Quyển 15 - Chương 36: Đứa trẻ còn sót lại của Đường Môn (thượng)
Chu Tiểu Xuyên
17/04/2018
Chung quanh là một vùng bóng đêm dày đặc không tan, bên trong bóng đêm,
Tô Chuyết mở mắt. Y không biết là con mắt mình không nhìn thấy được, hay chung quanh hoàn toàn là bóng đêm. Y thậm chí cũng không biết mình
đang ở đâu. Suy nghĩ đầu tiên toát ra, nơi này chẳng lẽ chính là âm tào
địa phủ sao? Thì ra trong địa phủ là một vùng đen kịt như vây.
Nhưng mà bên trong địa phủ lại xuất hiện một tia sáng. Tia sáng đột nhiên xuất hiện, làm cho con mắt Tô Chuyết nhất thời không mở ra được. Khi y hoàn toàn thích ứng được tia sáng đó, liền bước về phía địa phương có ánh sáng. Y không biết nơi có ánh sáng là đâu, cũng không biết tai sao mình phải đi qua. Bỗng trong bóng tối vang lên thanh âm:
- Tô Chuyết, Tô Chuyết...
Có người đang gọi tên mình! Tô Chuyết bước nhanh hơn, chạy về nơi phát ra ánh sáng.
Trong lòng Lạc Khiêm tràn đầy vui vẻ, không ngừng kêu gọi tên Tô Chuyết. Sắc mặt lão lang trung lại khó coi, lão hành y một đời, cho đến bây giờ còn chưa gặp được tình hình người chết phục sinh. Lão cảm thấy Lạc Khiêm nhất định là điên rồi, nói lời mê sảng Lão đẩy Lạc Khiêm ra, đặt ngón tay lên mạch môn trên tay trái Tô Chuyết, sắc mặt biến đổi kỳ quái đến cực điểm. Lão lại kiểm tra như hôm qua một lần, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Lẽ nào hôm qua nhìn lầm rồi?
Lão lang trung nghĩ trong lòng. Nhưng lời này tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, lại không tìm được bất kỳ lời giải thích nào cho hợp lý, sửng sốt nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời. Lạc Khiêm không có suy nghĩ nhiều như lão, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, mở miệng hô:
- Tô tiên sinh, Tô tiên sinh...
Thét lên tiếng thứ chín, Tô Chuyết đột nhiên mở mắt. Mấy người đứng xung quanh giật nảy mình. Bất quá bọn họ biết được một điều, người này quả thật đã khởi tử hoàn sinh! Tô Chuyết khàn cuống họng hỏi:
- Đây là đâu?
Lạc Khiêm vui vẻ đáp:
- Đây là y quán, quả nhiên là ngươi lớn mạng, rõ ràng sống lại thật! Ta không biết trên đời còn có chuyện gì mà ngươi không làm được!
Tô Chuyết trải qua sinh tử luân hồi, phảng phất như thoát thai hoán cốt. Y khịt khịt mũi, nói:
- Hóa ra là ở y quán, khó trách nồng ngạc mùi vị thảo dược!
Y nhẹ hoạt động gân cốt, lại hỏi:
- Bây giờ là mấy giờ?
Lạc Khiêm đáp:
- Đã gần giờ Tỵ khắc ba!
Tô Chuyết biến sắc, cả kinh nói:
- Ta đã nằm một ngày một đêm rồi ư?
Lạc Khiêm gật đầu, nói:
- Suýt nữa ta cho rằng ngươi đã chết!
Tô Chuyết bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Đi mau!
Lạc Khiêm mờ mịt nói:
- Đi đâu cơ?
- Tìm ra chủ mưu chân chính!
- Chủ mưu chân chính?
Lạc Khiêm có vẻ không hiểu.
- Chẳng phải chủ mưu là tên hai mặt kia sao?
Tô Chuyết đi đến cửa y quán, bỗng dừng bước chân, nhíu mày trầm tư. Lạc Khiêm vội hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Tô Chuyết nói:
- Đến bây giờ Tiểu Y còn chưa rõ tung tích, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Lạc Khiêm nói:
- Ta đã phái người tìm kiếm khắp thành, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể tìm ra Tiểu Y cô nương!
Nhắc đến Đoạn Lệ Hoa, Lạc Khiêm rõ ràng lo lắng, lực lượng cũng có vẻ không đủ.
Tô Chuyết chỉ nghĩ chốc lát, lại nhìn xem phương hướng, cất bước rời đi. Lạc Khiêm biết phương hướng y đi chính là con phố vị trí Đường phủ, hắn vội vàng hô:
- Tô tiên sinh, ta có ngựa đây, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước, đến cùng ngươi đang nghĩ gì!
Tô Chuyết cầm chiếc nhẫn tìm được từ trên thân tên hai mặt ném cho Lạc Khiêm, nói:
- Chiếc nhẫn kia xám xịt không sáng bóng, hiển nhiên là đã bỏ xó lâu rồi. Nếu như tên hai mặt quả thật là chủ mưu tổ chức ba mươi sáu động phủ, thì sẽ luôn mang theo chiếc nhẫn đó, nó sẽ không bị như vậy!
Nói xong đã leo lên lưng ngựa, giục ngựa chạy đi.
Lạc Khiêm ngơ ngác nhìn xem chiếc nhẫn. Đợi đến hắn tỉnh ngộ lại, Tô Chuyết đã đi xa. Ngựa chỉ có một thớt, Lạc Khiêm đành phải bước chân mà đuổi theo.
Tô Chuyết cưỡi ngựa, một hơi chạy vội tới một cửa tiệm thuốc Đường thị. Vào đêm hôm trước, y đã nhìn thấy cửa tiệm thuốc này, nhưng không có chú ý. Nơi này cách cửa hàng sách tranh của Sử Càn Khôn chỉ có một con phố, mà lại càng gần phủ đệ Đường Mặc hơn. Hơn nữa cửa tiệm thuốc này cũng chính là sản nghiệp của Đường gia, còn là tiệm thuốc lớn nhất toàn thành.
Bất quá hiện tại tiệm thuốc Đường thị càng thêm nổi bật. Chủ quán chung quanh đã bắt đầu treo câu đối, duy chỉ có tiệm thuốc này vẫn không có động tĩnh nào.
Không chỉ như thế, người giúp việc cửa tiệm cũng chẳng biết đi đâu, trong cửa tiệm không có một người.
Tô Chuyết trông thấy cửa nhỏ thông đến hậu viện, không chút do dự tiến vào hậu viện. Trong hậu viện vẫn như cũ không có một bóng người. Trong viện có mấy gian nhà chiếm diện tích khá rộng. Ở một căn nhà chính giữa, cửa lớn khép hờ, từ bên trong tràn ra mùi thảo dược nồng đậm.
Tô Chuyết đẩy cửa vào, mấy cửa sổ lớn trên mái nhà thẩm thấu xuống ánh sáng, chiếu sáng căn phòng. Đây là một căn nhà kho chồng chất thảo dược. Từng chồng thảo dược phơi khô được bó thành từng bó, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chỉ chừa lại mấy con đường nhỏ cho người đi lại. Tô Chuyết đi vào trong nhà, xuyên qua con đường nhỏ, bất ngờ nhìn thấy trên cây cột đằng trước có hai người bị trói. Một người có vẻ suy yếu, đã không ngẩng đầu lên được. Nhưng Tô Chuyết liếc mắt đã nhận ra, đó chính là Diệp Thiều! Một người khác còn có chút tinh thần, trông thấy Tô Chuyết, mở trừng hai mắt, lắc đầu rồi lại gật đầu. Thế nhưng trong miệng bị cột dây vải, không mở miệng được. Chẳng phải là Đoạn Lệ Hoa thì còn ai?
Tô Chuyết vừa muốn bước lên, đột nhiên nảy sinh cảnh giác, vội tránh sang bên cạnh. Một chiếc ngân châm bắn sát qua bên mặt y, biến mất không thấy trong đống thảo dược. Tô Chuyết vội vàng quay người, chỉ thấy một kẻ áo đen đứng ở bên kia đường nhỏ. Hắn dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm tà.
Nhưng Tô Chuyết vẫn một hơi gọi ra thân phận của hắn:
- Đường Mặc?!
Kẻ áo đen cau mày, hiển nhiên là không dám tin tưởng. Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Ta sớm biết là ngươi, cần gì giấu đầu lộ đuôi nữa?
Rốt cuộc kẻ áo đen tháo xuống vải đen che mặt, lộ ra một gương mặt anh tuấn, dĩ nhiên chính là Đường Mặc. Hắn cười lạnh nói:
- Không ngờ rằng ngươi có thể tìm tới đây!
Tô Chuyết mỉm cười, lấy ra một chiếc ngâm châm từ trong ngực, nói:
- Đêm hôm đó, Sử Càn Khôn vừa muốn nói ra sự thât, thì bị chiếc ngân châm này bắn chết. Mặc dù trên ngân châm có kịch độc, nhưng ta còn ngửi thấy trên châm có một mùi thảo dược nồng nặc. Tên hai mặt tìm đến cửa tiệm của Sử Càn Khôn nhanh như vậy, nói rõ chỗ ở của hắn cách đó không xa. Về sau lại từ trong miệng Chu tiền bối biết được, tinh luyện ngũ độc cần số lớn dược liệu. Bởi vậy ta rất dễ dàng nghĩ đến tiệm thuốc. Mà tiệm thuốc lớn nhất quanh đây chính là nhà này!
Đường Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ta đích xác đánh giá thấp ngươi! Nghĩ không ra mấy loại kịch độc đó cũng không giết ngươi được!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Ngươi không chỉ tò mò vì sao ta bị trúng độc mà không chết, nhất định còn rất hiếu kì ta làm thế nào đoán được thân phận của ngươi?
Vẻ mặt Đường Mặc biến đổi không ngừng, hiển nhiên bị Tô Chuyết nói trúng tâm sự. Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật hôm qua ở Xuân Thủy lâu, tất cả mọi người bị trúng độc, duy chỉ có ngươi còn khỏe không việc gì. Từ đó trở đi, ta đã tin chắc ngươi mới là chủ mưu phía sau màn! Mà tên hai mặt kia chỉ là một kẻ chết thay mà thôi!
Đường Mặc nhíu mày, nói:
- Chỉ vậy thôi sao? Hừ hừ, hôm qua ta còn tự cầm bình rượu đi rót rượu, nói không chừng bình rượu của ta trùng hợp không có độc thì sao?
Tô Chuyết cười nói:
- Ta chưa từng tin chuyện trùng hợp, hơn nữa trên thân tên hai mặt còn thiếu một thứ quan trong, đó chính là lệnh bài Dạ Xoa!
Sắc mặt Đường Mặc đột biến. Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật ngay từ trước khi vào thành, ta đã cảm thấy ngươi có vấn đề rồi. Trải qua hai ngày này, càng thêm xác thực suy đoán của ta. Bị ngươi trói ở đó, một người là đồng bạn của ta, một người là mẹ đẻ của Vệ Tú. Ta nghĩ là ngươi biết hết chứ? Cũng bởi vì vậy mà Vệ Tú mới không thể không đồng ý gả cho ngươi! Mà sở dĩ ngươi muốn cưới nàng, là lập tức muốn nắm Vọng Nguyệt lâu trong tay! Nếu như có thể tiện tay diệt trừ ta, đương nhiên là tốt hơn!
Nhưng mà bên trong địa phủ lại xuất hiện một tia sáng. Tia sáng đột nhiên xuất hiện, làm cho con mắt Tô Chuyết nhất thời không mở ra được. Khi y hoàn toàn thích ứng được tia sáng đó, liền bước về phía địa phương có ánh sáng. Y không biết nơi có ánh sáng là đâu, cũng không biết tai sao mình phải đi qua. Bỗng trong bóng tối vang lên thanh âm:
- Tô Chuyết, Tô Chuyết...
Có người đang gọi tên mình! Tô Chuyết bước nhanh hơn, chạy về nơi phát ra ánh sáng.
Trong lòng Lạc Khiêm tràn đầy vui vẻ, không ngừng kêu gọi tên Tô Chuyết. Sắc mặt lão lang trung lại khó coi, lão hành y một đời, cho đến bây giờ còn chưa gặp được tình hình người chết phục sinh. Lão cảm thấy Lạc Khiêm nhất định là điên rồi, nói lời mê sảng Lão đẩy Lạc Khiêm ra, đặt ngón tay lên mạch môn trên tay trái Tô Chuyết, sắc mặt biến đổi kỳ quái đến cực điểm. Lão lại kiểm tra như hôm qua một lần, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Lẽ nào hôm qua nhìn lầm rồi?
Lão lang trung nghĩ trong lòng. Nhưng lời này tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, lại không tìm được bất kỳ lời giải thích nào cho hợp lý, sửng sốt nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời. Lạc Khiêm không có suy nghĩ nhiều như lão, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, mở miệng hô:
- Tô tiên sinh, Tô tiên sinh...
Thét lên tiếng thứ chín, Tô Chuyết đột nhiên mở mắt. Mấy người đứng xung quanh giật nảy mình. Bất quá bọn họ biết được một điều, người này quả thật đã khởi tử hoàn sinh! Tô Chuyết khàn cuống họng hỏi:
- Đây là đâu?
Lạc Khiêm vui vẻ đáp:
- Đây là y quán, quả nhiên là ngươi lớn mạng, rõ ràng sống lại thật! Ta không biết trên đời còn có chuyện gì mà ngươi không làm được!
Tô Chuyết trải qua sinh tử luân hồi, phảng phất như thoát thai hoán cốt. Y khịt khịt mũi, nói:
- Hóa ra là ở y quán, khó trách nồng ngạc mùi vị thảo dược!
Y nhẹ hoạt động gân cốt, lại hỏi:
- Bây giờ là mấy giờ?
Lạc Khiêm đáp:
- Đã gần giờ Tỵ khắc ba!
Tô Chuyết biến sắc, cả kinh nói:
- Ta đã nằm một ngày một đêm rồi ư?
Lạc Khiêm gật đầu, nói:
- Suýt nữa ta cho rằng ngươi đã chết!
Tô Chuyết bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Đi mau!
Lạc Khiêm mờ mịt nói:
- Đi đâu cơ?
- Tìm ra chủ mưu chân chính!
- Chủ mưu chân chính?
Lạc Khiêm có vẻ không hiểu.
- Chẳng phải chủ mưu là tên hai mặt kia sao?
Tô Chuyết đi đến cửa y quán, bỗng dừng bước chân, nhíu mày trầm tư. Lạc Khiêm vội hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Tô Chuyết nói:
- Đến bây giờ Tiểu Y còn chưa rõ tung tích, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Lạc Khiêm nói:
- Ta đã phái người tìm kiếm khắp thành, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể tìm ra Tiểu Y cô nương!
Nhắc đến Đoạn Lệ Hoa, Lạc Khiêm rõ ràng lo lắng, lực lượng cũng có vẻ không đủ.
Tô Chuyết chỉ nghĩ chốc lát, lại nhìn xem phương hướng, cất bước rời đi. Lạc Khiêm biết phương hướng y đi chính là con phố vị trí Đường phủ, hắn vội vàng hô:
- Tô tiên sinh, ta có ngựa đây, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước, đến cùng ngươi đang nghĩ gì!
Tô Chuyết cầm chiếc nhẫn tìm được từ trên thân tên hai mặt ném cho Lạc Khiêm, nói:
- Chiếc nhẫn kia xám xịt không sáng bóng, hiển nhiên là đã bỏ xó lâu rồi. Nếu như tên hai mặt quả thật là chủ mưu tổ chức ba mươi sáu động phủ, thì sẽ luôn mang theo chiếc nhẫn đó, nó sẽ không bị như vậy!
Nói xong đã leo lên lưng ngựa, giục ngựa chạy đi.
Lạc Khiêm ngơ ngác nhìn xem chiếc nhẫn. Đợi đến hắn tỉnh ngộ lại, Tô Chuyết đã đi xa. Ngựa chỉ có một thớt, Lạc Khiêm đành phải bước chân mà đuổi theo.
Tô Chuyết cưỡi ngựa, một hơi chạy vội tới một cửa tiệm thuốc Đường thị. Vào đêm hôm trước, y đã nhìn thấy cửa tiệm thuốc này, nhưng không có chú ý. Nơi này cách cửa hàng sách tranh của Sử Càn Khôn chỉ có một con phố, mà lại càng gần phủ đệ Đường Mặc hơn. Hơn nữa cửa tiệm thuốc này cũng chính là sản nghiệp của Đường gia, còn là tiệm thuốc lớn nhất toàn thành.
Bất quá hiện tại tiệm thuốc Đường thị càng thêm nổi bật. Chủ quán chung quanh đã bắt đầu treo câu đối, duy chỉ có tiệm thuốc này vẫn không có động tĩnh nào.
Không chỉ như thế, người giúp việc cửa tiệm cũng chẳng biết đi đâu, trong cửa tiệm không có một người.
Tô Chuyết trông thấy cửa nhỏ thông đến hậu viện, không chút do dự tiến vào hậu viện. Trong hậu viện vẫn như cũ không có một bóng người. Trong viện có mấy gian nhà chiếm diện tích khá rộng. Ở một căn nhà chính giữa, cửa lớn khép hờ, từ bên trong tràn ra mùi thảo dược nồng đậm.
Tô Chuyết đẩy cửa vào, mấy cửa sổ lớn trên mái nhà thẩm thấu xuống ánh sáng, chiếu sáng căn phòng. Đây là một căn nhà kho chồng chất thảo dược. Từng chồng thảo dược phơi khô được bó thành từng bó, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chỉ chừa lại mấy con đường nhỏ cho người đi lại. Tô Chuyết đi vào trong nhà, xuyên qua con đường nhỏ, bất ngờ nhìn thấy trên cây cột đằng trước có hai người bị trói. Một người có vẻ suy yếu, đã không ngẩng đầu lên được. Nhưng Tô Chuyết liếc mắt đã nhận ra, đó chính là Diệp Thiều! Một người khác còn có chút tinh thần, trông thấy Tô Chuyết, mở trừng hai mắt, lắc đầu rồi lại gật đầu. Thế nhưng trong miệng bị cột dây vải, không mở miệng được. Chẳng phải là Đoạn Lệ Hoa thì còn ai?
Tô Chuyết vừa muốn bước lên, đột nhiên nảy sinh cảnh giác, vội tránh sang bên cạnh. Một chiếc ngân châm bắn sát qua bên mặt y, biến mất không thấy trong đống thảo dược. Tô Chuyết vội vàng quay người, chỉ thấy một kẻ áo đen đứng ở bên kia đường nhỏ. Hắn dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm tà.
Nhưng Tô Chuyết vẫn một hơi gọi ra thân phận của hắn:
- Đường Mặc?!
Kẻ áo đen cau mày, hiển nhiên là không dám tin tưởng. Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Ta sớm biết là ngươi, cần gì giấu đầu lộ đuôi nữa?
Rốt cuộc kẻ áo đen tháo xuống vải đen che mặt, lộ ra một gương mặt anh tuấn, dĩ nhiên chính là Đường Mặc. Hắn cười lạnh nói:
- Không ngờ rằng ngươi có thể tìm tới đây!
Tô Chuyết mỉm cười, lấy ra một chiếc ngâm châm từ trong ngực, nói:
- Đêm hôm đó, Sử Càn Khôn vừa muốn nói ra sự thât, thì bị chiếc ngân châm này bắn chết. Mặc dù trên ngân châm có kịch độc, nhưng ta còn ngửi thấy trên châm có một mùi thảo dược nồng nặc. Tên hai mặt tìm đến cửa tiệm của Sử Càn Khôn nhanh như vậy, nói rõ chỗ ở của hắn cách đó không xa. Về sau lại từ trong miệng Chu tiền bối biết được, tinh luyện ngũ độc cần số lớn dược liệu. Bởi vậy ta rất dễ dàng nghĩ đến tiệm thuốc. Mà tiệm thuốc lớn nhất quanh đây chính là nhà này!
Đường Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ta đích xác đánh giá thấp ngươi! Nghĩ không ra mấy loại kịch độc đó cũng không giết ngươi được!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Ngươi không chỉ tò mò vì sao ta bị trúng độc mà không chết, nhất định còn rất hiếu kì ta làm thế nào đoán được thân phận của ngươi?
Vẻ mặt Đường Mặc biến đổi không ngừng, hiển nhiên bị Tô Chuyết nói trúng tâm sự. Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật hôm qua ở Xuân Thủy lâu, tất cả mọi người bị trúng độc, duy chỉ có ngươi còn khỏe không việc gì. Từ đó trở đi, ta đã tin chắc ngươi mới là chủ mưu phía sau màn! Mà tên hai mặt kia chỉ là một kẻ chết thay mà thôi!
Đường Mặc nhíu mày, nói:
- Chỉ vậy thôi sao? Hừ hừ, hôm qua ta còn tự cầm bình rượu đi rót rượu, nói không chừng bình rượu của ta trùng hợp không có độc thì sao?
Tô Chuyết cười nói:
- Ta chưa từng tin chuyện trùng hợp, hơn nữa trên thân tên hai mặt còn thiếu một thứ quan trong, đó chính là lệnh bài Dạ Xoa!
Sắc mặt Đường Mặc đột biến. Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật ngay từ trước khi vào thành, ta đã cảm thấy ngươi có vấn đề rồi. Trải qua hai ngày này, càng thêm xác thực suy đoán của ta. Bị ngươi trói ở đó, một người là đồng bạn của ta, một người là mẹ đẻ của Vệ Tú. Ta nghĩ là ngươi biết hết chứ? Cũng bởi vì vậy mà Vệ Tú mới không thể không đồng ý gả cho ngươi! Mà sở dĩ ngươi muốn cưới nàng, là lập tức muốn nắm Vọng Nguyệt lâu trong tay! Nếu như có thể tiện tay diệt trừ ta, đương nhiên là tốt hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.