Quyển 3 - Chương 6: Khuyên giải
Chu Tiểu Xuyên
21/06/2017
Tô Chuyết trở lại trong phòng khách sạn, Hoa Bình vẫn còn chưa về. Y không dám ra ngoài ăn cơm, chỉ có thể phân phó tiểu nhị đưa chút thức ăn mang đến trong phòng. Tô Chuyết một mình trong phòng trầm tư suy nghĩ, thế
nhưng chỉ dựa vào tự thuật của ba người, thực sự khó mà phân rõ ai đúng
ai sai. Trong cơn buồn bực, y ngã đầu liền ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Tô Chuyết cảm giác có người xô xô đẩy đẩy bên thân. Y mở mắt xem xét, nguyên lai là Hoa Bình trở về. Chỉ thấy gã ngồi ở bên giường, cởi áo vớ giày, chỉnh tề gấp lại trên ghế, sau đó rót nước rửa mặt, ngăn nắp rõ ràng, thong thả chậm rãi.
Tô Chuyết bị hắn làm tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Huynh mới về sao?"
Hoa Bình nói: "Lúc này mới giờ nào, cậu đã ngủ rồi? Cậu cũng đừng quên, ngày mai bằng hữu giang hồ của hai nhà muốn tới rồi, cậu làm sao để bọn họ không cần đánh lên a?"
Tô Chuyết đang buồn ngủ díp mắt, xoay người không nói. Hoa Bình bất đắc dĩ, chỉnh lý xong hết thảy, lúc này mới lên giường. Chỉ là thân giường nhỏ hẹp, hai người cùng ngủ hơi có vẻ chen chúc. Hoa Bình đành phải dùng sức đẩy Tô Chuyết, lại đột nhiên mắng: "Tô Chuyết, Sao cậu đi ngủ cũng không rửa chân hả!"
Buổi sáng ngày thứ hai, trên Độ Khẩu trấn lục tục ngo ngoe đến không ít giang hồ hào khách, đều là bằng hữu hai nhà Vân, Vương mời đến trợ quyền. Quả nhiên không ngoài Tô Chuyết sở liệu, người đến đây phần lớn đều có giao tình với người của hai nhà, đồng thời nhận hai bên mời đến.
Tô Chuyết ngồi trong phòng, cũng không nói chuyện. Hoa Bình lại ở cửa sổ phía trước nhìn chăm chú tình hình bên ngoài, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, trong lòng thì càng nôn nóng. Tô Chuyết nhịn không được khuyên nhủ: "Huynh không cần phải gấp gáp, người tới càng nhiều, vậy thì càng không đánh được."
Hoa Bình xì nói: "Một tên thư sinh nghèo túng như cậu, biết cái gì! Cậu có thể thăm dò rõ ràng tâm tư của những người giang hồ này sao?"
Tô Chuyết cười lắc đầu, cũng không phản bác. Sắp hết giữa trưa, rất nhiều người đã ngồi ở trên phòng chính của khách sạn Bình An, đem một gian phòng ốc chen chúc không có một chỗ trống. Người càng ngày càng nhiều, hai huynh đệ Vương Bá Thành, Vương Trọng Bình và đám người Tiêu Bằng ngược lại an tĩnh. Bởi vì bọn họ cũng phát hiện, đa số người được mời tới đều nhận hai nhà cùng mời, sau khi đến cũng không biết nên giúp ai, dứt khoát ai cũng không giúp, ngồi ở bên trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm, ngược lại ngăn cách đệ tử hai nhà Vân, Vương.
Hoa Bình nhìn trộm trong phòng, nói ra: "Nhìn tình hình này quả thật trong thời gian ngắn không đánh được, chỉ có khuyên giải từ trong, nói không chừng liền giải quyết việc này rồi."
Tô Chuyết nhấp một miếng trà, nói ra: "Bọn họ là cừu hận bất cộng đái thiên (không đợi trời chung), sao lại dăm ba câu là có thể khuyên giải? Chỉ có tra ra chân tướng sự thật, mới có thể tránh khỏi một trận xung đột này."
Hoa Bình nói: "Bên ngoài đã có mấy chục người, chúng ta nên đi ra chứ?"
Tô Chuyết lắc đầu, thấp giọng tự nói: "Chờ một chút..."
Đúng lúc này, trước cổng có người hô: "Thiếu Lâm tự phương trượng, Hoài Thiện đại sư đến!"
Đám người trong phòng vội vàng đứng dậy, tuôn ra tới cửa nghênh đón. Chỉ thấy một vị lão tăng, mày râu đều trắng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phong trần mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đám người vây lấy Hoài Thiện lão tăng tiến vào chỗ ngồi trong phòng chính, lập tức có người đưa lên khăn mặt nước trà.
Vương Bá Thành và Tiêu Bằng lại đồng thời sững sờ, tràn đầy thâm ý nhìn thoáng qua đối phương, đều thầm nghĩ: "Hoài Thiện đại sư lại được đối phương mời tới, xem ra tình thế càng phát bất lợi rồi."
Hai người đồng thời tiến lên, hướng Hoài Thiện hành lễ vấn an, chỉ sợ rớt lại phía sau. Hoa Bình ở trong phòng tấm tắc chậc chậc, nói ra: "Nghĩ không ra ngay cả Thiếu Lâm phương trượng đều được mời tới, thật khó cho bọn họ rồi."
Tô Chuyết đứng dậy cười nói: "Thiếu Lâm tự là võ lâm cự phách, Hoài Thiện phương trượng càng là đức cao vọng trọng, lời của lão nói, người của hai nhà cũng không dám không nghe. Hiện tại hai đại gia tộc võ lâm Hà Nam xảy ra tranh chấp, Thiếu Lâm tự có lẽ nào không ra mặt điều đình đây? Thế là hôm qua ta lặng lẽ tìm khoái mã truyền tin mời đến đại sư, mới có thể không lỡ đại sự. . ."
Hoa Bình sững sờ, kinh ngạc nói: "Cái gì? Phương trượng đại sư là cậu mời tới?"
Tô Chuyết chỉnh chỉnh quần áo, cười "Ha ha"một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Vương Bá Thành và Tiêu Bằng bỗng dưng trông thấy Tô Chuyết và Hoa Bình cùng phòng đi ra, không khỏi sững sờ, trong lòng tràn ngập nghi vấn. Tô Chuyết đi thẳng đến trước mặt Hoài Thiện, thi lễ một cái, nói: "Đại sư bình an, vãn bối hữu lễ!"
Hoài Thiện nhất thời nhận không ra hắn, chắp tay trước ngực hỏi: "Cậu là. . ."
Tô Chuyết xích lại gần nói khẽ: "Gia sư Quỷ Ẩn lão nhân cũng thăm hỏi bình an đại sư!"
Hoài Thiện đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nha! Nguyên lai cậu là đồ đệ của ông ta! Xem ra đem ta đón qua chính là cậu rồi."
Tô Chuyết cười đáp: "Đại sư tuệ nhãn (tính mắt)." Hắn ghé vào bên tai Hoài Thiện, đem việc này đại khái nói một lần, mời Hoài Thiện có thể chủ trì đại cục, làm một công chứng, để tránh tình thế chuyển biến xấu, tử thương người vô tội.
Hoài Thiện nghiêm mặt nói: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, việc này nghĩa bất dung từ (không thể chối từ)! Chỉ cần chỗ nào dùng được lão nạp, hiền chất cứ việc phân phó!"
Người ngoài đều lấy làm kinh hãi, không biết thân phận Tô Chuyết đến cùng là gì, có thể làm phiền Hoài Thiện đại giá. Đúng lúc này, Vân phu nhân cũng chậm rãi xuống lầu. Hiển nhiên bà nghe thấy được đối thoại của Tô Chuyết và Hoài Thiện, hơi có thâm ý nhìn thoáng qua, Tô Chuyết, mới hướng Hoài Thiện hành lễ.
Theo sau bà là một vị nữ tử thanh tú, duyên dáng thướt tha, Tô Chuyết cũng không nhận ra. Nhưng hắn thoáng nhìn ánh mắt Vương Trọng Bình nhìn nữ tử này, liền lập tức hiểu được, nàng chính là Vân Tiểu Cẩm.
Đám người la hét ầm ĩ một hồi, rồi mới lần nữa tách ra ngồi xuống. Trong đại sảnh đã chen lấn chật như nêm cối, chưởng quỹ khách sạn chưa từng thấy nhiều người như vậy, nhất thời càng không dám chiêu đãi. Hoài Thiện vừa muốn đứng dậy nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa lại một trận ồn ào, dồn dập tới hơn mười người, đều ăn mặc giống nhau. Một người đại hán râu quai nón tung người xuống ngựa, cất bước vào cửa, thấy trong phòng đã có nhiều người như vậy, liền lớn giọng ra lệnh bọn thủ hạ liền chờ đợi ở ngoài cửa.
Tô Chuyết không nhận ra hắn, liền nhẹ giọng hỏi Hoài Thiện: "Đại sư, người này là ai?"
Hoài Thiện đáp: "Hắn là bang chủ của Cầm Long Bang, Vạn Thương, cùng hai nhà Vân, Vương cũng có giao tình không cạn."
Quả nhiên, bọn người Vân phu nhân và Vương Bá Thành đều đứng dậy đi nghênh, đoán là đem Vạn Thương trở thành cường viện, ai cũng không dám chậm trễ. Tô Chuyết lại như có điều suy nghĩ, thấp giọng lẩm bẩm: "Cầm Long Bang? Cách chỗ này rất gần a. . ."
Vạn Thương nhìn thấy Hoài Thiện ngồi chính giữa, hơi sững sờ, tiến lên hành lễ nói: "Đại sư cũng tới?"
Hoài Thiện đứng dậy, chắp tay trước ngực hướng đám người thi lễ một cái, mở miệng nói ra: "Lão nạp cũng không dài dòng, ân oán của Đao kiếm song kiệt Vương gia và Côn Lý Thiên Địa Vân gia, chắc hẳn mọi người đều biết, nhưng nội tình cụ thể chỉ sợ còn chưa rõ ràng lắm. Hôm nay đoàn người phần lớn là được mời đến đây trợ quyền, nhưng người đang ngồi trước đây đều là quen biết đã lâu, sợ rằng cũng không muốn động thủ thật. Không bằng nghe lão nạp một lời, chúng ta ở đây làm nhân chứng, để cho vị hiền chất này của lão nạp tra rõ ràng chân tướng sự tình, cũng cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"
Người ngồi bên trong đều gật gật đầu, đồng ý lời nói của Hoài Thiện. Mà đệ tử hai nhà Vân, Vương ngồi ở hai bên lại trầm mặc không nói, hiển nhiên trong lòng kìm nén ngọn lửa. Nhưng Hoài Thiện đã lên tiếng, đám người lại đều đồng ý, bọn họ cũng không tiện phát tác.
Tô Chuyết hướng đám người ôm quyền hành lễ, nói ra: "Từ xưa dĩ hòa vi quý, hai nhà Vương, Vân đều là hào môn nổi tiếng của võ lâm Trung Nguyên, nếu bởi vì một kiện huyền án (án chưa giải quyết) mà làm to chuyện, chẳng phải là rất không đáng sao? Vạn nhất lại để cho người hữu tâm mưu lợi bất chính từ trong, vậy thì càng không tốt. Bởi vậy hi vọng mọi người có thể tạm ngưng lửa giận, trước tiên tra ra rõ ràng chân tướng lại nói!"
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Tô Chuyết cảm giác có người xô xô đẩy đẩy bên thân. Y mở mắt xem xét, nguyên lai là Hoa Bình trở về. Chỉ thấy gã ngồi ở bên giường, cởi áo vớ giày, chỉnh tề gấp lại trên ghế, sau đó rót nước rửa mặt, ngăn nắp rõ ràng, thong thả chậm rãi.
Tô Chuyết bị hắn làm tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Huynh mới về sao?"
Hoa Bình nói: "Lúc này mới giờ nào, cậu đã ngủ rồi? Cậu cũng đừng quên, ngày mai bằng hữu giang hồ của hai nhà muốn tới rồi, cậu làm sao để bọn họ không cần đánh lên a?"
Tô Chuyết đang buồn ngủ díp mắt, xoay người không nói. Hoa Bình bất đắc dĩ, chỉnh lý xong hết thảy, lúc này mới lên giường. Chỉ là thân giường nhỏ hẹp, hai người cùng ngủ hơi có vẻ chen chúc. Hoa Bình đành phải dùng sức đẩy Tô Chuyết, lại đột nhiên mắng: "Tô Chuyết, Sao cậu đi ngủ cũng không rửa chân hả!"
Buổi sáng ngày thứ hai, trên Độ Khẩu trấn lục tục ngo ngoe đến không ít giang hồ hào khách, đều là bằng hữu hai nhà Vân, Vương mời đến trợ quyền. Quả nhiên không ngoài Tô Chuyết sở liệu, người đến đây phần lớn đều có giao tình với người của hai nhà, đồng thời nhận hai bên mời đến.
Tô Chuyết ngồi trong phòng, cũng không nói chuyện. Hoa Bình lại ở cửa sổ phía trước nhìn chăm chú tình hình bên ngoài, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, trong lòng thì càng nôn nóng. Tô Chuyết nhịn không được khuyên nhủ: "Huynh không cần phải gấp gáp, người tới càng nhiều, vậy thì càng không đánh được."
Hoa Bình xì nói: "Một tên thư sinh nghèo túng như cậu, biết cái gì! Cậu có thể thăm dò rõ ràng tâm tư của những người giang hồ này sao?"
Tô Chuyết cười lắc đầu, cũng không phản bác. Sắp hết giữa trưa, rất nhiều người đã ngồi ở trên phòng chính của khách sạn Bình An, đem một gian phòng ốc chen chúc không có một chỗ trống. Người càng ngày càng nhiều, hai huynh đệ Vương Bá Thành, Vương Trọng Bình và đám người Tiêu Bằng ngược lại an tĩnh. Bởi vì bọn họ cũng phát hiện, đa số người được mời tới đều nhận hai nhà cùng mời, sau khi đến cũng không biết nên giúp ai, dứt khoát ai cũng không giúp, ngồi ở bên trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm, ngược lại ngăn cách đệ tử hai nhà Vân, Vương.
Hoa Bình nhìn trộm trong phòng, nói ra: "Nhìn tình hình này quả thật trong thời gian ngắn không đánh được, chỉ có khuyên giải từ trong, nói không chừng liền giải quyết việc này rồi."
Tô Chuyết nhấp một miếng trà, nói ra: "Bọn họ là cừu hận bất cộng đái thiên (không đợi trời chung), sao lại dăm ba câu là có thể khuyên giải? Chỉ có tra ra chân tướng sự thật, mới có thể tránh khỏi một trận xung đột này."
Hoa Bình nói: "Bên ngoài đã có mấy chục người, chúng ta nên đi ra chứ?"
Tô Chuyết lắc đầu, thấp giọng tự nói: "Chờ một chút..."
Đúng lúc này, trước cổng có người hô: "Thiếu Lâm tự phương trượng, Hoài Thiện đại sư đến!"
Đám người trong phòng vội vàng đứng dậy, tuôn ra tới cửa nghênh đón. Chỉ thấy một vị lão tăng, mày râu đều trắng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phong trần mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đám người vây lấy Hoài Thiện lão tăng tiến vào chỗ ngồi trong phòng chính, lập tức có người đưa lên khăn mặt nước trà.
Vương Bá Thành và Tiêu Bằng lại đồng thời sững sờ, tràn đầy thâm ý nhìn thoáng qua đối phương, đều thầm nghĩ: "Hoài Thiện đại sư lại được đối phương mời tới, xem ra tình thế càng phát bất lợi rồi."
Hai người đồng thời tiến lên, hướng Hoài Thiện hành lễ vấn an, chỉ sợ rớt lại phía sau. Hoa Bình ở trong phòng tấm tắc chậc chậc, nói ra: "Nghĩ không ra ngay cả Thiếu Lâm phương trượng đều được mời tới, thật khó cho bọn họ rồi."
Tô Chuyết đứng dậy cười nói: "Thiếu Lâm tự là võ lâm cự phách, Hoài Thiện phương trượng càng là đức cao vọng trọng, lời của lão nói, người của hai nhà cũng không dám không nghe. Hiện tại hai đại gia tộc võ lâm Hà Nam xảy ra tranh chấp, Thiếu Lâm tự có lẽ nào không ra mặt điều đình đây? Thế là hôm qua ta lặng lẽ tìm khoái mã truyền tin mời đến đại sư, mới có thể không lỡ đại sự. . ."
Hoa Bình sững sờ, kinh ngạc nói: "Cái gì? Phương trượng đại sư là cậu mời tới?"
Tô Chuyết chỉnh chỉnh quần áo, cười "Ha ha"một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Vương Bá Thành và Tiêu Bằng bỗng dưng trông thấy Tô Chuyết và Hoa Bình cùng phòng đi ra, không khỏi sững sờ, trong lòng tràn ngập nghi vấn. Tô Chuyết đi thẳng đến trước mặt Hoài Thiện, thi lễ một cái, nói: "Đại sư bình an, vãn bối hữu lễ!"
Hoài Thiện nhất thời nhận không ra hắn, chắp tay trước ngực hỏi: "Cậu là. . ."
Tô Chuyết xích lại gần nói khẽ: "Gia sư Quỷ Ẩn lão nhân cũng thăm hỏi bình an đại sư!"
Hoài Thiện đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nha! Nguyên lai cậu là đồ đệ của ông ta! Xem ra đem ta đón qua chính là cậu rồi."
Tô Chuyết cười đáp: "Đại sư tuệ nhãn (tính mắt)." Hắn ghé vào bên tai Hoài Thiện, đem việc này đại khái nói một lần, mời Hoài Thiện có thể chủ trì đại cục, làm một công chứng, để tránh tình thế chuyển biến xấu, tử thương người vô tội.
Hoài Thiện nghiêm mặt nói: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, việc này nghĩa bất dung từ (không thể chối từ)! Chỉ cần chỗ nào dùng được lão nạp, hiền chất cứ việc phân phó!"
Người ngoài đều lấy làm kinh hãi, không biết thân phận Tô Chuyết đến cùng là gì, có thể làm phiền Hoài Thiện đại giá. Đúng lúc này, Vân phu nhân cũng chậm rãi xuống lầu. Hiển nhiên bà nghe thấy được đối thoại của Tô Chuyết và Hoài Thiện, hơi có thâm ý nhìn thoáng qua, Tô Chuyết, mới hướng Hoài Thiện hành lễ.
Theo sau bà là một vị nữ tử thanh tú, duyên dáng thướt tha, Tô Chuyết cũng không nhận ra. Nhưng hắn thoáng nhìn ánh mắt Vương Trọng Bình nhìn nữ tử này, liền lập tức hiểu được, nàng chính là Vân Tiểu Cẩm.
Đám người la hét ầm ĩ một hồi, rồi mới lần nữa tách ra ngồi xuống. Trong đại sảnh đã chen lấn chật như nêm cối, chưởng quỹ khách sạn chưa từng thấy nhiều người như vậy, nhất thời càng không dám chiêu đãi. Hoài Thiện vừa muốn đứng dậy nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa lại một trận ồn ào, dồn dập tới hơn mười người, đều ăn mặc giống nhau. Một người đại hán râu quai nón tung người xuống ngựa, cất bước vào cửa, thấy trong phòng đã có nhiều người như vậy, liền lớn giọng ra lệnh bọn thủ hạ liền chờ đợi ở ngoài cửa.
Tô Chuyết không nhận ra hắn, liền nhẹ giọng hỏi Hoài Thiện: "Đại sư, người này là ai?"
Hoài Thiện đáp: "Hắn là bang chủ của Cầm Long Bang, Vạn Thương, cùng hai nhà Vân, Vương cũng có giao tình không cạn."
Quả nhiên, bọn người Vân phu nhân và Vương Bá Thành đều đứng dậy đi nghênh, đoán là đem Vạn Thương trở thành cường viện, ai cũng không dám chậm trễ. Tô Chuyết lại như có điều suy nghĩ, thấp giọng lẩm bẩm: "Cầm Long Bang? Cách chỗ này rất gần a. . ."
Vạn Thương nhìn thấy Hoài Thiện ngồi chính giữa, hơi sững sờ, tiến lên hành lễ nói: "Đại sư cũng tới?"
Hoài Thiện đứng dậy, chắp tay trước ngực hướng đám người thi lễ một cái, mở miệng nói ra: "Lão nạp cũng không dài dòng, ân oán của Đao kiếm song kiệt Vương gia và Côn Lý Thiên Địa Vân gia, chắc hẳn mọi người đều biết, nhưng nội tình cụ thể chỉ sợ còn chưa rõ ràng lắm. Hôm nay đoàn người phần lớn là được mời đến đây trợ quyền, nhưng người đang ngồi trước đây đều là quen biết đã lâu, sợ rằng cũng không muốn động thủ thật. Không bằng nghe lão nạp một lời, chúng ta ở đây làm nhân chứng, để cho vị hiền chất này của lão nạp tra rõ ràng chân tướng sự tình, cũng cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"
Người ngồi bên trong đều gật gật đầu, đồng ý lời nói của Hoài Thiện. Mà đệ tử hai nhà Vân, Vương ngồi ở hai bên lại trầm mặc không nói, hiển nhiên trong lòng kìm nén ngọn lửa. Nhưng Hoài Thiện đã lên tiếng, đám người lại đều đồng ý, bọn họ cũng không tiện phát tác.
Tô Chuyết hướng đám người ôm quyền hành lễ, nói ra: "Từ xưa dĩ hòa vi quý, hai nhà Vương, Vân đều là hào môn nổi tiếng của võ lâm Trung Nguyên, nếu bởi vì một kiện huyền án (án chưa giải quyết) mà làm to chuyện, chẳng phải là rất không đáng sao? Vạn nhất lại để cho người hữu tâm mưu lợi bất chính từ trong, vậy thì càng không tốt. Bởi vậy hi vọng mọi người có thể tạm ngưng lửa giận, trước tiên tra ra rõ ràng chân tướng lại nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.