Quyển 18 - Chương 29: Cô phàm viễn ảnh
Chu Tiểu Xuyên
13/07/2018
Long Nhập Hải hừ lạnh nói:
- Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên! Còn có cái gì dễ nói? Nếu để cho bọn người này trở về Trung Nguyên, bằng vào địa vị của bọn chúng trên giang hồ thì liệu Tô Chuyết ngươi có thể điều tra rõ ràng vụ án vài thập niên trước, báo thù cho người chết oan không?
Tô Chuyết khẽ giật mình, thầm nghĩ:
- Lão nói không sai, sự tình đã trải qua bao nhiêu năm, căn bản không có một chút manh mối. Coi như điều tra ra được song lấy địa vị của những người này thì mình cũng chẳng thể làm gì nổi. Mà mình biết nhiều bí mật như vậy, trở về Trung Nguyên không bị bọn họ truy sát cũng đã là cảm tạ trời đất rồi!
Hắn nghĩ như vậy, nhất thời nói không nên lời. Long Nhập Hải trợn mắt nhìn Phong đạo nhân, nghiêm nghị nói:
- Cùng lên đi!
Miệng lão thì nói, thân thể đã bắt đầu chuyển động. Tay phải lấy nội lực vô tận chưởng về phía ngực của Phong đạo nhân.
Tô Chuyết biến sắc, vội vàng đưa tay đón đỡ. Cử động này của hắn chỉ là tiện tay, kì thực cả hắn cũng không biết tại sao muốn can thiệp vào. Chẳng qua hắn cảm thấy việc này nhất định có ẩn tình khác, nếu như không điều tra cho rõ mà mặc cho hai phe chém giết sẽ chỉ tạo thêm nhiều sát nghiệp, để cho kẻ có tâm cơ được lợi.
Bàn tay của hai người "Phốc" một tiếng đánh vào cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang trầm. Tô Chuyết "Soạt soạt soạt" lùi lại liền năm, sáu bước, sắc mặt đỏ bừng lên, cổ họng đột nhiên ngòn ngọt, ọe ra một ngụm máu tươi. Long Nhập Hải cũng lui hai bước, trên mặt lóe lên sắc hồng, nắm cọc đứng vững.
Ông ta không khỏi khen:
- Thanh niên như ngươi mà có nội lực thế này quả thực không dễ. Tô Chuyết, ta khuyên ngươi không cần làm chuyện ngu ngốc nữa!
Tô Chuyết đè nén xuống khó chịu trong lồng ngực, vẫn có thể cười được, nói ra:
- Ta cũng khuyên đảo chủ không nên khư khư cố chấp, phạm phải sai lầm lớn hơn.
Trong mắt Long Nhập Hải lóe lên lệ mang, cả giận nói:
- Muốn chết!
Hai người bọn họ mới đối chưởng, tuy nói mỗi người một vẻ nhưng kì thực đã phân ra thắng bại. Nếu như Long Nhập Hải lại đến, chỉ sợ Tô Chuyết sẽ không chịu nổi nữa.
Nhưng mà đúng vào thời khắc này, chợt nghe Long Tiểu Thanh hô lớn:
- Gia gia, dừng tay!
Tất cả mọi người bị tiếng hô của nàng thu hút, chỉ thấy nàng đặt kiếm ngay trên cổ mình, run giọng nói:
- Gia gia... Người... Thả bọn họ đi đi... Nếu không... Nếu không, cháu sẽ chết ở đây trước...
Long Nhập Hải khẽ giật mình, người ngoài thì càng lấy làm kinh hãi. Chẳng ai nghĩ tới Long Tiểu Thanh lại dùng cái chết bức bách ngay vào lúc này. Long Nhập Hải sống nương tựa cùng nàng nhiều năm, dù không phải chí thân nhưng càng hơn chí thân. Chỉ thấy hai bàn tay của ông ta nâng lên lại thả xuống. Long Nhập Hải nói:
- Thanh nhi, cháu buông kiếm xuống trước đã!
Long Tiểu Thanh dứt khoát quyết tuyệt, nói:
- Nếu gia gia không đáp ứng thì cháu tuyệt đối sẽ không đặt kiếm xuống!
Long Nhập Hải không cách nào nghĩ tiếp, một lòng chỉ đặt trên lưỡi kiếm đang run rẩy, nào còn quan tâm cừu hận gì nữa? Ông ta vội nói:
- Được được được, ta đáp ứng cháu là được... Cháu mau buông kiếm xuống đi!
Chỉ nghe một tiếng "Leng keng", cây kiếm trong tay Long Tiểu Thanh rốt cục rơi xuống mặt đất. Mà làn da trên yết hầu nàng đã bị cắt ra một vết rách, đỏ sẫm dọa người, đủ thấy tâm chí kiên quyết của nàng. Long Nhập Hải vội vàng bước lên trước đá văng cây kiếm ra ngoài, ôm Long Tiểu Thanh nói:
- Sao cháu có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy...
Chính Long Tiểu Thanh cũng bị dọa sợ, lúc này mới không nhịn được chảy xuống nước mắt. Liền nghe Vệ Thắng bỗng nhiên cười nói:
- Chúc mừng đảo chủ, hết thảy thù oán đã xóa bỏ hết!
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, hắn là người biết rõ nhất về tính tình âm hiểm ác độc của Vệ Thắng. Làm sao Vệ Thắng có thể nói ra những lời này được?
Còn chưa suy nghĩ minh bạch quả nhiên trông thấy Vệ Thắng đột ngột bổ ra một chưởng. Hắn đứng ngay sau lưng Long Nhập Hải, khoảng cách lại gần, một chưởng này đánh thẳng vào huyệt Linh Thai giữa lưng Long Nhập Hải. Long Nhập Hải chỉ quan tâm Long Tiểu Thanh, thế nào phòng bị sau lưng huống chi người đứng phía sau lại là Vệ Thắng.
Ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội lực âm hàn xuyên thấu vào huyệt Linh Thai. Linh Thai chính là đại huyệt trên cơ thể người, nếu đánh vào không chết cũng bị thương. Mà nội lực Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Vệ Thắng thì càng quỷ độc, trải qua nhiều năm khổ luyện càng thêm lô hỏa thuần thanh. Long Nhập Hải trúng một kích lập tức cảm giác chân khí trong cơ thể mãnh liệt trút ra ngoài, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Phen biến cố bất ngờ này vượt quá dự kiến của tất cả mọi người. Long Tiểu Thanh ôm thân thể Long Nhập Hải, sắc mặt trắng bệch, cả kinh không biết làm sao.
Vệ Thắng một kích thành công cũng không ngừng lại mà hô lên một tiếng. Trong viện mấy người "Phương Lưu Bình" và "Cảnh Phương" giả dồn dập nhảy ra ngoài tường viện theo hắn trốn đi thật xa.
Mục đích huấn luyện của bọn chúng thường ngày chỉ là nghe lệnh Vệ Thắng. Sau mấy tháng sớm đã không còn thừa nhận người đảo chủ Long Nhập Hải mà trở thành trợ thủ cho Vệ Thắng rồi. Trên mặt Tô Chuyết lóe lên vẻ tàn nhẫn, thầm nghĩ: Kẻ này chưa diệt trừ thì giang hồ không yên!
Hắn chưa bao giờ sinh ra sát ý lớn đến thế đối với một người, bước chân nhún lên nhảy ra ngoài tường viện đuổi theo.
Nhưng mà giờ này bóng đêm dày đặc, Vệ Thắng lại quen thuộc lối đi trên đảo hơn xa Tô Chuyết. Vòng vèo hai ba lần Tô Chuyết liền mất đi tung tích của bọn chúng. Đúng lúc này chợt thấy nơi xa ánh hồng chói đến tận trời. Tô Chuyết nhận ra phương hướng nơi đó chính là bến tàu thì bắt đầu lo lắng.
Hắn vội vàng quay về bến tàu, trông thấy mấy người Phong đạo nhân cũng dồn dập chạy về phía bến tàu. Đám người chạy tới chỉ thấy hàng loạt bảy tám con thuyền đậu ở bên bờ biển đang bốc cháy dữ dội. Những con thuyền này vừa mới được quét sơn chải dầu cây trẩu, gặp lửa là bùng cháy mạnh mẽ. Lửa cháy đến tận trời căn bản không có khả năng đến gần.
Mà một chiếc thuyền lớn nơi xa sớm đã bung ra cánh buồm ung dung đi xa. Bọn chúng đều là người giỏi lái thuyền, con thuyền như gió rất nhanh đã cách xa bờ một dặm
Phong đạo nhân giẫm chân nói:
- Hắn... Hắn... Hắn đúng là muốn nhốt chúng ta đến chết mà!
Những người khác cũng ngỡ ngàng, có kẻ thậm chí gào khóc. Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm đến dọa người, hắn biết giờ phút này cúi đầu than thở cũng chẳng được tích sự gì nên vội vàng chạy về phía trang viên.
Hắn trở về căn viện tử lúc trước thì thấy sắc mặt của Long Nhập Hải vàng như giấy, khí tức như có như không. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống: Long Nhập Hải võ công tuy cao nhưng mà đã già, chịu một chưởng đó chỉ sợ...
Hắn không dám nghĩ tiếp. Long Tiểu Thanh sớm đã khóc không thành tiếng, hoang mang lo sợ. Long Nhập Hải ngược lại còn đang thấp giọng an ủi nàng. Nhưng mà ông ta cũng đã gần như không còn khí lực, tiếng nói chuyện càng lúc càng bé. Long Nhập Hải trông thấy Tô Chuyết trở về thì chợt vẫy vẫy tay.
Tô Chuyết vội vã tiến tới, Long Nhập Hải một tay kéo bàn tay Tô Chuyết, một tay khác nắm thật chặt bàn tay của Long Tiểu Thanh. Ông ta giống như muốn nói gì, Tô Chuyết vội vàng đem đầu đến gần. Long Nhập Hải ráng chèo chống một hơi cuối cùng, lẩm bẩm nói:
- Là... Là...
Nhưng mà cuối cùng ông ta không nói thành lời, mắt trợn lên, cứ thế mà mất đi. Long Tiểu Thanh lập tức gào khóc, phảng phất như muốn phát tiết ra ngoài tất cả dồn nén nhẫn nhịn trong lồng ngực.
Một đêm này dường như càng thêm dài dằng dặc, cũng không biết trải qua bao lâu rốt cục nhìn thấy ánh rạng đông sáng lên từ chân trời. Long Tiểu Thanh cũng đã khóc khô nước mắt, bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm tĩnh. Kinh nghiệm một đêm nay nháy mắt để nàng trưởng thành không ít.
Thuyền lớn thuyền nhỏ trên đảo đều bị Vệ Thắng thiêu hủy. Đám người không cách nào rời đảo đành phải tạm thời ở lại. May mắn ở trên đảo ruộng đồng phì nhiêu, trong kho cất chứa dư đầy, ngược lại không phải lo về việc hết lương thực. Đám người xử lý hậu sự cho Long Nhập Hải, đem ông ta an táng trên một ngọn núi cao nhất đảo. Long Tiểu Thanh hi vọng Long Nhập Hải có thể vĩnh viễn ngắm nhìn Vô Song đảo và phù hộ cho người trên Vô Song đảo.
Bận rộn thêm vài ngày nữa, Long Tiểu Thanh liền cùng Tô Chuyết bắt đầu dẫn người chọn lựa vật liệu gỗ, đốn cây tạo thuyền. Nhưng mà tạo thuyền đi biển đâu có giống với tạo thuyền bè nhỏ đây? May mắn là trên đảo còn một số hạ nhân và ngư dân có chút kinh nghiệm. Coi như là vậy cũng bỏ ra hơn một tháng mới chế ra một con thuyền miễn cưỡng ra dáng thuyền buồm.
Tô Chuyết dự tính đầy đủ nước và lương thực trên thuyền, chuẩn bị chính thức xuất phát trở về Trung Nguyên. Long Tiểu Thanh tiễn bọn họ đến bến tàu, nhìn xem đám người leo lên con thuyền mới.
Tô Chuyết bỗng nhiên kéo tay của nàng, nói:
- Tiểu Thanh, cho dù Long đảo chủ cuối cùng không có nói ra miệng, nhưng ta biết đảo chủ muốn để ta chăm sóc muội. Theo ta về Trung Nguyên đi! Muội và ta ở chung lâu như vậy, nếu muội không chê, từ nay về sau muội làm em gái của ta nhé!
Long Tiểu Thanh nở nụ cười xinh đẹp, lắc đầu, đáp:
- Tô đại ca, trong lòng muội sớm đã nhận huynh làm đại ca rồi. Muội theo huynh đến Trung Nguyên thì dễ đấy, nhưng những huynh đệ tỷ muội còn ở lại Vô Song đảo sẽ làm thế nào bây giờ? Gia gia chết rồi thì muội chính là Vô Song đảo chủ. Muội muốn ở lại dẫn dắt bọn họ sinh sống!
Tô Chuyết nhìn chăm chú vào ánh mắt trong trẻo của Long Tiểu Thanh, bấy giờ mới phát hiện cô bé này sớm đã không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện đời như trước rồi. Bây giờ nàng đã trưởng thành, có đảm đương có trách nhiệm.
Long Tiểu Thanh lại cười nói:
- Đại ca, huynh không cần lo lắng cho muội. Muội sống trên đảo từ bé, sự tình gì cũng biết làm! Đợi đến khi Vô Song đảo ổn định lại hết thảy, nói không chừng muội sẽ đến Trung Nguyên tìm huynh thật đó! Đến lúc ấy huynh cũng đừng có không nhận muội nha! Được rồi, nhanh lên thuyền đi!
Tô Chuyết gật gật đầu, cuối cùng không nói thêm gì. Có lẽ hắn đã không cần nói nữa...
Long Tiểu Thanh đưa mắt nhìn thuyền buồm đi xa dần dần biến thành một chấm đen nhỏ phía chân trời, mãi đến khi nhìn không thấy nữa. Nàng đứng thật lâu ở bờ biển một mình. Gió biển thổi nhẹ, nàng đã không còn cảm thấy ưu buồn. Nàng quay người đón trời chiều, bước ra từng bước nhẹ nhõm...
- Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên! Còn có cái gì dễ nói? Nếu để cho bọn người này trở về Trung Nguyên, bằng vào địa vị của bọn chúng trên giang hồ thì liệu Tô Chuyết ngươi có thể điều tra rõ ràng vụ án vài thập niên trước, báo thù cho người chết oan không?
Tô Chuyết khẽ giật mình, thầm nghĩ:
- Lão nói không sai, sự tình đã trải qua bao nhiêu năm, căn bản không có một chút manh mối. Coi như điều tra ra được song lấy địa vị của những người này thì mình cũng chẳng thể làm gì nổi. Mà mình biết nhiều bí mật như vậy, trở về Trung Nguyên không bị bọn họ truy sát cũng đã là cảm tạ trời đất rồi!
Hắn nghĩ như vậy, nhất thời nói không nên lời. Long Nhập Hải trợn mắt nhìn Phong đạo nhân, nghiêm nghị nói:
- Cùng lên đi!
Miệng lão thì nói, thân thể đã bắt đầu chuyển động. Tay phải lấy nội lực vô tận chưởng về phía ngực của Phong đạo nhân.
Tô Chuyết biến sắc, vội vàng đưa tay đón đỡ. Cử động này của hắn chỉ là tiện tay, kì thực cả hắn cũng không biết tại sao muốn can thiệp vào. Chẳng qua hắn cảm thấy việc này nhất định có ẩn tình khác, nếu như không điều tra cho rõ mà mặc cho hai phe chém giết sẽ chỉ tạo thêm nhiều sát nghiệp, để cho kẻ có tâm cơ được lợi.
Bàn tay của hai người "Phốc" một tiếng đánh vào cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang trầm. Tô Chuyết "Soạt soạt soạt" lùi lại liền năm, sáu bước, sắc mặt đỏ bừng lên, cổ họng đột nhiên ngòn ngọt, ọe ra một ngụm máu tươi. Long Nhập Hải cũng lui hai bước, trên mặt lóe lên sắc hồng, nắm cọc đứng vững.
Ông ta không khỏi khen:
- Thanh niên như ngươi mà có nội lực thế này quả thực không dễ. Tô Chuyết, ta khuyên ngươi không cần làm chuyện ngu ngốc nữa!
Tô Chuyết đè nén xuống khó chịu trong lồng ngực, vẫn có thể cười được, nói ra:
- Ta cũng khuyên đảo chủ không nên khư khư cố chấp, phạm phải sai lầm lớn hơn.
Trong mắt Long Nhập Hải lóe lên lệ mang, cả giận nói:
- Muốn chết!
Hai người bọn họ mới đối chưởng, tuy nói mỗi người một vẻ nhưng kì thực đã phân ra thắng bại. Nếu như Long Nhập Hải lại đến, chỉ sợ Tô Chuyết sẽ không chịu nổi nữa.
Nhưng mà đúng vào thời khắc này, chợt nghe Long Tiểu Thanh hô lớn:
- Gia gia, dừng tay!
Tất cả mọi người bị tiếng hô của nàng thu hút, chỉ thấy nàng đặt kiếm ngay trên cổ mình, run giọng nói:
- Gia gia... Người... Thả bọn họ đi đi... Nếu không... Nếu không, cháu sẽ chết ở đây trước...
Long Nhập Hải khẽ giật mình, người ngoài thì càng lấy làm kinh hãi. Chẳng ai nghĩ tới Long Tiểu Thanh lại dùng cái chết bức bách ngay vào lúc này. Long Nhập Hải sống nương tựa cùng nàng nhiều năm, dù không phải chí thân nhưng càng hơn chí thân. Chỉ thấy hai bàn tay của ông ta nâng lên lại thả xuống. Long Nhập Hải nói:
- Thanh nhi, cháu buông kiếm xuống trước đã!
Long Tiểu Thanh dứt khoát quyết tuyệt, nói:
- Nếu gia gia không đáp ứng thì cháu tuyệt đối sẽ không đặt kiếm xuống!
Long Nhập Hải không cách nào nghĩ tiếp, một lòng chỉ đặt trên lưỡi kiếm đang run rẩy, nào còn quan tâm cừu hận gì nữa? Ông ta vội nói:
- Được được được, ta đáp ứng cháu là được... Cháu mau buông kiếm xuống đi!
Chỉ nghe một tiếng "Leng keng", cây kiếm trong tay Long Tiểu Thanh rốt cục rơi xuống mặt đất. Mà làn da trên yết hầu nàng đã bị cắt ra một vết rách, đỏ sẫm dọa người, đủ thấy tâm chí kiên quyết của nàng. Long Nhập Hải vội vàng bước lên trước đá văng cây kiếm ra ngoài, ôm Long Tiểu Thanh nói:
- Sao cháu có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy...
Chính Long Tiểu Thanh cũng bị dọa sợ, lúc này mới không nhịn được chảy xuống nước mắt. Liền nghe Vệ Thắng bỗng nhiên cười nói:
- Chúc mừng đảo chủ, hết thảy thù oán đã xóa bỏ hết!
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, hắn là người biết rõ nhất về tính tình âm hiểm ác độc của Vệ Thắng. Làm sao Vệ Thắng có thể nói ra những lời này được?
Còn chưa suy nghĩ minh bạch quả nhiên trông thấy Vệ Thắng đột ngột bổ ra một chưởng. Hắn đứng ngay sau lưng Long Nhập Hải, khoảng cách lại gần, một chưởng này đánh thẳng vào huyệt Linh Thai giữa lưng Long Nhập Hải. Long Nhập Hải chỉ quan tâm Long Tiểu Thanh, thế nào phòng bị sau lưng huống chi người đứng phía sau lại là Vệ Thắng.
Ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội lực âm hàn xuyên thấu vào huyệt Linh Thai. Linh Thai chính là đại huyệt trên cơ thể người, nếu đánh vào không chết cũng bị thương. Mà nội lực Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Vệ Thắng thì càng quỷ độc, trải qua nhiều năm khổ luyện càng thêm lô hỏa thuần thanh. Long Nhập Hải trúng một kích lập tức cảm giác chân khí trong cơ thể mãnh liệt trút ra ngoài, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Phen biến cố bất ngờ này vượt quá dự kiến của tất cả mọi người. Long Tiểu Thanh ôm thân thể Long Nhập Hải, sắc mặt trắng bệch, cả kinh không biết làm sao.
Vệ Thắng một kích thành công cũng không ngừng lại mà hô lên một tiếng. Trong viện mấy người "Phương Lưu Bình" và "Cảnh Phương" giả dồn dập nhảy ra ngoài tường viện theo hắn trốn đi thật xa.
Mục đích huấn luyện của bọn chúng thường ngày chỉ là nghe lệnh Vệ Thắng. Sau mấy tháng sớm đã không còn thừa nhận người đảo chủ Long Nhập Hải mà trở thành trợ thủ cho Vệ Thắng rồi. Trên mặt Tô Chuyết lóe lên vẻ tàn nhẫn, thầm nghĩ: Kẻ này chưa diệt trừ thì giang hồ không yên!
Hắn chưa bao giờ sinh ra sát ý lớn đến thế đối với một người, bước chân nhún lên nhảy ra ngoài tường viện đuổi theo.
Nhưng mà giờ này bóng đêm dày đặc, Vệ Thắng lại quen thuộc lối đi trên đảo hơn xa Tô Chuyết. Vòng vèo hai ba lần Tô Chuyết liền mất đi tung tích của bọn chúng. Đúng lúc này chợt thấy nơi xa ánh hồng chói đến tận trời. Tô Chuyết nhận ra phương hướng nơi đó chính là bến tàu thì bắt đầu lo lắng.
Hắn vội vàng quay về bến tàu, trông thấy mấy người Phong đạo nhân cũng dồn dập chạy về phía bến tàu. Đám người chạy tới chỉ thấy hàng loạt bảy tám con thuyền đậu ở bên bờ biển đang bốc cháy dữ dội. Những con thuyền này vừa mới được quét sơn chải dầu cây trẩu, gặp lửa là bùng cháy mạnh mẽ. Lửa cháy đến tận trời căn bản không có khả năng đến gần.
Mà một chiếc thuyền lớn nơi xa sớm đã bung ra cánh buồm ung dung đi xa. Bọn chúng đều là người giỏi lái thuyền, con thuyền như gió rất nhanh đã cách xa bờ một dặm
Phong đạo nhân giẫm chân nói:
- Hắn... Hắn... Hắn đúng là muốn nhốt chúng ta đến chết mà!
Những người khác cũng ngỡ ngàng, có kẻ thậm chí gào khóc. Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm đến dọa người, hắn biết giờ phút này cúi đầu than thở cũng chẳng được tích sự gì nên vội vàng chạy về phía trang viên.
Hắn trở về căn viện tử lúc trước thì thấy sắc mặt của Long Nhập Hải vàng như giấy, khí tức như có như không. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống: Long Nhập Hải võ công tuy cao nhưng mà đã già, chịu một chưởng đó chỉ sợ...
Hắn không dám nghĩ tiếp. Long Tiểu Thanh sớm đã khóc không thành tiếng, hoang mang lo sợ. Long Nhập Hải ngược lại còn đang thấp giọng an ủi nàng. Nhưng mà ông ta cũng đã gần như không còn khí lực, tiếng nói chuyện càng lúc càng bé. Long Nhập Hải trông thấy Tô Chuyết trở về thì chợt vẫy vẫy tay.
Tô Chuyết vội vã tiến tới, Long Nhập Hải một tay kéo bàn tay Tô Chuyết, một tay khác nắm thật chặt bàn tay của Long Tiểu Thanh. Ông ta giống như muốn nói gì, Tô Chuyết vội vàng đem đầu đến gần. Long Nhập Hải ráng chèo chống một hơi cuối cùng, lẩm bẩm nói:
- Là... Là...
Nhưng mà cuối cùng ông ta không nói thành lời, mắt trợn lên, cứ thế mà mất đi. Long Tiểu Thanh lập tức gào khóc, phảng phất như muốn phát tiết ra ngoài tất cả dồn nén nhẫn nhịn trong lồng ngực.
Một đêm này dường như càng thêm dài dằng dặc, cũng không biết trải qua bao lâu rốt cục nhìn thấy ánh rạng đông sáng lên từ chân trời. Long Tiểu Thanh cũng đã khóc khô nước mắt, bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm tĩnh. Kinh nghiệm một đêm nay nháy mắt để nàng trưởng thành không ít.
Thuyền lớn thuyền nhỏ trên đảo đều bị Vệ Thắng thiêu hủy. Đám người không cách nào rời đảo đành phải tạm thời ở lại. May mắn ở trên đảo ruộng đồng phì nhiêu, trong kho cất chứa dư đầy, ngược lại không phải lo về việc hết lương thực. Đám người xử lý hậu sự cho Long Nhập Hải, đem ông ta an táng trên một ngọn núi cao nhất đảo. Long Tiểu Thanh hi vọng Long Nhập Hải có thể vĩnh viễn ngắm nhìn Vô Song đảo và phù hộ cho người trên Vô Song đảo.
Bận rộn thêm vài ngày nữa, Long Tiểu Thanh liền cùng Tô Chuyết bắt đầu dẫn người chọn lựa vật liệu gỗ, đốn cây tạo thuyền. Nhưng mà tạo thuyền đi biển đâu có giống với tạo thuyền bè nhỏ đây? May mắn là trên đảo còn một số hạ nhân và ngư dân có chút kinh nghiệm. Coi như là vậy cũng bỏ ra hơn một tháng mới chế ra một con thuyền miễn cưỡng ra dáng thuyền buồm.
Tô Chuyết dự tính đầy đủ nước và lương thực trên thuyền, chuẩn bị chính thức xuất phát trở về Trung Nguyên. Long Tiểu Thanh tiễn bọn họ đến bến tàu, nhìn xem đám người leo lên con thuyền mới.
Tô Chuyết bỗng nhiên kéo tay của nàng, nói:
- Tiểu Thanh, cho dù Long đảo chủ cuối cùng không có nói ra miệng, nhưng ta biết đảo chủ muốn để ta chăm sóc muội. Theo ta về Trung Nguyên đi! Muội và ta ở chung lâu như vậy, nếu muội không chê, từ nay về sau muội làm em gái của ta nhé!
Long Tiểu Thanh nở nụ cười xinh đẹp, lắc đầu, đáp:
- Tô đại ca, trong lòng muội sớm đã nhận huynh làm đại ca rồi. Muội theo huynh đến Trung Nguyên thì dễ đấy, nhưng những huynh đệ tỷ muội còn ở lại Vô Song đảo sẽ làm thế nào bây giờ? Gia gia chết rồi thì muội chính là Vô Song đảo chủ. Muội muốn ở lại dẫn dắt bọn họ sinh sống!
Tô Chuyết nhìn chăm chú vào ánh mắt trong trẻo của Long Tiểu Thanh, bấy giờ mới phát hiện cô bé này sớm đã không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện đời như trước rồi. Bây giờ nàng đã trưởng thành, có đảm đương có trách nhiệm.
Long Tiểu Thanh lại cười nói:
- Đại ca, huynh không cần lo lắng cho muội. Muội sống trên đảo từ bé, sự tình gì cũng biết làm! Đợi đến khi Vô Song đảo ổn định lại hết thảy, nói không chừng muội sẽ đến Trung Nguyên tìm huynh thật đó! Đến lúc ấy huynh cũng đừng có không nhận muội nha! Được rồi, nhanh lên thuyền đi!
Tô Chuyết gật gật đầu, cuối cùng không nói thêm gì. Có lẽ hắn đã không cần nói nữa...
Long Tiểu Thanh đưa mắt nhìn thuyền buồm đi xa dần dần biến thành một chấm đen nhỏ phía chân trời, mãi đến khi nhìn không thấy nữa. Nàng đứng thật lâu ở bờ biển một mình. Gió biển thổi nhẹ, nàng đã không còn cảm thấy ưu buồn. Nàng quay người đón trời chiều, bước ra từng bước nhẹ nhõm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.