Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 151: Truy Tung

Nhiều tác giả

01/07/2014

Khu rừng trước mắt không xa, hai người thân lại mang võ công thượng thừa, đương nhiên chẳng mấy khi đã đi sâu vào trong rồi.

Trên mặt đất vẫn còn rất nhiều dấu tích để lại, bọn côn trùng bò lúc nhúc trên những bộ xương trắng, độc chất vương vãi khắp nơi khẳng mùi nồng nặc rất khó chịu, hai người không khỏi nheo mày. Vào sâu bên trong tàn tích càng rõ ràng, cỏ mọc trên mặt đất chi chít vết chân người, ngựa hỗn loạn. Xương rắn hỗn lộn rải trắng xóa không khỏi kinh ngạc thất khiếp. Thích Đạt Lại thấy vậy kêu khổ nói “Không lý nào lại có chuyện kỳ quái đến vậy, rõ ràng những bộ xương này đều mới cả. Lấy đâu ra mà nhiều thứ côn trùng ăn thịt xác chết kéo đến như vậy.”

La Chấn trầm ngâm giây lát nói “Đây đều là những côn trùng sinh vật có độc, háu đói, chúng phải rất nhiều ở đây.” Nói rồi hắn ngồi xuống nhìn qua bọn côn trùng lúc nhúc trên mặt đất nói thêm“Chúng đều là thứ côn trùng chỉ xuất hiện trong bóng tối, thích ăn xác thối, rõ ràng là rất sợ người không hiểu tại sao lại hung hăng ngụy dị đến vậy. Chúng xuất hiện giữa ban ngày là điều tối kỵ của giống loài, tại sao lại xuất hiện lúc này mà rất nhiều nhiều nữa…không biết…! Hừm, lý nào lại là nó…”

Thích Đạt Lai liền hỏi “Không biết trấn chủ phát hiện ra được chuyện gì?”

La Chấn thở dài một tiếng nói “Độc Trùng Cốt Tiêu!”

Thích Đạt Lai nghe ra mấy phần quái dị, thấy mặt La Chấn biến chuyển lại hỏi “Nó là cái gì?’

“Đó là một vật cụ của Thiên Trúc nếu dùng nó thổi theo một thiên đoạn âm cổ quái, có thể hiệu triệu những côn trùng vật quái đến. Ta có lần đọc qua mà biết. Hừ, không thể có chuyện như vậy xuất hiện ở đây được, phải xem kỷ qua một lượt trước khi đám người tò mò tới làm hỏng hết vết tích.” Nói rồi cả hai theo vết chân người vào sâu thêm. Đúng là trước mắt hai người có không ít người chết, trên đất chỉ để lại những bộ xương trắng hếu bu đầy côn trùng, nhìn qua mà lạnh cả người. Không thể tin nổi trước đó không lâu, trước mắt họ chỉ là những xác rắn, người, máu tanh tưởi nhày thịt với thịt vậy mà…

Cả hai vừa đi sâu vào trong liền khựng người lại quát lớn “Ái đó, còn không mau hiện thân!” La Chấn hai tay vận kình phòng bị, Thích Đạt Lại cùng lúc đưa hai tráp đồng ra trước hộ thân, mắt đảo xung quanh một lượt. Không thấy ai trả lời hắn liền mắng lớn “Còn không mau ra…!”

Trong những tán lá rậm rì chợt tiếng cười vang ra khanh khách mấy phần ngụy dị, tiêu ý, nghe ra không khỏi nhức tai, đau óc. Không sao phát giác ra được phương hướng, rõ ràng người này dùng Khẩu Âm Công “Quả nhiên lão La Ban có một hiền điệt thừa kế bản lĩnh không nhỏ chút nào! Tuổi trẻ nhưng hiểu biết đã hơn người một bậc.”

La Chấn hừ lạnh một tiếng nói “Không biết danh tánh quý tính các hạ là ai? Đã biết rõ gia thế của tại hạ sao còn không lộ diện…” Hắn vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh một lượt nói tiếp “…Các hạ có thể xuất hiện để tại hạ vấn an được hay không!”

Người kia lại cười ha hả khoái trá nói “Người chỉ nhìn qua hiện trạng, chốc lát đã phán đoán ra nguyên do ẩn khuất bên trong khiến ta phải khâm phục.”

La Chấn nghe vậy không khỏi chấn động thân hình, mặt biến sắc “Ý các hạ nói…là…là…Độc Trùng Cốt Tiêu?”

“Đúng là nó! Ngoài tà vật đó ra còn có món phế vật nào khác nữa.”



