Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 16 - Chương 24: Thủ lĩnh bát bộ

Chu Tiểu Xuyên

11/05/2018

Tất cả mọi người trong viện trông thấy mặt nạ của tên áo đen, cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía. Tịnh Trần đứng ở trước người Vân Mộc, cảnh giác nhất cử nhất động của tên áo đen, phòng ngừa đối phương lại đánh lén, sợ Vân Mộc đối kháng không nổi.

Chỉ thấy tên áo đen giơ ngang bàn tay, bỗng trong miệng nói lẩm bẩm:

- Khang Nhật, Khang Nhật...

Giống như đang niệm chú.

Tịnh Trần sững sờ, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ hắn đang niệm quỷ chú?

Sắc mặt Vân Mộc tràn đầy vẻ lo lắng, nói ra:

- Hắn đang đọc tiếng Thổ Phiên, Khang Nhật có nghĩa là sơn tuyết. Là Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy, cẩn thận!

Trái tim Tịnh Trần run lên, lạnh lùng nói:

- Thì ra ngươi là người của Tuyết Sơn giáo!

Đang khi nói chuyện, tên áo đen đẩy ngang song chưởng, chính là Mật tông đại thủ ấn. Tịnh Trần chỉ cảm thấy một luồng gió rét táp vào mặt, hàm răng gần như muốn run lập cập. Tịnh Trần lùi về phía sau một bước, song chưởng cũng đẩy ngang ra. Chiêu thức của hai người cũng không nhanh, tương phản còn có vẻ chậm chạp vụng về. Nhưng bất kể là ai cũng có thể nhìn ra hung hiểm trong đó.

Bốn chưởng giao nhau, hai người đều thối lui ba bước. Hai người đứng đối lập nhau, nửa ngày cũng không động đậy. Trái tim của người xem dường như bắt đầu xiết chặt. Chỉ nghe tên áo đen bỗng nói ra:

- Được!

Hắn nói tiếng Hán hết sức khó nghe, nhưng một chữ này tất cả mọi người nghe hiểu.

Tịnh Trần cũng nói:

- Ngươi cũng không tệ! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ công bằng giao đấu cùng ngươi!

Tên áo đen đáp:

- Hôm nay là cơ hội tốt!

Tịnh Trần lắc đầu, cười lạnh nói:

- Hôm nay không được! Cổ Phật còn chưa cướp đến tay, Tô tiên sinh vẫn chờ ta viện thủ. Ta không dây dưa với ngươi ở đây nữa, lãng phí thời gian!

Vân Mộc hiển nhiên minh bạch ý của Tịnh Trần, cũng không quan tâm đạo nghĩa giang hồ, lớn tiếng nói:

- Tịnh Trần sư phụ, lão tăng đến giúp ngài!

Vừa dứt lời, Tịnh Trần đã như báo săn xông về phía người áo đen.

Sắc trời thấm muộn, ưu thế của kẻ mặc áo đen bắt đầu biểu hiện ra. Trong bóng chiều tà, bóng dáng của người phía trước đã bắt đầu mơ hồ. Nhưng Tô Chuyết không thể để cho hắn chạy mất, cũng sẽ không để hắn chạy mất! Hai người truy đuổi hồi lâu trên nóc nhà. Dường như kẻ áo đen có lẽ đã biết hoàn toàn không có khả năng chạy thoát khỏi Tô Chuyết.

Hắn dứt khoát ngừng lại, đứng trên một nóc nhà dân, xoay người đối mặt với Tô Chuyết. Đông Sơn trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi trên mặt người kia, là một gương mặt rắn phun lưỡi. Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, lập tức ý thức được người kia đeo một tấm mặt nạ bằng đồng xanh! Đích thật là Ngọc nương không nói dối câu nào!

Tô Chuyết âm thầm suy nghĩ, tên mặt rắn lại cười lên the thé. Chẳng biết lúc nào bên cạnh hắn đã có một người áo trắng đang đứng. Người này cũng che mặt, thân thể thẳng tắp, vạt áo theo gió đêm khẽ đong đưa. Hắn giống như đã đứng đây hồi lâu, lại như là vừa mới đến. Ngay cả Tô Chuyết cũng không nghĩ ra rốt cục hắn đứng đó vào lúc nào.



Người áo trắng thản nhiên nói:

- Tô tiên sinh cần gì cố chấp như thế?

Người áo trắng thân cao gầy, dáng người cũng không có vẻ cường tráng. Thế nhưng lúc này lại như núi cao sừng sững dựng trước mặt Tô Chuyết. Cổ họng Tô Chuyết run run, trái tim cũng đập thình thịch. Người áo trắng có lẽ là đối thủ nguy hiểm nhất cường đại nhất mà Tô Chuyết từng gặp trong đời. Cho dù là Tô Chuyết cũng không nhịn được mà kinh sợ.

Nhưng trên mặt y lại không lộ chút sợ hãi nào, thậm chí còn có thể cười được. Đây cũng là chỗ hơn người thường của Tô Chuyết. Y khẽ mỉm cười nói:

- Vô Ngã, ngươi làm gì che mặt? Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể giấu diếm ta sao?

Người áo trắng quả nhiên cũng nhẹ giọng cười đáp:

- Nếu ta muốn dấu ngươi, e rằng cả đời ngươi cũng không đoán được là ta!

Hắn cũng không lấy xuống khăn che mặt, như cũ chỉ lộ ra một đôi mắt lăng lệ.

Tô Chuyết gật đầu, đáp:

- Không sai, ngươi thật sự có thể khiến ta mơ mơ màng màng cả đời! Ngươi bắt đầu tính kế ta từ lúc nào? Từ Võ lâm đại hội? Hay là sớm hơn? Buồn cười ta lại không biết có một người như ngươi tồn tại!

Vô Ngã đáp:

- Từ khi ngươi ở Kim Lăng phá vụ án xác không đầu, dương danh giang hồ, ta đã bắt đầu chú ý tới ngươi! Nghe nói ngươi là đồ đệ của Quỷ Ẩn, còn từng cao hứng nhất thời. Chỉ tiếc tên tuổi của ngươi càng ngày càng vang, đối với ta mà nói thì càng ngày càng thêm phiền phức!

Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, giống như đang suy ngẫm ý tứ trong lời hắn nói. Vô Ngã lại nói:

- Bởi vậy ta cảm thấy nên gặp ngươi một lần! Chắc hẳn ngươi đã nghĩ đến lần gặp mặt này vốn do ta cố ý sắp xếp. Nhưng đối với người không thích người khác quấy rầy như ngươi mà nói, đích thật là một chuyện khó có được!

Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nói:

- Ngươi hiểu rõ ta như lòng bàn tay, thế nhưng ta lại hoàn toàn không biết gì về ngươi. Ngươi có thể trả lời ta một vấn đề được không? Ngươi quả thật là thủ lĩnh của đám người Lý Tuyên, Đường Mặc, là nơi tụ tập hết thảy tội ác, là kẻ khởi xướng mọi âm mưu, có phải không?

Vô Ngã cười ha ha một tiếng, nói:

- Có lẽ ngươi từng nghe qua Bát Bộ Thiên Long, ta chính là thủ lĩnh bát bộ, vô thượng tôn giả!

- Vô thượng tôn giả?

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng.

- Khẩu khí lớn lắm! Ta vạn vạn không ngờ rằng, một nhã sĩ phong lưu biết xưa hiểu nay, phong độ nhẹ nhàng giống ngươi mà lại thiết kế ra nhiều âm mưu như vậy?

Vô Ngã hừ lạnh một tiếng. Tô Chuyết nói:

- Năm đó ở kinh thành ngươi còn có ý tốt khuyên bảo ta, thật không nghĩ đến hôm nay chúng ta sẽ đao kiếm đối mặt!

Vô Ngã cười lạnh nói:

- Năm đó ta thưởng thức ngươi là nhân tài, muốn khuyên ngươi không nên đối địch với Vệ Tiềm. Huống hồ ta cũng biết Vệ Tiềm không chiếm thiên thời, cuối cùng không làm nên chuyện! Đáng tiếc, hắn cứ cố chấp như ngươi, đều không nghe ta khuyên bảo!



Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, nói:

- Nói như vậy, Vệ Tiềm cũng do ngươi nâng lên?

Vô Ngã cười nói:

- Vệ Tiềm chính là thủ tọa Long Chúng bộ, địa vị siêu nhiên. Đáng tiếc dã tâm quá lớn, cuối cùng không có kết thúc yên lành. Không riêng gì hắn, ngay cả sư phụ ngươi cũng là người trong Bát Bộ Thiên Long. Quỷ Ẩn chính là Già Lâu La!

Nói đến đây, hắn thở dài, ánh mắt vô cùng nặng nề, nói:

- Đáng tiếc, hai người bọn họ khư khư cố chấp, rốt cục đều thua trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi! Khiến cho chúng ta đại thương nguyên khí một cách vô ích!

Tô Chuyết biến sắc, nói:

- Thế là ngươi bắt đầu tìm ta gây phiền phức. Ngươi đã sớm đoán được ta không chết, sớm phái Chu Quý sắp xếp nhân thủ ở thôn Bách Lý để giám thị ta! Trước khi chết Chu Quý muốn nói căn bản không phải họ Ngô mà là Vô, là Vô Ngã ngươi!

Vô Ngã cười lạnh nói:

- Tiểu nhân Chu Quý hoàn toàn không có cốt khí, lại muốn nói ra danh hào của ta. Ta đương nhiên không thể để cho hắn sống sót!

Tô Chuyết trầm giọng nói:

- Mà Đường Mặc đến chết cũng không chịu tiết lộ thân phận của ngươi, tất nhiên là ngươi muốn phái người cứu hắn ra!

Vô Ngã cười nói:

- Đó là tự nhiên! Đối đãi với thủ hạ trung thành tuyệt đối, trước nay ta vẫn rất nhân từ!

Tô Chuyết chỉ cảm thấy từ trong miệng hắn nói ra hai chữ nhân từ quả thực là châm chọc vô cùng. Vô Ngã lại nói:

- Bất quá, ta còn rất hiếu kỳ ngươi làm thế nào đoán được thân phận của ta?

Tô Chuyết nói:

- Trải qua sự tình Kim Lăng Lý Tuyên, Thành Đô Đường Mặc, ta đã mơ hồ cảm giác được tổ chức Bát Bộ Thiên Long tất nhiên có một thủ lĩnh phía sau màn. Mà khi ta ở phủ Thành Đô nghe được hai tin tức cổ Phật và quyển sách Tu La đồng thời truyền đến từ Lô Châu, ta liền nghĩ đến hai chuyện này nhất định có chỗ liên quan, hơn nữa rất có thể chính là nhân vật thần bí này đứng phía sau thúc đẩy!

Vô Ngã cười nói:

- Ngươi đoán không sai, hai chuyện này đều do ta làm. Còn thả ra tin tức quyển sách Tu La cũng là cố ý dẫn ngươi tới đây, thuận tiện giúp ta tìm kiếm cổ Phật!

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Quả nhiên là kế sách hay! Mặc dù ta mơ hồ đoán được đó là cái bẫy, như cũ không nhịn được muốn đến xem. Ở trên núi ngoài thành ta ngẫu nhiên đụng phải ân oán giữa Ngọc nương và Cái Bang. Nói là ngẫu nhiên, chỉ sợ cũng là các ngươi đã sắp xếp trước rồi chứ? Đêm qua Ngọc nương bò lên trên giường ta, ta chợt phát hiện toàn thân nàng nóng như lửa. Hiện tại mới nhớ ra Vân Viêm Tán vốn nên là đồ vật của Nam Thanh Nang môn. Người trong môn phái ăn thường xuyên để cho thân thể phát nhiệt, lúc này mới có thể làm cho độc trùng mang trên thân không đến mức ẩn núp vào ngày lạnh. Mà loại người như Lâu Bất Tri cũng có Vân Viêm Tán, chỉ có thể nói rõ Cái Bang và Nam Thanh Nang môn cũng không phải là không có quan hệ!

Vô Ngã gật đầu, nói ra:

- Ở vùng Điền Lĩnh, thế lực của đệ tử Cái Bang không lớn, khó tránh khỏi sẽ có chút quan hệ với Nam Thanh Nang môn. Bất quá một cô nương ngoại tộc nhiệt tình như lửa, phong tình vạn chủng như Ngọc nương cũng không thể để ngươi động tâm, quả thực khiến ta lau mắt mà nhìn!

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu Ngọc nương với Cái Bang cũng không phải là không quen biết, như vậy màn kịch giữa Ngọc nương và Hình Vinh chỉ là diễn cho ta xem. Mà đạo diễn của vở kịch hiển nhiên là người cũng có mặt ở chỗ đó, Vô Ngã hòa thượng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook