Quyển 15 - Chương 12: Thục đạo nan (hạ)
Chu Tiểu Xuyên
10/04/2018
Tô Chuyết thở dài nói:
- Riêng từ bản triều đến nay, Thục Trung đã có nhiều lần bạo loạn. Rất nhiều kẻ chiếm cứ cửa ải Kiếm Môn đối kháng triều đình. Một lần gần nhất cũng là lần lớn nhất, chính là Thục Trung Đường Môn cấu kết ba mươi sáu động phủ đồng thời phản loạn. Mặc dù trải qua mấy năm, rốt cục trấn áp nhóm người này xuống, Đường Môn cũng bởi vậy bị diệt cả nhà. Nhưng đất Thục trải qua cơn hỗn loạn đó, dân sinh cũng trở nên khốn khổ, nhiều năm khó khôi phục. Cho nên, Cẩm Thành tuy rằng vui thú, không bằng sớm về nhà đi!
Đoạn Lệ Hoa lo lắng nói:
- Vậy chúng ta còn phải đi thẳng về phía trước sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Có ta ở đây, cô sợ cái gì? Nếu như đi nhanh, ngày mai chúng ta có thể chạy tới cửa ải Kiếm Môn. Con đường sau này cũng sẽ dễ đi hơn chút!
Hai người một đường cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đi một ngày. Tô Chuyết có huyền công trong thân, mặc dù cõng theo một người cũng đi rất nhanh. Ngày kế thế mà chạy được ba trăm dặm đường, để Đoạn Lệ Hoa không ngừng hô không thể tưởng tượng nổi. Nơi đây trước không đến thôn, sau không đến tiệm. Hai người lại phải ngủ ngoài trời trong núi. Gió núi rét lạnh, Đoạn Lệ Hoa đành phải tiếp tục tiến vào trong ngực Tô Chuyết, lúc này mới có thể ngủ yên.
Hai người như thế màn trời chiếu đất, chạy bốn năm ngày, qua Kiếm Các, sang Trường Giang, rốt cục đến phủ ngoại Thành Đô. Lúc này vết thương ở chân Đoạn Lệ Hoa cũng lành rồi, có thể tự xuống hành tẩu. Địa thế bằng phẳng, nàng liền yên lòng, hô to:
- Chạy trên hiểm lộ mấy ngày, trái tim một mực lơ lửng. Hiện tại cuối cùng có thể thở phào!
Tô Chuyết chỉ về phía một thôn trang đằng trước, nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đó trước đi!
Hai người bước nhanh đến cửa thôn, đối diện trông thấy mấy người đốt giấy để tang, khiêng một bộ gánh, nằm phía trên là một xác chết. Tô Chuyết nhíu mày, lôi kéo bàn tay Đoạn Lệ Hoa tránh sang một bên. Đội ngũ đưa tang đi qua, Tô Chuyết chợt thoáng thấy vải trắng trên thân thi thể bị gió vén ra một góc, lộ ra mặt người chết. Y bỗng giật mình, nguyên lai gương mặt đó hiện lên màu nâu xanh, một đôi con mắt đỏ máu trừng trừng, thực sự vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Tô Chuyết bất an , chờ đội ngũ đi qua. Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên chỉ vào trong thôn, nói:
- Tô tiên sinh nhìn kìa!
Tô Chuyết thuận theo ngón tay nàng mà nhìn, chỉ thấy mười hộ trong thôn cũng có bảy tám hộ treo câu đối phúng điếu trắng đen trước cửa. Hai người càng thêm giật mình, Đoạn Lệ Hoa nói:
- Chẳng lẽ nhà nào ở đây cũng để tang cả sao?
Tô Chuyết nhíu mày không đáp, giương mắt vừa vặn trông thấy một người đàn ông trung niên đi tới. Tô Chuyết hỏi:
- Vị đại ca này, xin hỏi trong thôn đã xảy ra chuyện gì? Sao mà nhà nào cũng treo câu đối phúng điếu vậy?
Người kia nặng nề ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn hai người, nói:
- Hai người từ địa phương khác à? Đi nhanh lên đi! Nơi này gặp ôn dịch!
- Ôn dịch? !
Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa đồng thời kinh hô.
Người kia nói xong liền đi, cũng không liếc nhìn hai người thêm. Đoạn Lệ Hoa lo lắng nói:
- Tiên sinh, chúng ta nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi!
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
- Hai năm nay không có phát sinh dịch bệnh và thiên tai lớn nào, hiện tại là mùa đông giá rét, chính là thời điểm ôn dịch khó sinh nhất, ở đây làm sao lại đột nhiên sản sinh ôn dịch chứ?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Trời có thiên tai, người có nhân họa, cũng là có khả năng. Chúng ta đừng nên ở đây lâu!
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
- Ta vừa mới nhìn rõ gương mặt người chết, sắc mặt người kia xanh đen, hai mắt đỏ bừng, đây không giống như là bệnh trạng ôn dịch! Tiểu Y, vừa nãy cô nói đúng câu này, người có nhân họa. Ta đoán chuyện này e rằng không đơn giản như vậy!
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Tiên sinh, lẽ nào tiên sinh muốn ở lại? Thế nhưng ngày cưới của vị Tú cô nương kia đã ngày càng gần rồi! Tiên sinh không sợ đến không kịp hay sao?
Tô Chuyết đáp:
- Ngược lại hôm nay không còn sớm, càng đi về phía trước chỉ sợ lại phải ngủ ngoài đồng. Không bằng qua một đêm trong thôn, ngày mai chúng ta nhất định lên đường!
Đoạn Lệ Hoa biết rằng, Tô Chuyết đã quyết định thì ai cũng không cải biến được. Hai người dọc theo đường nhỏ vào thôn, đi chỉ chốc lát, trông thấy một căn nhà nhỏ bằng cỏ tranh, cổng tre nửa đậy, nhưng trong phòng tối đen như mực. Tô Chuyết dừng bước lại, hô hai tiếng, không thấy ai trả lời. Một lão phụ nhân từ gia đình bên cạnh đi tới, nói ra:
- Chớ hô! Người nhà này chết sạch rồi!
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, thở dài, hỏi:
- Lão nhân gia, nơi đây lúc nào sinh ôn dịch?
Lão phụ hồi lâu không có ai nói chuyện, bỗng nhiên gặp được người nguyện ý nói chuyện với bà, tự nhiên rất hưng phấn, quét đi vẻ chán nản vừa nãy, ho khan tiến lên phía trước nói:
- Bắt đầu từ ba bốn tháng trước! Đầu tiên là mấy người bắt đầu sinh bệnh, tiếp theo truyền nhiễm tất cả mọi người!
Tô Chuyết gật đầu, ba bốn tháng trước đúng là thời điểm y ở Kim Lăng điều tra vụ án ngân phiếu. Y lại hỏi:
- Vậy các vị không mời lang trung đến xem sao?
- Thế nào không tìm?
Lão phụ thở dài nói.
- Thế nhưng lang trung trong thôn mình cũng chết rồi, địa phương khác nghe nói ở đây phát sinh ôn dịch, ai còn dám đến? Ba tháng trước ngược lại có một lang trung du tẩu đến đây xem bệnh cho mọi người, lá gan rất lớn. Nghe nói hắn nấu mấy nồi thuốc, rất nhiều người nhiễm bệnh uống vào, thân thể cũng khá hơn. Bất quá về sau lang trung kia cũng đi mất. Đoán chừng biết là trị không hết, còn sợ bản thân bị nhiễm bệnh nữa!
Tô Chuyết cau mày, nói:
- Chẳng lẽ các người cứ vậy mà chờ chết ở chỗ này sao? Có người chạy đi cầu y hay không?
Lão phụ buồn bã cười một tiếng, nói:
- Bộ xương già chúng ta còn sống được mấy năm nữa? Hơn nữa lần ôn dịch này nhắc đến cũng kỳ quái, ai ngờ chết trước lại là mấy thanh niên trai tráng!
Tô Chuyết khẽ giật mình, trầm ngâm nói:
- Đúng! Tại sao lại như vậy?
Đoạn Lệ Hoa cũng thấy kỳ quái, nói:
- Thanh niên trai tráng khỏe mạnh thế nào chết trước? Ngược lại người già thân yếu lại không chết? Ai u, lão nãi nãi, xin lỗi, tiểu nữ cũng không định vô lễ với ngài.
Lão phụ trông thấy cô gái khôn khéo như vậy, cũng không tức giận, nói:
- Hi, ngươi nói cũng không phải là không đúng.
Tô Chuyết lại hỏi:
- Lão nhân gia, ban đầu phát bệnh có chuyện gì kỳ quái hay không?
Lão phụ suy nghĩ, đáp:
- Ngươi hỏi như vậy, trái lại ta cũng nhớ ra. Lúc ấy lang trung kia hình như cũng từng hỏi vấn đề này. Có mấy chàng trai nói, một ngày vào ba tháng trước, rất nhiều người đang làm ruộng. Đột nhiên có một người chạy ra từ trong rừng cây, toàn thân là máu. Người này vừa chạy đến gần liền chết. Về sau mấy chàng trai không đành lòng xem hắn phơi thây chốn hoang dã, nên chôn hắn ở bìa rừng. Sau đó mấy chàng trai chôn người lần lượt ngã bệnh.
Tô Chuyết càng nghe sắc mặt càng âm trầm. Lão phụ nói xong, y lập tức hỏi:
- Có phải là lang trung đó hỏi xong, sau đó đi đào mộ người được chôn kia ra xem đúng không? Về sau hắn mới rời khỏi nơi này?
Lão phụ gật đầu, nói:
- Không sai không sai! Sao ngươi biết được?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Tiên sinh nhà tiểu nữ là thần tiên, không gì mà không biết!
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
- Tiểu Y, không được nói bậy!
Đoạn Lệ Hoa vội vàng im ngay không nói.
Lão phụ kia lại không để bụng, cười lạnh vài tiếng, nói:
- Nơi nào có thần tiên chứ? Nếu có thần tiên cũng là thần tiên mắt mù! Đã chết hai mươi mấy người rồi cũng chẳng có thần tiên nào trông thấy.
Nói xong chống quải trượng, vừa cười mỉa vừa che miệng ho khan, chậm rãi đi xa.
- Riêng từ bản triều đến nay, Thục Trung đã có nhiều lần bạo loạn. Rất nhiều kẻ chiếm cứ cửa ải Kiếm Môn đối kháng triều đình. Một lần gần nhất cũng là lần lớn nhất, chính là Thục Trung Đường Môn cấu kết ba mươi sáu động phủ đồng thời phản loạn. Mặc dù trải qua mấy năm, rốt cục trấn áp nhóm người này xuống, Đường Môn cũng bởi vậy bị diệt cả nhà. Nhưng đất Thục trải qua cơn hỗn loạn đó, dân sinh cũng trở nên khốn khổ, nhiều năm khó khôi phục. Cho nên, Cẩm Thành tuy rằng vui thú, không bằng sớm về nhà đi!
Đoạn Lệ Hoa lo lắng nói:
- Vậy chúng ta còn phải đi thẳng về phía trước sao?
Tô Chuyết cười đáp:
- Có ta ở đây, cô sợ cái gì? Nếu như đi nhanh, ngày mai chúng ta có thể chạy tới cửa ải Kiếm Môn. Con đường sau này cũng sẽ dễ đi hơn chút!
Hai người một đường cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đi một ngày. Tô Chuyết có huyền công trong thân, mặc dù cõng theo một người cũng đi rất nhanh. Ngày kế thế mà chạy được ba trăm dặm đường, để Đoạn Lệ Hoa không ngừng hô không thể tưởng tượng nổi. Nơi đây trước không đến thôn, sau không đến tiệm. Hai người lại phải ngủ ngoài trời trong núi. Gió núi rét lạnh, Đoạn Lệ Hoa đành phải tiếp tục tiến vào trong ngực Tô Chuyết, lúc này mới có thể ngủ yên.
Hai người như thế màn trời chiếu đất, chạy bốn năm ngày, qua Kiếm Các, sang Trường Giang, rốt cục đến phủ ngoại Thành Đô. Lúc này vết thương ở chân Đoạn Lệ Hoa cũng lành rồi, có thể tự xuống hành tẩu. Địa thế bằng phẳng, nàng liền yên lòng, hô to:
- Chạy trên hiểm lộ mấy ngày, trái tim một mực lơ lửng. Hiện tại cuối cùng có thể thở phào!
Tô Chuyết chỉ về phía một thôn trang đằng trước, nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đó trước đi!
Hai người bước nhanh đến cửa thôn, đối diện trông thấy mấy người đốt giấy để tang, khiêng một bộ gánh, nằm phía trên là một xác chết. Tô Chuyết nhíu mày, lôi kéo bàn tay Đoạn Lệ Hoa tránh sang một bên. Đội ngũ đưa tang đi qua, Tô Chuyết chợt thoáng thấy vải trắng trên thân thi thể bị gió vén ra một góc, lộ ra mặt người chết. Y bỗng giật mình, nguyên lai gương mặt đó hiện lên màu nâu xanh, một đôi con mắt đỏ máu trừng trừng, thực sự vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Tô Chuyết bất an , chờ đội ngũ đi qua. Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên chỉ vào trong thôn, nói:
- Tô tiên sinh nhìn kìa!
Tô Chuyết thuận theo ngón tay nàng mà nhìn, chỉ thấy mười hộ trong thôn cũng có bảy tám hộ treo câu đối phúng điếu trắng đen trước cửa. Hai người càng thêm giật mình, Đoạn Lệ Hoa nói:
- Chẳng lẽ nhà nào ở đây cũng để tang cả sao?
Tô Chuyết nhíu mày không đáp, giương mắt vừa vặn trông thấy một người đàn ông trung niên đi tới. Tô Chuyết hỏi:
- Vị đại ca này, xin hỏi trong thôn đã xảy ra chuyện gì? Sao mà nhà nào cũng treo câu đối phúng điếu vậy?
Người kia nặng nề ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn hai người, nói:
- Hai người từ địa phương khác à? Đi nhanh lên đi! Nơi này gặp ôn dịch!
- Ôn dịch? !
Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa đồng thời kinh hô.
Người kia nói xong liền đi, cũng không liếc nhìn hai người thêm. Đoạn Lệ Hoa lo lắng nói:
- Tiên sinh, chúng ta nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi!
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
- Hai năm nay không có phát sinh dịch bệnh và thiên tai lớn nào, hiện tại là mùa đông giá rét, chính là thời điểm ôn dịch khó sinh nhất, ở đây làm sao lại đột nhiên sản sinh ôn dịch chứ?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Trời có thiên tai, người có nhân họa, cũng là có khả năng. Chúng ta đừng nên ở đây lâu!
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
- Ta vừa mới nhìn rõ gương mặt người chết, sắc mặt người kia xanh đen, hai mắt đỏ bừng, đây không giống như là bệnh trạng ôn dịch! Tiểu Y, vừa nãy cô nói đúng câu này, người có nhân họa. Ta đoán chuyện này e rằng không đơn giản như vậy!
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Tiên sinh, lẽ nào tiên sinh muốn ở lại? Thế nhưng ngày cưới của vị Tú cô nương kia đã ngày càng gần rồi! Tiên sinh không sợ đến không kịp hay sao?
Tô Chuyết đáp:
- Ngược lại hôm nay không còn sớm, càng đi về phía trước chỉ sợ lại phải ngủ ngoài đồng. Không bằng qua một đêm trong thôn, ngày mai chúng ta nhất định lên đường!
Đoạn Lệ Hoa biết rằng, Tô Chuyết đã quyết định thì ai cũng không cải biến được. Hai người dọc theo đường nhỏ vào thôn, đi chỉ chốc lát, trông thấy một căn nhà nhỏ bằng cỏ tranh, cổng tre nửa đậy, nhưng trong phòng tối đen như mực. Tô Chuyết dừng bước lại, hô hai tiếng, không thấy ai trả lời. Một lão phụ nhân từ gia đình bên cạnh đi tới, nói ra:
- Chớ hô! Người nhà này chết sạch rồi!
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, thở dài, hỏi:
- Lão nhân gia, nơi đây lúc nào sinh ôn dịch?
Lão phụ hồi lâu không có ai nói chuyện, bỗng nhiên gặp được người nguyện ý nói chuyện với bà, tự nhiên rất hưng phấn, quét đi vẻ chán nản vừa nãy, ho khan tiến lên phía trước nói:
- Bắt đầu từ ba bốn tháng trước! Đầu tiên là mấy người bắt đầu sinh bệnh, tiếp theo truyền nhiễm tất cả mọi người!
Tô Chuyết gật đầu, ba bốn tháng trước đúng là thời điểm y ở Kim Lăng điều tra vụ án ngân phiếu. Y lại hỏi:
- Vậy các vị không mời lang trung đến xem sao?
- Thế nào không tìm?
Lão phụ thở dài nói.
- Thế nhưng lang trung trong thôn mình cũng chết rồi, địa phương khác nghe nói ở đây phát sinh ôn dịch, ai còn dám đến? Ba tháng trước ngược lại có một lang trung du tẩu đến đây xem bệnh cho mọi người, lá gan rất lớn. Nghe nói hắn nấu mấy nồi thuốc, rất nhiều người nhiễm bệnh uống vào, thân thể cũng khá hơn. Bất quá về sau lang trung kia cũng đi mất. Đoán chừng biết là trị không hết, còn sợ bản thân bị nhiễm bệnh nữa!
Tô Chuyết cau mày, nói:
- Chẳng lẽ các người cứ vậy mà chờ chết ở chỗ này sao? Có người chạy đi cầu y hay không?
Lão phụ buồn bã cười một tiếng, nói:
- Bộ xương già chúng ta còn sống được mấy năm nữa? Hơn nữa lần ôn dịch này nhắc đến cũng kỳ quái, ai ngờ chết trước lại là mấy thanh niên trai tráng!
Tô Chuyết khẽ giật mình, trầm ngâm nói:
- Đúng! Tại sao lại như vậy?
Đoạn Lệ Hoa cũng thấy kỳ quái, nói:
- Thanh niên trai tráng khỏe mạnh thế nào chết trước? Ngược lại người già thân yếu lại không chết? Ai u, lão nãi nãi, xin lỗi, tiểu nữ cũng không định vô lễ với ngài.
Lão phụ trông thấy cô gái khôn khéo như vậy, cũng không tức giận, nói:
- Hi, ngươi nói cũng không phải là không đúng.
Tô Chuyết lại hỏi:
- Lão nhân gia, ban đầu phát bệnh có chuyện gì kỳ quái hay không?
Lão phụ suy nghĩ, đáp:
- Ngươi hỏi như vậy, trái lại ta cũng nhớ ra. Lúc ấy lang trung kia hình như cũng từng hỏi vấn đề này. Có mấy chàng trai nói, một ngày vào ba tháng trước, rất nhiều người đang làm ruộng. Đột nhiên có một người chạy ra từ trong rừng cây, toàn thân là máu. Người này vừa chạy đến gần liền chết. Về sau mấy chàng trai không đành lòng xem hắn phơi thây chốn hoang dã, nên chôn hắn ở bìa rừng. Sau đó mấy chàng trai chôn người lần lượt ngã bệnh.
Tô Chuyết càng nghe sắc mặt càng âm trầm. Lão phụ nói xong, y lập tức hỏi:
- Có phải là lang trung đó hỏi xong, sau đó đi đào mộ người được chôn kia ra xem đúng không? Về sau hắn mới rời khỏi nơi này?
Lão phụ gật đầu, nói:
- Không sai không sai! Sao ngươi biết được?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Tiên sinh nhà tiểu nữ là thần tiên, không gì mà không biết!
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
- Tiểu Y, không được nói bậy!
Đoạn Lệ Hoa vội vàng im ngay không nói.
Lão phụ kia lại không để bụng, cười lạnh vài tiếng, nói:
- Nơi nào có thần tiên chứ? Nếu có thần tiên cũng là thần tiên mắt mù! Đã chết hai mươi mấy người rồi cũng chẳng có thần tiên nào trông thấy.
Nói xong chống quải trượng, vừa cười mỉa vừa che miệng ho khan, chậm rãi đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.