La Chấn nghe vậy nheo mày nói “Các hạ là chủ nhân của Độc Trùng Cốt Tiêu?”

“Ha ha ha…đáng tiếc…đáng tiếc là không phải rồi. Ta tới đây chậm một bước đã để mất dấu tích chủ nhân của nó. Vậy ra ngươi đến đây vì hiếu kỳ, chứ thật tình không rõ Độc Trùng Cốt Tiêu đã tái xuất võ lâm?’

La Chấn liền chấp tay nói “Tại hạ làm sao biết được chuyện này, đúng như lời các hạ nói!” Hắn ngẫm nghĩ một lúc lại nói tiếp “Việc này không thể nói là đại phúc cho thiên hạ được. Tại hạ có biết qua chút ít lai lịch của nó, nó không hơn không kém một đại ác vật giết người hàng loạt. Trên đời không ai là đối thủ của nó…tại hạ còn nghe nói ai luyện được khúc độc tấu vũ động Độc Trùng Cốt Tiêu thiên hạ nhất thiết phải đại họa không biết là đúng hay không!”

Người kia khẽ thở dài một tiếng nói “Rất đúng! Người đạt được năng lực tối thượng như vậy trên đời rất hiếm, nên thứ ta vật đó trước giờ không ai biết đến. Có người bẩm sinh đạt được thiên thuận âm tiết như vậy chẳng há thế gian này còn ai là địch thủ của hắn nữa. Các ngươi chớ lo lắng làm gì, người này chẳng qua chỉ biết chút ít khả năng của nó mà dụng đến mới làm nơi này loạn lên.”

La Chấn gật gật đầu thở dài một tiếng, lại hỏi “Không biết các hạ là ai có thể…?” Hắn còn chưa nói hết lời thì một bóng đen thình lình xuất hiện song chỉ điểm tới nhanh như chớp. Hắn đã phòng bị từ sớm mới kịp thời tháo lui mấy bộ, chưởng lực đánh ra. Thích Đạt Lại thấy vậy liền tay vung hai tráp đồng xé gió phóng đến người bóng đen “Hây…”

Ngươi áo đen hai tay thu lại, hai chân đá ra nghe ‘chát chát’ hai tráp đồng quay ngược lại. Thích Đạt Lại chụp lấy không khỏi chấn động thân hình, mặt mày tháo mồ hôi hột mà khiếp vía. Thân hình người áo đen không những chậm đi mà còn lao tới trước nhanh hơn. La Chấn không khỏi kinh tâm, lại giơ song chưởng đánh ra, người áo đen không giao chưởng mà nhảy ngược ra sau cười ha hả nói “Lợi hại! Lợ hại!”

La Chấn mặt tái nhợt thốt lên “Huyệt Tịch Thân Công! Chẳng phải lão là Cao Thế Tộ hay sao?”

Người áo đen gật đầu nói “Đúng vậy!” Quả nhiên là lão. “Hóa Cốt Cao Miên của ngươi cũng không tồi chút nào.”

La Chấn là người lanh trí, giây phút chấn động mấy chút đã tỉnh tâm cúi đầu nói “ Không biết là lão tiền bối giá đáo, vãn bối thật đã đắc tội rồi!”

“Hừ” Lão Cao Thế Tộ khoát tay sau lưng khó chịu nói “Không dám, không dám!”

La Chấn khẽ bật cười nói “Hẳn tiền bối đã biết tung tích Độc Trùng Cốt Tiêu mà truy tới đây hòng đoạt lấy nó chăng ?”

Lão gật đầu nói “Ngươi chỉ hỏi thừa! Một vật báu lợi hai như vậy lý nào lão già ta lại bỏ qua cho được. Ta đã mấy ngày qua truy theo vết tích đến đây, tưởng đã biết là ai nào ngờ lại để xổng mất. Thật đáng để tiếc nuối.” Lão nói tới đó chợt quắc mắt nhìn La Chấn ‘hà’ lên một tiếng nói thêm “Ta thấy người không đến Đại Việt mà đến Chiêm Thành từ rất sớm, hẳn là có dự tính không nhỏ bên trong. Đúng vậy hay không?”

La Chấn nghe vậy không khỏi bật cười nói “Tiền bối quả nhiên có thần lực, nhìn qua hành tung đã đoán được ý định của vãn bối thật không dám giấu gì. Đúng là như vậy thật!”



