Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 11 - Chương 26: Phó thác

Chu Tiểu Xuyên

09/11/2017

Vệ Tiềm nhíu mày cả giận nói:

- Tiểu tử thúi, nguyên lai ngươi đang muốn kéo dài thời gian!

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, cũng không ngụy biện.

Tiêu Thủy Mặc lạnh lùng nói:

- Ai đến cũng không cách nào cứu được ngươi đâu! Nạp mạng đi!

Đang nói, đột nhiên Hoài Thiện đứng lên, vịn Vệ Tú nói:

- Vệ Tiềm, ta đã bảo hộ kinh mạch cho nàng. Nếu như dẫn về cứu chữa kịp thời, cố gắng thì còn có sinh cơ. Nếu trễ thêm một lát, thần tiên cũng khó cứu!

Vệ Tiềm nhìn xem gương mặt quen thuộc trong ngực Hoài Thiện, thật càng ngày càng giống với người yêu năm đó. Trong tai bất thình lình nghe thấy tiếng của đám người càng lúc càng gần, rốt cục cắn răng một cái, vung lên ống tay áo, cuốn lên eo Vệ Tú, nói với Tiêu Thủy Mặc:

- Ta dẫn người khác rời khỏi, ngươi giết chết bọn chúng đi!

Vứt xuống câu này, đã chạy xa rồi.

Tiêu Thủy Mặc căm hận cắn răng. Tô Chuyết nói:

- Tiêu Thủy Mặc, ngay cả Vệ Tiềm cũng chạy rồi, ta xem ngươi còn có gì trợ giúp! Ngươi vĩnh viễn chỉ là một con cờ của hắn, một đời chỉ có thể trốn chui trốn nhủi dưới mặt đất âm u, cô độc!

Tiêu Thủy Mặc kinh ngạc mà gnhe, đột nhiên ngẫm nghĩ lại hơn 20 năm qua, mỗi ngày chỉ là luyện võ .Quanh năm suốt tháng không ra khỏi viện tử. Ngày ngày mẫu thân nói nhiều nhất chỉ là một câu báo thù. Hắn càng nghĩ càng hận, rốt cục rống to lên:

- A! Tất cả các ngươi đều phải chết!

Quát to, khua nhanh song chưởng, biến ảo khó lường, đánh về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết ngưng thần ứng đối, đột nhiên Hoài Thiện chợt đứng ở trước người, đưa lưng về phía y, nói ra:

- Ngươi không đón được một chưởng này.

Nói xong song chưởng đẩy ngang, chưởng phong nặng nề.

Tô Chuyết nhận ra chiêu này chính là bản lĩnh sở trưởng của Hoài Thiện, "Khổ Hải Độ Kiếp" bên trong Phục Ma công . Dùng ra một chiêu này, có thể thấy được hai người đã dùng cả mạng để đánh nhau. Còn không thấy rõ, liền nghe một tiếng "Phanh", bốn chưởng chạm nhau, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, ngay cả bụi bặm cũng chịu chưởng lực khuấy động, hình thành một vùng sương mù dày đặc xung quanh hai người.

Hoài Thiện và Tiêu Thủy Mặc đồng loạt lui lại hai, ba bước vừa rồi đứng vững. Hoài Thiện bất thình lình cong lưng, ho ra đầy máu. Từng ngụm máu tươi nôn đến trên thân, trên đất, phảng phất như muốn nôn ra hết cả sinh mạng còn sót lại. Tiêu Thủy Mặc cũng không chịu nổi, há mồm thở dốc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hai người vốn đã bị nội thương, lần này lại càng thêm tổn thương, có thể chống đỡ không chết, đã là hiếm có.



Ninh Tự Tại đang dò xét Tiêu Thủy Mặc, cảm thấy cơ hội đã tới, run lên cổ kiếm Tùng Văn trong tay, đâm thẳng đến Tiêu Thủy Mặc. Trong miệng hô:

- Ác tặc, nạp mạng đi!

Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên hô:

- Không cần!

Thế nhưng đã không còn kịp rồi. Tiêu Thủy Mặc mở trừng hai mắt, cả giận nói:

- Chỉ bằng ngươi à?

Ngón giữa và ngón trỏ tay phải vững vàng kẹp chặt một kiếm kiếm tất được của Ninh Tự Tại.

Ninh Tự Tại giật nảy cả mình, không ngờ rằng Tiêu Thủy Mặc đang bị trọng thương vẫn có công lực như vậy. Hắn dùng sức rút kiếm, nhưng cây kiếm dường như mọc trên tay Tiêu Thủy Mặc vậy, không nhúc nhích tí nào. Tiêu Thủy Mặc dùng một phen khí lực này, khí huyết sôi trào trong lồng ngực, một ngụm máu nóng vọt lên cổ. Đến thời khắc này, hắn sớm đã không còn để ý sống chết, gắng gượng nuốt xuống máu tươi, hét lớn một tiếng, hai ngón dùng sức. Chỉ nghe một tiếng "Keng" trong trẻo vang lên, danh kiếm Tùng Văn bất ngờ theo tiếng mà đứt gãy thành vài đoạn, bay loạn ra.

Ninh Tự Tại lại càng không ngờ tới, nhất thời vừa kinh hãi, lại vừa đau lòng bảo kiếm. Thình lình một đoạn kiếm gãy mang theo nội lực của Tiêu Thủy Mặc, bắn nhanh đến, xẹt qua yết hầu Ninh Tự Tại. Ninh Tự Tại trợn mắt há mồm, muốn kêu to, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm "Hít hà". Cuối cùng hắn ném đi bảo kiếm gia truyền chỉ còn nửa cây, đưa tay che cổ họng, nhưng không ngăn được máu tươi phun ra ngoài. Hai mắt của hắn nhìn về phía Tô Chuyết, trong mắt mơ hồ lộ vẻ chờ mong, không lâu lắm thì dần dần yếu ớt ngã nhào, nằm trên mặt đất, trố mắt mà chết.

Tiêu Thủy Mặc đang bị trọng thương, chỉ cần một chiêu đã giết Ninh Tự Tại. Quả thật là không thể địch nổi, thần uy lẫm liệt. Tô Chuyết nhìn qua con mắt đã chết còn chưa nhắm của Ninh Tự Tại, xoay người nhặt lên thanh kiếm gãy. Mặc dù y không biết dùng kiếm, nhưng nhìn đến cây kiếm này, không biết vì sao, thì nghĩ đến ánh mắt mong đợi của hắn trước khi chết. Y biết, nguyện vọng sau cùng của Ninh Tự Tại nhất định là muốn dùng cây kiếm này giết chết Tiêu Thủy Mặc. Nguyện vọng này, chỉ có thể để Tô Chuyết hoàn thành.

Tiêu Thủy Mặc cười lạnh:

- Cầm một cây kiếm gãy, cũng muốn lấy mạng ta à?

Còn chưa dứt lời, liền ọe ra một ngụm máu.

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Tiêu Thủy Mặc, ngươi thấy được không? Những người chết thảm dưới tay ngươi, đều đang chờ ngươi trên đường Hoàng Tuyền đấy!

Trời mới vừa tờ mờ sáng, trong thoáng chốc Tiêu Thủy Mặc dường như nhìn thấy vô số oan hồn trong bóng đêm tối tăm đang vẫy gọi mình. Hắn hô to:

- Cút đi, cút đi...

Song chưởng múa loạn, muốn tống cổ những hồn ma kia đi.

Tô Chuyết giơ cao nửa thanh kiếm, mang theo khí thế một đi không trở lại, tiến về phía Tiêu Thủy Mặc. Tiêu Thủy Mặc cảm giác được có người đến gần, dưới sự kinh hãi, tỉnh tảo lại, đập ra một chưởng. Bàn tay trái của Tô Chuyết tiếp được, kình lực giao nhau, chỉ cảm thấy một luồng lực lớn chấn động làm cho cánh tay như muốn gãy nát. Y cố nén đau đớn, tay phải không ngừng lại, cây kiếm gãy đâm ngang về phía cổ họng đối phương.



Tiêu Thủy Mặc thu hồi cánh tay, lập tức lại đánh ra một chưởng. Lần này là đánh đến ngực Tô Chuyết. Chiêu thức Tô Chuyết dùng hết, đành phải thông khí đến ngực, đón đỡ một chưởng này. Chưởng lực phun ra, Tô Chuyết chỉ cảm thấy như bị búa tạ nện xuống, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Mà chuôi kiếm gãy rốt cuộc chỉ dài mấy phân, giờ phút này đã cắm nơi cổ họng Tiêu Thủy Mặc, hơi hơi rung động. Tiêu Thủy Mặc không thể tin nổi mà nhìn xem chuôi kiếm dưới cổ, trước mắt lại xuất hiện vô số ảo ảnh, khàn giọng khóc than ngã xuống.

Hoài Thiện vốn đang liều mạng chèo chống một hơi cuối cùng, thấy ma đầu rốt cục đền tội, buông lỏng tâm thần, liền ngã nhào trên đất. Vừa rồi Tô Chuyết chịu một chưởng, khó mà đứng dậy, ráng gắng gượng bò đến bên cạnh Hoài Thiện. Mắt thấy khí tức Hoài Thiện yếu ớt, trong lòng không khỏi buồn bã. Lão hòa thượng trước sau cứu mình và Vệ Tú, tiêu hao hơn phân nửa nội lực. Sau cùng lại đối chưởng cùng Tiêu Thủy Mặc, đã đi đến biên giới dầu hết đèn tắt rồi.

Hoài Thiện thấy biểu lộ của y, mỉm cười, nói:

- Người phàm cuối cùng cũng phải chết. Bây giờ ta thoáng có thể trả lại tội nghiệp phạm phải năm đó, ngươi phải cao hứng cho ta mới đúng... Khục khục...

Nhưng mà vô luận thế nào Tô Chuyết cũng không cao hứng nổi. Hoài Thiện ho một trận, lại nói:

- Tô Chuyết thông minh cởi mở như thế, làm sao vẫn không khám phá sinh tử? Chuyến này hòa thượng đi chưa hẳn... Leo lên Tây Thiên cực lạc... Nhưng cũng sẽ không xuống... Địa ngục...

Nói xong lấy ra vài quyển sách từ trong ngực, giao đến trên tay Tô Chuyết.

Tô Chuyết xem xét, chính là mấy quyển Lục Đạo Luân Hồi kinh. Ngoại trừ quyển Tu La đã mất, còn đủ năm bản. Hoài Thiện đứt quãng nói:

- Tin tức của sách đã... Truyền ra ngoài... Sau khi ta đi... Thiếu Lâm chưa hẳn... Chưa hẳn đã giữ được... Ta vốn muốn đốt đi... Cuối cùng không đành lòng... Thiên cổ kỳ thư... Chôn ở tay ta... Xin ngươi... Xin ngươi thay ta bảo quản... Hoặc là trực tiếp đốt đi... Ai... Cứ tùy ngươi vậy...

Lão nói đến lời cuối cùng thì càng lúc càng phí sức, thanh âm cũng càng ngày càng thấp. Tô Chuyết không đành lòng làm phật ý lão, liên tục gật đầu, nhét sách vào trong ngực. Hoài Thiện giải quyết xong một nỗi lòng, nhắm hai mắt lại, nói khẽ:

- Thiếu Lâm tự, sau này... Xin ngươi... Dìu dắt nâng đỡ...

Tô Chuyết nghẹn ngào, nói không ra lời. Trong tai nghe thấy tiếng la hét và tiếng bước chân. Đầu tiên là chúng tăng Thiếu Lâm chạy tới, mấy người đỡ Hoài Thiện dậy. Hoài Thiện lại khoát tay áo, ra hiệu đám người không cần nói. Lão đưa tay chỉ một tăng nhân trẻ tuổi, nói:

- Sau khi ta chết... Để... Để Tịnh Trần... Nhận chức phương trượng Thiếu Lâm...

Hòa thượng trẻ tuổi gọi là Tịnh Trần không khỏi sững sờ, da mặt trắng nõn đỏ bừng lên. Một đám hòa thượng có bối phận cao hơn Tịnh Trần, không hiểu mà nhìn xem Hoài Thiện.

Sư đón khách Tịnh Tướng lớn tiếng hỏi:

- Phương trượng, có phải ngài nói nhầm không?

Nhưng mà Hoài Thiện đã nhắm hai mắt lại, không còn hơi thở nữa. Nhất đại cao tăng cứ vậy mà viên tịch. Quần hùng lần lượt chạy đến, nghị luận ầm ĩ, thanh âm hỗn loạn. Có người không rõ chuyện gì xảy ra, có kẻ kinh ngạc khi thấy nhiều người chết thảm, cũng có người không hiểu nổi di mệnh của Hoài Thiện.

Những việc này Tô Chuyết đã không quản được, cũng không muốn xen vào nữa. Y không thể động đậy, nằm trên mặt đất, mệt mỏi vô cùng. Nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook