Quyển 5 - Chương 16: Nhạc hết người đi
Chu Tiểu Xuyên
10/07/2017
Thẩm phu nhân lập tức có chút bối rối, nói: "Ngươi... Ngươi nói bậy!" Thẩm
Đông Lai cũng ở bên hát đệm: "Tô Chuyết, ngươi chớ nên nói lung tung,
bằng không, bằng không..."
Nhưng mà người ngoài chứng kiến suy luận của Tô Chuyết vừa rồi, tự nhiên tin tưởng với y mấy phần. Gia Cát Tranh lạnh lùng nói với Thẩm Đông Lai: "Bằng không thì sao?"
Khuôn mặt Thẩm Đông Lai đỏ lên, không dám tiếp lời ông ta. Thẩm Đông Lai nói với Tô Chuyết: "Ngươi nói thử xem, di chúc sao lại là giả hả?"
Tô Chuyết cười nói: "Thẩm phu nhân , có thể cho mượn bản di chúc kia xem xét hay không?"
Thẩm phu nhân không cách nào, một hồi do dự, đành phải giao cho y. Tô Chuyết đặt di chúc và sổ sách chung một chỗ so sánh, nói: "Mới đầu ta nhìn thấy bản di chúc này, thì phát hiện tờ giấy này là đặc sản của địa phương Cô Tô, Kim Lăng cũng không có mà bán. Mà một nhóm người Lăng gia cũng không mang loại giấy này tới, lại thêm Lăng Phong tin chắc phía trên này đúng là chữ viết của Lăng lão gia, bởi vậy ta cũng coi phần di chúc này là thật."
"Thế nhưng phía trên này có chút chỗ kỳ quái, các người nhìn! Cái chữ 'Lưỡng' (hai) này, không phải trực tiếp viết thành 'Hai người (nhị nhân) Vũ nhi Tuyết Nhi' thì càng lưu loát hơn sao, vì sao phải viết thành chữ hai người (lưỡng nhân)? Hơn nữa một chữ này thoáng lớn hơn chút so với kiểu chữ trước. Đây là bởi vì, khi Lăng lão gia làm sổ sách, sẽ viết chữ 'nhị' thành chữ viết kép (chữ in) 'Nhị', để phòng có người xuyên tạc. Bà ta tìm không thấy chữ 'nhị', chỉ có thể dùng hai chữ 'Ngân lượng' (ngân lưỡng) thay thế. Mà trên bản sổ sách này, có bao nhiêu chữ 'Lưỡng' trong lượng bạc, Lăng lão gia đều quen viết lớn hơn chút!"
"Còn có, sau vài trang sổ sách, đại khái chính là ghi chép trước đó một tháng, chữ viết có chút mềm, đặc biệt là mỗi một nét bút nét họa, thường thường uốn cong không quá. Nguyên nhân là vì cổ tay phải của ông ta bị thương. Mà trên di chúc có vài chỗ cũng là loại tình hình này, thế nhưng ngày viết di chúc lại là trước đó hai tháng, đây chẳng lẽ không phải là một sơ hở sao?"
Sắc mặt Thẩm phu nhân trắng bệch, á khẩu không trả lời được. Gia Cát Tranh hừ lạnh một tiếng, nói: "Không ngờ các ngươi vì một cái gia sản mà thật hao tổn tâm huyết như thế! Thẩm Đông Lai, đây là chủ ý của ngươi chứ?"
Thẩm Đông Lai phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Đại nhân minh giám, tiểu dân hoàn toàn không biết chuyện này a! Tất cả đều là bà ta bày kế, không có quan hệ gì với tiểu dân a..."
Thẩm phu nhân không ngờ Thẩm Đông Lai lâm trận rồi đào ngũ, nhất thời nổi đóa, tiến lên tóm lấy Thẩm Đông Lai rồi đánh , vừa đánh vừa khóc.
Gia Cát Tranh thấy trò hề của họ, mười phần chán ghét, nói: "Các ngươi dùng loại âm mưu quỷ kế này , theo luật căn bản không thể kế thừa gia sản!"
Lúc này Lăng Vũ và Lăng Tuyết mới từ từ hiểu chuyện, xụi lơ trên mặt đất, kêu khóc: "Mất rồi? Mất hết rồi..."
Gia Cát Tranh đi đến trước mặt Lăng Sương, nói: "Lăng gia chỉ còn một người là ngươi, ngươi hoàn toàn xứng đáng làm gia chủ nhà này!"
Lăng Sương từ chối cho ý kiến, thâm tình nhìn Tô Cầm bên cạnh. Tần Lôi đi lên phía trước, vỗ bả vai Lăng Sương, lớn tiếng cười nói: "Được rồi! Hết thảy đều tra ra rõ ràng, lại là kết án viên mãn, nhất định phải đi uống một chén, một là vì an ủi lão đệ, thứ hai cũng phải cảm tạ Gia Cát đại nhân không chối từ vất vả, chạy đến tương trợ!"
Gia Cát Tranh mắng: "Ngươi chỉ biết uống! Người ta còn đang để tang, sao có thể uống rượu được?"
Tần Lôi lắc đầu đáp: "Thật vất vả Lăng Sương mới rửa sạch oan khuất, hung thủ thật sự sát hại Lăng lão gia cũng đã đền tội. Hạ quan nghĩ Lăng lão gia trên trời có linh thiêng, cũng muốn ăn mừng một phen!" Nói xong ôm bả vai hai người, rồi đi ra phía ngoài, đột nhiên nhìn lại, nói: "Tô Chuyết! Tô Chuyết đâu..."
Tô Chuyết sớm đã tự mình ra khỏi viện tử, đứng tại bờ sông, lẳng lặng nhìn xem mặt hồ, để gió đêm mát mẻ thổi đi cái mỏi mệt của những ngày qua. Đột nhiên sau lưng có người cười nói: "Rốt cục lại là kết cục viên mãn, sao cậu không đi uống rượu cùng bọn họ?"
Tô Chuyết không quay đầu lại cũng biết là Yến Linh Lung tới, y cười nói: "Thế nào, ta là một người thích tham gia náo nhiệt sao?"
Yến Linh Lung đứng bên cạnh y, hỏi ngược lại: "Cậu không phải sao?"
Tô Chuyết nở nụ cười sâu xa khó hiểu. Đột nhiên nơi xa có người kêu lên: "Nguyên lai các người ở chỗ này!"
Tô Chuyết và Yến Linh Lung nhìn nhau cười một tiếng, đợi Hoa Bình đến gần, Tô Chuyết nói: "Hai người ngược lại là tâm hữu linh tê, đều có thể tìm thấy ta!"
Yến Linh Lung không khỏi đỏ mặt lên, nhìn thoáng qua Hoa Bình. Hoa Bình gượng cười hai tiếng, nói: "Tô Chuyết, ta còn chưa biết vị cô nương này là ai đâu! Cậu không giới thiệu cho ta à?"
Tô Chuyết sững sờ, nghĩ không ra gã còn chưa biết Yến Linh Lung, liền nói: "Cô ta gọi là Yến Linh Lung, trên giang hồ thật là có danh tiếng, là. . ."
Yến Linh Lung lại cướp lời nói: "Chỉ là một người bạn bình thường của Tô Chuyết thôi. . ."
Tô Chuyết hơi có thâm ý nhìn nàng một chút, hiểu ý cười cười. Hoa Bình lại không để bụng, nói: "Bạn của Tô Chuyết, mỗi người đều không đơn giản. Ta thấy cách làm của Yến cô nương, có thể thật xưng là hai chữ nữ hiệp! Nghe nói buổi chiều Kim Lăng là phồn hoa náo nhiệt nhất, không bằng chúng ta cùng dạo chơi đi?"
Yến Linh Lung không trả lời, lại nhìn về phía Tô Chuyết. Trong lòng Tô Chuyết hiểu rõ, lại nói: "Hai người đi thôi, ta còn một số việc muốn suy nghĩ một chút." Nói xong liền dọc theo nước sông hướng chỗ tối đi đến.
Hoa Bình và Yến Linh Lung nhìn nhau, đều cảm giác Tô Chuyết thực sự cổ quái, nhìn nhau cười một tiếng, rồi cùng nhau hướng đến chỗ đèn đuốc. Đợi hai người đi xa, Tô Chuyết mới từ sau cây chuyển ra, nhịn không được nữa, cười ha hả.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Sương liền chào từ biệt Tô Chuyết. Gã liếc mắt nhìn Tô Cầm bên cạnh, nói: "Ta đã chuộc thân cho Tô Cầm, hôm nay muốn đồng thời phù linh (rước quan tài) về Cô Tô."
Tô Chuyết gật gật đầu, cười nói: "Tốt! Hai người cũng coi như người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, chúc mừng chúc mừng! Chỉ đáng tiếc, Tô Cầm cô nương không ở Túy Tiên lâu, sau này không còn uống được Ngọc Dao xuân miễn phí rồi!"
Tô Cầm mỉm cười, vén áo thi lễ, nói: "Tô công tử, lúc trước tiểu nữ có nhiều đắc tội, còn từng hiểu lầm công tử, xin công tử không cần để bụng!"
Hoa Bình ở bên đột nhiên nói: "Không sao, mệnh của Tô Chuyết chính là bị người hiểu lầm! Ha ha ha!"
Tô Chuyết trừng mắt liếc gã một cái, Tô Cầm cũng che miệng mỉm cười, lại nói: "Ở Túy Tiên lâu, tiểu nữ không học được gì khác, chỉ học được toàn bộ phương pháp ủ chế Ngọc Dao xuân. Về sau nếu Tô công tử muốn uống, tùy thời hoan nghênh!"
Tô Chuyết cười đáp: "Tốt! Về sau Tô Cầm cô nương làm lò bán rượu, cũng là một đoạn giai thoại!"
Tô Cầm lại lắc đầu đáp: "Từ nay về sau, rượu tiểu nữ nhưỡng, chỉ một mình Tô công tử xứng đáng uống!"
Tô Chuyết sững sờ, đưa mắt nhìn nhóm người Lăng Sương đi xa. Đột nhiên Yến Linh Lung xuất hiện trước mặt, lộ vẻ gấp gáp, nói: "Ta vừa vặn nhận được tin tức, Tiểu Nhạn Nhi bị bắt tại Lịch Thành! Ta muốn chạy qua nhìn một chút!"
Tô Chuyết cau mày nói: "Nàng không phải người trong môn cô sao? Hẳn là tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của cô, làm sao lại bị bắt?"
Hoa Bình lại nói: "Yến cô nương có việc, làm sao chúng ta lại ngồi yên không lý đến? Không bằng ta và Tô Chuyết cùng đi với cô vậy!"
Tô Chuyết cũng gật đầu nói: "Không sai, việc này chỉ sợ có điều kỳ quặc, chúng ta cùng đi!"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên lầu các, nam tử đứng chắp tay, có vẻ hơi tức giận. Một thiếu nữ tiến lên khẽ nói: "Phụ thân, Kim Lăng Lữ Tri phủ điên rồi. . ."
Người nam hiển nhiên sớm đã biết việc này, hồi lâu mới chầm rãi nói: "Ta đã sai người nhắc nhở Lữ Khang, để hắn chớ nên tùy tiện trêu chọc Tô Chuyết, tự tìm chết!"
Thiếu nữ lại nói: "Thế nhưng gã Tô Chuyết này nhiều lần phá hỏng chuyện của chúng ta, chúng ta cứ thế buông tha hắn sao?"
Nam tử lắc đầu, đáp: "Bây giờ còn chưa rảnh quản hắn, chính sự quan trọng!"
Nhưng mà người ngoài chứng kiến suy luận của Tô Chuyết vừa rồi, tự nhiên tin tưởng với y mấy phần. Gia Cát Tranh lạnh lùng nói với Thẩm Đông Lai: "Bằng không thì sao?"
Khuôn mặt Thẩm Đông Lai đỏ lên, không dám tiếp lời ông ta. Thẩm Đông Lai nói với Tô Chuyết: "Ngươi nói thử xem, di chúc sao lại là giả hả?"
Tô Chuyết cười nói: "Thẩm phu nhân , có thể cho mượn bản di chúc kia xem xét hay không?"
Thẩm phu nhân không cách nào, một hồi do dự, đành phải giao cho y. Tô Chuyết đặt di chúc và sổ sách chung một chỗ so sánh, nói: "Mới đầu ta nhìn thấy bản di chúc này, thì phát hiện tờ giấy này là đặc sản của địa phương Cô Tô, Kim Lăng cũng không có mà bán. Mà một nhóm người Lăng gia cũng không mang loại giấy này tới, lại thêm Lăng Phong tin chắc phía trên này đúng là chữ viết của Lăng lão gia, bởi vậy ta cũng coi phần di chúc này là thật."
"Thế nhưng phía trên này có chút chỗ kỳ quái, các người nhìn! Cái chữ 'Lưỡng' (hai) này, không phải trực tiếp viết thành 'Hai người (nhị nhân) Vũ nhi Tuyết Nhi' thì càng lưu loát hơn sao, vì sao phải viết thành chữ hai người (lưỡng nhân)? Hơn nữa một chữ này thoáng lớn hơn chút so với kiểu chữ trước. Đây là bởi vì, khi Lăng lão gia làm sổ sách, sẽ viết chữ 'nhị' thành chữ viết kép (chữ in) 'Nhị', để phòng có người xuyên tạc. Bà ta tìm không thấy chữ 'nhị', chỉ có thể dùng hai chữ 'Ngân lượng' (ngân lưỡng) thay thế. Mà trên bản sổ sách này, có bao nhiêu chữ 'Lưỡng' trong lượng bạc, Lăng lão gia đều quen viết lớn hơn chút!"
"Còn có, sau vài trang sổ sách, đại khái chính là ghi chép trước đó một tháng, chữ viết có chút mềm, đặc biệt là mỗi một nét bút nét họa, thường thường uốn cong không quá. Nguyên nhân là vì cổ tay phải của ông ta bị thương. Mà trên di chúc có vài chỗ cũng là loại tình hình này, thế nhưng ngày viết di chúc lại là trước đó hai tháng, đây chẳng lẽ không phải là một sơ hở sao?"
Sắc mặt Thẩm phu nhân trắng bệch, á khẩu không trả lời được. Gia Cát Tranh hừ lạnh một tiếng, nói: "Không ngờ các ngươi vì một cái gia sản mà thật hao tổn tâm huyết như thế! Thẩm Đông Lai, đây là chủ ý của ngươi chứ?"
Thẩm Đông Lai phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Đại nhân minh giám, tiểu dân hoàn toàn không biết chuyện này a! Tất cả đều là bà ta bày kế, không có quan hệ gì với tiểu dân a..."
Thẩm phu nhân không ngờ Thẩm Đông Lai lâm trận rồi đào ngũ, nhất thời nổi đóa, tiến lên tóm lấy Thẩm Đông Lai rồi đánh , vừa đánh vừa khóc.
Gia Cát Tranh thấy trò hề của họ, mười phần chán ghét, nói: "Các ngươi dùng loại âm mưu quỷ kế này , theo luật căn bản không thể kế thừa gia sản!"
Lúc này Lăng Vũ và Lăng Tuyết mới từ từ hiểu chuyện, xụi lơ trên mặt đất, kêu khóc: "Mất rồi? Mất hết rồi..."
Gia Cát Tranh đi đến trước mặt Lăng Sương, nói: "Lăng gia chỉ còn một người là ngươi, ngươi hoàn toàn xứng đáng làm gia chủ nhà này!"
Lăng Sương từ chối cho ý kiến, thâm tình nhìn Tô Cầm bên cạnh. Tần Lôi đi lên phía trước, vỗ bả vai Lăng Sương, lớn tiếng cười nói: "Được rồi! Hết thảy đều tra ra rõ ràng, lại là kết án viên mãn, nhất định phải đi uống một chén, một là vì an ủi lão đệ, thứ hai cũng phải cảm tạ Gia Cát đại nhân không chối từ vất vả, chạy đến tương trợ!"
Gia Cát Tranh mắng: "Ngươi chỉ biết uống! Người ta còn đang để tang, sao có thể uống rượu được?"
Tần Lôi lắc đầu đáp: "Thật vất vả Lăng Sương mới rửa sạch oan khuất, hung thủ thật sự sát hại Lăng lão gia cũng đã đền tội. Hạ quan nghĩ Lăng lão gia trên trời có linh thiêng, cũng muốn ăn mừng một phen!" Nói xong ôm bả vai hai người, rồi đi ra phía ngoài, đột nhiên nhìn lại, nói: "Tô Chuyết! Tô Chuyết đâu..."
Tô Chuyết sớm đã tự mình ra khỏi viện tử, đứng tại bờ sông, lẳng lặng nhìn xem mặt hồ, để gió đêm mát mẻ thổi đi cái mỏi mệt của những ngày qua. Đột nhiên sau lưng có người cười nói: "Rốt cục lại là kết cục viên mãn, sao cậu không đi uống rượu cùng bọn họ?"
Tô Chuyết không quay đầu lại cũng biết là Yến Linh Lung tới, y cười nói: "Thế nào, ta là một người thích tham gia náo nhiệt sao?"
Yến Linh Lung đứng bên cạnh y, hỏi ngược lại: "Cậu không phải sao?"
Tô Chuyết nở nụ cười sâu xa khó hiểu. Đột nhiên nơi xa có người kêu lên: "Nguyên lai các người ở chỗ này!"
Tô Chuyết và Yến Linh Lung nhìn nhau cười một tiếng, đợi Hoa Bình đến gần, Tô Chuyết nói: "Hai người ngược lại là tâm hữu linh tê, đều có thể tìm thấy ta!"
Yến Linh Lung không khỏi đỏ mặt lên, nhìn thoáng qua Hoa Bình. Hoa Bình gượng cười hai tiếng, nói: "Tô Chuyết, ta còn chưa biết vị cô nương này là ai đâu! Cậu không giới thiệu cho ta à?"
Tô Chuyết sững sờ, nghĩ không ra gã còn chưa biết Yến Linh Lung, liền nói: "Cô ta gọi là Yến Linh Lung, trên giang hồ thật là có danh tiếng, là. . ."
Yến Linh Lung lại cướp lời nói: "Chỉ là một người bạn bình thường của Tô Chuyết thôi. . ."
Tô Chuyết hơi có thâm ý nhìn nàng một chút, hiểu ý cười cười. Hoa Bình lại không để bụng, nói: "Bạn của Tô Chuyết, mỗi người đều không đơn giản. Ta thấy cách làm của Yến cô nương, có thể thật xưng là hai chữ nữ hiệp! Nghe nói buổi chiều Kim Lăng là phồn hoa náo nhiệt nhất, không bằng chúng ta cùng dạo chơi đi?"
Yến Linh Lung không trả lời, lại nhìn về phía Tô Chuyết. Trong lòng Tô Chuyết hiểu rõ, lại nói: "Hai người đi thôi, ta còn một số việc muốn suy nghĩ một chút." Nói xong liền dọc theo nước sông hướng chỗ tối đi đến.
Hoa Bình và Yến Linh Lung nhìn nhau, đều cảm giác Tô Chuyết thực sự cổ quái, nhìn nhau cười một tiếng, rồi cùng nhau hướng đến chỗ đèn đuốc. Đợi hai người đi xa, Tô Chuyết mới từ sau cây chuyển ra, nhịn không được nữa, cười ha hả.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Sương liền chào từ biệt Tô Chuyết. Gã liếc mắt nhìn Tô Cầm bên cạnh, nói: "Ta đã chuộc thân cho Tô Cầm, hôm nay muốn đồng thời phù linh (rước quan tài) về Cô Tô."
Tô Chuyết gật gật đầu, cười nói: "Tốt! Hai người cũng coi như người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, chúc mừng chúc mừng! Chỉ đáng tiếc, Tô Cầm cô nương không ở Túy Tiên lâu, sau này không còn uống được Ngọc Dao xuân miễn phí rồi!"
Tô Cầm mỉm cười, vén áo thi lễ, nói: "Tô công tử, lúc trước tiểu nữ có nhiều đắc tội, còn từng hiểu lầm công tử, xin công tử không cần để bụng!"
Hoa Bình ở bên đột nhiên nói: "Không sao, mệnh của Tô Chuyết chính là bị người hiểu lầm! Ha ha ha!"
Tô Chuyết trừng mắt liếc gã một cái, Tô Cầm cũng che miệng mỉm cười, lại nói: "Ở Túy Tiên lâu, tiểu nữ không học được gì khác, chỉ học được toàn bộ phương pháp ủ chế Ngọc Dao xuân. Về sau nếu Tô công tử muốn uống, tùy thời hoan nghênh!"
Tô Chuyết cười đáp: "Tốt! Về sau Tô Cầm cô nương làm lò bán rượu, cũng là một đoạn giai thoại!"
Tô Cầm lại lắc đầu đáp: "Từ nay về sau, rượu tiểu nữ nhưỡng, chỉ một mình Tô công tử xứng đáng uống!"
Tô Chuyết sững sờ, đưa mắt nhìn nhóm người Lăng Sương đi xa. Đột nhiên Yến Linh Lung xuất hiện trước mặt, lộ vẻ gấp gáp, nói: "Ta vừa vặn nhận được tin tức, Tiểu Nhạn Nhi bị bắt tại Lịch Thành! Ta muốn chạy qua nhìn một chút!"
Tô Chuyết cau mày nói: "Nàng không phải người trong môn cô sao? Hẳn là tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của cô, làm sao lại bị bắt?"
Hoa Bình lại nói: "Yến cô nương có việc, làm sao chúng ta lại ngồi yên không lý đến? Không bằng ta và Tô Chuyết cùng đi với cô vậy!"
Tô Chuyết cũng gật đầu nói: "Không sai, việc này chỉ sợ có điều kỳ quặc, chúng ta cùng đi!"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên lầu các, nam tử đứng chắp tay, có vẻ hơi tức giận. Một thiếu nữ tiến lên khẽ nói: "Phụ thân, Kim Lăng Lữ Tri phủ điên rồi. . ."
Người nam hiển nhiên sớm đã biết việc này, hồi lâu mới chầm rãi nói: "Ta đã sai người nhắc nhở Lữ Khang, để hắn chớ nên tùy tiện trêu chọc Tô Chuyết, tự tìm chết!"
Thiếu nữ lại nói: "Thế nhưng gã Tô Chuyết này nhiều lần phá hỏng chuyện của chúng ta, chúng ta cứ thế buông tha hắn sao?"
Nam tử lắc đầu, đáp: "Bây giờ còn chưa rảnh quản hắn, chính sự quan trọng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.