Quyển 22 - Chương 19: Kế sách
Chu Tiểu Xuyên
24/11/2018
Tô Chuyết khẽ giật mình, trầm ngâm không nói. Trầm mặc một lát, đã đem nội tình việc này suy đoán chín phần mười.
Thì ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy định ra kế sách, để Vệ Thắng đến Liêu quốc trước, rồi bắt liên lạc với thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài. Nhưng khi đó Gia Luật Hùng Tài y nguyên bị đày ra ngoài, đầu tiên Vệ Thắng liền đi liên lạc với chưởng môn phái Thiên Lang, cũng chính là sư phụ của hắn, Tiêu Thiên Quân.
Tô Chuyết sớm biết Tiêu Thiên Thân dã tâm bừng bừng, mà em trai lại là Nam Viện đại vương, lòng dạ rất sâu. Hai huynh đệ này một tay quân quyền, một tay thế lực giang hồ, tuyệt đối sẽ không ở lâu dưới trướng người khác. Huống chi năm đó ái nữ của Tiêu Thiên Đình chết thảm, sau đó hắn liền căm thù Gia Luật Hùng Tài đến tận xương tuỷ. Nhưng mà lần này lại chịu buông xuống cừu hận, ở trước mặt Liêu hoàng thay Gia Luật Hùng Tài cầu tình. Có thể thấy được hắn mưu tính sâu xa.
Chỉ có tên ngu ngốc như Gia Luật Hùng Tài mới có thể thật sự cho rằng Tiêu Thiên Đình chịu buông xuống cừu hận, tề tâm hợp lực cùng hắn, mưu đồ đại kế công Tống. Gia Luật Hùng Tài chỉ có hùng tâm tráng chí, nhưng trong bụng thì rỗng tuếch, điển hình có chí lớn nhưng tài mọn. Bởi vậy hắn đành phải toàn quyền ỷ vào huynh đệ Tiêu thị sắp xếp mọi sự.
Mà khi Gia Luật Hùng Tài đem quyền binh toàn quốc giao cho Tiêu Thiên Đình, sau khi đại quân lên đường, hắn mới phát hiện sự tình có chút không đúng. Ban đầu người được Tiêu Thiên Quân phái tới bảo vệ mình là Vệ Thắng vậy mà mang theo cao thủ phái Thiên Lang, bắt đầu âm thầm phong tỏa Tây Kinh vương phủ. Mặc dù hắn là thất hoàng tử, nhưng cũng chẳng khác gì tù binh bị giam lỏng.
Lúc này, hắn muốn điều động đại quân đã không có khả năng rồi. Chẳng những không ai nghe hắn truyền lệnh, thậm chí ngay cả một lá thư cũng đừng hòng truyền ra ngoài vương phủ.
Tô Chuyết thở dài, trông thấy biểu lộ nước mắt đầm đìa của Gia Luật Hùng Tài, bỗng chốc cảm thấy người này cũng là hết sức đáng thương. Hắn chỉ là một kẻ tham mê tửu sắc, lại sinh ở nhà đế vương, khó tránh khỏi dưỡng thành thói xấu ảo tưởng cao xa. Rõ ràng chẳng có bản lãnh gì mà lại lòng cao hơn trời. Nhưng Gia Luật Hùng Tài đâu có phải là đối thủ của lão hồ ly như Tiêu Thiên Đình chứ?
Tô Chuyết nói:
- Lẽ nào phụ thân ngươi không hề hay biết dã tâm của Tiêu Thiên Đình và Tiêu Thiên Quân hay sao?
Gia Luật Hùng Tài đáp:
- Phụ hoàng cao tuổi, có bệnh trong người, làm sao có thể biết gian mưu của hai kẻ này?
Tô Chuyết phất phất tay, ra hiệu tiến hành canh giữ Gia Luật Hùng Tài. Đợi Gia Luật Hùng Tài đi rồi, Hạ Thanh Phong mới thở dài, nói:
- Không ngờ nội bộ Liêu quốc mà cũng có phiền toái lớn như vậy!
Quách Uy nói:
- Mặc kệ như thế nào, bọn chúng chó cắn chó, mồm đầy lông, chúng ta cứ đánh thêm một trận hay ho là được!
Tô Chuyết cau mày, nói:
- Có lẽ ta nghĩ đến một biện pháp tốt hơn!
- Biện pháp gì?
Hạ Thanh Phong vội hỏi. Hắn là người duy nhất biết được ý đồ chân thực của Tô Chuyết, tất nhiên sẽ hết sức quan tâm với từng sách lược và ý nghĩ của Tô Chuyết.
Tô Chuyết nói:
- Trước kia ta chỉ dự định dùng kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, để đại quân Khiết Đan không thể không trở về phỏng thủ, giải nguy cho Đại Tống. Nhưng bây giờ còn có một kế sách tốt hơn!
Y dừng một chút, nói:
- Cách thức Đại Đường đối phó Đột Quyết năm xưa, chính là để nội bộ Đột Quyết tự giết lẫn nhau, khó mà thống nhất, bởi vậy có thể giảm bớt uy hiếp đối với Trung Nguyên!
Hai mắt Hạ Thanh Phong sáng lên, nói:
- Tô tiên sinh muốn bắt chước phương pháp này để người Khiết Đan tự giết lẫn nhau?
Tô Chuyết gật đầu, cười nói:
- Xem ra chúng ta phải đi gặp mặt Liêu hoàng rồi!
Quách Uy trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói:
- Tiên sinh, chúng ta đều biết lá gan của tiên sinh đều lớn hơn bất kỳ người nào, nhưng mà lá gan tiên sinh cũng quá là to bằng trời chứ? Chúng ta thật sự muốn lên kinh thành Liêu quốc hay sao?
Tô Chuyết lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, cùng Hạ Thanh Phong nhìn nhau cười một tiếng, nói:
- Liên tục đánh hai trận trận chiến rồi, để mọi người nghỉ ngơi một lúc trước đi. Cụ thể làm như thế nào, ta còn phải suy nghĩ cân nhắc tỉ mỉ đã!
Hạ Thanh Phong lớn tiếng nói:
- Được! Để ta đi an bài!
Nói xong Hạ Thanh Phong lôi kéo mấy người còn nghi hoặc chưa hiểu, nhanh chân rời đi, để cho Tô Chuyết có không gian yên tĩnh suy tư. Mà lúc này Chu Thanh Liên và Ngọc Nương trị thương cho tướng sĩ xong rồi trở về, thấy Tô Chuyết ngồi dưới một cây đại thụ. Ngọc Nương không nói một lời, từ trong cái túi bên hông móc ra một cây cỏ khô bộ dáng kỳ quái, không nói lời nào nhét vào trong miệng Tô Chuyết.
Tô Chuyết sững sờ, tỉ mỉ nhấm nuốt, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tản mát trong cổ. Y kỳ quái nói:
- Cô cho ta ăn cái gì?
Ngọc Nương hừ một tiếng, nói:
- Ta sợ ngươi chết không đủ nhanh, nên cho ngươi thêm một bộ thuốc!
Tô Chuyết biết nàng đang nói đùa, liền cười nói:
- Nếu như độc dược cũng ăn ngon như vậy, ta tình nguyện ăn nhiều thêm một chút!
Chu Thanh Liên chỉ dựa vào khứu giác đã biết đại khái, ông ta nói ra:
- Nàng cho ngươi ăn chính là băng thảo mọc trên đỉnh tuyết sơn ở vùng Miêu Cương, có công hiệu thanh hỏa trừ độc.
Ngọc Nương nhàn nhạt nói:
- Tô Chuyết, ngươi không tự thương tiếc tính mạng của mình, nhưng ta còn trông cậy vào cứu sống ngươi, để Chu tiền bối thu ta làm đồ đệ. Ngươi đừng phát điên rồi!
Tô Chuyết rốt cuộc minh bạch, thì ra bọn họ đã nghĩ đến Tô Chuyết đại chiến hai trận, sử dụng nội lực quá nhiều, huyết dịch tự nhiên cũng chảy nhanh hơn. Cứ như vậy, phệ tâm cổ trong cơ thể sẽ gây tổn thương lớn hơn. Ngọc Nương bất đắc dĩ, cuối cùng lấy ra tiên thảo cứu mạng, muốn trì hoãn thời gian phệ tâm cổ tử vong. Trên mặt Ngọc Nương mặc dù lạnh như băng, kì thực cũng hết sức quan tâm Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười cười, cũng không nói ra. Ba người ngồi đối diện nhau, thuận miệng nói chuyện phiếm. Đã hồi lâu Tô Chuyết chưa có cảm giác thích ý như vậy, nửa nằm dưới tàng cây, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào làm y có chút buồn ngủ.
Chu Thanh Liên làm thủ thế im lặng với Ngọc Nương, hai người nghe Tô Chuyết hít thở dần dần nhẹ nhàng, rốt cục ngủ thiếp đi, mới khe khẽ thở dài.
Ngọc Nương nhỏ giọng nói:
- Chu tiền bối, vãn bối hình như không nhận ra con người Tô Chuyết!
Chu Thanh Liên ừ một tiếng, giống như cũng minh bạch lời nàng nói, lại giống như không rõ. Ngọc Nương cho là lão không nghe hiểu, tiếp tục nói:
- Vãn bối và Tô Chuyết gặp nhau ở Lô Châu, khi ấy vãn bối cố ý đi tìm hắn, mặc dù cuối cùng bị hắn nhìn thấu. Lúc ấy vãn bối chỉ cho hắn là một kẻ thích xen vào chuyện của người khác, là đồ ngốc không hiểu phong tình. Nhưng mà lần thứ hai gặp mặt, lại phát hiện hắn phức tạp hơn nhiều so với vãn bối suy nghĩ!
Chu Thanh Liên gật đầu, thở dài:
- Nào chỉ là ngươi, chỉ sợ ngay cả ta cũng khó có thể suy nghĩ thấy triệt. Có đôi khi cảm thấy hắn là người thông minh, nhưng những việc mà hắn làm khiến cho người ta cho rằng hắn là kẻ ngốc. Có đôi khi cảm thấy hắn là kẻ thích hưởng thụ nhất và yêu quý tính mệnh nhất, nhưng hắn lại cứ thích mạo hiểm nhiều lần!
Ngọc Nương kinh ngạc lâm vào trầm tư. Ánh vàng trời chiều vẩy vào nửa mặt bên của nàng, cũng vẩy vào gương mặt Tô Chuyết. Tô Chuyết khi đang mơ ngủ, thoạt nhìn hồn nhiên như đứa bé trong ngực mình. Thật sự nghĩ không thông đây rốt cuộc là hạng người thế nào.
Tô Chuyết bỗng nhíu nhíu mày, giống như mơ tới sự tình gì phiền lòng. Ngọc Nương không kìm được cười khúc khích. Tiếp theo nàng không cười được nữa, bởi vì Tô Chuyết bỗng dưng mở mắt, làm cho nàng giật nảy mình.
Ngọc Nương vừa muốn mở miệng mắng, chỉ thấy Tô Chuyết dựng thẳng ngón tay lên môi, nói:
- Đừng lên tiếng!
Chu Thanh Liên nhíu mày lại, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng xào xạc rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân người, nhưng tiếng bước chân không nên nhẹ như vậy.
Tô Chuyết quay đầu nhìn về phía nơi xa, ở trong rừng cây, tất cả mọi người đã tản ra chuẩn bị cơm tối. Mà Gia Luật Hùng Tài thì chán nản ngồi dưới một gốc đại thụ, âu sầu vì tiền đồ của mình. Quả nhiên không ngoài Tô Chuyết sở liệu, dù cho không có ai bên cạnh, Gia Luật Hùng Tài căn bản không có ý đồ chạy trốn, cũng giảm bớt đi không ít phiền phức canh giữ.
Nhưng mà Tô Chuyết trông thấy tình hình này thì trong lòng cuồng loạn, bỗng nhiên mở miệng hô:
- Cẩn thận!
Thì ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy định ra kế sách, để Vệ Thắng đến Liêu quốc trước, rồi bắt liên lạc với thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài. Nhưng khi đó Gia Luật Hùng Tài y nguyên bị đày ra ngoài, đầu tiên Vệ Thắng liền đi liên lạc với chưởng môn phái Thiên Lang, cũng chính là sư phụ của hắn, Tiêu Thiên Quân.
Tô Chuyết sớm biết Tiêu Thiên Thân dã tâm bừng bừng, mà em trai lại là Nam Viện đại vương, lòng dạ rất sâu. Hai huynh đệ này một tay quân quyền, một tay thế lực giang hồ, tuyệt đối sẽ không ở lâu dưới trướng người khác. Huống chi năm đó ái nữ của Tiêu Thiên Đình chết thảm, sau đó hắn liền căm thù Gia Luật Hùng Tài đến tận xương tuỷ. Nhưng mà lần này lại chịu buông xuống cừu hận, ở trước mặt Liêu hoàng thay Gia Luật Hùng Tài cầu tình. Có thể thấy được hắn mưu tính sâu xa.
Chỉ có tên ngu ngốc như Gia Luật Hùng Tài mới có thể thật sự cho rằng Tiêu Thiên Đình chịu buông xuống cừu hận, tề tâm hợp lực cùng hắn, mưu đồ đại kế công Tống. Gia Luật Hùng Tài chỉ có hùng tâm tráng chí, nhưng trong bụng thì rỗng tuếch, điển hình có chí lớn nhưng tài mọn. Bởi vậy hắn đành phải toàn quyền ỷ vào huynh đệ Tiêu thị sắp xếp mọi sự.
Mà khi Gia Luật Hùng Tài đem quyền binh toàn quốc giao cho Tiêu Thiên Đình, sau khi đại quân lên đường, hắn mới phát hiện sự tình có chút không đúng. Ban đầu người được Tiêu Thiên Quân phái tới bảo vệ mình là Vệ Thắng vậy mà mang theo cao thủ phái Thiên Lang, bắt đầu âm thầm phong tỏa Tây Kinh vương phủ. Mặc dù hắn là thất hoàng tử, nhưng cũng chẳng khác gì tù binh bị giam lỏng.
Lúc này, hắn muốn điều động đại quân đã không có khả năng rồi. Chẳng những không ai nghe hắn truyền lệnh, thậm chí ngay cả một lá thư cũng đừng hòng truyền ra ngoài vương phủ.
Tô Chuyết thở dài, trông thấy biểu lộ nước mắt đầm đìa của Gia Luật Hùng Tài, bỗng chốc cảm thấy người này cũng là hết sức đáng thương. Hắn chỉ là một kẻ tham mê tửu sắc, lại sinh ở nhà đế vương, khó tránh khỏi dưỡng thành thói xấu ảo tưởng cao xa. Rõ ràng chẳng có bản lãnh gì mà lại lòng cao hơn trời. Nhưng Gia Luật Hùng Tài đâu có phải là đối thủ của lão hồ ly như Tiêu Thiên Đình chứ?
Tô Chuyết nói:
- Lẽ nào phụ thân ngươi không hề hay biết dã tâm của Tiêu Thiên Đình và Tiêu Thiên Quân hay sao?
Gia Luật Hùng Tài đáp:
- Phụ hoàng cao tuổi, có bệnh trong người, làm sao có thể biết gian mưu của hai kẻ này?
Tô Chuyết phất phất tay, ra hiệu tiến hành canh giữ Gia Luật Hùng Tài. Đợi Gia Luật Hùng Tài đi rồi, Hạ Thanh Phong mới thở dài, nói:
- Không ngờ nội bộ Liêu quốc mà cũng có phiền toái lớn như vậy!
Quách Uy nói:
- Mặc kệ như thế nào, bọn chúng chó cắn chó, mồm đầy lông, chúng ta cứ đánh thêm một trận hay ho là được!
Tô Chuyết cau mày, nói:
- Có lẽ ta nghĩ đến một biện pháp tốt hơn!
- Biện pháp gì?
Hạ Thanh Phong vội hỏi. Hắn là người duy nhất biết được ý đồ chân thực của Tô Chuyết, tất nhiên sẽ hết sức quan tâm với từng sách lược và ý nghĩ của Tô Chuyết.
Tô Chuyết nói:
- Trước kia ta chỉ dự định dùng kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, để đại quân Khiết Đan không thể không trở về phỏng thủ, giải nguy cho Đại Tống. Nhưng bây giờ còn có một kế sách tốt hơn!
Y dừng một chút, nói:
- Cách thức Đại Đường đối phó Đột Quyết năm xưa, chính là để nội bộ Đột Quyết tự giết lẫn nhau, khó mà thống nhất, bởi vậy có thể giảm bớt uy hiếp đối với Trung Nguyên!
Hai mắt Hạ Thanh Phong sáng lên, nói:
- Tô tiên sinh muốn bắt chước phương pháp này để người Khiết Đan tự giết lẫn nhau?
Tô Chuyết gật đầu, cười nói:
- Xem ra chúng ta phải đi gặp mặt Liêu hoàng rồi!
Quách Uy trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói:
- Tiên sinh, chúng ta đều biết lá gan của tiên sinh đều lớn hơn bất kỳ người nào, nhưng mà lá gan tiên sinh cũng quá là to bằng trời chứ? Chúng ta thật sự muốn lên kinh thành Liêu quốc hay sao?
Tô Chuyết lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, cùng Hạ Thanh Phong nhìn nhau cười một tiếng, nói:
- Liên tục đánh hai trận trận chiến rồi, để mọi người nghỉ ngơi một lúc trước đi. Cụ thể làm như thế nào, ta còn phải suy nghĩ cân nhắc tỉ mỉ đã!
Hạ Thanh Phong lớn tiếng nói:
- Được! Để ta đi an bài!
Nói xong Hạ Thanh Phong lôi kéo mấy người còn nghi hoặc chưa hiểu, nhanh chân rời đi, để cho Tô Chuyết có không gian yên tĩnh suy tư. Mà lúc này Chu Thanh Liên và Ngọc Nương trị thương cho tướng sĩ xong rồi trở về, thấy Tô Chuyết ngồi dưới một cây đại thụ. Ngọc Nương không nói một lời, từ trong cái túi bên hông móc ra một cây cỏ khô bộ dáng kỳ quái, không nói lời nào nhét vào trong miệng Tô Chuyết.
Tô Chuyết sững sờ, tỉ mỉ nhấm nuốt, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tản mát trong cổ. Y kỳ quái nói:
- Cô cho ta ăn cái gì?
Ngọc Nương hừ một tiếng, nói:
- Ta sợ ngươi chết không đủ nhanh, nên cho ngươi thêm một bộ thuốc!
Tô Chuyết biết nàng đang nói đùa, liền cười nói:
- Nếu như độc dược cũng ăn ngon như vậy, ta tình nguyện ăn nhiều thêm một chút!
Chu Thanh Liên chỉ dựa vào khứu giác đã biết đại khái, ông ta nói ra:
- Nàng cho ngươi ăn chính là băng thảo mọc trên đỉnh tuyết sơn ở vùng Miêu Cương, có công hiệu thanh hỏa trừ độc.
Ngọc Nương nhàn nhạt nói:
- Tô Chuyết, ngươi không tự thương tiếc tính mạng của mình, nhưng ta còn trông cậy vào cứu sống ngươi, để Chu tiền bối thu ta làm đồ đệ. Ngươi đừng phát điên rồi!
Tô Chuyết rốt cuộc minh bạch, thì ra bọn họ đã nghĩ đến Tô Chuyết đại chiến hai trận, sử dụng nội lực quá nhiều, huyết dịch tự nhiên cũng chảy nhanh hơn. Cứ như vậy, phệ tâm cổ trong cơ thể sẽ gây tổn thương lớn hơn. Ngọc Nương bất đắc dĩ, cuối cùng lấy ra tiên thảo cứu mạng, muốn trì hoãn thời gian phệ tâm cổ tử vong. Trên mặt Ngọc Nương mặc dù lạnh như băng, kì thực cũng hết sức quan tâm Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười cười, cũng không nói ra. Ba người ngồi đối diện nhau, thuận miệng nói chuyện phiếm. Đã hồi lâu Tô Chuyết chưa có cảm giác thích ý như vậy, nửa nằm dưới tàng cây, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào làm y có chút buồn ngủ.
Chu Thanh Liên làm thủ thế im lặng với Ngọc Nương, hai người nghe Tô Chuyết hít thở dần dần nhẹ nhàng, rốt cục ngủ thiếp đi, mới khe khẽ thở dài.
Ngọc Nương nhỏ giọng nói:
- Chu tiền bối, vãn bối hình như không nhận ra con người Tô Chuyết!
Chu Thanh Liên ừ một tiếng, giống như cũng minh bạch lời nàng nói, lại giống như không rõ. Ngọc Nương cho là lão không nghe hiểu, tiếp tục nói:
- Vãn bối và Tô Chuyết gặp nhau ở Lô Châu, khi ấy vãn bối cố ý đi tìm hắn, mặc dù cuối cùng bị hắn nhìn thấu. Lúc ấy vãn bối chỉ cho hắn là một kẻ thích xen vào chuyện của người khác, là đồ ngốc không hiểu phong tình. Nhưng mà lần thứ hai gặp mặt, lại phát hiện hắn phức tạp hơn nhiều so với vãn bối suy nghĩ!
Chu Thanh Liên gật đầu, thở dài:
- Nào chỉ là ngươi, chỉ sợ ngay cả ta cũng khó có thể suy nghĩ thấy triệt. Có đôi khi cảm thấy hắn là người thông minh, nhưng những việc mà hắn làm khiến cho người ta cho rằng hắn là kẻ ngốc. Có đôi khi cảm thấy hắn là kẻ thích hưởng thụ nhất và yêu quý tính mệnh nhất, nhưng hắn lại cứ thích mạo hiểm nhiều lần!
Ngọc Nương kinh ngạc lâm vào trầm tư. Ánh vàng trời chiều vẩy vào nửa mặt bên của nàng, cũng vẩy vào gương mặt Tô Chuyết. Tô Chuyết khi đang mơ ngủ, thoạt nhìn hồn nhiên như đứa bé trong ngực mình. Thật sự nghĩ không thông đây rốt cuộc là hạng người thế nào.
Tô Chuyết bỗng nhíu nhíu mày, giống như mơ tới sự tình gì phiền lòng. Ngọc Nương không kìm được cười khúc khích. Tiếp theo nàng không cười được nữa, bởi vì Tô Chuyết bỗng dưng mở mắt, làm cho nàng giật nảy mình.
Ngọc Nương vừa muốn mở miệng mắng, chỉ thấy Tô Chuyết dựng thẳng ngón tay lên môi, nói:
- Đừng lên tiếng!
Chu Thanh Liên nhíu mày lại, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng xào xạc rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân người, nhưng tiếng bước chân không nên nhẹ như vậy.
Tô Chuyết quay đầu nhìn về phía nơi xa, ở trong rừng cây, tất cả mọi người đã tản ra chuẩn bị cơm tối. Mà Gia Luật Hùng Tài thì chán nản ngồi dưới một gốc đại thụ, âu sầu vì tiền đồ của mình. Quả nhiên không ngoài Tô Chuyết sở liệu, dù cho không có ai bên cạnh, Gia Luật Hùng Tài căn bản không có ý đồ chạy trốn, cũng giảm bớt đi không ít phiền phức canh giữ.
Nhưng mà Tô Chuyết trông thấy tình hình này thì trong lòng cuồng loạn, bỗng nhiên mở miệng hô:
- Cẩn thận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.