Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 5 - Chương 5: Câu hỏi

Chu Tiểu Xuyên

06/07/2017

Yến Linh Lung nói: "Nghe nói Lăng Phong quản lý gia nghiệp cũng có mấy năm, nhưng vẫn không được Lăng Chí Tiện tán thành. Mà hai người Lăng Vũ Lăng Tuyết, niên kỷ còn nhỏ, hơn nữa những năm gần đây càng thêm vô lý, Lăng Chí Thiện tự nhiên không yên lòng với bọn chúng."

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Đây đều là bị Lăng Chí Thiện nuông chiều từ bé đi, chẳng lẽ trách được người khác sao?"

Yến Linh Lung tràn đầy đồng cảm, cảm khái một hồi, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Lúc ta vừa nhận được tin tức, Hình bộ đã hạch chuẩn vụ án này, còn hạ chỉ thị, lấy con giết cha, làm trái nhân luân, tội ác tày trời, lập tức hành hình. Ba ngày sau Lăng Sương, liền phải xét trảm, hôm nay đã qua. Cho nên nếu như cậu muốn cứu hắn, thì phải nhanh một chút!"

Tô Chuyết giật mình, trong miệng thì thầm: "Ba ngày..."

Yến Linh Lung nhìn bộ dáng của y, thở dài, nói: "Nếu cho ta bản vẽ thiên lao, muốn cứu hắn ra, hẳn không có vấn đề!"

Tô Chuyết ngắt lời nàng, lắc đầu đáp: "Nếu như đem huynh ấy cướp ra, đời này Lăng Sương chỉ phải chạy trốn vong mạng thôi. Không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là không cần đi hạ sách này!" Nói xong, ở trong phòng thong thả tới lui hai vòng, có thể thấy được trong lòng y cũng vô cùng rối loạn.

Yến Linh Lung biết dáng vẻ này của y, nhất định là đang nghĩ biện pháp, thế là đứng ở một bên, lặng im không nói. Tô Chuyết trầm tư hồi lâu, xích lại gần bên tai Yến Linh Lung, thấp giọng nói hồi lâu. Yến Linh Lung nghe y nói xong, thầm nhớ một lần, tin chắc trí nhớ không sai.

Tô Chuyết trịnh trọng nhìn nàng, nói: "Hết thảy giao cho bọn cô rồi!"

Yến Linh Lung cũng không dám đùa cợt, dặn dò một tiếng: "Cậu cũng cẩn thận!" Nói xong rồi mở cửa phòng, như một trận gió nhập vào trong đêm tối.

Yến Linh Lung vừa rời đi, trong viện liền có tiếng vang, mấy người nha hoàn tới tới lui lui, tựa hồ có chút bối rối.

Tô Chuyết mở cửa, trông thấy mấy tên hạ nhân xách theo đèn lồng, tựa hồ đang tìm gì trong viện, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Các người đang tìm gì thế?"

Mấy người nhìn thấy Tô Chuyết, tựa hồ âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Một người nha hoàn tiến lên phía trước đáp: "Tô công tử, vừa rồi nô tỳ đưa cơm tối cho ngài, không tìm được ngài trong tròng, bởi vậy có chút bận tâm, lúc này mới tìm kiếm bốn phía."

Tô Chuyết "A" một tiếng, như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Đại công tử nhà cô đến bây giờ còn chưa trở về sao? Huynh ấy đi nơi nào rồi?"

Nha hoàn kia lắc đầu đáp: "Đại công tử vẫn chưa về, đại công tử đi chỗ nào cũng không nói với chúng ta."

Tô Chuyết hơi hơi thở dài, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ba ngày..." Bỗng nhiên, y tựa hồ nhớ tới điều gì, nói ra: "Trong các người, ai chịu trách nhiệm quét dọn căn phòng này?"



Một gã sai vặt tiến lên phía trước nói: "Là tiểu nhân!"

Tô Chuyết nói: "Ngươi lưu lại, những người khác tản đi!"

Mấy tên hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, không biết Tô Chuyết muốn làm gì. Nhưng Lăng Phong sớm đã phân phó, bọn họ không dám ở lại, thi lễ một cái, rồi rời đi. Trong viện chỉ còn lại hai người Tô Chuyết và gã sai vặt kia. Tô Chuyết thấy gã có chút câu nệ sợ sệt, liền cười nói: "Ngươi tên là gì?"

Người kia đáp: "Tiểu nhân gọi Dương Đại Chí." Gã nghĩ nghĩ, lại nói: "Tô công tử, gian phòng của công tử, tiểu nhân đã quét dọn qua, tuyệt đối sẽ không có vấn đề!"

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Dương Đại Chí, ngươi có phải hơi lười biếng hay không a? Không quét dọn cho tốt căn phòng của Lăng lão gia chứ?"

Dương Đại Chí có chút hoảng, vội vàng giải thích: "Tiểu nhân không dám, căn phòng này sau khi lão gia xảy ra chuyện, tiểu nhân đã đặc biệt quét dọn!"

Tô Chuyết "A" một tiếng, lại hỏi: "Lúc ấy là ai bảo ngươi quét dọn hả?"

Dương Đại Chí không nghi ngờ gì, nghĩ nghĩ, đáp: "Đó là ngày thứ hai lúc lão gia xảy ra chuyện, sau khi người của nha môn tới kiểm tra, bắt Nhị công tử đi, thì không nói thêm gì. Phu nhân đã phân phó tiểu nhân quét dọn sạch sẽ căn phòng này, miễn cho mùi khó chịu. Lúc ấy tiểu nhân không dám thất lễ, hơn nữa Đại công tử cũng ở bên giám sát, tiểu nhân thật không có lười biếng!"

Tô Chuyết nhẹ giọng trầm ngâm: "Thẩm phu nhân sao..." Y ngẩng đầu nói ra: "Ta tin tưởng ngươi không có lười biếng, vậy ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề hay không?"

Lần này Dương Đại Chí không do dự, đáp: "Đại công tử đã phân phó, nói Tô công tử là đến tra án. Nếu như ngài có gì sai khiến, nhất định tuân mệnh!"

Tô Chuyết nói tiếng "Tốt", quay người trở lại trong gian phòng kia. Dương Đại Chí xách theo đèn lồng, theo phía sau. Hai người vào phòng, Dương Đại Chí vội vàng châm từng ngọn nến trong phòng, trong phòng rốt cục sáng thêm rất nhiều.

Tô Chuyết nhìn quanh một vòng, ngồi xuống hỏi: "Dương Đại Chí, hôm đó ngươi quét dọn căn phòng này, có từng phát hiện vật gì kỳ quái không?"

Dương Đại Chí nhất thời không minh bạch câu hắn vừa hỏi là có ý gì, nghĩ nửa ngày, cũng không trả lời được.

Tô Chuyết đành phải lại hỏi: "Ngày đó lúc ngươi quét dọn phòng, trong phòng này rất bẩn rất loạn sao?"

Dương Đại Chí đáp: "Trong phòng này cũng không bẩn, tiểu nhân nhớ được lúc ấy trên đất không có bao nhiêu vết máu, chỉ là có chút thứ gì đen thùi lùi. Vì vậy tiểu nhân liền quét sạch một hồi, lại bưng nước lau vết máu đi. A, đúng rồi, còn đổi mới ngọn nến trên bàn luôn."

Tô Chuyết cẩn thận nhớ kỹ mỗi chi tiết hắn nói, từ từ suy nghĩ trong lòng. Một lát sau, y thấp giọng lẩm bẩm: "Thứ gì đen sì? Đó là cái gì..." Y nghĩ nửa ngày, đột nhiên khóe mắt liếc thấy khe gạch trên mặt đất, giống như có điều ngộ ra, đột nhiên nằm sát xuống đất, cẩn thận tìm kiếm gì đó.



Dương Đại Chí cũng vội vàng cúi người xuống, nói: "Tô công tử ngươi muốn tìm gì sao? Tiểu nhân giúp công tử tìm!"

Tô Chuyết nhấc một tay lên, ngừng Dương Đại Chí lại, lại phất tay ra hiệu hắn thối lui. Dương Đại Chí không dám nghịch lại, vội lui tới cửa. Tô Chuyết nằm rạp trên mặt đất, mặt cơ hồ dán sát mặt đất. Y dọc theo từng đường khe gạch, tỉ mỉ xem xét, rốt cục hô: "Tìm được rồi!"

Dương Đại Chí đang kỳ quái nhìn y tìm kiếm gì, chỉ thấy Tô Chuyết cào ra khe gạch, kẹp lên một chút thứ đen thùi lùi. Dương Đại Chí cũng hoảng sợ nói: "Chính là nó đó! Nguyên lai tiểu nhân vẫn chưa quét sạch sẽ..."

Tô Chuyết thấy gã có chút ảo não, cười nói: "Đây là một chút tro tàn, có kết thành khối, dùng ngón tay vân vê, thì trở thành bột phấn, rơi vào trong khe gạch, ai cũng nhìn không thấy, cho nên không trách ngươi được. Lại nói, còn nhờ ngươi sơ ý, ta mới có thể phát hiện bí mật này đây!"

Dương Đại Chí có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thầm nói: "Tro tàn?" Gã suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi mà không rõ, liền ngu ngơ cười đáp: "Công tử phát hiện thì tốt rồi!"

Trên mặt Tô Chuyết cười cười, lập tức lại trở nên nặng nề, ánh mắt rơi vào ngọn nến hồng hồng trên bàn kia. Trong viện bởi vì xử lý tang sự, tất cả ngọn nến đều đổi thành nến sáp ong, chỉ có căn phòng này, từ khi người chết, ai cũng cảm thấy xúi quẩy, không có lại mở ra, cả ngọn nến cũng không đổi. Y mở miệng hỏi: "Dương Đại Chí, ngươi vừa mới nói, ngoại trừ quét dọn mặt đất, còn đổi qua cây nến trên bàn sao?"

Dương Đại Chí gật đầu, đáp: "Không sai! Lúc ấy cây nến này đã đốt hết, tiểu nhân liền đổi một cây mới lần nữa."

Tô Chuyết kỳ quái nói: "Vì sao cây nến đó đốt hết, mà mấy cây kia trên vách tường bất quá mới đốt một nửa thôi?"

Dương Đại Chí lại bất giác kỳ quái, đáp: "Là như vậy, ngay tại đêm một ngày trước, lão gia chỉ châm một cây nến này trong phòng, đại khái đang tính sổ sách đi, lão gia thường xuyên một mình tính sổ sách đến rất khuya."

Tô Chuyết hỏi: "Đêm đó ngươi nhìn thấy Lăng lão gia hả?"

Dương Đại Chí lắc đầu, đáp: "Chưa từng thấy, bất quá tiểu nhân còn phụ trách tuần tra ban đêm, đi qua hậu viện, trông thấy ánh nến trong phòng, thì biết lão gia còn đang bận bịu. Lão gia thường xuyên tính sổ sách thẳng đến đêm khuya, bọn tiểu nhân đều đã thành thói quen. Hơn nữa không có phân phó của lão gia, chúng ta cũng không dám tiến đến quấy rầy. Thẳng đến lúc sau nửa đêm, tiểu nhân mới nhìn thấy ánh nến trong phòng dập tắt."

Tô Chuyết lẩm bẩm: "Lão gia nhà ngươi thật đủ tiết kiệm a, chỉ châm một cây nến thôi sao?" Lập tức trầm ngâm nói: "Thẳng đến sau nửa đêm? Hắn là bị hại sau nửa đêm?" Y còn có chút không yên lòng, lại hỏi: "Dương Đại Chí, ngươi cũng không thấy được bản thân lão gia sao? Cách màn cửa sổ này cũng không thấy sao?

Dương Đại Chí đáp: "Trong phòng chỉ châm một cây nến, mười phần lờ mờ, dù cho màn cửa sổ này mỏng thêm, cũng nhìn không thấy."

Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi: "Đêm đó ngươi tuần tra ban đêm, có nhìn thấy người nào hay không?"

Dương Đại Chí lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe một trận vang động ngoài cửa, có người bước nhanh đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook