Quyển 22 - Chương 13: Tập kích bất ngờ
Chu Tiểu Xuyên
19/11/2018
Như thế lại đi một ngày, đã là lúc hoàng hôn. Trên đường đi không nhìn
thấy nửa bóng người, hẳn là Tống Liêu khai chiến, địa phương ở gần biên
cảnh sớm đã không còn bách tích.
Hạ Thanh Phong giục ngựa tiến lên, hỏi:
- Tô tiên sinh, có nên chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời?
Hạ Thanh Phong đọc sách hiểu chuyện, mặc dù cũng không quá lý giải cách làm của Tô Chuyết, nhưng vẫn luôn cung kính.
Tô Chuyết gật đầu:
- Tướng quân đi làm đi!
Vừa dứt lời, phía trước một kỵ binh lao vụt tới, người cưỡi ngựa không đợi tuấn mã dừng lại liền lăn xuống yên, bẩm báo nói:
- Hạ tướng quân!
Tô Chuyết và Hạ Thanh Phong nhận ra người này là trinh sát điều tra tiền xuất. Hắn trực tiếp báo cáo với Hạ Thanh Phong, hiển nhiên cũng không thật sự xem Tô Chuyết là thống lĩnh.
Sắc mặt Hạ Thanh Phong trầm xuống, nói:
- Bẩm báo Tô tiên sinh là được!
Người kia do dự một hồi, mới lớn tiếng nói:
- Hạ tướng quân, Tô tiên sinh, phía trước hơn hai mươi dặm, phát hiện đại doanh Liêu quốc, trong doanh trại có số lượng lớn Liêu quân!
Tô Chuyết biến sắc, lập tức xuống ngựa, trải ra bản đồ. Hạ Thanh Phong nhích lại gần, kỳ quái nói:
- Nơi này cách tiền tuyến xa như thế, làm sao lại có người Liêu đóng quân?
Tô Chuyết xem bản đồ một lúc, nói:
- Nếu như tình báo không sai, nơi này hiện có Tây Sơn đại doanh của Liêu quân!
Mấy người Hạ Thanh Phong tuyệt đối không đoán ra trong bóng tối còn có một đội nhân mã đang không ngừng cung cấp tình báo cho Tô Chuyết. Những người này đương nhiên chính là nhân mã của Vọng Nguyệt Lâu. Vì phối hợp hành động của Tô Chuyết, Vọng Nguyệt Lâu dùng hết sức lực, có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng.
- Đại doanh Tây Sơn?
Ngược lại Hạ Thanh Phong từng nghe cái tên này, nhưng không biết ở nơi nào.
Tô Chuyết nói:
- Tây Sơn đại doanh nằm ở phía tây Đại Đồng Phủ, chính là doanh địa được Liêu quốc thiếp lập chuyên môn huấn luyện lính mới. Hiện giờ ở thời tiết này mà còn có đại quân đóng quân. Chắc là tụ họp quân đội chuẩn bị đến tiền tuyến tiếp viện.
Tô Chuyết nghĩ tới đây, ánh mắt rét lạnh, nói với trinh sát kia:
- Tiếp tục điều tra!
Sau khi người kia đi, Hạ Thanh Phong nói:
- Tô tiên sinh, chúng ta có nên tránh đi hay không?
- Tránh cái gì?
Tô Chuyết cười.
- Đúng lúc chúng ta đem nhóm Liêu quân này khai đao tế cờ!
Hạ Thanh Phong giật nảy mình, không ngờ vị tiên sinh này có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng lá gan không nhỏ. Cũng chẳng biết là hắn không biết nên không sợ, hay là thật sự lớn gan như đấu.
Chẳng qua Hạ Thanh Phong vẫn phải phụ trách vì tính mạng của năm ngàn tướng sĩ dưới tay, do dự nói:
- Tô tiên sinh, chúng ta chỉ có năm ngàn kỵ binh, tùy tiện tiến đánh đại doanh, sợ rằng sẽ tử thương thảm trọng. Lại nói nơi này là cảnh nội Khiết Đan, quân ta tứ cố vô thân, không đường thối lui. Nếu như cuộc chiến lâm vào giằng co, kinh động đến những bộ đội khác của Liêu quân, hậu quả khó mà lường được!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta còn muốn để người khác biết trên đất đai Liêu quốc đang có một đội quân Tống đây!
Hạ Thanh Phong khẽ giật mình, từ nụ cười xâu xa khó hiểu của Tô Chuyết dường như loáng thoáng đoán được điều gì. Hắn vừa muốn mở miệng hỏi, Tô Chuyết đã ra lệnh:
- Hạ tướng quân, lệnh cho toàn quân ngừng tiến lên, ẩn nấp bảo dưỡng ngay tại chỗ. Đội trưởng các đội theo ta đến trước địch trinh sát!
- Rõ!
Hạ Thanh Phong thi hành mệnh lệnh không do dự.
Tô Chuyết chờ đến khi bảy người ghé vào sườn núi nhỏ đối diện đại doanh Tây Sơn, đã là đang lúc hoàng hôn. Bảy người đã buộc ngựa ở trong khu rừng cách đó không xa, bọn họ đi bộ đến gần nơi này đã là chuyện cực kì nguy hiểm.
Mấy đội trưởng kia trông thấy Tô Chuyết không hề sợ hãi, cũng không thể ném đi khí thế, trong lòng mặc dù có chút thấp thỏm, vẫn theo sát sau lưng Tô Chuyết. Nhưng khi bọn họ nghe nói Tô Chuyết muốn suất quân công kích đại doanh, thì không khỏi có chút cả kinh.
Quách Uy nhỏ giọng nói:
- Tô Chuyết, ngươi điên rồi! Trong đại doanh nói ít cũng có một vạn binh sĩ. Binh pháp đã nói, thập tắc vi chi, bội tắc chiến (*). Ngươi đang muốn lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong đấy!
(*) Nguyên văn: Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi (Tôn Tử binh pháp - Mưu công thiên).
Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh.
Quách Uy kinh nghiệm phong phú, chỉ hơi quan sát số lượng lều vải bên trong doanh trại, liền tính ra đại khái có bao nhiêu người.
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta đã nói rồi, đại quân ở đây chính là lính mới được Liêu quốc chiêu mộ, phần lớn đều là dân chăn nuôi. Bởi vì vào đông không có việc làm mà chiến sự thì căng thẳng, thế nên mới sung quân, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến. Nếu như năm ngàn người chúng ta tập kích thì nhất định có thể thành công!
Quách Uy lắc đầu không ngừng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi điên rồi, chớ liên lụy Toàn Phong doanh chúng ta!
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:
- Quách tướng quân, ngài đang sợ sao? Vừa thấy người Khiết Đan là khiến cho hổ đội ngài biến thành mèo đội rồi hả? Ta chỉ là một tên thư sinh, cũng dám dựa vào một bầu nhiệt huyết mà đánh nhau chết sống với người Khiết Đan. Lẽ nào đám chiến tướng rong ruổi sa trường các ngài lại trở nên nhát như chuột à? Nếu các ngài cảm thấy sợ hãi, không bằng sớm mang theo bộ hạ lặng lẽ trở về đi, sau này đừng có kêu lên Toàn Phong doanh là chiến sĩ tinh nhuệ nhất gì đó nữa!
Tô Chuyết nói một hồi, trực tiếp làm cho bọn họ đỏ mặt tới mang tai, huyết khí dâng lên. Quách Uy giận dữ, nhưng vẫn cứ phải hạ giọng, quát:
- Đánh thì đánh, cháu trai thằng nào mới sợ!
Tô Chuyết dùng phép khích tướng có hiệu quả, không khỏi mỉm cười. Mấy người cẩn thận quan sát một phen, rồi lặng lẽ chạy về. Tô Chuyết và mấy người thương nghị một lát, định ra kế hoạch bố trí, chỉ chờ trời tối.
Chúng quân ăn lương khô, thu hồi cờ xí. Ngựa thì hái chuông ngậm tăm (*), tất cả mọi người quấn vải lên cánh tay phải, lấy đó làm tiêu ký. Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Chu Thanh Liên và Ngọc Nương sớm chạy tới khu vực tập hợp. Tô Chuyết lần nữa dặn dò mấy vị thiên tướng:
- Trận chiến này duy nhanh, chiến quyết, không thể ham chiến. Trước khi Đại Đồng phủ chưa nghe được tiếng gió, chúng ta phải rút khỏi đại doanh!
(*) Ngậm tăm: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật.
Thời gian chờ đợi cũng không lâu, lại có vẻ vô cùng dài dằng dặc. Gió đêm mang đến mấy phần mùi vị máu tanh khiến cho người ta bất an, tựa như biểu thị cuộc huyết chiến tối nay vậy.
Tô Chuyết vung tay lên, năm đạo nhân mã phân tán tiến lên, đi về phía đại doanh Tây Sơn. Trong bóng đêm chỉ có tiếng động móng ngựa giẫm lốc cốc, không nghe thấy động tĩnh khác. Nhóm chiến sĩ này dù cho có lòng nghi ngờ Tô Chuyết, lại có thể kiên quyết đi đánh từng một trận chiến!
Nhanh nhạy như gió, chậm rãi như rừng, xâm chiếm như lửa, bất động như núi, đây mới thật sự là sư đoàn hổ lang!
Tô Chuyết cảm khái một hồi trong lòng, cùng Hạ Thanh Phong chạy theo hổ đội Quách Uy tiến lên. Hành động lần này hổ đội chính là lực lượng công thành, nhiệm vụ quan trọng nhất. Nhưng Quách Uy thích nhất khiêu chiến gian khổ, Tô Chuyết sắp xếp cho hắn nhiệm vụ khó nhằn nhất, trái lại hắn hết sức hưng phấn, bắt đầu có mấy phần hảo cảm với Tô Chuyết, liên thanh nói Tô Chuyết ánh mắt tinh tường.
Ba người ở trước nhất đội ngũ, song song chạy nhanh. Quách Uy lớn tiếng nói:
- Tô tiên sinh, chờ một lúc đánh nhau, tiên sinh cứ trốn sau lưng lão Quách ta!
Tô Chuyết cười cười, cũng không nói chuyện. Hạ Thanh Phong liếc nhìn Tô Chuyết, thời điểm này gióc bấc lạnh thấu xương, Tô Chuyết vì hành động một cách tự nhiên cũng cởi ra áo vải bông, không mặc khôi giáp, chỉ khoác áo mỏng, so sánh với nhau càng có vẻ yếu đuối.
Hạ Thanh Phong không nhịn được nói thầm trong lòng:
- Người này là bạn tốt của Vương tướng quân, nếu như có gì sơ xuất mình không cách nào bàn giao.
Nghĩ tới đây đặt quyết tâm, lần này mặc kệ thắng bại như thế nào, trước tiên bảo hộ Tô Chuyết an toàn mới là đại sự hàng đầu.
Ba người mỗi người có tâm sự riêng, từ xa đã nhìn thấy doanh trại Liêu quân dưới núi. Quách Uy giơ tay lên, một ngàn người sau lưng lập tức dừng ngựa, một chút thanh âm cũng không có.
Tô Chuyết nhìn về hướng núi xa, trông thấy đỉnh núi nơi xa có ánh sáng bó đuốc lóe lên lay động hai vòng. Y biết bốn đạo nhân mã khác đã vào vị trí.
Đương nhiên Quách Uy cũng biết tín hiệu này, ánh mắt sáng ngời có thần, nhìn xem Tô Chuyết, chỉ chờ hắn hạ mệnh lệnh.
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Quách tướng quân, chuẩn bị kỹ càng giết địch chưa?
Quách Uy cười to:
- Đao bên hông lão Quách ta đã nhảy nửa ngày!
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
- Tốt! Đi thôi!
Hạ Thanh Phong giục ngựa tiến lên, hỏi:
- Tô tiên sinh, có nên chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời?
Hạ Thanh Phong đọc sách hiểu chuyện, mặc dù cũng không quá lý giải cách làm của Tô Chuyết, nhưng vẫn luôn cung kính.
Tô Chuyết gật đầu:
- Tướng quân đi làm đi!
Vừa dứt lời, phía trước một kỵ binh lao vụt tới, người cưỡi ngựa không đợi tuấn mã dừng lại liền lăn xuống yên, bẩm báo nói:
- Hạ tướng quân!
Tô Chuyết và Hạ Thanh Phong nhận ra người này là trinh sát điều tra tiền xuất. Hắn trực tiếp báo cáo với Hạ Thanh Phong, hiển nhiên cũng không thật sự xem Tô Chuyết là thống lĩnh.
Sắc mặt Hạ Thanh Phong trầm xuống, nói:
- Bẩm báo Tô tiên sinh là được!
Người kia do dự một hồi, mới lớn tiếng nói:
- Hạ tướng quân, Tô tiên sinh, phía trước hơn hai mươi dặm, phát hiện đại doanh Liêu quốc, trong doanh trại có số lượng lớn Liêu quân!
Tô Chuyết biến sắc, lập tức xuống ngựa, trải ra bản đồ. Hạ Thanh Phong nhích lại gần, kỳ quái nói:
- Nơi này cách tiền tuyến xa như thế, làm sao lại có người Liêu đóng quân?
Tô Chuyết xem bản đồ một lúc, nói:
- Nếu như tình báo không sai, nơi này hiện có Tây Sơn đại doanh của Liêu quân!
Mấy người Hạ Thanh Phong tuyệt đối không đoán ra trong bóng tối còn có một đội nhân mã đang không ngừng cung cấp tình báo cho Tô Chuyết. Những người này đương nhiên chính là nhân mã của Vọng Nguyệt Lâu. Vì phối hợp hành động của Tô Chuyết, Vọng Nguyệt Lâu dùng hết sức lực, có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng.
- Đại doanh Tây Sơn?
Ngược lại Hạ Thanh Phong từng nghe cái tên này, nhưng không biết ở nơi nào.
Tô Chuyết nói:
- Tây Sơn đại doanh nằm ở phía tây Đại Đồng Phủ, chính là doanh địa được Liêu quốc thiếp lập chuyên môn huấn luyện lính mới. Hiện giờ ở thời tiết này mà còn có đại quân đóng quân. Chắc là tụ họp quân đội chuẩn bị đến tiền tuyến tiếp viện.
Tô Chuyết nghĩ tới đây, ánh mắt rét lạnh, nói với trinh sát kia:
- Tiếp tục điều tra!
Sau khi người kia đi, Hạ Thanh Phong nói:
- Tô tiên sinh, chúng ta có nên tránh đi hay không?
- Tránh cái gì?
Tô Chuyết cười.
- Đúng lúc chúng ta đem nhóm Liêu quân này khai đao tế cờ!
Hạ Thanh Phong giật nảy mình, không ngờ vị tiên sinh này có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng lá gan không nhỏ. Cũng chẳng biết là hắn không biết nên không sợ, hay là thật sự lớn gan như đấu.
Chẳng qua Hạ Thanh Phong vẫn phải phụ trách vì tính mạng của năm ngàn tướng sĩ dưới tay, do dự nói:
- Tô tiên sinh, chúng ta chỉ có năm ngàn kỵ binh, tùy tiện tiến đánh đại doanh, sợ rằng sẽ tử thương thảm trọng. Lại nói nơi này là cảnh nội Khiết Đan, quân ta tứ cố vô thân, không đường thối lui. Nếu như cuộc chiến lâm vào giằng co, kinh động đến những bộ đội khác của Liêu quân, hậu quả khó mà lường được!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta còn muốn để người khác biết trên đất đai Liêu quốc đang có một đội quân Tống đây!
Hạ Thanh Phong khẽ giật mình, từ nụ cười xâu xa khó hiểu của Tô Chuyết dường như loáng thoáng đoán được điều gì. Hắn vừa muốn mở miệng hỏi, Tô Chuyết đã ra lệnh:
- Hạ tướng quân, lệnh cho toàn quân ngừng tiến lên, ẩn nấp bảo dưỡng ngay tại chỗ. Đội trưởng các đội theo ta đến trước địch trinh sát!
- Rõ!
Hạ Thanh Phong thi hành mệnh lệnh không do dự.
Tô Chuyết chờ đến khi bảy người ghé vào sườn núi nhỏ đối diện đại doanh Tây Sơn, đã là đang lúc hoàng hôn. Bảy người đã buộc ngựa ở trong khu rừng cách đó không xa, bọn họ đi bộ đến gần nơi này đã là chuyện cực kì nguy hiểm.
Mấy đội trưởng kia trông thấy Tô Chuyết không hề sợ hãi, cũng không thể ném đi khí thế, trong lòng mặc dù có chút thấp thỏm, vẫn theo sát sau lưng Tô Chuyết. Nhưng khi bọn họ nghe nói Tô Chuyết muốn suất quân công kích đại doanh, thì không khỏi có chút cả kinh.
Quách Uy nhỏ giọng nói:
- Tô Chuyết, ngươi điên rồi! Trong đại doanh nói ít cũng có một vạn binh sĩ. Binh pháp đã nói, thập tắc vi chi, bội tắc chiến (*). Ngươi đang muốn lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong đấy!
(*) Nguyên văn: Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi (Tôn Tử binh pháp - Mưu công thiên).
Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh.
Quách Uy kinh nghiệm phong phú, chỉ hơi quan sát số lượng lều vải bên trong doanh trại, liền tính ra đại khái có bao nhiêu người.
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta đã nói rồi, đại quân ở đây chính là lính mới được Liêu quốc chiêu mộ, phần lớn đều là dân chăn nuôi. Bởi vì vào đông không có việc làm mà chiến sự thì căng thẳng, thế nên mới sung quân, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến. Nếu như năm ngàn người chúng ta tập kích thì nhất định có thể thành công!
Quách Uy lắc đầu không ngừng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi điên rồi, chớ liên lụy Toàn Phong doanh chúng ta!
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:
- Quách tướng quân, ngài đang sợ sao? Vừa thấy người Khiết Đan là khiến cho hổ đội ngài biến thành mèo đội rồi hả? Ta chỉ là một tên thư sinh, cũng dám dựa vào một bầu nhiệt huyết mà đánh nhau chết sống với người Khiết Đan. Lẽ nào đám chiến tướng rong ruổi sa trường các ngài lại trở nên nhát như chuột à? Nếu các ngài cảm thấy sợ hãi, không bằng sớm mang theo bộ hạ lặng lẽ trở về đi, sau này đừng có kêu lên Toàn Phong doanh là chiến sĩ tinh nhuệ nhất gì đó nữa!
Tô Chuyết nói một hồi, trực tiếp làm cho bọn họ đỏ mặt tới mang tai, huyết khí dâng lên. Quách Uy giận dữ, nhưng vẫn cứ phải hạ giọng, quát:
- Đánh thì đánh, cháu trai thằng nào mới sợ!
Tô Chuyết dùng phép khích tướng có hiệu quả, không khỏi mỉm cười. Mấy người cẩn thận quan sát một phen, rồi lặng lẽ chạy về. Tô Chuyết và mấy người thương nghị một lát, định ra kế hoạch bố trí, chỉ chờ trời tối.
Chúng quân ăn lương khô, thu hồi cờ xí. Ngựa thì hái chuông ngậm tăm (*), tất cả mọi người quấn vải lên cánh tay phải, lấy đó làm tiêu ký. Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Chu Thanh Liên và Ngọc Nương sớm chạy tới khu vực tập hợp. Tô Chuyết lần nữa dặn dò mấy vị thiên tướng:
- Trận chiến này duy nhanh, chiến quyết, không thể ham chiến. Trước khi Đại Đồng phủ chưa nghe được tiếng gió, chúng ta phải rút khỏi đại doanh!
(*) Ngậm tăm: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật.
Thời gian chờ đợi cũng không lâu, lại có vẻ vô cùng dài dằng dặc. Gió đêm mang đến mấy phần mùi vị máu tanh khiến cho người ta bất an, tựa như biểu thị cuộc huyết chiến tối nay vậy.
Tô Chuyết vung tay lên, năm đạo nhân mã phân tán tiến lên, đi về phía đại doanh Tây Sơn. Trong bóng đêm chỉ có tiếng động móng ngựa giẫm lốc cốc, không nghe thấy động tĩnh khác. Nhóm chiến sĩ này dù cho có lòng nghi ngờ Tô Chuyết, lại có thể kiên quyết đi đánh từng một trận chiến!
Nhanh nhạy như gió, chậm rãi như rừng, xâm chiếm như lửa, bất động như núi, đây mới thật sự là sư đoàn hổ lang!
Tô Chuyết cảm khái một hồi trong lòng, cùng Hạ Thanh Phong chạy theo hổ đội Quách Uy tiến lên. Hành động lần này hổ đội chính là lực lượng công thành, nhiệm vụ quan trọng nhất. Nhưng Quách Uy thích nhất khiêu chiến gian khổ, Tô Chuyết sắp xếp cho hắn nhiệm vụ khó nhằn nhất, trái lại hắn hết sức hưng phấn, bắt đầu có mấy phần hảo cảm với Tô Chuyết, liên thanh nói Tô Chuyết ánh mắt tinh tường.
Ba người ở trước nhất đội ngũ, song song chạy nhanh. Quách Uy lớn tiếng nói:
- Tô tiên sinh, chờ một lúc đánh nhau, tiên sinh cứ trốn sau lưng lão Quách ta!
Tô Chuyết cười cười, cũng không nói chuyện. Hạ Thanh Phong liếc nhìn Tô Chuyết, thời điểm này gióc bấc lạnh thấu xương, Tô Chuyết vì hành động một cách tự nhiên cũng cởi ra áo vải bông, không mặc khôi giáp, chỉ khoác áo mỏng, so sánh với nhau càng có vẻ yếu đuối.
Hạ Thanh Phong không nhịn được nói thầm trong lòng:
- Người này là bạn tốt của Vương tướng quân, nếu như có gì sơ xuất mình không cách nào bàn giao.
Nghĩ tới đây đặt quyết tâm, lần này mặc kệ thắng bại như thế nào, trước tiên bảo hộ Tô Chuyết an toàn mới là đại sự hàng đầu.
Ba người mỗi người có tâm sự riêng, từ xa đã nhìn thấy doanh trại Liêu quân dưới núi. Quách Uy giơ tay lên, một ngàn người sau lưng lập tức dừng ngựa, một chút thanh âm cũng không có.
Tô Chuyết nhìn về hướng núi xa, trông thấy đỉnh núi nơi xa có ánh sáng bó đuốc lóe lên lay động hai vòng. Y biết bốn đạo nhân mã khác đã vào vị trí.
Đương nhiên Quách Uy cũng biết tín hiệu này, ánh mắt sáng ngời có thần, nhìn xem Tô Chuyết, chỉ chờ hắn hạ mệnh lệnh.
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Quách tướng quân, chuẩn bị kỹ càng giết địch chưa?
Quách Uy cười to:
- Đao bên hông lão Quách ta đã nhảy nửa ngày!
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
- Tốt! Đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.