Quyển 19 - Chương 9: Từng bước sát cơ trong phường cửu lưu tam giáo
Chu Tiểu Xuyên
30/07/2018
Tô Chuyết nhịn không được bật cười:
- Chắc là Hoàng Thượng cũng cảm thấy hứng thú về trận đánh lộn của người trong giang hồ à?
Phương Bạch Thạch nói:
- Hoàng thượng dĩ nhiên cũng muốn nhìn xem hai người trẻ tuổi nổi bật nhất trong giang hồ đến cùng là ai xuất sắc hơn.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Kỳ thật Hoàng Thượng đã sớm ngờ đến trận luận võ này có thể sẽ xuất hiện một ít tình huống đột phát không thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy ngài ấy sai ta đến Hoa Sơn trông chừng phòng ngừa có kẻ thừa cơ quấy rối.
Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, chợt cười nói:
- Vậy Phương bộ đầu nhất thời hứng khởi cứu được Tô mỗ một mạng, bây giờ chẳng phải là hối hận rồi?
Phương Bạch Thạch kỳ quái hỏi:
- Vì sao lại thế?
Tô Chuyết đáp:
- Nếu như lúc nãy kẻ đó một tiễn bắn chết ta thì cũng sẽ không có Hoa Sơn chi chiến, tự nhiên cũng sẽ không có người gây loạn! Chẳng phải là Phương bộ đầu sẽ giảm bớt đi rất nhiều chuyện rồi đúng không?
Phương Bạch Thạch trợn mắt, nhìn biểu lộ của Tô Chuyết quả thực không thể nói lý. Hắn nói:
- Nếu không có khả năng có kẻ làm loạn, dĩ nhiên cũng phải phòng ngừa có kẻ tiến hành ám sát hai người các ngươi. Đây vốn là chức trách của ta, sao có thể vì bớt chuyện mà trơ mắt xem ngươi bị ám hại hả?
Tô Chuyết cười ha ha, nói:
- Tại hạ chỉ đùa chút thôi, Phương bộ đầu làm gì tức giận? Phương bộ đầu quả đúng là tận chức tận trách, cúc cung tận tụy vì triều đình, đến chết mới thôi!
Phương Bạch Thạch hừ một tiếng, qua một hồi mới hỏi:
- Tứ Hải Minh đã bắt đầu áp dụng biện pháp với ngươi, ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Tô Chuyết cười cười, chỉnh lý xong dây cương rồi cưỡi lên lưng ngựa, đáp:
- Còn có thể làm gì? Chỉ có thể vừa ngủ vừa mở to con mắt thôi!
Phương Bạch Thạch vung tay lên ra hiệu thủ hạ đi theo. Hắn cưỡi ngựa sóng vai cùng Tô Chuyết, không cam lòng mà nói:
- Ngươi thật có thể nuốt trôi được cơn tức này?
Tô Chuyết bỗng nhiên liếc hắn một cái, cười hỏi:
- Chắc là Phương bộ đầu có cách gì hay?
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Ta làm gì có cách nào... Chẳng qua ngươi yên tâm, bằng vào quan hệ giữa chúng ta, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, miễn bị Tứ Hải Minh bắn lén!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Có Phương bộ đầu một đường hộ tống, ta nghĩ bọn sát thủ kia cho dù lớn gan cũng không dám quay lại đâu!
Nói thúc ngựa tiến lên.
Phương Bạch Thạch theo sát phía sau, hai người trò chuyện câu được câu không. Một đường hướng tây, quả nhiên giống như Tô Chuyết nói, từ khi hai người đi chung đường cũng không còn gặp thêm phiền phức nào. Vụ ám sát vừa nãy dường như căn bản chưa từng phát sinh.
Một đoàn người lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng bỏ ra thời gian mười ngày mới chạy tới địa giới Hoa Sơn. Phía đông Hoa Sơn, dưới chân Triều Dương phong có một tòa huyện thành nhỏ xây kề sát núi. Trên núi chảy xuống một đầu suối nước xuyên qua thành.
Băng qua hoang sơn dã lĩnh cuối cùng đã tới nơi có người sinh sống. Phương Bạch Thạch thở phào một hơi, tựa như rốt cục yên lòng.
Tô Chuyết thản nhiên nói:- Lên đường bình an, thuận lợi đến nơi! Xem ra Phương bộ đầu có chút thất vọng rồi!
Phương Bạch Thạch nghe vậy sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Tô Chuyết cười đáp:
- Phương bộ đầu có thân thủ giỏi như thế mà trên đường lại không có cơ hội thi triển, chẳng phải là kìm nén đến bực bội rồi sao?
Phương Bạch Thạch mắng:
- Nói hươu nói vượn!
Vẻ mặt của hắn mặc dù không có gì dị thường, nhưng nhìn thấy con mắt của Tô Chuyết thâm thúy như giếng cổ không gợn sóng, trong lòng không khỏi run lên, lại toát ra một tia thấp thỏm.
Tô Chuyết cười ha ha, ôm quyền nói:
- Phương bộ đầu, hai ngày nữa chính là kỳ hạn mười bốn tháng bảy. Tại hạ cần hai ngày để ẩn cư điều dưỡng, thứ cho tại hạ không thể tiếp đón!
Người trong giang hồ trước khi luận võ đều cần bế quan một đoạn thời gian để điều chỉnh thân thể tinh thần đến trạng thái tốt nhất. Phương Bạch Thạch tự nhiên hiểu được phương pháp đấy, cũng không nhiều lời, ôm quyền nói:
- Tô tiên sinh bảo trọng!
Tô Chuyết lại thi lễ một cái xem như đáp tạ ân tình hộ tống của hắn. Thi lễ xong liền kéo thớt bạch mã đã dính đầy bước bùn chậm rãi đi vào trong thành.
Huyện thành tọa lạc ở phía đông dãy núi Hoa Sơn, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy Triều Dương phong, cũng liền lấy tên là Triêu Dương thành. Triêu Dương thành không phải là điểm giao thông quan trọng, cũng không có xây tường thành, chỉ lập một miếu thờ phía trên treo tấm biển viết hai chữ lớn: Triêu Dương.
Nơi này là con đường gần nhất đến Triều Dương phong, bởi vậy hai ngày nay đã có rất nhiều nhân sĩ giang hồ vào thành. Rất nhanh mấy khách sạn nhỏ liền trú đầy, thậm chí rất nhiều nhà dân cũng được bao xuống.
Tô Chuyết đi trên đường, ngắm thấy thành nhỏ vốn quạnh quẽ bỗng nhiên trở nên kín người hết chỗ thì không khỏi lắc đầu than thở. Bây giờ người ta có phải là đã nhàm chán đến phát hoảng rồi à? Thế mà từ xa ngàn dặm đến xem một trận luân võ giả dối không có thật. May là trên đường mình vẫn luôn ẩn giấu hành tung nên mới tránh được rất nhiều phiền phức.
Nhừng người trên đường vốn muốn đến xem náo nhiệt về Tô Chuyết, thế nhưng giờ phút này Tô Chuyết đứng ngay trước mặt bọn họ mà không có ai nhận ra. Nghĩ tới đây Tô Chuyết lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Người trong võ lâm đến xem náo nhiệt tự nhiên cũng kéo theo một nhóm lớn người buôn bán lẻ, đủ hạng tam giáo cửu lưu. Bọn họ bày quầy hàng bên đường, muốn thừa dịp này kiếm thêm một ít bạc. Thậm chí bên đường có kẻ còn bày ra chiếu bạc kêu gọi đám người đặt cược.
Tô Chuyết nhẹ nhàng lắc đầu, mua mấy cái bánh bao bên đường, vừa đi vừa gặm. Hắn chạy mấy ngày đường rồi, vừa vặn nhân cơ hội này buông lỏng một chút. Đường đi không hề dài, Tô Chuyết đi bộ đến giữa đường, đột nhiên trông thấy phía trước có một đám người vây quanh vô cùng náo nhiệt.
Hắn dắt ngựa đi lên trước, cũng muốn xem thử đằng trước đang có chuyện gì. Đến gần xem xét liền thấy ở giữa đường cái có một hán tử cởi trần ôm quyền nói với mọi người:
- Tại hạ ngang qua bảo địa, ai dè lộ phí trên thân đã hết sạch, nên đành ở đây chơi đùa một bộ công phu. Nếu các vị cám thấy có hứng thì tiện tay thưởng hai đồng tiền, để tại hạ kiếm đủ lộ phí cũng thật sớm ngày về nhà!
Nói xong, hắn liền đứng trên đất trống đánh một bộ quyền. Bộ quyền pháp này bình bình mà còn lơ lỏng, hắn đánh ra cũng tính là có cố gắng. Đứng ngoài quan sát có người trong võ lâm, sau khi xem thì chỉ cười lạnh. Mà đại bộ phận đều là chút bách tính phổ thông, nhìn không ra môn đạo gì nên đều vỗ tay lớn tiếng khen hay.
Tô Chuyết mỉm cười, cũng không để tâm. Lúc này liền nghe trong đám người có tiếng hô:
- Mau xem! Bên kia còn có náo nhiệt kìa!
Tiếng hô dấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả mọi người không kịp chờ đợi muốn đi qua xem rốt cục là chuyện gì. Trong lúc nhất thời người người nhốn nháo, tất cả mọi người đồng thời chen về một phương hướng. Đường đi vốn đã không rộng, bị nhiều người chen lấn như thế gần như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tô Chuyết bị dòng người lôi cuốn cũng đành đi theo về phía trước. Bởi vì hắn muốn quay đầu cũng không có cách nào rồi.
Đám người chen lấn một hồi, mấy người khiêng gánh bỗng dưng chen đến bên cạnh Tô Chuyết, mơ hồ bao quanh Tô Chuyết một vòng. Tô Chuyết hơi sững sờ, còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, liền nghe bạch mã đang dắt trong tay phát ra một tiếng hí thê lương.
- Ô ——
Tô Chuyết mờ mịt quay đầu, chỉ thấy trên bụng bạch mã bị thủng mấy lỗ, máu đỏ tươi phun ra ngoài. Bạch mã không chống đỡ nổi, bốn vó ngã oặt, tê liệt ngã xuống mặt đất. Một đôi mắt ngựa nhìn xem Tô Chuyết, cuối cùng nước mắt chảy xuống.
Tô Chuyết dường như có thể đọc lên sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng từ trong hai mắt của con vật này... Trái tim của hắn run lên, mờ mịt nhìn tứ phương, quả nhiên trông thấy mấy tên hán tử khiêng gánh đều cầm một thanh đoản đau dính máu trong tay.
Bọn chúng đâm chết bạch mã rồi lại lồng đoản đao vào trong tay áo, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Tô Chuyết ngừng lại, người chung quanh dường như cũng đều ngừng lại, cũng không ai chen lên phía trước, chỉ là đẩy Tô Chuyết vào giữa vòng vây của khoảng trăm người.
- Chắc là Hoàng Thượng cũng cảm thấy hứng thú về trận đánh lộn của người trong giang hồ à?
Phương Bạch Thạch nói:
- Hoàng thượng dĩ nhiên cũng muốn nhìn xem hai người trẻ tuổi nổi bật nhất trong giang hồ đến cùng là ai xuất sắc hơn.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Kỳ thật Hoàng Thượng đã sớm ngờ đến trận luận võ này có thể sẽ xuất hiện một ít tình huống đột phát không thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy ngài ấy sai ta đến Hoa Sơn trông chừng phòng ngừa có kẻ thừa cơ quấy rối.
Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, chợt cười nói:
- Vậy Phương bộ đầu nhất thời hứng khởi cứu được Tô mỗ một mạng, bây giờ chẳng phải là hối hận rồi?
Phương Bạch Thạch kỳ quái hỏi:
- Vì sao lại thế?
Tô Chuyết đáp:
- Nếu như lúc nãy kẻ đó một tiễn bắn chết ta thì cũng sẽ không có Hoa Sơn chi chiến, tự nhiên cũng sẽ không có người gây loạn! Chẳng phải là Phương bộ đầu sẽ giảm bớt đi rất nhiều chuyện rồi đúng không?
Phương Bạch Thạch trợn mắt, nhìn biểu lộ của Tô Chuyết quả thực không thể nói lý. Hắn nói:
- Nếu không có khả năng có kẻ làm loạn, dĩ nhiên cũng phải phòng ngừa có kẻ tiến hành ám sát hai người các ngươi. Đây vốn là chức trách của ta, sao có thể vì bớt chuyện mà trơ mắt xem ngươi bị ám hại hả?
Tô Chuyết cười ha ha, nói:
- Tại hạ chỉ đùa chút thôi, Phương bộ đầu làm gì tức giận? Phương bộ đầu quả đúng là tận chức tận trách, cúc cung tận tụy vì triều đình, đến chết mới thôi!
Phương Bạch Thạch hừ một tiếng, qua một hồi mới hỏi:
- Tứ Hải Minh đã bắt đầu áp dụng biện pháp với ngươi, ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Tô Chuyết cười cười, chỉnh lý xong dây cương rồi cưỡi lên lưng ngựa, đáp:
- Còn có thể làm gì? Chỉ có thể vừa ngủ vừa mở to con mắt thôi!
Phương Bạch Thạch vung tay lên ra hiệu thủ hạ đi theo. Hắn cưỡi ngựa sóng vai cùng Tô Chuyết, không cam lòng mà nói:
- Ngươi thật có thể nuốt trôi được cơn tức này?
Tô Chuyết bỗng nhiên liếc hắn một cái, cười hỏi:
- Chắc là Phương bộ đầu có cách gì hay?
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Ta làm gì có cách nào... Chẳng qua ngươi yên tâm, bằng vào quan hệ giữa chúng ta, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, miễn bị Tứ Hải Minh bắn lén!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Có Phương bộ đầu một đường hộ tống, ta nghĩ bọn sát thủ kia cho dù lớn gan cũng không dám quay lại đâu!
Nói thúc ngựa tiến lên.
Phương Bạch Thạch theo sát phía sau, hai người trò chuyện câu được câu không. Một đường hướng tây, quả nhiên giống như Tô Chuyết nói, từ khi hai người đi chung đường cũng không còn gặp thêm phiền phức nào. Vụ ám sát vừa nãy dường như căn bản chưa từng phát sinh.
Một đoàn người lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng bỏ ra thời gian mười ngày mới chạy tới địa giới Hoa Sơn. Phía đông Hoa Sơn, dưới chân Triều Dương phong có một tòa huyện thành nhỏ xây kề sát núi. Trên núi chảy xuống một đầu suối nước xuyên qua thành.
Băng qua hoang sơn dã lĩnh cuối cùng đã tới nơi có người sinh sống. Phương Bạch Thạch thở phào một hơi, tựa như rốt cục yên lòng.
Tô Chuyết thản nhiên nói:- Lên đường bình an, thuận lợi đến nơi! Xem ra Phương bộ đầu có chút thất vọng rồi!
Phương Bạch Thạch nghe vậy sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Tô Chuyết cười đáp:
- Phương bộ đầu có thân thủ giỏi như thế mà trên đường lại không có cơ hội thi triển, chẳng phải là kìm nén đến bực bội rồi sao?
Phương Bạch Thạch mắng:
- Nói hươu nói vượn!
Vẻ mặt của hắn mặc dù không có gì dị thường, nhưng nhìn thấy con mắt của Tô Chuyết thâm thúy như giếng cổ không gợn sóng, trong lòng không khỏi run lên, lại toát ra một tia thấp thỏm.
Tô Chuyết cười ha ha, ôm quyền nói:
- Phương bộ đầu, hai ngày nữa chính là kỳ hạn mười bốn tháng bảy. Tại hạ cần hai ngày để ẩn cư điều dưỡng, thứ cho tại hạ không thể tiếp đón!
Người trong giang hồ trước khi luận võ đều cần bế quan một đoạn thời gian để điều chỉnh thân thể tinh thần đến trạng thái tốt nhất. Phương Bạch Thạch tự nhiên hiểu được phương pháp đấy, cũng không nhiều lời, ôm quyền nói:
- Tô tiên sinh bảo trọng!
Tô Chuyết lại thi lễ một cái xem như đáp tạ ân tình hộ tống của hắn. Thi lễ xong liền kéo thớt bạch mã đã dính đầy bước bùn chậm rãi đi vào trong thành.
Huyện thành tọa lạc ở phía đông dãy núi Hoa Sơn, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy Triều Dương phong, cũng liền lấy tên là Triêu Dương thành. Triêu Dương thành không phải là điểm giao thông quan trọng, cũng không có xây tường thành, chỉ lập một miếu thờ phía trên treo tấm biển viết hai chữ lớn: Triêu Dương.
Nơi này là con đường gần nhất đến Triều Dương phong, bởi vậy hai ngày nay đã có rất nhiều nhân sĩ giang hồ vào thành. Rất nhanh mấy khách sạn nhỏ liền trú đầy, thậm chí rất nhiều nhà dân cũng được bao xuống.
Tô Chuyết đi trên đường, ngắm thấy thành nhỏ vốn quạnh quẽ bỗng nhiên trở nên kín người hết chỗ thì không khỏi lắc đầu than thở. Bây giờ người ta có phải là đã nhàm chán đến phát hoảng rồi à? Thế mà từ xa ngàn dặm đến xem một trận luân võ giả dối không có thật. May là trên đường mình vẫn luôn ẩn giấu hành tung nên mới tránh được rất nhiều phiền phức.
Nhừng người trên đường vốn muốn đến xem náo nhiệt về Tô Chuyết, thế nhưng giờ phút này Tô Chuyết đứng ngay trước mặt bọn họ mà không có ai nhận ra. Nghĩ tới đây Tô Chuyết lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Người trong võ lâm đến xem náo nhiệt tự nhiên cũng kéo theo một nhóm lớn người buôn bán lẻ, đủ hạng tam giáo cửu lưu. Bọn họ bày quầy hàng bên đường, muốn thừa dịp này kiếm thêm một ít bạc. Thậm chí bên đường có kẻ còn bày ra chiếu bạc kêu gọi đám người đặt cược.
Tô Chuyết nhẹ nhàng lắc đầu, mua mấy cái bánh bao bên đường, vừa đi vừa gặm. Hắn chạy mấy ngày đường rồi, vừa vặn nhân cơ hội này buông lỏng một chút. Đường đi không hề dài, Tô Chuyết đi bộ đến giữa đường, đột nhiên trông thấy phía trước có một đám người vây quanh vô cùng náo nhiệt.
Hắn dắt ngựa đi lên trước, cũng muốn xem thử đằng trước đang có chuyện gì. Đến gần xem xét liền thấy ở giữa đường cái có một hán tử cởi trần ôm quyền nói với mọi người:
- Tại hạ ngang qua bảo địa, ai dè lộ phí trên thân đã hết sạch, nên đành ở đây chơi đùa một bộ công phu. Nếu các vị cám thấy có hứng thì tiện tay thưởng hai đồng tiền, để tại hạ kiếm đủ lộ phí cũng thật sớm ngày về nhà!
Nói xong, hắn liền đứng trên đất trống đánh một bộ quyền. Bộ quyền pháp này bình bình mà còn lơ lỏng, hắn đánh ra cũng tính là có cố gắng. Đứng ngoài quan sát có người trong võ lâm, sau khi xem thì chỉ cười lạnh. Mà đại bộ phận đều là chút bách tính phổ thông, nhìn không ra môn đạo gì nên đều vỗ tay lớn tiếng khen hay.
Tô Chuyết mỉm cười, cũng không để tâm. Lúc này liền nghe trong đám người có tiếng hô:
- Mau xem! Bên kia còn có náo nhiệt kìa!
Tiếng hô dấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả mọi người không kịp chờ đợi muốn đi qua xem rốt cục là chuyện gì. Trong lúc nhất thời người người nhốn nháo, tất cả mọi người đồng thời chen về một phương hướng. Đường đi vốn đã không rộng, bị nhiều người chen lấn như thế gần như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tô Chuyết bị dòng người lôi cuốn cũng đành đi theo về phía trước. Bởi vì hắn muốn quay đầu cũng không có cách nào rồi.
Đám người chen lấn một hồi, mấy người khiêng gánh bỗng dưng chen đến bên cạnh Tô Chuyết, mơ hồ bao quanh Tô Chuyết một vòng. Tô Chuyết hơi sững sờ, còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, liền nghe bạch mã đang dắt trong tay phát ra một tiếng hí thê lương.
- Ô ——
Tô Chuyết mờ mịt quay đầu, chỉ thấy trên bụng bạch mã bị thủng mấy lỗ, máu đỏ tươi phun ra ngoài. Bạch mã không chống đỡ nổi, bốn vó ngã oặt, tê liệt ngã xuống mặt đất. Một đôi mắt ngựa nhìn xem Tô Chuyết, cuối cùng nước mắt chảy xuống.
Tô Chuyết dường như có thể đọc lên sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng từ trong hai mắt của con vật này... Trái tim của hắn run lên, mờ mịt nhìn tứ phương, quả nhiên trông thấy mấy tên hán tử khiêng gánh đều cầm một thanh đoản đau dính máu trong tay.
Bọn chúng đâm chết bạch mã rồi lại lồng đoản đao vào trong tay áo, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Tô Chuyết ngừng lại, người chung quanh dường như cũng đều ngừng lại, cũng không ai chen lên phía trước, chỉ là đẩy Tô Chuyết vào giữa vòng vây của khoảng trăm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.