tức giận “ Gã trọc ngươi muốn chết thì xem Độc Âm Công của ta đây!”

Thích Đạt Lai thấy chưởng lực của lão vừa đến trước mặt, thì cùng lúc đưa lên hai tráp đồng đón đỡ miệng cũng đáp liền “Ta há lại sợ ngươi à!”



Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, Thích Đạt Lai hai chân vẫn còn chôn dưới đất bị chưởng lực Ma Lang Nha dụng đến tám, chín phần công lực đánh xuống cũng bị đẩy lui ra sau tạo thành hai cái rãnh sâu hoắm, dài đến mấy trượng, Thích Đạt Lai văng lên cao rồi té nhào xuống đất máu trào ra miệng, quả nhiên phát chưởng vừa rồi lợi hại ghê gớm, gã lom khom bò đứng dậy miệng mếu máo mắng tiếp “Lão già thối khốn kiếp ngươi lợi hại thật!”

Thì ra chưởng pháp vừa rồi không phải Thích Đạt Lai không đủ sức đối chưởng mà Ma Lang Nha đã dùng Lục Long Nội Độc một độc chưởng trong bộ pháp của Độc Âm Công đánh tới. Thích Đạt Lai khác người thường, dụng khí đối chưởng, nào ngờ không khí quanh mấy trượng đã bị đầu độc hít vào phổi lại bị chưởng lực đánh tới, đương nhiên độc chưởng phát tác rất nhanh trong người gã, làm sao đủ sức đối chưởng.

Gã thấy máu trên miệng mỗi lúc một đen sẫm lại thì vội vàng vận khí lên các huyệt đạo đẩy chất độc ra bên ngoài, lão Ma Lang Nha thấy vậy thì bật cười khanh khách nói “Tên trọc ngươi làm hự chuyện của ta, chết cũng đáng lắm!” Lão vừa nói vừa vận thêm công lực lên chưởng lực đánh xuống đầu Thích Đạt Lai thì nghe tiếng Cao Bát nói.

“Lão ác ma ngươi dám giết người của Bạch Long hay sao! Tên trấn chủ La Chấn vẫn còn trong thành lý nào lại bỏ qua chuyện này”

Nghe Cao Bát nói vậy thì lão bật cười khoái trá “Ta lại sợ tên trẻ ranh đó hay sao, lão tổ hắn đến đây thì ta còn vị nể mấy phần, còn hắn thì làm gì được ta. Không vì tướng quân ta đã cho hắn một trận rồi!”

Lão vừa nói xong lại vung tay lên đánh xuống đầu Thích Đạt Lai, trong tích tắc một nhân ảnh ẩn ẩn hiện hiện xuất chiêu đánh về phía trước mặt lão cũng vô cùng mau lẹ, lão phải biến chưởng về phía đó đối chưởng chống đỡ. Chưởng lực vừa chạm thì nghe “chát chát…”, hóa ra nhân ảnh ấy, không đối chưởng mà đánh gạt tay lão ra. Lão Ma Lang Nha trong thế bị động lui về phía sau mấy bộ, đưa mắt nhìn thì nhận ra ngay đó là trấn chủ Bạch Long, chính La Chấn.

Ma Lang Nha không nói không rằng lại vung chưởng đánh tới, La Chấn cười nhạt đứa tay chụp lấy, quả nhiên cú chụp ấy rất nhanh, tay của Ma Lang Nha đã dính chặt lấy tay y muốn thu lại cũng không được. Lão lại vung tay kia lên hất ra thì cũng bị tay kia của La Chấn chụp lấy, cả cơ thể lão như mềm nhũn ra, thì thét lên nói “Huyết Cường Sinh Công!”

La Chấn chỉ cười trừ nói “Hãy đưa thuốc giải ra mau!”

“Ha ha…ngươi tưởng ta sợ Huyết Cường Sinh Công của ngươi hay sao, hãy xem đây!” Nói rồi hai cánh tay lão phụt ra một làn khói xanh đậm đặc, La Chấn thấy vậy thì giật mình buông tay ra xa.

Ma Lang Nha cùng lúc thi triển chưởng lực đánh vào Huyệt Đản Trung La Chấn, chưởng trái đánh tới, chưởng phải cùng lúc cùng vỗ về phía trước, một luồn khí độc xanh lè phủ lấy La Chấn.

La Chấn là một đại cao thủ, về độc dược y cũng không phải là tay vừa. Hai tay gạt đở, cùng lúc vận độc công lên cánh tay. Hai người giao chưởng qua lại hơn ba mươi hiệp liền, La Chấn dùng bộ pháp Huyết Cường Sinh Công vừa hút nội lực vừa dùng độc công của phiệt trấn y, loại độc lấy từ nọc rắn của người Óc Eo, thẩm thấu vào da thịt ở các đốt sống tay khi vận công thì chất độc được đốt nóng tan ra theo các lỗ chân lông, khi giao chưởng, tay địch thủ đánh trúng tự khắc trúng độc mà tuyệt mệnh. Một chiêu thức cổ quái đáng sợ mà gia thúc y là La Ban luyện ra, đến ngay Ma Lang Nha cũng phải úy kỵ. Xem qua mấy phần cách tu luyện giữa hai người không khác là bao nhiêu, chỉ là độc chất phát tác ra hoàn toàn khác nhau, một trời một vực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook