Chương 14: Tức Hồng Lệ Đích Lệ
Ôn Thụy An
28/07/2020
“Thích Thiếu Thương hai lần gặp Tức Hồng Lệ, đều đổ máu vì nàng, thật là… chà!”
“Ngươi lại than vãn cái gì? Người có tình tự nhiên sẽ thành quyến thuộc, ngươi đố kỵ à?”
“Hừ hừ! Như cá gặp nước, chim liền cánh bay, nguyện làm uyên ương không làm tiên, bất quá, phu thê tình thâm bỗng dưng lại chia lìa, thành “khổng tước đông nam phi” (*), khiến người đau xót rơi lệ.”
“A, cuối cùng Tức đại nương chia tay Thích Thiếu Thương sao?”
“Ít ra, Thích Thiếu Thương đã đổ máu vì Tức Hồng Lệ, Tức Hồng Lệ cũng vì Thích Thiếu Thương mà rơi lệ.”
“Chuyện đó ra sao? Kể rõ đi nào.”
“Khi đó, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương do hiểu lầm mà quen biết, quen biết rồi thành ra hiểu nhau, khiến người ngoài nhìn mà ao ước. Nhưng cũng có kẻ ghen tỵ với Thích Thiếu Thương. Trong số đàn ông ý loạn tình mê vì Tức Hồng Lệ, có bốn nhân vật võ lâm danh chấn giang hồ, không lúc nào hết hy vọng về nàng, đó là –”
“Ta biết rồi! Đó là Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Cừu Khôi Khôi, Hách Liên Xuân Thủy!?”
“Đúng là bọn hắn, mà ngươi có biết thân phận của bọn hắn không?”
“Bọn hắn đều là nhân sĩ tiếng tăm lừng lẫy. Cao Kê Huyết ngoại hiệu “Gà Chó Không Tha”, y là một tên thương nhân cực kỳ khôn khéo, bất kể kẻ làm ăn chung hay đối thủ của y, đều sẽ bị y nuốt hết cả da lẫn xương, bảm đảm con chuột con gián trong nhà kẻ đó cũng không tha. Y có bốn loại võ công, người ta gọi là “Thiên hạ tứ tuyệt”, một là “Di Đà tiếu phật đỗ bì công”, một là “Cao xứ bất thắng hàn” phiến pháp (**). Lại còn khinh công “Ngọc thụ lâm phong”, hơn nữa còn ba mươi sáu thức “Kê khuyển bất lưu vạn phật thủ”, có thể gọi là không ai địch nổi, ha – tên mấy loại võ công này có tục có nhã, người sử dụng lại là con buôn, đầu lưỡi trơn tuột!”
“Ngươi cũng đừng quên, người này làm ăn cực kỳ khôn khéo, nhưng của cải y nuốt vào đều là tiền tài phi nghĩa, kẻ bị y lừa gạt cũng là loại bất nghĩa, trong những lúc sinh tử quan đầu, y đều rất nghĩa khí!”
“Không sai. Chuyện khiến y danh chấn giang hồ nhất là, dù không cách nào chiếm được cảm tình của Tức đại nương, nhưng khi Tức đại nương vì cứu Thích Thiếu Thương mà bị quan phủ truy kích, y không tiếc kêu gọi toàn bộ huynh đệ bằng hữu giúp đỡ Tức đại nương tránh khỏi kiếp nạn. Người này tuy giảo hoạt, vẫn có thể xem là một hán tử.”
“Giảo hoạt cơ trí, không nhất định cứ là kẻ xấu.”
“Thật ra, muốn làm người tốt, ít nhất cũng nên là một người tốt thông minh. Người tốt ngu đần, một là không sống lâu, hai là không tốt với bản thân mình, ba là hay làm hỏng chuyện.”
“So ra, Vưu Tri Vị có vẻ như không sống tốt lắm.”
“Vưu Tri Vị cũng rất có quyền lực.”
“Quyền lực? Ta chỉ biết hắn là đầu bếp nổi danh, đến hoàng đế cũng phải nể hắn ba phần.”
