Quyển 10 - Chương 18: Mẹ con nhận nhau
Chu Tiểu Xuyên
01/10/2017
Chỉ một lúc sau, người của ba môn bảy phái ủ rũ dọc theo đường cũ trở về,
sau một lát đã đi hết không còn một người. Bên trên bàn cờ, Chu Thanh
Liên ngồi xếp bằng vận công chữa thương cho Thiên Diện Hồ Ly. Tô Chuyết
đứng từ xa, trông thấy Vệ Tú đi tới, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
- Không ngờ cô còn dám gõ đám người kia!
Vệ Tú đáp:
- Ta chỉ cho bọn chúng thuốc giải long tiên thảo, còn cho bọn hắn một liều thuốc độc nữa mà thôi!
- Thuốc độc? Cô lấy thuốc độc đâu ra?
Tô Chuyết không hiểu.
Vệ Tú cười nhạt một tiếng:
- Ta làm gì có thuốc độc, chỉ sợ dọa bọn chúng chết khiếp mà thôi. Bất quá ta nói cho bọn hắn hai tháng sau tìm ta lấy thuốc giải, đến lúc đó xem bọn chúng dám lấy tính mạng của mình đánh cược một keo hay không.
Nàng nói có vẻ cực kì tự tin, biết rõ những kẻ này tất nhiên không dám không ngoan ngoãn nghe lời. Đang nói chuyện, Chu Thanh Liên cũng chậm rãi thu công. Người phụ nữ áo trắng hơi khôi phục thương thế, đứng dậy, liếc thấy Vệ Tú đứng ở một bên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Người phụ nữ áo trắng chậm rãi lấy khăn che mặt xuống, lộ ra diện mục chân thật. Ở đây ngoại trừ Chu Thanh Liên không thể thấy gì cả, những người khác không khỏi lên tiếng kinh hô. Vệ Tú càng sững sờ đến ngây người, há hốc mồm, lại cảm giác cuống họng khô khốc, một câu cũng nói không lên. Qua hồi lâu, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng như trong mộng vậy.
Chu Thanh Liên cảm giác bầu không khí không thích hợp, nhẹ giọng hỏi Tô Chuyết cạnh thân:
- Có chuyện gì vậy?
Mặc dù Tô Chuyết sớm đã đoán được manh mối, nhưng giờ phút này cũng biểu lộ đầy vẻ khó tin, kinh ngạc nói:
- Các nàng... Dáng vẻ... Thật giống...
Tô Chuyết nói vậy là còn chỗ giữ lại, hai người này đâu chỉ giống nhau, quả thực là như một khuôn đúc mà ra. Mà gương mặt của cô gái áo trắng, thậm chí còn tinh xảo hơn Vệ Tú mấy phần. Trách không được khi nàng cải trang thành Hoa Miên, lần đầu nhìn thấy Vệ Tú, lại đột nhiên thất thố. Mà Tô Chuyết cuối cùng cũng khẳng định, cô ta chính là mẹ đẻ của Vệ Tú, sư phụ Yến Linh Lung, Thiên Diện Hồ Ly, Diệp Thiều!
Vệ Tú đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, tựa hồ ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy. Diệp Thiều đến gần hai bước, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vệ Tú, nhỏ giọng nói:
- Tú Nhi? Con thật sự là Tú Nhi sao?
Chẳng biết lúc nào, trong mắt Vệ Tú đã chứa đầy nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, nói không ra lời, chỉ không ngừng nhẹ gật đầu.
Diệp Thiều cũng ức chế không nổi kích động trong lòng:
- Ta là mẹ của con...
Vệ Tú cảm nhận được ngón tay có chút lạnh buốt của Diệp Thiều xoa nhẹ khuôn mặt, mới dám tin tưởng đây không phải là giấc mộng, cuống họng khàn khàn, kêu:
- Mẹ? Bà thật sự là mẹ con ư?
Diệp Thiều lại lần nữa nhẹ gật đầu, một tay kéo Vệ Tú vào trong ngực. Mẹ con hai người gặp nhau trong pháo đài hoang vắng nơi đây, ôm đầu khóc nức nở. Mặc dù con mắt Chu Thanh Liên không nhìn được, nhưng có thể đoán ra tình hình này, hít một tiếng, quay người đi ra xa, đên thẳng bên kia bàn cờ. Tô Chuyết bước ra hai bước, nhưng còn có chút không yên lòng, không dám rời quá xa.
Mẹ con hai người khóc một hồi, Diệp Thiều lau khô nước mắt, nói:
- Tú Nhi, không ngờ vài chục năm không gặp, con đã lớn vậy rồi!
Câu nói này khiến trái tim Vệ Tú hung hăng nhói một cái, vui sướng khi mới gặp được chí thân thoáng cái thối lui, ủy khuất và oán hận nhiều năm qua lập tức xông lên đầu. Nàng nhẹ nhàng đẩy ra Diệp Thiều, mặt như hàn băng, lãnh đạm nói:
- Qua nhiều năm như vậy, thế mà ta còn sống trên đời, để bà rất kinh ngạc chứ!
Làm sao Diệp Thiều không biết là nàng đang oán trách mình, trong lòng cũng áy náy vô cùng, nói:
- Tú Nhi, lúc trước ta rời đi cũng vì bất đắc dĩ...
- Chẳng lẽ mười mấy năm qua, bà chưa bao giờ muốn đến xem ta chút nào sao?
Vệ Tú ngắt lời Diệp Thiều, bởi vì cảm xúc kích động, tác động nội thương, thở mạnh một hơi, vội vàng ngồi trên mặt đất.
Từng gọt nước mắt trượt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiều, bà tự biết mình mắc nợ người con gái trước mặt quá nhiều, bất luận nàng vô lễ thế nào, thậm chí quát mắng, cũng là chuyện đương nhiên. Bà chờ Vệ Tú thoáng bình phục tâm tình, lúc này mới chậm rãi nói ra:
- Năm đó ta sinh hạ con không lâu, thì bị kẻ thù phát hiện hành tung. Thế nhưng Vệ Tiềm...
Nói đến Vệ Tiềm, giọng nói Diệp Thiều có vẻ run rẩy, vừa có chút yêu thương, vừa có chút oán hận. Bà nói tiếp:
- Cha con lại không muốn ra mặt giúp ta, nói rằng phải lấy đại cục làm trọng, vậy mà vọng tưởng muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai phe. Nhưng đó là kẻ thù không đội trời chung đã hại một nhà ta, bảo ta làm thế nào buông xuống cừu hận được? Vì thế ta chui vào chỗ ở của kẻ thù, muốn báo thù. Đáng tiếc để bọn chúng phát hiện hành tung, bất quá ở đó ta trộm được một vật dường như có quan hệ cực lớn. Cũng chính là bởi vì thứ đó, ta mới ý thức được chuyện phức tạp. Vì không muốn liên lụy đến con, ta chỉ có thể chạy trốn. Vài năm gần đây, những nơi ta ở tuyệt đối không quá hai năm, bằng không nhất định sẽ khiến bọn chúng tìm đến!
Vệ Tú kinh ngạc mà nghe, tựa hồ đã mất đi năng lực phân biệt. Tô Chuyết ở một bên cũng nghe được rõ ràng, không khỏi thầm nghĩ, rốt cục bà ta trộm thứ gì mà bị truy đuổi đến hai mươi năm?
Diệp Thiều thở dài, nói:
- Bây giờ hành tung của ta đã bị bọn chúng phát hiện, không thể ở lại nơi này, qua một lát ta phải rời khỏi!
Vệ Tú giật mình, nói:
- Chúng ta nhận nhau mới không quá nửa khắc, bà lại muốn đi rồi?
Diệp Thiều nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trong lòng tuy rằng không đành lòng, nhưng vì an nguy của con gái mình, đành phải quyết tâm tàn nhẫn. Bà nói ra:
- Tú Nhi, quan hệ giữa chúng ta ngàn vạn không được để bọn chúng biết. Bằng không bọn chúng nhất định sẽ bắt con để uy hiếp ta.
Vệ Tú khóc không ra tiếng:
- Chẳng những bà muốn rời đi, còn chuẩn bị không gặp ta nữa sao?
Tiếng nói của nàng càng lúc càng cao, cảm xúc cuộn trào trong lòng, bỗng nhiên một dòng máu nóng dâng lên, khí tức tắc nghẽn, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thiều lấy làm kinh hãi, liên tục kêu gọi tên Vệ Tú. Nàng nhìn thấy con gái ruột, nhất thời trong lòng kích động, thế mà quên mất Vệ Tú bị nội thương chưa lành. Tô Chuyết vội vàng tiến lên, đặt bàn tay sau lưng Vệ Tú, chậm rãi dẫn vào nội kình. Y nói với Diệp Thiều:
- Diệp tiền bối không cần lo lắng, nàng không có gì đáng ngại.
Diệp Thiều nhẹ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Năm đó ta xin nhờ Phi Thiên Đại Đạo Phương Tử Thiền chăm sóc Tú Nhi, thế nào, ông ta không thực hiện lời hứa sao?
Tô Chuyết cảm thấy buồn bã, thở dài đáp:
- Phương đại hiệp là một hán tử trọng tình trọng nghĩa...
Y đem chuyện phát sinh vài ngày trước, đơn giản giảng thuật cho Diệp Thiều một lần.
Biết được Phương Tử Thiền vì cứu Vệ Tú mà chết, Diệp Thiều không khỏi ngây dại, hồi lâu mới nói:
- Là ta phụ Phương đại ca...
Tô Chuyết nhịn không được khuyên nhủ:
- Diệp tiền bối, ngài và Vệ cô nương thật vất vả gặp nhau, trên đời này còn có gì ngăn cản mẹ con hai người? Cần gì phải làm lòng nàng tổn thương?
Diệp Thiều bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi không hiểu...
Tô Chuyết vội la lên:
- Nếu ta đã không hiểu, vậy thì tiền bối kể cho ta nghe chút, đến cùng là ngài trộm thứ gì? kẻ thù của tiền bối là ai?"
Diệp Thiều chưa từng gặp người truy vấn ngọn nguồn như thế, bỗng nhiên hỏi ngược lại:
- Tô Chuyết, ngươi lại là, tại sao lại biết ta?
Tô Chuyết đáp:
- Tiền bối có một đồ đệ tên là Yến Linh Lung, vừa vặn là bạn tốt của ta. Năm đó nàng cho rằng tiền bối đã chết rồi, giữ lại một miếng ngọc bội, lưu lạc đầu đường...
- Không ngờ cô còn dám gõ đám người kia!
Vệ Tú đáp:
- Ta chỉ cho bọn chúng thuốc giải long tiên thảo, còn cho bọn hắn một liều thuốc độc nữa mà thôi!
- Thuốc độc? Cô lấy thuốc độc đâu ra?
Tô Chuyết không hiểu.
Vệ Tú cười nhạt một tiếng:
- Ta làm gì có thuốc độc, chỉ sợ dọa bọn chúng chết khiếp mà thôi. Bất quá ta nói cho bọn hắn hai tháng sau tìm ta lấy thuốc giải, đến lúc đó xem bọn chúng dám lấy tính mạng của mình đánh cược một keo hay không.
Nàng nói có vẻ cực kì tự tin, biết rõ những kẻ này tất nhiên không dám không ngoan ngoãn nghe lời. Đang nói chuyện, Chu Thanh Liên cũng chậm rãi thu công. Người phụ nữ áo trắng hơi khôi phục thương thế, đứng dậy, liếc thấy Vệ Tú đứng ở một bên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Người phụ nữ áo trắng chậm rãi lấy khăn che mặt xuống, lộ ra diện mục chân thật. Ở đây ngoại trừ Chu Thanh Liên không thể thấy gì cả, những người khác không khỏi lên tiếng kinh hô. Vệ Tú càng sững sờ đến ngây người, há hốc mồm, lại cảm giác cuống họng khô khốc, một câu cũng nói không lên. Qua hồi lâu, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng như trong mộng vậy.
Chu Thanh Liên cảm giác bầu không khí không thích hợp, nhẹ giọng hỏi Tô Chuyết cạnh thân:
- Có chuyện gì vậy?
Mặc dù Tô Chuyết sớm đã đoán được manh mối, nhưng giờ phút này cũng biểu lộ đầy vẻ khó tin, kinh ngạc nói:
- Các nàng... Dáng vẻ... Thật giống...
Tô Chuyết nói vậy là còn chỗ giữ lại, hai người này đâu chỉ giống nhau, quả thực là như một khuôn đúc mà ra. Mà gương mặt của cô gái áo trắng, thậm chí còn tinh xảo hơn Vệ Tú mấy phần. Trách không được khi nàng cải trang thành Hoa Miên, lần đầu nhìn thấy Vệ Tú, lại đột nhiên thất thố. Mà Tô Chuyết cuối cùng cũng khẳng định, cô ta chính là mẹ đẻ của Vệ Tú, sư phụ Yến Linh Lung, Thiên Diện Hồ Ly, Diệp Thiều!
Vệ Tú đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, tựa hồ ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy. Diệp Thiều đến gần hai bước, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vệ Tú, nhỏ giọng nói:
- Tú Nhi? Con thật sự là Tú Nhi sao?
Chẳng biết lúc nào, trong mắt Vệ Tú đã chứa đầy nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, nói không ra lời, chỉ không ngừng nhẹ gật đầu.
Diệp Thiều cũng ức chế không nổi kích động trong lòng:
- Ta là mẹ của con...
Vệ Tú cảm nhận được ngón tay có chút lạnh buốt của Diệp Thiều xoa nhẹ khuôn mặt, mới dám tin tưởng đây không phải là giấc mộng, cuống họng khàn khàn, kêu:
- Mẹ? Bà thật sự là mẹ con ư?
Diệp Thiều lại lần nữa nhẹ gật đầu, một tay kéo Vệ Tú vào trong ngực. Mẹ con hai người gặp nhau trong pháo đài hoang vắng nơi đây, ôm đầu khóc nức nở. Mặc dù con mắt Chu Thanh Liên không nhìn được, nhưng có thể đoán ra tình hình này, hít một tiếng, quay người đi ra xa, đên thẳng bên kia bàn cờ. Tô Chuyết bước ra hai bước, nhưng còn có chút không yên lòng, không dám rời quá xa.
Mẹ con hai người khóc một hồi, Diệp Thiều lau khô nước mắt, nói:
- Tú Nhi, không ngờ vài chục năm không gặp, con đã lớn vậy rồi!
Câu nói này khiến trái tim Vệ Tú hung hăng nhói một cái, vui sướng khi mới gặp được chí thân thoáng cái thối lui, ủy khuất và oán hận nhiều năm qua lập tức xông lên đầu. Nàng nhẹ nhàng đẩy ra Diệp Thiều, mặt như hàn băng, lãnh đạm nói:
- Qua nhiều năm như vậy, thế mà ta còn sống trên đời, để bà rất kinh ngạc chứ!
Làm sao Diệp Thiều không biết là nàng đang oán trách mình, trong lòng cũng áy náy vô cùng, nói:
- Tú Nhi, lúc trước ta rời đi cũng vì bất đắc dĩ...
- Chẳng lẽ mười mấy năm qua, bà chưa bao giờ muốn đến xem ta chút nào sao?
Vệ Tú ngắt lời Diệp Thiều, bởi vì cảm xúc kích động, tác động nội thương, thở mạnh một hơi, vội vàng ngồi trên mặt đất.
Từng gọt nước mắt trượt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiều, bà tự biết mình mắc nợ người con gái trước mặt quá nhiều, bất luận nàng vô lễ thế nào, thậm chí quát mắng, cũng là chuyện đương nhiên. Bà chờ Vệ Tú thoáng bình phục tâm tình, lúc này mới chậm rãi nói ra:
- Năm đó ta sinh hạ con không lâu, thì bị kẻ thù phát hiện hành tung. Thế nhưng Vệ Tiềm...
Nói đến Vệ Tiềm, giọng nói Diệp Thiều có vẻ run rẩy, vừa có chút yêu thương, vừa có chút oán hận. Bà nói tiếp:
- Cha con lại không muốn ra mặt giúp ta, nói rằng phải lấy đại cục làm trọng, vậy mà vọng tưởng muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai phe. Nhưng đó là kẻ thù không đội trời chung đã hại một nhà ta, bảo ta làm thế nào buông xuống cừu hận được? Vì thế ta chui vào chỗ ở của kẻ thù, muốn báo thù. Đáng tiếc để bọn chúng phát hiện hành tung, bất quá ở đó ta trộm được một vật dường như có quan hệ cực lớn. Cũng chính là bởi vì thứ đó, ta mới ý thức được chuyện phức tạp. Vì không muốn liên lụy đến con, ta chỉ có thể chạy trốn. Vài năm gần đây, những nơi ta ở tuyệt đối không quá hai năm, bằng không nhất định sẽ khiến bọn chúng tìm đến!
Vệ Tú kinh ngạc mà nghe, tựa hồ đã mất đi năng lực phân biệt. Tô Chuyết ở một bên cũng nghe được rõ ràng, không khỏi thầm nghĩ, rốt cục bà ta trộm thứ gì mà bị truy đuổi đến hai mươi năm?
Diệp Thiều thở dài, nói:
- Bây giờ hành tung của ta đã bị bọn chúng phát hiện, không thể ở lại nơi này, qua một lát ta phải rời khỏi!
Vệ Tú giật mình, nói:
- Chúng ta nhận nhau mới không quá nửa khắc, bà lại muốn đi rồi?
Diệp Thiều nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trong lòng tuy rằng không đành lòng, nhưng vì an nguy của con gái mình, đành phải quyết tâm tàn nhẫn. Bà nói ra:
- Tú Nhi, quan hệ giữa chúng ta ngàn vạn không được để bọn chúng biết. Bằng không bọn chúng nhất định sẽ bắt con để uy hiếp ta.
Vệ Tú khóc không ra tiếng:
- Chẳng những bà muốn rời đi, còn chuẩn bị không gặp ta nữa sao?
Tiếng nói của nàng càng lúc càng cao, cảm xúc cuộn trào trong lòng, bỗng nhiên một dòng máu nóng dâng lên, khí tức tắc nghẽn, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thiều lấy làm kinh hãi, liên tục kêu gọi tên Vệ Tú. Nàng nhìn thấy con gái ruột, nhất thời trong lòng kích động, thế mà quên mất Vệ Tú bị nội thương chưa lành. Tô Chuyết vội vàng tiến lên, đặt bàn tay sau lưng Vệ Tú, chậm rãi dẫn vào nội kình. Y nói với Diệp Thiều:
- Diệp tiền bối không cần lo lắng, nàng không có gì đáng ngại.
Diệp Thiều nhẹ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Năm đó ta xin nhờ Phi Thiên Đại Đạo Phương Tử Thiền chăm sóc Tú Nhi, thế nào, ông ta không thực hiện lời hứa sao?
Tô Chuyết cảm thấy buồn bã, thở dài đáp:
- Phương đại hiệp là một hán tử trọng tình trọng nghĩa...
Y đem chuyện phát sinh vài ngày trước, đơn giản giảng thuật cho Diệp Thiều một lần.
Biết được Phương Tử Thiền vì cứu Vệ Tú mà chết, Diệp Thiều không khỏi ngây dại, hồi lâu mới nói:
- Là ta phụ Phương đại ca...
Tô Chuyết nhịn không được khuyên nhủ:
- Diệp tiền bối, ngài và Vệ cô nương thật vất vả gặp nhau, trên đời này còn có gì ngăn cản mẹ con hai người? Cần gì phải làm lòng nàng tổn thương?
Diệp Thiều bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi không hiểu...
Tô Chuyết vội la lên:
- Nếu ta đã không hiểu, vậy thì tiền bối kể cho ta nghe chút, đến cùng là ngài trộm thứ gì? kẻ thù của tiền bối là ai?"
Diệp Thiều chưa từng gặp người truy vấn ngọn nguồn như thế, bỗng nhiên hỏi ngược lại:
- Tô Chuyết, ngươi lại là, tại sao lại biết ta?
Tô Chuyết đáp:
- Tiền bối có một đồ đệ tên là Yến Linh Lung, vừa vặn là bạn tốt của ta. Năm đó nàng cho rằng tiền bối đã chết rồi, giữ lại một miếng ngọc bội, lưu lạc đầu đường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.