Quyển 12 - Chương 27: Đường cùng
Chu Tiểu Xuyên
28/11/2017
Thời điểm chờ chết, luôn luôn cảm thấy thời gian rất khó mà nhẫn nại. Từ khi Phục Bộ Thiên Chiến rời đi, chưa từng có người nào khác tới phòng giam
nữa. Tô Chuyết không có chuyện để làm, dứt khoát ngồi xuống xếp bằng vận công điều dưỡng. Hai vết thương nơi bả vai và đùi tuy rằng sâu , may
mắn chỉ là vết thương da thịt, không bị thương tổn đến gân cốt. Cầm máu
rồi qua mấy canh giờ điều dưỡng, đã dần dần khôi phục khí lực.
Tô Chuyết chậm rãi thu công, đột nhiên nghe thấy có người nhỏ giọng hô:
- Tô công tử, Tô công tử...
Tô Chuyết mở mắt ra, thì trông thấy một người đứng trước cửa phòng giam. Vóc dáng hắn không cao, có vẻ gầy gò, mặt mày có chút hèn mọn. Người kia nói:
- Tô công tử, tiểu nhân tới cứu công tử đó!
Tô Chuyết sững sờ, hỏi:
- Các hạ là ai? Tại sao lại muốn tới cứu tại hạ?
Người kia lấy ra một dây kẽm vừa dài vừa mảnh, liếc trái liếc phải, rồi cắm dây kẽm vào lỗ khóa sắt ở cửa phòng giam. Hắn vừa bận rộn vừa nói:
- Tiểu nhân tên là Mạc lão tam, là người của Tứ Hải Minh! Tiểu nhân phụng mệnh minh chủ đến đây cứu công tử! Tô công tử đừng vội, rất nhanh sẽ mở được!
Tô Chuyết nhướng mày, quả quyết nói:
- Chờ chút!
Mạc lão tam mờ mịt nói:
- Sao vậy?
Trên tay lại không ngừng khắc nào, nắm chặt thời gian mở khóa.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
- Thật sự là Yến Linh Lung để ngươi tới cứu ta sao?
- Vậy còn là giả hả?
Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", khóa sắt theo tiếng mà mở ra. Mạc lão tam mở cửa phòng giam, nói:
- Tô công tử, nhanh đi thôi!
Tô Chuyết đứng dậy, nhưng không di chuyển bước chân, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nói ngươi được Yến Linh Lung phái tới, nhưng ta thấy là ngươi đang nói láo!
Mạc lão tam khó hiểu nói:
- Nói láo gì chứ? Tiểu nhân thật sự được minh chủ phái tới cứu công tử mà!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Yến Linh Lung không phải là người ngu. Thời gian ta bị bắt mới được một hai ngày, tạm không bàn nàng có nhận được tin tức nhanh như thế hay không mà lại phái người tới cứu ta. Cho dù nàng biết đến chuyện này, cũng sẽ không cứu ta ra ngoài ngay vào lúc này! Đến nay tất cả mọi người đều cho rằng ta là kẻ đầu têu mọi chuyện, tội ác ngập trời. Ta ở trong nhà lao, một ngày Hoàng đế không hạ lệnh xử tử ta, thì ta có thể sống thêm được một ngày. Thế nhưng nếu ta đi ra khỏi cánh cửa này, không riêng gì người của Vệ Tiềm, còn có Vương Định Biên, Trần Trung, Vạn Chương, quân đội của triều đình và các môn các phái trên giang hồ, đều sẽ xuất hiện đuổi bắt ta. Đến lúc đó, ta cùng đường mạt lộ, mặc kệ bị ai bắt được, cũng chỉ còn một con đường chết! Yến Linh Lung không phái ngươi tới cứu ta, mà là Vệ Tiềm phái tới giết ta đúng không!
Sắc mặt Mạc lão tam âm tình bất định, không biết đáp lại như thế nào. Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng, cánh cửa nhà lao đột nhiên mở rộng. Một đội quan sai xách theo yêu đao (*) vọt vào, nhìn cũng không nhìn, liền gào lên:
- Tới đây mau! Khâm phạm muốn vượt ngục!
(*) Yêu đao: Binh khí ngắn (đao) đeo bên hông.
Tiếng la quanh quẩn bên trong hành lang, rất nhanh liền truyền ra bên ngoài.
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, co cẳng phóng ra ngoài. Mạc lão tam thấy Tô Chuyết muốn trốn, vội vàng cản trước cửa, có ý đồ ngăn trở. Tô Chuyết nhíu chặt lông mày, trong lòng hừng hực lửa giận, trong kinh mạch không hiểu sao mà sinh ra một luồng khí lưu. Tô Chuyết bỗng dưng ra quyền, một quyền tới quỷ dị mau lẹ, mà y còn đang ở gần Mạc lão tam. Mạc lão tam không phòng bị chút nào, bị một quyền đánh trúng huyệt Thiên Trung, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, đờ đẫn ngã xuống đất.
Tô Chuyết sững sờ, quan sát nắm đấm của mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đây là công lực của Lục Đạo Luân Hồi kinh, cảm giác vừa nãy giống như đúc với cảm giác khi nhập ma trước đây. Hay là y đến gần tuyệt cảnh thì cỗ lực lượng ẩn giấu trong thân thể rốt cục bùng nổ sao?
Đội quan sai ngẩn người, lập tức hô:
- Không tốt! Tô Chuyết giết người vượt ngục rồi!
Trên mặt Tô Chuyết lóe lên vẻ tức giận, lẩm bẩm:
- Nếu cứ dồn ép không tha như thế, vậy Tô Chuyết ta vượt ngục thật cho các ngươi coi!
Nói xong liền vọt vào trong đội ngũ quan sai.
Lần này giống như hổ vào bầy dê, những quan sai kia còn chưa kịp nâng đao, đã bị quyền chưởng của Tô Chuyết đánh lên trên thân. Mỗi một chưởng mỗi một quyền đều tồn trữ sức lực to lớn và tràn ngập lửa giận của Tô Chuyết. Chỉ nghe tiếng răng rắc tạch tạch, từng tên một đứt gân gãy xương. Đường trong phòng giam vốn đã chật hẹp, mấy chục người chen chung một chỗ, căn bản là bó tay bó chân. Nhưng những người này cũng cản trở đường đi của Tô Chuyết. Trong nháy mắt, Tô Chuyết đã đánh bại hết bọn họ, từng người nằm trên mặt đất kêu rên. Cuối cùng con đường thông suốt, Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, chạy ra phía bên ngoài. Lúc đến y đã nhớ kỹ từng lối rẽ một, bây giờ dựa theo trí nhớ trong đầu, một đường chạy đến cổng đại lao.
Bên ngoài đang là đêm khuya, nhưng trên quảng trường trước cửa đại lao sớm đã có hơn trăm tên cấm quân xếp hàng chỉnh tề, nghiêm chỉnh mà chờ đợi. Tô Chuyết vừa xuất hiện ở trước cửa, một hàng cung tiễn thủ kéo căng dây cung, đồng loạt bắn về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, vươn người nhảy lên, bám vào cây xà trước cửa nhà lao, bật lên nóc nhà, tránh thoát một loạt mũi tên. Trải qua luân phiên kịch chiến và cú nhảy lên vừa nãy, vết thương trên đùi Tô Chuyết lại nứt toác lần nữa, máu tươi chảy ra ồ ạt. Chân y mềm nhũn, suýt chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống. Tô Chuyết ráng chống đỡ thương tổn, biết không thể địch lại, từ trên nóc nhà nhảy vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng nữa.
Cấm quân trên sân không có thân thủ như vậy, đành phải nâng bó đuốc, phân tán ra tìm kiếm khắp nơi. Mà Tô Chuyết cũng không dám thả lỏng, vừa mới rơi xuống nhánh cây, hai bóng người sau lưng liền đuổi theo sát gót. Hai kẻ này mặc y phục dạ hành, thân thủ không tầm thường, cứ như giòi trong xương, gắt gao bám theo sau lưng Tô Chuyết. Hai người đã nhận được chỉ lệnh giết chết bất luận tội, chờ ở ngoài thiên lao mấy canh giờ rồi, chờ đến thời khắc Tô Chuyết chạy trốn.
Hai người chăm chú nhìn bóng người phía trước, khoảng cách trước sau khó mà xích lại một phân. Nghĩ đến bản thân Tô Chuyết còn đang bị trọng thương, bọn họ không khỏi có chút ủ rũ. Mắt thấy sắp đến gần rừng cây trước mặt, hai người vui mừng, gia tăng bước chân, nhảy ra khỏi rừng cây. Ai ngờ trước mắt đột nhiên sáng lên, chỉ thấy trên đường phố một đội quan binh đang cầm bó đuốc chiếu sáng đường đi. Nhưng mà trên đường lại không thấy bóng dáng Tô Chuyết đâu, kẻ này dường như chui xuống đất vậy, cứ thế mà biến mất.
Giờ Mão khắc đầu, gà gáy báo sáng. Hai tên vệ binh thủ vệ ngáp một cái, nhấc lên tầng tầng chốt cửa, kéo ra cửa thành nặng nề. Đêm qua hơn phân nửa quan binh của Thành Phòng doanh đã được điều đi trước để đuổi bắt đào phạm, chỉ còn lại hai người già yếu tàn tật này tiếp tục thủ vệ. Người bên trái mở cửa rồi trở về, vừa định nói với đồng bạn hai câu, bỗng nhiên sau cổ nhói lên, rồi mất đi tri giác. Tô Chuyết tháo xuống khôi giáp dày nặng, khập khiễng đi ra ngoài thành.
Trời mới vừa tảng sáng, Tô Chuyết chọn đường nhỏ hoang vắng một chút mà đi. Nhưng mà y vốn không quen thuộc nơi đây, đi nửa ngày cũng không biết nên đi đến nơi nào. Cấm quân trong thành nhất định đã phát hiện y trốn ra khỏi thành rồi, nhân thủ đuổi bắt một đợt nối một đợt, cưỡi ngựa lao vùn vụt qua. Tô Chuyết nấp trong rừng rậm tránh thoát kỵ binh, chợt nghe nơi xa có tiếng chó săn sủa loạn. Y lấy làm kinh hãi, không dám dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây.
Đi nửa canh giờ, bỗng nhiên rừng cây phía trước dần thưa thớt rộng rãi, rốt cuộc đi vào một chỗ vách núi. Vách núi cao hơn trăm thước, dòng nước khe sâu chảy xiết dưới vách. Tô Chuyết lau mồ hôi, sửa sang đầu tóc rối tung, đang muốn tìm đường đi. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tô Chuyết quay đầu nhìn, Vệ Tú đã đứng ở bìa rừng. Sau lưng nàng có mười mấy người, đều là người quen, đúng là đám người của ba môn bảy phái, hiện giờ quả thật đều đã cam tâm nghe Vệ Tú điều khiển.
Tô Chuyết thở dài một hơi, dường như cuối cùng có thể tháo xuống gánh nặng trên vai. Y cười cười với Vệ Tú, nói:
- Không ngờ rằng tìm được ta đầu tiên thế mà là cô!
Vẻ mặt Vệ Tú không biểu tình, nói:
- Mặc dù ngươi trốn thoát cấm quân và sát thủ săn lùng, nhưng cuối cùng cũng phải thiệt trong tay ta. Ngươi đã từng xem thường những người của ba môn bảy phái là lũ cướp gà trộm chó, nhưng không nghĩ tới hôm nay cuối cùng ngươi sẽ phải chết trong tay bọn họ chứ?
Tô Chuyết không để ý, quay đầu nhìn ngắm núi xa, một vầng mặt trời đỏ rực đang ló đầu ra từ đỉnh núi. Một tia sáng chói mắt chiếu đến khiến Tô Chuyết không mở mắt ra được. Y bỗng dưng cảm thấy thoải mái, thở dài, thản nhiên nói:
- Cô có biết đây là đâu không? Nơi đây tên là sườn núi Đoạn Tình. . . Sườn núi tên là Đoạn Tình, nhưng không biết thật sự là tình có thể đoạn hay không. . . Cũng tốt, chết trong tay cô, cũng tốt. . .
Vừa dứt lời, đột nhiên phóng nhanh về phía Vệ Tú.
Ai ngờ vừa bước ra một bước, tiếng dây cung vang lên "Ông", một mũi tên đã bắn trúng ngực trái Tô Chuyết, xuyên qua thân thể. Lực lượng trên mũi tên rất lớn, kéo theo thân thể Tô Chuyết bay về phía sau, biến mất bên dưới vách núi.
Gió lạnh lướt nhẹ, Vệ Tú bình tĩnh nhìn xem Tô Chuyết rơi xuống núi cao, rốt cục nhịn không được nhỏ xuống một giọt nước mắt. Nước mắt tung bay theo gió nhẹ, trong nháy mắt biến mất vô tung. Một người sau lưng cung kính hỏi:
- Chủ nhân, bây giờ đi đâu đây?
Vệ Tú yếu ớt nói ra:
- Ta mệt rồi, chúng ta về nhà thôi. . .
Tô Chuyết chậm rãi thu công, đột nhiên nghe thấy có người nhỏ giọng hô:
- Tô công tử, Tô công tử...
Tô Chuyết mở mắt ra, thì trông thấy một người đứng trước cửa phòng giam. Vóc dáng hắn không cao, có vẻ gầy gò, mặt mày có chút hèn mọn. Người kia nói:
- Tô công tử, tiểu nhân tới cứu công tử đó!
Tô Chuyết sững sờ, hỏi:
- Các hạ là ai? Tại sao lại muốn tới cứu tại hạ?
Người kia lấy ra một dây kẽm vừa dài vừa mảnh, liếc trái liếc phải, rồi cắm dây kẽm vào lỗ khóa sắt ở cửa phòng giam. Hắn vừa bận rộn vừa nói:
- Tiểu nhân tên là Mạc lão tam, là người của Tứ Hải Minh! Tiểu nhân phụng mệnh minh chủ đến đây cứu công tử! Tô công tử đừng vội, rất nhanh sẽ mở được!
Tô Chuyết nhướng mày, quả quyết nói:
- Chờ chút!
Mạc lão tam mờ mịt nói:
- Sao vậy?
Trên tay lại không ngừng khắc nào, nắm chặt thời gian mở khóa.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
- Thật sự là Yến Linh Lung để ngươi tới cứu ta sao?
- Vậy còn là giả hả?
Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", khóa sắt theo tiếng mà mở ra. Mạc lão tam mở cửa phòng giam, nói:
- Tô công tử, nhanh đi thôi!
Tô Chuyết đứng dậy, nhưng không di chuyển bước chân, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nói ngươi được Yến Linh Lung phái tới, nhưng ta thấy là ngươi đang nói láo!
Mạc lão tam khó hiểu nói:
- Nói láo gì chứ? Tiểu nhân thật sự được minh chủ phái tới cứu công tử mà!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Yến Linh Lung không phải là người ngu. Thời gian ta bị bắt mới được một hai ngày, tạm không bàn nàng có nhận được tin tức nhanh như thế hay không mà lại phái người tới cứu ta. Cho dù nàng biết đến chuyện này, cũng sẽ không cứu ta ra ngoài ngay vào lúc này! Đến nay tất cả mọi người đều cho rằng ta là kẻ đầu têu mọi chuyện, tội ác ngập trời. Ta ở trong nhà lao, một ngày Hoàng đế không hạ lệnh xử tử ta, thì ta có thể sống thêm được một ngày. Thế nhưng nếu ta đi ra khỏi cánh cửa này, không riêng gì người của Vệ Tiềm, còn có Vương Định Biên, Trần Trung, Vạn Chương, quân đội của triều đình và các môn các phái trên giang hồ, đều sẽ xuất hiện đuổi bắt ta. Đến lúc đó, ta cùng đường mạt lộ, mặc kệ bị ai bắt được, cũng chỉ còn một con đường chết! Yến Linh Lung không phái ngươi tới cứu ta, mà là Vệ Tiềm phái tới giết ta đúng không!
Sắc mặt Mạc lão tam âm tình bất định, không biết đáp lại như thế nào. Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng, cánh cửa nhà lao đột nhiên mở rộng. Một đội quan sai xách theo yêu đao (*) vọt vào, nhìn cũng không nhìn, liền gào lên:
- Tới đây mau! Khâm phạm muốn vượt ngục!
(*) Yêu đao: Binh khí ngắn (đao) đeo bên hông.
Tiếng la quanh quẩn bên trong hành lang, rất nhanh liền truyền ra bên ngoài.
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, co cẳng phóng ra ngoài. Mạc lão tam thấy Tô Chuyết muốn trốn, vội vàng cản trước cửa, có ý đồ ngăn trở. Tô Chuyết nhíu chặt lông mày, trong lòng hừng hực lửa giận, trong kinh mạch không hiểu sao mà sinh ra một luồng khí lưu. Tô Chuyết bỗng dưng ra quyền, một quyền tới quỷ dị mau lẹ, mà y còn đang ở gần Mạc lão tam. Mạc lão tam không phòng bị chút nào, bị một quyền đánh trúng huyệt Thiên Trung, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, đờ đẫn ngã xuống đất.
Tô Chuyết sững sờ, quan sát nắm đấm của mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đây là công lực của Lục Đạo Luân Hồi kinh, cảm giác vừa nãy giống như đúc với cảm giác khi nhập ma trước đây. Hay là y đến gần tuyệt cảnh thì cỗ lực lượng ẩn giấu trong thân thể rốt cục bùng nổ sao?
Đội quan sai ngẩn người, lập tức hô:
- Không tốt! Tô Chuyết giết người vượt ngục rồi!
Trên mặt Tô Chuyết lóe lên vẻ tức giận, lẩm bẩm:
- Nếu cứ dồn ép không tha như thế, vậy Tô Chuyết ta vượt ngục thật cho các ngươi coi!
Nói xong liền vọt vào trong đội ngũ quan sai.
Lần này giống như hổ vào bầy dê, những quan sai kia còn chưa kịp nâng đao, đã bị quyền chưởng của Tô Chuyết đánh lên trên thân. Mỗi một chưởng mỗi một quyền đều tồn trữ sức lực to lớn và tràn ngập lửa giận của Tô Chuyết. Chỉ nghe tiếng răng rắc tạch tạch, từng tên một đứt gân gãy xương. Đường trong phòng giam vốn đã chật hẹp, mấy chục người chen chung một chỗ, căn bản là bó tay bó chân. Nhưng những người này cũng cản trở đường đi của Tô Chuyết. Trong nháy mắt, Tô Chuyết đã đánh bại hết bọn họ, từng người nằm trên mặt đất kêu rên. Cuối cùng con đường thông suốt, Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, chạy ra phía bên ngoài. Lúc đến y đã nhớ kỹ từng lối rẽ một, bây giờ dựa theo trí nhớ trong đầu, một đường chạy đến cổng đại lao.
Bên ngoài đang là đêm khuya, nhưng trên quảng trường trước cửa đại lao sớm đã có hơn trăm tên cấm quân xếp hàng chỉnh tề, nghiêm chỉnh mà chờ đợi. Tô Chuyết vừa xuất hiện ở trước cửa, một hàng cung tiễn thủ kéo căng dây cung, đồng loạt bắn về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, vươn người nhảy lên, bám vào cây xà trước cửa nhà lao, bật lên nóc nhà, tránh thoát một loạt mũi tên. Trải qua luân phiên kịch chiến và cú nhảy lên vừa nãy, vết thương trên đùi Tô Chuyết lại nứt toác lần nữa, máu tươi chảy ra ồ ạt. Chân y mềm nhũn, suýt chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống. Tô Chuyết ráng chống đỡ thương tổn, biết không thể địch lại, từ trên nóc nhà nhảy vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng nữa.
Cấm quân trên sân không có thân thủ như vậy, đành phải nâng bó đuốc, phân tán ra tìm kiếm khắp nơi. Mà Tô Chuyết cũng không dám thả lỏng, vừa mới rơi xuống nhánh cây, hai bóng người sau lưng liền đuổi theo sát gót. Hai kẻ này mặc y phục dạ hành, thân thủ không tầm thường, cứ như giòi trong xương, gắt gao bám theo sau lưng Tô Chuyết. Hai người đã nhận được chỉ lệnh giết chết bất luận tội, chờ ở ngoài thiên lao mấy canh giờ rồi, chờ đến thời khắc Tô Chuyết chạy trốn.
Hai người chăm chú nhìn bóng người phía trước, khoảng cách trước sau khó mà xích lại một phân. Nghĩ đến bản thân Tô Chuyết còn đang bị trọng thương, bọn họ không khỏi có chút ủ rũ. Mắt thấy sắp đến gần rừng cây trước mặt, hai người vui mừng, gia tăng bước chân, nhảy ra khỏi rừng cây. Ai ngờ trước mắt đột nhiên sáng lên, chỉ thấy trên đường phố một đội quan binh đang cầm bó đuốc chiếu sáng đường đi. Nhưng mà trên đường lại không thấy bóng dáng Tô Chuyết đâu, kẻ này dường như chui xuống đất vậy, cứ thế mà biến mất.
Giờ Mão khắc đầu, gà gáy báo sáng. Hai tên vệ binh thủ vệ ngáp một cái, nhấc lên tầng tầng chốt cửa, kéo ra cửa thành nặng nề. Đêm qua hơn phân nửa quan binh của Thành Phòng doanh đã được điều đi trước để đuổi bắt đào phạm, chỉ còn lại hai người già yếu tàn tật này tiếp tục thủ vệ. Người bên trái mở cửa rồi trở về, vừa định nói với đồng bạn hai câu, bỗng nhiên sau cổ nhói lên, rồi mất đi tri giác. Tô Chuyết tháo xuống khôi giáp dày nặng, khập khiễng đi ra ngoài thành.
Trời mới vừa tảng sáng, Tô Chuyết chọn đường nhỏ hoang vắng một chút mà đi. Nhưng mà y vốn không quen thuộc nơi đây, đi nửa ngày cũng không biết nên đi đến nơi nào. Cấm quân trong thành nhất định đã phát hiện y trốn ra khỏi thành rồi, nhân thủ đuổi bắt một đợt nối một đợt, cưỡi ngựa lao vùn vụt qua. Tô Chuyết nấp trong rừng rậm tránh thoát kỵ binh, chợt nghe nơi xa có tiếng chó săn sủa loạn. Y lấy làm kinh hãi, không dám dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây.
Đi nửa canh giờ, bỗng nhiên rừng cây phía trước dần thưa thớt rộng rãi, rốt cuộc đi vào một chỗ vách núi. Vách núi cao hơn trăm thước, dòng nước khe sâu chảy xiết dưới vách. Tô Chuyết lau mồ hôi, sửa sang đầu tóc rối tung, đang muốn tìm đường đi. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tô Chuyết quay đầu nhìn, Vệ Tú đã đứng ở bìa rừng. Sau lưng nàng có mười mấy người, đều là người quen, đúng là đám người của ba môn bảy phái, hiện giờ quả thật đều đã cam tâm nghe Vệ Tú điều khiển.
Tô Chuyết thở dài một hơi, dường như cuối cùng có thể tháo xuống gánh nặng trên vai. Y cười cười với Vệ Tú, nói:
- Không ngờ rằng tìm được ta đầu tiên thế mà là cô!
Vẻ mặt Vệ Tú không biểu tình, nói:
- Mặc dù ngươi trốn thoát cấm quân và sát thủ săn lùng, nhưng cuối cùng cũng phải thiệt trong tay ta. Ngươi đã từng xem thường những người của ba môn bảy phái là lũ cướp gà trộm chó, nhưng không nghĩ tới hôm nay cuối cùng ngươi sẽ phải chết trong tay bọn họ chứ?
Tô Chuyết không để ý, quay đầu nhìn ngắm núi xa, một vầng mặt trời đỏ rực đang ló đầu ra từ đỉnh núi. Một tia sáng chói mắt chiếu đến khiến Tô Chuyết không mở mắt ra được. Y bỗng dưng cảm thấy thoải mái, thở dài, thản nhiên nói:
- Cô có biết đây là đâu không? Nơi đây tên là sườn núi Đoạn Tình. . . Sườn núi tên là Đoạn Tình, nhưng không biết thật sự là tình có thể đoạn hay không. . . Cũng tốt, chết trong tay cô, cũng tốt. . .
Vừa dứt lời, đột nhiên phóng nhanh về phía Vệ Tú.
Ai ngờ vừa bước ra một bước, tiếng dây cung vang lên "Ông", một mũi tên đã bắn trúng ngực trái Tô Chuyết, xuyên qua thân thể. Lực lượng trên mũi tên rất lớn, kéo theo thân thể Tô Chuyết bay về phía sau, biến mất bên dưới vách núi.
Gió lạnh lướt nhẹ, Vệ Tú bình tĩnh nhìn xem Tô Chuyết rơi xuống núi cao, rốt cục nhịn không được nhỏ xuống một giọt nước mắt. Nước mắt tung bay theo gió nhẹ, trong nháy mắt biến mất vô tung. Một người sau lưng cung kính hỏi:
- Chủ nhân, bây giờ đi đâu đây?
Vệ Tú yếu ớt nói ra:
- Ta mệt rồi, chúng ta về nhà thôi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.