“Chuyện đó đương nhiên, ăn đồ ăn của người ta thì phải nhìn sắc mặt người ta. Vưu Tri Vị sở trường chế trụ bao tử của người khác, một kẻ có thể khống chế khẩu vị, cũng coi như có thể khống chế cổ họng đối phương, không có gì khác biệt — thử hỏi, một người có thể nắm cổ họng kẻ khác, khiến người ta không thể sống chết tùy ý, vậy kẻ có đó quyền lực hay không?”
“Có quyền lực thì sao? Vưu Tri Vị kẻ này, có thể nói hắn không phải là người. Hắn không chiếm được Tức đại nương, mà những hành vi của hắn so với hành động hiệp nghĩa của Cao Kê Huyết hoàn toàn khác biệt. Trong lúc Tức đại nương và Thích Thiếu Thương đào sinh, hắn oán giận hạ độc, bán đứng bằng hữu, tàn sát đồng đạo, còn muốn cường bạo Tức đại nương, nếu không –”
“Nếu không có Hách Liên Xuân Thủy!”
“Đúng, nếu không có Hách Liên công tử kịp thời ra tay, hừ…”
“Hách Liên công tử là người duy nhất theo đuổi Tức đại nương có thể coi là ngang tay với Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương tay không tấc sắt, được các lộ hào kiệt ủng hộ, triều đình cố ý mời chào hắn, hắn không chịu làm quan, lại làm người đứng đầu một phương võ lâm. Hách Liên Xuân Thủy là công tử của đại tướng quân Hách Liên Nhạc Ngô, được chân truyền “Tàn Sơn Thặng Thủy Đoạt Mệnh thương”. Gã có thể tay trái múa Bạch Anh Tố Can Tam Ngõa Diện thương, đồng thời tay phải sử Tam Bác Hồng Anh thương. Thiên hạ hôm nay, chỉ có một mình gã dùng thương xuất thần nhập hóa như thế. Gã tuy là phú gia đệ tử, lại không phải loại công tử bột, gã giao hảo với bằng hữu giang hồ, tính tình hiệp nghĩa, bạn bè gọi đùa là “Hách Liên tiểu yêu”. Gã thân là hầu gia, nhưng người trong giang hồ, đã không phải người trên đường, cũng không phải người trong võ lâm, không phải chính không phải tà, không hiệp không ma, đo đó được xưng là ‘Yêu’, gã cũng không cho rằng sai.”
“Gã lại thật tâm yêu Tức đại nương.”
“Sai rồi.”
“Sao? Ngươi nói gã không thật lòng với Tức đại nương sao?”
“Cũng không phải. Ngươi nói vậy, chẳng phải Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Cừu Khôi Khôi bọn họ đều không phải thật tâm yêu Tức đại nương sao?”
“A, ngoại trừ Vưu Tri Vị ra, thì ta không có ý đó… Bọn họ đối với Tức đại nương đều rất tốt!”
“Nói đi nói lại, bao nhiêu người có bản lĩnh như vậy, đều rất chung tình với Tức đại nương, Chuyện này thật là… khụ khụ…”
“Phổi ngươi có vấn đề à?”
“Cám ơn đã quan tâm, thật không dám, không dám.”
“Ngươi không chịu được à?”
“Như nhau, như nhau, cùng hiểu ngầm như nhau thôi.”
“Hừ.”
“Chà.”
“Cừu Khôi Khôi? Ngươi biết lai lịch người này không?”
“Người này càng không đơn giản. Hắn là một sát thủ nổi tiếng, được Phương Tịch Sở ở Mục Châu trọng dụng. Người này ghét ác như thù, nhưng hỉ nộ vô thường, ‘ác’ là cái ác trong lòng hắn, chưa hẳn là đại gian đại ác, cho nên một mặt khoái ý ân cừu, tùy ý làm việc, giết chóc quá đáng, hoành hành không kiêng sợ. Hắn cũng yêu Tức đại nương, lại truy tìm những nam tử kia, từng người một, không cho phép bọn họ tiếp cận Tức Hồng Lệ.”
“Chuyện này… thật là không có chút đạo lý nào!”