Lão nghe hắn không chối mà trả lời trắng ra như vậy không khỏi khó chịu, mắt nheo lại nói “Lão La Bán thúc thúc ngươi không biết sức khỏe ra sao? Ta đã rất lâu rồi chưa nghe đến chiến tích nào của lão ấy phát quan thiên hạ nữa, thật hơi đáng tiếc. Lần đến Thăng Long này lại nghe tin lão bế quan làm ta thấy rất hụt hẫng, mất hứng phần nào.”

La Chấn bật cười nói “Cảm tạ Lão tiền bối đã quan tâm đến. Thúc thúc vãn bối tuổi cao, lần này sức khỏe yêu đi mấy phần đã rất khổ tâm khi không thể tự thân đến được Thăng Long tham gia đại tỷ thí Nam Quốc. Thúc Thúc đã có ý bế quán không muốn để tâm đến thế sự giang hồ nữa, thật tình vãn bối tuổi còn trẻ cán rán mọi chuyện trong phiệt trấn quả thật rất vật vả. Lần này phải lấy danh dự phiệt trấn Bạch Long đến đây tham dự đại tỷ thí thay thúc thúc có mấy phần bất an, lo nghĩ, chỉ sợ làm xấu hổ tổ tiên mà thôi. Thật cảm tạ tiền bối đã hỏi thăm đến, vãn bối trước giờ chưa hiểu rõ thế sự rất mong tiền bối chỉ giáo dạy bảo cho.”

Lão Cáo Thế Tộ hừ lạnh trong bụng, thầm nhủ ‘Ta lý nào còn không biết lão già họ La đó đang âm mưu chuyện gì hay sao! Hừ, qua mặt được thiên hạ nhưng đừng hòng qua mắt được ta.” Liền xua tay nói “Không dám, không dám! Ta là hạng người nào mà dám lên mặt với trấn chủ Bạch Long danh trấn khắp thiên hạ kia chứ.”

“Vãn bối nào dám!”

“Ngươi không cần câu nệ tiểu tiết với ta làm gì. Chẳng phải các ngươi đang truy tung ta hay sao?” Lão vừa nói dứt, tai chợt rung lên một cái “Hừm, ta nghe có người tới, chúng đã sắp tới rồi!”

La Chấn bật cười nói “ Vãn bối không có thù oán gì với tiền bối cớ sao phải làm khó tiền bối kia chứ!”

“Ha ha ha…con người đáng tin hay sao. Ta thấy ngươi còn đáng để ta tranh xa đám người vô lại kia nữa ấy chứ. Hà hà hà ngươi có hoài bảo, ẩn tính không nhỏ đâu. Thôi vậy, lúc này ta không tiên ở lại đây lâu. Ta phải đi đây!” Nói rồi nhún mình một cái, chớp mắt đã không còn tung tích đâu nữa.

La Chấn đứng ngẩn người quan sát, vẻ mặt mấy phần phức tạp.Thích Đạt Lai nãy giờ vẫn đứng lặng sau hắn thấy vậy không khỏi làm lạ bước lên cạnh hỏi “ Trấn chủ sao phải tiểu tiết khách khí với lão làm gì. Chuyện này mà để người khác biết được chẳng phải là mang tai tiếng vào người hay sao.”

La Chấn đưa tay ngăn hắn lại nói “Chớ nói bậy!” Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt nữa mới nói tiếp “Ngươi nghĩ chúng ta là đối thủ của họ hay sao.”

Thích Đạt Lai làm lạ lại nói “Hai người lý nào không khắc chế được lão hay sao!”

La Chấn khẽ lắc đầu nói “Ở đây không có chỉ một mình lão.” Nói rồi sải bước đi quanh một lượt nhìn kỹ, rồi mau ra khỏi khu rừng hấp tấp. “Quả nhiên là Độc Trùng Cốt Tiêu lại xuất hiện ở đây. Ta nghĩ sắp tới thiên hạ sẽ được một phen đại kiếp, chúng ta hơn hết là chuẩn bị trước thì hay hơn.”

Thích Đạt Lai nghe vậy không khỏi rùng mình nói “Lý nào vật đó lại lợi hại đến như vậy.”

“Chỉ là ta phán đoán như vậy thôi! Trước giờ theo luật sinh tồn, ở đâu xuất hiện nhân tài kiệt xuất ở đó xảy ra biến cố phi thường. Độc Trùng Cốt Tiêu danh tiếng đã có từ ngàn năm trước, từ đó đến này không ai biết đến, giờ lại xuất hiện, chẳng phải là điềm báo không lành sắp tới cho võ lâm hay sao.” Nói rồi phẩy tay một cái đi mau ra khỏi khu rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook