Quyển 8 - Chương 4: Cái chết thảm thiết lạ lùng
Chu Tiểu Xuyên
26/08/2017
Cô gái cười nhạo nói: "Người như ngươi thật kỳ quái, người khác buông tha
ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm tạ trời đất sao? Thế nào ngược lại nói
ra những lời này?"
Tô Chuyết mỉm cười, không lý luận với nàng. Một người đàn ông thông minh đều biết, tuyệt đối không nên tranh luận với phụ nữ. Cô gái thấy y không nói lời nào, bỗng cảm giác không thú vị, còn nói thêm: "Ta gọi là Trúc Ti Khúc!"
Tô Chuyết cũng không muốn biết tên của nàng, từ tốn nói: "Trúc Ti Khúc? Tên thật kỳ cục."
Trúc Ti Khúc vỗ túi tiền bên hông, nói ra: "Hôm nay may mắn có ngươi, ta mời ngươi uống rượu!"
Tô Chuyết không ngờ rằng mình nói đùa một câu nàng lại cho là thật, nhàn nhạt "A" một tiếng. Có người mời uống rượu, xưa nay y đều không cự tuyệt. Y chỉ không giải thích được mà hỏi một câu: "Cô có bằng hữu nào họ Yến không?"
Trúc Ti Khúc lắc đầu, nói ra: "Ta chỉ ở trong vùng gần thôn, không biết người nào họ Yến. Thế nào, người này là bằng hữu của ngươi hả?"
Tô Chuyết gật đầu, đáp: "Xem như thế đi!"
Trúc Ti Khúc cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ ta không phải bằng hữu của bạn ngươi, thì ngươi không dám uống rượu của ta rồi sao? Chúng ta đã báo tên họ, cũng coi như là bằng hữu. Chẳng lẽ việc này còn chưa thể để ngươi tiêu trừ nghi hoặc?"
Tô Chuyết nhìn xem cô nàng gọi là Trúc Ti Khúc này, không ngờ nàng nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng hành sự lại có một cỗ phong phạm của người trong giang hồ. Trần chưởng quỹ ngồi ở một bên, trên mặt lại lộ vẻ đắng chát. Nguyên bản một mình Tô Chuyết đã rất khó đuổi rồi, giờ lại thêm một cô nương nữa. . .
Ông ta bất đắc dĩ nói: "Tô công tử, công tử xem sắc trời cũng không sớm rồi. . ." Ngụ ý trong lời nói, hiển hiên muốn bọn họ tranh thủ thời gian rời đi.
Trúc Ti Khúc cũng nhạy bén, nghe vậy thì hờn giận đáp: "Lão bản ông thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ có sinh ý còn không thèm làm sao?"
Tô Chuyết không để ý tới nàng, nói với Trần chưởng quỹ: "Đúng rồi, chưởng quỹ, ông còn chưa nói xong chuyện vừa nãy đâu. Làm sao Lục Thanh Trần bị lệ quỷ hại chết hả?"
Trần chưởng quỹ thở dài, xem ra hôm nay không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vị công tử này, y sẽ không rời đi. Ai ngờ Trúc Ti Khúc bỗng nhiên chen miệng nói: "Chuyện này ta biết, không phải chính là bị lệ quỷ ở đồi Loạn Thạch lấy mạng sao!"
Trần chưởng quỹ giải thích nói: "Kỳ thật ta cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe người ta nói. Trong một buổi tối hơn mười ngày trước, mây đen gió lớn, quỷ khí âm trầm. Lục chưởng môn một thân một mình đi trên đường núi. . ."
Tô Chuyết mở miệng hỏi: "Vì sao ông ta lại một thân một mình ở trong rừng núi vào đêm khuya?"
Trần chưởng quỹ đáp: "Sao ta biết được, dù thế nào thì hắn đúng là đi đường một mình vào ban đêm!"
Trúc Ti Khúc chen miệng nói: "Cái này kêu là đi đêm có ngày gặp ma!"
Ai ngờ Tô Chuyết chẳng thèm để ý tới nàng, mà ra hiệu cho Trần chưởng quỹ nói tiếp. Trúc Ti Khúc bỗng cảm thấy không thú vị, tay chống đầu, đùa nghịch chén bát.
Trần chưởng quỹ tiếp tục nói: "Đêm hôm đó, Lục chưởng môn một mình đi trên đường núi. Đi qua đồi Loạn Thạch, thì nhìn thấy từng đốm quỷ hỏa xúm lại mà đến, trong gió đêm còn có tiếng quỷ khóc. Chuyện này thật kinh khủng a, coi như là Lục đại hiệp, cũng khó tránh khỏi lạnh cả sống lưng. Bất quá hắn chung quy là cao thủ nhất đẳng, lập tức rút ra bảo kiếm trong tay, triển khai chiêu thuật với quỷ hỏa. Chuôi kiếm của Lục đại hiệp mỏng như cánh ve, khi rút ra sử dụng, tiếng kiếm reo ong ong, xen lẫn cùng tiếng quỷ khóc kêu gào."
Ông nuốt ngụm nước bọt, nói: "Bất quá sức người làm sao đánh lại được lệ quỷ? Chỉ thấy Lục chưởng môn và đám lệ quỷ đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng vẫn kém một chiêu, bị lệ quỷ hại chết! Sáng sớm hôm sau, có tiều phu lên núi đốn củi mới phát hiện thi thể Lục chưởng môn, vội vàng đi báo quan. Quan phủ vừa đến, thấy cảnh tượng thê thảm ở hiện trường, cũng bị giật nảy mình a! Lục chưởng môn bị kiếm của mình chém đứt đầu, máu toàn thân cũng bị lệ quỷ hút hết! Chậc chậc chậc. . ."
Tô Chuyết nghe ông ta miêu tả sinh động như thật, không khỏi nở nụ cười, nói: "Chưởng quỹ, cái mồm khéo léo của ông mà không đi làm người kể chuyện, thật sự là lãng phí!"
Trần chưởng quỹ vội la lên: "Sao cơ, ngươi cho rằng ta đang chém gió à?"
Tô Chuyết mỉm cười nói: "Thứ nhất, nếu Lục chưởng môn một mình đi đường ban đêm, thế ai trông thấy ông ta và lệ quỷ đại chiến ba trăm hiệp hả?"
"Thứ hai, Lục chưởng môn bị chết dưới kiếm, làm sao có thể giải thích là do lệ quỷ làm? Đầu lâu bị chém, tất nhiên chảy rất nhiều máu, dẫn đến huyết dịch trong thi thể chảy hết cũng là có khả năng, làm sao lại nói là bị lệ quỷ hút khô chứ? Chưởng quỹ, ông kể chuyện thật hay, đáng tiếc không phải sự thật!"
Trần chưởng quỹ đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: "Chính là lệ quỷ! Nhất định không sai! Nếu không phải do lệ quỷ hút khô máu tươi, thì làm sao chung quanh thi thể lại không có vết máu? Hơn nữa theo lời quan sai nói, trên thân Lục chưởng môn cũng không vết thương khác. Ngươi nói xem, nếu không phải lệ quỷ lấy mạng, kẻ nào có thể dùng một chiêu đã chém đứt đầu của Lục chưởng môn hả?"
Tô Chuyết nhíu mày, cúi đầu trầm tư. Trần chưởng quỹ thấy y gặp khó, không khỏi cao hứng mà cười.
Trúc Ti Khúc đột nhiên hỏi: "Tô Chuyết, không ngờ ngươi lại không tin quỷ thần!"
Tô Chuyết cũng không ngẩng đầu lên, hỏi lại: "Tại sao ta phải tin quỷ thần?"
Trúc Ti Khúc đáp: "Ngươi không tin quỷ thần, chẳng lẽ không sợ bọn chúng tới tìm ngươi sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Tại sao ta phải sợ quỷ thần tìm ta?"
Trúc Ti Khúc lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng làm việc trái với lương tâm hả?"
Tô Chuyết bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại mờ mịt lắc đầu: "Không có!"
Trúc Ti Khúc "Xùy" một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin, nói ra: "Nếu ngươi nhất định không tin là lệ quỷ gây ra, vậy cái chết của Lục chưởng môn, đến cùng giải thích thế nào?"
Tô Chuyết nói: "Kỳ thật những việc này đều rất dễ giải thích, chỉ tạm thời còn chưa có chứng cứ chứng minh thôi. Lục chưởng môn bị một chiêu chém mất đầu, chỉ có thể nói rõ hung thủ là một kẻ có võ công cực cao, hoặc là kẻ này căn bản chính là người quen của Lục chưởng môn, khiến cho ông ta chưa kịp phòng bị . Còn hiện trường không có vết máu, thì càng dễ giải thích, đó là bởi vì hiện trường giết người căn bản không phải là ở trên đồi Loạn Thạch!"
Trần chưởng quỹ cứng họng, ông ta đương nhiên không có đầu óc như Tô Chuyết, không nghĩ ra được đầu đuôi trong đó. Ông vẫn như cũ tin tưởng là lệ quỷ lấy mạng, bởi vì đây vốn là cách giải thích tốt nhất rồi.
Tô Chuyết lại hỏi: "Chưởng quỹ, ông có biết thi thể Lục chưởng môn bây giờ đang ở nơi nào không?"
Trần chưởng quỹ đáp: "Chuyện này do lệ quỷ làm ra, quan phủ đâu dám quản nhiều, kết án qua loa, đưa thi thể đến Vũ Di kiếm phái. Chưởng môn Vũ Di kiếm phái chết rồi thì sư đệ của Lục chưởng môn, Chu Thanh Bình chủ trì đại cục. Bởi vì chuyện này thật đáng sợ, ai cũng lo chọc phải lệ quỷ. Bởi vậy vừa qua đầu bảy (7 ngày), đã thiêu thi thể rồi!"
Trên mặt Tô Chuyết hiện ra vẻ thất vọng: "Thiêu rồi sao?"
Trần chưởng quỹ cường điệu lẫn nữa: "Đương nhiên thiêu rồi! Chẳng lẽ còn muốn giữ lại dẫn lệ quỷ đến sao?"
Tô Chuyết thở dài, nói: "Nói không chừng thi thể Lục chưởng môn sẽ tố giác kẻ nào giết ông ta cho chúng ta biết!"
Trần chưởng quỹ chỉ cảm thấy gặp tên điên rồi, mắng: "Điên rồi điên rồi, làm sao người chết có thể nhảy dựng lên nói chuyện với người ta được!"
Tô Chuyết nhẹ giọng tự nói: "Có đôi khi người chết có thể nói cho ta biết còn nhiều hơn người sống. Đáng tiếc. . ."
Trần chưởng quỹ phảng phất nhìn thấy người điên, bĩu môi nói: "Vị công tử này, đúng là điên rồi! Ngươi thật không sợ quỷ sao?"
Tô Chuyết cười đáp: "Ông nói không sai, ta không sợ quỷ, mà là quỷ sợ ta! Đã từng có người nói ta là người ghét chuyện ma quỷ, ông xem, ta cần gì phải sợ quỷ đây?"
Trần chưởng quỹ chỉ coi rằng hôm nay mình gặp tên điên, không nhịn được nói: "Tốt tốt tốt, ngươi không sợ quỷ, ta thì sợ. Tiểu điếm muốn đóng cửa rồi, ngươi xem. . ."
Tô Chuyết ngửa đầu uống cạn một chén cuối cùng, đứng lên nói: "Đi!"
Không ngờ Trúc Ti Khúc cũng đứng dậy theo, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tô Chuyết không chút nghĩ ngợi đáp: "Tụ Nghĩa sơn trang!"
Tô Chuyết mỉm cười, không lý luận với nàng. Một người đàn ông thông minh đều biết, tuyệt đối không nên tranh luận với phụ nữ. Cô gái thấy y không nói lời nào, bỗng cảm giác không thú vị, còn nói thêm: "Ta gọi là Trúc Ti Khúc!"
Tô Chuyết cũng không muốn biết tên của nàng, từ tốn nói: "Trúc Ti Khúc? Tên thật kỳ cục."
Trúc Ti Khúc vỗ túi tiền bên hông, nói ra: "Hôm nay may mắn có ngươi, ta mời ngươi uống rượu!"
Tô Chuyết không ngờ rằng mình nói đùa một câu nàng lại cho là thật, nhàn nhạt "A" một tiếng. Có người mời uống rượu, xưa nay y đều không cự tuyệt. Y chỉ không giải thích được mà hỏi một câu: "Cô có bằng hữu nào họ Yến không?"
Trúc Ti Khúc lắc đầu, nói ra: "Ta chỉ ở trong vùng gần thôn, không biết người nào họ Yến. Thế nào, người này là bằng hữu của ngươi hả?"
Tô Chuyết gật đầu, đáp: "Xem như thế đi!"
Trúc Ti Khúc cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ ta không phải bằng hữu của bạn ngươi, thì ngươi không dám uống rượu của ta rồi sao? Chúng ta đã báo tên họ, cũng coi như là bằng hữu. Chẳng lẽ việc này còn chưa thể để ngươi tiêu trừ nghi hoặc?"
Tô Chuyết nhìn xem cô nàng gọi là Trúc Ti Khúc này, không ngờ nàng nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng hành sự lại có một cỗ phong phạm của người trong giang hồ. Trần chưởng quỹ ngồi ở một bên, trên mặt lại lộ vẻ đắng chát. Nguyên bản một mình Tô Chuyết đã rất khó đuổi rồi, giờ lại thêm một cô nương nữa. . .
Ông ta bất đắc dĩ nói: "Tô công tử, công tử xem sắc trời cũng không sớm rồi. . ." Ngụ ý trong lời nói, hiển hiên muốn bọn họ tranh thủ thời gian rời đi.
Trúc Ti Khúc cũng nhạy bén, nghe vậy thì hờn giận đáp: "Lão bản ông thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ có sinh ý còn không thèm làm sao?"
Tô Chuyết không để ý tới nàng, nói với Trần chưởng quỹ: "Đúng rồi, chưởng quỹ, ông còn chưa nói xong chuyện vừa nãy đâu. Làm sao Lục Thanh Trần bị lệ quỷ hại chết hả?"
Trần chưởng quỹ thở dài, xem ra hôm nay không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vị công tử này, y sẽ không rời đi. Ai ngờ Trúc Ti Khúc bỗng nhiên chen miệng nói: "Chuyện này ta biết, không phải chính là bị lệ quỷ ở đồi Loạn Thạch lấy mạng sao!"
Trần chưởng quỹ giải thích nói: "Kỳ thật ta cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe người ta nói. Trong một buổi tối hơn mười ngày trước, mây đen gió lớn, quỷ khí âm trầm. Lục chưởng môn một thân một mình đi trên đường núi. . ."
Tô Chuyết mở miệng hỏi: "Vì sao ông ta lại một thân một mình ở trong rừng núi vào đêm khuya?"
Trần chưởng quỹ đáp: "Sao ta biết được, dù thế nào thì hắn đúng là đi đường một mình vào ban đêm!"
Trúc Ti Khúc chen miệng nói: "Cái này kêu là đi đêm có ngày gặp ma!"
Ai ngờ Tô Chuyết chẳng thèm để ý tới nàng, mà ra hiệu cho Trần chưởng quỹ nói tiếp. Trúc Ti Khúc bỗng cảm thấy không thú vị, tay chống đầu, đùa nghịch chén bát.
Trần chưởng quỹ tiếp tục nói: "Đêm hôm đó, Lục chưởng môn một mình đi trên đường núi. Đi qua đồi Loạn Thạch, thì nhìn thấy từng đốm quỷ hỏa xúm lại mà đến, trong gió đêm còn có tiếng quỷ khóc. Chuyện này thật kinh khủng a, coi như là Lục đại hiệp, cũng khó tránh khỏi lạnh cả sống lưng. Bất quá hắn chung quy là cao thủ nhất đẳng, lập tức rút ra bảo kiếm trong tay, triển khai chiêu thuật với quỷ hỏa. Chuôi kiếm của Lục đại hiệp mỏng như cánh ve, khi rút ra sử dụng, tiếng kiếm reo ong ong, xen lẫn cùng tiếng quỷ khóc kêu gào."
Ông nuốt ngụm nước bọt, nói: "Bất quá sức người làm sao đánh lại được lệ quỷ? Chỉ thấy Lục chưởng môn và đám lệ quỷ đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng vẫn kém một chiêu, bị lệ quỷ hại chết! Sáng sớm hôm sau, có tiều phu lên núi đốn củi mới phát hiện thi thể Lục chưởng môn, vội vàng đi báo quan. Quan phủ vừa đến, thấy cảnh tượng thê thảm ở hiện trường, cũng bị giật nảy mình a! Lục chưởng môn bị kiếm của mình chém đứt đầu, máu toàn thân cũng bị lệ quỷ hút hết! Chậc chậc chậc. . ."
Tô Chuyết nghe ông ta miêu tả sinh động như thật, không khỏi nở nụ cười, nói: "Chưởng quỹ, cái mồm khéo léo của ông mà không đi làm người kể chuyện, thật sự là lãng phí!"
Trần chưởng quỹ vội la lên: "Sao cơ, ngươi cho rằng ta đang chém gió à?"
Tô Chuyết mỉm cười nói: "Thứ nhất, nếu Lục chưởng môn một mình đi đường ban đêm, thế ai trông thấy ông ta và lệ quỷ đại chiến ba trăm hiệp hả?"
"Thứ hai, Lục chưởng môn bị chết dưới kiếm, làm sao có thể giải thích là do lệ quỷ làm? Đầu lâu bị chém, tất nhiên chảy rất nhiều máu, dẫn đến huyết dịch trong thi thể chảy hết cũng là có khả năng, làm sao lại nói là bị lệ quỷ hút khô chứ? Chưởng quỹ, ông kể chuyện thật hay, đáng tiếc không phải sự thật!"
Trần chưởng quỹ đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: "Chính là lệ quỷ! Nhất định không sai! Nếu không phải do lệ quỷ hút khô máu tươi, thì làm sao chung quanh thi thể lại không có vết máu? Hơn nữa theo lời quan sai nói, trên thân Lục chưởng môn cũng không vết thương khác. Ngươi nói xem, nếu không phải lệ quỷ lấy mạng, kẻ nào có thể dùng một chiêu đã chém đứt đầu của Lục chưởng môn hả?"
Tô Chuyết nhíu mày, cúi đầu trầm tư. Trần chưởng quỹ thấy y gặp khó, không khỏi cao hứng mà cười.
Trúc Ti Khúc đột nhiên hỏi: "Tô Chuyết, không ngờ ngươi lại không tin quỷ thần!"
Tô Chuyết cũng không ngẩng đầu lên, hỏi lại: "Tại sao ta phải tin quỷ thần?"
Trúc Ti Khúc đáp: "Ngươi không tin quỷ thần, chẳng lẽ không sợ bọn chúng tới tìm ngươi sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Tại sao ta phải sợ quỷ thần tìm ta?"
Trúc Ti Khúc lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng làm việc trái với lương tâm hả?"
Tô Chuyết bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại mờ mịt lắc đầu: "Không có!"
Trúc Ti Khúc "Xùy" một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin, nói ra: "Nếu ngươi nhất định không tin là lệ quỷ gây ra, vậy cái chết của Lục chưởng môn, đến cùng giải thích thế nào?"
Tô Chuyết nói: "Kỳ thật những việc này đều rất dễ giải thích, chỉ tạm thời còn chưa có chứng cứ chứng minh thôi. Lục chưởng môn bị một chiêu chém mất đầu, chỉ có thể nói rõ hung thủ là một kẻ có võ công cực cao, hoặc là kẻ này căn bản chính là người quen của Lục chưởng môn, khiến cho ông ta chưa kịp phòng bị . Còn hiện trường không có vết máu, thì càng dễ giải thích, đó là bởi vì hiện trường giết người căn bản không phải là ở trên đồi Loạn Thạch!"
Trần chưởng quỹ cứng họng, ông ta đương nhiên không có đầu óc như Tô Chuyết, không nghĩ ra được đầu đuôi trong đó. Ông vẫn như cũ tin tưởng là lệ quỷ lấy mạng, bởi vì đây vốn là cách giải thích tốt nhất rồi.
Tô Chuyết lại hỏi: "Chưởng quỹ, ông có biết thi thể Lục chưởng môn bây giờ đang ở nơi nào không?"
Trần chưởng quỹ đáp: "Chuyện này do lệ quỷ làm ra, quan phủ đâu dám quản nhiều, kết án qua loa, đưa thi thể đến Vũ Di kiếm phái. Chưởng môn Vũ Di kiếm phái chết rồi thì sư đệ của Lục chưởng môn, Chu Thanh Bình chủ trì đại cục. Bởi vì chuyện này thật đáng sợ, ai cũng lo chọc phải lệ quỷ. Bởi vậy vừa qua đầu bảy (7 ngày), đã thiêu thi thể rồi!"
Trên mặt Tô Chuyết hiện ra vẻ thất vọng: "Thiêu rồi sao?"
Trần chưởng quỹ cường điệu lẫn nữa: "Đương nhiên thiêu rồi! Chẳng lẽ còn muốn giữ lại dẫn lệ quỷ đến sao?"
Tô Chuyết thở dài, nói: "Nói không chừng thi thể Lục chưởng môn sẽ tố giác kẻ nào giết ông ta cho chúng ta biết!"
Trần chưởng quỹ chỉ cảm thấy gặp tên điên rồi, mắng: "Điên rồi điên rồi, làm sao người chết có thể nhảy dựng lên nói chuyện với người ta được!"
Tô Chuyết nhẹ giọng tự nói: "Có đôi khi người chết có thể nói cho ta biết còn nhiều hơn người sống. Đáng tiếc. . ."
Trần chưởng quỹ phảng phất nhìn thấy người điên, bĩu môi nói: "Vị công tử này, đúng là điên rồi! Ngươi thật không sợ quỷ sao?"
Tô Chuyết cười đáp: "Ông nói không sai, ta không sợ quỷ, mà là quỷ sợ ta! Đã từng có người nói ta là người ghét chuyện ma quỷ, ông xem, ta cần gì phải sợ quỷ đây?"
Trần chưởng quỹ chỉ coi rằng hôm nay mình gặp tên điên, không nhịn được nói: "Tốt tốt tốt, ngươi không sợ quỷ, ta thì sợ. Tiểu điếm muốn đóng cửa rồi, ngươi xem. . ."
Tô Chuyết ngửa đầu uống cạn một chén cuối cùng, đứng lên nói: "Đi!"
Không ngờ Trúc Ti Khúc cũng đứng dậy theo, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tô Chuyết không chút nghĩ ngợi đáp: "Tụ Nghĩa sơn trang!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.