“Đạo lý? Nếu Tức đại nương không ngăn cản, Cừu Khôi Khôi có thể đuổi tận giết tuyệt, không lưu người sống!”
“Người này thật kỳ cục.”
“Đâu chỉ kỳ cục không thôi. Ngươi biết Tức đại nương từ chối hảo ý của bọn Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Vưu Tri Vị và Cừu Khôi Khôi thế nào không?”
“Ngươi nói mau đi! Còn muốn ta kêu gào thế nào mới chịu nói?”
“Nói ngươi nghe cũng không sao, để ngươi động lòng luôn, lo trước khỏi họa. Tức đại nương thấy bọn họ thủy chung không chịu từ bỏ ý định, mà nàng lại chung tình với một mình Thích Thiếu Thương, không muốn Thích Thiếu Thương vì nàng mà có quá nhiều kình địch, liền cố ý ra một đề mục. Nếu bọn họ vượt qua mới có thể được nàng nhìn đến.”
“Chuyện này không công bằng.”
“Vì sao?”
“Vạn nhất Tức đại nương ra đề mục cắc cớ, như là bảo họ dùng dây thừng đấu nhau, chuyện đó ai mà qua nổi Tức đại nương?”
“Tức Hồng Lệ đâu phải người thiếu suy nghĩ, đề mục như vậy, bọn từng trải như Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Vưu Tri Vị, Cừu Khôi Khôi làm sao chịu? Rõ ràng muốn bọn họ không thể vượt qua rồi! Tức đại nương không phải là người như thế.”
“Được được, là ta đoán sai, ngươi nói đi, nói đi.”
“Tức đại nương muốn Vưu Tri Vị so tài nấu nướng với nàng. Vưu Tri Vị là đầu bếp đệ nhất thiên hạ, tự nhiên cam tâm tình nguyện tiếp nhận khiêu chiến. Cho nên bọn họ mời bảy vị thực gia nổi danh, có kẻ đại phú đại quý quen nếm sơn trân hải vị, mà kẻ đầu đường xó chợ ăn cá mặn rau xanh cũng có, còn có một người là trưởng lão Cái Bang Thiên Cơ long đầu Trương Tam Ba! Không ngờ là–”
“Kết quả thế nào?”
“Tức đại nương thắng.”
“Hóa ra công phu trù nghệ của Tức Hồng Lệ cao hơn Vưu Tri Vị sao?”
“Công phu nấu nướng của Tức Hồng Lệ quả thật rất cao, nhưng muốn qua được Vưu Tri Vị thì chưa chắc. Có điều, trước đó nàng tốn chút công phu, tìm hiểu thói quen ăn uống xưa nay của bảy vị bình phán, xem họ thích ăn món gì trước, món gì sau. Sau đó cứ đúng bệnh hốt thuốc, mùi vị đậm nhạt tự nhiên cũng có chừng mực. Vưu Tri Vị dù có khả năng diệu thủ hồi xuân, cũng khó mà làm ra món khiến cả bảy người cùng hài lòng, cho nên Tức đại nương đã thắng.”
“Hắc, cái này có chút…”
“Không công bình à? Nàng cùng Cừu Khôi Khôi thi uống rượu!”
“Ôi chà, thọ tinh chán sống sao chứ?” (***)
“Ngươi nhất định cho là nàng ta phải thua? Cừu Khôi Khôi tửu lượng cao cường cũng nghĩ như thế, thật đúng ý muốn của hắn. Không ngờ vừa so tài, tửu lượng Tức đại nương thật kinh người, Cừu Khôi Khôi quá chén với nàng, kết quả say ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại thì mò tới nhà xí, rồi té luôn xuống hồ!”
“Lợi hại thật… Vậy còn Cao Kê Huyết?”
“Cao Kê Huyết thông minh, nói sao cũng không chịu tỷ đấu cùng Tức đại nương. Y nói, cô ra đề mục, chắc chắn thắng lợi, ta thật lòng thích cô, còn nghĩ chuyện thắng thua gì nữa!”
“Tức đại nương không có cách nào với y sao?”
“Cao Kê Huyết dây dưa dài dòng, Tức đại nương vẫn có phương pháp.”
“Phương pháp gì?”
“Tức đại nương viện tới tới mẫu thân Cao Kê Huyết.”
“A, đúng rồi, Cao Kê Huyết luôn tự nhận là hiếu thuận.”
“Đúng vậy. Tức đại nương kể hết mọi chuyện cho Cao lão nương nghe, Cao lão nương bèn nghiêm khắc quản giáo Cao Kê Huyết. Cao Kê Huyết trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mẹ y thôi. Coi như nàng cũng thu thập xong Cao Kê Huyết.”
“Thu thập Cao Kê Huyết xong, còn lại mỗi Hách Liên Xuân Thủy, chắc cũng không cần phí lực phải không?”
“Chuyện đó thì không. Lần này coi như Tức đại nương lật thuyền trong cống rãnh, nhìn sai Hách Liên Xuân Thủy rồi. Nàng biết Hách Liên Xuân Thủy là người thông minh, võ nghệ cao cường, khó mà làm khó được gã, vì vậy liền ra một đề mục. Nàng nói, để nàng cải trang, đi lẫn vào đám đông, mỗi lần giả thành một người khác nhau, nếu Hách Liên Xuân Thủy có thể nhận ra nàng, coi như gã thắng.”
“A, Tức đại nương lại sở trường về thuật dịch dung…”
“Nhưng cũng thật kỳ quái, vô luận Tức đại nương giả trang thành bộ dáng nào đi nữa, Hách Liên Xuân Thủy đều chỉ nhìn một cái, có thể nhận ra ngay. Tức đại nương thắc mắc đủ đường, Hách Liên Xuân Thủy bèn nói, ‘Chỉ cần là nàng, thì dù biến thành người gì đi nữa, ta đều nhận ra hết.’ Tức đại nương nghe xong, cảm động vô cùng.”
“Tức đại nương thua?”
“Nhưng Hách Liên Xuân Thủy cũng không làm khó nàng, chỉ nói, ‘Nàng ra đề mục cho ta, tức là trong tim nàng không có ta. Ta không thể ngừng yêu thích nàng, nhưng ta sẽ không làm khó nàng,’ nói xong liền bỏ đi mất. Về sau Cừu Khôi Khôi đổi ý, không chịu nhận thua, dây dưa đeo bám Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy âm thầm tìm đến quyết chiến, thắng hiểm Cừu Khôi Khôi, đuổi hắn đi. Cũng vì vậy hắn mới bị trong thương đấy!”
“Khó trách… Sau này Cừu Khôi Khôi vào kinh thành mưu sát Huy Tông. Có thể hắn đã thất chí, hoặc muốn làm chuyện kinh thiên động địa để Tức đại nương biết mà động tâm với hắn… … Đáng tiếc, lúc ấy cục diện đã đủ rối loạn, quốc gia nguy cơ, thiên hạ không thể lại vô chủ. Chuyện này khiến tứ đại danh bộ phải ra tay, ngăn chặn hành động thí vua của hắn, đuổi Cừu Khôi Khôi đi.”
“Những người này đều biết khó mà lui, Tức Hồng Lệ cùng Thích Thiếu Thương kết tình, chỉ là Thích Thiếu Thương phong lưu thành tính, lưu tình khắp nơi, Tức Hồng Lệ làm sao nhịn nổi? Lời thề non hẹn biển của Thích Thiếu Thương như mộng ảnh, cuối cùng nàng đành âm thầm rời khỏi Thích Thiếu Thương, tự mình đến Hủy Nặc thành ở Toái Vân Yên. Khi nàng ra đi, có lẽ vì cảm khái thân phận phiêu linh không nơi nương tựa, suối lệ mới tuôn dòng…”
(*) Khổng tước đông nam phi: là tên một bài nhạc phủ đời Hán, do Từ Lăng 徐陵 người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là “Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” 古詩為焦仲卿妻作 (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh), lời tự viết: Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá, bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân.
(**) Phiến pháp: “phiến” là cái quạt. “Phiến pháp” là phép sử dụng quạt (như kiếm pháp, đao pháp).
(***) Thọ tinh công điếu cảnh: “Thọ tinh” là ông thọ, ông thọ sống quá lâu nên treo cổ, ý nói xem thường sinh mạng.
“Ngươi lại than vãn cái gì? Người có tình tự nhiên sẽ thành quyến thuộc, ngươi đố kỵ à?”
“Hừ hừ! Như cá gặp nước, chim liền cánh bay, nguyện làm uyên ương không làm tiên, bất quá, phu thê tình thâm bỗng dưng lại chia lìa, thành “khổng tước đông nam phi” (*), khiến người đau xót rơi lệ.”
“A, cuối cùng Tức đại nương chia tay Thích Thiếu Thương sao?”
“Ít ra, Thích Thiếu Thương đã đổ máu vì Tức Hồng Lệ, Tức Hồng Lệ cũng vì Thích Thiếu Thương mà rơi lệ.”
“Chuyện đó ra sao? Kể rõ đi nào.”
“Khi đó, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương do hiểu lầm mà quen biết, quen biết rồi thành ra hiểu nhau, khiến người ngoài nhìn mà ao ước. Nhưng cũng có kẻ ghen tỵ với Thích Thiếu Thương. Trong số đàn ông ý loạn tình mê vì Tức Hồng Lệ, có bốn nhân vật võ lâm danh chấn giang hồ, không lúc nào hết hy vọng về nàng, đó là –”
“Ta biết rồi! Đó là Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Cừu Khôi Khôi, Hách Liên Xuân Thủy!?”
“Đúng là bọn hắn, mà ngươi có biết thân phận của bọn hắn không?”
“Bọn hắn đều là nhân sĩ tiếng tăm lừng lẫy. Cao Kê Huyết ngoại hiệu “Gà Chó Không Tha”, y là một tên thương nhân cực kỳ khôn khéo, bất kể kẻ làm ăn chung hay đối thủ của y, đều sẽ bị y nuốt hết cả da lẫn xương, bảm đảm con chuột con gián trong nhà kẻ đó cũng không tha. Y có bốn loại võ công, người ta gọi là “Thiên hạ tứ tuyệt”, một là “Di Đà tiếu phật đỗ bì công”, một là “Cao xứ bất thắng hàn” phiến pháp (**). Lại còn khinh công “Ngọc thụ lâm phong”, hơn nữa còn ba mươi sáu thức “Kê khuyển bất lưu vạn phật thủ”, có thể gọi là không ai địch nổi, ha – tên mấy loại võ công này có tục có nhã, người sử dụng lại là con buôn, đầu lưỡi trơn tuột!”
“Ngươi cũng đừng quên, người này làm ăn cực kỳ khôn khéo, nhưng của cải y nuốt vào đều là tiền tài phi nghĩa, kẻ bị y lừa gạt cũng là loại bất nghĩa, trong những lúc sinh tử quan đầu, y đều rất nghĩa khí!”
“Không sai. Chuyện khiến y danh chấn giang hồ nhất là, dù không cách nào chiếm được cảm tình của Tức đại nương, nhưng khi Tức đại nương vì cứu Thích Thiếu Thương mà bị quan phủ truy kích, y không tiếc kêu gọi toàn bộ huynh đệ bằng hữu giúp đỡ Tức đại nương tránh khỏi kiếp nạn. Người này tuy giảo hoạt, vẫn có thể xem là một hán tử.”
“Giảo hoạt cơ trí, không nhất định cứ là kẻ xấu.”
“Thật ra, muốn làm người tốt, ít nhất cũng nên là một người tốt thông minh. Người tốt ngu đần, một là không sống lâu, hai là không tốt với bản thân mình, ba là hay làm hỏng chuyện.”
“So ra, Vưu Tri Vị có vẻ như không sống tốt lắm.”
“Vưu Tri Vị cũng rất có quyền lực.”
“Quyền lực? Ta chỉ biết hắn là đầu bếp nổi danh, đến hoàng đế cũng phải nể hắn ba phần.”
“Chuyện đó đương nhiên, ăn đồ ăn của người ta thì phải nhìn sắc mặt người ta. Vưu Tri Vị sở trường chế trụ bao tử của người khác, một kẻ có thể khống chế khẩu vị, cũng coi như có thể khống chế cổ họng đối phương, không có gì khác biệt — thử hỏi, một người có thể nắm cổ họng kẻ khác, khiến người ta không thể sống chết tùy ý, vậy kẻ có đó quyền lực hay không?”
“Có quyền lực thì sao? Vưu Tri Vị kẻ này, có thể nói hắn không phải là người. Hắn không chiếm được Tức đại nương, mà những hành vi của hắn so với hành động hiệp nghĩa của Cao Kê Huyết hoàn toàn khác biệt. Trong lúc Tức đại nương và Thích Thiếu Thương đào sinh, hắn oán giận hạ độc, bán đứng bằng hữu, tàn sát đồng đạo, còn muốn cường bạo Tức đại nương, nếu không –”
“Nếu không có Hách Liên Xuân Thủy!”
“Đúng, nếu không có Hách Liên công tử kịp thời ra tay, hừ…”
“Hách Liên công tử là người duy nhất theo đuổi Tức đại nương có thể coi là ngang tay với Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương tay không tấc sắt, được các lộ hào kiệt ủng hộ, triều đình cố ý mời chào hắn, hắn không chịu làm quan, lại làm người đứng đầu một phương võ lâm. Hách Liên Xuân Thủy là công tử của đại tướng quân Hách Liên Nhạc Ngô, được chân truyền “Tàn Sơn Thặng Thủy Đoạt Mệnh thương”. Gã có thể tay trái múa Bạch Anh Tố Can Tam Ngõa Diện thương, đồng thời tay phải sử Tam Bác Hồng Anh thương. Thiên hạ hôm nay, chỉ có một mình gã dùng thương xuất thần nhập hóa như thế. Gã tuy là phú gia đệ tử, lại không phải loại công tử bột, gã giao hảo với bằng hữu giang hồ, tính tình hiệp nghĩa, bạn bè gọi đùa là “Hách Liên tiểu yêu”. Gã thân là hầu gia, nhưng người trong giang hồ, đã không phải người trên đường, cũng không phải người trong võ lâm, không phải chính không phải tà, không hiệp không ma, đo đó được xưng là ‘Yêu’, gã cũng không cho rằng sai.”
“Gã lại thật tâm yêu Tức đại nương.”
“Sai rồi.”
“Sao? Ngươi nói gã không thật lòng với Tức đại nương sao?”
“Cũng không phải. Ngươi nói vậy, chẳng phải Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Cừu Khôi Khôi bọn họ đều không phải thật tâm yêu Tức đại nương sao?”
“A, ngoại trừ Vưu Tri Vị ra, thì ta không có ý đó… Bọn họ đối với Tức đại nương đều rất tốt!”
“Nói đi nói lại, bao nhiêu người có bản lĩnh như vậy, đều rất chung tình với Tức đại nương, Chuyện này thật là… khụ khụ…”
“Phổi ngươi có vấn đề à?”
“Cám ơn đã quan tâm, thật không dám, không dám.”
“Ngươi không chịu được à?”
“Như nhau, như nhau, cùng hiểu ngầm như nhau thôi.”
“Hừ.”
“Chà.”
“Cừu Khôi Khôi? Ngươi biết lai lịch người này không?”
“Người này càng không đơn giản. Hắn là một sát thủ nổi tiếng, được Phương Tịch Sở ở Mục Châu trọng dụng. Người này ghét ác như thù, nhưng hỉ nộ vô thường, ‘ác’ là cái ác trong lòng hắn, chưa hẳn là đại gian đại ác, cho nên một mặt khoái ý ân cừu, tùy ý làm việc, giết chóc quá đáng, hoành hành không kiêng sợ. Hắn cũng yêu Tức đại nương, lại truy tìm những nam tử kia, từng người một, không cho phép bọn họ tiếp cận Tức Hồng Lệ.”
“Chuyện này… thật là không có chút đạo lý nào!”
“Đạo lý? Nếu Tức đại nương không ngăn cản, Cừu Khôi Khôi có thể đuổi tận giết tuyệt, không lưu người sống!”
“Người này thật kỳ cục.”
“Đâu chỉ kỳ cục không thôi. Ngươi biết Tức đại nương từ chối hảo ý của bọn Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Vưu Tri Vị và Cừu Khôi Khôi thế nào không?”
“Ngươi nói mau đi! Còn muốn ta kêu gào thế nào mới chịu nói?”
“Nói ngươi nghe cũng không sao, để ngươi động lòng luôn, lo trước khỏi họa. Tức đại nương thấy bọn họ thủy chung không chịu từ bỏ ý định, mà nàng lại chung tình với một mình Thích Thiếu Thương, không muốn Thích Thiếu Thương vì nàng mà có quá nhiều kình địch, liền cố ý ra một đề mục. Nếu bọn họ vượt qua mới có thể được nàng nhìn đến.”
“Chuyện này không công bằng.”
“Vì sao?”
“Vạn nhất Tức đại nương ra đề mục cắc cớ, như là bảo họ dùng dây thừng đấu nhau, chuyện đó ai mà qua nổi Tức đại nương?”
“Tức Hồng Lệ đâu phải người thiếu suy nghĩ, đề mục như vậy, bọn từng trải như Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Vưu Tri Vị, Cừu Khôi Khôi làm sao chịu? Rõ ràng muốn bọn họ không thể vượt qua rồi! Tức đại nương không phải là người như thế.”
“Được được, là ta đoán sai, ngươi nói đi, nói đi.”
“Tức đại nương muốn Vưu Tri Vị so tài nấu nướng với nàng. Vưu Tri Vị là đầu bếp đệ nhất thiên hạ, tự nhiên cam tâm tình nguyện tiếp nhận khiêu chiến. Cho nên bọn họ mời bảy vị thực gia nổi danh, có kẻ đại phú đại quý quen nếm sơn trân hải vị, mà kẻ đầu đường xó chợ ăn cá mặn rau xanh cũng có, còn có một người là trưởng lão Cái Bang Thiên Cơ long đầu Trương Tam Ba! Không ngờ là–”
“Kết quả thế nào?”
“Tức đại nương thắng.”
“Hóa ra công phu trù nghệ của Tức Hồng Lệ cao hơn Vưu Tri Vị sao?”
“Công phu nấu nướng của Tức Hồng Lệ quả thật rất cao, nhưng muốn qua được Vưu Tri Vị thì chưa chắc. Có điều, trước đó nàng tốn chút công phu, tìm hiểu thói quen ăn uống xưa nay của bảy vị bình phán, xem họ thích ăn món gì trước, món gì sau. Sau đó cứ đúng bệnh hốt thuốc, mùi vị đậm nhạt tự nhiên cũng có chừng mực. Vưu Tri Vị dù có khả năng diệu thủ hồi xuân, cũng khó mà làm ra món khiến cả bảy người cùng hài lòng, cho nên Tức đại nương đã thắng.”
“Hắc, cái này có chút…”
“Không công bình à? Nàng cùng Cừu Khôi Khôi thi uống rượu!”
“Ôi chà, thọ tinh chán sống sao chứ?” (***)
“Ngươi nhất định cho là nàng ta phải thua? Cừu Khôi Khôi tửu lượng cao cường cũng nghĩ như thế, thật đúng ý muốn của hắn. Không ngờ vừa so tài, tửu lượng Tức đại nương thật kinh người, Cừu Khôi Khôi quá chén với nàng, kết quả say ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại thì mò tới nhà xí, rồi té luôn xuống hồ!”
“Lợi hại thật… Vậy còn Cao Kê Huyết?”
“Cao Kê Huyết thông minh, nói sao cũng không chịu tỷ đấu cùng Tức đại nương. Y nói, cô ra đề mục, chắc chắn thắng lợi, ta thật lòng thích cô, còn nghĩ chuyện thắng thua gì nữa!”
“Tức đại nương không có cách nào với y sao?”
“Cao Kê Huyết dây dưa dài dòng, Tức đại nương vẫn có phương pháp.”
“Phương pháp gì?”
“Tức đại nương viện tới tới mẫu thân Cao Kê Huyết.”
“A, đúng rồi, Cao Kê Huyết luôn tự nhận là hiếu thuận.”
“Đúng vậy. Tức đại nương kể hết mọi chuyện cho Cao lão nương nghe, Cao lão nương bèn nghiêm khắc quản giáo Cao Kê Huyết. Cao Kê Huyết trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mẹ y thôi. Coi như nàng cũng thu thập xong Cao Kê Huyết.”
“Thu thập Cao Kê Huyết xong, còn lại mỗi Hách Liên Xuân Thủy, chắc cũng không cần phí lực phải không?”
“Chuyện đó thì không. Lần này coi như Tức đại nương lật thuyền trong cống rãnh, nhìn sai Hách Liên Xuân Thủy rồi. Nàng biết Hách Liên Xuân Thủy là người thông minh, võ nghệ cao cường, khó mà làm khó được gã, vì vậy liền ra một đề mục. Nàng nói, để nàng cải trang, đi lẫn vào đám đông, mỗi lần giả thành một người khác nhau, nếu Hách Liên Xuân Thủy có thể nhận ra nàng, coi như gã thắng.”
“A, Tức đại nương lại sở trường về thuật dịch dung…”
“Nhưng cũng thật kỳ quái, vô luận Tức đại nương giả trang thành bộ dáng nào đi nữa, Hách Liên Xuân Thủy đều chỉ nhìn một cái, có thể nhận ra ngay. Tức đại nương thắc mắc đủ đường, Hách Liên Xuân Thủy bèn nói, ‘Chỉ cần là nàng, thì dù biến thành người gì đi nữa, ta đều nhận ra hết.’ Tức đại nương nghe xong, cảm động vô cùng.”
“Tức đại nương thua?”
“Nhưng Hách Liên Xuân Thủy cũng không làm khó nàng, chỉ nói, ‘Nàng ra đề mục cho ta, tức là trong tim nàng không có ta. Ta không thể ngừng yêu thích nàng, nhưng ta sẽ không làm khó nàng,’ nói xong liền bỏ đi mất. Về sau Cừu Khôi Khôi đổi ý, không chịu nhận thua, dây dưa đeo bám Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy âm thầm tìm đến quyết chiến, thắng hiểm Cừu Khôi Khôi, đuổi hắn đi. Cũng vì vậy hắn mới bị trong thương đấy!”
“Khó trách… Sau này Cừu Khôi Khôi vào kinh thành mưu sát Huy Tông. Có thể hắn đã thất chí, hoặc muốn làm chuyện kinh thiên động địa để Tức đại nương biết mà động tâm với hắn… … Đáng tiếc, lúc ấy cục diện đã đủ rối loạn, quốc gia nguy cơ, thiên hạ không thể lại vô chủ. Chuyện này khiến tứ đại danh bộ phải ra tay, ngăn chặn hành động thí vua của hắn, đuổi Cừu Khôi Khôi đi.”
“Những người này đều biết khó mà lui, Tức Hồng Lệ cùng Thích Thiếu Thương kết tình, chỉ là Thích Thiếu Thương phong lưu thành tính, lưu tình khắp nơi, Tức Hồng Lệ làm sao nhịn nổi? Lời thề non hẹn biển của Thích Thiếu Thương như mộng ảnh, cuối cùng nàng đành âm thầm rời khỏi Thích Thiếu Thương, tự mình đến Hủy Nặc thành ở Toái Vân Yên. Khi nàng ra đi, có lẽ vì cảm khái thân phận phiêu linh không nơi nương tựa, suối lệ mới tuôn dòng…”
(*) Khổng tước đông nam phi: là tên một bài nhạc phủ đời Hán, do Từ Lăng 徐陵 người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là “Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” 古詩為焦仲卿妻作 (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh), lời tự viết: Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá, bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân.
(**) Phiến pháp: “phiến” là cái quạt. “Phiến pháp” là phép sử dụng quạt (như kiếm pháp, đao pháp).
(***) Thọ tinh công điếu cảnh: “Thọ tinh” là ông thọ, ông thọ sống quá lâu nên treo cổ, ý nói xem thường sinh mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.