Quyển 17 - Chương 3: Lạc Dương thần bộ
Chu Tiểu Xuyên
16/05/2018
Đám người nghe tiếng thì trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn quả nhiên
trông thấy Tô Chuyết ngồi ở một bàn cách đó không xa đang nhìn về phía
bên này. Vừa rồi bọn họ đều không nhìn thấy Tô Chuyết, Hoa Bình vội vàng đứng dậy bước đến, vui vẻ nói:
- Ta đoán ngay là đệ sẽ đến mà! Chỉ là không nghĩ ra đệ trông còn thoải mái hơn chúng ta!
Lăng Sương chế nhạo Đoàn Lệ Hoa, nói:
- Còn không đi dập đầu cho sư phụ!
Đoàn Lệ Hoa sớm đã cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu. Nghe thấy lời này thế mà cho là thật tiến lên đi về phía Tô Chuyết, nhẹ nhàng quỳ gối. Tô Chuyết hơi kinh hãi, vội vàng vung tay áo lên. Đoàn Lệ Hoa chỉ cảm thấy một cơn gió nâng đỡ cơ thể mình, có muốn quỳ bái cũng không được. Nàng mờ mịt nhìn xem Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười nói:
- Ta cũng chỉ đùa chút thôi, ngươi không cần làm đại lễ!
Y nói xong nhìn về phía Vệ Tú, đúng lúc ánh mắt Vệ Tú cũng nhìn qua. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, coi như đã bắt chuyện.
Đúng lúc này, một hán tử khôi ngô bỗng từ bên ngoài bình phong đi vào. Người này hành tẩu như gió, bước chân rất nặng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trong tiệm. Ông ta đứng lại giữa phòng, hai tùy tùng phía sau cũng đứng lại ngay. Hán tử liếc mắt quét trong phòng một vòng, rồi nặng nề hừ một tiếng.
Đoàn Lệ Hoa không quen nhìn uy thế của người này, vừa muốn lên tiếng. Tô Chuyết lại nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của nàng, mấp máy miệng về phía Lạc Khiêm. Đoàn Lệ Hoa kỳ quái nhìn qua Lạc Khiêm, chỉ thấy hắn cúi đầu, sắc mặt hết sức khó coi.
Chỉ nghe hán tử kia trầm giọng nói:
- Khiêm nhi, con quay lại rồi mà còn không biết về nhà sao!
Hán tử vừa nói câu này, tất cả mọi người đều đã biết thân phận của ông ta. Dĩ nhiên hán tử chính là phụ thân của Lạc Khiêm, Lạc Dương thần bộ Lạc Vân Thiên! Lạc Vân Thiên mặc dù chỉ mặc quần áo ngày thường, nhưng không giận tự uy. Toàn thân cao thấp tán phát khí tức làm cho người ta không dám quan sát.
Lạc Khiêm đành bước lên, hành lễ rồi kêu:
- Phụ thân!
Lạc Vân Thiên không thèm nể mặt mũi, sắc mặt âm trầm như cũ. Lạc Khiêm nhắm mắt nói:
- Phụ thân, không phải là con không muốn về nhà. Mà là có nhiều bằng hữu ở đây như vậy, con muốn dàn xếp bọn họ cho xong trước đã, rồi...
Lạc Vân Thiên nặng nề "Hừ" một tiếng, ngắt lời Lạc Khiêm. Lạc Vân Thiên nói:
- Con làm chuyện tốt ở phủ Thành Đô, ta đã nghe hết rồi!
Ai cũng nghe được khẩu khí của ông ta bất thiện, Lạc Vân Thiên cũng không phải là đang khích lệ Lạc Khiêm. Lạc Khiêm cúi đầu không đáp, bị phụ thân quở trách ngay mặt, Lạc Khiêm hoàn toàn không có uy phong như khi làm bộ đầu trước kia. Lạc Vân Thiên chỉ tay vào mũi Lạc Khiêm, cả giận nói:
- Chống đối thượng quan, công khai kháng mệnh, tùy hứng làm loạn... Lẽ nào con quên ta lấy chữ Khiêm làm tên cho con là có ý gì sao?
Lạc Khiêm khúm núm, nhỏ giọng nói:
- Hài nhi không dám quên...
Bộ ngực Lạc Vân Thiên nhấp nhô, hiển nhiên lửa giận trong lồng ngực khó bình. Người trong tiệm bị khí thế của ông ta trấn trụ, ai cũng không dám nói chuyện. Tô Chuyết nhìn xem Lạc Khiêm bị cha quở trách thì thấy không đành lòng, tiến lên chắp tay hành lễ, nói ra:
- Lạc đại nhân, trong vụ án Đường Mặc ở Thành Đô, lệnh lang có công lớn, đối đầu phản tặc, đánh chết phản tặc đầu lĩnh của ba mươi sáu động, cứu vãn vô số dân chúng. Tại hạ nghĩ công trạng như vậy cũng không tính là làm mất mặt Lạc gia đâu!
Lạc Vân Thiên liếc mắt dò xét Tô Chuyết, hỏi:
- Các hạ là người phương nào?
Tô Chuyết cười đáp:
- Tại hạ họ Tô tên Chuyết, là bằng hữu của lệnh lang! Những lời tại hạ nói vừa nãy đều là thực. Chắc hẳn Lạc thần bộ đã sớm nghe vào tai, cần gì phải trách móc Lạc Khiêm quá nhiều chứ?
Sắc mặt Lạc Vân Thiên âm trầm, thở một hơi thật dài. Sau một lúc lâu, ông ta cười to một tiếng "Ha ha". Tất cả mọi người sửng sốt, chẳng lẽ là Lạc thần bộ phát điên rồi, thế nào lại hỉ nộ vô thường? Kỳ thật Lạc Vân Thiên nghe nói Lạc Khiêm trở về, sớm đã mừng rỡ. Chỉ bởi vì sở tác sở vi của Lạc Khiêm nên trong lòng có chút tức giận. Vừa rồi phát tiết một chầu đã sớm tiêu hết lửa giận rồi.
Liền nghe Lạc Vân Thiên cười nói:
- Thì ra các hạ là Tô tiên sinh! Lão Tần từng nhiều lần nhắc đến tên của tiên sinh, nghĩ không ra lại gặp được ở đây!
Đám người Đoàn Lệ Hoa trái tim vốn đang treo lên rốt cục hạ xuống. Lạc Vân Thiên cười nói:
- Tô tiên sinh, Tần Lôi quả thực muốn khen tiên sinh lên trời. Tại hạ đã sớm muốn gặp tiên sinh một lần, không ngờ để cho tiểu tử Lạc Khiêm chiếm tiên cơ!
Tô Chuyết cười nói:
- Lạc thần bộ quá khen! Đại danh thần bộ, Tô mỗ cũng nghe như sấm bên tai!
Lạc Vân Thiên quay sang Lạc Khiêm, giong nói lại trầm xuống, nói ra:
- Lạc Khiêm, chuyện của con, ta không so đo nữa! Về sau nhớ học tập Tô tiên sinh nhiều hơn!
Lạc Khiêm chỉ có thể gật đầu đáp dạ.
Đám người cũng không nghĩ đến Lạc Khiêm nhờ vào Tô Chuyết mà tránh được một trận trách mắng, đúng là dở khóc dở cười. Lạc Vân Thiên chắp tay với đám người, nói:
- Chư vị đều là hảo hữu của Khiêm Nhi, nếu như ở Lạc Dương có gì cần, cứ việc tìm Lạc Vân Thiên tại hạ!
Vừa dứt lời, một bộ khoái hơn năm mươi tuổi bước nhanh đến. Thần thái ông ta gấp gáp, giữa lông mày mang theo thần sắc lo lắng, vòng qua bình phong, quả nhiên trông thấy Lạc Vân Thiên, lông mày thoáng giãn ra. Lạc Vân Thiên sớm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, cau mày nói:
- Lão Quách? Có chuyện gì không?
Bộ khoái họ Quách đáp một tiếng "Có", giương mắt trông thấy Lạc Khiêm trước mặt Lạc Vân Thiên, cười nói:
- Thì ra tiểu Khiêm về rồi!
Lạc Khiêm vội vàng hành lễ nói:
- Quách bá bá!
Sắc mặt Lạc Vân Thiên trầm xuống, nói:
- Bớt nhiều lời đi, có chuyện gì nhanh kể!
Quách bộ khoái vội vàng đáp "Đúng đúng", nhưng ông ta nhíu mày nhìn người trong phòng, lại có chút do dự. Lạc Vân Thiên nói:
- Không cần né tránh, cứ nói thẳng ra!
Quách Bộ khoái nhỏ giọng nói:
- Vâng, vừa có huynh đệ đến báo, ở ngoài khu rừng phía sau Bạch Mã tự, phát hiện một thi thể, đã chết từ tối hôm qua!
Đám người cả kinh, Tô Chuyết càng mơ hồ cảm thấy bất an. Lạc Vân Thiên làm bộ đầu hơn hai mươi năm, sớm đã không cảm thấy kinh ngạc về một hung án đột nhiên xuất hiện, sắc mặt không đổi, nói:
- Ngươi dẫn người bao vây hiện trường, đi kiểm tra trước đi. Nhớ kỹ đừng có gây hỗn loạn, càng không thể ảnh hưởng tới việc thủ vệ trật tự Phật hội!
Quách bộ khoái đáp ứng một tiếng, nhưng không rời đi. Lạc Vân Thiên quay đầu lại nói:
- Còn chuyện gì nữa?
Vẻ mặt Quách bộ khoái giống như có một ít lời khó nói, đáp:
- Lạc bộ đầu, ngài tự đi xem thì biết...
Lạc Vân Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm ông ta, dường như đang đọc tiếng lòng của đối phương, gật gật đầu, nói:
- Được! Đi!
Nói xong cũng không quay đầu bước đi, giống như căn bản không nhớ ra mình có một đứa con trai.
Tô Chuyết nhịn không được hỏi Lạc Khiêm:
- Người vừa nãy là ai?
Lạc Khiêm đáp:
- Đó là phụ tá của gia phụ, cũng là giao tình qua mệnh, tên là Quách Tử Thiện, đối xử mọi người rất tốt, một đời làm bộ khoái!
Tô Chuyết gật đầu. Lạc Vân Thiên và Quách Tử Thiện đã vòng qua bình phong, tiếng trò chuyện của hai người cũng nén rất thấp. Nhưng Tô Chuyết như cũ có thể nghe thấy Quách Tử Thiện nói:
- Là xác một người nữ bị chà đạp!
Bước chân của Lạc Vân Thiên rõ ràng dừng một chút, tiếp theo nhỏ giọng nói:
- Lẽ nào lại là hái hoa tặc?
Quách Tử Thiện nói:
- Ngài cũng nghĩ đến sự kiện kia à?
Lạc Vân Thiên không nói gì thêm, tiếng bước chân của hai người đi xa, đã bước ra cửa. Tô Chuyết trầm ngâm không nói, những người khác đưa mắt nhìn nhau. Vệ Tú bỗng cười nói:
- Nếu đã muốn đi thì mau đi đi!
Tô Chuyết sững sờ, biết là nàng đang nói mình, nghĩ không ra Vệ Tú đã nhìn ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Lăng Sương nâng chung trà lên, cười nói:
- Huynh còn không đi, lẽ nào còn muốn mời chúng ta uống chén trà hay sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Trà thì sớm muộn cũng phải uống, chỉ là chờ ta quay về rồi nói tiếp!
Vừa mới nói xong, Tô Chuyết đã đến sau tấm bình phong. Người nhận biết Tô Chuyết thì hiểu võ công của y đã càng ngày càng cao. Mà khách nhân khác trong tiệm chỉ cho rằng ban ngày gặp quỷ, dồn dập trả tiền muốn nhanh chóng rời đi.
- Ta đoán ngay là đệ sẽ đến mà! Chỉ là không nghĩ ra đệ trông còn thoải mái hơn chúng ta!
Lăng Sương chế nhạo Đoàn Lệ Hoa, nói:
- Còn không đi dập đầu cho sư phụ!
Đoàn Lệ Hoa sớm đã cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu. Nghe thấy lời này thế mà cho là thật tiến lên đi về phía Tô Chuyết, nhẹ nhàng quỳ gối. Tô Chuyết hơi kinh hãi, vội vàng vung tay áo lên. Đoàn Lệ Hoa chỉ cảm thấy một cơn gió nâng đỡ cơ thể mình, có muốn quỳ bái cũng không được. Nàng mờ mịt nhìn xem Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười nói:
- Ta cũng chỉ đùa chút thôi, ngươi không cần làm đại lễ!
Y nói xong nhìn về phía Vệ Tú, đúng lúc ánh mắt Vệ Tú cũng nhìn qua. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, coi như đã bắt chuyện.
Đúng lúc này, một hán tử khôi ngô bỗng từ bên ngoài bình phong đi vào. Người này hành tẩu như gió, bước chân rất nặng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trong tiệm. Ông ta đứng lại giữa phòng, hai tùy tùng phía sau cũng đứng lại ngay. Hán tử liếc mắt quét trong phòng một vòng, rồi nặng nề hừ một tiếng.
Đoàn Lệ Hoa không quen nhìn uy thế của người này, vừa muốn lên tiếng. Tô Chuyết lại nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của nàng, mấp máy miệng về phía Lạc Khiêm. Đoàn Lệ Hoa kỳ quái nhìn qua Lạc Khiêm, chỉ thấy hắn cúi đầu, sắc mặt hết sức khó coi.
Chỉ nghe hán tử kia trầm giọng nói:
- Khiêm nhi, con quay lại rồi mà còn không biết về nhà sao!
Hán tử vừa nói câu này, tất cả mọi người đều đã biết thân phận của ông ta. Dĩ nhiên hán tử chính là phụ thân của Lạc Khiêm, Lạc Dương thần bộ Lạc Vân Thiên! Lạc Vân Thiên mặc dù chỉ mặc quần áo ngày thường, nhưng không giận tự uy. Toàn thân cao thấp tán phát khí tức làm cho người ta không dám quan sát.
Lạc Khiêm đành bước lên, hành lễ rồi kêu:
- Phụ thân!
Lạc Vân Thiên không thèm nể mặt mũi, sắc mặt âm trầm như cũ. Lạc Khiêm nhắm mắt nói:
- Phụ thân, không phải là con không muốn về nhà. Mà là có nhiều bằng hữu ở đây như vậy, con muốn dàn xếp bọn họ cho xong trước đã, rồi...
Lạc Vân Thiên nặng nề "Hừ" một tiếng, ngắt lời Lạc Khiêm. Lạc Vân Thiên nói:
- Con làm chuyện tốt ở phủ Thành Đô, ta đã nghe hết rồi!
Ai cũng nghe được khẩu khí của ông ta bất thiện, Lạc Vân Thiên cũng không phải là đang khích lệ Lạc Khiêm. Lạc Khiêm cúi đầu không đáp, bị phụ thân quở trách ngay mặt, Lạc Khiêm hoàn toàn không có uy phong như khi làm bộ đầu trước kia. Lạc Vân Thiên chỉ tay vào mũi Lạc Khiêm, cả giận nói:
- Chống đối thượng quan, công khai kháng mệnh, tùy hứng làm loạn... Lẽ nào con quên ta lấy chữ Khiêm làm tên cho con là có ý gì sao?
Lạc Khiêm khúm núm, nhỏ giọng nói:
- Hài nhi không dám quên...
Bộ ngực Lạc Vân Thiên nhấp nhô, hiển nhiên lửa giận trong lồng ngực khó bình. Người trong tiệm bị khí thế của ông ta trấn trụ, ai cũng không dám nói chuyện. Tô Chuyết nhìn xem Lạc Khiêm bị cha quở trách thì thấy không đành lòng, tiến lên chắp tay hành lễ, nói ra:
- Lạc đại nhân, trong vụ án Đường Mặc ở Thành Đô, lệnh lang có công lớn, đối đầu phản tặc, đánh chết phản tặc đầu lĩnh của ba mươi sáu động, cứu vãn vô số dân chúng. Tại hạ nghĩ công trạng như vậy cũng không tính là làm mất mặt Lạc gia đâu!
Lạc Vân Thiên liếc mắt dò xét Tô Chuyết, hỏi:
- Các hạ là người phương nào?
Tô Chuyết cười đáp:
- Tại hạ họ Tô tên Chuyết, là bằng hữu của lệnh lang! Những lời tại hạ nói vừa nãy đều là thực. Chắc hẳn Lạc thần bộ đã sớm nghe vào tai, cần gì phải trách móc Lạc Khiêm quá nhiều chứ?
Sắc mặt Lạc Vân Thiên âm trầm, thở một hơi thật dài. Sau một lúc lâu, ông ta cười to một tiếng "Ha ha". Tất cả mọi người sửng sốt, chẳng lẽ là Lạc thần bộ phát điên rồi, thế nào lại hỉ nộ vô thường? Kỳ thật Lạc Vân Thiên nghe nói Lạc Khiêm trở về, sớm đã mừng rỡ. Chỉ bởi vì sở tác sở vi của Lạc Khiêm nên trong lòng có chút tức giận. Vừa rồi phát tiết một chầu đã sớm tiêu hết lửa giận rồi.
Liền nghe Lạc Vân Thiên cười nói:
- Thì ra các hạ là Tô tiên sinh! Lão Tần từng nhiều lần nhắc đến tên của tiên sinh, nghĩ không ra lại gặp được ở đây!
Đám người Đoàn Lệ Hoa trái tim vốn đang treo lên rốt cục hạ xuống. Lạc Vân Thiên cười nói:
- Tô tiên sinh, Tần Lôi quả thực muốn khen tiên sinh lên trời. Tại hạ đã sớm muốn gặp tiên sinh một lần, không ngờ để cho tiểu tử Lạc Khiêm chiếm tiên cơ!
Tô Chuyết cười nói:
- Lạc thần bộ quá khen! Đại danh thần bộ, Tô mỗ cũng nghe như sấm bên tai!
Lạc Vân Thiên quay sang Lạc Khiêm, giong nói lại trầm xuống, nói ra:
- Lạc Khiêm, chuyện của con, ta không so đo nữa! Về sau nhớ học tập Tô tiên sinh nhiều hơn!
Lạc Khiêm chỉ có thể gật đầu đáp dạ.
Đám người cũng không nghĩ đến Lạc Khiêm nhờ vào Tô Chuyết mà tránh được một trận trách mắng, đúng là dở khóc dở cười. Lạc Vân Thiên chắp tay với đám người, nói:
- Chư vị đều là hảo hữu của Khiêm Nhi, nếu như ở Lạc Dương có gì cần, cứ việc tìm Lạc Vân Thiên tại hạ!
Vừa dứt lời, một bộ khoái hơn năm mươi tuổi bước nhanh đến. Thần thái ông ta gấp gáp, giữa lông mày mang theo thần sắc lo lắng, vòng qua bình phong, quả nhiên trông thấy Lạc Vân Thiên, lông mày thoáng giãn ra. Lạc Vân Thiên sớm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, cau mày nói:
- Lão Quách? Có chuyện gì không?
Bộ khoái họ Quách đáp một tiếng "Có", giương mắt trông thấy Lạc Khiêm trước mặt Lạc Vân Thiên, cười nói:
- Thì ra tiểu Khiêm về rồi!
Lạc Khiêm vội vàng hành lễ nói:
- Quách bá bá!
Sắc mặt Lạc Vân Thiên trầm xuống, nói:
- Bớt nhiều lời đi, có chuyện gì nhanh kể!
Quách bộ khoái vội vàng đáp "Đúng đúng", nhưng ông ta nhíu mày nhìn người trong phòng, lại có chút do dự. Lạc Vân Thiên nói:
- Không cần né tránh, cứ nói thẳng ra!
Quách Bộ khoái nhỏ giọng nói:
- Vâng, vừa có huynh đệ đến báo, ở ngoài khu rừng phía sau Bạch Mã tự, phát hiện một thi thể, đã chết từ tối hôm qua!
Đám người cả kinh, Tô Chuyết càng mơ hồ cảm thấy bất an. Lạc Vân Thiên làm bộ đầu hơn hai mươi năm, sớm đã không cảm thấy kinh ngạc về một hung án đột nhiên xuất hiện, sắc mặt không đổi, nói:
- Ngươi dẫn người bao vây hiện trường, đi kiểm tra trước đi. Nhớ kỹ đừng có gây hỗn loạn, càng không thể ảnh hưởng tới việc thủ vệ trật tự Phật hội!
Quách bộ khoái đáp ứng một tiếng, nhưng không rời đi. Lạc Vân Thiên quay đầu lại nói:
- Còn chuyện gì nữa?
Vẻ mặt Quách bộ khoái giống như có một ít lời khó nói, đáp:
- Lạc bộ đầu, ngài tự đi xem thì biết...
Lạc Vân Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm ông ta, dường như đang đọc tiếng lòng của đối phương, gật gật đầu, nói:
- Được! Đi!
Nói xong cũng không quay đầu bước đi, giống như căn bản không nhớ ra mình có một đứa con trai.
Tô Chuyết nhịn không được hỏi Lạc Khiêm:
- Người vừa nãy là ai?
Lạc Khiêm đáp:
- Đó là phụ tá của gia phụ, cũng là giao tình qua mệnh, tên là Quách Tử Thiện, đối xử mọi người rất tốt, một đời làm bộ khoái!
Tô Chuyết gật đầu. Lạc Vân Thiên và Quách Tử Thiện đã vòng qua bình phong, tiếng trò chuyện của hai người cũng nén rất thấp. Nhưng Tô Chuyết như cũ có thể nghe thấy Quách Tử Thiện nói:
- Là xác một người nữ bị chà đạp!
Bước chân của Lạc Vân Thiên rõ ràng dừng một chút, tiếp theo nhỏ giọng nói:
- Lẽ nào lại là hái hoa tặc?
Quách Tử Thiện nói:
- Ngài cũng nghĩ đến sự kiện kia à?
Lạc Vân Thiên không nói gì thêm, tiếng bước chân của hai người đi xa, đã bước ra cửa. Tô Chuyết trầm ngâm không nói, những người khác đưa mắt nhìn nhau. Vệ Tú bỗng cười nói:
- Nếu đã muốn đi thì mau đi đi!
Tô Chuyết sững sờ, biết là nàng đang nói mình, nghĩ không ra Vệ Tú đã nhìn ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Lăng Sương nâng chung trà lên, cười nói:
- Huynh còn không đi, lẽ nào còn muốn mời chúng ta uống chén trà hay sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Trà thì sớm muộn cũng phải uống, chỉ là chờ ta quay về rồi nói tiếp!
Vừa mới nói xong, Tô Chuyết đã đến sau tấm bình phong. Người nhận biết Tô Chuyết thì hiểu võ công của y đã càng ngày càng cao. Mà khách nhân khác trong tiệm chỉ cho rằng ban ngày gặp quỷ, dồn dập trả tiền muốn nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.