Quyển 22 - Chương 25: Đuổi bắt
Chu Tiểu Xuyên
25/11/2018
Thời gian dường như bất động trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều yên
tĩnh lại, trong rừng cây hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí có thể nghe thấy
tiếng tuyết rơi rồi kết băng trên mặt đất.
Nhất Kiếm Sương Hàn. Rốt cuộc Tô Chuyết minh bạch bốn chữ này có ý nghĩa gì. Có lẽ chính mình vừa nãy cảm xúc kích động, hoặc là mấy ngày tiên tiếp trằn trọc chinh chiến... Nhưng mình đích thật sự không có khả năng phòng vệ trước một kiếm của Lâm Nhược Xung, đây là một sự thật không cách nào vãn hồi.
Tất cả mọi người đều giật mình đứng nguyên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Chẳng qua đã có người phát hiện, mũi kiếm nhô ra từ sau lưng Tô Chuyết, bên trên cũng không có dính lên vết máu. Tô Chuyết cũng cảm giác được chuôi kiếm này hình như chỉ xuyên qua sát quần áo của mình, cũng không đụng vào da thịt.
Tô Chuyết khó hiểu mà nhìn xem Lâm Nhược Xung, chỉ thấy đối phương bỗng nở nụ cười. Nụ cười này trên gương mặt quanh năm lạnh lùng như băng của Lâm Nhược Xung quả thực là kỳ quái đến cực điểm.
Lâm Nhược Xung bỗng nhiên thu kiếm vào sau lưng, nhảy về phía sau mấy bước. Đám người Quách Uy lập tức kịp phản ứng, mấy chục người ở phía trước nhất tức khắc rút ra bội kiếm, đem Tô Chuyết và Lâm Nhược Xung vây lại.
Tô Chuyết khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ không nên khinh cử vọng động. Y nhìn xem Lâm Nhược Xung, thấy đối phương dường như cũng không có ý định động thủ, có chút khó hiểu nói:
- Ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta?
Lâm Nhược Xung gật đầu, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng như trước đây:
- Từ khi ở trong sa mạc, ta vẫn đi theo ngươi!
Tô Chuyết vốn còn tưởng rằng Lâm Nhược Xung đột nhiên biến mất ở trong pháo đài cổ là bởi vì khiếp đảm mà chạy trốn, ai mà ngờ hắn không trốn đi mà chỉ đợi thời cơ. Tô Chuyết lại hỏi:
- Ngươi đi theo ta là vì muốn giết ta?
- Không sai!
Lâm Nhược Xung đáp.
- Nhưng mà vừa nãy ngươi cũng không hạ thủ!
Tô Chuyết nói.
Lâm Nhược Xung thở dài, giống như có chút thất vọng, nói ra:
- Bởi vì ta tạm thời đổi chủ ý.
Tô Chuyết nhíu nhíu mày, hỏi:
- Vì cái gì?
Lâm Nhược Xung lại cười cười, nói:
- Cũng bởi vì ngươi vừa nói những lời kia.
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ những lời cổ vũ sĩ khí của mình lại cứu mình một màng. Y nhìn về phía Lâm Nhược Xung, nhưng Lâm Nhược Xung giống như thích tích chữ như vàng, cũng không chịu nói thêm gì nữa, càng không muốn biểu lộ cảm xúc trong lòng mình ra.
Nhưng Tô Chuyết vẫn có thể minh bạch hết thảy. Lúc trước Lâm Nhược Xung si mê luyện kiếm, thế nên khiến người ta cho là tính tình của hắn kỳ quặc quái gở. Cộng thêm người anh ruột của hắn dẫn đạo, làm Lâm Nhược Xung từ đầu đến cuối không đi lên đường ngay. Từ hơn nửa tháng đến nay, Lâm Nhược Xung một đường đi theo Toàn Phong doanh, chẳng những tận mắt chứng kiến những chiến sĩ này chiến đấu đẫm máu, ở phía sau càng nhìn thấy tình nghĩa giữa bọn họ với nhau.
Bọn họ mặc dù không có võ công cao cường, nhưng bọn họ phối hợp lẫn nhau có thể đánh lui đám cao thủ của phái Thiên Lang. Bọn họ mặc dù không có bất luận quan hệ máu mủ nào, lại so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn. Các điều này Lâm Nhược Xung lúc trước đều chưa từng cảm nhận được. Mưa dầm thấm đất, rốt cục ở trong lòng hắn chậm rãi phát sinh biến hóa.
Hôm nay Lâm Nhược Xung nhìn thấy Tô Chuyết thất bại, chính là thời cơ tập kích tốt nhất. Nhưng Tô Chuyết nói một phen lại đánh trúng vào tận đáy lòng Lâm Nhược Xung. Rốt cuộc Lâm Nhược Xung minh bạch, tại sao những chiến sĩ tầm thường này lại có lực lượng và tình cảm rực cháy như vậy. Bởi vì bọn họ đều có niềm tin, bọn họ không phải là cái xác không hồn.
Mà tại thời khắc này, Lâm Nhược Xung cuối cùng cũng không còn là cái xác không hồn chỉ biết chăm chú luyện kiếm, lấy kiếm pháp giết người như trước nữa rồi!
Tô Chuyết suy nghĩ rõ ràng hết thảy, nói:
- Xem ra, chúng ta có thể làm bằng hữu một phen!
Lâm Nhược Xung cười nói:
- Chờ đánh xong trận chiến này, sớm muộn gì ta cũng phải phân cao thấp với ngươi!
- Tùy thời phụng bồi!
Tô Chuyết cười to đáp.
Tô Chuyết quay đầu nhìn thấy mọi người vẫn căng thẳng như cũ, phất phất tay, cười nói:
- Không sao rồi!
Lúc này mọi người mới chậm rãi tán đi, ngồi ở trong rừng nghỉ ngơi. Hạ Thanh Phong không dám khinh thường, phái người ra cảnh giới, nhìn chằm chằm tình huống xung quanh rừng cây.
Lâm Nhược Xung nói:
- Quân Liêu phái một vạn kỵ binh vội quay về, còn lại thì án binh bất động.
Tô Chuyết gật đầu, nói một mình:
- Xem ra Tiêu Thiên Đình cho rằng chỉ bằng một vạn người là có thể một mẻ hốt gọn chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, chuyến này hắn trở về khẳng định là lặng lẽ trở về, cũng không để cho triều đình biết. Đợi đến khi giải quyết xong phiền toái là ta, sau đó sẽ còn lặng lẽ quay về biên cảnh.
Lâm Nhược Xung lắc đầu, nói:
- Những thứ này ta không hiểu. Chẳng qua ta còn có thể giết mấy tên lính Khiết Đan!
Tô Chuyết cười nói:
- Tác dụng của ngươi còn lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng!
Vừa dứt lời, liền nghe Ngọc Nương bỗng hét rầm lên:
- Tên... Tên hoàng tử kia không thấy đâu...
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, tiến lên hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Trên mặt Ngọc Nương tràn đầy vẻ lo âu, nói ra:
- Gã Gia Luật Hùng Tài kia không thấy đâu!
Thì ra khi đám người Tô Chuyết xuống núi cướp bóc thôn trang, đã giao Gia Luật Hùng Tài cho Chu Thanh Liên và Ngọc Nương tạm giam. Về sau Chu Thanh Liên xuống núi hỗ trợ, Ngọc Nương lại quan tâm chiến trường, không có ai chú ý tới Gia Luật Hùng Tài lặng lẽ chạy trốn.
Những ngày qua, mặc dù Tô Chuyết mỗi ngày giả vờ giả vịt cho Gia Luật Hùng Tài ăn một viên dược hoàn không có tác dụng gì, lừa hắn đấy là thuốc giải kịch độc, để Gia Luật Hùng Tài không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đã qua lâu như vậy, từ đầu đến cuối không thấy phát độc, thân thể cũng không bị khó chịu. Gia Luật Hùng Tài liền lớn gan hơn, nheo mắt tìm cơ hội trốn thoát một lần.
Tô Chuyết nhìn xem Ngọc Nương biểu lộ lo lắng, cũng không đành lòng quở trách, đành phải nhẹ giọng an ủi:
- Cô chớ có gấp, một mình hắn trốn không xa đâu!
Hạ Thanh Phong đi qua nói:
- Gia Luật Hùng Tài không phải là người ngu, nhất định biết Tiêu Thiên Đình và Tiêu Thiên Quân đều đang tìm hắn. Hắn còn muốn đi đâu chứ?
Tô Chuyết trầm mặc một lát, nói:
- Đương nhiên là hắn muốn về thượng kinh. Những ngày qua, hắn thấy chúng ta chạy loạn bốn phía, nhất định đoán được chúng ta cũng không định đưa hắn về thượng kinh, thế nên mới bắt buộc mạo hiểm.
Hạ Thanh Phong nói:
- Làm sao bây giờ? Nếu như ta đoán không sai, Tiêu Thiên Đình nhất định sớm có phòng bị, trên con đường đi về thượng kinh chỉ sợ đã sớm sắp đặt mai phục lớp lớp!
Sắc mặt Tô Chuyết bắt đầu ngưng trọng, nói ra:
- Gia Luật Hùng Tài là con bài tẩy trong tay chúng ta, cũng nhờ có hắn mà Tiêu Thiên Đình mới không thể không vội vàng trở về. Nếu để cho Gia Luật Hùng Tài rơi vào trong tay bọn chúng, Tiêu Thiên Đình thả lỏng gánh nặng, sẽ lưu lại một bộ phận nhân thủ tiếp tục đuổi bắt chúng ta, còn hắn thì có thể lặng lẽ trở về biên cảnh. Chỉ cần hắn có thể chiếm được tiện nghi trong cuộc chiến Tống Liêu, danh tiếng trong nước tất nhiên sẽ tăng mạnh. Đến lúc đó Liêu hoàng coi là Gia Luật Hùng Tài bị chúng ta giết chết, không có người thừa kế, sau cùng hoàng vị nhất định sẽ bị Tiêu Thiên Đình cướp mất!
Quách Uy ở bên canh nghe, lớn tiếng nói:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đuổi theo đi!
Tô Chuyết gật đầu, nói với Hạ Thanh Phong:
- Hạ tướng quân, để mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát!
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Xung bỗng mở miệng nói:
- Tô Chuyết, chuyện này cứ giao cho ta đi! Việc truy tung thì ta thành thạo nhất!
Tô Chuyết giật mình, vừa nghĩ thì quả nhiên không sai. Lâm Nhược Xung từ Kim Lăng truy tung Tô Chuyết, mãi cho đến Giang Châu, về sau lại đến sa mạc, thẳng đến nơi đây, trằn trọc mấy ngàn dặm, từ đầu đến cuối cũng không thất thủ. Xem ra hắn thật sự là cao thủ truy đuổi.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết cười nói:
- Vậy xin đa tạ rồi!
Lâm Nhược Xung ước định tín hiệu, cưỡi lên một con ngựa, liền lao vụt mà đi.
Nhất Kiếm Sương Hàn. Rốt cuộc Tô Chuyết minh bạch bốn chữ này có ý nghĩa gì. Có lẽ chính mình vừa nãy cảm xúc kích động, hoặc là mấy ngày tiên tiếp trằn trọc chinh chiến... Nhưng mình đích thật sự không có khả năng phòng vệ trước một kiếm của Lâm Nhược Xung, đây là một sự thật không cách nào vãn hồi.
Tất cả mọi người đều giật mình đứng nguyên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Chẳng qua đã có người phát hiện, mũi kiếm nhô ra từ sau lưng Tô Chuyết, bên trên cũng không có dính lên vết máu. Tô Chuyết cũng cảm giác được chuôi kiếm này hình như chỉ xuyên qua sát quần áo của mình, cũng không đụng vào da thịt.
Tô Chuyết khó hiểu mà nhìn xem Lâm Nhược Xung, chỉ thấy đối phương bỗng nở nụ cười. Nụ cười này trên gương mặt quanh năm lạnh lùng như băng của Lâm Nhược Xung quả thực là kỳ quái đến cực điểm.
Lâm Nhược Xung bỗng nhiên thu kiếm vào sau lưng, nhảy về phía sau mấy bước. Đám người Quách Uy lập tức kịp phản ứng, mấy chục người ở phía trước nhất tức khắc rút ra bội kiếm, đem Tô Chuyết và Lâm Nhược Xung vây lại.
Tô Chuyết khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ không nên khinh cử vọng động. Y nhìn xem Lâm Nhược Xung, thấy đối phương dường như cũng không có ý định động thủ, có chút khó hiểu nói:
- Ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta?
Lâm Nhược Xung gật đầu, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng như trước đây:
- Từ khi ở trong sa mạc, ta vẫn đi theo ngươi!
Tô Chuyết vốn còn tưởng rằng Lâm Nhược Xung đột nhiên biến mất ở trong pháo đài cổ là bởi vì khiếp đảm mà chạy trốn, ai mà ngờ hắn không trốn đi mà chỉ đợi thời cơ. Tô Chuyết lại hỏi:
- Ngươi đi theo ta là vì muốn giết ta?
- Không sai!
Lâm Nhược Xung đáp.
- Nhưng mà vừa nãy ngươi cũng không hạ thủ!
Tô Chuyết nói.
Lâm Nhược Xung thở dài, giống như có chút thất vọng, nói ra:
- Bởi vì ta tạm thời đổi chủ ý.
Tô Chuyết nhíu nhíu mày, hỏi:
- Vì cái gì?
Lâm Nhược Xung lại cười cười, nói:
- Cũng bởi vì ngươi vừa nói những lời kia.
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ những lời cổ vũ sĩ khí của mình lại cứu mình một màng. Y nhìn về phía Lâm Nhược Xung, nhưng Lâm Nhược Xung giống như thích tích chữ như vàng, cũng không chịu nói thêm gì nữa, càng không muốn biểu lộ cảm xúc trong lòng mình ra.
Nhưng Tô Chuyết vẫn có thể minh bạch hết thảy. Lúc trước Lâm Nhược Xung si mê luyện kiếm, thế nên khiến người ta cho là tính tình của hắn kỳ quặc quái gở. Cộng thêm người anh ruột của hắn dẫn đạo, làm Lâm Nhược Xung từ đầu đến cuối không đi lên đường ngay. Từ hơn nửa tháng đến nay, Lâm Nhược Xung một đường đi theo Toàn Phong doanh, chẳng những tận mắt chứng kiến những chiến sĩ này chiến đấu đẫm máu, ở phía sau càng nhìn thấy tình nghĩa giữa bọn họ với nhau.
Bọn họ mặc dù không có võ công cao cường, nhưng bọn họ phối hợp lẫn nhau có thể đánh lui đám cao thủ của phái Thiên Lang. Bọn họ mặc dù không có bất luận quan hệ máu mủ nào, lại so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn. Các điều này Lâm Nhược Xung lúc trước đều chưa từng cảm nhận được. Mưa dầm thấm đất, rốt cục ở trong lòng hắn chậm rãi phát sinh biến hóa.
Hôm nay Lâm Nhược Xung nhìn thấy Tô Chuyết thất bại, chính là thời cơ tập kích tốt nhất. Nhưng Tô Chuyết nói một phen lại đánh trúng vào tận đáy lòng Lâm Nhược Xung. Rốt cuộc Lâm Nhược Xung minh bạch, tại sao những chiến sĩ tầm thường này lại có lực lượng và tình cảm rực cháy như vậy. Bởi vì bọn họ đều có niềm tin, bọn họ không phải là cái xác không hồn.
Mà tại thời khắc này, Lâm Nhược Xung cuối cùng cũng không còn là cái xác không hồn chỉ biết chăm chú luyện kiếm, lấy kiếm pháp giết người như trước nữa rồi!
Tô Chuyết suy nghĩ rõ ràng hết thảy, nói:
- Xem ra, chúng ta có thể làm bằng hữu một phen!
Lâm Nhược Xung cười nói:
- Chờ đánh xong trận chiến này, sớm muộn gì ta cũng phải phân cao thấp với ngươi!
- Tùy thời phụng bồi!
Tô Chuyết cười to đáp.
Tô Chuyết quay đầu nhìn thấy mọi người vẫn căng thẳng như cũ, phất phất tay, cười nói:
- Không sao rồi!
Lúc này mọi người mới chậm rãi tán đi, ngồi ở trong rừng nghỉ ngơi. Hạ Thanh Phong không dám khinh thường, phái người ra cảnh giới, nhìn chằm chằm tình huống xung quanh rừng cây.
Lâm Nhược Xung nói:
- Quân Liêu phái một vạn kỵ binh vội quay về, còn lại thì án binh bất động.
Tô Chuyết gật đầu, nói một mình:
- Xem ra Tiêu Thiên Đình cho rằng chỉ bằng một vạn người là có thể một mẻ hốt gọn chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, chuyến này hắn trở về khẳng định là lặng lẽ trở về, cũng không để cho triều đình biết. Đợi đến khi giải quyết xong phiền toái là ta, sau đó sẽ còn lặng lẽ quay về biên cảnh.
Lâm Nhược Xung lắc đầu, nói:
- Những thứ này ta không hiểu. Chẳng qua ta còn có thể giết mấy tên lính Khiết Đan!
Tô Chuyết cười nói:
- Tác dụng của ngươi còn lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng!
Vừa dứt lời, liền nghe Ngọc Nương bỗng hét rầm lên:
- Tên... Tên hoàng tử kia không thấy đâu...
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, tiến lên hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Trên mặt Ngọc Nương tràn đầy vẻ lo âu, nói ra:
- Gã Gia Luật Hùng Tài kia không thấy đâu!
Thì ra khi đám người Tô Chuyết xuống núi cướp bóc thôn trang, đã giao Gia Luật Hùng Tài cho Chu Thanh Liên và Ngọc Nương tạm giam. Về sau Chu Thanh Liên xuống núi hỗ trợ, Ngọc Nương lại quan tâm chiến trường, không có ai chú ý tới Gia Luật Hùng Tài lặng lẽ chạy trốn.
Những ngày qua, mặc dù Tô Chuyết mỗi ngày giả vờ giả vịt cho Gia Luật Hùng Tài ăn một viên dược hoàn không có tác dụng gì, lừa hắn đấy là thuốc giải kịch độc, để Gia Luật Hùng Tài không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đã qua lâu như vậy, từ đầu đến cuối không thấy phát độc, thân thể cũng không bị khó chịu. Gia Luật Hùng Tài liền lớn gan hơn, nheo mắt tìm cơ hội trốn thoát một lần.
Tô Chuyết nhìn xem Ngọc Nương biểu lộ lo lắng, cũng không đành lòng quở trách, đành phải nhẹ giọng an ủi:
- Cô chớ có gấp, một mình hắn trốn không xa đâu!
Hạ Thanh Phong đi qua nói:
- Gia Luật Hùng Tài không phải là người ngu, nhất định biết Tiêu Thiên Đình và Tiêu Thiên Quân đều đang tìm hắn. Hắn còn muốn đi đâu chứ?
Tô Chuyết trầm mặc một lát, nói:
- Đương nhiên là hắn muốn về thượng kinh. Những ngày qua, hắn thấy chúng ta chạy loạn bốn phía, nhất định đoán được chúng ta cũng không định đưa hắn về thượng kinh, thế nên mới bắt buộc mạo hiểm.
Hạ Thanh Phong nói:
- Làm sao bây giờ? Nếu như ta đoán không sai, Tiêu Thiên Đình nhất định sớm có phòng bị, trên con đường đi về thượng kinh chỉ sợ đã sớm sắp đặt mai phục lớp lớp!
Sắc mặt Tô Chuyết bắt đầu ngưng trọng, nói ra:
- Gia Luật Hùng Tài là con bài tẩy trong tay chúng ta, cũng nhờ có hắn mà Tiêu Thiên Đình mới không thể không vội vàng trở về. Nếu để cho Gia Luật Hùng Tài rơi vào trong tay bọn chúng, Tiêu Thiên Đình thả lỏng gánh nặng, sẽ lưu lại một bộ phận nhân thủ tiếp tục đuổi bắt chúng ta, còn hắn thì có thể lặng lẽ trở về biên cảnh. Chỉ cần hắn có thể chiếm được tiện nghi trong cuộc chiến Tống Liêu, danh tiếng trong nước tất nhiên sẽ tăng mạnh. Đến lúc đó Liêu hoàng coi là Gia Luật Hùng Tài bị chúng ta giết chết, không có người thừa kế, sau cùng hoàng vị nhất định sẽ bị Tiêu Thiên Đình cướp mất!
Quách Uy ở bên canh nghe, lớn tiếng nói:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đuổi theo đi!
Tô Chuyết gật đầu, nói với Hạ Thanh Phong:
- Hạ tướng quân, để mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát!
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Xung bỗng mở miệng nói:
- Tô Chuyết, chuyện này cứ giao cho ta đi! Việc truy tung thì ta thành thạo nhất!
Tô Chuyết giật mình, vừa nghĩ thì quả nhiên không sai. Lâm Nhược Xung từ Kim Lăng truy tung Tô Chuyết, mãi cho đến Giang Châu, về sau lại đến sa mạc, thẳng đến nơi đây, trằn trọc mấy ngàn dặm, từ đầu đến cuối cũng không thất thủ. Xem ra hắn thật sự là cao thủ truy đuổi.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết cười nói:
- Vậy xin đa tạ rồi!
Lâm Nhược Xung ước định tín hiệu, cưỡi lên một con ngựa, liền lao vụt mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.